Ác Ma Xấu Xa Lão Đại
Chương 15
Editor: Thù Nhi
___________________________
“Em sao vậy, trong người không thoải mái sao?"
Bàn tay to ấm áp dán lên trán nàng. Đường Tiểu Oánh quay đầu lại mớiphát hiện Tôn Hạo Trạch không biết khi nào đã đứng cạnh nàng, hơn nữahắn như thế nào lại làm hành động thận mật như vậy ở văn phòng. Nàngkinh hãi nhìn về phía mọi người, thế này mới biết trong văn phòng đãkhông còn ai.
“Mọi người về hết rồi."
“Nha." Có vẻ như ban nãy có người chào tạm biệt nàng. (‘Nha’: như kiểu thốt lên.)
“Em rốt cuộc làm sao vậy? Nghe nói Tư Viện đến tìm em, hai người đãnói những gì? "Hắn cảm thấy nàng cả ngày đều có vẻ bồn chồn không yên.Trước khi tan sở Tiểu Lý đến nói riêng với hắn, buổi sáng Tư Viện đi tìm nàng.
“Đi theo anh."
Tôn Hạo Trạch nắm tay nàng kéo vào văn phòng hắn, hai người ngồi xuống mặt đối mặt.
“Nói đi, em có gì muốn hỏi anh? " Vừa nhìn đã biết nàng đang loạnnghĩ, hắn không biết Tư Viện cuối cùng là nói cái gì, bởi vậy hắn quyếtđịnh để nàng hỏi, như vậy có vẻ nhanh hơn.
Đối với thái độ trực tiếp của Tôn Hạo Trạch, Đường Tiểu Oánh tự nhủkhông được suy nghĩ miên man nữa, đem nghi vấn trong lòng ra nói.
“Anh là tổng tài tương lai của tập đoàn Lohr?"
“Phải, có lẽ ngay từ đầu nên nói với em, nhưng vì anh cảm thấy thânphận của anh cùng với việc kết giao không quan hệ, mặc kệ bối cảnh củaanh như thế nào, thứ mà em thích chính là con người anh. Bây giờ em biết thân phận của anh rồi, em vẫn là yêu anh, đúng không?"
“Vâng." Anh ấy thật sự là có thể nói ra nha, làm nàng chỉ có thể gậtđầu. Tuy rằng nàng cảm thấy sự tình có vẻ không phải như thế, nàngmuốn…… Muốn thế nào nàng cũng không biết, cảm giác chính mình bị hắn nắm trong lòng bàn tay, bất quá như hắn nói mặc kệ hắn có thân phận gì nàng đều thương hắn.
Ngắm khuôn mặt tiểu nữ nhân đơn thuần đáng yêu, tuấn nhan cười khẽ: “Tiếp tục hỏi."
“Nghe nói anh sắp về Mỹ tiếp quản vị trí của cha, thật vậy chăng? Vậy về sau anh sẽ không đến Đài Loan sao?" Kỳ thật nàng muốn hỏi là vậy thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Nhưng mà nàng không có dũng khí hỏi toẹtra như vậy.
“Đúng là sắp tới anh sẽ trở về." Tôn Hạo Trạch không phủ nhận. “Sáunăm trước An Viện vì cứu anh mà chết, trước đó cô ấy nói qua rất muốn mở công ty áo cưới ở Đài Loan, vì thế anh quyết định dành sáu năm thay côấy thực hiện giấc mộng, sau đó sẽ trở về quỹ đạo cuộc sống ban đầu."
“Vậy……" Vậy còn nàng?
Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, hắn kéo tay nàng vuốt vuốt ngón ápút: “Chúng ta đã trao nhẫn, mặc cho bệnh tật vui buồn, cả đời đều ở bênnhau. Cho nên anh đi đâu, em đương nhiên phải theo đó, không phải sao?"
Ý tứ của hắn là hai người cùng qua Mỹ?
Biết hắn cũng không muốn bỏ mình lại, nàng thật cao hứng, nhưng là……“Anh không phải đã có vị hôn thê sao?"
Xem ra Tư Viện nói với nàng không ít chuyện. “Đó là chuyện làm ăn."
“Chuyện làm ăn?"
“Một bá bá là bạn của ba anh có công ty buôn bán vận chuyển gặp chútvấn đề, cổ phiếu bị mất giá. Bởi vậy muốn lợi dụng tin tức hai nhà đínhhôn để nâng giá cổ phiếu. Ba anh nguyện ý giúp ông ấy nên tung tin đó,mà anh ở Đài Loan lại không biết gì."
“Cho nên chỉ là giúp bá bá kia mà làm đính hôn giả, không phải thật sự?"
“Đúng."
Nguyên lai là giả. Đường Tiểu Oánh nhẹ nhàng thở phào, nhưng lạikhông nhận thấy con ngươi đen thâm thúy kia hiện lên một chút khácthường.
Kỳ thật hắn còn chưa nói hết, lúc đầu hắn cũng tưởng là giả. Sau mớibiết cha mẹ hai nhà là đùa thật, nhưng mẹ hắn lại hay mang theo “con dâu tương lai" thường xuyên công khai gặp mặt, hắn đoán bọn họ muốn biếngiả thành thật đi.
Nhưng giả chính là giả, cho dù không xuất hiện Tiểu Oánh hôm nay hắncũng tính khi về Mỹ liền đem chuyện vị hôn thê này rất nhanh xử lý.
Bất quá vẫn là chờ việc này được xử lý thỏa đáng sẽ nói với nàng, miễn cho nha đầu này suy nghĩ miên man.
Chuyện làm nàng phiền não cả một ngày nhanh như vậy được giải quyết?Đường Tiểu Oánh cảm giác có điểm bất khả tư nghị, tuy nhiên nàng tintưởng hắn.
Chính là vấn đề đã được giải quyết nhưng vì sao ngực nàng như là có tảng đá lớn nén lại?
Nàng biết, trước đây đối mặt với hắn cảm giác tự ti, chênh lệch. Hắnbộ dáng suất (đệp zai a ^^ ), tài hoa có thừa, lại là tổng tài tương lai của tập đoàn lớn, mà nàng thì sao? Diện mạo bình thường, xuất thân bốicảnh cũng vậy, tính tình nhát gan yếu đuối, cũng không có điểm gì đặcbiệt.
Trách không được Mẫn Tư Viện nói nàng không xứng với hắn, đó là sự thật.
Nguyên lai khi ấy nàng cảm thấy so với hắn chênh lệch như là chung cư cao cấp với nhà trọ nhỏ, còn bây giờ quả thực giống như đại cá voi….hôn cá con.
“Em còn gì muốn hỏi nữa?"
“…… Không có."
“Có!" Tôn Hạo Trạch hai tay áp lên mặt nàng, kéo lại gần mình: “Nóimau!" Nhìn ra được nàng bộ dáng bất an, nhưng hắn lại không biết nàng từ đâu mà bất an?
“Mẫn Tư Viện cô ấy…… Cô ấy có vẻ rất thích anh." Nàng không nghĩ sẽđề cập đến chuyện “Đại cá voi hôn cá con", dù sao chuyện này cũng khôngthể thay đổi được, bởi vậy nhắc tới một chuyện khác mà nàng rất để ý.
Tôn Hạo Trạch buông tay, chân mày nhíu nhíu: “Anh không biết cô ấynói gì với em, nhưng đối với anh Tư Viện chỉ như em gái, vì anh mà TưViện không có chị nên có chút áy náy, vì vậy mới quan tâm hơn một chút,chỉ như vậy thôi."
“Chỉ là…em gái?" Nhưng là cô ta phi thường giống An Viện.
“Chính là em gái!" Hắn ngữ khí kiên định nhắc lại một lần nữa. “Đượcrồi, đi ăn tối. Ăn xong em còn muốn hỏi gì, muốn biết gì anh đều nói hết cho em."
Nhưng khi bọn họ vừa bước ra khỏi cửa công ty, Tôn Hạo Trạch liền nhận được điện thoại của Mẫn Tư Viện.
“Em đang ở bệnh viện? Được, anh lập tức đến."
“Mẫn Tư Viện cô ấy làm sao vậy?" Đường Tiểu Oánh cũng khẩn trương hỏi.
“Tư Viện được nhân viên khách sạn đưa đi bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện trước rồi nói sau."
……
“Hạo Trạch ca, anh đã đến rồi!! Sợ quá, em còn nghĩ mình sẽ chết a."Nửa nằm trên giường bệnh, Mẫn Tư Viện khóc đỏ hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ,hai tay gắt gao ôm Tôn Hạo Trạch.
“Đứa ngốc, đừng khóc, không có gì, đừng sợ." Hắn vỗ vỗ lưng Mẫn Tư Viện trấn an.
Vừa mới nghe thấy Tư Viện bị mang đến bệnh viện hắn thật sự hoảng sợ, An Viện vì hắn mà qua đời, hắn không thể lại để Tư Viện xảy ra chuyệnngoài ý muốn.
“Cô ấy không cẩn thận ngã xuống cầu thang, đầu bị đụng. Cô ấy nói đầu choáng váng muốn nôn, nhưng theo kết quả chụp X quang thì không có vấnđề gì, bất quá vẫn là nên nằm viện quan sát một đêm." Bác sĩ hướng TônHạo Trạch nói rõ tình hình.
Hắn nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra.
Quản lí khách sạn đưa Mẫn Tư Viện đến bệnh viện đứng một bên không ngừng giải thích,
“Chúng tôi thật sự không biết vì sao Mẫn tiểu thư ngã xuống dưới,thời điểm nhân viên bảo an phát hiện, cô ấy đã té xỉu trên mặt đất. Thực xin lỗi, hết thảy phí nằm viện, khách sạn chúng tôi sẽ bồi thường."
Sauk hi bác sĩ cùng quản lí khách sạn rời đi, Mẫn Tư Viện vẫn ôm chặt Tôn Hạo Trạch.
“Hạo Trạch ca, bác sĩ nói em phải nằm viện một đêm, em muốn anh ở cùng em."
“Hảo, anh sẽ ở lại, để anh gọi điện thoại cho Diệc Vĩ……"
“Không cần gọi cho anh họ, dù sao có anh ở đây là được rồi."
“Diệc Vĩ sẽ lo lắng."
Ngay khi Tôn Hạo Trạch gọi điện thoại cho Tề Diệc Vĩ, Mẫn Tư Việnnhìn Đường Tiểu Oánh từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh, bênmôi nhếch lên nụ cười bí mật, giả tạo mang theo đắc ý.
Cô ấy……đang cười? Đường Tiểu Oánh ngạc nhiên. Một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, chẳng lẽ cô ấy là đang giả vờ?
Nàng nhớ ra Mẫn Tư Viện từng nói qua muốn chứng minh cho nàng xemngười Hạo Trạch yêu chính là cô ta. Chẳng lẽ đây là cái mà cô ấy gọi làchứng minh?
Lúc này Tôn Hạo Trạch thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Đường Tiểu Oánh: “Tiểu Oánh, em về nghỉ ngơi trước đi, anh ở lại bệnh viện bồi Tư Viện."
“Có cần em ở lại cùng không?"
“Không cần, nơi này không cần hai người, anh ở lại là được rồi." Chỉlà nằm viện quan sát thôi, hắn ở lại là được. “Em đi về nghỉ ngơi trước, về nhà nhớ gọi điện cho anh."
Đường Tiểu Oánh mắt nhìn Mẫn Tư Viện vẫn đang gắt gao ôm Tôn Hạo Trạch, cô ta rốt cuộc là bị thương thật hay giả đây?
“Được rồi, mau về thôi."
“Ân, vậy em về trước, Mẫn tiểu thư tự mình bảo trọng."
“Cám ơn đã quan tâm." Mẫn Tư Viện yếu ớt đáp lại: “Hạo Trạch ca, có anh ở đây em sẽ không sợ nữa."
“Em yên tâm, đã có anh. Trước hết nằm xuống nghỉ ngơi đã?"
“Hảo, nhưng người ta cầm tay anh mới hết sợ."
“Được rồi, cho em cầm."
Đường Tiểu Oánh đứng trước của phòng nhìn Tôn Hạo Trạch cẩn thận chechở Mẫn Tư Viện, kia đôi tay nắm chặt làm mắt cùng tâm nàng đau đớn.Nàng vẫn là không kìm được ghen tị a! Đầu cúi thấp, lẳng lặng quan sát ở cửa phòng.
Nàng không nên nghĩ lung tung, bởi vì Hạo Trạch đã nói qua, hắn chỉ coi Mẫn Tư Viện như em gái thôi.
Nhưng vừa nãy, nàng cảm thấy bọn họ thân mật hoàn toàn không có chỗ cho nàng chen ngang.
Hôm sau…
Đến trưa vẫn không thấy Tôn Hạo Trạch, Đường Tiểu Oánh càng lúc càng lo lắng, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại cho hắn.
“Anh vẫn còn ở bệnh viện, Tư Viện nói không thoải mái. Buổi sáng anh sẽ không đến công ty, buổi chiều anh qua một chút."
“Nhưng là bệnh viện không phải có bác sĩ, y tá sao?"
“Anh không yên tâm, tóm lại nếu có chuyện gì thì điện thoại cho anh."
Lo lắng sao? Nàng nhất thời cảm thấy tâm tình trở nên rất tồi tệ.
Có lẽ không nên ghen tuông với người đang nằm viện, nhưng mà nhớ tớitối hôm qua Hạo Trạch rất quan tâm cô ta, còn mình thì không thèm để ý.
“Cô gọi cho Hạo Trạch sao?"
Đường Tiểu Oánh xoay người lại, là Tề Diệc Vĩ: “Vâng."
“Cậu ấy còn ở bệnh viện?"
“Ân."
“Thật là, không biết cậu ta ở lại đó làm cái gì, nha đầu Tư Viện kiavừa nhìn đã biết là giả bộ ngã cầu thang, bằng không như thế nào chỉ mỗi đầu bị đụng, còn những nơi khác ngay cả vết trầy da đều không có?"
Tối hôm qua hắn mới đến phòng bệnh, được tiếp chưa tới một phút đã bị nha đầu kia hạ lệnh trục khách(Diệc Vĩ ca bị đuổi về a ^0^), hắn lậptức nhìn ra nàng là giả vờ bị thương, vì thế yên tâm rời đi.
Đường Tiểu Oánh giật mình mở lớn mắt, Tề tổng quan sát thật cẩn thận, hiện tại nghĩ lại Mẫn Tư Viện cô ta thật đúng là không có vết trầy xước nào a.
“Tề tổng cũng nhận ra là em họ anh đang giả bệnh?"
“Gì chứ, trăm phần trăm xác định nó đang giả trang, cũng không hiểuHạo Trạch làm sao có thể không phát hiện, còn tùy ý kia nha đầu kia muốn làm gì thì làm."
Nhận ra hình như mình nói hơi lớn, hắn liền lấp liếm: “Tôi nói lung tung rồi, cứ coi như chưa nghe thấy gì hết a."
Ngay cả Tề tổng đều nhìn ra được, vì sao Hạo Trạch không nhận ra?
Thấy Đường Tiểu Oánh tâm tình không tốt, Tề Diệc Vĩ đại khái đoán được nàng đang suy nghĩ gì.
“Tiểu Oánh, cô đừng nghĩ nhiều, Hạo Trạch ở lại bệnh viện chiếu cố Tư Viện, tôi dám cam đoan chỉ vì nó là em gái An Viện, mới có thể khôngnhận ra. Không có gì đâu, nếu nha đầu kia không phải em gái An Viện thìHạo Trạch đã đá nó từ lâu rồi!" Đối với cô em họ bốc đồng này, hắn thựcđau đầu không thôi.
“Vậy sao?"
“Đừng quên cô mới là bạn gái Hạo Trạch."
Nhớ tới tối hôm qua khi Hạo Trạch vừa nghe được Mẫn Tư Viện bịthương, khẩn trương đến mức không thể bay đến bệnh viện, cuối cùng kêunàng về nhà một mình, làm lúc này nàng nhịn không được muốn hỏi một vấnđề.
“Tề tổng, nếu tôi và em họ anh cùng rơi xuống biển một lúc, anh nghĩ Hạo Trạch sẽ cứu ai trước?"
Tề Diệc Vĩ nghĩ một lúc mới trả lời.“Tôi nghĩ, hẳn là…… Là cô."
Không nghĩ tới Đường Tiểu Oánh sẽ hỏi loại vấn đề này. Cái này ở quán bar hắn cũng thường bị nữ nhân hỏi nhưng cũng không giống lần này, làmhắn bỗng dung lạnh cả người.
Không nghĩ tới Tề tổng này ngày thường nói chuyện trực tiếp sảng khoái, hôm nay lại khó xử như vậy.
Nguyên lai không phải riêng nàng, ngay cả Tề tổng cũng không biết đáp án.
Nàng cười cười, tỏ vẻ thoải mái nói: “Tề tổng, thật ngại quá, lại hỏi anh loại vấn đề này, anh đừng để bụng là tốt rồi, coi như là tôi nóigiỡn đi."
Làm sao có thể làm như không nghe thấy, Tề Diệc Vĩ cảm giác sự tình có chút không đúng.
“Tiểu Oánh, cô không vấn đề gì chứ?" Biểu tình của nàng căn bản là không giống nói giỡn.
Nàng cười khổ nói: “Ta đã thấy ảnh của An Viện, chị em cô ấy bộ dạng rất giống nhau."
Đường Tiểu Oánh vừa nói xong, Tề Diệc Vĩ đại khái đã hiểu nàng đangnghĩ gì. “Tiểu Oánh, ý cô là Hạo Trạch vì rất thích Tư Viện nên mớikhông nhận ra nó đang giả bệnh?"
Nàng gật đầu.
“Thực ra trước kia tôi cũng từng nghi ngờ như vậy, Hạo Trạch thật sựrất sủng kia nha đầu. Có hay không cậu ta đem tình yêu đối với An Việnyê chuyển lên Tư Viện, dù sao nha đầu kia càng lớn càng giống An Viện."
Đường Tiểu Oánh không ngờ hắn cũng có chung ý tưởng với mình.
“Nhưng rốt cuộc là không phải thế, đã qua nhiều năm như vậy, bọn họnếu có cái gì thì đã sớm xảy ra rồi. Tôi nghĩ Hạo Trạch chỉ coi nó nhưem gái thôi chứ không phải yêu."
“Có khi nào chính anh ấy cũng không biết, không biết mình chỉ coi cô ấy là em gái?"
Vấn đề này Tề Diệc Vĩ không biết đáp án, cũng không dám đoán đáp án……
“Em với Tư Viện cùng ngã xuống biển, anh sẽ cứu ai trước? Đây khôngphải vấn đề nên hỏi Tề Diệc Vĩ, Bây giờ em lập tức đến bệnh viện anh nói cho em đáp án."
Di động kia quả nhiên là người đó, nghe qua có vẻ rất tức giận, hắn rống xong thế nhưng lại trực tiếp cúp máy.
Nàng không trách việc Tề tổng đem chuyện bọn họ nói kể với hắn, chỉlà hiện tại nàng có điểm không muốn đến bệnh viện, nhưng nếu nói làkhông đi, Hạo Trạch hẳn là lại tức giận đi?
Nàng nghĩ đại khái hắn sẽ nói rất nhiều, mà nàng khẳng định lại bịlời nói của hắn mềm lòng, sau đó chỉ có thể gật đầu. Nhưng mà, cảm giácbất an trong lòng càng lúc càng lớn, hắn cho dù nói nhiều đến mấy cũngvô pháp bổ khuyết…… Do dự hồi lâu, Đường Tiểu Oánh đến bệnh viện
___________________________
“Em sao vậy, trong người không thoải mái sao?"
Bàn tay to ấm áp dán lên trán nàng. Đường Tiểu Oánh quay đầu lại mớiphát hiện Tôn Hạo Trạch không biết khi nào đã đứng cạnh nàng, hơn nữahắn như thế nào lại làm hành động thận mật như vậy ở văn phòng. Nàngkinh hãi nhìn về phía mọi người, thế này mới biết trong văn phòng đãkhông còn ai.
“Mọi người về hết rồi."
“Nha." Có vẻ như ban nãy có người chào tạm biệt nàng. (‘Nha’: như kiểu thốt lên.)
“Em rốt cuộc làm sao vậy? Nghe nói Tư Viện đến tìm em, hai người đãnói những gì? "Hắn cảm thấy nàng cả ngày đều có vẻ bồn chồn không yên.Trước khi tan sở Tiểu Lý đến nói riêng với hắn, buổi sáng Tư Viện đi tìm nàng.
“Đi theo anh."
Tôn Hạo Trạch nắm tay nàng kéo vào văn phòng hắn, hai người ngồi xuống mặt đối mặt.
“Nói đi, em có gì muốn hỏi anh? " Vừa nhìn đã biết nàng đang loạnnghĩ, hắn không biết Tư Viện cuối cùng là nói cái gì, bởi vậy hắn quyếtđịnh để nàng hỏi, như vậy có vẻ nhanh hơn.
Đối với thái độ trực tiếp của Tôn Hạo Trạch, Đường Tiểu Oánh tự nhủkhông được suy nghĩ miên man nữa, đem nghi vấn trong lòng ra nói.
“Anh là tổng tài tương lai của tập đoàn Lohr?"
“Phải, có lẽ ngay từ đầu nên nói với em, nhưng vì anh cảm thấy thânphận của anh cùng với việc kết giao không quan hệ, mặc kệ bối cảnh củaanh như thế nào, thứ mà em thích chính là con người anh. Bây giờ em biết thân phận của anh rồi, em vẫn là yêu anh, đúng không?"
“Vâng." Anh ấy thật sự là có thể nói ra nha, làm nàng chỉ có thể gậtđầu. Tuy rằng nàng cảm thấy sự tình có vẻ không phải như thế, nàngmuốn…… Muốn thế nào nàng cũng không biết, cảm giác chính mình bị hắn nắm trong lòng bàn tay, bất quá như hắn nói mặc kệ hắn có thân phận gì nàng đều thương hắn.
Ngắm khuôn mặt tiểu nữ nhân đơn thuần đáng yêu, tuấn nhan cười khẽ: “Tiếp tục hỏi."
“Nghe nói anh sắp về Mỹ tiếp quản vị trí của cha, thật vậy chăng? Vậy về sau anh sẽ không đến Đài Loan sao?" Kỳ thật nàng muốn hỏi là vậy thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Nhưng mà nàng không có dũng khí hỏi toẹtra như vậy.
“Đúng là sắp tới anh sẽ trở về." Tôn Hạo Trạch không phủ nhận. “Sáunăm trước An Viện vì cứu anh mà chết, trước đó cô ấy nói qua rất muốn mở công ty áo cưới ở Đài Loan, vì thế anh quyết định dành sáu năm thay côấy thực hiện giấc mộng, sau đó sẽ trở về quỹ đạo cuộc sống ban đầu."
“Vậy……" Vậy còn nàng?
Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, hắn kéo tay nàng vuốt vuốt ngón ápút: “Chúng ta đã trao nhẫn, mặc cho bệnh tật vui buồn, cả đời đều ở bênnhau. Cho nên anh đi đâu, em đương nhiên phải theo đó, không phải sao?"
Ý tứ của hắn là hai người cùng qua Mỹ?
Biết hắn cũng không muốn bỏ mình lại, nàng thật cao hứng, nhưng là……“Anh không phải đã có vị hôn thê sao?"
Xem ra Tư Viện nói với nàng không ít chuyện. “Đó là chuyện làm ăn."
“Chuyện làm ăn?"
“Một bá bá là bạn của ba anh có công ty buôn bán vận chuyển gặp chútvấn đề, cổ phiếu bị mất giá. Bởi vậy muốn lợi dụng tin tức hai nhà đínhhôn để nâng giá cổ phiếu. Ba anh nguyện ý giúp ông ấy nên tung tin đó,mà anh ở Đài Loan lại không biết gì."
“Cho nên chỉ là giúp bá bá kia mà làm đính hôn giả, không phải thật sự?"
“Đúng."
Nguyên lai là giả. Đường Tiểu Oánh nhẹ nhàng thở phào, nhưng lạikhông nhận thấy con ngươi đen thâm thúy kia hiện lên một chút khácthường.
Kỳ thật hắn còn chưa nói hết, lúc đầu hắn cũng tưởng là giả. Sau mớibiết cha mẹ hai nhà là đùa thật, nhưng mẹ hắn lại hay mang theo “con dâu tương lai" thường xuyên công khai gặp mặt, hắn đoán bọn họ muốn biếngiả thành thật đi.
Nhưng giả chính là giả, cho dù không xuất hiện Tiểu Oánh hôm nay hắncũng tính khi về Mỹ liền đem chuyện vị hôn thê này rất nhanh xử lý.
Bất quá vẫn là chờ việc này được xử lý thỏa đáng sẽ nói với nàng, miễn cho nha đầu này suy nghĩ miên man.
Chuyện làm nàng phiền não cả một ngày nhanh như vậy được giải quyết?Đường Tiểu Oánh cảm giác có điểm bất khả tư nghị, tuy nhiên nàng tintưởng hắn.
Chính là vấn đề đã được giải quyết nhưng vì sao ngực nàng như là có tảng đá lớn nén lại?
Nàng biết, trước đây đối mặt với hắn cảm giác tự ti, chênh lệch. Hắnbộ dáng suất (đệp zai a ^^ ), tài hoa có thừa, lại là tổng tài tương lai của tập đoàn lớn, mà nàng thì sao? Diện mạo bình thường, xuất thân bốicảnh cũng vậy, tính tình nhát gan yếu đuối, cũng không có điểm gì đặcbiệt.
Trách không được Mẫn Tư Viện nói nàng không xứng với hắn, đó là sự thật.
Nguyên lai khi ấy nàng cảm thấy so với hắn chênh lệch như là chung cư cao cấp với nhà trọ nhỏ, còn bây giờ quả thực giống như đại cá voi….hôn cá con.
“Em còn gì muốn hỏi nữa?"
“…… Không có."
“Có!" Tôn Hạo Trạch hai tay áp lên mặt nàng, kéo lại gần mình: “Nóimau!" Nhìn ra được nàng bộ dáng bất an, nhưng hắn lại không biết nàng từ đâu mà bất an?
“Mẫn Tư Viện cô ấy…… Cô ấy có vẻ rất thích anh." Nàng không nghĩ sẽđề cập đến chuyện “Đại cá voi hôn cá con", dù sao chuyện này cũng khôngthể thay đổi được, bởi vậy nhắc tới một chuyện khác mà nàng rất để ý.
Tôn Hạo Trạch buông tay, chân mày nhíu nhíu: “Anh không biết cô ấynói gì với em, nhưng đối với anh Tư Viện chỉ như em gái, vì anh mà TưViện không có chị nên có chút áy náy, vì vậy mới quan tâm hơn một chút,chỉ như vậy thôi."
“Chỉ là…em gái?" Nhưng là cô ta phi thường giống An Viện.
“Chính là em gái!" Hắn ngữ khí kiên định nhắc lại một lần nữa. “Đượcrồi, đi ăn tối. Ăn xong em còn muốn hỏi gì, muốn biết gì anh đều nói hết cho em."
Nhưng khi bọn họ vừa bước ra khỏi cửa công ty, Tôn Hạo Trạch liền nhận được điện thoại của Mẫn Tư Viện.
“Em đang ở bệnh viện? Được, anh lập tức đến."
“Mẫn Tư Viện cô ấy làm sao vậy?" Đường Tiểu Oánh cũng khẩn trương hỏi.
“Tư Viện được nhân viên khách sạn đưa đi bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện trước rồi nói sau."
……
“Hạo Trạch ca, anh đã đến rồi!! Sợ quá, em còn nghĩ mình sẽ chết a."Nửa nằm trên giường bệnh, Mẫn Tư Viện khóc đỏ hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ,hai tay gắt gao ôm Tôn Hạo Trạch.
“Đứa ngốc, đừng khóc, không có gì, đừng sợ." Hắn vỗ vỗ lưng Mẫn Tư Viện trấn an.
Vừa mới nghe thấy Tư Viện bị mang đến bệnh viện hắn thật sự hoảng sợ, An Viện vì hắn mà qua đời, hắn không thể lại để Tư Viện xảy ra chuyệnngoài ý muốn.
“Cô ấy không cẩn thận ngã xuống cầu thang, đầu bị đụng. Cô ấy nói đầu choáng váng muốn nôn, nhưng theo kết quả chụp X quang thì không có vấnđề gì, bất quá vẫn là nên nằm viện quan sát một đêm." Bác sĩ hướng TônHạo Trạch nói rõ tình hình.
Hắn nghe xong mới nhẹ nhàng thở ra.
Quản lí khách sạn đưa Mẫn Tư Viện đến bệnh viện đứng một bên không ngừng giải thích,
“Chúng tôi thật sự không biết vì sao Mẫn tiểu thư ngã xuống dưới,thời điểm nhân viên bảo an phát hiện, cô ấy đã té xỉu trên mặt đất. Thực xin lỗi, hết thảy phí nằm viện, khách sạn chúng tôi sẽ bồi thường."
Sauk hi bác sĩ cùng quản lí khách sạn rời đi, Mẫn Tư Viện vẫn ôm chặt Tôn Hạo Trạch.
“Hạo Trạch ca, bác sĩ nói em phải nằm viện một đêm, em muốn anh ở cùng em."
“Hảo, anh sẽ ở lại, để anh gọi điện thoại cho Diệc Vĩ……"
“Không cần gọi cho anh họ, dù sao có anh ở đây là được rồi."
“Diệc Vĩ sẽ lo lắng."
Ngay khi Tôn Hạo Trạch gọi điện thoại cho Tề Diệc Vĩ, Mẫn Tư Việnnhìn Đường Tiểu Oánh từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh, bênmôi nhếch lên nụ cười bí mật, giả tạo mang theo đắc ý.
Cô ấy……đang cười? Đường Tiểu Oánh ngạc nhiên. Một ý niệm chợt hiện lên trong đầu, chẳng lẽ cô ấy là đang giả vờ?
Nàng nhớ ra Mẫn Tư Viện từng nói qua muốn chứng minh cho nàng xemngười Hạo Trạch yêu chính là cô ta. Chẳng lẽ đây là cái mà cô ấy gọi làchứng minh?
Lúc này Tôn Hạo Trạch thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn Đường Tiểu Oánh: “Tiểu Oánh, em về nghỉ ngơi trước đi, anh ở lại bệnh viện bồi Tư Viện."
“Có cần em ở lại cùng không?"
“Không cần, nơi này không cần hai người, anh ở lại là được rồi." Chỉlà nằm viện quan sát thôi, hắn ở lại là được. “Em đi về nghỉ ngơi trước, về nhà nhớ gọi điện cho anh."
Đường Tiểu Oánh mắt nhìn Mẫn Tư Viện vẫn đang gắt gao ôm Tôn Hạo Trạch, cô ta rốt cuộc là bị thương thật hay giả đây?
“Được rồi, mau về thôi."
“Ân, vậy em về trước, Mẫn tiểu thư tự mình bảo trọng."
“Cám ơn đã quan tâm." Mẫn Tư Viện yếu ớt đáp lại: “Hạo Trạch ca, có anh ở đây em sẽ không sợ nữa."
“Em yên tâm, đã có anh. Trước hết nằm xuống nghỉ ngơi đã?"
“Hảo, nhưng người ta cầm tay anh mới hết sợ."
“Được rồi, cho em cầm."
Đường Tiểu Oánh đứng trước của phòng nhìn Tôn Hạo Trạch cẩn thận chechở Mẫn Tư Viện, kia đôi tay nắm chặt làm mắt cùng tâm nàng đau đớn.Nàng vẫn là không kìm được ghen tị a! Đầu cúi thấp, lẳng lặng quan sát ở cửa phòng.
Nàng không nên nghĩ lung tung, bởi vì Hạo Trạch đã nói qua, hắn chỉ coi Mẫn Tư Viện như em gái thôi.
Nhưng vừa nãy, nàng cảm thấy bọn họ thân mật hoàn toàn không có chỗ cho nàng chen ngang.
Hôm sau…
Đến trưa vẫn không thấy Tôn Hạo Trạch, Đường Tiểu Oánh càng lúc càng lo lắng, rốt cục không nhịn được gọi điện thoại cho hắn.
“Anh vẫn còn ở bệnh viện, Tư Viện nói không thoải mái. Buổi sáng anh sẽ không đến công ty, buổi chiều anh qua một chút."
“Nhưng là bệnh viện không phải có bác sĩ, y tá sao?"
“Anh không yên tâm, tóm lại nếu có chuyện gì thì điện thoại cho anh."
Lo lắng sao? Nàng nhất thời cảm thấy tâm tình trở nên rất tồi tệ.
Có lẽ không nên ghen tuông với người đang nằm viện, nhưng mà nhớ tớitối hôm qua Hạo Trạch rất quan tâm cô ta, còn mình thì không thèm để ý.
“Cô gọi cho Hạo Trạch sao?"
Đường Tiểu Oánh xoay người lại, là Tề Diệc Vĩ: “Vâng."
“Cậu ấy còn ở bệnh viện?"
“Ân."
“Thật là, không biết cậu ta ở lại đó làm cái gì, nha đầu Tư Viện kiavừa nhìn đã biết là giả bộ ngã cầu thang, bằng không như thế nào chỉ mỗi đầu bị đụng, còn những nơi khác ngay cả vết trầy da đều không có?"
Tối hôm qua hắn mới đến phòng bệnh, được tiếp chưa tới một phút đã bị nha đầu kia hạ lệnh trục khách(Diệc Vĩ ca bị đuổi về a ^0^), hắn lậptức nhìn ra nàng là giả vờ bị thương, vì thế yên tâm rời đi.
Đường Tiểu Oánh giật mình mở lớn mắt, Tề tổng quan sát thật cẩn thận, hiện tại nghĩ lại Mẫn Tư Viện cô ta thật đúng là không có vết trầy xước nào a.
“Tề tổng cũng nhận ra là em họ anh đang giả bệnh?"
“Gì chứ, trăm phần trăm xác định nó đang giả trang, cũng không hiểuHạo Trạch làm sao có thể không phát hiện, còn tùy ý kia nha đầu kia muốn làm gì thì làm."
Nhận ra hình như mình nói hơi lớn, hắn liền lấp liếm: “Tôi nói lung tung rồi, cứ coi như chưa nghe thấy gì hết a."
Ngay cả Tề tổng đều nhìn ra được, vì sao Hạo Trạch không nhận ra?
Thấy Đường Tiểu Oánh tâm tình không tốt, Tề Diệc Vĩ đại khái đoán được nàng đang suy nghĩ gì.
“Tiểu Oánh, cô đừng nghĩ nhiều, Hạo Trạch ở lại bệnh viện chiếu cố Tư Viện, tôi dám cam đoan chỉ vì nó là em gái An Viện, mới có thể khôngnhận ra. Không có gì đâu, nếu nha đầu kia không phải em gái An Viện thìHạo Trạch đã đá nó từ lâu rồi!" Đối với cô em họ bốc đồng này, hắn thựcđau đầu không thôi.
“Vậy sao?"
“Đừng quên cô mới là bạn gái Hạo Trạch."
Nhớ tới tối hôm qua khi Hạo Trạch vừa nghe được Mẫn Tư Viện bịthương, khẩn trương đến mức không thể bay đến bệnh viện, cuối cùng kêunàng về nhà một mình, làm lúc này nàng nhịn không được muốn hỏi một vấnđề.
“Tề tổng, nếu tôi và em họ anh cùng rơi xuống biển một lúc, anh nghĩ Hạo Trạch sẽ cứu ai trước?"
Tề Diệc Vĩ nghĩ một lúc mới trả lời.“Tôi nghĩ, hẳn là…… Là cô."
Không nghĩ tới Đường Tiểu Oánh sẽ hỏi loại vấn đề này. Cái này ở quán bar hắn cũng thường bị nữ nhân hỏi nhưng cũng không giống lần này, làmhắn bỗng dung lạnh cả người.
Không nghĩ tới Tề tổng này ngày thường nói chuyện trực tiếp sảng khoái, hôm nay lại khó xử như vậy.
Nguyên lai không phải riêng nàng, ngay cả Tề tổng cũng không biết đáp án.
Nàng cười cười, tỏ vẻ thoải mái nói: “Tề tổng, thật ngại quá, lại hỏi anh loại vấn đề này, anh đừng để bụng là tốt rồi, coi như là tôi nóigiỡn đi."
Làm sao có thể làm như không nghe thấy, Tề Diệc Vĩ cảm giác sự tình có chút không đúng.
“Tiểu Oánh, cô không vấn đề gì chứ?" Biểu tình của nàng căn bản là không giống nói giỡn.
Nàng cười khổ nói: “Ta đã thấy ảnh của An Viện, chị em cô ấy bộ dạng rất giống nhau."
Đường Tiểu Oánh vừa nói xong, Tề Diệc Vĩ đại khái đã hiểu nàng đangnghĩ gì. “Tiểu Oánh, ý cô là Hạo Trạch vì rất thích Tư Viện nên mớikhông nhận ra nó đang giả bệnh?"
Nàng gật đầu.
“Thực ra trước kia tôi cũng từng nghi ngờ như vậy, Hạo Trạch thật sựrất sủng kia nha đầu. Có hay không cậu ta đem tình yêu đối với An Việnyê chuyển lên Tư Viện, dù sao nha đầu kia càng lớn càng giống An Viện."
Đường Tiểu Oánh không ngờ hắn cũng có chung ý tưởng với mình.
“Nhưng rốt cuộc là không phải thế, đã qua nhiều năm như vậy, bọn họnếu có cái gì thì đã sớm xảy ra rồi. Tôi nghĩ Hạo Trạch chỉ coi nó nhưem gái thôi chứ không phải yêu."
“Có khi nào chính anh ấy cũng không biết, không biết mình chỉ coi cô ấy là em gái?"
Vấn đề này Tề Diệc Vĩ không biết đáp án, cũng không dám đoán đáp án……
“Em với Tư Viện cùng ngã xuống biển, anh sẽ cứu ai trước? Đây khôngphải vấn đề nên hỏi Tề Diệc Vĩ, Bây giờ em lập tức đến bệnh viện anh nói cho em đáp án."
Di động kia quả nhiên là người đó, nghe qua có vẻ rất tức giận, hắn rống xong thế nhưng lại trực tiếp cúp máy.
Nàng không trách việc Tề tổng đem chuyện bọn họ nói kể với hắn, chỉlà hiện tại nàng có điểm không muốn đến bệnh viện, nhưng nếu nói làkhông đi, Hạo Trạch hẳn là lại tức giận đi?
Nàng nghĩ đại khái hắn sẽ nói rất nhiều, mà nàng khẳng định lại bịlời nói của hắn mềm lòng, sau đó chỉ có thể gật đầu. Nhưng mà, cảm giácbất an trong lòng càng lúc càng lớn, hắn cho dù nói nhiều đến mấy cũngvô pháp bổ khuyết…… Do dự hồi lâu, Đường Tiểu Oánh đến bệnh viện
Tác giả :
Mễ Nhạc