Ác Nhân Thành Đôi
Chương 143: Còn sống hay đã chết
Trang Thư Tình ngồi yên, trong đầu nàng hoàn toàn hỗn loạn, trong lúc nhất thời ngay cả cục diện tệ nhất cũng đã nghĩ tới.
Mặc kệ người ngồi trên ngôi vị hoàng đế là ai, thì việc mất đi thành trì cũng không phải chuyện gì dễ chịu, cho dù Từ Công Mậu đã chết hay còn sống, đều tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Nếu hắn chết, người phải gánh vác hậu quả chính là toàn bộ Từ gia, còn sống... cũng sẽ không sống được bao lâu.
Đây không phải chuyện nàng có thể quản, lúc trước Chỉ Cố mặc kệ, hiện tại cũng không thể khiến hắn vì nàng mà đi quản những chuyện như vậy.
Chỉ là...
Nghĩ đến lúc nãy, khi Giai Oánh vừa nghe tin lập tức liền ngất lịm, bộ dáng thất kinh của nàng, Trang Thư Tình có chút thở dài.
Mọi người nhìn vào đều tưởng rằng Chỉ Cố là một người không cần lo lắng đến sinh tử thịnh thế, nhưng ở chung với hắn lâu nàng biết thái độ đó cũng chỉ dùng để biểu hiện ra ngoài cho bọn họ nhìn để không trêu chọc đến hắn, cứ theo đà này, biểu hiện này sợ là không chống đỡ được bao lâu.
Về sau, phải làm sao bây giờ?
Chỉ Cố, phải làm sao bây giờ?
Nếu Chu Hướng liên tục thua trận, hắn thật không để ý tới hay sao?
"Thư Tình, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, bây giờ y quán không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Phục hồi lại tinh thần, Trang Thư Tình mới nhìn về phía Cao Tử Lâm ở đối diện, hắn trên mặt tràn đầy lo lắng, bởi vì sinh hoạt của gia tộc đã an ổn nên khí sắc của hắn so với lúc đến tốt hơn rất nhiều.
"Không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng thay Giai Oánh."
Chỉ Cố hôm nay khó có khi không cùng nàng đến y quán, lúc này nàng cũng không muốn trở về đối mặt với hắn, nàng sợ nàng sẽ nói một ít chuyện không nên nói đến, cũng sợ mình sẽ hỏi một số chuyện không nên hỏi.
Có một người ăn mặc bần hàn tiến vào, Cao Tử Lâm trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục chẩn bệnh.
Từ khi Thư Tình thu một đồng coi như tiền chữa bệnh dân chúng đến đây khám bệnh ngày càng nhiều, vì tránh cho những y quán khác thấy bất mãn, trừ phi trong nhà người bệnh thật sự nghèo đến không còn gì ăn nàng mới miễn tiền chẩn bệnh, trong y quán đều là người tinh mắt, hầu như không người nào có thể giấu diếm được bọn họ.
Cứ như vậy dần dần trở nên quy củ, những y quán khác trong thành cũng không bởi vậy mà sinh lòng oán giận với nàng.
Cửa đột nhiên mở ra, Bạch Chiêm một thân cao lớn nhẹ nhàng từ bên ngoài tiến vào, lập tức đi đến trước mặt Trang Thư Tình.
Trang Thư Tình cười cười, “Sao lại đến đây? Chuyện đã xử lý tốt?"
"Ừm, đợi không thấy nàng nên tới đây." Trong thấy mi gian Trang Thư Tình hiện lên lo lắng, Bạch Chiêm vươn tay khẽ vuốt, như là muốn lau đi sự lo lắng kia, “Ta viết thư cho phụ thân..."
"Không, trước không cần." Trang Thư Tình cúi đầu cọ cọ lồng ngực của hắn, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu quân đội của Từ tướng quân bị đánh bại, cũng là hậu quả hắn phải gánh vác, ta không quản được chuyện như vậy, càng không muốn ỷ vào chàng để ý ta mà muốn chàng khó xử. Có một số chuyện tựa như vũng bùn vậy, dẫm vào một bước liền không bước ra được, ta hiểu, ta hiểu tất cả, ta chỉ có chút lo lắng, Giai Oánh dù sao cũng gọi ta một tiếng sư phụ."
Dừng một chút, Trang Thư Tình tăng thêm ngữ khí thể hiện thái độ của chính mình, “Việc này chàng cứ mặc kệ trước, đừng để cho những người khác vì việc này gây khó dễ cho chàng."
Bạch Chiêm khẽ vuốt đầu nàng, nhẹ giọng đáp ứng
Trần Nguyên và Tam Tử nhìn nhau, hai người rời đi y quán.
"Không thích hợp, bằng bản lĩnh của Từ Công Mậu, cho dù già đi cũng không thể bị đánh bại nhanh như vậy. Ta đã cho người nhanh chóng đi thăm dò, như vậy, chúng ta phân công cùng nhau hành động, ta đi tra xét động tĩnh trên kinh đô, ngươi đi thăm dò chuyện trên chiến trường, ta cảm thấy có người đang giở trò quỷ."
Hôm nay gió lớn, gió tháng ba vẫn rất lạnh, Tam tử giẫm chân đi, “Được, Hội Nguyên Phủ cũng phải giám sát chặt chẽ một chút, chỗ của Phương Nhạc Sơn như thế nào? Có động tĩnh gì không?"
Phương Nhạc Sơn chính là tân huyện chủ của Hội Nguyên Phủ, trừ lúc mới đến có đi bái kiến Bạch Chiêm ra thì ngày thường cũng không thường lui tới, nếu có chuyện chạm tới người Bạch phủ cũng sẽ chủ động thoái nhượng, xem như là người thức thời, nhưng người Bạch phủ cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể trêu vào.
Nhưng đến hiện tại vẫn chưa người nào có thể tin hắn.
Trần Nguyên cười lạnh, “Sơ hở lớn nhất chính là thái độ của hắn, nếu hắn không có chỗ nào dị thường thì đối với công tử hắn cũng không cần thể hiện ra thái độ này, hắn quá mức an phận, tạm thời không cần để ý tới hắn, ta đã an bày người trong phủ của hắn."
"Chậc, biết rõ là chống lại công tử cũng như lấy trứng chọi đá, thế nhưng một số người vẫn không chịu từ bỏ ý định, thật muốn bọn họ có thể chứng kiến cái gì gọi là ngoạn độc, một lần đập chết bọn họ cho xong việc." Tam Tử thấy có người lại tiến vào y quán liền lơi kéo Trần Nguyền tránh qua một bên, “Công tử tính quản việc này?"
"Trang tiểu thư muốn quản công tử sẽ quản, nguyên bản ta cũng lo lắng Trang tiểu thư sẽ quản, nhưng hiện tại yên tâm rồi."
Nhớ tới những lời Trang tiểu thư vừa nói Tam Tử liền gật đầu, “Trang tiểu thư là người hiểu biết."
Không chỉ là người hiểu biết, nàng cảm nhận được nàng thật tâm đối tốt với nàng, nàng có thể hồi báo người đó càng tốt, cho dù việc nàng làm là nhỏ yếu, nhưng nàng vẫn sẽ tận lực che trở công tử.
Có phần thật tâm này của Trang tiểu thư bọn họ đã vô cùng cảm kích, không phải mỗi người sau khi hưởng thụ qua cảm giác hữu cầu tất ứng sẽ có thể bảo trì thanh tĩnh.
Trần Nguyên vỗ hai cái lên bả vai Tam Tử, “Đi an bày đi, ta gọi Hướng Tả đến, trong khoảng thời gian này để hắn đi theo công tử."
"Ngươi đúng là xảo quyệt." Tam Tử cười mắng một câu, “Hắn chịu phạt cũng đủ lâu, có hắn đi theo công tử cũng tốt."
Lúc này, Liễu Tri Quỳnh đã trở lại.
Nhìn thấy hai người nàng hơi cúi đầu coi như chào hỏi, sau đó liền nhanh chân bước vào trong.
Hai người nhìn nhau, vội đuổi theo, mặc dù bọn họ có thu được một ít tin tức, nhưng nói không chừng từ gia còn có ẩn tình gì khác.
"Sư phụ, tình huống không tốt lắm."
"Như thế nào?"
Liễu Tri Quỳnh hạ xuống hô hấp nói: “Từ tướng quân mất tích, không chỉ thế Từ gia đại công tử và nhị công tử cũng mất tích cùng Từ tướng quân.
Thân là chủ tướng lại mất tích trên chiến trường!
Từ gia xong!
Trang Thư Tình đầu óc trống rỗng, Giai Oánh phải làm sao bây giờ?
Dùng sức nắm chặt tay muốn khiến chính mình bình tĩnh, Trang Thư Tình hỏi, “Ngươi có gặp Từ phu nhân không? Tình huống của nàng như thế nào? Có nói gì thêm không?"
"Có gặp, Từ phu nhân rất bình tĩnh, nói, nói sư tỷ tạm thời không thể tới y quán, sau khi ta rời đi Từ phu nhân liền hạ lệnh đóng cửa Từ gia từ chối tiếp khách, chờ ý chỉ thánh thượng."
Thật là hành động thông minh, hiện tại trong mắt hoàng đế, Từ gia lần này có làm cái gì cũng đều là tội, chẳng bằng an tĩnh chờ xử lý, nói không chừng còn có thể dịu đi cơn giận của hoàng đế.
"Ta đã biết, nếu chuyện đã như vậy chỉ có thể làm đến nước này."
Trang Thư Tình nỗ lức để bản thân tỉnh táo suy nghĩ, Từ Công Mậu sẽ không thể không biết hắn mất tích đối với Từ gia sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào, là chủ tướng, chết trên chiến trường mới có thể bảo toàn tính mạng cho toàn gia, tuyệt không thể trốn.
Nhưng hắn lại mất tích, hơn nữa lại mất tích cùng hai con trai, tình hướng như vậy sẽ có hai loại khả năng.
Một là bọn họ đã chết, chỉ là có người muốn trảm thảo trừ căn, tạo dựng tình huống giống như hắn đã mất tích, muốn toàn bộ Từ gia chôn cùng.
Còn một khả năng khác, Bọn họ đã ẩn nấp đi.
Nếu là khả năng thứ hai, nói không chừng trên tay bọn họ đang nắm giữ bí mật gì đó khiến quân địch khủng khoảng.
Trang Thư Tình túm chặt lấy Bạch Chiêm, đem hoài nghi của mình nói ra.
Bạch Chiêm bị nàng nắm chặt lấy tay, nhìn khớp ngón tay của nàng đều trắng bệnh, hắn nhẹ nhàng tách ra, sau đó nắm lấy bàn tay nàng. “Trần Nguyên, đi thăm dò."
"Vâng."
"Hoàng thượng có cho đòi Từ gia lên kinh hay không?"
Bạch Chiêm gật đầu, “Chuyện xảy ra như vậy lên kinh cũng là bình thường."
"Nếu như có người nữa đường nhảy ra cướp người đi, lại đem chuyện này đổ lên đầu ba phụ tử Từ gia thì sao?"
Bạch Chiêm quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nguyên, Trần Nguyển tỏ vẻ đã hiểu, sau đó xoay người rời khỏi.
"Trần Nguyên, đợi một chút." Trang Thư Tình gọi hắn lại, một lát sau mới mở miệng. “Không thể kéo công tử nhà ngươi vào."
Trần Nguyên tươi cười, trầm giọng xác nhận.
Giao cho Tri Quỳnh một số chuyện sau đó Trang Thư Tình liền trở về nhà.
Lão gia tử tất nhiên là đã nghe được lời đồn đãi, vốn định hỏi mấy câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cháu gái liền thu lời lại.
Trong lòng đang ủ rũ không thể cùng nhị lão nói chuyện, Trang Thư Tình chỉ chào hỏi hai vị một lát rồi trở về phòng. Sau khi trở lại phòng, Trang Thư Tình ngồi dựa vào Bạch Chiêm một lát đột nhiên đứng dậy mài mực viết thư.
Viết xong ba tờ giấy lớn mới ngừng bút.
"Niệm Niệm."
Niệm Niệm mấy ngày nay đều ở tại Trang gia, nghe tiếng Trang Thư Tình gọi liền chạy đến.
"Ta cho người dẫn đường, ngươi đứng trên nóc nhà đuổi theo hắn, giúp ta đem bước thư tay đưa đến tay Giai Oánh, chỉ có thể đưa cho nàng biết không?"
"Ngao ô."
"Ngoan." Đem phong thư bỏ vào bao bố đặt bên miệng Niệm Niệm, Niệm Niệm cắn lấy, cọ cọ tay Trang Thư Tình để nàng yên tâm.
Trang Thư Tình sờ sờ đầu của nó. Nhìn về phía Chỉ Cố.
Bạch Chiêm gật đầu, đi ra ngoài an bày một người đi chỉ đường.
Thư Tình không muốn hắn tham dự vào chuyện này, hắn liền ngoan đứng bên cạnh nàng, cho dù chuyện này hắn đã sớm quen.
Gia đình luôn luôn hòa thuận nhưng buổi sáng hôm nay Từ gia đã không hề nghe thấy bất kỳ tiếng nói cười nào, ngay cả hạ nhân cũng không có.
Từ Giai Oánh ôm cánh tay mẫu thân, cảm thấy lo sợ không yên.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Từ gia cũng có lúc sẽ trở nên như thế này.
"Nương, ta đi cầu xin sư phụ, nàng..."
"Không được." Từ phu nhân như là già đi mười tuổi, những nếp nhăn ngày thường bảo dưỡng rất tốt nhưng lúc này lại hiện ta trên mặt, “Bây giờ ai tới hỗ trợ cũng không có kết quả tốt, đến cũng chỉ như kéo người xuống nước."
"Phụ thân... Phụ thân người..."
Từ phu nhân nhắm mắt lại, nam nhân nàng theo cả đời hiện tại cũng không biết là còn sống hay đã chết, Còn có hai con trai của nàng!
Nữ quyến trong phòng tất cả đều đỏ bừng hốc mắt.
Cửa được đẩy ra, nam đinh duy nhất của Từ gia Từ Khanh Bình sống lưng thẳng tắp, hắn đứng ở cửa nhưng không tiến vào, “Nương, tiểu muội, ta có chuyện muốn nói, hai người theo ta."
Những người khác cũng muốn đi theo, ánh mắt Từ Khang Bình đảo qua, thân vừa chuyện lại đều ngồi xuống.
Từ phu nhân dù sao thì tuổi cũng đã lớn, bên ngoài tỏ vẻ không sao nhưng thân thể đã sớm không chống đỡ được, thế nhưng mỗi bước đi đều rất thong thả.
Ra cửa, ly khai tầm mắt những người khác, Từ Khang Bình ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Từ phu nhân, “Nương, người lên đi."
Từ phu nhân nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống, để nữ nhi kéo mình lên lưng của nhi tử.
Từ Giai Oánh vừa rới lệ vừa đỡ nàng, đi theo tam ca ra ngoài.
Nhưng đi tới đi lui nàng liền cảm thấy không thích hợp, “Tam ca, đây không phải..."
Từ Khang Bình liếc nhìn nàng một cái, “Đến sân của muội."
Có phải là phụ thân đã trở lại? Từ Giai Oánh bước chân nhanh hơn, còn chạy lên trước Từ Khang Bình.
Cửa việc đẩy ra, nàng không biết là thất vòng nhiều hay cao hứng nhiều hơn.
Không phải phụ thân hay huynh trưởng trở lại, mà là con sói vẫn đi theo sự phụ đứng chính giữa sân.
Niệm Niệm nhìn thấy nàng liền chạy tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Trong lòng Từ Giai Oánh cũng có chút e ngại, thấy trong miệng nó cắn thứ gì đó nàng thử thăm dò đưa tay lấy, “Là sư phụ gửi cho ta sao?"
Niệm Niệm mở miệng, thấp giọng kêu một tiếng, lùi về phía sau lấy đà thả người nhảy lên nóc nhà, rất nhanh liền biết mất trước mắt bọn họ.
Từ Khang Bình phảng phất như thấy được hi vọng, liên thanh thúc giục, “Mau mở ra nhìn xem."
Mở ra một tầng bao bố, thư bên trong liền lộ ra, phía trên ghi bốn chữ, 'Gửi Từ phu nhân' Rõ ràng là chữ viết của sư phụ.
Trong lòng Từ Giai Oánh cảm thấy ấm áp, trong lòng nàng dường như cũng không còn hoảng như trước.
Mặc kệ người ngồi trên ngôi vị hoàng đế là ai, thì việc mất đi thành trì cũng không phải chuyện gì dễ chịu, cho dù Từ Công Mậu đã chết hay còn sống, đều tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Nếu hắn chết, người phải gánh vác hậu quả chính là toàn bộ Từ gia, còn sống... cũng sẽ không sống được bao lâu.
Đây không phải chuyện nàng có thể quản, lúc trước Chỉ Cố mặc kệ, hiện tại cũng không thể khiến hắn vì nàng mà đi quản những chuyện như vậy.
Chỉ là...
Nghĩ đến lúc nãy, khi Giai Oánh vừa nghe tin lập tức liền ngất lịm, bộ dáng thất kinh của nàng, Trang Thư Tình có chút thở dài.
Mọi người nhìn vào đều tưởng rằng Chỉ Cố là một người không cần lo lắng đến sinh tử thịnh thế, nhưng ở chung với hắn lâu nàng biết thái độ đó cũng chỉ dùng để biểu hiện ra ngoài cho bọn họ nhìn để không trêu chọc đến hắn, cứ theo đà này, biểu hiện này sợ là không chống đỡ được bao lâu.
Về sau, phải làm sao bây giờ?
Chỉ Cố, phải làm sao bây giờ?
Nếu Chu Hướng liên tục thua trận, hắn thật không để ý tới hay sao?
"Thư Tình, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, bây giờ y quán không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Phục hồi lại tinh thần, Trang Thư Tình mới nhìn về phía Cao Tử Lâm ở đối diện, hắn trên mặt tràn đầy lo lắng, bởi vì sinh hoạt của gia tộc đã an ổn nên khí sắc của hắn so với lúc đến tốt hơn rất nhiều.
"Không có việc gì, chỉ là có chút lo lắng thay Giai Oánh."
Chỉ Cố hôm nay khó có khi không cùng nàng đến y quán, lúc này nàng cũng không muốn trở về đối mặt với hắn, nàng sợ nàng sẽ nói một ít chuyện không nên nói đến, cũng sợ mình sẽ hỏi một số chuyện không nên hỏi.
Có một người ăn mặc bần hàn tiến vào, Cao Tử Lâm trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục chẩn bệnh.
Từ khi Thư Tình thu một đồng coi như tiền chữa bệnh dân chúng đến đây khám bệnh ngày càng nhiều, vì tránh cho những y quán khác thấy bất mãn, trừ phi trong nhà người bệnh thật sự nghèo đến không còn gì ăn nàng mới miễn tiền chẩn bệnh, trong y quán đều là người tinh mắt, hầu như không người nào có thể giấu diếm được bọn họ.
Cứ như vậy dần dần trở nên quy củ, những y quán khác trong thành cũng không bởi vậy mà sinh lòng oán giận với nàng.
Cửa đột nhiên mở ra, Bạch Chiêm một thân cao lớn nhẹ nhàng từ bên ngoài tiến vào, lập tức đi đến trước mặt Trang Thư Tình.
Trang Thư Tình cười cười, “Sao lại đến đây? Chuyện đã xử lý tốt?"
"Ừm, đợi không thấy nàng nên tới đây." Trong thấy mi gian Trang Thư Tình hiện lên lo lắng, Bạch Chiêm vươn tay khẽ vuốt, như là muốn lau đi sự lo lắng kia, “Ta viết thư cho phụ thân..."
"Không, trước không cần." Trang Thư Tình cúi đầu cọ cọ lồng ngực của hắn, “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu quân đội của Từ tướng quân bị đánh bại, cũng là hậu quả hắn phải gánh vác, ta không quản được chuyện như vậy, càng không muốn ỷ vào chàng để ý ta mà muốn chàng khó xử. Có một số chuyện tựa như vũng bùn vậy, dẫm vào một bước liền không bước ra được, ta hiểu, ta hiểu tất cả, ta chỉ có chút lo lắng, Giai Oánh dù sao cũng gọi ta một tiếng sư phụ."
Dừng một chút, Trang Thư Tình tăng thêm ngữ khí thể hiện thái độ của chính mình, “Việc này chàng cứ mặc kệ trước, đừng để cho những người khác vì việc này gây khó dễ cho chàng."
Bạch Chiêm khẽ vuốt đầu nàng, nhẹ giọng đáp ứng
Trần Nguyên và Tam Tử nhìn nhau, hai người rời đi y quán.
"Không thích hợp, bằng bản lĩnh của Từ Công Mậu, cho dù già đi cũng không thể bị đánh bại nhanh như vậy. Ta đã cho người nhanh chóng đi thăm dò, như vậy, chúng ta phân công cùng nhau hành động, ta đi tra xét động tĩnh trên kinh đô, ngươi đi thăm dò chuyện trên chiến trường, ta cảm thấy có người đang giở trò quỷ."
Hôm nay gió lớn, gió tháng ba vẫn rất lạnh, Tam tử giẫm chân đi, “Được, Hội Nguyên Phủ cũng phải giám sát chặt chẽ một chút, chỗ của Phương Nhạc Sơn như thế nào? Có động tĩnh gì không?"
Phương Nhạc Sơn chính là tân huyện chủ của Hội Nguyên Phủ, trừ lúc mới đến có đi bái kiến Bạch Chiêm ra thì ngày thường cũng không thường lui tới, nếu có chuyện chạm tới người Bạch phủ cũng sẽ chủ động thoái nhượng, xem như là người thức thời, nhưng người Bạch phủ cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể trêu vào.
Nhưng đến hiện tại vẫn chưa người nào có thể tin hắn.
Trần Nguyên cười lạnh, “Sơ hở lớn nhất chính là thái độ của hắn, nếu hắn không có chỗ nào dị thường thì đối với công tử hắn cũng không cần thể hiện ra thái độ này, hắn quá mức an phận, tạm thời không cần để ý tới hắn, ta đã an bày người trong phủ của hắn."
"Chậc, biết rõ là chống lại công tử cũng như lấy trứng chọi đá, thế nhưng một số người vẫn không chịu từ bỏ ý định, thật muốn bọn họ có thể chứng kiến cái gì gọi là ngoạn độc, một lần đập chết bọn họ cho xong việc." Tam Tử thấy có người lại tiến vào y quán liền lơi kéo Trần Nguyền tránh qua một bên, “Công tử tính quản việc này?"
"Trang tiểu thư muốn quản công tử sẽ quản, nguyên bản ta cũng lo lắng Trang tiểu thư sẽ quản, nhưng hiện tại yên tâm rồi."
Nhớ tới những lời Trang tiểu thư vừa nói Tam Tử liền gật đầu, “Trang tiểu thư là người hiểu biết."
Không chỉ là người hiểu biết, nàng cảm nhận được nàng thật tâm đối tốt với nàng, nàng có thể hồi báo người đó càng tốt, cho dù việc nàng làm là nhỏ yếu, nhưng nàng vẫn sẽ tận lực che trở công tử.
Có phần thật tâm này của Trang tiểu thư bọn họ đã vô cùng cảm kích, không phải mỗi người sau khi hưởng thụ qua cảm giác hữu cầu tất ứng sẽ có thể bảo trì thanh tĩnh.
Trần Nguyên vỗ hai cái lên bả vai Tam Tử, “Đi an bày đi, ta gọi Hướng Tả đến, trong khoảng thời gian này để hắn đi theo công tử."
"Ngươi đúng là xảo quyệt." Tam Tử cười mắng một câu, “Hắn chịu phạt cũng đủ lâu, có hắn đi theo công tử cũng tốt."
Lúc này, Liễu Tri Quỳnh đã trở lại.
Nhìn thấy hai người nàng hơi cúi đầu coi như chào hỏi, sau đó liền nhanh chân bước vào trong.
Hai người nhìn nhau, vội đuổi theo, mặc dù bọn họ có thu được một ít tin tức, nhưng nói không chừng từ gia còn có ẩn tình gì khác.
"Sư phụ, tình huống không tốt lắm."
"Như thế nào?"
Liễu Tri Quỳnh hạ xuống hô hấp nói: “Từ tướng quân mất tích, không chỉ thế Từ gia đại công tử và nhị công tử cũng mất tích cùng Từ tướng quân.
Thân là chủ tướng lại mất tích trên chiến trường!
Từ gia xong!
Trang Thư Tình đầu óc trống rỗng, Giai Oánh phải làm sao bây giờ?
Dùng sức nắm chặt tay muốn khiến chính mình bình tĩnh, Trang Thư Tình hỏi, “Ngươi có gặp Từ phu nhân không? Tình huống của nàng như thế nào? Có nói gì thêm không?"
"Có gặp, Từ phu nhân rất bình tĩnh, nói, nói sư tỷ tạm thời không thể tới y quán, sau khi ta rời đi Từ phu nhân liền hạ lệnh đóng cửa Từ gia từ chối tiếp khách, chờ ý chỉ thánh thượng."
Thật là hành động thông minh, hiện tại trong mắt hoàng đế, Từ gia lần này có làm cái gì cũng đều là tội, chẳng bằng an tĩnh chờ xử lý, nói không chừng còn có thể dịu đi cơn giận của hoàng đế.
"Ta đã biết, nếu chuyện đã như vậy chỉ có thể làm đến nước này."
Trang Thư Tình nỗ lức để bản thân tỉnh táo suy nghĩ, Từ Công Mậu sẽ không thể không biết hắn mất tích đối với Từ gia sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào, là chủ tướng, chết trên chiến trường mới có thể bảo toàn tính mạng cho toàn gia, tuyệt không thể trốn.
Nhưng hắn lại mất tích, hơn nữa lại mất tích cùng hai con trai, tình hướng như vậy sẽ có hai loại khả năng.
Một là bọn họ đã chết, chỉ là có người muốn trảm thảo trừ căn, tạo dựng tình huống giống như hắn đã mất tích, muốn toàn bộ Từ gia chôn cùng.
Còn một khả năng khác, Bọn họ đã ẩn nấp đi.
Nếu là khả năng thứ hai, nói không chừng trên tay bọn họ đang nắm giữ bí mật gì đó khiến quân địch khủng khoảng.
Trang Thư Tình túm chặt lấy Bạch Chiêm, đem hoài nghi của mình nói ra.
Bạch Chiêm bị nàng nắm chặt lấy tay, nhìn khớp ngón tay của nàng đều trắng bệnh, hắn nhẹ nhàng tách ra, sau đó nắm lấy bàn tay nàng. “Trần Nguyên, đi thăm dò."
"Vâng."
"Hoàng thượng có cho đòi Từ gia lên kinh hay không?"
Bạch Chiêm gật đầu, “Chuyện xảy ra như vậy lên kinh cũng là bình thường."
"Nếu như có người nữa đường nhảy ra cướp người đi, lại đem chuyện này đổ lên đầu ba phụ tử Từ gia thì sao?"
Bạch Chiêm quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nguyên, Trần Nguyển tỏ vẻ đã hiểu, sau đó xoay người rời khỏi.
"Trần Nguyên, đợi một chút." Trang Thư Tình gọi hắn lại, một lát sau mới mở miệng. “Không thể kéo công tử nhà ngươi vào."
Trần Nguyên tươi cười, trầm giọng xác nhận.
Giao cho Tri Quỳnh một số chuyện sau đó Trang Thư Tình liền trở về nhà.
Lão gia tử tất nhiên là đã nghe được lời đồn đãi, vốn định hỏi mấy câu nhưng nhìn thấy vẻ mặt của cháu gái liền thu lời lại.
Trong lòng đang ủ rũ không thể cùng nhị lão nói chuyện, Trang Thư Tình chỉ chào hỏi hai vị một lát rồi trở về phòng. Sau khi trở lại phòng, Trang Thư Tình ngồi dựa vào Bạch Chiêm một lát đột nhiên đứng dậy mài mực viết thư.
Viết xong ba tờ giấy lớn mới ngừng bút.
"Niệm Niệm."
Niệm Niệm mấy ngày nay đều ở tại Trang gia, nghe tiếng Trang Thư Tình gọi liền chạy đến.
"Ta cho người dẫn đường, ngươi đứng trên nóc nhà đuổi theo hắn, giúp ta đem bước thư tay đưa đến tay Giai Oánh, chỉ có thể đưa cho nàng biết không?"
"Ngao ô."
"Ngoan." Đem phong thư bỏ vào bao bố đặt bên miệng Niệm Niệm, Niệm Niệm cắn lấy, cọ cọ tay Trang Thư Tình để nàng yên tâm.
Trang Thư Tình sờ sờ đầu của nó. Nhìn về phía Chỉ Cố.
Bạch Chiêm gật đầu, đi ra ngoài an bày một người đi chỉ đường.
Thư Tình không muốn hắn tham dự vào chuyện này, hắn liền ngoan đứng bên cạnh nàng, cho dù chuyện này hắn đã sớm quen.
Gia đình luôn luôn hòa thuận nhưng buổi sáng hôm nay Từ gia đã không hề nghe thấy bất kỳ tiếng nói cười nào, ngay cả hạ nhân cũng không có.
Từ Giai Oánh ôm cánh tay mẫu thân, cảm thấy lo sợ không yên.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, Từ gia cũng có lúc sẽ trở nên như thế này.
"Nương, ta đi cầu xin sư phụ, nàng..."
"Không được." Từ phu nhân như là già đi mười tuổi, những nếp nhăn ngày thường bảo dưỡng rất tốt nhưng lúc này lại hiện ta trên mặt, “Bây giờ ai tới hỗ trợ cũng không có kết quả tốt, đến cũng chỉ như kéo người xuống nước."
"Phụ thân... Phụ thân người..."
Từ phu nhân nhắm mắt lại, nam nhân nàng theo cả đời hiện tại cũng không biết là còn sống hay đã chết, Còn có hai con trai của nàng!
Nữ quyến trong phòng tất cả đều đỏ bừng hốc mắt.
Cửa được đẩy ra, nam đinh duy nhất của Từ gia Từ Khanh Bình sống lưng thẳng tắp, hắn đứng ở cửa nhưng không tiến vào, “Nương, tiểu muội, ta có chuyện muốn nói, hai người theo ta."
Những người khác cũng muốn đi theo, ánh mắt Từ Khang Bình đảo qua, thân vừa chuyện lại đều ngồi xuống.
Từ phu nhân dù sao thì tuổi cũng đã lớn, bên ngoài tỏ vẻ không sao nhưng thân thể đã sớm không chống đỡ được, thế nhưng mỗi bước đi đều rất thong thả.
Ra cửa, ly khai tầm mắt những người khác, Từ Khang Bình ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía Từ phu nhân, “Nương, người lên đi."
Từ phu nhân nháy mắt hốc mắt đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống, để nữ nhi kéo mình lên lưng của nhi tử.
Từ Giai Oánh vừa rới lệ vừa đỡ nàng, đi theo tam ca ra ngoài.
Nhưng đi tới đi lui nàng liền cảm thấy không thích hợp, “Tam ca, đây không phải..."
Từ Khang Bình liếc nhìn nàng một cái, “Đến sân của muội."
Có phải là phụ thân đã trở lại? Từ Giai Oánh bước chân nhanh hơn, còn chạy lên trước Từ Khang Bình.
Cửa việc đẩy ra, nàng không biết là thất vòng nhiều hay cao hứng nhiều hơn.
Không phải phụ thân hay huynh trưởng trở lại, mà là con sói vẫn đi theo sự phụ đứng chính giữa sân.
Niệm Niệm nhìn thấy nàng liền chạy tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn nàng.
Trong lòng Từ Giai Oánh cũng có chút e ngại, thấy trong miệng nó cắn thứ gì đó nàng thử thăm dò đưa tay lấy, “Là sư phụ gửi cho ta sao?"
Niệm Niệm mở miệng, thấp giọng kêu một tiếng, lùi về phía sau lấy đà thả người nhảy lên nóc nhà, rất nhanh liền biết mất trước mắt bọn họ.
Từ Khang Bình phảng phất như thấy được hi vọng, liên thanh thúc giục, “Mau mở ra nhìn xem."
Mở ra một tầng bao bố, thư bên trong liền lộ ra, phía trên ghi bốn chữ, 'Gửi Từ phu nhân' Rõ ràng là chữ viết của sư phụ.
Trong lòng Từ Giai Oánh cảm thấy ấm áp, trong lòng nàng dường như cũng không còn hoảng như trước.
Tác giả :
Quỷ Quỷ Mộng Du