Ác Nhân Thành Đôi
Chương 150: Thế giới động vật
Đột nhiên tầm mắt nàng hướng đến lùm cây đang lung lay.
Là một sườn núi nhỏ, có mấy cây trúc đang chuyển động.
Trang Thư Tình nhìn, trong thoáng chốc nàng nhìn thấy một con sói bạc đi nhanh qua khóm trúc.
Không, không chỉ một con.
Cắn môi, Trang Thư Tình buông mành, giống như vô tình hỏi Ngô Minh Thanh, “Đã tới nơi nào rồi? Phía trước có chỗ tránh mưa không?"
“Mớ vừa ra khỏi phạm vi Hội Nguyên Phủ." Ngô Minh Thanh xốc mành lên nhìn thoáng qua, “Phía trước có một trạm xá bỏ hoang."
Như không để ý trả lời hắn, trong lòng Trang Thư Tình thầm tính toán.
Ngô Minh Thanh mang theo gần hai mươi người, cho dù những con sói kia toàn bộ có đến cũng không phải đối thủ, nàng muốn đánh chủ ý là toàn bộ mạnh thú trên núi, chứ không phải chỉ một đám sói thế đơn lực bạc.
Không thể để Niệm Niệm để chúng nó động thủ
Lời nói Ngô Minh Thanh mang theo ý cười, không biết hắn như nghĩ thông cái gì, oán khí trên mặt tán đi không ít.
“Sợ hãi chỉ khiến bản thân chui vào chỗ chết." Trang Thư Tình tùy ý vén mành lên, liếc mắt nhìn bên ngoài, đã nhìn không thấy sườn núi lúc nảy, “Người muốn Chỉ Cố sống không yên chỉ có thể là đám hoàng tử công chúa kia, những người khác e ngại thân phận bọn họ, Chỉ Cố lại không hề để ý chút nào, chọc đến hắn, hắn giết hết bọn họ thì có sao? Cho dù là hoàng thường cũng sẽ không mắng hắn."
“Trang đại phu thật sự tin tưởng Bạch công tử ở trong lòng hoàng thượng có trọng lượng như vậy sao? Hoàng gia không có thân tình, ngài chớ nghĩ nhiều."
“Quân phụ, là quân như cũng là phụ, hoàng thượng ở trước mặt Chỉ Cố chỉ là một vị phụ thân bình thường." Trang Thư Tình nhìn về phía hắn, “Nếu ngươi muốn biết thứ gì chỉ cần hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi, không cần kích ta."
Có kinh nghiệm bị đối phương đoán đúng tâm tư, lúc này Ngô Minh Thanh coi như đã thích ứng được, không nói chuyện.
Trang Thư Tình cảm giác được, địch ý hắn đối với nàng càng lúc càng nhỏ.
Xe ngựa dừng lại.
“Ngô Minh Thanh mang theo người xuống."
Nói chuyện vẫn là nữ nhân kia, thái độ của nàng đối với Ngô Minh Thanh không cung kính giống nhửng người khác.
“Nàng gọi Kim nương tử, bản lĩnh không hề kém ta."
Trang Thư Tình xuống xe ngựa liền nhìn thấy Kim nương tử hai tay ôm ngực tựa tiếu phi tiếu đứng ở một bên, hiển nhiên, vừa rồi nàng nghe được lời hắn nói.
Ngô Minh Thanh không chút để ý, vẻ mặt cười ôn nhu, “Hay là ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói ngươi không thể bằng được ta?"
Kim nương tử hừ một tiếng, dẫn đầu đám người bước vào trong.
Trang Thư Tình có chút tò mò những người này bán mạng vì ai,, không phải người có chút bản lãnh cũng không thể sử dụng những người như vậy.
Chỉ là nàng cảm thấy dù là Ngô Minh Thanh hay Kim nương tử cũng không tích cực làm việc lắm.
Trạm xá tuy rằng đã bỏ hoang, nhưng người đến nghỉ chân vẫn không ít.
Bên trong đã có hai người ở đó, một người trong đó còn đang nằm, ẩn ẩn có tiếng rên rỉ truyền đến.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào lập tức chuyển mắt nhìn qua.
Người rất nhiều, không ai dám mang thái độ gây chuyện.
Trang Thư Tình trực tiếp đi về phía người đang nằm, ngồi xổm xuống giữ lấy mạch tượng của hắn.
Người kia phản ứng rất nhanh, lập tức liền bắt được tay nàng.
Mày Ngô Minh Thanh thoáng nhướng lên, đem một đám người đây ra.
Trang Thư Tình lại xốc lên xiêm y cũ đang che trên người hắn, hỏi “Ngã?"
Trong đám người có một hán tử vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, bị ngã từ trên núi xuống, thấy được cả xương."
Trang Thư Tình cũng nhìn ra được. Trật chân, trên đùi có một vết cắt lớn, ẩn ẩn có thể thấy được xương cốt bên trong, xiêm y trên lưng đều bị rách tả tơi, nhiễu chỗ còn đang chảy máu.
Sờ sờ chỗ xương bị dứt, Trang Thư Tình cau mày lại, xương bị gãy vốn đã phiền toái, bằng y thuật ở đây hắn thật sự sẽ thành phế nhân, chưa nói đến hòm giải phẫu nàng không mang theo, cho dù có mang theo, nàng cũng không nắm chắc có thể khiến hắn khôi phục như lúc ban đầu.
Chậc, nghĩ cái gì vậy? Hiện tại nàng tự thân còn khó bảo toàn, lúc này lại còn muốn cứu người khác, Nhưng mà, “Nếu tiếp tục trì hoãn thì mệnh sẽ không còn, nơi các ngươi muốn đi có xa không?"
Nam nhân tính toán một chút, “Đại khái còn năm sáu dặm dường."
“Ngô công tử, Kim nương tử, có thể dùng xe ngựa đưa bọn họ một đoạn đường?"
“Ngài thật hảo tâm." Kim nương tử châm chọc kích nàng một câu, ngay khi Trang Thư Tình cho rằng nàng không đồng ý, lại nghe thấy nàng nói: “Lý Tử, đưa bọn họ môt chuyến, đi nhanh chút rồi trở lại."
“A"
Trang Thư Tình có chút ngoài ý nhìn Kim nương tử, ấn tượng đối với nàng cũng tốt lên không ít.
Mấy người kia liên tục nói cảm ơn, nhất là người bị thương, hắn đỏ mặt nói lời cảm tạ.
Kim nương tử lưu loát nhóm lửa, cười nói: “Không phải ngươi có thể cứu người sao? Sao vừa rồi không cứu hắn?"
“Lúc các người bắt ta đã quên mang theo hộp phẫu thuật, không có dụng cụ giải phẫu." Ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Trang Thư tình thản nhiên đánh giá trạm xá này.
Chỗ này không lớn, là nơi không được sử dụng nhiều.
Ăn chút lương khô, Trang Thư tình đứng dậy đi tới trước cửa, nhìn thấy không có người quản thúc nàng, cũng không có người trói nàng trở lại, nhưng chỉ cần nàng có chút động tác, hai mươi người kia đều đang nhìn chằm chằm.
Mưa nhỏ đi nhiều, đã lâm râm mưa phùn, những người đến trú mưa cũng dần ly khai.
Xe ngựa vẫn chưa trở về.
Kim nương tử nhíu mày lại, sai người đi xem tình huống.
Hai người kia sau đó cũng không trở về.
Kim nương tử tiến lên trước nhìn, đứng cùng chỗ với Ngô Minh Thanh, “Bọn họ đuổi theo?"
“Sẽ không." Ngọ Minh Thanh khẽ ngẩng đầu, “Nếu người đuổi theo là Bạch công tử, hắn sẽ trực tiếp giết chết tất cả chúng ta, tình tình của hắn, vô cùng cuồng ngạo."
Kim nương tử cam chịu, quả thật như thế.
“Còn ai có quan hệ với Trang Thư Tình?"
“Đổng gia cho dù dư lực, nhưng tốc độ sẽ không nhanh được như vậy, Trang gia chỉ là chút gia tộc nhỏ, không có bản lĩnh này." Ngô Minh Thanh nhìn về phía Trang Thư Tình. “Trang đại phu nói có phải hay không?"
“Ta cũng rất tò mò." Trang Thư Tình không sao cả nhìn lại hắn, “Có khả năng khác chính là một vị quý nhân nào đó muốn đánh chủ ý đến ta, muốn đến chia một chén canh?"
Ngô Minh Thanh nhíu mày, không nói gì nữa.
Lời này, không phải không có khả năng.
Hai người cũng không tiếp tục phái người ra ngoài.
Hai phương rơi vào thế cầm cự kỳ quái.
Đột nhiên, Ngô Minh Thanh nghiêng ta nghe ngóng, “Tiếng vó ngựa?"
Kim nương tử gật đầu. “Xe ngựa."
Mưa phùn liền miên mang theo gió lạnh, thổi trên người vô cùng không thoải mái, mà lúc này, ai cũng đang chịu đựng triển khai thế thủ.
Ngô Thanh Minh và Kim nương tử hai người một trái một phải đứng bên cạnh Trang Thư Tình, tươi cười đều thu liễm.
Rất nhanh, chiếc xe ngựa kia liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Trên xe không có người, nhưng xe lại đang đi về phía bọn họ.
Một đám người càng thêm đề cao cảnh giác, đề phòng trong xe ngựa sẽ có người.
Đột nhiên, từ trên nóc nhà, bên trong xe ngựa, từ núi nhỏ đối diện có vô số mạnh thú lao tới, sói, hổ, sư tử, gấu, thậm chí còn có một con mãng xà kích thước vô cùng lớn lao tới, tốc độ không hề chậm so với hổ.
Là một sườn núi nhỏ, có mấy cây trúc đang chuyển động.
Trang Thư Tình nhìn, trong thoáng chốc nàng nhìn thấy một con sói bạc đi nhanh qua khóm trúc.
Không, không chỉ một con.
Cắn môi, Trang Thư Tình buông mành, giống như vô tình hỏi Ngô Minh Thanh, “Đã tới nơi nào rồi? Phía trước có chỗ tránh mưa không?"
“Mớ vừa ra khỏi phạm vi Hội Nguyên Phủ." Ngô Minh Thanh xốc mành lên nhìn thoáng qua, “Phía trước có một trạm xá bỏ hoang."
Như không để ý trả lời hắn, trong lòng Trang Thư Tình thầm tính toán.
Ngô Minh Thanh mang theo gần hai mươi người, cho dù những con sói kia toàn bộ có đến cũng không phải đối thủ, nàng muốn đánh chủ ý là toàn bộ mạnh thú trên núi, chứ không phải chỉ một đám sói thế đơn lực bạc.
Không thể để Niệm Niệm để chúng nó động thủ
Lời nói Ngô Minh Thanh mang theo ý cười, không biết hắn như nghĩ thông cái gì, oán khí trên mặt tán đi không ít.
“Sợ hãi chỉ khiến bản thân chui vào chỗ chết." Trang Thư Tình tùy ý vén mành lên, liếc mắt nhìn bên ngoài, đã nhìn không thấy sườn núi lúc nảy, “Người muốn Chỉ Cố sống không yên chỉ có thể là đám hoàng tử công chúa kia, những người khác e ngại thân phận bọn họ, Chỉ Cố lại không hề để ý chút nào, chọc đến hắn, hắn giết hết bọn họ thì có sao? Cho dù là hoàng thường cũng sẽ không mắng hắn."
“Trang đại phu thật sự tin tưởng Bạch công tử ở trong lòng hoàng thượng có trọng lượng như vậy sao? Hoàng gia không có thân tình, ngài chớ nghĩ nhiều."
“Quân phụ, là quân như cũng là phụ, hoàng thượng ở trước mặt Chỉ Cố chỉ là một vị phụ thân bình thường." Trang Thư Tình nhìn về phía hắn, “Nếu ngươi muốn biết thứ gì chỉ cần hỏi ta, ta sẽ nói cho ngươi, không cần kích ta."
Có kinh nghiệm bị đối phương đoán đúng tâm tư, lúc này Ngô Minh Thanh coi như đã thích ứng được, không nói chuyện.
Trang Thư Tình cảm giác được, địch ý hắn đối với nàng càng lúc càng nhỏ.
Xe ngựa dừng lại.
“Ngô Minh Thanh mang theo người xuống."
Nói chuyện vẫn là nữ nhân kia, thái độ của nàng đối với Ngô Minh Thanh không cung kính giống nhửng người khác.
“Nàng gọi Kim nương tử, bản lĩnh không hề kém ta."
Trang Thư Tình xuống xe ngựa liền nhìn thấy Kim nương tử hai tay ôm ngực tựa tiếu phi tiếu đứng ở một bên, hiển nhiên, vừa rồi nàng nghe được lời hắn nói.
Ngô Minh Thanh không chút để ý, vẻ mặt cười ôn nhu, “Hay là ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói ngươi không thể bằng được ta?"
Kim nương tử hừ một tiếng, dẫn đầu đám người bước vào trong.
Trang Thư Tình có chút tò mò những người này bán mạng vì ai,, không phải người có chút bản lãnh cũng không thể sử dụng những người như vậy.
Chỉ là nàng cảm thấy dù là Ngô Minh Thanh hay Kim nương tử cũng không tích cực làm việc lắm.
Trạm xá tuy rằng đã bỏ hoang, nhưng người đến nghỉ chân vẫn không ít.
Bên trong đã có hai người ở đó, một người trong đó còn đang nằm, ẩn ẩn có tiếng rên rỉ truyền đến.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào lập tức chuyển mắt nhìn qua.
Người rất nhiều, không ai dám mang thái độ gây chuyện.
Trang Thư Tình trực tiếp đi về phía người đang nằm, ngồi xổm xuống giữ lấy mạch tượng của hắn.
Người kia phản ứng rất nhanh, lập tức liền bắt được tay nàng.
Mày Ngô Minh Thanh thoáng nhướng lên, đem một đám người đây ra.
Trang Thư Tình lại xốc lên xiêm y cũ đang che trên người hắn, hỏi “Ngã?"
Trong đám người có một hán tử vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, bị ngã từ trên núi xuống, thấy được cả xương."
Trang Thư Tình cũng nhìn ra được. Trật chân, trên đùi có một vết cắt lớn, ẩn ẩn có thể thấy được xương cốt bên trong, xiêm y trên lưng đều bị rách tả tơi, nhiễu chỗ còn đang chảy máu.
Sờ sờ chỗ xương bị dứt, Trang Thư Tình cau mày lại, xương bị gãy vốn đã phiền toái, bằng y thuật ở đây hắn thật sự sẽ thành phế nhân, chưa nói đến hòm giải phẫu nàng không mang theo, cho dù có mang theo, nàng cũng không nắm chắc có thể khiến hắn khôi phục như lúc ban đầu.
Chậc, nghĩ cái gì vậy? Hiện tại nàng tự thân còn khó bảo toàn, lúc này lại còn muốn cứu người khác, Nhưng mà, “Nếu tiếp tục trì hoãn thì mệnh sẽ không còn, nơi các ngươi muốn đi có xa không?"
Nam nhân tính toán một chút, “Đại khái còn năm sáu dặm dường."
“Ngô công tử, Kim nương tử, có thể dùng xe ngựa đưa bọn họ một đoạn đường?"
“Ngài thật hảo tâm." Kim nương tử châm chọc kích nàng một câu, ngay khi Trang Thư Tình cho rằng nàng không đồng ý, lại nghe thấy nàng nói: “Lý Tử, đưa bọn họ môt chuyến, đi nhanh chút rồi trở lại."
“A"
Trang Thư Tình có chút ngoài ý nhìn Kim nương tử, ấn tượng đối với nàng cũng tốt lên không ít.
Mấy người kia liên tục nói cảm ơn, nhất là người bị thương, hắn đỏ mặt nói lời cảm tạ.
Kim nương tử lưu loát nhóm lửa, cười nói: “Không phải ngươi có thể cứu người sao? Sao vừa rồi không cứu hắn?"
“Lúc các người bắt ta đã quên mang theo hộp phẫu thuật, không có dụng cụ giải phẫu." Ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Trang Thư tình thản nhiên đánh giá trạm xá này.
Chỗ này không lớn, là nơi không được sử dụng nhiều.
Ăn chút lương khô, Trang Thư tình đứng dậy đi tới trước cửa, nhìn thấy không có người quản thúc nàng, cũng không có người trói nàng trở lại, nhưng chỉ cần nàng có chút động tác, hai mươi người kia đều đang nhìn chằm chằm.
Mưa nhỏ đi nhiều, đã lâm râm mưa phùn, những người đến trú mưa cũng dần ly khai.
Xe ngựa vẫn chưa trở về.
Kim nương tử nhíu mày lại, sai người đi xem tình huống.
Hai người kia sau đó cũng không trở về.
Kim nương tử tiến lên trước nhìn, đứng cùng chỗ với Ngô Minh Thanh, “Bọn họ đuổi theo?"
“Sẽ không." Ngọ Minh Thanh khẽ ngẩng đầu, “Nếu người đuổi theo là Bạch công tử, hắn sẽ trực tiếp giết chết tất cả chúng ta, tình tình của hắn, vô cùng cuồng ngạo."
Kim nương tử cam chịu, quả thật như thế.
“Còn ai có quan hệ với Trang Thư Tình?"
“Đổng gia cho dù dư lực, nhưng tốc độ sẽ không nhanh được như vậy, Trang gia chỉ là chút gia tộc nhỏ, không có bản lĩnh này." Ngô Minh Thanh nhìn về phía Trang Thư Tình. “Trang đại phu nói có phải hay không?"
“Ta cũng rất tò mò." Trang Thư Tình không sao cả nhìn lại hắn, “Có khả năng khác chính là một vị quý nhân nào đó muốn đánh chủ ý đến ta, muốn đến chia một chén canh?"
Ngô Minh Thanh nhíu mày, không nói gì nữa.
Lời này, không phải không có khả năng.
Hai người cũng không tiếp tục phái người ra ngoài.
Hai phương rơi vào thế cầm cự kỳ quái.
Đột nhiên, Ngô Minh Thanh nghiêng ta nghe ngóng, “Tiếng vó ngựa?"
Kim nương tử gật đầu. “Xe ngựa."
Mưa phùn liền miên mang theo gió lạnh, thổi trên người vô cùng không thoải mái, mà lúc này, ai cũng đang chịu đựng triển khai thế thủ.
Ngô Thanh Minh và Kim nương tử hai người một trái một phải đứng bên cạnh Trang Thư Tình, tươi cười đều thu liễm.
Rất nhanh, chiếc xe ngựa kia liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Trên xe không có người, nhưng xe lại đang đi về phía bọn họ.
Một đám người càng thêm đề cao cảnh giác, đề phòng trong xe ngựa sẽ có người.
Đột nhiên, từ trên nóc nhà, bên trong xe ngựa, từ núi nhỏ đối diện có vô số mạnh thú lao tới, sói, hổ, sư tử, gấu, thậm chí còn có một con mãng xà kích thước vô cùng lớn lao tới, tốc độ không hề chậm so với hổ.
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du