Ác Ma Xấu Xa Lão Đại
Chương 5
Tại một gian cao cấp ở khách sạn ôn tuyền, nhân viên Điển Á đangchuẩn bị đi ăn cơm trưa, nghe tổng giám đốc nói tổng tài lái xe đưaĐường Tiểu Oánh từ Đài Bắc lại đây hơn nữa nhanh sẽ đến, mỗi người aicũng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn có người cảm thấy tổng giám đốc đang nói giỡn.
Nhưng nhìn thấy quản lí khách sạn xinh đẹp đã thay đổi quần áo nêntất cả đã minh bạch. Sau đó nàng lướt qua mặt mọi người, không, là cướcbộ khoái hoạt nhẹ nhàng tiêu sái đi qua. Đoàn người vì thế cũng chạytheo đến cửa khách sạn.
“Tổng tài thật sự đặc biệt lái xe đưa Tiểu Oánh tới sao?"
“Làm sao có thể?"
“Có phải hay không tổng giám đốc cố ý chỉnh muội muội hắn? Hắn luônthích nói giỡn, khó bảo toàn lần này không phải." Quản lí khách sạn TềDiệc Như đúng là muội muội tổng giám đốc nhà bọn họ, nghe nói hắn chínhlà người đứng sau khách sạn này.
Nhóm nhân viên đứng hết ở cửa, ngươi một lời ta nhất ngữ, tất cả đều cảm thấy không có khả năng.
Lúc này một chiếc xe màu đen rất giống của tổng tài đang từ từ đỗ lại ở cửa khách sạn. Tiếp theo Đường Tiểu Oánh cười méo mó mở cửa xe, nhấtthời một đống người đứng ở cửa té ngã.
Đường Tiểu Oánh nhìn thấy đồng nghiệp, chuyện thứ nhất đó là giải thích.
“Thực xin lỗi, buổi sáng bởi vì em ngủ quên(vì trong truyện nói TiểuOánh mới ra trường 1 năm nên so vs mọi ng` tuổi nhỏ hơn, nên ta để choTiểu Oánh xưng ‘em’ a), cho nên để mọi người chờ, thật sự……" Đường TiểuOánh còn chưa giải thích xong liền bị La Duẫn Hàm và mấy nữ đồng nghiệpkhác kéo sang một bên.“Duẫn Hàm tỷ?"
Làm ơn, hiện tại ai còn có rảnh đi nghe nàng giải thích buổi sáng hôm nay vì sao muộn. Mọi người muốn biết là chuyện bát quái, vì sao tổngtài lại đặc biệt lái xe đưa nàng lại đây?
“Tiểu Oánh, chẳng lẽ em cùng tổng tài đã sớm có gian tình ?"
“Uy, từ này rất không văn nhã, ý muốn hỏi là hai người đã thân nhau bao lâu a?"
Đường Tiểu Oánh bị hỏi đến choáng váng đầu, xem ra mọi người hiểulầm. Nhưng nàng còn chưa kịp giải thích thì bên kia một đại mỹ nữ vậnsườn xám lộ ra đôi chân thon dài đã chủ động ôm lấy Tôn Hạo Trạch, nhấtthời thu hút ánh mắt mọi người.
“Hạo Trạch ca, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh nha."
Tề Diệc Như lúc này hoàn toàn không quản có bao nhiêu người đang nhìn nàng, nàng ôm lấy hắn còn chưa đủ, lại hôn lên hai má hắn, cười đếndiễm lệ vô cùng.
Đường Tiểu Oánh xem ngây người, tuy rằng kia là nghi thức hôn môi chào hỏi, bất quá có thể cảm giác được bọn họ phi thường thân.
Nàng không biết chính mình vì sao để ý việc này, thậm chí cảm thấyrất khó chịu, vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì tổng tài vài lần ra tay giúpnàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình đối với hắn cảm giác đặc biệt,bởi vậy mới không muốn nữ nhân khác thân thiết cùng hắn sao? (TN: lí donày thì l.quan giề đâu ta ?,?)
Nàng có phải hay không nghĩ sai cái gì rồi, tổng tài chỉ là thủ trưởng tốt chiếu cố cấp dưới thôi.
“Bạch tuộc đáng ghét, tổng tài lại không thích nàng. Theo đuổi nhiềunăm như vậy còn không buông tha, mỗi lần vừa thấy tổng tài luôn bám theo còn bày ra khuôn mặt tươi cười, thật đáng giận a." Cao Tư Quân nghiếnrăng nghiến lợi:“Có câu nước phù sa không rơi ruộng người, Tiểu Oánh,mau quản lý hắn đi."
“Cái gì?" Đường Tiểu Oánh sửng sốt:“Đúng rồi, người ôm tổng tài là ai?"
“Lúc trước chúng ta không phải nói nếu tổng tài không tới phao ôntuyền sẽ có người thất vọng sao? Chính là nàng, quản lí khách sạn TềDiệc Như, cũng là muội muội tổng giám đốc." La Duẫn Hàm cũng cảm thấytức giận, bởi vì tổng tài cũng là thần tượng của mọi người nha.
Muội muội tổng giám đốc? Trách không được bọn họ thoạt nhìn phithường quen biết, bất quá muội muội tổng giám đốc bộ dạng thật đúng làrất được nha.
Tôn Hạo Trạch đối với nhiệt tình của Tề Diệc Như không có biểu tìnhgì. Nói thực hắn đối với đôi huynh muội này không có cách. Hai tên quáigià, huynh muội cũng đều phi thường yêu trò đùa dai.
“Ai nha, tổng tài thật có diễm phúc."
Tiểu Lý cùng vài đồng nghiệp nam tất cả đều nhìn đến mãnh liệt chảynước miếng. Bộ dạng Tề Diệc Như xinh đẹp mỹ lệ, dáng người lại tốt,tưởng tượng nếu người nàng thân là mình a…
“Hạo Trạch ca, anh dù sao đã đến đây vậy lưu lại đi, đừng vội chạy về Đài Bắc được không?" Tề Diệc Như thấy hắn vẫn là mặt không chút thayđổi, nàng hướng đại ca bên kia cầu cứu.“Đại ca, anh cũng giúp em khuyênHạo Trạch ca lưu lại đi."
“Hạo Trạch, đến cũng đến rồi, vậy ở lại một đêm đi. Nơi này không khí trong lành, có thể lưu lại kỷ niệm đẹp." Tề Diệc Vĩ nói.
“Ta đã biết, buổi sáng ngày mai ta hồi Đài Bắc."
“Thật tốt quá, Hạo Trạch ca, ta yêu ngươi." Tề Diệc Như lại hôn mặthắn.“Cơm trưa chuẩn bị xong, chúng ta nhanh chút đi vào ăn đi."
Đường Tiểu Oánh nhìn Tề Diệc Như thân thiết ôm Tôn Hạo Trạch đi vàokhách sạn. Lúc này đột nhiên Tôn Hạo Trạch quay lại, nàng lập tức chộtdạ cúi thấp đầu, sợ bị phát hiện mình đang nhìn lén hắn.
“Tiểu Oánh, chúng ta cũng nhanh chút đi vào." La Duẫn Hàm gọi nàng.
“Hảo."
Nghỉ ngơi một lát sau bữa trưa, mọi người quyết định vào rừng đi bộ,hưởng thụ thiên nhiên làm cho người ta tinh thần sáng láng, hơn nữa nghe nói ngọn núi này có quán cà phê nhỏ, xung quanh thoang thoảng hương gỗthơm, đoàn người thật sự là khẩn cấp muốn đi trước.
“Tiểu Oánh nghỉ ngơi tốt, sáng mai mình cùng đi."
“Cám ơn Duẫn Hàm tỉ."
Nàng cùng La Duẫn Hàm cùng ở một gian phòng. Cũng không biết là dotốc độ xe Tôn Hạo Trạch quá nhanh hay do nàng không ăn bữa sáng nên đihết đoạn đường làm nàng say xe, cơm trưa ăn toàn phun ra làm mọi ngườilo lắng. Cho nên hiện tại tuy rằng nàng cũng rất muốn đi cùng mọi người, nhưng lại không muốn tạo phiền toái cho mọi người, cuối cùng quyết định ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Đại khái nghỉ ngơi nhiều giờ sau, nàng cảm thấy tinh thần tốt hơnnhiều, di động cũng nạp điện xong, nghĩ nghĩ liền gọi cho Hà Hương Dục.
Mấy ngày nay bạn tốt đều ở ngoài. Mấy ngày không gặp nàng, tuy rằnglúc trước nàng có nói qua là đi du lịch với công ty nhưng sợ Hương Dụcđã quên. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, vẫn là nên gọi điênthoại nói chuyện một chút, miễn để nàng về nhà lại không thấy người.
Trong phòng tín hiệu không tốt lắm vì thế nàng xuống lầu gọi điệnthoại công cộng. Di động Hà Hương Dục vẫn đều chuyển đến hộp thư thoại,rốt cuộc sao lại thế này? Nàng bất giác có chút lo lắng. Nàng để lại lời nhắn, hy vọng Hương Dục sau khi nghe được mau chóng liên lạc, đừng làmcho nàng lo lắng.
Giờ phút này đại sảnh khách sạn không ít người đi vào. Có thể nhìn ra được mọi người đều đến đây du lịch cuối tuần giống bọn họ, khách sạnnày sinh ý thật tốt a.
Nàng đi ra khách sạn, lúc mới đến còn chưa nhìn rõ ràng. Hiện tại mới phát hiện nơi này phong cảnh thật sự rất đẹp, ánh mắt tràn ngập sắclục, làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.
Nàng đi theo con đường mòn, mới nãy không ít người đi phía này, hẳnlà đi vào rừng a. Đi được một đoạn, nàng ngồi xuống cạnh tảng đá nghỉngơi ngắm phong cảnh.
Không khí rừng rậm thật tốt, hơn nữa dọc theo đường đi nghe được âmthanh chiêm chiếp không ngừng, làm cho người ta không phân biệt được làtiếng kêu của chim chóc hay là côn trùng, thật sự là thanh thúy dễ nghe.
“Không phải không thoải mái sao, làm chi còn chạy ra đây?"
Tôn Hạo Trạch đột nhiên lên tiếng làm cho nàng hoảng sợ, cả ngườitrượt xuống khỏi tảng đá to, chỉ nghe nàng kêu một tiếng thảm thiết.
“Làm sao vậy, đụng vào đâu sao?" Hắn chạy nhanh lại, đem người đang ngã ngồi trên mặt đất kéo lên,“Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Đường Tiểu Oánh cắn môi cười khổ, tựa người vào tảng đá.
“Có chỗ nào bị thương không?"
“…… Không có." Nàng trả lời có điểm chột dạ.“Tổng tài, ngài sao lại tới nơi này?"
“Anh không đi cùng mọi người sao?"
“Từ lúc đến tới giờ tôi đều ở chỗ huynh muội Diệc Vĩ." Đó là Tề DiệcVĩ an bài, dù sao khi hắn về Mỹ cơ hội gặp mặt cũng ít đi. Sau đó khihắn ra khỏi văn phòng Tề Diệc Như liền thấy Đường Tiểu Oánh ở trong đạisảnh.
“Vậy sao" Đường Tiểu Oánh thả lỏng mặt.
“Hình như cô đang cố gọi điện thoại cho ai, có chuyện gì sao?" Cũngchính là bởi vì thấy nàng cau mày gọi điện thoại, vẻ mặt lo lắng mới làm cho hắn dừng lại cước bộ.
“Tôi gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, mấy ngày nay chưa liên lạc,cô ấy chỉ có ngẫu nhiên gửi cái tin nhắn cho nên tôi có điểm lo lắng."
“Cô yên tâm, cô ấy sẽ không có việc gì." Tôn Hạo Trạch vỗ vỗ đầu nàng.
“Tôi cũng hy vọng như vậy."
Lúc này di động Tôn Hạo Trạch vang lên, chỉ thấy hắn nhìn vào điện thoại biểu tình nghiêm túc,“ thư ký Hoàng, chuyện gì?"
Hắn đi đến một bên nghe điện thoại, Đường Tiểu Oánh vẻ mặt hoangmang. thư ký Hoàng? Trong công ty không phải chỉ có thư ký Cao sao?
Nhìn thân ảnh nam nhân bị bao phủ bởi bóng cây lay động. Giờ phút này hắn dáng người cao cao, mấy tia nắng vừa vặn chiếu vào mặt và tay tạothành hiệu quả phi thường đẹp mắt, làm cho người ta luyến tiếc không nỡdời tầm mắt.
Nguyên lai nam nhân cũng có thể dùng ‘xinh đẹp’ để hình dung, dángngười tốt, diện mạo anh tuấn, thật sự là một bức tranh đẹp a, làm chonàng có loại ảo giác, nghĩ hay là mình nhìn thấy tinh linh soái ca a.
“Hoàng thư ký, nơi này đường truyền không tốt, tôi sẽ liên lạc sau."
Tôn Hạo Trạch xoay người lại làm Tiểu Oánh vội vàng quay đầu đi, làmbộ đang thưởng thức cảnh đẹp rừng rậm, bởi vậy không thấy rõ biểu tìnhcủa Tôn Hạo Trạch.
Hắn đi đến bên người nàng hỏi:“Tôi muốn về khách sạn gọi điện thoại. Cô thì sao?"
“Tổng tài, ngài đi về trước đi, tôi nghĩ ở đây một lát."
“Vậy a?" Hắn nhìn nàng thật sâu.“Nhưng cô có biện pháp trở về sao?"
“Tôi……" Hắn phát hiện?
“Cô nghĩ rằng tôi không phát hiện, từ nãy đến giờ chân của cô khôn dám dùng sức, bị thương sao không nói?"
Đường Tiểu Oánh cúi đầu, không phải nàng không nói, mà là nàng khôngnghĩ lại một lần nữa ở trước mặt hắn cần trợ giúp.“Mặc dù có điểm đau,nhưng là đi trở về hẳn là không có vấn đề."
“Đi vài bước cho tôi xem." Tôn Hạo Trạch cường thế nói.
“Tôi……" Nàng suy nghĩ định nhịn đau đi vào bước cho hắn xem, khôngnghĩ tới thân ảnh cao lớn kia lại ngồi xổm xuống, đưa lưng về phíamình.“Tổng tài?"
Tổng tài muốn cõng nàng về? Giờ phút này nàng quả thực hai gò má đỏhồng, ngực đập bịch bịch không thôi, nàng không thể tưởng tượng nổi bộdạng tổng tài cõng nàng……“Nhanh chút, đừng lãng phí thời gian, tôi cònmuốn trở về phòng gọi điện thoại." Hắn không có gì tính nhẫn nại thúcgiục.
Một lúc do dự cuối cùng vẫn là quyết định rút chân trở về. Nàng không nghĩ để hắn cõng, kia không chỉ làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng,cũng thực mất mặt đi!
“Tổng tài, không cần, tôi cũng không đau lắm, có thể tự về."
Tôn Hạo Trạch đứng lên, con ngươi đen xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi gằm. Đối với tiểu nữ nhân trước mắt này mạc danh kỳ diệu kiên trìcảm thấy khó hiểu, nhưng hắn không nghĩ lãng phí thời gian ở trong này.
“Cô hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất, để tôi cõng cô về, thứ hai……"
“Tôi chọn cái thứ hai." Không cần phải nói, lựa chọn thứ hai nhấtđịnh là “Chính ngươi quải chân trở về a." (TN: hấp tấp là hỏng việc đónha :]] )
“Cô lựa chọn cái thứ hai?"
“Đúng." Đường Tiểu Oánh kiên định gật đầu.
“Tôi đã biết."
Nàng nghĩ hắn sẽ xoay người rời đi, không ngờ giây tiếp theo nàng cảngười đã bị ôm lấy, làm cho nàng kinh ngạc không thôi. Không thể nào,lựa chọn thứ hai là bế về? (TN: hị hị, hảo lỡng mợn 8-> )
Đường Tiểu Oánh nơm nớp lo sợ ngồi trên giường, trong long căng thẳng như bị kiến bò.
“Tổng tài, không phải anh muốn gọi điện thoại sao? Tôi tự chườm nóng là được."
“Cô không nên cử động."
Nàng cúi đầu nhìn Tôn Hạo Trạch đang chườn chân cho mình, lại nghiệm chứng hắn thật là nam nhân ôn nhu.
Vừa rồi hắn đúng là ẵm nàng về khách sạn, đối mặt với ánh mắt kháchnhân khác hắn mặt không chút thay đổi, nhưng nàng lại thẹn thùng đem mặt giấu ở vai hắn, mặc hắn trực tiếp ôm nàng trở về phòng.
Nhìn hắn vì chính mình lần lượt cẩn thận chườm nóng, nàng nội tâm cảm động không thôi. Rõ ràng là chỉ có mắt cá chân bị chườm nóng, vì saonàng ngay cả trong lòng cũng nóng lên. Nàng nhận được hắn là thiệt tìnhquan tâm đến mình. Nàng cũng không khỏi nghĩ vì sao hắn tốt với nàng như vậy?
Có thể hỏi hắn sao? Vậy nàng là muốn nghe đáp án như thế nào?
Nhớ tới lúc trưa bộ dáng Tề Diệc Như thân mật ôm hắn, Đường Tiểu Oánh cảm thấy chính mình có thể không cần hỏi. Muội muội tổng giám đốc bộdạng xinh đẹp như vậy, gợi cảm như vậy, hai người bọn họ lại quen thân,nghe nói nàng ta còn theo đuổi tổng tài rất nhiều năm, hắn vẫn khôngthích nàng, vậy thì sao hắn có thể thích mình a? (TN: tỷ tự ti quá,giống ta nên tới giờ vẫn chưa có ai yêu và ko dám yêu ai … ai da..)
Nàng lại suy nghĩ nhiều rồi. Đơn giản là người ta đối với ngươi tốt một chút, liền nghĩ đó là đặc biệt.
Nhưng nhìn thấy quản lí khách sạn xinh đẹp đã thay đổi quần áo nêntất cả đã minh bạch. Sau đó nàng lướt qua mặt mọi người, không, là cướcbộ khoái hoạt nhẹ nhàng tiêu sái đi qua. Đoàn người vì thế cũng chạytheo đến cửa khách sạn.
“Tổng tài thật sự đặc biệt lái xe đưa Tiểu Oánh tới sao?"
“Làm sao có thể?"
“Có phải hay không tổng giám đốc cố ý chỉnh muội muội hắn? Hắn luônthích nói giỡn, khó bảo toàn lần này không phải." Quản lí khách sạn TềDiệc Như đúng là muội muội tổng giám đốc nhà bọn họ, nghe nói hắn chínhlà người đứng sau khách sạn này.
Nhóm nhân viên đứng hết ở cửa, ngươi một lời ta nhất ngữ, tất cả đều cảm thấy không có khả năng.
Lúc này một chiếc xe màu đen rất giống của tổng tài đang từ từ đỗ lại ở cửa khách sạn. Tiếp theo Đường Tiểu Oánh cười méo mó mở cửa xe, nhấtthời một đống người đứng ở cửa té ngã.
Đường Tiểu Oánh nhìn thấy đồng nghiệp, chuyện thứ nhất đó là giải thích.
“Thực xin lỗi, buổi sáng bởi vì em ngủ quên(vì trong truyện nói TiểuOánh mới ra trường 1 năm nên so vs mọi ng` tuổi nhỏ hơn, nên ta để choTiểu Oánh xưng ‘em’ a), cho nên để mọi người chờ, thật sự……" Đường TiểuOánh còn chưa giải thích xong liền bị La Duẫn Hàm và mấy nữ đồng nghiệpkhác kéo sang một bên.“Duẫn Hàm tỷ?"
Làm ơn, hiện tại ai còn có rảnh đi nghe nàng giải thích buổi sáng hôm nay vì sao muộn. Mọi người muốn biết là chuyện bát quái, vì sao tổngtài lại đặc biệt lái xe đưa nàng lại đây?
“Tiểu Oánh, chẳng lẽ em cùng tổng tài đã sớm có gian tình ?"
“Uy, từ này rất không văn nhã, ý muốn hỏi là hai người đã thân nhau bao lâu a?"
Đường Tiểu Oánh bị hỏi đến choáng váng đầu, xem ra mọi người hiểulầm. Nhưng nàng còn chưa kịp giải thích thì bên kia một đại mỹ nữ vậnsườn xám lộ ra đôi chân thon dài đã chủ động ôm lấy Tôn Hạo Trạch, nhấtthời thu hút ánh mắt mọi người.
“Hạo Trạch ca, đã lâu không gặp, em rất nhớ anh nha."
Tề Diệc Như lúc này hoàn toàn không quản có bao nhiêu người đang nhìn nàng, nàng ôm lấy hắn còn chưa đủ, lại hôn lên hai má hắn, cười đếndiễm lệ vô cùng.
Đường Tiểu Oánh xem ngây người, tuy rằng kia là nghi thức hôn môi chào hỏi, bất quá có thể cảm giác được bọn họ phi thường thân.
Nàng không biết chính mình vì sao để ý việc này, thậm chí cảm thấyrất khó chịu, vì sao? Chẳng lẽ là bởi vì tổng tài vài lần ra tay giúpnàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình đối với hắn cảm giác đặc biệt,bởi vậy mới không muốn nữ nhân khác thân thiết cùng hắn sao? (TN: lí donày thì l.quan giề đâu ta ?,?)
Nàng có phải hay không nghĩ sai cái gì rồi, tổng tài chỉ là thủ trưởng tốt chiếu cố cấp dưới thôi.
“Bạch tuộc đáng ghét, tổng tài lại không thích nàng. Theo đuổi nhiềunăm như vậy còn không buông tha, mỗi lần vừa thấy tổng tài luôn bám theo còn bày ra khuôn mặt tươi cười, thật đáng giận a." Cao Tư Quân nghiếnrăng nghiến lợi:“Có câu nước phù sa không rơi ruộng người, Tiểu Oánh,mau quản lý hắn đi."
“Cái gì?" Đường Tiểu Oánh sửng sốt:“Đúng rồi, người ôm tổng tài là ai?"
“Lúc trước chúng ta không phải nói nếu tổng tài không tới phao ôntuyền sẽ có người thất vọng sao? Chính là nàng, quản lí khách sạn TềDiệc Như, cũng là muội muội tổng giám đốc." La Duẫn Hàm cũng cảm thấytức giận, bởi vì tổng tài cũng là thần tượng của mọi người nha.
Muội muội tổng giám đốc? Trách không được bọn họ thoạt nhìn phithường quen biết, bất quá muội muội tổng giám đốc bộ dạng thật đúng làrất được nha.
Tôn Hạo Trạch đối với nhiệt tình của Tề Diệc Như không có biểu tìnhgì. Nói thực hắn đối với đôi huynh muội này không có cách. Hai tên quáigià, huynh muội cũng đều phi thường yêu trò đùa dai.
“Ai nha, tổng tài thật có diễm phúc."
Tiểu Lý cùng vài đồng nghiệp nam tất cả đều nhìn đến mãnh liệt chảynước miếng. Bộ dạng Tề Diệc Như xinh đẹp mỹ lệ, dáng người lại tốt,tưởng tượng nếu người nàng thân là mình a…
“Hạo Trạch ca, anh dù sao đã đến đây vậy lưu lại đi, đừng vội chạy về Đài Bắc được không?" Tề Diệc Như thấy hắn vẫn là mặt không chút thayđổi, nàng hướng đại ca bên kia cầu cứu.“Đại ca, anh cũng giúp em khuyênHạo Trạch ca lưu lại đi."
“Hạo Trạch, đến cũng đến rồi, vậy ở lại một đêm đi. Nơi này không khí trong lành, có thể lưu lại kỷ niệm đẹp." Tề Diệc Vĩ nói.
“Ta đã biết, buổi sáng ngày mai ta hồi Đài Bắc."
“Thật tốt quá, Hạo Trạch ca, ta yêu ngươi." Tề Diệc Như lại hôn mặthắn.“Cơm trưa chuẩn bị xong, chúng ta nhanh chút đi vào ăn đi."
Đường Tiểu Oánh nhìn Tề Diệc Như thân thiết ôm Tôn Hạo Trạch đi vàokhách sạn. Lúc này đột nhiên Tôn Hạo Trạch quay lại, nàng lập tức chộtdạ cúi thấp đầu, sợ bị phát hiện mình đang nhìn lén hắn.
“Tiểu Oánh, chúng ta cũng nhanh chút đi vào." La Duẫn Hàm gọi nàng.
“Hảo."
Nghỉ ngơi một lát sau bữa trưa, mọi người quyết định vào rừng đi bộ,hưởng thụ thiên nhiên làm cho người ta tinh thần sáng láng, hơn nữa nghe nói ngọn núi này có quán cà phê nhỏ, xung quanh thoang thoảng hương gỗthơm, đoàn người thật sự là khẩn cấp muốn đi trước.
“Tiểu Oánh nghỉ ngơi tốt, sáng mai mình cùng đi."
“Cám ơn Duẫn Hàm tỉ."
Nàng cùng La Duẫn Hàm cùng ở một gian phòng. Cũng không biết là dotốc độ xe Tôn Hạo Trạch quá nhanh hay do nàng không ăn bữa sáng nên đihết đoạn đường làm nàng say xe, cơm trưa ăn toàn phun ra làm mọi ngườilo lắng. Cho nên hiện tại tuy rằng nàng cũng rất muốn đi cùng mọi người, nhưng lại không muốn tạo phiền toái cho mọi người, cuối cùng quyết định ở lại trong phòng nghỉ ngơi.
Đại khái nghỉ ngơi nhiều giờ sau, nàng cảm thấy tinh thần tốt hơnnhiều, di động cũng nạp điện xong, nghĩ nghĩ liền gọi cho Hà Hương Dục.
Mấy ngày nay bạn tốt đều ở ngoài. Mấy ngày không gặp nàng, tuy rằnglúc trước nàng có nói qua là đi du lịch với công ty nhưng sợ Hương Dụcđã quên. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì, vẫn là nên gọi điênthoại nói chuyện một chút, miễn để nàng về nhà lại không thấy người.
Trong phòng tín hiệu không tốt lắm vì thế nàng xuống lầu gọi điệnthoại công cộng. Di động Hà Hương Dục vẫn đều chuyển đến hộp thư thoại,rốt cuộc sao lại thế này? Nàng bất giác có chút lo lắng. Nàng để lại lời nhắn, hy vọng Hương Dục sau khi nghe được mau chóng liên lạc, đừng làmcho nàng lo lắng.
Giờ phút này đại sảnh khách sạn không ít người đi vào. Có thể nhìn ra được mọi người đều đến đây du lịch cuối tuần giống bọn họ, khách sạnnày sinh ý thật tốt a.
Nàng đi ra khách sạn, lúc mới đến còn chưa nhìn rõ ràng. Hiện tại mới phát hiện nơi này phong cảnh thật sự rất đẹp, ánh mắt tràn ngập sắclục, làm cho người ta cảm thấy thần thanh khí sảng.
Nàng đi theo con đường mòn, mới nãy không ít người đi phía này, hẳnlà đi vào rừng a. Đi được một đoạn, nàng ngồi xuống cạnh tảng đá nghỉngơi ngắm phong cảnh.
Không khí rừng rậm thật tốt, hơn nữa dọc theo đường đi nghe được âmthanh chiêm chiếp không ngừng, làm cho người ta không phân biệt được làtiếng kêu của chim chóc hay là côn trùng, thật sự là thanh thúy dễ nghe.
“Không phải không thoải mái sao, làm chi còn chạy ra đây?"
Tôn Hạo Trạch đột nhiên lên tiếng làm cho nàng hoảng sợ, cả ngườitrượt xuống khỏi tảng đá to, chỉ nghe nàng kêu một tiếng thảm thiết.
“Làm sao vậy, đụng vào đâu sao?" Hắn chạy nhanh lại, đem người đang ngã ngồi trên mặt đất kéo lên,“Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Đường Tiểu Oánh cắn môi cười khổ, tựa người vào tảng đá.
“Có chỗ nào bị thương không?"
“…… Không có." Nàng trả lời có điểm chột dạ.“Tổng tài, ngài sao lại tới nơi này?"
“Anh không đi cùng mọi người sao?"
“Từ lúc đến tới giờ tôi đều ở chỗ huynh muội Diệc Vĩ." Đó là Tề DiệcVĩ an bài, dù sao khi hắn về Mỹ cơ hội gặp mặt cũng ít đi. Sau đó khihắn ra khỏi văn phòng Tề Diệc Như liền thấy Đường Tiểu Oánh ở trong đạisảnh.
“Vậy sao" Đường Tiểu Oánh thả lỏng mặt.
“Hình như cô đang cố gọi điện thoại cho ai, có chuyện gì sao?" Cũngchính là bởi vì thấy nàng cau mày gọi điện thoại, vẻ mặt lo lắng mới làm cho hắn dừng lại cước bộ.
“Tôi gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, mấy ngày nay chưa liên lạc,cô ấy chỉ có ngẫu nhiên gửi cái tin nhắn cho nên tôi có điểm lo lắng."
“Cô yên tâm, cô ấy sẽ không có việc gì." Tôn Hạo Trạch vỗ vỗ đầu nàng.
“Tôi cũng hy vọng như vậy."
Lúc này di động Tôn Hạo Trạch vang lên, chỉ thấy hắn nhìn vào điện thoại biểu tình nghiêm túc,“ thư ký Hoàng, chuyện gì?"
Hắn đi đến một bên nghe điện thoại, Đường Tiểu Oánh vẻ mặt hoangmang. thư ký Hoàng? Trong công ty không phải chỉ có thư ký Cao sao?
Nhìn thân ảnh nam nhân bị bao phủ bởi bóng cây lay động. Giờ phút này hắn dáng người cao cao, mấy tia nắng vừa vặn chiếu vào mặt và tay tạothành hiệu quả phi thường đẹp mắt, làm cho người ta luyến tiếc không nỡdời tầm mắt.
Nguyên lai nam nhân cũng có thể dùng ‘xinh đẹp’ để hình dung, dángngười tốt, diện mạo anh tuấn, thật sự là một bức tranh đẹp a, làm chonàng có loại ảo giác, nghĩ hay là mình nhìn thấy tinh linh soái ca a.
“Hoàng thư ký, nơi này đường truyền không tốt, tôi sẽ liên lạc sau."
Tôn Hạo Trạch xoay người lại làm Tiểu Oánh vội vàng quay đầu đi, làmbộ đang thưởng thức cảnh đẹp rừng rậm, bởi vậy không thấy rõ biểu tìnhcủa Tôn Hạo Trạch.
Hắn đi đến bên người nàng hỏi:“Tôi muốn về khách sạn gọi điện thoại. Cô thì sao?"
“Tổng tài, ngài đi về trước đi, tôi nghĩ ở đây một lát."
“Vậy a?" Hắn nhìn nàng thật sâu.“Nhưng cô có biện pháp trở về sao?"
“Tôi……" Hắn phát hiện?
“Cô nghĩ rằng tôi không phát hiện, từ nãy đến giờ chân của cô khôn dám dùng sức, bị thương sao không nói?"
Đường Tiểu Oánh cúi đầu, không phải nàng không nói, mà là nàng khôngnghĩ lại một lần nữa ở trước mặt hắn cần trợ giúp.“Mặc dù có điểm đau,nhưng là đi trở về hẳn là không có vấn đề."
“Đi vài bước cho tôi xem." Tôn Hạo Trạch cường thế nói.
“Tôi……" Nàng suy nghĩ định nhịn đau đi vào bước cho hắn xem, khôngnghĩ tới thân ảnh cao lớn kia lại ngồi xổm xuống, đưa lưng về phíamình.“Tổng tài?"
Tổng tài muốn cõng nàng về? Giờ phút này nàng quả thực hai gò má đỏhồng, ngực đập bịch bịch không thôi, nàng không thể tưởng tượng nổi bộdạng tổng tài cõng nàng……“Nhanh chút, đừng lãng phí thời gian, tôi cònmuốn trở về phòng gọi điện thoại." Hắn không có gì tính nhẫn nại thúcgiục.
Một lúc do dự cuối cùng vẫn là quyết định rút chân trở về. Nàng không nghĩ để hắn cõng, kia không chỉ làm cho người ta cảm thấy thẹn thùng,cũng thực mất mặt đi!
“Tổng tài, không cần, tôi cũng không đau lắm, có thể tự về."
Tôn Hạo Trạch đứng lên, con ngươi đen xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúi gằm. Đối với tiểu nữ nhân trước mắt này mạc danh kỳ diệu kiên trìcảm thấy khó hiểu, nhưng hắn không nghĩ lãng phí thời gian ở trong này.
“Cô hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất, để tôi cõng cô về, thứ hai……"
“Tôi chọn cái thứ hai." Không cần phải nói, lựa chọn thứ hai nhấtđịnh là “Chính ngươi quải chân trở về a." (TN: hấp tấp là hỏng việc đónha :]] )
“Cô lựa chọn cái thứ hai?"
“Đúng." Đường Tiểu Oánh kiên định gật đầu.
“Tôi đã biết."
Nàng nghĩ hắn sẽ xoay người rời đi, không ngờ giây tiếp theo nàng cảngười đã bị ôm lấy, làm cho nàng kinh ngạc không thôi. Không thể nào,lựa chọn thứ hai là bế về? (TN: hị hị, hảo lỡng mợn 8-> )
Đường Tiểu Oánh nơm nớp lo sợ ngồi trên giường, trong long căng thẳng như bị kiến bò.
“Tổng tài, không phải anh muốn gọi điện thoại sao? Tôi tự chườm nóng là được."
“Cô không nên cử động."
Nàng cúi đầu nhìn Tôn Hạo Trạch đang chườn chân cho mình, lại nghiệm chứng hắn thật là nam nhân ôn nhu.
Vừa rồi hắn đúng là ẵm nàng về khách sạn, đối mặt với ánh mắt kháchnhân khác hắn mặt không chút thay đổi, nhưng nàng lại thẹn thùng đem mặt giấu ở vai hắn, mặc hắn trực tiếp ôm nàng trở về phòng.
Nhìn hắn vì chính mình lần lượt cẩn thận chườm nóng, nàng nội tâm cảm động không thôi. Rõ ràng là chỉ có mắt cá chân bị chườm nóng, vì saonàng ngay cả trong lòng cũng nóng lên. Nàng nhận được hắn là thiệt tìnhquan tâm đến mình. Nàng cũng không khỏi nghĩ vì sao hắn tốt với nàng như vậy?
Có thể hỏi hắn sao? Vậy nàng là muốn nghe đáp án như thế nào?
Nhớ tới lúc trưa bộ dáng Tề Diệc Như thân mật ôm hắn, Đường Tiểu Oánh cảm thấy chính mình có thể không cần hỏi. Muội muội tổng giám đốc bộdạng xinh đẹp như vậy, gợi cảm như vậy, hai người bọn họ lại quen thân,nghe nói nàng ta còn theo đuổi tổng tài rất nhiều năm, hắn vẫn khôngthích nàng, vậy thì sao hắn có thể thích mình a? (TN: tỷ tự ti quá,giống ta nên tới giờ vẫn chưa có ai yêu và ko dám yêu ai … ai da..)
Nàng lại suy nghĩ nhiều rồi. Đơn giản là người ta đối với ngươi tốt một chút, liền nghĩ đó là đặc biệt.
Tác giả :
Mễ Nhạc