Ác Ma Pháp Tắc
Chương 143: Bất hòa tại phủ bá tước (hạ)
Đỗ Duy cho đến hôm nay cũng chưa tìm thấy manh mối của Ma pháp Ngôi sao . Mặc dù hàng ngày đều dựa vào cách thức tu luyện của Ma pháp Ngôi sao mà ma lực tăng tiến cực nhanh , cường độ của ma lực và khả năng thao khống cũng mạnh hơn nhiều , nhưng là….
Chính là Semel từ khi Gandalf chết đi , Đỗ Duy vô luận thế nào gọi về thì Semel cũng không có xuất hiện ra một lần ! Ma pháp Ngôi sao không có người chỉ dạy đương nhiên càng không có cách nào học tập được .
Minh tưởng suốt một đêm , khi trời hửng sáng thì Đỗ Duy mở mắt , cảm thấy tinh thần lực tràn đầy , ngũ quan đều cảm thấy nhạy bén . Thậm chí ngay cả mình không cố ý thì phương viên chung quanh mấy chục thước , bất kỳ động tĩnh nhỏ nào đều có thể cảm giác được . Nếu như Đỗ Duy cố ý thi triển ra thì tinh thần lực của hắn có thể bao trùm không gian phương viên tầm vài trăm thước , thậm chí ngay cả âm thanh đập cánh của côn trùng cùng tần số đập cánh của nó cũng có thể nghe thấy dễ dàng !
Hắn quay đầu lại nhìn vào bên trong phòng ngủ của mình . Giường của mình hiện nay đã bị con chuột cùng QO sử dụng , một chuột một chim nằm ngủ ở trên giường , khung cảnh này thật sự là tức cười !
Đỗ Duy nhìn cũng đã quen nên mặc kệ bọn chúng .
Buổi sáng vừa đến , Đỗ Duy đã đuổi hai con thú cưng kia ra khỏi giường để người hầu vào dọn dẹp , sau đó đưa bữa sáng lên .
Đỗ Duy nhớ đến đã quay về một ngày mà chưa gặp em trai Gabri của mình , không nhịn được hỏi người hầu một tiếng… Người hầu lập tức trả lời: "Phu nhân biết thiếu gia nhất định sẽ hỏi chuyện này nên dặn ta nói cho ngài . Tiểu thiếu gia hôm qua đi đến chỗ thầy giáo kiểm tra , kết quả là thầy giáo rất thích cậu ấy . Tối hôm qua cậu ấy được thầy giáo giữ lại nên không về được ."
Đỗ Duy gật đầu ra ý người hầu đi ra , trong lòng vui mừng cười nghĩ: "Tiểu tử kia xem ra rất thông minh , thời gian của mình năm đó cũng không hề bị uổng phí . Hắn cư nhiên được đệ nhất học giả của đế đô Lam Hải tiên sinh yêu thích , nếu được giữ lại qua đêm hẳn là Lam Hải tiên sinh đã dạy hắn không ít chuyện .
Sau này khi tiểu tử thành tài , chuyện gia tộc đương nhiên sẽ gánh trên lưng hắn…. Đỗ Duy rất vui vẻ khi nghĩ đến chuyện như thế .
Buổi sáng không có việc gì , Đỗ Duy lại đi gặp mẫu thân , bồi tiếp bá tước phu nhân một hồi do bá tước Raymond đã đi bộ Thống soái . Đỗ Duy sau khi trở về phòng thì phát hiện có chút nhàm chán , nguyên là lúc đầu ở Rowling bình nguyên mình có rất nhiều chuyện bận rộn , từ kẻ dưới tay cho đến sản nghiệp , còn có thể cùng với Solskjaer cùng nhau tiến hành làm thí nghiệm ma pháp .
Nhưng là về đến nhà trong ngày đầu tiên thấy rằng mình không có việc gì để làm khiến Đỗ Duy cảm thấy không quen lắm .
Hắn tùy ý lấy ra một quyển sách để xem , trong lòng có chút phiền muộn; đột nhiên Đỗ Duy nhớ đến hôm qua khi chia tay pháp sư Clark có ám chỉ vài câu .
Có lẽ mình sẽ đi ma pháp công hội một chuyến ? Tốt xấu gì thì bây giờ mình cũng là đệ tử đóng cửa của Gandalf , danh tiếng còn là ma pháp học sĩ tại ma pháp công hội . Mình mặc dù lớn lên tại đế đô nhưng là ma pháp công hội đến giờ vẫn chưa đi xem qua , bây giờ đi xem qua một chút cũng tốt .
Hơn nữa bây giờ gặp mấy chuyện phức tạp này , có lẽ đi ma pháp công hội sẽ thu hoạch được một chút tin tức đấy chứ !
Đỗ Duy chính là loại người nghĩ là làm , lập tức mặc quần áo vào , còn cố ý mặc vào áo bào ma pháp học sĩ màu đen . Sau khi khóa cửa cẩn thận nhốt hai con thú cưng trong phòng lại , hắn còn ra lệnh cho người hầu không được tiến vào phòng mình rồi mới đi ra ngoài .
Sau khi bảo Marde chuẩn bị xe ngựa , Đỗ Duy đang đi đến cổng phủ bá tước thì thấy thị vệ trưởng Alfa không biết từ đâu xuất hiện .
Hắn không có cùng cha đi đến bộ Thống soái sao ?
Đỗ Duy có chút cau mày nhìn vị lão thần của gia tộc này , trước hết mỉm cười chào hỏi . Alfa sắc mặt bình lặng đi đến trước mặt Đỗ Duy thấp giọng nói:" Đỗ Duy thiếu gia , ta hôm qua đã khuyên ngài không nên ra ngoài a . Như thế nào sao hôm nay ngày lại muốn đi chứ ?"
Đỗ Duy cười nói: "Ta muốn đi ma pháp công hội một chuyến"
Alfa nghe xong trong mắt hiện lên một tia kỳ quái , thở dài nói: "Nếu như vậy …. Chuyện ám sát hôm trước còn chưa tìm ra nguyên do , ngài thật sự không thể ra ngoài một mình . Ta cùng ngài đi một chuyến vậy ."
Đỗ Duy nghe xong trong lòng cảm thấy trầm xuống , trên mặt mặc dù không có biểu hiện gì nhưng đã sinh ra một tia bất mãn !
Chuyện này là thế nào ? Giam lỏng sao ?
Nghĩ đến ngày hôm qua Alfa dặn dò mình : Không nên muốn ra ngoài .
Hôm nay chính mình muốn ra ngoài phải có hắn theo .
Hắn dù sao cũng là tâm phúc của cha , như vậy để ý đến mình….
Đỗ Duy trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng là không hề biểu hiện ra ý tứ gì , mỉm cười nói:"Không cần đâu , ta chỉ là một đứa bé mang theo vài thị vệ là được . Ngài là thị vệ trưởng không cần phải đi theo một đứa bé như ta đi khắp nơi đâu ."
Alfa lắc đầu: "Không , ta vẫn phải đi với ngài . Ngài một mình ra ngoài làm ta rất lo lắng ."
Đỗ Duy biết không thể từ chối liền gật đầu . Alfa gọi mấy thị vệ tới , những người này là thân vệ kỵ binh theo Đỗ Duy từ Rowling bình nguyên trở về . Có điều Đỗ Duy khi nhìn thoáng qua phát hiện cái gã thủ lĩnh từng nhắc mình về việc cung nỗ dùng trong quân đội không có ở đó , hắn giật mình giả bộ lơ đãng nhìn một kỵ binh cười nói:"Đội trưởng các ngươi đâu rồi ."
Kỵ binh kia bị Đỗ Duy hỏi sửng sốt một chút rồi cười nói:"Ông ấy hôm qua đã bị Alfa đại nhân điều trở lại Rowling bình nguyên rồi…."
Chương 144: Truyền thống
Đỗ Duy không đợi hắn nói xong liền vỗ lên vai hắn cười nói: "Được rồi , là ta chỉ vô ý hỏi thôi . Ai da , nếu biết trước hắn quay về thì ta có một vài chuyện cần nhờ hắn . Lúc trước khi ra đi ta quên dặn dò mấy người tại thành Rowling vài chuyện , nếu biết như thế thì đã tính toán xong rồi .
Alfa nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản gì , chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn gã kỵ binh một cái, sau đó tự mình đưa Đỗ Duy lên xe rồi mới gọi người đưa ngựa đến . Alfa cũng không mặc áo giáp mà chỉ mặc trang phục võ sĩ , thậm chí ngay cả kiếm cũng không mang theo nhảy lên ngựa đi tại phía trước của đội ngũ .
Tổng hội của Ma pháp công hội của Roland đại lục ở tại phía tây của đế đô . Tại nơi này có một quảng trường hình tròn rất lớn , tại chính giữa là nơi đặt ma pháp công hội . Nơi này vốn không hề giống với đại bản doanh của các ma pháp sư đầy tính truyền thuyết và thần bí mà Đỗ Duy tưởng tượng trước đây, bởi khi nhìn qua thì không hề có chút hơi thở "Thần bí" chút nào .
Tại xung quanh quảng trường có một vòng tròn gồm những cột lớn hình trụ màu trắng , tất cả tạo thành một hình lục giác tạo nên một ma pháp trận , giúp chiếu sáng nơi này quanh năm . Cho dù là ban đêm thì tại ma pháp công hội vẫn sáng rực rỡ . Nghe nói là ánh sáng của ma pháp trận này kể từ khi được tạo ra chín trăm sáu mươi năm trước đến tận hôm nay vẫn chưa hề tắt một lần . Ngọn lửa ma pháp vĩnh hằng tượng trưng cho văn minh ma pháp trên thế giới phồn thịnh mãi mãi !
Mà đồng thời vì ma pháp công hội quả là có địa vị cao quý , cho dù là đại lục trải qua thời kỳ chiến tranh hay đế quốc đã trải qua hai lần nội chiến thì cũng chưa có một thế lực nào dám trêu chọc đến ma pháp công hội .
Xe ngựa chậm rãi đi đến quảng trường rồi giảm tốc độ lại . Tại quảng trường có sáu con đường đi khác nhau thông đến trung tâm , tại đó có một tòa nhà lớn hình lục giác .
Nhìn từ không trung xuống sẽ phát hiện ra quảng trường lớn bên ngoài cùng với kiến trúc của ma pháp công hội sẽ tạo thành một đồ án hình lục giác vô cùng lớn .
Đoàn người Đỗ Duy từ góc bên trái của "Hình lục giác" đi vào . Tại quảng trường Đỗ Duy xuống xe ngựa , sau đó với sự hộ tống của hộ vệ gia tộc Rowling tiến vào tòa nhà hình lục giác màu trắng kia .
Cả tòa nhà của ma pháp công hội chỉ có ba tầng , có điều lại mang hình dáng của cái giếng một chút . Tại chính giữa của lục giác là một khoảng sân tương đối lớn . Chính giữa sân là một tòa tháp rất cao , độ cao chỉ thấp hơn một chút so với tòa bạch tháp trong hoàng cung . Dựa vào các tài liệu ghi chép lại mà Đỗ Duy đã đọc thì tòa tháp tại ma pháp công hội có độ cao là tám mưới tám thước .
Sau khi xuống xe ngựa , tại bên cạnh của tòa nhà là một dãy các gian phòng nghỉ có kiến trúc đơn giản , Alfa liếc nhìn Đỗ Duy mỉm cười nói: "Thiếu gia , ở nơi này hẳn là rất an toàn rồi , ngài cứ vào đi thôi , ta ở nơi này chờ ngài trở lại ."
Đỗ Duy nhìn Alfa và nói: "Ngươi không cùng ta vào sao ?"
Alfa mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia kiêu ngạo: "Thiếu gia , ngài quên rồi sao , ta là một võ sĩ !".
Tại đại lục Roland mặc dù vũ kỹ cùng với ma pháp đều có lịch sử lâu đời , nhưng là bởi vì văn minh ma pháp phồn thịnh nên vũ kỹ nói tóm lại ngàn năm nay đã bị ma pháp áp chế địa vị .
Trong một tình huống bình thường thì ma pháp sư khi thực tế chiến đấu cùng võ sĩ cùng cấp bậc đều có lực lượng mạnh hơn nhiều . Ví dụ như trước kia Đỗ Duy trên đường lần nọ bị ám sát , một ma pháp sư Clark có thể triệu hồi tử linh võ sĩ , dễ dàng giết chết mấy tên võ sĩ sát thủ có thực lực không tầm thường .
Ma pháp sư có thể vận dụng ma lực để khống chế lực lượng thần kỳ của các ma pháp nguyên tố , chỉ vào điểm này thì võ sĩ chỉ dựa vào tu vi của bản thân không cách nào chống đỡ lại được .
Mặc dù trên lý thuyết là ma pháp sư am hiểu công kích tầm xa còn võ sĩ am hiểu công kích cận thận , nhưng là từ góc nhìn thời đại mà nói thì uy lực của công kích tầm xa lớn như sóng triều lên .
Mà tuy ma pháp sư mặc dù nhược điểm lớn nhất là công kích cận thân , nhưng là văn minh ma pháp lại tìm được cách thức để bù vào điều này . Ví dụ như pháp sư Clark gọi về "Tử linh võ sĩ", loại tử vong sinh vật đáng sợ này có thể bảo vệ bên cạnh ma pháp sư . Ngoài ra ma pháp sư còn có thể sử dụng ma pháp kết giới như một cách để bù đắp cho nhược điểm của mình .
Nhiều lý do như vậy khiến đồng cấp ma pháp sư so với đồng cấp chiến sĩ có rất nhiều ưu thế .
Nếu như không phải do ma pháp sư đào tạo quá sức khó khăn , mà võ sĩ so với ma pháp sư tu luyện dễ dàng hơn nhiều thì sợ rằng địa vị của võ sĩ sẽ càng đáng xấu hổ hơn .
Dù sao một người bình thường , cho dù thiên phú kém một chút chỉ cần cố gắng tu luyện cũng có thể luyện tập vũ kĩ , ngay cả dù không đạt đến cảnh giới cao cấp thì cũng không phải không đạt được võ sĩ cấp thấp .
Nhưng là tu luyện ma pháp không giống như vậy , nếu như không có ma pháp thiên phú thì cả đời cũng không thể trở thành ma pháp sư , thậm chí không bước qua ngưỡng cửa để trở thành ma pháp sư cấp một .
Uy lực của ma pháp rất lớn , nhưng là tu luyện quá khó khăn tạo thành rào cản lớn đối với chức nghiệp này dẫn đến số lượng ma pháp sư rất ít . Giới võ sĩ mặc dù đẳng cấp thấp hơn nhưng là may mắn có số lượng khổng lồ nên còn có thể chống chọi lại giới pháp sư một chút .
Nhưng là địa vị dù sao cũng rất khác nhau .
Ví dụ như ma pháp công hội có thể đặt ngang hàng với thần điện , được xem như là một trong những thế lực cường đại nhất .
Nhưng tương quan mà nói thì "Hiệp hội kỵ sĩ" kia vị thế kém hơn rất nhiều . Việc quản lý thì lỏng lẻo lại còn bị ma pháp công hội áp chế đến tắt thở khiến cho địa vị của hiệp hội kỵ sĩ tại đế đô kém rất xa so với ma pháp công hội .
Nhưng là dù sao giới võ sĩ vẫn còn có sự kiêu hãnh của mình . Thân là một võ sĩ cao cấp , Alfa chính mình nghiêm khắc tuân thủ theo các nguyên tắc tôn nghiêm và chính trực của võ sĩ cao cấp .
Tại đại lục Roland , giới võ sĩ cao cấp hầu hết đều có một tín điều giống nhau đã được truyền lại không biết đã bao nhiêu đời .
"Võ sĩ , không liên quan đến ma pháp công hội"
Tuy nhiên bởi vì địa vị của võ sĩ đi xuống nhiều nên số người tuân thủ dần dần cũng không còn nhiều nữa , chỉ có những võ sĩ tu luyện cao thâm thì mới tiếp thục tuân theo tín điều này còn những võ sĩ bình thường thì bởi áp lực sinh tồn đã sớm quên đi điều kiêu hãnh này…
Ví dụ như có ma pháp sư vì để bù đắp cho khả năng chiến đấu cận thân có thể chiêu lãm một ít võ sĩ để làm hộ vệ . Thật sự mà nói khi chiến đấu nếu bên cạnh có võ sĩ bảo vệ thì là sự bù đắp rất lớn cho nhược điểm cận chiến của ma pháp sư .
Mà những võ sĩ được ma pháp sư thuê về để hỗ trợ thông thường đều bị những võ sĩ cao cấp như Alfa khinh bỉ .
Đỗ Duy đương nhiên là biết những chuyện đó , cho nên khi Alfa cự tuyệt đi vào Đỗ Duy hiểu rõ ý tứ của hắn , cũng không có nói gì thêm .
Sau đó Đỗ Duy sửa sang lại quần áo của mình một chút rồi một mình đi vào tòa nhà hình lục giác .
Việc làm cho Đỗ Duy có chút kinh ngạc là ma pháp công hội cư nhiên không hề có cửa !
Nhìn qua thì "Cửa" trống không không hề có cánh cửa , chỉ là khi đi qua lại có thể mơ hồ cảm giác được một đạo ma lực ba động quét ngang qua thân , huy chương ma pháp học sĩ đeo trên ngực Đỗ Duy lập tức có cảm ứng , sau đó thì ma lực ma động đang quét kia mới dần tiêu tán .
Đỗ Duy biết đại khái đây là ma pháp trận của ma pháp công hội . Mặc dù không có "Cửa" nhưng là không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào ma pháp công hội !
Chỉ có ma pháp sư chính thức đeo huy chương ma pháp sư của chính mình mới có thể tiến vào cửa của ma pháp công hội !
Đương nhiên , ma pháp sư trên đại lục rất ít . Toàn đại lục số ma pháp sư chính thức bất quá chưa đến vài trăm người mà thôi . Một ma pháp công hội khổng lồ như vậy sẽ cần người làm những công việc bình thường khác , mà ma pháp sư vốn thân phận cao quý phần lớn đều trầm mê nghiên cứu trong khi hàng ngày đều có những việc cần làm . Như vậy dẫn đến tại Roland đại lục xuất hiện một nhóm người với nghề nghiệp mới có liên hệ với ma pháp sư .
Ma pháp học đồ .
Những người này so với người thường đều có ma pháp thiên phú nhưng lại là không cách nào trở thành ma pháp sư; thậm chí trở thành ma pháp sư cấp một cũng rất khó khăn . Những người như vậy thường được ma pháp sư chiêu lãm thành trợ thủ và học đồ , thật ra chính là loại công việc làm người hầu .
Trừ các ma pháp sư tự thân chiêu lãm ma pháp học đồ ra thì tại phân hội của ma pháp công hội ở khắp đại lục cũng thu nhận ma pháp học đồ . Những người này phải làm rất nhiều việc thường ngày của ma pháp công hội , ví dụ như bảo tồn văn kiện , tu sửa tài liệu ma pháp…..
Đỗ Duy đi vào tòa nhà của ma pháp công hội lập tức cảm nhận được sự khác biệt ….
Ở đây trên trần nhà không nhìn thấy chất liệu xây nên , trần nhà là một mảnh hư không , trên đó trôi nổi những mây , mặt trời , mặt trăng , các vì sao…tất cả đều đang lấp lánh tạo thành một quang cảnh tráng lệ mà cũng đầy kỳ lạ - Đương nhiên tất cả những thứ này là do ma pháp tạo ra .
Có thể thấy những người đi xung quanh tất cả đều mặc trường bào của ma pháp sư .
Đương nhiên là màu sắc trường bào không giống nhau .
Ma pháp sư cấp thấp và trung cấp mặc áo bào màu xám , mặc áo bào trắng chính là ma pháp sư cao cấp . Mà còn lại đại đa số đều mặc áo bào màu tím , tức toàn bộ đều là ma pháp học đồ .
Đỗ Duy đi vào bên trong đại sảnh thì thấy tuyệt đại đa số người ở đây đều mặc áo bào màu tím , đều là ma pháp học đồ . Thỉnh thoảng hắn mới nhìn thấy một hai ma pháp sư mặc áo bào màu xám . Còn về phần áo bào màu trắng thì đều là các thành viên cao cấp trong ma pháp công hội , họ sẽ không tự nhiên đi lại như vậy trong đại sảnh . Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đỗ Duy thân mặc trường bào màu đen lập tức thu hút không ít ánh mắt ngạc nhiên .
Chương 145: Một Tình Tiết Thay Đổi Nho Nhỏ
Đám ma pháp học đồ mặc áo bào màu bạc(loại áo rộng khoác ngoài, dài tới gót chân)đều đang khẩn trương đi tới đi lui trông rất vội vã. Có người ôm trong tay mấy quyển da dê dày, có người thậm chí mang theo thùng nước làm công việc lau chùi. Chỗ khác biệt duy nhất là bọn họ không cần tự mình động thủ, ngay cả công cụ lau chùi hoặc là thùng nước đều là ma pháp đạo cụ, chỉ cần niệm động chú ngữ là có thể tự động bắt đầu công việc lau chùi. Do đó đám ma pháp học đồ bận rộn này chỉ cần tập trung khống chế là có thể làm được.
Đi vào trong đại sảnh, điều khiến cho Đỗ Duy cảm thấy khác biệt là… tổng bộ ma pháp công hội không uy nghiêm và thần bí giống như trong tưởng tượng của bản thân … ngược lại, dường như mang chút gì đó của thế tục!
Dọc theo hai đường đi ra rộng rãi là những cửa hàng khá cổ quái. Bên trong bán các loại các dạng ma pháp tài liệu, ma pháp đao cụ kỳ quái, thậm chí còn có một số món đồ cổ đặc thù.
Những cửa hàng này là nơi các ma pháp sư thích lui tới, toàn bộ đều do ma pháp công hội xây dựng. Ma pháp sư trên khắp đại lục có thể đến đây để tìm mua các loại ma pháp nguyên liệu cần thiết.
Nhưng "tiền" được sử dụng ở đây, không phải là kim tệ thông dụng trên đế quốc đại lục hay là bất cứ loại tiền nào khác.
Mà là… trao đổi!
Phương pháp mua bán cổ xưa nhất, lấy hàng đổi hàng!
Điểm này khiến cho Đỗ Duy cảm thấy vô cùng tò mò và thú vị.
Bởi vì, đây là nơi cuối cùng trên toàn đại lục còn bảo tồn tập tục lấy hàng đổi hàng này. Trong khi tại các phân hội của ma pháp sư công hội trên đại lục cũng có loại cửa hàng ma pháp tài liệu này, nhưng ở đó lại có thể dùng đế quốc kim tệ để mua bán bất kỳ thứ gì.
Chỉ có tại tổng bộ ma pháp công hội tại đế đô, vì bảo vệ truyền thống, vẫn giữ lại truyền thống của các ma pháp sư từ ngàn năm trước, lấy hàng đổi hàng.
Đỗ Duy bước thêm vài bước, chỉ thấy xung quanh toàn là các ma pháp học đồ mặc áo bào màu bạc. Bọn họ từ xa nhìn thấy Đỗ Duy thân mặc hắc y, đều nhanh chóng tạm dừng làm việc, khom lưng cung kính thi lễ. Thỉnh thoảng có một hai người ma pháp sư mặc áo bào màu xám đi qua nhìn thấy Đỗ Duy đều tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lần lượt khẽ cúi đầu, mỉm cười thân thiện, đồng thời cung kính thi lễ.
Xem ra Clark không nói dối, địa vị của ma pháp học sĩ quả thật cao quý, ma pháp sư từ sáu cấp trở xuống đều phải cung kính thi lễ với hắn.
Nhưng Đỗ Duy cũng không vội đi gặp chủ tịch ma pháp công hội – thật ra hắn cũng không biết làm sao để đi gặp. Dù sao chẳng có chuyện gì gấp gáp, hơn nữa hắn lại cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với mấy thương điếm ma pháp đạo cụ bên cạnh.
Những cửa hàng này cũng không lớn lắm. Tại đại sảnh to lớn rộng rãi này thì mỗi cửa hàng đều là một gian đóng kín, tạo thành kiểu kiến trúc "phòng trong phòng" . Vật liệu để xây cũng khá kỳ quái. Ví như trong cửa hàng bên cạnh, người ta dùng một loại tảng đá màu đen tỏa ra ánh sáng là lạ kiến tạo một căn phòng lớn, trên đỉnh phòng còn có sương khói. Chỉ thấy từng luồng sương đen tỏa ra bay lên, khi lên đến đỉnh những làn sương khói đen này tản ra như sương mù, dưới sự tác dụng của ma pháp tạo ra huyễn ảnh, phảng phất giống như bầu trời rồi dần dần tan đi!
Mặt trước cửa hàng, trên bục cửa sổ là các loại thủy tinh cầu được đặt san sát. Hiển nhiên, đây là một cửa hàng chuyên môn bán thủy tinh cầu mà các ma pháp sư chuyên dùng. Đỗ Duy nhìn thoáng qua nghĩ đến chính mình còn chưa có một cái thủy tinh cầu nào, không khỏi tò mò trong lòng liền đi vào.
Trong cửa hàng có một người đang đứng, với niên kỷ của người này e rằng có thể làm tổ phụ của Đỗ Duy, nhưng vẫn chỉ mặc một bộ trường bào màu bạc của ma pháp học đồ, bộ râu dài dài cơ hồ kéo tới ngực. Người đó thấy Đỗ Duy tiến vào, mặc dù niên kỷ của Đỗ Duy so với ông ta nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn vội vàng cúi đầu thi lễ với hắn rồi cung cung kính kính nói với một giọng khô khan: "Ma pháp sư tôn kính, xin hỏi ngài cần cái gì?"
Đỗ Duy sắc mặt hòa ái, đối với ma pháp học đồ có tuổi cao này rất là khách khí: "Ta cần một thủy tinh cầu… ừhm."
"À, để ta xem nào……". Tuy đôi mắt đã mờ đục nhưng lão học đồ vẫn lấy ra được một bảng danh sách đưa cho Đỗ Duy. Nở một nụ cười trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn với làn da khô ráp, lão hỏi: "Không biết ngài cần loại gì? Quả cầu kiểm tra ma lực nhé? Ah, những pháp sư ngài nhất định là chuẩn bị thu đệ tử rồi đúng không? Chỗ ta có loại cầu kiểm tra ma lực thượng hảo, có thể kiểm tra rõ ràng ma lực thiên phú của bọn nhỏ……À ! Còn có tham trắc cầu(quả cầu dò xét), nếu ngài phải chuẩn bị đi thám hiểm, vậy chi bằng mua một cái tham trắc cầu đi. Chỉ cần ngài truyền vào một tia ma lực, tất cả mọi vật trong khuôn viên một dặm đều hiện ra rõ ràng…… Đương nhiên, nếu ngài cần thứ cao cấp hơn, ta nơi này còn có một quả từ lực hắc thủy tinh cầu, có thể hiện rõ cảnh vật trong khuôn viên mười dặm, có điều giá cả trao đổi sẽ cao hơn một chút……"
Đỗ Duy càng lúc càng hiếu kỳ: " Còn nữa không?"
"Đương nhiên!" Lão học đồ vẻ mặt kiêu ngạo: "Chỗ của ta là cửa hàng thủy tinh cầu lâu đời nhất ma pháp công hội! Ngài biết không? Khi còn trẻ, sau khi trở thành ma pháp sư thì chủ tịch đương nhiệm Jacobin Dougan của ma pháp công hội đã mua quả thủy tinh cầu đầu tiên ở cửa hàng này! Người bán thủy tinh cầu cho ông ta chính là cha ta đấy! Chỗ ta có tất cả các loại thủy tinh cầu…… Không biết ngài cần loại nào?"
Đỗ Duy mặc dù bản lãnh ma lực không kém nhưng mà dù sao cũng không có học tập tri thức ma pháp một cách hệ thống và chinh quy. Nhận thức về ma pháp đạo cụ của hắn phần lớn là từ trong mớ sách vở hỗn tạp, chỗ này biết một chút, chỗ kia cũng chỉ biết một chút. Thực ra hiểu biết của hắn đối với loại ma pháp đạo cụ thủy tinh cầu này không nhiều lắm. Suy nghĩ một chút, hắn cười khổ nói: "Lão tiên sinh, ta vừa mới trở thành ma pháp sư, chuẩn bị tìm mua cho mình cái thủy tinh cầu đầu tiên, cho nên ta cũng không biết chính mình cần cái gì? Ngài có đề nghị gì không?"
Lão học đồ sửng sốt một chút, nhìn áo bào màu đen của Đỗ Duy miệng há hốc hẳn ra: "Hả…… ngài, Ma pháp học sĩ đại nhân như ngài chẳng lẽ chưa có có dùng qua thủy tinh cầu trước kia sao?"
Đỗ Duy mỉm cười: "ta cũng vừa mới trở thành ma pháp sư."
Lão học đồ lập tức ý thức được chính mình đã thất lễ, ma pháp học đồ có địa vị thấp nhất trong hệ thống ma pháp. Đừng nói đối phương là ma pháp học sĩ áo bào màu đen, cho dù là nhất cấp ma pháp sư thì bản thân lão cũng phải khách khách khí khí với đối phương. Hỏi một câu thất lễ như vậy, thật là không nên.
Bất quá…… đã là ma pháp học sĩ, nhưng lại vừa mới trở thành ma pháp sư…… quả thật rất kỳ quái a.
"Như vậy……" lão học đồ do dự một chút, nụ cười trên mặt càng khách khí: "Xin hỏi ngài tu luyện hệ ma pháp nào là chính?"
"Có sự khác biệt sao?" Đỗ Duy hỏi.
"Đương nhiên, nếu ngài chuyên tu luyện hỏa hệ ma pháp, ta có một cái thủy tinh cầu tăng cường phụ trợ hỏa hệ ma lực, có thể đảm nhiệm vai trò trận nhãn một cách tốt nhất khi ngài bố trí hỏa hệ ma pháp trận. Ngài chỉ cần cầm quả một cầu trong tay thì bất kỳ thay đổi tinh vi nào của ma pháp trận đều không thoát khỏi mắt ngài. Nếu ngài chuyên tu luyện thủy hệ ma pháp, ta có một loại thủy hệ triệu hoán cầu. Cho dù ngài đang ở vùng thảo nguyên hoang vu khô hạn ở Tây Bắc thì nó cũng có thể giúp ngài tăng cường quy mô ma lực triệu hoán, có thể dò xét ra mạch nước ngầm để thu được thủy nguyên tố...... À, để ta ngẫm lại đã…… ai, tuổi đã già rồi, đầu óc chẳng còn tốt nữa, thiếu chút nữa quên mất, chỗ ta còn có mấy cái phong hệ thủy tinh cầu, bất quá chỉ là dự trắc cầu cấp thấp. Nó có thể đoán trước sự thay đổi của tầng mây trên bầu trời, đoán trước được những cơn lốc lớn trong phương viên trăm dặm. Trong khi ngài bố trí phong hệ ma pháp trận, có thể thông qua thủy tinh cầu này để tìm kiếm phong lực xung quanh để tiến hành điều động…… ừm, điều động được gió so với tự mình sử dụng ma pháp chế tạo thành gió sẽ tiết kiệm được rất nhiều ma lực, ngài nói có đúng không?"
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, cười nói: "nếu là hắc ám hệ ma pháp thì sao?"
Khóe mắt lão học đồ khẽ giật một cái, trong ánh mắt thoáng qua vẻ sợ hãi, lão nhìn Đỗ Duy dò xét một lúc rồi thở dài: "Ài…… hắc ám hệ ma pháp…… bây giờ ma pháp sư tu luyện hắc ám hệ ma pháp thật sự không nhiều lắm a. Để cho ta ngẫm lại một chút……"
Một lúc sau, đột nhiên mắt lão sáng lên, cười nói: "Ta nhớ ra rồi, ta có một vật chuyên dụng của hắc ám hệ ma pháp sư, bất quá là một thứ đồ cổ mấy chục năm rồi, nó được để ở chỗ này mãi mà không thấy ai đến mua. Đây là một cái "vong linh sưu tác cầu"(quả cầu tìm kiếm vong linh). Nếu ngài là ma pháp sư hắc ám hệ, đang cần sưu tập vong linh để luyện chế tử linh sinh vật, vậy cái vong linh sưu tác cầu này có thể trợ giúp ngài phát hiện sự hoạt động của u hồn chưa tan sau khi chết ở xung quanh."
Đỗ Duy không khỏi run lên!
Sưu tập u hồn chưa tan sau khi chết? Luyện chế tử linh sinh vật?
Nói như vậy, đám tử linh võ sĩ mà tên pháp sư Clark triệu hoán là do bản thân hắn luyện chế ra?
Việc làm đó…… chuyện tà ác như vậy, chẳng lẽ ma pháp công hội cũng cho phép sao?
Thấy sắc mặt Đỗ Duy khác thường, lão học đồ vội vàng bổ sung: "bất quá ta phải nhắc nhở ngài, nếu ngài muốn mua thủy tinh cầu này thì phải lập khế ước trước."
"Khế ước?"
"Đương nhiên!" lão học đồ sắc mặt càng tỏ ra nghi hoặc…… tên tiểu gia hỏa này thân mặc áo bào của ma pháp học sĩ , địa vị cực cao nhưng sao đối với những thứ cơ bản nhất đều tỏ ra chẳng biết chút gì?
Nếu không phải tại ma pháp công hội có ma pháp trận bảo vệ khiến người ngoài căn bản không cách nào giả mạo đi vào…… e rằng lão học đồ đã thật sự nghĩ rằng Đỗ Duy là đồ giả rồi!
"Tuy dùng hắc ám hệ ma pháp luyện chế tử vong sinh vật được ma pháp công hội chấp nhận là hợp pháp, nhưng tu luyện hệ ma pháp này thì có rất nhiều cấm lệnh và hạn chế. Ví như khi sưu tập vong linh sinh vật luyện chế tử linh sinh vật, mặc dù nói là cho phép, nhưng cũng có vài cái cấm lệnh. Trong đó trọng yếu nhất chính là chỉ cho phép sưu tập những u hồn chưa tan sau khi chết, tuyệt đối không cho phép ma pháp sư tự sát hại người vô tội để luyện chế vong hồn bọn họ! Đây là tuyệt đối cấm kỵ! Cho nên, nếu ngài muốn mua muốn đổi thủy tinh cầu này, tất phải ký một bảng khế ước với ta! Nói một câu khó nghe…… nếu sau này ngài dùng thủy tinh cầu của ta làm mấy cái chuyện vi phạm quy định thì chuyện đó tuyệt đối không có quan hệ với ta! Cho dù truy cứu trách nhiệm, cũng sẽ không truy cứu đến ta. Ma pháp công hội có quy định là tất cả mọi đạo cụ của hắc ám hệ ma pháp, trước khi mua bán đều phải làm bảng khế ước. Cho nên……"
Lão học đồ nói xong, liếc trộm Đỗ Duy một cái.
Cũng không thể trách Đỗ Duy chẳng biết chút gì việc này, dù sao hắn cũng chưa học tập một cách chính thức và hệ thống về ma pháp thể hệ.
Trong ma pháp công hội, sự tồn tại của hắc ám hệ ma pháp luôn là một điều làm cho người ta cảm thấy rắc rối và mơ hồ.
Nhất là có một loại ma pháp sư tuyệt đối bị ma pháp công hội cấm tồn tại một cách nghiêm khắc, hễ phát hiện ra thì cho dù phải cố gắng nhiều đến đâu cũng nhất định phải tiêu diệt cho bằng được ma pháp sư tà ác đó!
Vong linh pháp sư tà ác.
Mặc dù trong hắc ám ma pháp, có thể cho phép ma pháp sư dùng những vong hồn chết mà không tiêu tan để tiến hành luyện chế. Nhưng tuyệt đối không cho phép dùng người sống luyện chế!
Trong lịch sử đã từng có một số hắc ám ma pháp sư tà ác, vì theo đuổi lực lượng cường đại mà sinh ra tà niệm. Thông thường họ vì sự ích kỷ của mình mà sử dụng thực lực cường đại để giết chết thường nhân một cách bừa bãi. Thậm chí trong lịch sử có một vài cường giả tà ác có thể dễ dàng đồ thôn diệt trấn, thậm chí giết chết tất cả mọi người ở một thành thị nào đó, sau đó luyện chế thành tử vong sinh vật để chính mình sử dụng!
Cho nên giữa hắc ám ma pháp sư và tà ác vong linh pháp sư, sự khác biệt chỉ có một đường tơ.
Nếu ngươi chỉ thỉnh thoảng bắt một hai u hồn, loại vong hồn chết không tiêu tan này do oán khí tràn ngập nên sẽ gây nguy hại cho nhân gian, vì vậy bắt lấy luyện chế thành tử linh sinh vật của chính mình thì chẳng những sẽ không bị trách tội mà ngược lại còn được cho rằng là làm một việc tốt.
Nhưng giết hại sinh linh để luyện chế tử linh sinh vật là chuyện tà ác.
Đỗ Duy nghe lão học đồ giới thiệu hai câu, trong lòng cũng hiểu đại khái. Hắn đang chuẩn bị rời đi, không hiểu tại sao đột nhiên trong lòng lại chợt động tâm, giống như "thần sai quỷ khiến", hắn nói: "vậy ta mua cái hắc ám hệ thủy tinh cầu kia của ngươi."
Đó hoàn toàn là một ý niệm tình cờ trong lòng Đỗ Duy, hắn mơ hồ tự hỏi chính mình một lúc, cảm thấy nếu không mua thứ gì rồi rời đi thì xem ra có chút gì đó không được hay lắm.
Mặc dù bây giờ hắn không tu luyện gì về hắc ám hệ ma pháp, nhưng mua một cái đem về nghiên cứu một chút, cũng là có vài điểm hứng thú.
Lão học đồ kia lập tức trở nên cao hứng, đi vào phía sau cửa hàng, một lúc lâu sau mới đem ra một cái hộp được chế tạo bởi hắc sắc mặc thạch(đá đen), chầm chậm đặt ở trước mặt Đỗ Duy, mỉm cười nói: "Cái vật này, ta đã đợi mấy chục năm vẫn không bán được, nay nếu như ngài đã thích, vậy ta sẽ bán với giá phải chăng……"
Sau một phen trả tới trả lui, Đỗ Duy dùng hai khối thượng đẳng Thủy Lan toản, thêm vào một viên ma pháp thủy tinh để bố trí ma pháp trận để đổi lấy thủy tinh cầu. Dù sao bây giờ túi hắn cũng khá dày, lần trước phân hội của ma pháp công hội ở Rowling bình nguyên có tặng mấy món đồ vật, hắn vẫn mang theo không ít thứ để trong túi ma pháp bên người. Tuy cái thủy tinh cầu này khá đắt nhưng Đỗ duy cũng chẳng ngần ngại – dù sao đều là đồ người khác tặng.
Sau khi ký tên vào bảng khế ước trong cái quyển bằng da dê, lão học đồ tỏ vẻ rất cao hứng, ông ta tiện tay cầm lấy phía sau quầy một cái chuông nhỏ mà nhìn không ra màu sắc vốn có của nó là gì, lắc lắc vài cái, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên dường như có cả ma lực ba động trong đó.
Chỉ chốc lát sau, một người trẻ tuổi mặc trường bào màu bạc của ma pháp học đồ chạy đến, trên ngực đeo huy chương ngôi sao sáu cánh, chút mồ hôi rịn ra trên trán, tiến đến cười nói: "Lão Hans, người gọi ta sao?"
"Này…… ta mới bán một kiện đạo cụ hắc ám hệ, đây là khế ước, ngươi mang về cất đi." Lão học đồ mỉm cười.
Người học đồ trẻ tuổi này hiển nhiên là nhân viên công tác trong ma pháp công hội, hắn nhìn Đỗ Duy một cái rồi nhanh chóng khom lưng thi lễ, tiếp đó cẩn thận nhận lấy bảng khế ước rồi đi khỏi.
Đỗ Duy rất tò mò đối với loại chế độ trong ma pháp công hội này, tuy nhiên cũng không có ý hỏi nhiều, sau đó cũng rời đi.
Hắn tiện tay bỏ cái thủy tinh cầu đen như mực kia vào túi ma pháp trên người.
Dường như đó chỉ là một tình tiết nho nhỏ trong chuyến dạo chơi của
Đỗ Duy……
Nhưng lịch sử thông thường vẫn là như thế. Một tình tiết nhỏ đôi khi có thể thay đổi phương hướng dòng chảy của cả thời đại……
Quả hắc ám hệ thủy tinh cầu nho nhỏ đó dường như có chút gì đó làm thay đổi cuộc đời Đỗ Duy, mà sự thay đổi này, bây giờ mà nói thì không thể nhìn ra.
Đôi lời về thủ pháp "Người kể chuyện lịch sử của Khiêu Vũ":
Các tác phẩm của Khiêu Vũ nói chung, k chỉ là Ác ma pháp tắc đều sử dụng một thủ pháp "người kể chuyện lịch sử", ở đó tác giả đóng vai một người biên soạn sử sách thêm vào những câu nói tiết lộ đến những bí mật, những sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai.
Tại đây ta có thể thấy thủ pháp này rất rõ
Trích:
Nhưng lịch sử thông thường vẫn là như thế. Một tình tiết nhỏ đôi khi có thể thay đổi phương hướng dòng chảy của cả thời đại……
Quả hắc ám hệ thủy tinh cầu nho nhỏ đó dường như có chút gì đó làm thay đổi cuộc đời Đỗ Duy, mà sự thay đổi này, bây giờ mà nói thì không thể nhìn ra
Có lúc, thủ pháp này được dùng đúng chỗ, tạo ra kích thích lớn với người đọc, nhưng có đôi khi nó lại nói quá rõ về tương lai gây ra sự tiết lộ lớn về diễn biến câu chuyện... Vì thế đây quả là con dao hai lưỡi trong tác phẩm....
Tuy nhiên, có vẻ Khiêu Vũ sẽ vẫn chưa từ bỏ thủ pháp này...và ta cứ chờ xem những tiết lộ xuyên suốt trong tác phẩm... những gợi ý khi tỏ khi mờ của tác giả...
Chương 146: Đại thiên tài đầu to
Từ cửa hàng bán thủy tinh cầu đi ra, Đỗ Duy lững thững đi về phía trước, hắn lại bị một cửa hàng có hình dáng quái dị hấp dẫn.
Hình dáng cửa hàng này là một gốc
đại thụ hoàn chỉnh.
Trong đại sảnh ma pháp công hội, trước sau trái phải đều là những kiến trúc kì hình quái trạng, nhưng chỉ có duy nhất gốc đại thụ này đơn độc đứng ở đây. Đỗ Duy đánh giá gốc đại thụ này sợ rằng bảy tám người khỏe mạnh cũng không thể chuyển tới đây được. Gốc cây này gần chạm đến trần nhà, cũng không biết cao bao nhiêu, rễ cây cắm sâu vào trong mặt đất, Trên thân cây màu đen vòng quanh một tua dây cổ quái màu xanh.
Kì quái nhất là gốc đại thụ sức sống bừng bừng này bên trong lại bị khoét rỗng, biến thành một căn phòng hình gốc cây, không biết gốc cây bị khoét thủng này sống sót bằng cách nào.
Mặt ngoài vỏ cây bị đục ra một cái cửa sổ hình vuông cùng với một cái cửa hình chữ nhật. Thân cây bị đục rỗng được bố trí thành hình một căn phòng. Sau khi Đỗ Duy đi vào thì nhìn thấy trên cửa có treo một cây gậy gỗ cao hơn một người.
Hiển nhiên đây là một nơi chuyên môn bán ma trượng cho ma pháp sư.
Đặt trong gốc đại thụ là một cái quầy gỗ cao, trong phòng tràn ngập mùi gỗ làm người ta cảm thấy buồn bực, bất quá Đỗ Duy lập tức bị các loại ma trượng treo trên vách tường hấp dẫn.
Ma trượng là trang bị mà một ma pháp sư thông thường không thể thiếu. Một chiếc ma trượng tốt cần phải có chất gỗ đặc thù chế tạo bởi vì kim loại thông thường có tính bài xích đối với ma lực. Nguyên liệu gỗ làm ma trượng đòi hỏi cực kì khắt khe. Chẳng hạn như trong túi ma pháp trên người Đỗ Duy có một thanh ma trượng nửa thành phẩm, là lễ vật mà ma pháp công hội tại Rowling bình nguyên gửi tặng. Đó là một khúc gỗ hồ đào, hơn nữa được chặt vào mùa xuân lúc thân cây mọc ra một cành lộc đầu tiên,rồi mang đi chế tạo.
Đỗ Duy đối với ma trượng có chút hiểu rõ. Thông thường thân thể ma pháp sư khá yếu ớt, bởi vì chìm đắm trong việc nghiên cứu ma pháp trong một thời gian dài nên thân thể không được rèn luyện, thể lực không đủ, dưới tình huống này thì trọng lượng của ma trượng càng nhẹ càng tốt.
Đồng thời ma trượng cần phải chắc chắn, bởi vì khi thi triển ma pháp ma trượng phải chứa được được ma pháp ba động.
Điểm thứ ba cũng trọng yếu chính là ma đạo tính. Mặc dù kim loại đối với ma lực có tính bài xích khiến cho phần lớn ma pháp sư lựa chọn cây gỗ để chế tạo ma trượng, nhưng không phải tất cả cây gỗ đều có ma đạo tính dồi dào. Cũng có không ít chất gỗ không thích hợp.
Muốn nhẹ nhàng, chắc chắn đồng thời chứa ma đạo tính dồi dào.
Thông thường mà nói, việc chế tạo ma trượng trên Roland đại lục xét trên mục đích sử dụng, cây gỗ có thể chia ra làm ba cấp bậc.
Cấp thấp nhất là một loại chất gỗ gọi là "tử gia la thụ". Loại gỗ này rất nhẹ, cũng rất chắc chắn, hơn nữa lựa chọn cũng rất dễ dàng, nhất là nó sinh trưởng tại nam phương, nơi ánh mặt trời sung túc. Điều này khiến cho loại ma trượng này trời sinh rất mẫn cảm với hỏa hệ ma pháp, thích hợp với hỏa hệ ma pháp sư.
Nhưng loại "tử gia lai thụ" này có nhược điểm rất rõ ràng: ngoại trừ hỏa hệ ma pháp ra, khi sử dụng các hệ ma pháp khác, hiệu quả bị giảm xuống rất nhiều. Hơn nữa đặc biệt là đối mặt với thủy hệ ma pháp sư, loại ma trượng này đặc biệt sợ ẩm thấp. Một khi bị ướt tác dụng của nó sẽ bị tổn hại rất lớn. Nó trời sinh bị thủy hệ tương khắc.
Bất quá bởi vì dễ dàng lựa chọn và chế tạo, thông thường hỏa hệ cấp thấp ma pháp sư trên đại lục nên vẫn lựa chọn chất gỗ này. Đây cũng là lựa chọn ban đầu của đa số hỏa hệ ma pháp sư .
Nguyên liệu trung phẩm cũng rất nhiều, trước mắt đại lục sử dụng phổ biến nhất là một loại gọi là "la đồng thụ", loại cây gỗ này trời sinh có rất nhiều ma đạo tính, hơn nữa cũng đủ chắc chắn, chỉ là trọng lượng hơi lớn một chút. Hơn nữa quan trọng nhất là nuôi trồng không dễ dàng, chỉ sinh trưởng ở phía nam đại lục gần ao đầm phía nam.
Quý giá nhất là loại chất gỗ này cả một trăm cây thì trong đó chưa chắc đã có thể tìm được một gốc thích hợp để làm nguyên liệu chế tạo ma trượng. Bởi vì đại đa số chất gỗ "la đồng thụ " đều rất nặng thậm chí có thể nặng hơn so với kim loại có cùng thể tích. Chỉ có một vài chủng loại rất thưa thớt trọng lượng mới nhẹ một chút.
Mà nguyên liệu thượng phẩm được công nhận trước mắt, cũng là một loại cây "hồ đào" mà Đỗ Duy thường thấy ở kiếp trước. Nhưng điều kì quái là trên Roland đại lục, cây hồ đào lại rất thưa thớt.
Dùng cây hồ đào để chế tạo ma trượng, công nghệ cũng rất có tính đặc thù, phải lựa chọn cây gỗ có tuổi ngoài năm mươi năm. Sau đó phải đợi vào ngày xuân trong năm, chặt xuống một cành cây trên một cây mọc ra mầm non mới vào mùa xuân. Nguyên liệu như vậy mới được cho là tốt nhất. Vô luận là sức nặng, độ chắc chắn, còn có ma đạo tính khi sử dụng các hệ ma pháp, đều là số một.
Nhưng là cây hồ đào tại Roland đại lục rất thưa thớt, mà thông thường cây hồ đào không thể sinh trưởng tới năm mươi năm tuổi. Trừ khi có ma pháp sư chuyên nghiệp dùng các loại ma pháp dược tề tỉ mỉ bồi dưỡng mới được. Điều này khiến cho loại nguyên liệu này rất thưa thớt. Trên mặt ngoài rất nhiều ma trượng mà ma pháp sư sử dụng gọi là cây hồ đào, nhưng phần lớn tuổi cây không được năm mươi năm, hơn nữa chưa chắc đã là nhánh cây có mầm non đầu tiên vào mùa xuân. Cho nên tại các phương diện cũng yếu kém không ít.
Đỗ Duy nhìn chung quanh cửa hàng này một chút, phát hiện ma trượng ở đây đều là bán thành phẩm, trong đó đại đa số tài liệu đều là trung phẩm, ngẫu nhiên có thể thấy được một hai cây hồ đào thượng phẩm. Do Đỗ Duy là một dược tề sư có kinh nghiệm phong phú, đối với trình độ hiểu rõ về ma pháp thực vật nên chỉ liếc mắt một cái là nhận ra tuổi cây không đủ.
- Xin hỏi, ngài có cần hỗ trợ gì không?
Ngay lúc Đỗ Duy tùy ý xem xét, từ cái quầy cao thò ra một cái đầu.
Người này ước chừng hơn ba mươi tuổi, một người cái đầu thật lớn nhưng chiếc cổ lại nhỏ đến thương cảm. Tóc trên đầu rất thưa thớt, vẻ mặt mơ mơ màng màng, hình như vừa mới tỉnh ngủ, làm cho Đỗ Duy buồn cười nhất là người này mang theo một mắt kính, hiển nhiên loại kính một tròng gắn vào mắt này là một loại kính phóng đại mà người thợ sử dụng khi điêu khắc. Hắn mang theo đồ vật này làm cho người ta xem ra hai mắt trên mặt hắn một bên thì nhỏ như hạt đậu còn một bên dưới tác dụng của kính phóng đại thì lớn như mắt trâu, trông rất buồn cười.
Người này từ sau quầy hiện thân ra, dùng sức xoa nước miếng, hiển nhiên là vừa rồi ngủ trộm. Thấy rõ trang phục của Đỗ Duy, nhanh chóng từ sau quầy chạy ra, khom lưng thi lễ: " Xin chào ngài, ma pháp sư tôn kính, xin hỏi ngài cần ma trượng phải không?"
Đỗ Duy liếc mắt nhìn người này một cái. Khiến Đỗ Duy có chút kinh ngạc chính là người này cư nhiên không mặc áo ma pháp học đồ màu bạc mà là một bộ ma pháp sư bào chính thức mầu xám. Mặc dù hắn đeo tấm huy chương ma pháp sư làm Đỗ Duy thấy có chút cổ quái.
Ngây người một chút Đỗ Duy mới nhận ra người trước mắt này mặc dù mặc ma pháp sư bào nhưng thân phận chính thức của hắn là một gã ma pháp dược tề sư.
Địa vị của ma pháp dược tề sư còn không bằng một gã ma pháp học đồ.
Đây là sự thật mà các sách về ma pháp đều công nhận.
Bất quá, Đỗ Duy là dựa vào học ma pháp dược tề mà đi lên, đương nhiên sẽ không xem thường ma pháp dược tề sư, hắn cười rất khách khí: "- Ta chỉ là tùy tiện xem thôi, ân. Ta rất kỳ quái, tại sao ma trượng ở đây đều là bán thành phẩm.
Gã đầu to này há miệng cười: "Ngài nói đùa rồi…ma trượng nơi này làm gì có thành phẩm. Nơi này chúng tôi chỉ cung cấp chế tạo phần gỗ của ma trượng thôi. Mà mặt trên ma trượng có gắn ma pháp bảo thạch, ngài đi lên phía trước là có thể tìm được mấy cửa hàng. Công nghệ chế tạo mộc trượng cùng với luyện chế ma lực bảo thạch bất đồng, ta chỉ am hiểu mộc nghệ, còn luyện kim thuật ta không hề biết."
Đỗ Duy gật đầu, tiện tay cầm lấy một thanh gỗ hồ đào màu đen, cầm trên tay cân nhắc một chút, nói:
"- Gỗ hồ đào này hình như không đủ tuổi cây."
"- Đương nhiên. Cây gậy trong tay ngài chỉ dùng gỗ hồ đào hai mươi năm tuổi chế tạo, đã rất khó có được. Thực sự muốn tìm gỗ hồ đào hơn năm mươi năm tuổi, sợ rằng toàn đại lục không có lấy một gốc. Hơn nữa, gỗ hồ đào năm mươi năm tuổi đều bị một ít Đại ma pháp sư xem là bảo vật, như thế làm sao có thể cho người khác chặt xuống mang tới đây bán được?" Người này nhìn Đỗ Duy, cười nói:
"- Bất quá, gỗ hồ đào hai mươi năm tuổi, đã rất khó có được, mọi nơi đều vậy, không ít trung cấp ma pháp sư đều bằng lòng sử dụng loại ma trượng này, ngài…"
Đỗ Duy cười cười, buông cây gậy trong tay ra:
"- Ta chỉ có chút tò mò về công nghệ chế tạo ma trượng thôi. Ta hỏi một chút, nếu trong tay ta có nguyên liệu gỗ thích hợp, cũng có bảo thạch loại tốt. Vậy như thế nào mới có thể chế tạo một cái ma trượng thành phẩm đây."
Gã đầu to mắt to này thấy Đỗ Duy không muốn mua hàng, cũng không có một chút khó chịu, khách khí nói:
"- Vậy sao, phía trước rẽ vào có một cửa hàng ma pháp đạo cụ, bên trong có thể nhận chế tạo các loại đạo cụ, chỉ cần ngài cung cấp nguyên liệu thích hợp, sau đó có thể dựa vào yêu cầu của ngài mà làm."
"- Vậy, Đồ án ma pháp bên trong họ cũng có thể làm?". Đỗ Duy nhíu mày.
Hắn đã xem qua ma trượng của Gandoff. Chiếc ma trượng đó trông không mấy ưa nhìn, thậm chí chất gỗ đều không phải là gỗ hồ đào. Cũng không biết chỉ dùng vật gì chế tạo. Quan trọng nhất là trên mộc trượng khắc họa rất nhiều hoa văn đồ án cổ quái, hiển nhiên là một loại gia trì ma pháp có tính chất phụ trợ.
Tên đầu to này con mắt sáng ngời, phảng phất nghe thấy đề tài mà mình hứng thú nhất, lập tức nhiệt tình hơn rất nhiều:
"- Xem ra ngài là một Đại ma pháp sư rất có kinh nghiệm a! Bình thường mà nói, ma trượng gia trì thêm một ít phụ trợ ma pháp thì có khả năng làm được. Nhưng bởi vì nguyên liệu bất đồng, chỉ có chất gỗ thượng đẳng mới có thể gia trì ma pháp, nguyên liệu thấp hơn một chút, ví dụ như gỗ tử gia la cùng với gỗ la đồng đều không thể làm được. Gỗ hồ đào thì có thể…nhưng ngài cũng biết, khắc họa ma pháp trận thì tài liệu tốt nhất là thủy tinh thạch. Cây gỗ sao, cho dù cây gỗ có tốt hơn nữa đối với tác dụng hấp thụ ma lực so với thủy tinh thạch cũng kém hơn một chút. Cho nên gia trì phụ trợ ma pháp trên ma trượng cũng là một ít quang minh thuật cùng với ma lực tăng phúc thuật cấp thấp. Muốn gia trì ma pháp uy lực lớn sợ rằng sẽ không được. Cho dù ngài có hồ đào mộc năm mươi năm tuổi loại tốt nhất cũng không đạt tới yêu cầu này.
Đỗ Duy cười cười, thuận miệng nói:
"- Nếu nói như vậy, vậy không bằng dùng thuần túy ma lực thủy tinh chế tạo ma trượng."
Tên đầu to này nghe vậy không khỏi mừng rỡ, vỗ đùi, vẻ mặt lộ ra kinh hỉ:
"- Di? Ngài cũng nghĩ như vậy sao? A ha! Ta cũng nghĩ như vậy. Từ ma đạo tính mà nói, nguyên liệu gì cũng đều kém thủy tinh. Kể cả được xem là tốt nhất – gỗ hồ đào, đều không bằng. Ta đã tính toán qua, cùng thi triển phép thuật đồng cấp bậc, so sánh thủy tinh cùng với gỗ hồ đào, thủy tinh tăng gấp năm lần công hiệu. Bất quá…"
Đỗ Duy cũng cảm thấy hứng thú:
- Bất quá cái gì?
Đầu to thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ;
- Bất quá năm ấy khi ta đưa ra ý nghĩ này, đã bị sư phụ chửi mắng rất thảm... Ai! Biện pháp này cũng chỉ là không tưởng mà thôi.
Đỗ Duy nhíu mày, vừa nghĩ đã hiểu được nguyên nhân.
Thuần túy thủy tinh chế tạo ma trượng? Tình huống thông thường, chiều dài ma ước chừng hơn một trượng, đại bộ phận đều cao hơn ma pháp sư sử dụng nó. Thể tích lớn như vậy, dụng thuần túy đá thủy tinh chế tạo, sức nặng sợ rằng không dưới hai ba trăm cân.
Hai ba trăm cân? Sợ rằng cho dù là võ sĩ man rợ cường hãn cầm cự kiếm bằng cả hai tay thì cũng không nặng đến như vậy. Để cho ma pháp sư thân thể yếu ớt múa may ma trượng so với vũ khí của võ sĩ man rợ còn nặng hơn vài lần để chiến đấu?
Thật sự có một thanh thượng hảo ma trượng như vậy, sợ rằng ma pháp sư trên toàn đại lục cũng không một ai có thể giơ lên.
Chính xác là không tưởng a!
Đầu to này hiển nhiên là một người tính tình có chút mê mang, mắt thấy một người đối với nghiên cứu của mình có hứng thú, nhất thời cái gì cũng không nhớ. Hăng say cùng Đỗ Duy nói chuyện.
"- Mặc dù dùng thuần túy thủy tinh là không có khả năng. Nhưng không phải không có phương pháp cải thiện chất gỗ."
Trong ánh mắt hắn có những tia sáng lóe lên.
Từ ma pháp nguyên lý mà nói, ma trượng là một loại công cụ tăng cường ma pháp . Mà nguyên liệu tăng cường càng tốt,sẽ khiến cho khi thi triển ma pháp, ma lực tiêu hao không đáng có sẽ giảm bớt, uy lực tất nhiên sẽ xuất sắc hơn.
"- Ta nghiên cứu nhiều năm cũng tìm được không ít nguyên liệu, bất quá đều có những khuyết điểm nào đó. Ví dụ như tử gia la mộc, đối với hỏa hệ ma pháp cũng rất tốt. Chỉ đơn thuần nói đến hỏa hệ ma pháp thì ma đạo tính thậm chí so với gỗ hồ đào cũng tốt hơn, nhưng các hệ khác thì không được. Hơn nữa đặc biệt bị thủy hệ khắc chế. Nếu ma pháp sư cầm pháp trượng làm bằng tử gia la mộc gặp phải thủy hệ ma pháp sư vậy thì hoàn toàn bị kém thế…… ta mấy năm nay một mực nghiên cứu cây cối thực vật …… nếu nói có thể tạp giao bồi dưỡng ……"
Đầu to càng nói càng hăng say, nhịn không được múa máy tay chân đứng lên:
"- Ví dụ như nói. Ta dùng cây tử gia la cùng một loại khiên ngưu đằng tạp giao, khiên ngưu đằng vốn không sợ nước, ta nghĩ, có thể trung hòa một chút nhược điểm sợ nước của gỗ tử gia la ……"
Đỗ Duy trên mặt không có cử động gì nhưng sự kinh ngạc trong lòng nổi lên cuồn cuộn.
Gã đầu to này, nhìn mặt mê mê hồ hồ, cư nhiên là một thiên tài a!
Gép cây? Tạp giao?
Loại kĩ thuật này kiếp trước Đỗ Duy đương nhiên biết, với khoa học hiện đại tự nhiên có thể làm được. Nhưng ở thế giới này ngoại trừ ma pháp hưng thịnh ra, cơ hồ tất cả đang trong thời trung cổ!
Thực vật tạp giao? Sợ rằng truyền ra ngoài sẽ kinh thế hãi tục!
Nhìn tên đầu to này. Đôi tay hắn rơi vào trong mắt Đỗ Duy, khiến nội tâm máy động. Hai bàn tay này thô ngắn và chắc chắn, trên bàn tay là tầng tầng chai sạn, còn có không ít chỗ xước.
Tầng tầng vết chai. Một đôi tay như vậy không có một chút nào giống một người bảo trì nhàn nhã.
Quá nửa giống một người làm vườn hàng năm cùng cây cối, đất đai tiếp xúc.
- …… đáng tiếc, ta tự trồng không ít thực vật kì quái, cuối cùng lại bị sư phụ nhìn thấy. Mang ta ra mắng té tát, nói ta không không chú ý vào chính nghiệp. Những cây cối đó ta trồng toàn bộ đều bị thiêu bị hủy, sau đó, ta bị đem đến chỗ này làm ma trượng …… lão sư nói ta vẫn còn có nhãn quang đối với chất gỗ, ai…
Nói đến chỗ này, đầu to không khỏi ai thanh thán khí.
Đỗ Duy trong lòng nhảy loạn …… gã này đột nhiên bị phái tới cửa hàng công tác? Quả thực là phí của trời a!! Tên sư phụ kia của hắn, Đỗ Duy thực sự không biết là nên ôm hắn hai cái hay là đá hắn hai cước!
Lãng phí một thiên tài có thiên phú như vậy nên bị đá. Nhưng nếu không như vậy…Đỗ Duy thiếu gia ta làm sao có cơ hội đây?
Đỗ Duy nghĩ tới đây đã quyết định chủ ý, trên mặt không tự chủ được lộ ra một loại… đặc biệt mỉm cười - nếu giờ phút này bên cạnh có người nhà Rowling nhất định sẽ nhận ra nụ cười lúc này của thiếu gia cơ hồ cùng với lúc đầu lừa Vivian đáng thương bé nhỏ giống nhau như đúc a!
"- Vị lão huynh này, không cần quá tức giận…"
Đỗ Duy thuận miệng an ủi hai câu, rồi lập tức hỏi:
"- Ta đối với quan điểm của ngươi rất có hứng thú, kỳ thật ta đối với ma pháp thực vật rất có nghiên cứu, không bằng có cơ hội chúng ta cùng nhau ngồi xuống nói chuyện vui vẻ…… Được rồi, nói lâu như vậy, ta còn không biết ngươi tên là gì?
"- Ta?"
Đầu to hì hì cười, vẻ mặt không có tâm cơ:
"- Ta gọi là Poll. Là đệ tử của Azis đại sư trong ma pháp công hội …… Ai, bất quá ta đi theo Azis sư phụ đã hai mươi năm rồi, nhưng cũng là đồ đệ vô dụng nhất của sư phụ…"
Poll? Đỗ Duy âm thầm nhớ kỹ cái tên này.
Bất quá…Azis?
Đỗ Duy đối với cái tên này rất quen thuộc!
Gageu? Azis?
Đỗ Duy nhớ lại, trong lòng Gageu thống hận nhất chính là ma pháp sư này! Lúc đầu chính là Gageu và Azis cùng tiến vào băng phong rừng rậm. Kết quả là khi gặp Medusa, Azis một mình chạy trước, bỏ lại đồng bạn.
Chẳng lẽ chính là ma pháp sư này?
Ý niệm trong lòng chuyển động nhưng khuôn mặt Đỗ Duy rất bình tĩnh, cười nói:
"- Tên ta là Đỗ Duy, là nhà Rowling."
"- A, ngài nhất định là vị ma pháp học sĩ tân nhiệm kia rồi."
Poll mỉm cười:
"- Ta nghe nói qua tên ngài. Bây giờ cả ma pháp công hội đều nói về ngài. Đỗ Duy các hạ tôn kính, ma pháp công hội đã hơn mười năm không có thêm ma pháp học sĩ rồi! "Chỉ là ……"
Poll liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái, không có chút ý tứ nói:
"- Chỉ là ta không nghĩ ngài lại trẻ như vậy."
Đỗ Duy thuận miệng cười cười, vừa cùng Poll nói chuyện về mấy vấn đề về ma pháp thực vật. Điều khiến cho Poll cao hứng là trong khi thời buổi này ma pháp dược tề học đi xuống, vị tân nhiệm ma pháp học sĩ cư nhiên lại có nghiên cứu! Poll là một người thuần phát không có tâm cơ. Nói một lúc đến lúc cao hứng, tay chân múa may lễ tiết cũng quên hết.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người mở miệng hô một tiếng:
"- A! Đỗ Duy các hạ, ngài ở chỗ này, làm ta tìm cả nửa ngày."
Vừa nói xong, bên ngoài đi tới một người, đúng là Clark pháp sư.
Đỗ Duy vừa nhìn thấy Clark, không khỏi thấy sửng sốt một chút. Bộ dáng của Clark lúc này so với hôm qua khác biệt thật lớn. Một ngày không gặp thì gã vốn cả người lúc nào cũng xám xít này khí sắc phảng phất tốt hơn nhất nhiều, trong ánh mắt toát ra một vẻ đắc ý. Ma pháp sư bào màu xám trên người cũng mới tinh. Mà còn có một khác biệt rất nhỏ chính là huy chương trên ngực hắn. Ngoại trừ huy chương cấp bậc ma pháp sư vốn có còn có thêm một quả huy chương tạo hình kì lạ: một quả huy chương hình ma trượng. Mặt ngoài ma trượng sáng lấp lánh, không phải là bảo thạch mà là biểu tượng một ngôi sao sáu cánh.
Poll sửng sốt một chút, nhìn thấy Clark thần sắc không khỏi lộ ra một tia sợ hãi- bất luận là thời đại nào, hắc ám ma pháp sư luôn làm người ta sợ hãi. Tên đầu tay này bỗng cơ trí hạ tai tay đang múa may xuống, thấp giọng sợ hãi nói:
"- A! Clark đại sư ……"
Dừng một chút, hắn đột nhiên nhìn thấy huy chương trước ngực Clark, không khỏi sợ run, nhanh chóng sửa lời:
"- A không. Clark chấp sự đại nhân!"
Chấp sự?
Đỗ Duy trong lòng âm thầm đoán, chắc đại khái là một loại chức vụ cao cấp trong ma pháp công hội? Nhìn bộ dáng sợ hãi của Poll, chức vụ này chắc chắn cũng không thấp.
Đỗ Duy
Tác giả :
Khiêu Vũ