Ác Ma Cũng Đi Làm
Chương 44: Ác ma đại nhân nghênh đón Ma hoàng
Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ sau khi đóng cửa cũng không vội về nhà, ngược lại còn phải hì hụi xách nước ra tẩy rửa mặt tiền cửa hàng. Đến khi cả vỉa hè trước cửa cũng sạch bóng rồi thì hai người mới có tâm trí bàn bạc kế hoạch. Liêu Thần suy tư một hồi vẫn không nghĩ ra được cách nào hay ho, đành phải nói với Quân Tư Vũ, “Chuyện này chắc chắn là có liên quan đến cửa hàng hoa đối diện. Quân Tư Vũ, tôi muốn đi thương lượng với bọn họ."
“Liêu tổng, ngài chịu thua sao?" Quân Tư Vũ hỏi.
“Tôi chỉ muốn cửa hàng của chúng ta có thể yên ổn buôn bán mà thôi." Liêu Thần ôm đầu thở dài, y chưa từng nghĩ đến có ngày mình lâm vào tình cảnh này. Trước kia y vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân mình cố gắng, nhất định có thể đem cửa hàng hoa kinh doanh phát đạt.
“Tôi đi cùng ngài." Quân Tư Vũ đề nghị.
“Không cần, chuyện này không liên quan đến anh. Tôi là chủ quán, đương nhiên sẽ phải đi gặp bọn họ, anh ở nhà chờ, luôn tiện trông coi cửa hàng. Lỡ như bọn họ trở mặt thì anh sẽ tránh được phần bị liên lụy, hơn nữa nếu thấy tình hình căng thẳng thì còn có thế báo nguy giúp tôi." Liêu Thần dứt khoát đứng dậy, xách theo túi tiền, hùng dũng bước về phía cửa hàng đối diện.
Quân Tư Vũ ngồi trên ghế trước cửa tiệm, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Liêu Thần, lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông.
“Alô, cửa hàng hoa Thần Vũ xin nghe, xin hỏi ngài muốn đặt mua hoa gì?" Hiện tại, người biết số di động của ác ma đại nhân chỉ có vài người khách quen, cho nên hắn không nghĩ ngợi liền bắt mắy, cứ tưởng là khách đặt hàng gọi đến như mọi lần.
“A, xin lỗi, ta gọi nhầm số." Đầu dây bên kia lúng túng gác máy.
Một lúc sau, chuông điện thoại lại vang lên, Quân Tư Vũ bắt máy, “Xin chào, cửa hàng hoa Thần Vũ nghe, xin hỏi ngài muốn tìm hoa gì?"
“Kỳ quái, sao lại vẫn là số này? Không thể nào!" Xem ra người gọi tới không phải là khách hàng rồi.
Nửa phút sau, điện thoại lần thứ ba đổ chuông, vẫn là số máy kia. Quân Tư Vũ thầm nghĩ, vừa nãy đã gọi lộn hai lần rồi, giờ lại tiếp tục gọi tới nữa, người kia bị đần độn sao!
“Alô, xin chào, tôi nghĩ là ngài lại lộn số nữa rồi a!" Quân Tư Vũ đánh ‘đòn phủ đầu’ trước.
“Chờ một chút! Ta không có bấm sai mà! Đợi ta nói hết đã!!!" Lần này đối phương có vẻ gấp gáp, tuôn hết một tràng rồi gào lên, “Ngươi là đại công tước Vũ Uyên!!!"
“……" Quân Tư Vũ lặng im không nói, nửa ngày sau mới thốt ra một câu, “Ngươi ……là Ma hoàng?"
“Đúng! Chính là ta! Ngay cả giọng ta mà ngươi cũng quên! Thằng quỷ!" Người bên kia tức giận đến mức quát lên ầm ầm, “Cái vụ cửa hàng bán hoa vừa rồi là sao hả?! Ta dùng sóng điện Ma giới dò ra nơi ở của ngươi rồi, giờ ta đang ở gần đó, mau đến đón ta đi!!"
“Ngươi điên rồi sao? Thân là Ma hoàng mà lại xuống Nhân giới chạy loạn làm gì!" Ác ma đại nhân cũng gào lên không kém.
“Lo cái gì, hiện giờ đang có bão từ, đường truyền liên lạc từ Thiên giới tới Nhân giới bị nhiễu sóng, không liên lạc nổi đâu. Mau tới đón ta đi, ta không biết đường ở đây a." Ma hoàng thản nhiên ra lệnh.
“Ngươi đang ở đâu?" Ác ma đại nhân cảm thấy huyết áp tăng dần lên rồi.
“Ta không biết, đường phố dưới Nhân giới loằng ngoằng quá à. Ngươi mau dùng ma lực tới đón ta đi." Ma hoàng nói xong thì cúp máy cái rụp.
Ác ma đại nhân nhìn Liêu Thần vẫn đang ngồi đàm phán với chủ cửa hàng hoa đối diện, lại nghĩ đến Ma hoàng ngu ngu ngơ ngơ vừa tới Nhân giới, đột nhiên thấu hiểu cái cảm giác ‘đau dạ dày’ mà người ta vẫn nói.
***********************************
Trong tiệm hoa đối diện, gã chủ quán vênh vênh váo váo nhìn Liêu Thần đang cúi đầu xin mình tha thứ.
Chuyện đã đến nước này, Liêu Thần không thể không nhẫn nhịn mà cầu xin, “Ông chủ Trương, liệu ông có thể dàn xếp cho qua chuyện này được không? Dù sao cùng là người buôn bán ở phố chợ, ít nhất vẫn nên giúp đỡ nhau một chút, phải không?"
“Hứ, sao tôi phải quan tâm? Các anh buôn bán làm ăn rồi gây chuyện rắc rối thì có liên quan gì đến tôi?" Gã chủ quán ngồi vắt chân trên ghế, vẻ mặt nghênh ngang hất hàm nói.
“Ông chủ Trương, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Dù sao tôi cũng đã nói rõ, chúng tôi buôn bán kiếm sống không phải dễ dàng, vậy thì ông cũng nên chừa cho chúng tôi một con đường sống, không phải sao?" Liêu Thần nói.
“Được, vậy tôi cũng thẳng thắn nói luôn, nếu không đồng ý dẹp tiệm thì đầu quân cho cửa hàng nhà họ Trương chúng tôi đi. Từ nay về sau, cửa hàng của các anh coi như là một chi nhánh của chúng tôi, mỗi tháng nộp lên ba vạn đồng tiền lãi là được rồi." Gã ngu dốt đến hai chữ ‘kinh doanh’ viết thế nào còn không biết, thuận miệng phát bừa một cái giá.
“Ông chủ Trương, cửa hàng nhà chúng tôi thu nhập không được đến chừng đấy, trừ bỏ tiền thuê mặt bằng rồi tiền điện tiền nước, cả tháng cùng lắm thu về vài ngàn đồng, vậy thì lấy đâu ra nổi ba vạn mà nộp lên a!" Liêu Thần xuống giọng cầu khẩn.
“Trả không nổi, trả không nổi thì cuốn xéo khỏi đây đi!" Gã chủ quán đập bàn quát tháo.
Liêu Thần định xuống nước cầu xin, đúng lúc này, cửa chính đột nhiên bị ác ma đại nhân mở ra. Hắn bước tới bên cạnh Liêu Thần, quay sang nói với gã chủ quán, “Ông chủ Trương, tôi đáp ứng điều kiện của ông. Từ nay về sau mỗi tháng sẽ nộp lên ba vạn đồng, giờ thì mời ông đừng để cho đám người già kia tới quấy rầy cửa hàng của chúng tôi nữa."
“Ây, nhưng tôi còn chưa nhìn thấy ‘thành ý’ của các anh nha." Gã nhón tay bốc lấy miếng khoai trên đĩa, bỏ tọt vào mồm nhai ngấu nghiến, “Trước tiên đưa một vạn làm tiền đặt cọc a."
“Một vạn tiền đặt cọc!" Hiện giờ trong tay Liêu Thần còn đúng bảy ngàn để làm tiền vốn ngày mai lấy hàng, hôm qua lỡ đưa cho Quân Tư Vũ ba ngàn mua máy tính mất rồi, giờ làm sao mà gom đủ một vạn đây! Hơn nữa, tiền trong số tiết kiệm là để lo tiền học cho Xuyến Xuyến, tuyệt đối không thể đụng tới được.
“Được rồi." Quân Tư Vũ móc thẻ tín dụng từ trong túi áo ra quăng cho gã. Đây chính là khoản tiền hôm đó hắn đi bán hoa ‘ngoài luồng’ kiếm được, mấy ngày trước chỉ tiêu không cũng đã mất hơn một vạn, giờ đem nạp vào thẻ tín dụng để xài dần. “Mã PIN là 123123, trong đó còn hơn một vạn, coi như là tiền đặt cọc của chúng tôi đi."
Gã chủ quán cầm thẻ trong tay, mặt lập tức giãn ra, cười tươi như hoa mới nở, “Được rồi. Đừng quên cuối tháng nộp thêm tiền đó. Từ mai trở đi các anh cứ việc buôn bán thoải mái a."
Liêu Thần mặt mày nhăn nhó bị Quân Tư Vũ kéo ra khỏi cửa hàng. Đi đến chỗ vắng người, y ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng hỏi, “Chỗ tiền kia là ……"
“Là tiền lương hồi còn đi làm ở công ty dành dụm được." Quân Tư Vũ trả lời qua loa cho xong chuyện.
“Nhưng … chúng ta đáp ứng đòi hỏi quá đáng như vậy, sau này biết làm sao?" Liêu Thần buồn rầu nói.
“Không vội, từ giờ đến cuối tháng sẽ cùng nhau nghĩ cách." Quân Tư Vũ vỗ vai y an ủi, “Hôm nay tôi có người bà con xa tới thăm, giờ phải ra bến xe đón. Lát nữa ngài về nhà một mình được không?"
“Tôi đi cùng cũng được mà." Liêu Thần nói, “Chỗ này tôi còn có chút tiền, có thể giúp anh mời người ta một bữa."
“Không cần, ngài cứ về trước đi." Quân Tư Vũ đưa chìa khóa xe cho Liêu Thần, nói rằng mình lát nữa ra ngồi xe bus là được. Liêu Thần nghe vậy liền móc năm trăm đồng dúi vào tay hắn làm cho ác ma đại nhân cảm động suýt khóc.
Cứ như vậy, ác ma đại nhân cầm năm trăm đồng đi tìm Ma hoàng bệ hạ.
Lại nói đến vị Ma hoàng bệ hạ vì lần theo khí tức của ác ma đại nhân mà chân ướt chân ráo chạy xuống Nhân giới, hiện tại đang đứng giữa cảnh người xe như nước của nhân gian mà không biết làm sao. Lần này y qua mắt cả đám đại thần Ma giới lén chạy ra ngoài, dù biết rằng sau đó sẽ là một trận rối loạn rùm beng nhưng một khi đã quyết định, Ma hoàng bệ hạ đây tuyệt đối sẽ không đổi ý.
May mắn là bên cạnh y còn có một đệ nhất thị vệ, đệ nhất võ tướng của Ma giới theo hầu – Chiến Long tướng quân. Gia tộc Chiến Long đời đời thuần phục Ma hoàng, tuyệt đối trung thành và tận tâm, vậy nên hắn đối với vị Ma hoàng này dường như ngoại trừ phục tùng cũng chẳng hề biểu lộ bất cứ tình cảm dư thừa nào khác. Cũng chính vì lí do đó mà sau khi ‘bám càng’ Ma hoàng bệ hạ xuống dạo quanh Nhân giới, hắn đã không do dự rút đao —— Thanh thần đao kì dị dài tới ba thước, vừa to vừa nặng —— roẹt một nhát bổ ngang chiếc ô tô đang lao về phía bọn họ. Dẫn theo đó là một trận lùm xùm ầm ĩ ngoài ngoại ô thành phố.
Sau khi xử lý xong chuyện ở cửa hàng hoa, ác ma đại nhân dang cánh lượn khắp một vòng phía ngoại ô, thấy xe cảnh sát bắt đầu đổ dồn về một hướng giống như đang huy động lực lượng chống bạo loạn, lúc này hắn bắt đầu cám thấy hai bên thái dương ân ẩn đau nhức không thôi.
“Ma hoàng bệ hạ, xin hãy để thần cho đám nhân loại này một bài học, cho chúng nếm trải vinh hạnh được diện kiến hoàng tộc!" Chiến Long tay cầm thần đao, mặc trang phục Ma giới, diện mạo sắc nét cường hãn nhìn đám cảnh sát Nhân giới đang dần bao vây bọn họ, sau lưng hắn là vị Ma hoàng bệ hạ vẻ mặt tỉnh bơ ngó nghiêng xung quanh. Vị Ma hoàng này nha, bề ngoài trông chẳng khác nào một cậu bé mười bảy tuổi xinh đẹp vậy á.
Các đồng chí cảnh sát đang hết sức chuyên tâm đối chọi trong với hai phần tử khủng bố, bất chợt, một trận gió nổi lên, cuốn theo khói bụi mù mịt. Đến khi gió tan thì ‘khủng bố’ cũng đã theo gió mất tăm mất tích.
Ma hoàng bệ hạ cùng Chiến Long trong nháy mắt đã bị di chuyển lên nóc một tòa nhà cao tầng. Khi cả hai còn đang ngơ ngác ngó quanh, bóng dáng của vị anh hùng trong truyền thuyết bỗng từ đâu hiện ra khiến cho Ma hoàng giật mình hô to, “Vũ Uyên!!! Rốt cục cũng tìm thấy ngươi rồi!!!"
“Vũ Uyên đại nhân!" Chiến Long cung kính gọi một tiếng. Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua, nhưng từ bé đến lớn đã nghe về chiến tích của vị đại công tước này đến thuộc làu luôn rồi. Giờ lại được trực tiếp gặp gỡ ‘huyền thoại sống’ gần ngay trước mắt, Chiến Long dù không giỏi biểu lộ cảm xúc vẫn khó nén được xúc động.
“Bệ hạ, ngài muốn ta thực hiện điều thứ bảy của ‘Nội quy Ma tộc’ sao?" Đôi cánh đen sau lưng Vũ Uyên khẽ cựa, dẫn theo một luồng sát khí nồng đậm làm cho Chiến Long nhất thời cảm thấy toàn thân như đang phải gánh chịu một cỗ áp lực cường đại, ngay cả thần kinh cũng bị ép đến căng thẳng vô cùng!
“Điều thứ bảy của ‘Nội quy Ma giới’, nếu Ma hoàng có hành vi gây tổn hại đến Ma giới hoặc phát sinh ra hậu quả bất lợi, người nắm giữ sức mạnh cường đại nhất Ma giới có quyền quyết định sự sống chết của Ma hoàng." Ma hoàng bệ hạ mỉm cười, tự tin đọc một lèo như trả bài.
“Chỉ cần bệ hạ ra quyết định, Chiến Long sẵn sàng vì ngài mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng!" Chiến Long biết chắc chắn bằng năng lực của bản thân tuyệt đối không thể đấu lại Vũ Uyên, nhưng khi thấy đại công tước động sát khí, hắn vẫn dũng cảm bước ra đứng chắn trước Ma hoàng.
Ma hoàng bệ hạ xụ mặt làu bàu, “Vũ Uyên, ngươi nghĩ rằng chỉ cần ta và ngươi rời khỏi Ma giới là nơi đó liền rồi thành một đống sao. Nếu ngươi mà biết lí do ta tới đây ……"
“Có lí do nào đáng giá đến mức khiến đích thân Ma hoàng bệ hạ đặt chân tới Nhân giới vậy hả?" Vũ Uyên mỉm cười đầy ưu nhã.
Ma hoàng bắt đầu kể lể, “Trong trận chiến cuối cùng năm đó, ngươi vì bảo vệ ta mà bị đám thiên thần chém đứt một cánh, sau đó để phong ấn ma lực vủa Vực Sâu Vĩnh Hằng, ngươi lại tự mình hủy đi một cánh khác. Ngươi đường đường là một Ma thần vĩ đại, vậy mà bây giờ chỉ còn lại bốn cánh, trông thật mất hình tượng. Vậy nên lần này ta tới đây, chính là để giúp ngươi sửa cánh a."
“Cố gắng tìm lý do làm gì, không phải là ngài đơn giản chạy tới đây chỉ để vui đùa thôi sao?" Ác ma đại nhân đeo vẻ mặt mất hứng, phun một câu nói toạc ra mục đích chân chính của Ma hoàng bệ hạ.
Hết chương 44
“Liêu tổng, ngài chịu thua sao?" Quân Tư Vũ hỏi.
“Tôi chỉ muốn cửa hàng của chúng ta có thể yên ổn buôn bán mà thôi." Liêu Thần ôm đầu thở dài, y chưa từng nghĩ đến có ngày mình lâm vào tình cảnh này. Trước kia y vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân mình cố gắng, nhất định có thể đem cửa hàng hoa kinh doanh phát đạt.
“Tôi đi cùng ngài." Quân Tư Vũ đề nghị.
“Không cần, chuyện này không liên quan đến anh. Tôi là chủ quán, đương nhiên sẽ phải đi gặp bọn họ, anh ở nhà chờ, luôn tiện trông coi cửa hàng. Lỡ như bọn họ trở mặt thì anh sẽ tránh được phần bị liên lụy, hơn nữa nếu thấy tình hình căng thẳng thì còn có thế báo nguy giúp tôi." Liêu Thần dứt khoát đứng dậy, xách theo túi tiền, hùng dũng bước về phía cửa hàng đối diện.
Quân Tư Vũ ngồi trên ghế trước cửa tiệm, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Liêu Thần, lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông.
“Alô, cửa hàng hoa Thần Vũ xin nghe, xin hỏi ngài muốn đặt mua hoa gì?" Hiện tại, người biết số di động của ác ma đại nhân chỉ có vài người khách quen, cho nên hắn không nghĩ ngợi liền bắt mắy, cứ tưởng là khách đặt hàng gọi đến như mọi lần.
“A, xin lỗi, ta gọi nhầm số." Đầu dây bên kia lúng túng gác máy.
Một lúc sau, chuông điện thoại lại vang lên, Quân Tư Vũ bắt máy, “Xin chào, cửa hàng hoa Thần Vũ nghe, xin hỏi ngài muốn tìm hoa gì?"
“Kỳ quái, sao lại vẫn là số này? Không thể nào!" Xem ra người gọi tới không phải là khách hàng rồi.
Nửa phút sau, điện thoại lần thứ ba đổ chuông, vẫn là số máy kia. Quân Tư Vũ thầm nghĩ, vừa nãy đã gọi lộn hai lần rồi, giờ lại tiếp tục gọi tới nữa, người kia bị đần độn sao!
“Alô, xin chào, tôi nghĩ là ngài lại lộn số nữa rồi a!" Quân Tư Vũ đánh ‘đòn phủ đầu’ trước.
“Chờ một chút! Ta không có bấm sai mà! Đợi ta nói hết đã!!!" Lần này đối phương có vẻ gấp gáp, tuôn hết một tràng rồi gào lên, “Ngươi là đại công tước Vũ Uyên!!!"
“……" Quân Tư Vũ lặng im không nói, nửa ngày sau mới thốt ra một câu, “Ngươi ……là Ma hoàng?"
“Đúng! Chính là ta! Ngay cả giọng ta mà ngươi cũng quên! Thằng quỷ!" Người bên kia tức giận đến mức quát lên ầm ầm, “Cái vụ cửa hàng bán hoa vừa rồi là sao hả?! Ta dùng sóng điện Ma giới dò ra nơi ở của ngươi rồi, giờ ta đang ở gần đó, mau đến đón ta đi!!"
“Ngươi điên rồi sao? Thân là Ma hoàng mà lại xuống Nhân giới chạy loạn làm gì!" Ác ma đại nhân cũng gào lên không kém.
“Lo cái gì, hiện giờ đang có bão từ, đường truyền liên lạc từ Thiên giới tới Nhân giới bị nhiễu sóng, không liên lạc nổi đâu. Mau tới đón ta đi, ta không biết đường ở đây a." Ma hoàng thản nhiên ra lệnh.
“Ngươi đang ở đâu?" Ác ma đại nhân cảm thấy huyết áp tăng dần lên rồi.
“Ta không biết, đường phố dưới Nhân giới loằng ngoằng quá à. Ngươi mau dùng ma lực tới đón ta đi." Ma hoàng nói xong thì cúp máy cái rụp.
Ác ma đại nhân nhìn Liêu Thần vẫn đang ngồi đàm phán với chủ cửa hàng hoa đối diện, lại nghĩ đến Ma hoàng ngu ngu ngơ ngơ vừa tới Nhân giới, đột nhiên thấu hiểu cái cảm giác ‘đau dạ dày’ mà người ta vẫn nói.
***********************************
Trong tiệm hoa đối diện, gã chủ quán vênh vênh váo váo nhìn Liêu Thần đang cúi đầu xin mình tha thứ.
Chuyện đã đến nước này, Liêu Thần không thể không nhẫn nhịn mà cầu xin, “Ông chủ Trương, liệu ông có thể dàn xếp cho qua chuyện này được không? Dù sao cùng là người buôn bán ở phố chợ, ít nhất vẫn nên giúp đỡ nhau một chút, phải không?"
“Hứ, sao tôi phải quan tâm? Các anh buôn bán làm ăn rồi gây chuyện rắc rối thì có liên quan gì đến tôi?" Gã chủ quán ngồi vắt chân trên ghế, vẻ mặt nghênh ngang hất hàm nói.
“Ông chủ Trương, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Dù sao tôi cũng đã nói rõ, chúng tôi buôn bán kiếm sống không phải dễ dàng, vậy thì ông cũng nên chừa cho chúng tôi một con đường sống, không phải sao?" Liêu Thần nói.
“Được, vậy tôi cũng thẳng thắn nói luôn, nếu không đồng ý dẹp tiệm thì đầu quân cho cửa hàng nhà họ Trương chúng tôi đi. Từ nay về sau, cửa hàng của các anh coi như là một chi nhánh của chúng tôi, mỗi tháng nộp lên ba vạn đồng tiền lãi là được rồi." Gã ngu dốt đến hai chữ ‘kinh doanh’ viết thế nào còn không biết, thuận miệng phát bừa một cái giá.
“Ông chủ Trương, cửa hàng nhà chúng tôi thu nhập không được đến chừng đấy, trừ bỏ tiền thuê mặt bằng rồi tiền điện tiền nước, cả tháng cùng lắm thu về vài ngàn đồng, vậy thì lấy đâu ra nổi ba vạn mà nộp lên a!" Liêu Thần xuống giọng cầu khẩn.
“Trả không nổi, trả không nổi thì cuốn xéo khỏi đây đi!" Gã chủ quán đập bàn quát tháo.
Liêu Thần định xuống nước cầu xin, đúng lúc này, cửa chính đột nhiên bị ác ma đại nhân mở ra. Hắn bước tới bên cạnh Liêu Thần, quay sang nói với gã chủ quán, “Ông chủ Trương, tôi đáp ứng điều kiện của ông. Từ nay về sau mỗi tháng sẽ nộp lên ba vạn đồng, giờ thì mời ông đừng để cho đám người già kia tới quấy rầy cửa hàng của chúng tôi nữa."
“Ây, nhưng tôi còn chưa nhìn thấy ‘thành ý’ của các anh nha." Gã nhón tay bốc lấy miếng khoai trên đĩa, bỏ tọt vào mồm nhai ngấu nghiến, “Trước tiên đưa một vạn làm tiền đặt cọc a."
“Một vạn tiền đặt cọc!" Hiện giờ trong tay Liêu Thần còn đúng bảy ngàn để làm tiền vốn ngày mai lấy hàng, hôm qua lỡ đưa cho Quân Tư Vũ ba ngàn mua máy tính mất rồi, giờ làm sao mà gom đủ một vạn đây! Hơn nữa, tiền trong số tiết kiệm là để lo tiền học cho Xuyến Xuyến, tuyệt đối không thể đụng tới được.
“Được rồi." Quân Tư Vũ móc thẻ tín dụng từ trong túi áo ra quăng cho gã. Đây chính là khoản tiền hôm đó hắn đi bán hoa ‘ngoài luồng’ kiếm được, mấy ngày trước chỉ tiêu không cũng đã mất hơn một vạn, giờ đem nạp vào thẻ tín dụng để xài dần. “Mã PIN là 123123, trong đó còn hơn một vạn, coi như là tiền đặt cọc của chúng tôi đi."
Gã chủ quán cầm thẻ trong tay, mặt lập tức giãn ra, cười tươi như hoa mới nở, “Được rồi. Đừng quên cuối tháng nộp thêm tiền đó. Từ mai trở đi các anh cứ việc buôn bán thoải mái a."
Liêu Thần mặt mày nhăn nhó bị Quân Tư Vũ kéo ra khỏi cửa hàng. Đi đến chỗ vắng người, y ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng hỏi, “Chỗ tiền kia là ……"
“Là tiền lương hồi còn đi làm ở công ty dành dụm được." Quân Tư Vũ trả lời qua loa cho xong chuyện.
“Nhưng … chúng ta đáp ứng đòi hỏi quá đáng như vậy, sau này biết làm sao?" Liêu Thần buồn rầu nói.
“Không vội, từ giờ đến cuối tháng sẽ cùng nhau nghĩ cách." Quân Tư Vũ vỗ vai y an ủi, “Hôm nay tôi có người bà con xa tới thăm, giờ phải ra bến xe đón. Lát nữa ngài về nhà một mình được không?"
“Tôi đi cùng cũng được mà." Liêu Thần nói, “Chỗ này tôi còn có chút tiền, có thể giúp anh mời người ta một bữa."
“Không cần, ngài cứ về trước đi." Quân Tư Vũ đưa chìa khóa xe cho Liêu Thần, nói rằng mình lát nữa ra ngồi xe bus là được. Liêu Thần nghe vậy liền móc năm trăm đồng dúi vào tay hắn làm cho ác ma đại nhân cảm động suýt khóc.
Cứ như vậy, ác ma đại nhân cầm năm trăm đồng đi tìm Ma hoàng bệ hạ.
Lại nói đến vị Ma hoàng bệ hạ vì lần theo khí tức của ác ma đại nhân mà chân ướt chân ráo chạy xuống Nhân giới, hiện tại đang đứng giữa cảnh người xe như nước của nhân gian mà không biết làm sao. Lần này y qua mắt cả đám đại thần Ma giới lén chạy ra ngoài, dù biết rằng sau đó sẽ là một trận rối loạn rùm beng nhưng một khi đã quyết định, Ma hoàng bệ hạ đây tuyệt đối sẽ không đổi ý.
May mắn là bên cạnh y còn có một đệ nhất thị vệ, đệ nhất võ tướng của Ma giới theo hầu – Chiến Long tướng quân. Gia tộc Chiến Long đời đời thuần phục Ma hoàng, tuyệt đối trung thành và tận tâm, vậy nên hắn đối với vị Ma hoàng này dường như ngoại trừ phục tùng cũng chẳng hề biểu lộ bất cứ tình cảm dư thừa nào khác. Cũng chính vì lí do đó mà sau khi ‘bám càng’ Ma hoàng bệ hạ xuống dạo quanh Nhân giới, hắn đã không do dự rút đao —— Thanh thần đao kì dị dài tới ba thước, vừa to vừa nặng —— roẹt một nhát bổ ngang chiếc ô tô đang lao về phía bọn họ. Dẫn theo đó là một trận lùm xùm ầm ĩ ngoài ngoại ô thành phố.
Sau khi xử lý xong chuyện ở cửa hàng hoa, ác ma đại nhân dang cánh lượn khắp một vòng phía ngoại ô, thấy xe cảnh sát bắt đầu đổ dồn về một hướng giống như đang huy động lực lượng chống bạo loạn, lúc này hắn bắt đầu cám thấy hai bên thái dương ân ẩn đau nhức không thôi.
“Ma hoàng bệ hạ, xin hãy để thần cho đám nhân loại này một bài học, cho chúng nếm trải vinh hạnh được diện kiến hoàng tộc!" Chiến Long tay cầm thần đao, mặc trang phục Ma giới, diện mạo sắc nét cường hãn nhìn đám cảnh sát Nhân giới đang dần bao vây bọn họ, sau lưng hắn là vị Ma hoàng bệ hạ vẻ mặt tỉnh bơ ngó nghiêng xung quanh. Vị Ma hoàng này nha, bề ngoài trông chẳng khác nào một cậu bé mười bảy tuổi xinh đẹp vậy á.
Các đồng chí cảnh sát đang hết sức chuyên tâm đối chọi trong với hai phần tử khủng bố, bất chợt, một trận gió nổi lên, cuốn theo khói bụi mù mịt. Đến khi gió tan thì ‘khủng bố’ cũng đã theo gió mất tăm mất tích.
Ma hoàng bệ hạ cùng Chiến Long trong nháy mắt đã bị di chuyển lên nóc một tòa nhà cao tầng. Khi cả hai còn đang ngơ ngác ngó quanh, bóng dáng của vị anh hùng trong truyền thuyết bỗng từ đâu hiện ra khiến cho Ma hoàng giật mình hô to, “Vũ Uyên!!! Rốt cục cũng tìm thấy ngươi rồi!!!"
“Vũ Uyên đại nhân!" Chiến Long cung kính gọi một tiếng. Tuy rằng hắn chưa từng gặp qua, nhưng từ bé đến lớn đã nghe về chiến tích của vị đại công tước này đến thuộc làu luôn rồi. Giờ lại được trực tiếp gặp gỡ ‘huyền thoại sống’ gần ngay trước mắt, Chiến Long dù không giỏi biểu lộ cảm xúc vẫn khó nén được xúc động.
“Bệ hạ, ngài muốn ta thực hiện điều thứ bảy của ‘Nội quy Ma tộc’ sao?" Đôi cánh đen sau lưng Vũ Uyên khẽ cựa, dẫn theo một luồng sát khí nồng đậm làm cho Chiến Long nhất thời cảm thấy toàn thân như đang phải gánh chịu một cỗ áp lực cường đại, ngay cả thần kinh cũng bị ép đến căng thẳng vô cùng!
“Điều thứ bảy của ‘Nội quy Ma giới’, nếu Ma hoàng có hành vi gây tổn hại đến Ma giới hoặc phát sinh ra hậu quả bất lợi, người nắm giữ sức mạnh cường đại nhất Ma giới có quyền quyết định sự sống chết của Ma hoàng." Ma hoàng bệ hạ mỉm cười, tự tin đọc một lèo như trả bài.
“Chỉ cần bệ hạ ra quyết định, Chiến Long sẵn sàng vì ngài mà chiến đấu đến giọt máu cuối cùng!" Chiến Long biết chắc chắn bằng năng lực của bản thân tuyệt đối không thể đấu lại Vũ Uyên, nhưng khi thấy đại công tước động sát khí, hắn vẫn dũng cảm bước ra đứng chắn trước Ma hoàng.
Ma hoàng bệ hạ xụ mặt làu bàu, “Vũ Uyên, ngươi nghĩ rằng chỉ cần ta và ngươi rời khỏi Ma giới là nơi đó liền rồi thành một đống sao. Nếu ngươi mà biết lí do ta tới đây ……"
“Có lí do nào đáng giá đến mức khiến đích thân Ma hoàng bệ hạ đặt chân tới Nhân giới vậy hả?" Vũ Uyên mỉm cười đầy ưu nhã.
Ma hoàng bắt đầu kể lể, “Trong trận chiến cuối cùng năm đó, ngươi vì bảo vệ ta mà bị đám thiên thần chém đứt một cánh, sau đó để phong ấn ma lực vủa Vực Sâu Vĩnh Hằng, ngươi lại tự mình hủy đi một cánh khác. Ngươi đường đường là một Ma thần vĩ đại, vậy mà bây giờ chỉ còn lại bốn cánh, trông thật mất hình tượng. Vậy nên lần này ta tới đây, chính là để giúp ngươi sửa cánh a."
“Cố gắng tìm lý do làm gì, không phải là ngài đơn giản chạy tới đây chỉ để vui đùa thôi sao?" Ác ma đại nhân đeo vẻ mặt mất hứng, phun một câu nói toạc ra mục đích chân chính của Ma hoàng bệ hạ.
Hết chương 44
Tác giả :
Lililicat