Ác Nhân Thành Đôi
Chương 184: Bố cáo thiên hạ
Sau khi giải phẫu kết thúc, hoàng đế liền nhận được tin tức.
Hoàng đế thở dài ra một hơi, không nói lời nào, cũng không biết hắn đang cảm thán cái gì.
Khi Chu Tri Tiếu đã cảm thấy bàn tay không còn cảm giác đau đớn, Tô Văn liền vào kinh.
Tô Văn khi còn trẻ ở kinh đô cũng là nhân vật có danh có tiếng, những lại không hề cậy tài khinh người nên văn thần võ tướng đều có quan hệ rất tốt với hắn.
Cho nên năm đó, khi hoàng đế muốn cải trang ra ngoài đầu tiên đặt chân đến chính là Hội Nguyên Phủ, cũng bởi vậy mới có Bạch Chiêm sau này.
Mỗi khi hoàng thượng đi Hội Nguyên Phủ, chỉ gặp mặt một thần tử duy nhất là hắn, quan hệ quân thần.
Lần này gặp lại hoàng thượng, Tô Văn hồi lâu vẫn không thể hô một tiếng vạn tuế.
“Bị dọa đến sao? Cho đến hôm nay bộ dạng này của trẫm đã coi như được điều dưỡng tốt hơn trước nhiều rồi." Hoàng thượng cười khẽ, ra hiệu cho Ôn Đức tiến lên dìu hắn đứng dậy, “Được rồi, ngươi cũng không phải lần đầu tiên quen biết trẫm, ngồi nói chuyện đi."
Tô Văn quả thật có chút bị dọa đến, bộ dạng này của hoàng thượng quả là như đã già đi mười tuổi
Tuy rằng hắn không ở kinh đô, nhưng tin tức hắn vẫn luôn nắm bắt rõ ràng, tình huống ở kinh đô hắn cũng biết được đại khái, thánh chỉ chỉ triệu hắn vào kinh, nhưng chỉ như vậy hắn cũng không đoán được thành ý, dọc theo đường đi hắn đều đang cân nhắc, khả năng lớn nhất chính là vào triều làm quan.
“Gọi ngươi hồi kinh không phải ý của trẫm, là Thư Tình."
Tô Văn kinh ngạc, là nàng? Ý nàng muốn là nhờ hắn đến trợ giúp?
“Nàng quyết tâm muốn đưa Tiếu Nhi lên vị trí kia, muốn ngươi làm thái phó, giúp nàng dạy dỗ thái tử."
Thấy biểu tình trên mặt của Tô Văn lại biến đổi, tâm tình hoàng đế rất tốt cười cười, “Xem đi, chính ngươi cũng giật mình, nào có người nào không muốn tự mình ngồi lên vị trí kia, sau đó truyền lại cho con, nàng lại gấp gáp muốn đẩy cho người khác."
Tô Văn suy nghĩ một lát liền đáp, “Vậy, ý hoàng thượng là…"
“Theo nàng đi." Hoàng đế không chút do dự, “Ngươi đi hỏi thăm nhiều một chút sẽ biết, mỗi một chuyện sau khi nàng tiếp nhận đều được xử lý rất tốt, nàng đã xem trọng Tiếu Nhi như vậy, trẫm cũng chỉ có thể tin tưởng vào ánh mắt nàng, nếu có lựa chọn tốt hơn, trẫm cũng sẽ không cần phải bắt Chiêm Nhi ngồi vào vị trí kia, ngươi cũng biết, hắn không thích hợp, về phần Thư Tình, nàng thật sự là không có một chút dã tâm, trẫm không thể ép buộc người khác."
Không có dã tâm là thật, nhưng phần nhiều là tự hiểu lấy, Tô Văn cũng đã gặp nàng vài lần. Biết rõ tính tình của vị cô nương này, nàng trước giờ vẫn luôn như vậy, thứ gì mà nàng ấy đã không muốn, cho dù hai tay dâng lên cũng không thể dao động được nàng."
“Ngươi tiêu dao cũng đủ lâu rồi, hồi kinh đi, cũng trở về giúp nàng, nàng một mình chống đỡ không dễ."
“Vâng, vi thần tuân chỉ."
Hoàng đế vừa lòng gật đầu, lúc này mới có hứng thú nói đến chuyện khác, “Nghe nói nhà ngươi kết thân với Thư Tình?"
“Vâng, tuy rằng vẫn chưa làm lễ chính thức, nhưng trưởng bối hai nhà đã trao đổi tín vật, chỉ chờ hai đứa nhỏ trưởng thành hơn một chút sẽ lập tức đính hôn."
“Ngươi xuống tay thật mau, nghe nói tiểu tử kia rất có tài."
Tô Văn cười, “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nói đến cùng cũng là tiểu nữ nhà thần thích hợp, bằng không với tính tình trầm ổn của vị Trang gia cô nương này, chắc chắn là nàng sẽ không gật đầu."
Hoàng để suy nghĩ, đúng vậy, nàng sẽ không xem trọng gia thế, tài sản của nhà gái, chỉ nhìn coi cô nương có thích hợp hay không, có tương xứng hay không, nhà mẹ đẻ có thanh lương trong sạch hay không. Ngoài đó ra, những thứ khác nàng sẽ không để ý.
Quân thần hai người đối thoại cho đến khi Tô Văn cảm thấy hoàng thượng đã có chút lộ vẻ mệt mỏi liền đứng dậy cáo lui.
“Đi gặp Thư Tình đi, hiện tại trẫm không quản nhiều được như vậy, có chuyện gì ngươi cứ nói với nàng."
“Vâng, thần cáo lui."
Tiểu thái giám dẫn Tô Văn đến Lan chỉ hiên, Tô Văn nhìn khắp án thư rộng rãi, Trang Thư Tình thân ảnh nhỏ nhắn khiến cho nàng càng thêm bé nhỏ.
Trên án thư chất đầy một đống tấu chương, bút trong tay nàng không ngừng phê duyệt.
“Tô tiên sinh tới thật nhanh." Buông bút, Trang Thư Tình đứng dậy chào đón, Chu Tri Tiếu ngồi bên cạnh, trên tay hắn còn quấn băng gạc cũng lập tức đứng dậy theo.
Tô Văn cười khẽ, “Ta có phải cũng nên hành lễ mới thích hợp?"
“Ngài là tiên sinh của đệ đệ ta, không phải người ngoài, nói hành lễ cũng nên là ta mới đúng."Trang Thư Tình đẩy Chu Tri Tiếu về phía trước một bước, “Ta còn đang định đề cử cho ngài một vị đệ tử, Tri Tiếu, chào tiên sinh đi."
Chu Tri Tiếu rất nghe lời, nhưng Tô Văn lại cản lại, “Chờ khi ta chính thức nhận chức thái phó rồi bái lễ cũng không muộn."
Trang Thư Tình cũng không bắt buộc, mời Tô tiên sinh ngồi xuống đối diện nàng.
“Tô tiên sinh đừng trách ta mang ngài đến đây, ta chỉ có thể dạy cho Tri Tiếu một vài thứ nhưng ta rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử, có vài chuyện không cách nào dạy cho Tri Tiếu, những người khác ta lại không tin được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mời ngài đến đây mới là tốt nhất."
Tô Văn làm tấm gương cho người khác nhiều năm như vậy, ở phương diện này vẫn rất có tự tin, nghe vậy cũng không khách khí nhân lời tân bốc của nàng, “Ngươi muốn ta dạy cho hắn cái gì?"
"Bát cổ thì không cần, hắn không phải tham gia khoa cử, học cái kia cũng vô dụng, muốn dạy như thế nào thì tuy ngài định đoạt, ngài cảm thấy dạy hắn như thế nào có hiệu quả nhất thì cứ dạy, không cần rập khuôn cổ nhân, nhưng mà… mặt khác cũng phải chú ý tới tình huống hiện tại của Chu Quốc, tình huống trước một chính là vết xe đổ."
Tô Văn không nói gì nhìn nàng, lời này chỉ còn thiếu chỉ đích danh hoàng thượng ra chứ ý tứ mỉa mai ngài ấy bởi vì quá mức nhân từ tạo nên cục diện hiện tại trong lời nói thì quá rõ ràng, nhưng mà, lời này quả thật không sai.
Trang Thư Tình chỉ vào một chồng tấu chương vẫn chưa được phê tấu. “Tư vị của quyền lực vô cùng tuyệt vời, không phải mỗi người đều có thể giữ vững tâm trí, tình huống như vậy, xảy ra một lần là đủ rồi."
“Ngươi thật đúng là." Tô Văn cũng không biết nói nàng cái gì mới tốt, “Người bình thường ở trong cung đều nói như vậy sao? Coi chừng họa từ trong miệng mà ra."
“Bình thường cũng không có mấy người nói chuyện với ta, ngài yên tâm, Lan Chỉ Hiên đều là người của Chỉ Cố, lời trong này không truyền ra tới bên ngoài."
“Trong lòng ngươi có tính toán là tốt rồi." Tô Văn nhìn về phía Chu Tri Tiếu từ nãy đến giờ vẫn chỉ yên tỉnh ngồi nghe, tuy rằng đệ từ này hắn bị cưỡng ép nhét vào tay, nhưng ấn tượng đầu tiên của hắn vẫn rất vừa lòng.
“Ta viết thư về cho gia đình để bọn họ chuyện lên đây."
“Cũng tốt, ta cũng không muốn Thư Hàn và Vi Nhi sau này không có cơ hội gặp mặt, như vậy cảm tình vốn có đều sẽ bị phai nhạt, đúng rồi Tô tiên sinh, ta sẽ để Thư Hàn là thư đồng của Tri Tiếu, hai vị đệ tử này, ngài cùng dạy bọn họ đi."
Tô Văn nghĩ nghĩ, cũng không phản đối, kỳ thực hai người là không thể dạy chung với nhau, một người học để làm vua, một người học đạo làm thần, hai hướng học không hề giống nhau.
Nhưng mà học cùng cũng có lợi ích của học cùng.
Thư Hàn về sau sẽ phải thi cử vào triều làm quan, nếu bái cùng một vị tiên sinh với thái tử, cùng nhau học tập, ngày ngày làm bạn, cơ hội như vậy, ngàn năm có một.
Ngày sau tựa hồ cũng không có gì khác với hôm qua.
Chỉ là bên cạnh vị nữ tử thân ảnh nhỏ bé đang ngồi trên ghế chủ rộng rãi kia hôm nay lại có thêm một người.
“Đây là Lục điện hạ, Ôn công công, truyền chỉ đi."
Ôn Đức cầm trong tay thánh chỉ, tiến lên một bước mở ra, trừ Trang Thư Tình đang ngồi, những người khác đều quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm tuổi già ốm yếu, đã không đủ sức lực chăm lo cho một quốc gia, nay Trang Thư Tình, trí tuệ, trung tâm, là thiên tào trời ban, trẫm cực kỳ yêu quý tín nhiệm, giao cho nàng quyền hạn lớn nhất, chấp hành quốc gia đại sự, lời của nàng, chính là ý chỉ của trẫm, mệnh của nàng ai ai cũng phải tuân theo, nếu làm trái, luận tội kháng chỉ, bố cáo thiên hạ, ngự sử ghi vào, khâm thử."
Trang Thư Tình nghe được một nửa liền đứng dậy, lời này không giống nhưng nàng nghĩ.
“Ôn công công, ta cho rằng đây là chiếu thư lập thái tử."
Ôn Đức hai tay dâng lên thánh chỉ, “Đây là thánh chỉ do hoàng thượng tự tay viết, tự tay ấn ngọc tỷ, hoàng thượng nói, việc lập thái tử, do Trang tiểu thư toàn quyền quyết định."
Trang Thư Tình có loại cảm giác nàng đang bị người ta đào hố, không đúng, từ sau khi vào kinh, nàng luôn bị người ta đào hố cho nàng nhảy, cho dù trong cái hố này chất đầy quyền thế và phú quý, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nó là cái hố.
Chuyện có dính dáng đến hoàng quyền, viết thánh chỉ cùng với nhượng quyền rất khác nhau, đụng đến thánh chỉ thì đó là mệnh lệnh bố cáo thiên hạ.
Mọi câu chữ trong thánh chỉ, đều sẽ được ngự sử nhập vào sử sách, nàng có tài đức gì!
Chỉ cần nghĩ đến sau khi hậu nhân nhìn vào sách sử sẽ thấy ‘Từng có nữ nhi Trang thị tài năng ngập trời, nắm quyền giám quốc’ nàng liền cảm thấy mình hụt một hơi, sau này sách sử không biết sẽ bị hậu nhân xuyên tạc thành bộ dáng gì, nói không chừng về sau cón có người lấy nàng làm thơ, nghiên cứu nàng gian nịnh như thế nào, mĩ mạo có bao nhiêu, nuôi dưỡng mấy vị trai lơ,...
Càng nghĩ càng cảm thấy như đang đứng trong một trận gió lạnh.
Mà lúc này, thánh chỉ đã hạ, chuyện đã như đinh đóng cột, không cần chờ hạ triều, việc này cũng sẽ truyền khắp thiên hạ.
Như thế rất tốt, xứng với cái tên giám quốc.
“Đều đứng lên đi." Chống lại ánh mắt lo lắng của tam cữu, Trang Thư Tình thở dài, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, “Hoàng thượng phó thác, ta tất nhiên sẽ hết lực hoàn thành."
Văn võ trọng thần đều có cân nhắc trong lòng, nhưng mà trải qua một thời gian quan sát, lúc này cũng không có người nào dám đứng ra nói rằng nàng không đủ tư cách, so với đống đổ nát ban đầu nàng tiếp nhận, cục diện đây giờ đã ổn hơn rất nhiều, công lao của Trang Thư Tình lớn như thế nào, mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Bọn họ tất nhiên là không cam lòng bị một nữ nhân sai bảo, nhưng lại không thể thừa nhận rằng nàng cũng không phải là người vô năng.
"Có một số việc các vị có người còn chưa biết, khi hoàng thượng bị ngũ hoàng tử hạ độc ở nơi của Lương quý phi, chính lục điện hạ đã xả thân cứu hoàng thượng, lục hoàng tư khi ấy không có bất cứ ai hỗ trợ, chỉ bằng một chủ một tớ nhưng lại có thể cứu được hoàng thượng ra ngoài, chỉ bằng điều này cũng đủ để chứng minh lục hoàng tử là một người có dũng có mưu, lại còn có tâm hiếu thuận, Chu Quốc cần có một vị thái tử như vậy, chỉ là hiện thời hoàng thượng đang còn dưỡng thân, quân đội sắp tới lại phải chinh chiến, đại điển sắc phong sẽ dời về sau."
Dừng lại một lát, Trang Thư Tình tiếp tục nói: “Giao cho Tô Văn làm thái phó của thái tử, chức sĩ phủ của hắn tạm thời bỏ trống sẽ được bộ nhân lực tìm kiếm người thay thế, xét thấy thái tử tuổi còn nhỏ, trước ở trong cung, chuyện khác chờ sau rồi xét."
Không ít người đều đang vụng trộm đánh giá vị thái tử điện hạ này, vị lục hoàng tử tuy rằng ít hiện thân nhưng người này, lúc trước đã truyền ra chút đồn đãi.
Một thái tử có sáu ngón tay, trong lịch sử trước giờ chưa từng có.
Lại nhìn về phía tay hắn, trên tay cột một mảnh vải, bàn tay lộ ra năm đầu ngón tay, tin tức từ thái y viện truyền tới nói Trang tiểu thư đã cắt bỏ đi ngón tay thừa của thái tử, xem ra lời này là thật.
Lại nói tiếp, tài năng của Trang tiểu thư thật sự là thần kỳ, tiểu cô nương tuổi không lớn, sao nàng có thể học được những thứ này?
Cho dù là học từ khi sinh ra thì cũng phải có người dạy a.
Cũng không thể giống như lời đồn về nữ phù thủy, ngủ một giác liền học được.
Trên đường trở về, Trang Thư Tình nhẹ giọng nói: “Tri Tiếu, không được để cho người khác chê cười chính mình."
Ánh mắt Chu Tri Tiếu yên tĩnh, không người nào biết hắn phải mất nửa buổi tối mới có thể bình phục tâm tình, khiến bản thân không thể lộ ra vẻ mặt lo lắng trước mặt triều thần.
“Đệ sẽ nỗ lực, sẽ không để cho thiên hạ nói Trang tỷ tỷ đã nhìn lầm người."
Hoàng đế thở dài ra một hơi, không nói lời nào, cũng không biết hắn đang cảm thán cái gì.
Khi Chu Tri Tiếu đã cảm thấy bàn tay không còn cảm giác đau đớn, Tô Văn liền vào kinh.
Tô Văn khi còn trẻ ở kinh đô cũng là nhân vật có danh có tiếng, những lại không hề cậy tài khinh người nên văn thần võ tướng đều có quan hệ rất tốt với hắn.
Cho nên năm đó, khi hoàng đế muốn cải trang ra ngoài đầu tiên đặt chân đến chính là Hội Nguyên Phủ, cũng bởi vậy mới có Bạch Chiêm sau này.
Mỗi khi hoàng thượng đi Hội Nguyên Phủ, chỉ gặp mặt một thần tử duy nhất là hắn, quan hệ quân thần.
Lần này gặp lại hoàng thượng, Tô Văn hồi lâu vẫn không thể hô một tiếng vạn tuế.
“Bị dọa đến sao? Cho đến hôm nay bộ dạng này của trẫm đã coi như được điều dưỡng tốt hơn trước nhiều rồi." Hoàng thượng cười khẽ, ra hiệu cho Ôn Đức tiến lên dìu hắn đứng dậy, “Được rồi, ngươi cũng không phải lần đầu tiên quen biết trẫm, ngồi nói chuyện đi."
Tô Văn quả thật có chút bị dọa đến, bộ dạng này của hoàng thượng quả là như đã già đi mười tuổi
Tuy rằng hắn không ở kinh đô, nhưng tin tức hắn vẫn luôn nắm bắt rõ ràng, tình huống ở kinh đô hắn cũng biết được đại khái, thánh chỉ chỉ triệu hắn vào kinh, nhưng chỉ như vậy hắn cũng không đoán được thành ý, dọc theo đường đi hắn đều đang cân nhắc, khả năng lớn nhất chính là vào triều làm quan.
“Gọi ngươi hồi kinh không phải ý của trẫm, là Thư Tình."
Tô Văn kinh ngạc, là nàng? Ý nàng muốn là nhờ hắn đến trợ giúp?
“Nàng quyết tâm muốn đưa Tiếu Nhi lên vị trí kia, muốn ngươi làm thái phó, giúp nàng dạy dỗ thái tử."
Thấy biểu tình trên mặt của Tô Văn lại biến đổi, tâm tình hoàng đế rất tốt cười cười, “Xem đi, chính ngươi cũng giật mình, nào có người nào không muốn tự mình ngồi lên vị trí kia, sau đó truyền lại cho con, nàng lại gấp gáp muốn đẩy cho người khác."
Tô Văn suy nghĩ một lát liền đáp, “Vậy, ý hoàng thượng là…"
“Theo nàng đi." Hoàng đế không chút do dự, “Ngươi đi hỏi thăm nhiều một chút sẽ biết, mỗi một chuyện sau khi nàng tiếp nhận đều được xử lý rất tốt, nàng đã xem trọng Tiếu Nhi như vậy, trẫm cũng chỉ có thể tin tưởng vào ánh mắt nàng, nếu có lựa chọn tốt hơn, trẫm cũng sẽ không cần phải bắt Chiêm Nhi ngồi vào vị trí kia, ngươi cũng biết, hắn không thích hợp, về phần Thư Tình, nàng thật sự là không có một chút dã tâm, trẫm không thể ép buộc người khác."
Không có dã tâm là thật, nhưng phần nhiều là tự hiểu lấy, Tô Văn cũng đã gặp nàng vài lần. Biết rõ tính tình của vị cô nương này, nàng trước giờ vẫn luôn như vậy, thứ gì mà nàng ấy đã không muốn, cho dù hai tay dâng lên cũng không thể dao động được nàng."
“Ngươi tiêu dao cũng đủ lâu rồi, hồi kinh đi, cũng trở về giúp nàng, nàng một mình chống đỡ không dễ."
“Vâng, vi thần tuân chỉ."
Hoàng đế vừa lòng gật đầu, lúc này mới có hứng thú nói đến chuyện khác, “Nghe nói nhà ngươi kết thân với Thư Tình?"
“Vâng, tuy rằng vẫn chưa làm lễ chính thức, nhưng trưởng bối hai nhà đã trao đổi tín vật, chỉ chờ hai đứa nhỏ trưởng thành hơn một chút sẽ lập tức đính hôn."
“Ngươi xuống tay thật mau, nghe nói tiểu tử kia rất có tài."
Tô Văn cười, “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nói đến cùng cũng là tiểu nữ nhà thần thích hợp, bằng không với tính tình trầm ổn của vị Trang gia cô nương này, chắc chắn là nàng sẽ không gật đầu."
Hoàng để suy nghĩ, đúng vậy, nàng sẽ không xem trọng gia thế, tài sản của nhà gái, chỉ nhìn coi cô nương có thích hợp hay không, có tương xứng hay không, nhà mẹ đẻ có thanh lương trong sạch hay không. Ngoài đó ra, những thứ khác nàng sẽ không để ý.
Quân thần hai người đối thoại cho đến khi Tô Văn cảm thấy hoàng thượng đã có chút lộ vẻ mệt mỏi liền đứng dậy cáo lui.
“Đi gặp Thư Tình đi, hiện tại trẫm không quản nhiều được như vậy, có chuyện gì ngươi cứ nói với nàng."
“Vâng, thần cáo lui."
Tiểu thái giám dẫn Tô Văn đến Lan chỉ hiên, Tô Văn nhìn khắp án thư rộng rãi, Trang Thư Tình thân ảnh nhỏ nhắn khiến cho nàng càng thêm bé nhỏ.
Trên án thư chất đầy một đống tấu chương, bút trong tay nàng không ngừng phê duyệt.
“Tô tiên sinh tới thật nhanh." Buông bút, Trang Thư Tình đứng dậy chào đón, Chu Tri Tiếu ngồi bên cạnh, trên tay hắn còn quấn băng gạc cũng lập tức đứng dậy theo.
Tô Văn cười khẽ, “Ta có phải cũng nên hành lễ mới thích hợp?"
“Ngài là tiên sinh của đệ đệ ta, không phải người ngoài, nói hành lễ cũng nên là ta mới đúng."Trang Thư Tình đẩy Chu Tri Tiếu về phía trước một bước, “Ta còn đang định đề cử cho ngài một vị đệ tử, Tri Tiếu, chào tiên sinh đi."
Chu Tri Tiếu rất nghe lời, nhưng Tô Văn lại cản lại, “Chờ khi ta chính thức nhận chức thái phó rồi bái lễ cũng không muộn."
Trang Thư Tình cũng không bắt buộc, mời Tô tiên sinh ngồi xuống đối diện nàng.
“Tô tiên sinh đừng trách ta mang ngài đến đây, ta chỉ có thể dạy cho Tri Tiếu một vài thứ nhưng ta rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử, có vài chuyện không cách nào dạy cho Tri Tiếu, những người khác ta lại không tin được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy mời ngài đến đây mới là tốt nhất."
Tô Văn làm tấm gương cho người khác nhiều năm như vậy, ở phương diện này vẫn rất có tự tin, nghe vậy cũng không khách khí nhân lời tân bốc của nàng, “Ngươi muốn ta dạy cho hắn cái gì?"
"Bát cổ thì không cần, hắn không phải tham gia khoa cử, học cái kia cũng vô dụng, muốn dạy như thế nào thì tuy ngài định đoạt, ngài cảm thấy dạy hắn như thế nào có hiệu quả nhất thì cứ dạy, không cần rập khuôn cổ nhân, nhưng mà… mặt khác cũng phải chú ý tới tình huống hiện tại của Chu Quốc, tình huống trước một chính là vết xe đổ."
Tô Văn không nói gì nhìn nàng, lời này chỉ còn thiếu chỉ đích danh hoàng thượng ra chứ ý tứ mỉa mai ngài ấy bởi vì quá mức nhân từ tạo nên cục diện hiện tại trong lời nói thì quá rõ ràng, nhưng mà, lời này quả thật không sai.
Trang Thư Tình chỉ vào một chồng tấu chương vẫn chưa được phê tấu. “Tư vị của quyền lực vô cùng tuyệt vời, không phải mỗi người đều có thể giữ vững tâm trí, tình huống như vậy, xảy ra một lần là đủ rồi."
“Ngươi thật đúng là." Tô Văn cũng không biết nói nàng cái gì mới tốt, “Người bình thường ở trong cung đều nói như vậy sao? Coi chừng họa từ trong miệng mà ra."
“Bình thường cũng không có mấy người nói chuyện với ta, ngài yên tâm, Lan Chỉ Hiên đều là người của Chỉ Cố, lời trong này không truyền ra tới bên ngoài."
“Trong lòng ngươi có tính toán là tốt rồi." Tô Văn nhìn về phía Chu Tri Tiếu từ nãy đến giờ vẫn chỉ yên tỉnh ngồi nghe, tuy rằng đệ từ này hắn bị cưỡng ép nhét vào tay, nhưng ấn tượng đầu tiên của hắn vẫn rất vừa lòng.
“Ta viết thư về cho gia đình để bọn họ chuyện lên đây."
“Cũng tốt, ta cũng không muốn Thư Hàn và Vi Nhi sau này không có cơ hội gặp mặt, như vậy cảm tình vốn có đều sẽ bị phai nhạt, đúng rồi Tô tiên sinh, ta sẽ để Thư Hàn là thư đồng của Tri Tiếu, hai vị đệ tử này, ngài cùng dạy bọn họ đi."
Tô Văn nghĩ nghĩ, cũng không phản đối, kỳ thực hai người là không thể dạy chung với nhau, một người học để làm vua, một người học đạo làm thần, hai hướng học không hề giống nhau.
Nhưng mà học cùng cũng có lợi ích của học cùng.
Thư Hàn về sau sẽ phải thi cử vào triều làm quan, nếu bái cùng một vị tiên sinh với thái tử, cùng nhau học tập, ngày ngày làm bạn, cơ hội như vậy, ngàn năm có một.
Ngày sau tựa hồ cũng không có gì khác với hôm qua.
Chỉ là bên cạnh vị nữ tử thân ảnh nhỏ bé đang ngồi trên ghế chủ rộng rãi kia hôm nay lại có thêm một người.
“Đây là Lục điện hạ, Ôn công công, truyền chỉ đi."
Ôn Đức cầm trong tay thánh chỉ, tiến lên một bước mở ra, trừ Trang Thư Tình đang ngồi, những người khác đều quỳ xuống.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm tuổi già ốm yếu, đã không đủ sức lực chăm lo cho một quốc gia, nay Trang Thư Tình, trí tuệ, trung tâm, là thiên tào trời ban, trẫm cực kỳ yêu quý tín nhiệm, giao cho nàng quyền hạn lớn nhất, chấp hành quốc gia đại sự, lời của nàng, chính là ý chỉ của trẫm, mệnh của nàng ai ai cũng phải tuân theo, nếu làm trái, luận tội kháng chỉ, bố cáo thiên hạ, ngự sử ghi vào, khâm thử."
Trang Thư Tình nghe được một nửa liền đứng dậy, lời này không giống nhưng nàng nghĩ.
“Ôn công công, ta cho rằng đây là chiếu thư lập thái tử."
Ôn Đức hai tay dâng lên thánh chỉ, “Đây là thánh chỉ do hoàng thượng tự tay viết, tự tay ấn ngọc tỷ, hoàng thượng nói, việc lập thái tử, do Trang tiểu thư toàn quyền quyết định."
Trang Thư Tình có loại cảm giác nàng đang bị người ta đào hố, không đúng, từ sau khi vào kinh, nàng luôn bị người ta đào hố cho nàng nhảy, cho dù trong cái hố này chất đầy quyền thế và phú quý, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng nó là cái hố.
Chuyện có dính dáng đến hoàng quyền, viết thánh chỉ cùng với nhượng quyền rất khác nhau, đụng đến thánh chỉ thì đó là mệnh lệnh bố cáo thiên hạ.
Mọi câu chữ trong thánh chỉ, đều sẽ được ngự sử nhập vào sử sách, nàng có tài đức gì!
Chỉ cần nghĩ đến sau khi hậu nhân nhìn vào sách sử sẽ thấy ‘Từng có nữ nhi Trang thị tài năng ngập trời, nắm quyền giám quốc’ nàng liền cảm thấy mình hụt một hơi, sau này sách sử không biết sẽ bị hậu nhân xuyên tạc thành bộ dáng gì, nói không chừng về sau cón có người lấy nàng làm thơ, nghiên cứu nàng gian nịnh như thế nào, mĩ mạo có bao nhiêu, nuôi dưỡng mấy vị trai lơ,...
Càng nghĩ càng cảm thấy như đang đứng trong một trận gió lạnh.
Mà lúc này, thánh chỉ đã hạ, chuyện đã như đinh đóng cột, không cần chờ hạ triều, việc này cũng sẽ truyền khắp thiên hạ.
Như thế rất tốt, xứng với cái tên giám quốc.
“Đều đứng lên đi." Chống lại ánh mắt lo lắng của tam cữu, Trang Thư Tình thở dài, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, “Hoàng thượng phó thác, ta tất nhiên sẽ hết lực hoàn thành."
Văn võ trọng thần đều có cân nhắc trong lòng, nhưng mà trải qua một thời gian quan sát, lúc này cũng không có người nào dám đứng ra nói rằng nàng không đủ tư cách, so với đống đổ nát ban đầu nàng tiếp nhận, cục diện đây giờ đã ổn hơn rất nhiều, công lao của Trang Thư Tình lớn như thế nào, mọi người đều nhìn ở trong mắt.
Bọn họ tất nhiên là không cam lòng bị một nữ nhân sai bảo, nhưng lại không thể thừa nhận rằng nàng cũng không phải là người vô năng.
"Có một số việc các vị có người còn chưa biết, khi hoàng thượng bị ngũ hoàng tử hạ độc ở nơi của Lương quý phi, chính lục điện hạ đã xả thân cứu hoàng thượng, lục hoàng tư khi ấy không có bất cứ ai hỗ trợ, chỉ bằng một chủ một tớ nhưng lại có thể cứu được hoàng thượng ra ngoài, chỉ bằng điều này cũng đủ để chứng minh lục hoàng tử là một người có dũng có mưu, lại còn có tâm hiếu thuận, Chu Quốc cần có một vị thái tử như vậy, chỉ là hiện thời hoàng thượng đang còn dưỡng thân, quân đội sắp tới lại phải chinh chiến, đại điển sắc phong sẽ dời về sau."
Dừng lại một lát, Trang Thư Tình tiếp tục nói: “Giao cho Tô Văn làm thái phó của thái tử, chức sĩ phủ của hắn tạm thời bỏ trống sẽ được bộ nhân lực tìm kiếm người thay thế, xét thấy thái tử tuổi còn nhỏ, trước ở trong cung, chuyện khác chờ sau rồi xét."
Không ít người đều đang vụng trộm đánh giá vị thái tử điện hạ này, vị lục hoàng tử tuy rằng ít hiện thân nhưng người này, lúc trước đã truyền ra chút đồn đãi.
Một thái tử có sáu ngón tay, trong lịch sử trước giờ chưa từng có.
Lại nhìn về phía tay hắn, trên tay cột một mảnh vải, bàn tay lộ ra năm đầu ngón tay, tin tức từ thái y viện truyền tới nói Trang tiểu thư đã cắt bỏ đi ngón tay thừa của thái tử, xem ra lời này là thật.
Lại nói tiếp, tài năng của Trang tiểu thư thật sự là thần kỳ, tiểu cô nương tuổi không lớn, sao nàng có thể học được những thứ này?
Cho dù là học từ khi sinh ra thì cũng phải có người dạy a.
Cũng không thể giống như lời đồn về nữ phù thủy, ngủ một giác liền học được.
Trên đường trở về, Trang Thư Tình nhẹ giọng nói: “Tri Tiếu, không được để cho người khác chê cười chính mình."
Ánh mắt Chu Tri Tiếu yên tĩnh, không người nào biết hắn phải mất nửa buổi tối mới có thể bình phục tâm tình, khiến bản thân không thể lộ ra vẻ mặt lo lắng trước mặt triều thần.
“Đệ sẽ nỗ lực, sẽ không để cho thiên hạ nói Trang tỷ tỷ đã nhìn lầm người."
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du