Ác Ma Phi Dưỡng Thành

Chương 19: Kỳ nghỉ



Trong chớp mắt, hai ngày cuối cùng của kỳ thi cũng đã trôi qua, Vu Quần ngồi trong phòng vừa chờ mong lại vừa lo lắng thu dọn đồ đạc. Nửa năm rồi cậu chưa về nhà nhưng cậu cũng rất muốn đến căn gác nhỏ sống cùng Trần Phi, bởi vì cậu vừa đi, Trần Phi sẽ rất cô đơn.


Trần Phi mặt không biểu tình nhìn Vu Quần lẳng lặng thu dọn đồ đạc đang bề bộn, trong lòng Trần Phi khó chịu nghĩ Vu Quần thu dọn nhanh như vậy là không chờ được nữa, muốn rời đi, bỏ mình lại sao.


Hiện tại tất cả mọi người đều đã quen với tổ hợp hai người Vu Quần Trần Phi, tuy rằng Trần Phi thường lạnh lùng ít khi nói chuyện cùng mọi người trong ký túc xá nhưng bọn họ đều nhìn ra được hắn đối xử với Vu Quần không tồi. Như vậy cũng tốt, Vu Quần sống rất khép kín, hiện tại có người bên cạnh quan tâm cậu mọi người cũng cảm thấy yên tâm hơn. Nam Lăng đem một túi đồ lớn vác lên trên vai, buồn bực hỏi Vu Quần: "Vu Quần, chừng nào cậu mới về? Có muốn các anh tiễn cậu ra nhà ga không?"


Không đợi Vu Quần trả lời, Trần Phi đã thay cậu đáp: "Không cần, tôi đưa cậu ấy đi là được." Nam Lăng gật gật đầu, có Trần Phi đưa Vu Quần ra nhà ga, bọn họ đều rất yên tâm. Nam Lăng thân mật ôm Vu Quần một cái rồi tạm biệt mọi người trở về nhà.


Lúc Vu Quần thu xếp xong đồ đọc, Trần Phi khó chịu đem túi hành lý vác trên vai. Vu Quần chào tạm biệt những người còn lại trong ký túc xá, mọi người cũng thân thiết ôm Vu Quần, ồn ào nhắc Vu Quần lúc trở lại nhớ mang một ít đặc sản ở nông thôn lên đây.


Vu Quần cười gật đầu đáp ứng mọi người rồi vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Trần Phi. Đi ra khỏi cổng trường, Trần Phi liếc mắt nhìn Vu Quần bên cạnh, bá đạo nói với cậu: "Ngày mai hãy về nhà."


Vu Quần ngẩng đầu lên, con mắt mang theo ý cười nhìn Trần Phi: "Vâng." Trần Phi nghe xong thì rất vui vẻ, đem bàn tay lạnh buốt của Vu Quần nắm chặt nhét vào túi áo mình, lên xe buýt cũng không buông ra lần nào. Mọi người ngoài nhìn qua chỉ thấy hai nam sinh thân thiết kề vai bá cổ nhau, cũng không thấy có gì bất bình thường, chỉ cho là hai người họ là bạn bè rất thân của nhau.


Đêm hôm đó Trần Phi giày vò Vu Quần qua một giờ sáng, khiến cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, Vu Quần mông lung đoán Trần Phi nhất định là cố ý, bằng không thì, tại sao có thể giày vò mình như thế chứ? Mục đích chính là để cho cậu không xuống giường được. Hơn nữa đêm nay Trần Phi rất hưng phấn, còn kiên trì dùng tay khuếch trương cẩn thận cho Vu Quần, rõ ràng là từ đầu đã có ý định giúp Vu Quần có thể dễ dàng tiếp nhận hắn. Bởi vì, hắn muốn giày vò Vu Quần cả một đêm.


Trần Phi thỏa mãn nhìn tinh hoa của mình chảy đầy xuống đùi trong Vu Quần, dịu dàng ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa một phen, thuận tiện sỗ sàng. Sau đó ôm Vu Quần cả người hư nhuyễn ra khỏi phòng tắm, đem bé thỏ đặt lên giường. Hắn cũng không mặc quần áo trực tiếp nằm lên giường, kéo người ôm vào trong ngực mình, hai chân quấn lấy bắp chân lạnh buốt sưởi ấm cho Vu Quần, lúc này Trần Phi mới thoải mãn nhắm mắt lại.


Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, Vu Quần căn bản là không thể xuống giường, ngay cả cơm cũng là Trần Phi đút từng thìa cho Vu Quần. Đáng khinh hơn chính là Trần Phi biết rõ Vu Quần cả người đau nhức, giữa ban ngày ban mặt còn đem cậu ra tiếp tục giày vò. Mặc dù không có tiến vào, nhưng vẫn đem cả người Vu Quần gặm cuốn mấy lần, ngay cả cây cải đỏ cũng "ăn" mấy lần. Vu Quần cả người hư thoát nghĩ đến Trần Phi chẳng lẽ muốn đem phúc lợi trong một tháng nghỉ đông đòi đủ trong ngày hôm nay sao.


May mắn là Vu Quần đã sớm gọi cho mẹ bảo ngày mai mới trở về, không lại hại mẹ cậu mất công lo lắng.


Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, Trần Phi mặt mũi khó chịu mới tiễn Vu Quần ra bến, trước lúc lên xe, Trần Phi lôi tay Vu Quần, cảnh cáo nói: "Ngoan ngoãn ở nhà, không cho ra ngoài lêu lổng, mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh." Vì muốn Vu Quần liên hệ với hắn, Trần Phi hôm qua đã chạy đi mua một chiếc điện thoại di động giá rẻ, Vu Quần mỉm cười nhìn Trần Phi, sau đó mới dặn dò:


"Không được ăn mỳ tôm suốt, anh phải đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm. Lúc giao thừa, phải làm ít sủi cảo ăn, cũng phải dọn dẹp quét tước nhà cửa, còn phải nhớ tước nước cho Cầu Cầu nữa." Cầu Cầu là cây xương rồng Vu Quàn bỏ ra ba tệ mua ở chợ đêm.


Trần Phi dịu dàng nhìn Vu Quần vì mình mà lải nhải, đem người ôm vào trong ngực, miệng dán lên lỗ tai Vu Quần, nói: "Trở về sớm một chút, anh rất nhớ em."


Hai mắt Vu Quần lập tức ẩm ướt, dùng sức gật đầu với Trần Phi. Vu Quần mới bước một bước lên xe khách, đã quay đầu nhìn lại, kỳ thật cậu rất muốn nói – Nghỉ đông đừng đi đến công trường nữa. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, không nói gì với Trần Phi.


Thẳng đến lúc xe ô tô chạy khỏi tầm mắt của mình, biến mất khỏi đường chân trời thật lâu, Trần Phi mới quay đầu ly khai. Ánh trời chiều đem bóng dáng cô độc của Trần Phi kéo thật dài thật dài.


Mãi đến chính giờ tối Vu Quần mới về đến nhà, vừa bước vào đã thấy trong nhà chính đèn đuốc sáng trưng, Vu Quần hô vang, "Mẹ, con về rồi!" Mẹ Vu Quần nghe thấy tiếng đã vội vàng chạy ra từ trong nhà, đồng thời hai ba người hàng xóm đi qua nói, "Quần Quần, trở về rồi à, cháu bảo hôm nay trở về, mà muộn thế này mới về đến nhà, thiếu chút nữa làm mẹ cháu lo chết rồi." Mẹ Vu Quần giúp cậu xách bớt vài túi đồ, sau đó hai mẹ con cùng chào hỏi cảm ơn hàng xóm quan tâm.


Mấy người hàng xóm đều vui mừng nhìn Vu Quần, đúng là một đứa trẻ ngoan mà.


Buổi tối, Vu Quần nằm trong căn phòng nhỏ ở phía đông của mình, trên người đắp một cái chăn bông thật dày. Mẹ Vu Quần có thói quen mỗi ngày đều giúp cậu đóng cửa sổ thật chặt, gió lạnh không thổi vào được. Tuy rằng căn phòng của cậu vô cùng đơn sơ, trần nhà và tường phòng đã sớm có nhiều vết rạn nhưng Vu Quần cảm thấy ở đây vô cùng thoải mái dễ chịu, mẹ vì cậu mà bỏ tiền mua một cái chăn mới thật ấm áp. Vu Quần nằm trong chăn nhớ đến Trần Phi, không biết hiện tại anh ấy đang làm gì? Còn đang ở công trường vận chuyển thép và xi măng sao?


Tính cách Trần Phi chính là như thế, dù cho gặp phải việc khó khăn thế nào hắn cũng sẽ che giấu không cho người khác biết, mọi vất vả đều sẽ tự mình gánh chịu. Có lẽ kiếp trước Trần Phi thực sự có nỗi khổ tâm, nhưng mà, Trần Phi của kiếp trước đã chết rồi, cậu cũng không thể hỏi nguyên nhân được. Trời cao đã an bài cho cậu một cuộc sống khác, chính là để cậu và Trần Phi có thể sống thật tốt cùng nhau, cũng giúp cho cậu hiểu rõ kiếp trước mình chưa biết gì về con người Trần Phi cả.


Vu Quần mơ màng suy nghĩ một hồi đã ngủ quên mất, trong chăn đúng là rất ấm áp, Vu Quần cảm thấy mình hiện tại vô cùng hạnh phúc.


Ngày hôm sau đã dậy từ sớm nhưng Vu Quần ỷ lại nằm trong chăn không muốn rời giường. Đang biếng nhác trong phòng chợt nghe có tiếng người gọi cậu trong sân, Vu Quần vội vàng định đứng dậy mặc quần áo, hình như là Hàn Soái và Đổng Lượng. Nhưng mà trời thật sự quá lạnh, Vu Quần vừa duỗi người ra khỏi ổ chăn, lại lập tức chui vào, nằm ở trong phòng nhỏ không muốn động. Vu Quần hướng hai người bên ngoài hô to: "Tớ ở trong này."


Hàn Soái và Đổng Lượng bước vào phòng đã thấy Vu Quần vẫn đang ấm áp chui mình trong chăn, "Vu Quần, cậu còn không dậy đi, nhanh rời giường, chúng mình đi chơi đi. Hồ Đông kết băng rồi, chúng mình đi trượt băng đi, bọn mình nửa năm chưa được gặp nhau đâu." Vừa nói chuyện, Hàn Soái vừa túm cái chăn của Vu Quần giật ra, Vu Quần a a kêu lên, trời lạnh như thế, Hàn Soái kéo mất chăn làm cậu muốn đông lạnh rồi.


Đổng Lượng vừa được nghỉ liền đi cắt một cái đầu húi cua, cúi đầu nhìn Vu Quần cong người trốn trong chăn như một con tôm. Hiện tại Đổng Lượng đang trong thời kỳ vỡ giọng, âm thanh biến đổi khàn khàn như tiếng vịt kêu vô cùng khó nghe, nhưng bản thân hắn lại không nhận ra được, thấy Vu Quần như thế Đổng Lượng cũng nắm lấy một góc chăn Vu Quần kéo ra.


"Nhanh dậy đi, đã chín giờ rồi, mấy đứa trẻ con như Hồ Tử cũng đã chạy đến hồ Đông rồi." Hồ Tử là một bé trai tuổi tương đối nhỏ ở trong thôn, năm nay mới học lớp năm.


Vu Quần lúc này mới mang bản mặt tràn đầy ủy khuất nằm trong chăn mặc quần áo len, vừa ra khỏi chăn lại mặc vào áo khoác lông và giầy vải. Hàn Soái vuốt vuốt áo lông cuat Vu Quần, hâm mộ nói: "Vu Quàn, áo lông cậu mặc là hàng hiệu à, rất quý đấy! Đúng là chỉ có trên tỉnh mới có đồ tốt thế này."


Vu Quần đang thắt dây giầy hoang mang ngẩng đầu nhìn Hàn Soái, "Không đâu, cái này rẻ lắm, cái mác này chỉ là hàng giả thôi." Vu Quần cự tuyệt khả năng cái áo này Trần Phi dùng rất nhiều tiền để mua cho cậu.


Bởi vì, lúc Trần Phi đưa áo lông cho cậu, Vu Quần đã tra hỏi hắn mua ở đâu. Trần Phi lúc ấy trả lời lưu loát bảo cái này là hàng vỉa hè, giá chỉ hơn mười tệ thôi. Vu Quần không muốn Trần Phi phung phí tiền trên người mình, nhưng mà mỗi lần Trần Phi đều mặc kệ làm theo ý hắn, muốn mua liền mua.


Hàn Soái cũng không hiểu rõ về hàng hiệu. Bọn họ chỉ là dân ở nông thôn thôi, lúc trước có dịp đi lên thành phố chơi thì nhìn thấy kiểu áo này. Sau đi học cấp ba lại nghe được người khác nói cái này là hàng hiệu. Vu Quần đã nói vậy thì hắn cũng không thèm để ý đến áo lông của cậu nữa. Ba người bọn họ hưng phấn ồn ào đi khỏi nhà Vu Quần, trượt băng ở hồ Đông – đây chính là trò chơi giải trí của bọn hắn từ lúc nhỏ đến giờ.


Vu Quần ăn một ít điểm tâm, lại nghe mẹ lải nhải dặn dò từng tý mới đi ra khỏi cửa. Tuyết rơi ở đằng sau thôn tạo nên khung cảnh rất đẹp, núi Bạch Sang ở phía xa xa cũng phủ một lớp tuyết dày, cây dương xỉ khoác lên một màu áo trắng, hàng cây cao ngất đứng hai bên đường. Vu Quần giống như một đứa trẻ, hưng phấn chạy tới chạy lui, lúc trước nắm tuyết ném vào người Hàn Soái và Đổng Lượng, lúc sau lại nằm lăn lộn trên mặt đất bùn băng lẫn lộn trơn trượt. Đã nhiều năm Vu Quần không được chơi vui vẻ như vậy.


Năm trước nghỉ đông, bởi vì vội vàng thi cấp ba, dù băng kết lại thật dày nhưng Vu Quần không có tâm trạng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, một lòng chăm chú đọc sách giáo khoa. Năm nay không như vậy, mọi chuyện xảy ra đều rất thuận lợi, Vu Quần cũng vui vẻ, thả lỏng chơi bời ở hẻm nhỏ của quê hương.


Ngay lúc này, Vu Quần thật sự rất mong muốn, Trần Phi có thể ở bên cạnh mình, cùng mình cảm thụ khung cảnh bình yên chất phác của thôn quê. Ba người bọn họ chơi ở hồ Đông một buổi sáng, mỗi người đều thấy tận hứng, mãi đến buổi trưa chơi chán mới trở về, trò chuyện thân thiết thêm một lúc mới chịu chia tay. Trên đường về nhà, trong lòng Vu Quần có một mong muốn cháy bỏng, đó là mời Trần Phi đến nhà mình mừng năm mới. Nhà của cậu vốn ít người, thêm một người đến chơi mẹ cậu vui mừng còn không kịp.


Nhưng Vu Quần cũng lo lắng, lòng tự trọng của Trần Phi rất cao, làm thế anh ấy có nghĩ là mình thương hại anh ấy không?


Những ngày cuối năm trôi qua rất nhanh, tâm tình Vu Quần cũng càng trở nên sốt ruột, hôm nay đã là hai mươi lăm tháng mười hai rồi. Rất nhanh đã là năm mới, Trần Phi muốn đón năm mới một mình sao? Tuy rằng Vu Quần ban ngày có gọi điện cho Trần Phi nhưng thời gian trò chuyện của họ cũng không lâu. Ngoại trừ Trần Phi luôn hỏi mình có nhớ hắn không cùng mấy lời thô tục này nọ, Vu Quần đến giờ cũng chưa mở miệng nói ra mong muốn của mình.


Rốt cục đến hai mươi bảy tháng chạp, Vu Quần mới chạy đến nhà chú Lý, gọi cho Trần Phi một cuộc điện thoại. Nói chuyện được một lúc, ngoại trừ mấy chuyện linh tinh bên ngoài, Vu Quần nghe ra được Trần Phi đang cô đơn.


Lập tức Vu Quần cảm thấy lòng mình run rẩy một trận, cậu rất khó chịu, vào lúc chuẩn bị cúp máy, Vu Quần vội vàng hỏi: "Nếu không anh đến nhà em mừng năm mới đi. Mẹ và anh trai em đều rất tốt, bọn họ sẽ không làm khó anh, anh tới đi!"


Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, "Ngày Tết làm gì có đạo lý đến ở nhà người khác, cho dù nhà em không coi anh là khách nhưng cũng sẽ câu nệ phong tục lễ nghi. Ngoan, không cần lo lắng cho anh, ở nhà vui vẻ đón năm mới đi. Bảo bối, nhớ anh nhiều một chút!" Trần Phi nói xong liền cúp máy, Vu Quần có chút thất thần buông máy trở về nhà.


Có phải những năm trước Trần Phi vẫn luôn cô đơn như vậy không?

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại