Ác Nhân Thành Đôi

Chương 108: Lão thái thái vô sỉ

Trong sự chờ mong của một đám người, rốt cuộc, cửa lớn Trang gia cũng từ từ mở ra.

Một vị nữ tử áo lam, bên ngoài khác áo choàng thêu chỉ bạc cùng một thân ảnh cao gầy, áo ngoài màu tím bước ra bên ngoài.

Như không nhìn thấy người bên ngoài đang xem náo nhiệt, Trang Thư Tình đi đến trước mặt lão thái thái, tư thái thong dong bình tĩnh.

"Nam Châu, che dù cho lão thái thái. “ Nam Châu trầm mặc tiến lên, đem phân nửa dù che cho lão thái thái

"Nghe nói ngài muốn gặp ta."

Vị nữ tử khí chất lỗi lạc trước mắt chính là cháu gái bà? Nguyên bản nên hầu hạ dưới gối, ở trước mặt nàng tận hiếu, lúc này ánh mắt của nàng lại giống như đang nhìn một người xa lạ.

Ngực lão thái thái như bị nén lại vô cùng khó chịu, thanh âm chan chát,“Trang Thư Tình, hắn ngàn sai vạn sai thì cũng là phụ thân của ngươi, không có hắn, trên đời này làm sao có ngươi, chỉ bằng chuyện này, ngươi không thể đem hắn đưa vào chỗ chết!"

"Ngài lại nói đùa rồi, ta không muốn dồn bất luận người nào vào chỗ chết, ta cũng không có khả năng đó, nhưng mà ngài, lại lấy phương thức này để bức bách ta, là muốn dùng đạo đức để ép buộc ta sao? ta thật muốn hỏi một câu, ta và người trong nhà ngài rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì khiến người nhà ngài không chịu bỏ qua cho ta, khắp nơi bức bách ta, cho dù có cừu hận gì thì chẳng phải lúc đó ta và Thư Hàn đã báo lại rồi sao? Sao lại vẫn luôn cắn chặt không buông?"

"Ngươi không cần nói sang chuyện khác!" Lão thái thái dùng sức vịn quải trượng, “Cho dù lúc trước là chúng ta sai ;ầm, chúng ta cũng đã nhận sai, sao người còn để bọn họ đến bắt người?"

Trang Thư Tình nhẹ giọng nở nụ cười, trong màn mưa nhìn nàng càng có chút mông lung, nhưng không giấu được ý cười châm biếm trong đó, “Lão thái thái, Trang gia toàn tộc, mặc dù có là ai thì ngài cũng là một vị mẫu thân. Nhưng sao ngài lại chưa từng để ý đến hay thậm chí là liếc mắt đến nương của ta, mắt của ngài như bị che mờ, căn bản là không nhìn thấy nương ta làm biết bao nhiêu chuyện vì Trang gia, chỉ cảm thấy là nàng ép các người không ngẩng đầu lên được."

"Nương của ta là trăm kiều ngàn sủng, được gia đình nâng niu nuôi lớn, một thân khí độ đại tiểu thư, những cũng chưa từng giọng nặng mày nhẹ với bất kỳ ai ở Trang gia, nhưng ngài lại nơi nơi ép người, ngài thử đặt tay lên ngực tự hỏi nương ta làm dâu của ngài vài năm, đã từng mạo phạm ngài lần nào chưa? Đã từng bất kính với ngài lần nào? Mấy năm qua, những thứ trên người ngài đeo, ngài cài, ngài dùng, có thứ nào không phải của nương ta mua cho? Vì muốn ngài vui, cho dù mang thai Thư Hàn cũng không quên tự tay chuẩn bị lễ vật sinh thần cho ngài. Tốn mấy tháng thêu ra một bước con cháu cung đồ, nhưng lúc đó ngài lại làm gì?"

"A, tùy tay ném qua một bên, nhưng lại khen không dứt miệng một đôi hài thêu của thiếp thất mua tặng. Lão thái thái, ta muốn hỏi ngài một câu, sau khi nương ta chết, ngài có từng cảm thấy day dứt lần nào, có lỗi lần nào? Có từng nữa khắc ngài cảm thấy nương ta là một nàng dâu tốt? Là các ngươi có lỗi với nàng chưa?"

Không có! Nàng chưa từng có! Lão thái thái gắt gao cắn răng chỉ sợ chính mình xúc động nói ra mấy chữa này, Trang Thư Tình là vì muốn báo thù cho nương của nàng ta nên muốn để mọi người chung quanh cảm thấy nàng ta làm là không sai, đúng. Là nàng dụng tâm!

Cỡ nào hiểm ác!

Nàng sẽ không mắc mưu!

"Người chết như đèn tất, cần gì ngươi lại nhắc tới khiến cho người chết bất an, người còn sống mới là quan trọng nhất. Trang Thư Tình, rốt cuộc là ngươi đem phụ thân ngươi đi nơi nào!"

"Thật là buồn cười, thời điểm ta cần phụ thân nhất các người hận không thể khiến ta chết, như vậy ta cũng không cần thiết một đám người lại nhắc đến phụ thân ở trước mặt ta, lão thái thái, chúng ta đã rút khỏi chi của các người. Người nhìn gia phả xem lại, phụ thân của ta là ai! Ngài chớ quên, con trai và con dâu của ngài dùng đồ cưới mà nương chuẩn bị cho ta làm điều kiện đồng ý để ta tự mình rút tên ra khỏi gia phả. Ta và Thư Hàn hiện là con trai và nữ nhi của Trang Trạch Hải, nhìn thấy ngài, bất quá chỉ cần hô một tiếng trưởng bối mà thôi."

"Ngài quên rồi cũng không sao, ta còn nhớ rõ, Thư Hàn còn nhớ rõ, tộc nhân ở Khê Thủy Trấn cũng đều nhớ rõ, ta và Thư Hàn một thân che kín vết thương lết đến trước cửa lớn Trang tộc, là con trai ngài dùng nghiên mực đập vào nơi này, những viết thương này khiến ta nằm trên giường hai ngày, kéo được chút hơi thở từ quỷ môn quan trở về cũng vì Thư Hàn, là Thư Hàn canh lúc không có người ở phòng bếp trộm chút gạo để nấu cháo cho ta để ta lại sức, vì một nắm gạo này mà các ngươi đánh hắn thương tích đầy mình, hiện tại, ngài có tư cách gì đứng trước cửa Trang gia nói đến vị phụ thân kia? Cho dù hắn có chết, thì có liên quan gì đến ta?"

"Ngài cũng không cần phải lấy cái chết để bức bách ta, ta không ngại, ta không nợ nguười nhà ̀các ́ngươi bất kì thứ gì, dù ngài có chết ở chỗ này ta cũng sẽ truyền tin cho tộc nhân, để tộc lão đến xử lý hậu sự của ngài, không hơn, không cần dùng đạo đức để ép buộc ta, ta là đại phu, có người cần thì ta sẽ đến cửa chẩn bệnh, nếu không người nào cần, ta càng vui vẻ nghiên cứu y thuật của tam ta không cần phải sống dựa vào bất kì kẻ nào, ngài cũng không thể áp bức được ta, nếu không tin, ngài có thể thử một lần."

Lão thái thái run rẩy cả người, vô cùng vô sỉ quỳ xuống, “Ta chỉ cầu ngươi thả con ta."

Trang Thư Tình bị tức đến nở nụ cười, “Thật là một vị mẫu thân tốt, rốt cuộc ta đã hiểu vì sao Trang Trạch Lương lại bị giáo dục sai lệch, lời nói và việc làm của mẫu thân đều mẫu mực và thực dụng hơn bất kì lời dạy nào của thánh nhân, nếu ngài đã muốn thấy hắn như vậy, ta thành toàn cho ngài, Bạch Chiêm, chàng không cần nể mặt ta, đem lão thái thái đến đoàn viên cùng con trai và con dâu của nàng đi, lão thái thái, hy vọng ngài không hối hận vì trò khôi hài ngài gây ra ngày hôm nay."

Cửa lớn chậm rãi khép lại trước mặt mọi người.

Người đến xem náo nhiệt đều liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu trong lòng nhưng không cần nói cũng biết, chuyện bái quái nào cũng đều thú vị

Gia thế của Trang đại phu không cần nói mọi người cũng đều biết, những cũng chỉ biết được là nhà nàng không có trưởng bối, hiện tại mới hiểu được nguyên lai nội tình là như vậy, nếu đổi thành cô nương bình thường khác căn bản cũng không thể nén giận, ai lại không mong bản thân mình thoát ra khỏi hố lửa nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, vậy mà Trang đại phu lại là người mạnh mẽ như vậy, nàng tự mình xóa tên khỏi gia phả!

Chậc, đây mới thực là kiên cường.

Chuyện như vậy, cũng chỉ có Trang đại phu mới có thể làm được.

Mổ bụng cứu người cũng dám làm, chút chuyện ấy thì có là gì!

Nhưng mà vị lão thái thái kia cũng thật không phúc hậu, cư nhiên lấy cái chết đến ép người! Chậc, cũng không biết Trang đại phu đem người đi đâu.

Đại hái vì trời đổ mưa nên hiện giờ mọi người đều rất rảnh rỗi, cũng vì vậy mà sự tình lấy tốc độ cực nhành lưu truyền ra bên ngoài, người nói nàng nhẫn tâm không ít, trong đó nữ nhân chiếm đa số, nữ nhân a, từ khi sinh ra đã bị quy củ trói buộc, cho dù là được cưng chiều lớn lên, nhưng quan niệm ấy đã xâm nhập vào cốt tủy, các nàng vừa cảm thấy Trang Thư Tình làm như vậy rất nhẫn tâm, lại vừa cảm thấy hâm mộ vô cùng.

Cho dù là đeo trên mình cái tên phù thủy, không biết thời điểm nào sẽ bị người đời khi dễ, nhưng một nữ nhân có thể sống kiêu ngạo tùy ý như vậy, đúng là khó thẹn với đời.

Nhưng mà một ít lão nhân lại không thể chịu được hành động như vậy, đối với việc làm của Trang Thư Tình nổi lên chút ác cảm, nhưng mà, Trang Thư Tình cũng không ngại, nàng không sống vì người khác, nàng rất ích kỷ, nàng cũng không cần cầu xin bất cứ ai, đến một lúc nào đó người ta phải mời nàng đến chẩn bệnh, ác cảm có sống được sao?

Có bản lĩnh thì đừng đến nhờ cậy nàng, cũng không phải nàng đến cầu người ta cho nàng xem bệnh.

Tâm thần lão thái thái vừa buông lỏng, trở về liền ngã bệnh.

Trang Thư Tình biết chuyện cũng không đề cập tới, toàn gia kia không có một xu quan hệ gì tới nàng, lúc nàng càng càng không muốn dính dáng đến, chỉ là nhịn không được nghĩ, nếu lão thái thái có thể cũng như vậy duy trì nàng, ủng hộ nàng thì thật tốt.

"Tiểu thư, nha hoàn Thanh Thanh của Liễu tam tiểu thư đến cầu kiến."

"Thanh Thanh? Nàng đến lúc nào? Mau mời nàng vào."

Y phục của Thanh Thanh đều đã ướt đẫm, có ô hay không cũng không khác gì nhau, vừa thấy Trang Thư Tình liền quỳ xuống, “Trang đại phu, ngài cứu tiểu thư nhà ta, van cầu ngài cứu tiểu thư đi..."

Trang Thư Tình lập tức đi tới, liên tục hỏi: “Sao lại thế? Tam tiểu thư hiện tại thế nào?"

Nói xong liền cảm thấy mình đang làm chậm trễ, lập tức đỡ người lên, kéo Thanh Thanh ra ngoài,“Chuẩn bị xe ngựa“.

Bạch Chiêm một tay giữ chặt lấy người, để nàng đi giày mưa vào, lại mặc thêm áo cho Thư Tình, “Đi thôi."

Mấy người đi tới cửa, đồ che mưa và xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn đó.

Thanh Thanh không dám ngồi vào bên trong, đành cùng nha hoàn ngồi ở gian ngoài, tiếp nhận khăn lông nha hoàn đưa đến, nói lời cảm tạ.

"Nói mau, tình huống của Tam tiểu thư như thế nào?"

Thanh Thanh bắt đầu lau nước mắt, “Ngày đó tiểu thư để nô tỳ tới gặp ngài, tứ tiểu thư nói rất nhiều lời khó nghe, tứ phòng có một vị công tử bốn tuổi, không biết bị ai xiu khiến, lúc theo nương đến xem tiểu thư, liền trộm đi thuốc ngài để lại cho Tam tiểu thư, Lưu đại phu tuy rằng đã tận lực đến điều trị cho tiểu thư, nhưng miệng vết thương của tiểu thư vẫn vô cùng đau đón, hôm kia liền có chút sưng đỏ, tuy rằng vẫn không ngừng uống thuốc nhưng hôm qua lại phát sưng lợi hại hơn, hơn nữa tiểu thư bắt đầu sốt cao, cho tới hôm nay vẫn không ngừng lại, hôm này, người đã bắt đầu nói năng mơ hồ."

Thì ra là nguyên nhân này! Trang Thư Tình nhìn nha hoàn đang khóc đến không kịp thở, đành mở miệng nói, “Thuốc bị trộm đi là cao trong hộp kia sao?"

"Vâng."

Vậy không trách được, Thanh Dương Tử dăng nghiên cứu thuốc giảm nhiệt và kháng cảm nhiểm, tuy hiệu quả còn kém một chút nhưng hộp thuốc này hắn vô cùng chuyên tâm điều chế ra, tuy thành phần cảm nhiễm còn kém nhưng hiệu quả vẫn rất tốt.

"Lão gia tử không biết?"

"Vài năm nay, hàng năm lão thái gia sẽ đều đến Thượng Trí tự ở mấy ngày, không có trong phủ, nhị phu nhân thường ngày thương nhất tiểu công tử ở Tứ phòng, Tam tiễu thư sợ Nhị phu nhân biết sẽ thương tâm nên cũng không cho phép nô tỳ nói ra, nô tỳ nghĩ muốn đến xin thuốc cũng bị chặn lại không cho phép ra cửa, hôm nay vì Lưu đại phu nói hắn không thể chữa trị mới khiến cho mấy người kia dọa sợ, nô tỳ vô cùng sợ hãi, đều nói cho nhị phu nhân biết, nhị phu nhân hiểu sự tình liền náo lớn, nô tỳ mới được phái ra phủ, Trang đại phu, tiểu thư nhà ta có phải sẽ... Có phải sẽ..."

"Sẽ không, có ta ở đây, Tri Quỳnh tỷ tỷ sẽ không có chuyện gì." Trang Thư Tình trần an vị nha hoàn trung tâm này, vì mấy ngày qua lo lắng mà gầy đi một vòng, hiện tượng sưng đỏ cảm nhiễm cũng rất bình thường sau khi mổ, nhưng mà dụng cụ ở đây không được đầy đủ, nàng cũng không có biện pháp

Kỳ thực quan trọng nhất vẫn là truyền nước muối, sau khi danh tiếng phù thủy này được lan truyền nàng cũng vì tị hiềm mà hạn chế đến Liễu phủ, nếu hiện tại không mau chóng truyền nước muốn, nói không chừng...

Bạch Chiêm vỗ vỗ lưng nàng, không tiếng động an ủi.

Nhị lão gia tự mình mang ô đứng chờ ngoài cửa, xa xa nhìn thấy xe ngựa đang đần đi đến liền thở phào một hơi lớn, lúc này hắn cũng đành phải làm vậy, phù thủy thì sao, phù thủy có thể cứu nữ nhi của hắn, so với mấy đám người tùy tằng nàng, hắn càng tình nguyện kết giao với phù thủy.

"Trang đại phu."

Trang Thư Tình liếc hắn một cái, gật đầu liền vội vàng đi vào

Một đường đến phòng của Liễu tam, không ít người thấy nàng đều nghị luận than thở ảo não, nàng chỉ coi như không nhìn thấy.

Nhưng mà lúc này, vị Liễu tứ tiểu thư vẻ mặt vô cùng đừng hoàng đứng chặn ngay trước mặt nàng, khiến nàng cảm thấy thật là vô cùng phiền toái, cũng cảm thán thế giớ này đúng là có nhiều người giỏi việc phá hoại, Liễu tam bệnh mười mấy năm còn phải chịu sống chung với người như vậy đúng là kì tích.

"Nhị thúc, nàng là phù thủy, là phù thủy hại người, ngài muốn hại tam tỷ tỷ sao?!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại