Ác Nhân Thành Đôi
Chương 168: Giám quốc?
Vận khí của Ôn Đức không tệ, Bạch Chiêm lúc này không ở đây, hắn dứt khoát cũng không khách khí, trực tiếp nói mục đích đến.
Trang Thư Tình có chút trầm tư, “Ôn công công, có phải tìm lầm người rồi không? Việc này ta sao có thể tự ý định đoạt?"
Ôn Đức cẩn thận đáp lời, “Thân thể hoàng thượng ngài cũng biết, vừa rồi chỉ mới suy nghĩ một chút mà mệt đến thiếp đi, ý hoàng thượng là mời ngài giúp đỡ chọn lựa, ngài cũng là người soạn ra,chắc chắn sẽ biết ai là người thích hợp."
Trang Thư Tình cũng không nghĩ nhiều, ngay cả muốn chỉ cố kế vị cũng đã nói ra, coi trọng nàng chắc cũng vì nể mặt Chỉ Cố đi.
Về chuyện này…
Nhìn những con số trên bàn, Trang Thư Tình cảm thấy một người hiện đại, thả vào trong xã hội phong kiến tự tìm tòi lăn lộn chắc cũng có chút tác dụng của hiện đại.
Thấy nàng bắt đầu lật xem, Ôn Đức vội càng đi đến trước mặt nàng, “Đây là năm chức quan còn thiếu."
Trang Thư Tình nhìn lướt qua, trong lòng đã có tình toán.
Một mực chờ đến khi Trang Thư Tình tuyển xong năm người Bạch Chiêm vẫn chưa có trở về, Ôn Đức không phải người lắm miệng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Công tử xuất cung?"
“Ừm, mấy ngày sau sẽ phải đi, nên hôm nay bắt đầu chuẩn bị." Trang Thư Tình thu liễm tươi cười, nàng không thể đi theo, lúc này không không thể giúp hắn thu thập hành lý, trong lòng sao có thể dễ chịu, nhưng nàng được ở lại trong cung, so với nàng, Thanh Dương Tử đi theo Chỉ Cố mới có thể giúp đỡ được cho chàng ấy, nói theo phương diện của Thanh Dương Tử, cái gì nàng cũng không hiểu, đi thì có tác dụng gì. Nghĩ tới cái này, Trang Thư Tình lại thở dài, đứng lên nói: “Tình thời gian cũng đến lúc phải thay nước, ta và Ôn công cùng qua đi."
Ôn Đức khom người đứng ở một bên chờ nàng đi trước.
Tư thế này của hắn khiến trong lòng Trang Thư Tình có chút cảm giác bất an, kỳ thực nàng vô cùng không muốn để Chỉ Cố ngồi lên vị trí này, cho dù chàng ấy khỏe mạnh trở về nàng cũng không đồng ý.
Nàng không muốn trở thành hoàng hậu tiếp theo, như vậy rất đáng buồn.
Lúc đổi nước biển hoàng để liền tỉnh lại, ngủ một chút, tinh thần đã khôi phục không ít.
Khó có khi Chiêm Nhi không ở đây, hoàng đế muốn một mình trò chuyện với nàng, thấy nàng bận rộn xong mới mở miệng lưu người lại.
Ôn Đức chuyển một cái ghế đến bên giường, khoảng cách không gần cũng không xa.
“May mắn có ngươi, bằng không mệnh này của trẫm sơ là đã sớm không còn."
“Không phải công sức của một mình thần nữ, tuy nhiên công của thần, cũng thật không nhỏ" Lần trước gặp mặt ở kinh đô, cảm nhận Trang Thư Tình đối với hoàng đế là một nam nhân cao cao tại thượng, nhưng bởi vì lần này hắn là bệnh nhân nàng cứu về nên cũng không còn cảm giác kính ngưỡng từ xa, nói chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Trải qua sinh tử, bước khỏi bóng tối băng lãnh, hoàng đế càng nhìn càng thích Thư Tình, nghe thấy nàng nói vậy, ý cười liền tràn ra đầy mặt.
Nhờ Ôn Đức giúp đỡ ngồi dậy, hoàng đế lúc này giống như một lão nhân tuổi già sức yếu, trang thư Tình không thể không cảm thán độc này thực bá đạo, lúc trước nói nuôi một năm là có thể khỏe được tám phần đã là đề cao. Có chút di chứng không thể loại bỏ, ví dụ như hoàng đế có thêm chứng choáng đầu và tinh thần không thể hao tổn quá sức.
Đây là Thanh Dương Tử nói với nàng.
Vì vậy, ngôi vị hoàng đế này, phải thay người.
Nghĩ như vậy, Trang Thư Tình nhịn không được thở dài trong lòng, chỉ cần Chỉ Cố có thể còn sống trờ về, nàng không phải không thể thoái nhượng, nàng sẽ không trở thành một vị hoàng hậu chỉ biết nhẫn nhịn, cũng sẽ không sống ủy khuất cầu toàn.
“Trầm nhìn ra được, ngươi cũng không hy vọng Chiêm nhi kế vị, có phải cũng không muốn trở thành người ủy khuất như hoàng hậu?"
“Trang Thư tình kinh ngạc ngẩng đầu, không cần phải nói gì, ánh mắt liền biểu đạt ý tưởng của nàng, ‘Thì ra ngài cũng biết ngài bạc đãi hoàng hậu’
“Ngươi đúng thật không sợ trẫm." Hoàng đế không nhịn được cười khẽ." Đúng vậy, trẫm hiện tại biết trẫm bạc đãi hoàng hậu. Nhưng Chiêm Nhi không giống, trầm ngay từ đầu không biết quý trọng người bên gối, nhưng trong mắt Chiêm Nhi chỉ có một mình ngươi."
“Ta không tin nhân tâm, người sẽ thay đổi, ta cũng không có kiên nhẫn cũng ba ngàn giai lệ đi tranh đoạt một nam nhân, người nhìn đi, bằng khả năng của ta có thể cứu được vài người, học y giống như bơi ngược dòng nước, không tiến lên sẽ lùi lại, tâm giống như cưỡi ngựa trên bình nguyên, ta không muốn để bản thân biến thành người như vậy, sống cả đời như vậy, rất không có ý nghĩa, ta rất quý trọng cánh chim của mình, cũng sợ hãi bản thân sẽ trở nên ngu muội như vậy."
Trang Thư tình nhìn xung quanh Nghi Thiền điện, nơi tôn quý nhất Đại Chu, mà người trên giường này, là nam nhân tôn quý nhất Đại chu.
Nhưng hắn cũng đã từng hấp hối, người có thể tin được chỉ có một vị thái giám bên người, trong bảy người con trai, bốn người muốn lấy mạng hắn, thời điểm nguy nan chỉ có một mình hoàng hậu liều mình chăm sóc, cung phi không thấy bóng dáng một người, dù là hiện tại, cũng chỉ có thể suy yếu như một vị lão nhân chuẩn bị an bày hậu sự.
Hoàng đế, dứt bỏ mọi thứ để ngồi vững ngôi vị, nàng sao có thể nhẫn tâm khiến một Chỉ Cố tính tình thanh lãnh tự do tự tại ngồi lên vị trí đó.
“Phải làm cung phi, thì trong lòng chỉ chứa được một người nam nhân, trong mắt chỉ có thể chứa được lợi ích, vì nhi tử của mình mà tranh thủ càng nhiều, thứ các nàng từ nhỏ học được chính là cái này, trong mắt trong lòng cũng chỉ có thể chất chứa được như vậy, ta không phải, ta đã từng nhìn thấy thiên địa rộng lớn, đã từng sống tự do thoải mái tại cái nơi cách xa hoàng quyền, muốn bản thân ta sống qua những ngày như vậy, ta không chịu được."
Hoàng đế lắng nghe, thậm chí ý cười trong mắt cũng không suy giảm nửa phần.
Hắn không không nghĩ là Trang Thư Tình lại có suy nghĩ như vậy, nếu nàng nghĩ, nàng muốn, nàng nhìn giống như những nữ tử bình thường, Chiêm Nhi sẽ không kiên trì theo đuổi nàng, nàng cũng không có lá gan làm nhưng chuyện kinh thế hãi tục như vậy.
Mạng của hắn, cũng là nàng cứu về.
“Không kế vị, vậy giám quốc thì sao?"
“Giám quốc?" Trang Thư Tình sửng sốt, không hề hiểu được ý nghĩ của từ này, giám quốc với kế vị có gì khác nhau?
“Đúng, giám quốc." Hoàng đế từ dưới gối đầu lấy ra mấy tờ giấy, “Đây là những người trong hoàng thất trẫm cảm thấy có tư cách kế vị nhất, các người từ trong này chọn ra một người rồi bồi dưỡng, khi nào hắn có thể gánh vác được đất nước rồi thì trọng trách của các ngươi có thể miễn, như thế nào?"
Trang Thư Tình không biết nên nói gì cho phải, đờ đẫn cầm lấy lật mấy trang, tổng cộng có ba tờ, một tờ là tên, phía sau ghi quan hệ rõ ràng.
Đợi chút…
Trang Thư Tình ngơ ngác hỏi, “Vì sao lại là ‘các ngươi’? Cái này có quan hệ gì với ta sao? Hoàng thượng, lời này không phải ngài nên nói cho Chỉ Cố sao?"
“Trẫm cảm thấy, nếu ngươi không gật đầu, Chiêm Nhi sẽ không thèm nhận."
“Vì sao lại là ta?" Trang Thư Tình đã hoàn toàn quên mất người trước mắt là hoàng đế, đem khoai lang nóng phỏng tay kia ném xuống đất, lúc này, nàng có chút tức giận.
Nàng cảm thấy người nàng cố sức cứu về lại không hề mang trong lòng chút cảm ơn nào, không chỉ vậy, còn có ý đồ đánh chủ ý lên nàng, muốn thông qua nàng để kiềm chế Chỉ Cố, lương tâm bị chó ăn rồi sao?
Đúng rồi, hoàng gia không có tình, chí có giang sơn, sao nàng lại quên rồi.
“Ngồi xuống." Hoàng đế có chút đau đầu, một đám này sao tì khí đều lớn như vậy.
Trang Thư Tình chỉ đành xoay xoay vặn vặn ngồi lại, khi nghĩ đến hoàng gia không có tình nàng mới nhớ lại, người này là hoàng thượng.
“Thư Tình." Hoàng đế thay đổi xương hô, “Trẫm bây giờ không sống được mấy năm, trước khi chết cũng phải đem giang sơn liệt tổ liệt tông gây dựng này giao lại cho người thân tín mới có thể an tâm nhắm mắt, tính tình Chiêm Nhi trẫm hiểu rõ, cũng bởi vì hiểu rõ nên mới chậm chạp không dám giao Đại Chu cho hắn, không dám trực tiếp phong hắn là hoàng tử."
Thấy nàng vẫn cứng đầu như trước, giống như tiểu nữ nhi đang cáu kỉnh với trưởng bối, trong lòng nhất thời liền mềm mại, “Trẫm lần đầu thấy hắn là khi mẫu thân hắn qua đời, Hắn phụng mệnh Linh Lung đến truyền tin cho trẫm, trong thư Linh Lung nói cho trẫm, tính tình Chiêm Nhi có chỗ thiếu hụt, không có năng lực xác nhận được thị phi, làm việc chỉ nhìn xem có thuận mắt nay không, đây đã là kết quả nàng nuôi dưỡng nhiều năm mới có, nhiều năm nàng không liên hệ với trẫm, sau khi chết mới nguyện ý giao phó cho trẫm cũng vì lo lắng Chiêm Nhi, muốn nhờ trẫm chiếu cố hắn một chút."
“Chiêm Nhi không phải người có nhiều dã tâm, hơn nữa trời sinh có khả năng khiến người phục tùng, những người đó còn là người bản lĩnh. Chuyện gì cũng có thể thay hắn sắp xếp chuyện thỏa đáng, mấy năm qua hắn cũng có thể tìm cho hắn chút chuyện để giải sầu. Hắn một chút cũng không cần đến ta."
Hoàng đế lắc đầu cười khẽ, tiếp tục nói: “Đem Đại Chu giao cho hắn có tốt cũng có xấu. Tốt tất nhiên là có thể trừ bỏ một chút quan viên ngồi không ăn bám, để con thuyền Đại Chu có thể từ từ tu bổ lại những nơi bị rỉ nước, về phần xấu, tình tình kia của hắn ngươi cũng biết, quá mức cầu toàn, trong thời gian ngắn thì tốt, nhưng về lâu dài, cũng có khả năng trở thành bạo quân, cũng may có ngươi, hiện tại ngươi chính là người dẫn đường cho hắn, tựa như mẫu thân hắn năm đó, mặc kệ là kế vị cũng tốt, giám quốc cũng tốt, điều kiện tiên quyết là phải có ngươi đồng ý, ngươi phải ở bên người hắn, bằng không, cho dù trẫm chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không gật đầu."
Trang Thư Tình nghe vậy sửng sốt, theo bản năng bao che khuyết điểm: “Ngài không phải đang lừa ta đấy chứ? Chỉ Cố vẫn tốt lắm, sao có thể không biết phân biết thị phi? Hắn chỉ giết người nên giết, nhưng hắn cũng không lạm giết, ở Hội Nguyên Phủ cũng có người từng chọc giận hắn nhưng hắn cũng không lấy mạng bọn họ."
“Bởi vì ngươi là đại phu, tay ngươi cứu người, không cần ngươi nói gì hắn cũng sẽ bị ngươi ảnh hưởng, không muốn trở thành sát nhân, sợ ngươi sẽ không vui."
Là như vậy sao? Đầu Trang Thư Tình có chút loạn, nhất thời không trả lời.
Hoàng đế chịu dựng buồn ngủ tiếp tục thuyết phục, “Thư Tình, trẫm đối với các ngươi không có yêu cầu gì khác, nếu như nguyện ý kế vị, vậy Đại Chu chính là của các ngươi, nếu thật không muốn, vậy thì giám quốc, bất luận các ngươi muốn thế nào, trẫm cũng tùy các ngươi."
Lời đã nói đến như vậy, cơ hồi cũng coi như ủy khuất để cầu toàn, một lão nhân lại ăn nói khép nép với nàng như vậy sao nàng có thể hạ ngoan tâm, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân đáng thương vô cùng, vẻ mặt đau khổ níu kéo, “Không phải còn người khác sao? Tam hoàng tử cũng không sai."
Ôn Đức nhìn một già một trẻ nói chuyện, nhanh chóng quay đầu đi, trên mặt vẫn có kìm chế tươi cười.
“Không được, lão tam có thể làm tướng, nhưng hoàng đế thì còn kém chút, hơn nữa hắn cũng không có nhiều người trợ lực như Chiêm Nhi, quan của Đại Chu đều bị trẫm nuôi hỏng rồi, lão tam không áp chế được bọn họ, không chỉ không áp chế được, không chừng còn bị cản tay."
Trang Thư Tình đứng dậy bỏ chạy, rất nhanh lại quay lại trong tầm mắt hoàng đế và Ôn Đức, nhìn nhìn bình nước, phát hiện vẫn còn đầy sau liền trực tiếp rút kim ra, “Buổi chiều còn phải thay nước, chỗ xanh tím ở cổ tay phải dùng nước ấm lau qua."
"Thư Tình..."
Bước chân Trang Thư Tình dừng lại một chút, “Ta không thể quyết định, nhưng một số lời ta sẽ chuyển cáo cho Chỉ Cố."
Thấy người đã chạy xa, hoàng đế nhìn về phía Ôn Đức, “Bị dọa chạy?"
“Lão nô cũng nhìn được." Ôn Đức cố nhịn cười, “Trang tiểu thư cũng không phải người thấy chút ưu việt liền hận không thể đem toàn bộ bỏ vào túi mình."
“Cũng bởi vì nàng không phải nên trẫm mới an tâm, trẫm cũng không muốn Đại Chu xuất hiện một nữ hoàng, bằng tính tình kia của Chiêm Nhi, nếu Thư Tình thực sự có tâm tư, ngươi cho là hắn sẽ không giúp nàng?"
Ôn Đức nghĩ, giang sơn và nụ cười của mỹ nhân, công tử chắc chắn không do dự chọn cái thứ hai.
“Chiêm Nhi phải đi Tây Vực, vì Chiêm Nhi, nàng sẽ gật đầu."
Ôn Đức vẫn luôn có nghi vấn muốn chứng thực, kinh thanh nói: “Hoàng thượng, ngài là muốn…"
“Có gì không thể, trừ nàng, còn ai có thể gánh được trọng trách này? Lão tam? Nếu không tính để hắn kế vị thì tuyệt không thể để hắn giám quốc, dã tâm của con người không thể trêu vào, trừ hắn, còn có ai? Đại Chu đã nỏ mạnh hết đà."
Trong mắt hoàng đế lộ vẻ thâm trầm bi ai, hắn không phải hôn quân, cả đời tận tụy ổn trọng, nhưng mà mặc kệ hắn làm gì cũng không thể khiến Đại Chu khôi phục cường thịnh lại như trước, hơn nữa này càng sa sút.
Chỉ có thể nói rằng, năng lực của hắn không đủ.
Hi vọng của Đại Chu đều đặt lên người Chiêm Nhi muốn Chiêm Nhi tiếp nhận cục diện rối rắm này, hắn chỉ có thể tìm cách đột phá từ chỗ Trang Thư Tình, lợi dụng tâm tư lương thiện của nàng, cùng với sự mềm lòng với trưởng giả.
Hoàng đế cười khổ, thật là vô sỉ, nhưng hắn, không thể nghĩ được biện pháp tốt hơn.
Bạch Chiêm vừa trở về liền nhìn thấy người trong lòng đang thẫn thờ như người mất hồn, hắn cũng không hỏi, chỉ ngồi xuống bên cạnh, ôm Trang Thư Tình vào trong lòng.
Cảm giác được có người đang bao lấy mình, Trang Thư Tình sờ sờ, “Xiêm y sao lại ẩm như vậy? Tóc cũng thế… Trời mưa?"
"Mưa nhỏ." Nói xong,Bạch Chiêm từ bên người lấy ra một cái hộp, bên trong còn có mấy vật được gói bằng giấy thấm dầu, “Trần Nguyên nói cái này ăn ngon."
Bên trong là một con bồ câu nướng, không lớn, vừa mở ra mùi thơm liền xông vào mũi.
Trang Thư Tình nhất thời liền cảm thấy đói bụng, mấy ngày nay ăn không được tốt lắm, còn bị ép buộc không nhẹ, nàng còn cảm thấy quần áo rộng ra một vòng.
Đổi lại tư thế ngồi ổn trong lòng Bạch chiêm, Trang Thư Tình xé bên đùi đưa đến miệng Chỉ Cố, nhìn hắn ăn, nàng cũng cắn một miếng, mỗi người một miếng ăn hết.
“Thích không?"
“Rất được." cắn xong miếng cuối, Trang Thư Tình gật đầu, “Trần quản gia làm chức vị này rất tốt."
Trong mắt Bạch chiêm mang theo ý cười, “Sau này lại cho người đi mua."
“Ngày mai đi, ngày mai muốn ăn." Những thứ này dù ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, dạ dày không tốt, Trang Thư Tình cầm khăn lau miệng cho hắn.
“Quyết định khi nào đi?"
“Ngày sau."
Ngày sau sao, Trang Thu& Tình dựa vào người Bạch Chiêm thở dài, “Thật muốn đi với chàng."
“Vậy đi theo ta."
Người sao có thể tùy hứng như vậy? Nàng sống thêm một đời cũng không sống tùy ý được như hắn.
Dựa vào lồng ngực ấp ám, Trang Thư Tình đem lời hoàng đế nói cho hắn, “Ta thấy hắn cũng thật sự không còn đường nào khác."
Trang Thư Tình có chút trầm tư, “Ôn công công, có phải tìm lầm người rồi không? Việc này ta sao có thể tự ý định đoạt?"
Ôn Đức cẩn thận đáp lời, “Thân thể hoàng thượng ngài cũng biết, vừa rồi chỉ mới suy nghĩ một chút mà mệt đến thiếp đi, ý hoàng thượng là mời ngài giúp đỡ chọn lựa, ngài cũng là người soạn ra,chắc chắn sẽ biết ai là người thích hợp."
Trang Thư Tình cũng không nghĩ nhiều, ngay cả muốn chỉ cố kế vị cũng đã nói ra, coi trọng nàng chắc cũng vì nể mặt Chỉ Cố đi.
Về chuyện này…
Nhìn những con số trên bàn, Trang Thư Tình cảm thấy một người hiện đại, thả vào trong xã hội phong kiến tự tìm tòi lăn lộn chắc cũng có chút tác dụng của hiện đại.
Thấy nàng bắt đầu lật xem, Ôn Đức vội càng đi đến trước mặt nàng, “Đây là năm chức quan còn thiếu."
Trang Thư Tình nhìn lướt qua, trong lòng đã có tình toán.
Một mực chờ đến khi Trang Thư Tình tuyển xong năm người Bạch Chiêm vẫn chưa có trở về, Ôn Đức không phải người lắm miệng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Công tử xuất cung?"
“Ừm, mấy ngày sau sẽ phải đi, nên hôm nay bắt đầu chuẩn bị." Trang Thư Tình thu liễm tươi cười, nàng không thể đi theo, lúc này không không thể giúp hắn thu thập hành lý, trong lòng sao có thể dễ chịu, nhưng nàng được ở lại trong cung, so với nàng, Thanh Dương Tử đi theo Chỉ Cố mới có thể giúp đỡ được cho chàng ấy, nói theo phương diện của Thanh Dương Tử, cái gì nàng cũng không hiểu, đi thì có tác dụng gì. Nghĩ tới cái này, Trang Thư Tình lại thở dài, đứng lên nói: “Tình thời gian cũng đến lúc phải thay nước, ta và Ôn công cùng qua đi."
Ôn Đức khom người đứng ở một bên chờ nàng đi trước.
Tư thế này của hắn khiến trong lòng Trang Thư Tình có chút cảm giác bất an, kỳ thực nàng vô cùng không muốn để Chỉ Cố ngồi lên vị trí này, cho dù chàng ấy khỏe mạnh trở về nàng cũng không đồng ý.
Nàng không muốn trở thành hoàng hậu tiếp theo, như vậy rất đáng buồn.
Lúc đổi nước biển hoàng để liền tỉnh lại, ngủ một chút, tinh thần đã khôi phục không ít.
Khó có khi Chiêm Nhi không ở đây, hoàng đế muốn một mình trò chuyện với nàng, thấy nàng bận rộn xong mới mở miệng lưu người lại.
Ôn Đức chuyển một cái ghế đến bên giường, khoảng cách không gần cũng không xa.
“May mắn có ngươi, bằng không mệnh này của trẫm sơ là đã sớm không còn."
“Không phải công sức của một mình thần nữ, tuy nhiên công của thần, cũng thật không nhỏ" Lần trước gặp mặt ở kinh đô, cảm nhận Trang Thư Tình đối với hoàng đế là một nam nhân cao cao tại thượng, nhưng bởi vì lần này hắn là bệnh nhân nàng cứu về nên cũng không còn cảm giác kính ngưỡng từ xa, nói chuyện cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Trải qua sinh tử, bước khỏi bóng tối băng lãnh, hoàng đế càng nhìn càng thích Thư Tình, nghe thấy nàng nói vậy, ý cười liền tràn ra đầy mặt.
Nhờ Ôn Đức giúp đỡ ngồi dậy, hoàng đế lúc này giống như một lão nhân tuổi già sức yếu, trang thư Tình không thể không cảm thán độc này thực bá đạo, lúc trước nói nuôi một năm là có thể khỏe được tám phần đã là đề cao. Có chút di chứng không thể loại bỏ, ví dụ như hoàng đế có thêm chứng choáng đầu và tinh thần không thể hao tổn quá sức.
Đây là Thanh Dương Tử nói với nàng.
Vì vậy, ngôi vị hoàng đế này, phải thay người.
Nghĩ như vậy, Trang Thư Tình nhịn không được thở dài trong lòng, chỉ cần Chỉ Cố có thể còn sống trờ về, nàng không phải không thể thoái nhượng, nàng sẽ không trở thành một vị hoàng hậu chỉ biết nhẫn nhịn, cũng sẽ không sống ủy khuất cầu toàn.
“Trầm nhìn ra được, ngươi cũng không hy vọng Chiêm nhi kế vị, có phải cũng không muốn trở thành người ủy khuất như hoàng hậu?"
“Trang Thư tình kinh ngạc ngẩng đầu, không cần phải nói gì, ánh mắt liền biểu đạt ý tưởng của nàng, ‘Thì ra ngài cũng biết ngài bạc đãi hoàng hậu’
“Ngươi đúng thật không sợ trẫm." Hoàng đế không nhịn được cười khẽ." Đúng vậy, trẫm hiện tại biết trẫm bạc đãi hoàng hậu. Nhưng Chiêm Nhi không giống, trầm ngay từ đầu không biết quý trọng người bên gối, nhưng trong mắt Chiêm Nhi chỉ có một mình ngươi."
“Ta không tin nhân tâm, người sẽ thay đổi, ta cũng không có kiên nhẫn cũng ba ngàn giai lệ đi tranh đoạt một nam nhân, người nhìn đi, bằng khả năng của ta có thể cứu được vài người, học y giống như bơi ngược dòng nước, không tiến lên sẽ lùi lại, tâm giống như cưỡi ngựa trên bình nguyên, ta không muốn để bản thân biến thành người như vậy, sống cả đời như vậy, rất không có ý nghĩa, ta rất quý trọng cánh chim của mình, cũng sợ hãi bản thân sẽ trở nên ngu muội như vậy."
Trang Thư tình nhìn xung quanh Nghi Thiền điện, nơi tôn quý nhất Đại Chu, mà người trên giường này, là nam nhân tôn quý nhất Đại chu.
Nhưng hắn cũng đã từng hấp hối, người có thể tin được chỉ có một vị thái giám bên người, trong bảy người con trai, bốn người muốn lấy mạng hắn, thời điểm nguy nan chỉ có một mình hoàng hậu liều mình chăm sóc, cung phi không thấy bóng dáng một người, dù là hiện tại, cũng chỉ có thể suy yếu như một vị lão nhân chuẩn bị an bày hậu sự.
Hoàng đế, dứt bỏ mọi thứ để ngồi vững ngôi vị, nàng sao có thể nhẫn tâm khiến một Chỉ Cố tính tình thanh lãnh tự do tự tại ngồi lên vị trí đó.
“Phải làm cung phi, thì trong lòng chỉ chứa được một người nam nhân, trong mắt chỉ có thể chứa được lợi ích, vì nhi tử của mình mà tranh thủ càng nhiều, thứ các nàng từ nhỏ học được chính là cái này, trong mắt trong lòng cũng chỉ có thể chất chứa được như vậy, ta không phải, ta đã từng nhìn thấy thiên địa rộng lớn, đã từng sống tự do thoải mái tại cái nơi cách xa hoàng quyền, muốn bản thân ta sống qua những ngày như vậy, ta không chịu được."
Hoàng đế lắng nghe, thậm chí ý cười trong mắt cũng không suy giảm nửa phần.
Hắn không không nghĩ là Trang Thư Tình lại có suy nghĩ như vậy, nếu nàng nghĩ, nàng muốn, nàng nhìn giống như những nữ tử bình thường, Chiêm Nhi sẽ không kiên trì theo đuổi nàng, nàng cũng không có lá gan làm nhưng chuyện kinh thế hãi tục như vậy.
Mạng của hắn, cũng là nàng cứu về.
“Không kế vị, vậy giám quốc thì sao?"
“Giám quốc?" Trang Thư Tình sửng sốt, không hề hiểu được ý nghĩ của từ này, giám quốc với kế vị có gì khác nhau?
“Đúng, giám quốc." Hoàng đế từ dưới gối đầu lấy ra mấy tờ giấy, “Đây là những người trong hoàng thất trẫm cảm thấy có tư cách kế vị nhất, các người từ trong này chọn ra một người rồi bồi dưỡng, khi nào hắn có thể gánh vác được đất nước rồi thì trọng trách của các ngươi có thể miễn, như thế nào?"
Trang Thư Tình không biết nên nói gì cho phải, đờ đẫn cầm lấy lật mấy trang, tổng cộng có ba tờ, một tờ là tên, phía sau ghi quan hệ rõ ràng.
Đợi chút…
Trang Thư Tình ngơ ngác hỏi, “Vì sao lại là ‘các ngươi’? Cái này có quan hệ gì với ta sao? Hoàng thượng, lời này không phải ngài nên nói cho Chỉ Cố sao?"
“Trẫm cảm thấy, nếu ngươi không gật đầu, Chiêm Nhi sẽ không thèm nhận."
“Vì sao lại là ta?" Trang Thư Tình đã hoàn toàn quên mất người trước mắt là hoàng đế, đem khoai lang nóng phỏng tay kia ném xuống đất, lúc này, nàng có chút tức giận.
Nàng cảm thấy người nàng cố sức cứu về lại không hề mang trong lòng chút cảm ơn nào, không chỉ vậy, còn có ý đồ đánh chủ ý lên nàng, muốn thông qua nàng để kiềm chế Chỉ Cố, lương tâm bị chó ăn rồi sao?
Đúng rồi, hoàng gia không có tình, chí có giang sơn, sao nàng lại quên rồi.
“Ngồi xuống." Hoàng đế có chút đau đầu, một đám này sao tì khí đều lớn như vậy.
Trang Thư Tình chỉ đành xoay xoay vặn vặn ngồi lại, khi nghĩ đến hoàng gia không có tình nàng mới nhớ lại, người này là hoàng thượng.
“Thư Tình." Hoàng đế thay đổi xương hô, “Trẫm bây giờ không sống được mấy năm, trước khi chết cũng phải đem giang sơn liệt tổ liệt tông gây dựng này giao lại cho người thân tín mới có thể an tâm nhắm mắt, tính tình Chiêm Nhi trẫm hiểu rõ, cũng bởi vì hiểu rõ nên mới chậm chạp không dám giao Đại Chu cho hắn, không dám trực tiếp phong hắn là hoàng tử."
Thấy nàng vẫn cứng đầu như trước, giống như tiểu nữ nhi đang cáu kỉnh với trưởng bối, trong lòng nhất thời liền mềm mại, “Trẫm lần đầu thấy hắn là khi mẫu thân hắn qua đời, Hắn phụng mệnh Linh Lung đến truyền tin cho trẫm, trong thư Linh Lung nói cho trẫm, tính tình Chiêm Nhi có chỗ thiếu hụt, không có năng lực xác nhận được thị phi, làm việc chỉ nhìn xem có thuận mắt nay không, đây đã là kết quả nàng nuôi dưỡng nhiều năm mới có, nhiều năm nàng không liên hệ với trẫm, sau khi chết mới nguyện ý giao phó cho trẫm cũng vì lo lắng Chiêm Nhi, muốn nhờ trẫm chiếu cố hắn một chút."
“Chiêm Nhi không phải người có nhiều dã tâm, hơn nữa trời sinh có khả năng khiến người phục tùng, những người đó còn là người bản lĩnh. Chuyện gì cũng có thể thay hắn sắp xếp chuyện thỏa đáng, mấy năm qua hắn cũng có thể tìm cho hắn chút chuyện để giải sầu. Hắn một chút cũng không cần đến ta."
Hoàng đế lắc đầu cười khẽ, tiếp tục nói: “Đem Đại Chu giao cho hắn có tốt cũng có xấu. Tốt tất nhiên là có thể trừ bỏ một chút quan viên ngồi không ăn bám, để con thuyền Đại Chu có thể từ từ tu bổ lại những nơi bị rỉ nước, về phần xấu, tình tình kia của hắn ngươi cũng biết, quá mức cầu toàn, trong thời gian ngắn thì tốt, nhưng về lâu dài, cũng có khả năng trở thành bạo quân, cũng may có ngươi, hiện tại ngươi chính là người dẫn đường cho hắn, tựa như mẫu thân hắn năm đó, mặc kệ là kế vị cũng tốt, giám quốc cũng tốt, điều kiện tiên quyết là phải có ngươi đồng ý, ngươi phải ở bên người hắn, bằng không, cho dù trẫm chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không gật đầu."
Trang Thư Tình nghe vậy sửng sốt, theo bản năng bao che khuyết điểm: “Ngài không phải đang lừa ta đấy chứ? Chỉ Cố vẫn tốt lắm, sao có thể không biết phân biết thị phi? Hắn chỉ giết người nên giết, nhưng hắn cũng không lạm giết, ở Hội Nguyên Phủ cũng có người từng chọc giận hắn nhưng hắn cũng không lấy mạng bọn họ."
“Bởi vì ngươi là đại phu, tay ngươi cứu người, không cần ngươi nói gì hắn cũng sẽ bị ngươi ảnh hưởng, không muốn trở thành sát nhân, sợ ngươi sẽ không vui."
Là như vậy sao? Đầu Trang Thư Tình có chút loạn, nhất thời không trả lời.
Hoàng đế chịu dựng buồn ngủ tiếp tục thuyết phục, “Thư Tình, trẫm đối với các ngươi không có yêu cầu gì khác, nếu như nguyện ý kế vị, vậy Đại Chu chính là của các ngươi, nếu thật không muốn, vậy thì giám quốc, bất luận các ngươi muốn thế nào, trẫm cũng tùy các ngươi."
Lời đã nói đến như vậy, cơ hồi cũng coi như ủy khuất để cầu toàn, một lão nhân lại ăn nói khép nép với nàng như vậy sao nàng có thể hạ ngoan tâm, nhưng nàng cũng cảm thấy bản thân đáng thương vô cùng, vẻ mặt đau khổ níu kéo, “Không phải còn người khác sao? Tam hoàng tử cũng không sai."
Ôn Đức nhìn một già một trẻ nói chuyện, nhanh chóng quay đầu đi, trên mặt vẫn có kìm chế tươi cười.
“Không được, lão tam có thể làm tướng, nhưng hoàng đế thì còn kém chút, hơn nữa hắn cũng không có nhiều người trợ lực như Chiêm Nhi, quan của Đại Chu đều bị trẫm nuôi hỏng rồi, lão tam không áp chế được bọn họ, không chỉ không áp chế được, không chừng còn bị cản tay."
Trang Thư Tình đứng dậy bỏ chạy, rất nhanh lại quay lại trong tầm mắt hoàng đế và Ôn Đức, nhìn nhìn bình nước, phát hiện vẫn còn đầy sau liền trực tiếp rút kim ra, “Buổi chiều còn phải thay nước, chỗ xanh tím ở cổ tay phải dùng nước ấm lau qua."
"Thư Tình..."
Bước chân Trang Thư Tình dừng lại một chút, “Ta không thể quyết định, nhưng một số lời ta sẽ chuyển cáo cho Chỉ Cố."
Thấy người đã chạy xa, hoàng đế nhìn về phía Ôn Đức, “Bị dọa chạy?"
“Lão nô cũng nhìn được." Ôn Đức cố nhịn cười, “Trang tiểu thư cũng không phải người thấy chút ưu việt liền hận không thể đem toàn bộ bỏ vào túi mình."
“Cũng bởi vì nàng không phải nên trẫm mới an tâm, trẫm cũng không muốn Đại Chu xuất hiện một nữ hoàng, bằng tính tình kia của Chiêm Nhi, nếu Thư Tình thực sự có tâm tư, ngươi cho là hắn sẽ không giúp nàng?"
Ôn Đức nghĩ, giang sơn và nụ cười của mỹ nhân, công tử chắc chắn không do dự chọn cái thứ hai.
“Chiêm Nhi phải đi Tây Vực, vì Chiêm Nhi, nàng sẽ gật đầu."
Ôn Đức vẫn luôn có nghi vấn muốn chứng thực, kinh thanh nói: “Hoàng thượng, ngài là muốn…"
“Có gì không thể, trừ nàng, còn ai có thể gánh được trọng trách này? Lão tam? Nếu không tính để hắn kế vị thì tuyệt không thể để hắn giám quốc, dã tâm của con người không thể trêu vào, trừ hắn, còn có ai? Đại Chu đã nỏ mạnh hết đà."
Trong mắt hoàng đế lộ vẻ thâm trầm bi ai, hắn không phải hôn quân, cả đời tận tụy ổn trọng, nhưng mà mặc kệ hắn làm gì cũng không thể khiến Đại Chu khôi phục cường thịnh lại như trước, hơn nữa này càng sa sút.
Chỉ có thể nói rằng, năng lực của hắn không đủ.
Hi vọng của Đại Chu đều đặt lên người Chiêm Nhi muốn Chiêm Nhi tiếp nhận cục diện rối rắm này, hắn chỉ có thể tìm cách đột phá từ chỗ Trang Thư Tình, lợi dụng tâm tư lương thiện của nàng, cùng với sự mềm lòng với trưởng giả.
Hoàng đế cười khổ, thật là vô sỉ, nhưng hắn, không thể nghĩ được biện pháp tốt hơn.
Bạch Chiêm vừa trở về liền nhìn thấy người trong lòng đang thẫn thờ như người mất hồn, hắn cũng không hỏi, chỉ ngồi xuống bên cạnh, ôm Trang Thư Tình vào trong lòng.
Cảm giác được có người đang bao lấy mình, Trang Thư Tình sờ sờ, “Xiêm y sao lại ẩm như vậy? Tóc cũng thế… Trời mưa?"
"Mưa nhỏ." Nói xong,Bạch Chiêm từ bên người lấy ra một cái hộp, bên trong còn có mấy vật được gói bằng giấy thấm dầu, “Trần Nguyên nói cái này ăn ngon."
Bên trong là một con bồ câu nướng, không lớn, vừa mở ra mùi thơm liền xông vào mũi.
Trang Thư Tình nhất thời liền cảm thấy đói bụng, mấy ngày nay ăn không được tốt lắm, còn bị ép buộc không nhẹ, nàng còn cảm thấy quần áo rộng ra một vòng.
Đổi lại tư thế ngồi ổn trong lòng Bạch chiêm, Trang Thư Tình xé bên đùi đưa đến miệng Chỉ Cố, nhìn hắn ăn, nàng cũng cắn một miếng, mỗi người một miếng ăn hết.
“Thích không?"
“Rất được." cắn xong miếng cuối, Trang Thư Tình gật đầu, “Trần quản gia làm chức vị này rất tốt."
Trong mắt Bạch chiêm mang theo ý cười, “Sau này lại cho người đi mua."
“Ngày mai đi, ngày mai muốn ăn." Những thứ này dù ăn ngon cũng không thể ăn nhiều, dạ dày không tốt, Trang Thư Tình cầm khăn lau miệng cho hắn.
“Quyết định khi nào đi?"
“Ngày sau."
Ngày sau sao, Trang Thu& Tình dựa vào người Bạch Chiêm thở dài, “Thật muốn đi với chàng."
“Vậy đi theo ta."
Người sao có thể tùy hứng như vậy? Nàng sống thêm một đời cũng không sống tùy ý được như hắn.
Dựa vào lồng ngực ấp ám, Trang Thư Tình đem lời hoàng đế nói cho hắn, “Ta thấy hắn cũng thật sự không còn đường nào khác."
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du