Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn Đản
Chương 44: Tôi thế nào lại cam lòng hại chết em đâu?
Bất quá, sự cự tuyệt của Lâm Khả Tâm cũng không làm cho anh giận, ngược lại còn trố mắt một lát, đã trễ như thế này sao cô lại chưa ăn gì?...... Chẳng lẽ, cô chờ anh trở về sao?
Ý thức được điều đó, trong lòng Tư Đồ Viêm cảm thấy ấm áp hơn, mà này với anh mà nói là chuyện rất hiếm thấy, anh đứng dậy, chậm rãi đi vào nhà ăn.
Trong phòng bếp, Lâm Khả Tâm đưa lưng về phía Tư Đồ Viêm, tuy rằng anh không thấy mặt của cô nhưng theo bóng dáng có thể nhận ra được giờ phút này cô “ngấu nghiến thức ăn" bao nhiêu, cô mặc kệ cả hình tượng của mình.
Bất quá nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh không hề chán ghét mà lại trong lòng lại mỗi lúc ấm áp them.
Không nhịn được, anh đi đến choàng tay ôm cô từ đằng sau, bởi vì đột ngột nên Lâm Khả Tâm trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa mắc nghẹn miếng thịt gà mà chết rồi.
"Khụ......khụ khụ khụ khụ khụ khụ......" Lâm Khả Tâm ho khan, một bên vỗ vỗ ngực của mình.
Mà Tư Đồ Viêm thấy vậy cũng buông cô ra, lấy tay đập đập sau lưng cô, sau một lát, không còn ho nữa, chuyện đầu tiên cô làm là xoa người......thần tình ai oán nhìn Tư Đồ Viêm
Trời, rốt cuộc cô chọc ai mà để tự chuốt lấy vậy?Cô chỉ ăn một bữa cơm tử tế thôi mà cũng khó khăn vậy sao?
"Tư Đồ Đại Gia, tôi chỉ là ăn chút đồ thôi chứ không có ý cự tuyệt anh đâu, anh
đừng có mang thù trong lòng rồi dùng cái chiêu này hại chết tôi nha".
Đối với anh mà cô dùng từ 「mưu sát 」 thì anh chỉ ảm đạm cười, sau đó dùng tay ôm cô vào trong lòng ngực: " Tôi thế nào cam lòng hại chết em đâu?" (TT: hừm, cái này đổi xưg hô xíu ~~)
Đúng vậy, trò chơi này chỉ vừa bắt đầu, anh còn chưa đùa đủ mà...
Hành vi của Tư Đồ Viêm làm cho cô nhất thời cứng đờ, vì cẩn thận đề phòng,
nên cô xiêu vẹo, ánh mắt cũng khẩn trương: " Anh......Anh làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm bỗng có tâm tình đùa giỡn " Em nói thử em tôi định làm gì, hả?" Anh vừa nói, vừa bổ nhào đến, sau đó vùi đầu vào cổ của cô.
"Thật thơm a~......"
Ý thức được âm thanh rất gần, nên Lâm Khả Tâm không khỏi đỏ mặt, đang lúc lo lắng sợ anh sẽ làm gì thì câu tiếp theo anh liền tạt nguyên xô nước vào trong mặt cô: "Em đừng nghĩ nhiều, tôi đang nói thức ăn trên bàn thôi."
Ý thức được điều đó, trong lòng Tư Đồ Viêm cảm thấy ấm áp hơn, mà này với anh mà nói là chuyện rất hiếm thấy, anh đứng dậy, chậm rãi đi vào nhà ăn.
Trong phòng bếp, Lâm Khả Tâm đưa lưng về phía Tư Đồ Viêm, tuy rằng anh không thấy mặt của cô nhưng theo bóng dáng có thể nhận ra được giờ phút này cô “ngấu nghiến thức ăn" bao nhiêu, cô mặc kệ cả hình tượng của mình.
Bất quá nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh không hề chán ghét mà lại trong lòng lại mỗi lúc ấm áp them.
Không nhịn được, anh đi đến choàng tay ôm cô từ đằng sau, bởi vì đột ngột nên Lâm Khả Tâm trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa mắc nghẹn miếng thịt gà mà chết rồi.
"Khụ......khụ khụ khụ khụ khụ khụ......" Lâm Khả Tâm ho khan, một bên vỗ vỗ ngực của mình.
Mà Tư Đồ Viêm thấy vậy cũng buông cô ra, lấy tay đập đập sau lưng cô, sau một lát, không còn ho nữa, chuyện đầu tiên cô làm là xoa người......thần tình ai oán nhìn Tư Đồ Viêm
Trời, rốt cuộc cô chọc ai mà để tự chuốt lấy vậy?Cô chỉ ăn một bữa cơm tử tế thôi mà cũng khó khăn vậy sao?
"Tư Đồ Đại Gia, tôi chỉ là ăn chút đồ thôi chứ không có ý cự tuyệt anh đâu, anh
đừng có mang thù trong lòng rồi dùng cái chiêu này hại chết tôi nha".
Đối với anh mà cô dùng từ 「mưu sát 」 thì anh chỉ ảm đạm cười, sau đó dùng tay ôm cô vào trong lòng ngực: " Tôi thế nào cam lòng hại chết em đâu?" (TT: hừm, cái này đổi xưg hô xíu ~~)
Đúng vậy, trò chơi này chỉ vừa bắt đầu, anh còn chưa đùa đủ mà...
Hành vi của Tư Đồ Viêm làm cho cô nhất thời cứng đờ, vì cẩn thận đề phòng,
nên cô xiêu vẹo, ánh mắt cũng khẩn trương: " Anh......Anh làm gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Lâm Khả Tâm, Tư Đồ Viêm bỗng có tâm tình đùa giỡn " Em nói thử em tôi định làm gì, hả?" Anh vừa nói, vừa bổ nhào đến, sau đó vùi đầu vào cổ của cô.
"Thật thơm a~......"
Ý thức được âm thanh rất gần, nên Lâm Khả Tâm không khỏi đỏ mặt, đang lúc lo lắng sợ anh sẽ làm gì thì câu tiếp theo anh liền tạt nguyên xô nước vào trong mặt cô: "Em đừng nghĩ nhiều, tôi đang nói thức ăn trên bàn thôi."
Tác giả :
Thuỷ Thường Hựu