Ác Ma Cũng Đi Làm
Chương 35: Phiên ngoại 1
Hôm nay đột nhiên nổi hứng muốn viết phiên ngoại cho ác ma đại nhân.
Vậy nên bên dưới sẽ là phiên ngoại:
[Những ngày còn ở Ma giới của ác ma đại nhân]
Đó là câu chuyện xảy ra từ rất lâu rất lâu trước kia, khi mà cuộc chiến Thiên – Ma đang bước vào giai đoạn ác liệt nhất. Thiên giới lúc đó dùng ưu thế áp đảo đội quân của Ma giới, khiến cho chế độ cai trị nơi này suy tàn sụp đổ, hàng vạn Ma nhân bị đày lên Thiên giới làm nô lệ. Đây chính là giai đoạn đen tối và đau thương nhất trong lịch sử Ma giới.
Thời kì này, không kể từ quý tộc Ma nhân cho đến những ma vật hạ đẳng, hết thảy đều phải chịu sự nô dịch, hành hạ đến chết nơi Thiên giới. Ngay cả Thánh địa thiêng liêng của Ma tộc —— Vực Sâu Thống Khổ Vĩnh Hằng cũng bị Đại thiên sứ dùng bí thuật phong ấn. Thiên giới không ngừng mở rộng càn quét, những cuộc thanh trừng đẫm máu nổ ra khiến cho Ma nhân nơi đây đều bị dồn vào bước đường cùng, tử vong vô số. Mà người lãnh đạo tối cao của Ma tộc —— Đệ nhất Ma Hoàng trong trận chiến cuối cùng với Thiên giới, vì không muốn trở thành tù binh đã rút dao tự vẫn. Cả hoàng thất chỉ còn hoàng tử nhỏ tuổi may mắn được đế sư cứu sống, cùng với một đám tướng sĩ trung thành bảo hộ, rút lui về nơi sâu kín nhất của Ma giới.
Đó là những ngày tháng ảm đạm nhất trong cuộc đời của hoàng tử nhỏ. Cuộc trốn chạy ngàn dặm không điểm dừng, phải tận mắt chứng kiến những vệ sĩ trung thành bên mình từng người lại từng người ngã xuống, thẳng đến cuối cùng, chỉ còn lại vị lão sư thân cận cùng y làm bạn, chính là, dưới sự vây đánh của đại quân Thiên giới, lão sư vì yểm hộ cho y mà hi sinh. Trước mắt y là hình ảnh lão sư bị vô số trường mâu xuyên qua, cuối cùng bị xé thành từng khối. Cho đến tận khi nhắm mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp của lão sư vẫn nở nụ cười thỏa mãn —— Hoàng tử đã có thể trốn thoát, vậy ta đây cũng không gì để tiếc nuối nữa rồi.
Đầu của lão sư bị trưởng thiên sứ cắt xuống, vẻ vang đem về như vừa chiếm được một chiến lợi phẩm. Còn y tuổi nhỏ lại bất lục, chỉ có thể gục khóc trong kết giới bí mật mà lão sư đã giăng ra từ trước.
Huyết lệ đã chảy tận, bại cục đã định, Ma giới tương vong, thân là hoàng tử như y sống còn ý nghĩa gì đây? Hoàng tử nhỏ nắm chặt chủy thủ trong tay, run rẩy kề lên cổ ———- Phụ hoàng trước đó dù cũng là tự vẫn, nhưng cái chết của người là cái chết bi tráng anh dũng, còn y, chỉ là sự sỉ nhục!
Cuối cùng, hoàng tử nhỏ vẫn không xuống tay, bởi vì y nhớ đến nguyện vọng của lão sư trước khi người nhắm mắt. Dù có mất mạng cũng phải hoàn thành cho được nhiệm vụ cuối cùng ——– xuống được nơi tận cùng của Vực Sâu Thống Khổ, đánh thức ‘hi vọng’ của Ma giới!
Vì vậy, hoàng tử nhỏ đã quyết định đem lời dặn dò của lão sư khắc sâu trong tâm khảm, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian, chịu đựng bao nhiêu khuất nhục, nhất định phải đến được Vực Sâu Thống Khổ – Thánh địa thiêng liêng duy nhất của Ma tộc chưa bị xâm chiếm.
Cứ như vậy, hoàng tử nhỏ nhẫn nhục chờ đợi suốt mấy trăm năm, thẳng đến khi bầu trời đêm thâm thúy của Ma giới bị ánh sáng thần thánh ăn mòn, thẳng đến khi những Ma nhân còn sót lại chết dần trong tuyệt vọng, loạn lạc lầm than, thẳng đến khi y từ một đứa trẻ ngây ngô trở thành một thanh niên cường tráng. Chỉ có chịu đựng cùng nhẫn nhục, hoàng tử trà trộn vào tầng lớp nô lệ hạ đẳng của Ma tộc, chấp nhận để đám Thiên thần kia đóng nô ấn lên người, trở thành nô bộc hầu hạ chúng, tất cả đều vì mục đích cuối cùng – tiếp cận được Vực Sâu Thông Khổ.
Và ngày đó rốt cục cũng tới.
Trải qua bao nhiêu thiên tân vạn khổ, cuối cùng hoàng tử đã xuống được tới đáy Vực Sâu Thống Khổ. Áp lực cường đại dưới đáy vực khiến y thổ huyết không ngừng, chỉ còn lại một ít hơi tàn cùng ý chí kiên định, y cố men theo vách vực tới được nơi chôn dấu di chỉ khổng lồ từ ngàn xưa —— Hạch Tâm.
Cũng chính tại nơi này, hoàng tử đã gặp được ‘hắn’ —— ‘hi vọng’ còn đang say ngủ của Ma giới. Hắn là Vũ Uyên, lục dực chi ma (ác ma sáu cánh (?)), kẻ duy nhất có thể cứu vớt Ma giới!
Từ đó trở đi, hoàng tử bắt đầu những ngày tháng cùng Vũ Uyên sống chung một chỗ.
Bọn họ âm thầm tập hợp những Ma nhân còn sống sót, một lần nữa dựng cờ nổi dậy, khởi nghĩa chống lại sự áp bức của quân đoàn Thiên giới. Sau khi có thêm Vũ Uyên gia nhập, thế cục của Ma giới đã dần dần thay đổi, uy lực của hắn cường hãn đến mức đám Thiên sứ kia vừa nghe đến tên đã sợ mất mật. Vì vậy nếu nói là hoàng tử, chi bằng nên nói là sức mạch của Vũ Uyên đã trở thành trụ cột tinh thần cho đội quân Ma giới. Cái tên ‘Chiến Thần chi ma’ được cả hai phe dùng để xưng gọi Vũ Uyên, có khác chỉ là ở thái độ khi nhắc đên mà thôi.
Tuy nhiên, nói Vũ Uyên là trụ cột tinh thần cũng chưa hắn là đúng, chính xác hơn thì nên coi hắn như một thứ ‘vũ khí hình người’. Trên gương mặt hắn lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, chưa bao giờ người ta nhìn ra một tia cảm xúc nào khác hơn sự băng lãnh đó. Một phần là vì khi vừa thức tỉnh, dù có là một đại ác ma đi chăng nữa, tâm hồn hắn lúc đó vẫn đơn thuần như một đứa trẻ. Hoàng tử nhờ đó mà dễ dàng đem lòng thù hận cùng ý niệm báo thù của mình truyền thụ cho hắn, y muốn biến Vũ Uyên thành công cụ giúp mình báo thù. Đại ác ma sinh ra để chém giết sẽ không cần bất kỳ loại cảm xúc nào khác … ngay cả cười cũng không.
Nhưng thời gian ở cùng Vũ Uyên càng lâu, hoàng tử đối với hắn lại càng nảy sinh cảm giác sợ hãi. Bởi y phát hiện ra, Vũ Uyên không chỉ vô tình, tâm cơ của hắn so với bất cứ ai khác càng thêm thâm trầm, tuyệt đối không thể coi là loại quái vật chỉ biết giết chóc, tính cách hung ác lãnh liệt như vậy không phải do y bồi dưỡng nên, mà là bản tính trời sinh! Năm đó, vì muốn tiêu diệt Vũ Uyên, đám quân Thiên giới đã dùng hết các loại thủ đoạn tàn độc, kết quả vẫn thủy chung không nắm được bất kỳ nhược điểm nào từ hắn, càng không nói đến lợi dụng sơ hở, ngược lại còn bị Vũ Uyên ngoan độc tàn sát, đạo quân chết thảm vô số.
Không một ai có thể phán đoán ra được tâm tư của hắn. Tình hình phản công của Ma giới ngày càng mạnh mẽ, nhưng bên cạnh đó, hoàng tử cũng không thể nào kiếm soát được Vũ Uyên như trước. Có đôi khi, y thầm mong Vũ Uyên chết dưới tay đám người Thiên giới! Bởi vì hắn quá mạnh, tâm tư khôn lường, lại quá vô tình độc ác. Một ngày nào đó bị hắn làm phản, y khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn!
Bất an cùng dằn vặt, hoàng tử sau đó đã bày ra âm mưu cực kỳ thâm độc, y bí mật liên thủ cùng Thiên giới để chống lại Vũ Uyên. Quy mô trận chiến này lớn chưa từng có, cơ hồ muốn đem Vũ Uyên đẩy vào tuyệt cảnh, mãnh tướng tinh binh của cả hai phe đều tập trung lại, dựa theo âm mưu đã được dàn xếp từ trước, tìm cách đẩy Vũ Uyên tới gần Vực Sâu Thống Khổ, lợi dụng ma lực của thánh địa cùng năng lực thần thánh mà phản phệ chèn ép hắn, lại gài sẵn một thần tướng đứng chờ, tìm cơ hội đánh lén, định làm cho hắn thần hồn câu diệt. Một mình Vũ Uyên đương nhiên khó chống lại sự tấn công của cả hai phía, bị đánh đến trọng thương.
Hoàng tử dùng năng lực đặc biệt của hoàng tộc để lẻn vào kết giới trị thương của Vũ Uyên, muốn dùng Ma kiếm kết liễu hắn, lại không nghĩ tới trong thời khắc sống chết đó, vẻ mặt của hắn lại an tĩnh đến lạ thường, không hề có một tia hoảng loạn mà chỉ im lặng nhìn hoàng tử xuống tay, đem Ma kiếm cắm sâu vào ***g ngực của mình.
Khoảnh khắc máu tươi dần nhuộm đỏ lưỡi kiếm, nhỏ thành giọt xuống mặt đất, Vũ Uyên bỗng mở miệng, dùng ngữ khí bi thiết nhàn nhạt, chậm rãi lên tiếng.
“Hơn trăm năm trước, Vũ Uyên vì hoàng tử mà thức tỉnh. Hoàng tử đã ân cần dạy bảo vô số lý lẽ, từ đó ta đã coi người như đáng sinh thành, thề sẽ vĩnh viễn thuần phục theo người. Cho dù là xuất sinh nhập tử, vạn trường chinh chiến, người đã bao giờ thấy Vũ Uyên bất trung? Mọi người đều nói ta tàn nhẫn ngoan độc, nhưng đã bao giờ người thấy Vũ Uyên bất phục? Nếu người muốn ta chết, sao không trực tiếp hạ lệnh? Người biết rõ ràng, ta sẽ không bao giờ làm trái lời người."
“Hiện tại lâm vào tình trạng như thế này, ta một câu cũng không hề có ý trách người. Chỉ là, ta nhớ đến chuyện trước kia, không phải người muốn hai chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại Thiên giới sao? Chẳng lẽ người muốn đây lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ta phản bội lời thề của ta với người?" Hắn nói dứt lời liền chậm rãi nhắm mắt, chờ đợi cái chết đang đến gần.
Hoàng tử nghe xong những lời kia, tay liền run rẩy, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống. Trong một khắc đó, y chợt hiểu ra, y sai rồi. Hình ảnh ba người tối quan trọng bỗng hiện ra trong tâm trí, phụ hoàng, lão sư … còn có Vũ Uyên.
Ma kiếm rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng chói tai. Hoàng tử ôm cổ hắn, rơi lệ nói, “Vũ Uyên! Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được! Ngươi đã đáp ứng sẽ làm bạn ta, sẽ đi theo ta mãi mãi!" Y vừa nói vừa gục đầu vào vai Vũ Uyên, nước mắt rơi xuống thấm ướt mái tóc đen dài của hắn ———– Y đã tự đè nén chính mình quá lâu, cho đến giờ phút này mới phát giác, thì ra y đã coi Vũ Uyên như người thân của mình!
Có điều hoàng tử sẽ không bao giờ biết được, lúc y gục đầu khóc trên vai Vũ Uyên, nét mặt của hắn lúc đấy không phải thương tâm, mà là một nụ cười lạnh lùng ——– Hắn là một đại ác ma, sao có thể có được thân tình?
Trong lòng hắn cười lạnh: Là ác ma phải vô tình, đây không phải là bài học đầu tiên người dạy ta sao?
Nhiều năm sau, hoàng tử giờ đây đã leo lên bảo tọa, trở thành một đại Ma hoàng, sống những ngày tháng yên ổn nhàm chán. Cho đến một ngày đẹp trời, y quyết định đem nhiệt huyết của mình đầu tư vào phát triển khoa học công nghệ, tìm cách câu trộm đường truyền interrnet từ Nhân giới, lên QQ chat chit giải khuây. Còn đang rón rén vào nông trại của ác ma đại nhân trộm ít củ cải, đột nhiên trong đầu y lại nảy ra ý nghĩ ——– Với tâm tư cùng trí tuệ của Vũ Uyên năm đó, làm sao hắn lại không phát hiện ra âm mưu bất chính của mình? Cho dù lúc đó hai phe dốc toàn lực đột kích, với ma lực của hắn, không thể có chuyện dễ dàng bị đánh đến trọng thương? Hơn nữa hắn bị thương nặng như vậy, lại có thể tỏ ra vô tình mà cố ý dẫn mình tìm vào kết giới được sao? Những lời hắn nói khi đó, cho đến bây giờ vẫn làm mình cảm động a!"
Nghĩ đến đây, Ma hoàng đột nhiên cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Có điều ngay sau đó, hắn bị chó canh trong vườn nhà ác ma đại nhân rượt cho chạy tóe khói, đã không trộm được củ cải còn bị đánh rơi không ít QQ tệ, vì vậy liền đem chuyện xưa quăng đi xa tít mù, quyết tâm quay lại vườn nhà ác ma đại nhân trộm thêm lần nữa, coi như đền bù tổn thất đi.
Có điều, nếu Ma hoàng mà biết được bao nhiêu tâm cơ cùng thủ đoạn của Vũ Uyên năm đó hiện tại lại đem ra áp dụng chỉ để tranh thủ đòi tăng thêm mấy trăm đồng tiền lương, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?
Hết chương 35
Vậy nên bên dưới sẽ là phiên ngoại:
[Những ngày còn ở Ma giới của ác ma đại nhân]
Đó là câu chuyện xảy ra từ rất lâu rất lâu trước kia, khi mà cuộc chiến Thiên – Ma đang bước vào giai đoạn ác liệt nhất. Thiên giới lúc đó dùng ưu thế áp đảo đội quân của Ma giới, khiến cho chế độ cai trị nơi này suy tàn sụp đổ, hàng vạn Ma nhân bị đày lên Thiên giới làm nô lệ. Đây chính là giai đoạn đen tối và đau thương nhất trong lịch sử Ma giới.
Thời kì này, không kể từ quý tộc Ma nhân cho đến những ma vật hạ đẳng, hết thảy đều phải chịu sự nô dịch, hành hạ đến chết nơi Thiên giới. Ngay cả Thánh địa thiêng liêng của Ma tộc —— Vực Sâu Thống Khổ Vĩnh Hằng cũng bị Đại thiên sứ dùng bí thuật phong ấn. Thiên giới không ngừng mở rộng càn quét, những cuộc thanh trừng đẫm máu nổ ra khiến cho Ma nhân nơi đây đều bị dồn vào bước đường cùng, tử vong vô số. Mà người lãnh đạo tối cao của Ma tộc —— Đệ nhất Ma Hoàng trong trận chiến cuối cùng với Thiên giới, vì không muốn trở thành tù binh đã rút dao tự vẫn. Cả hoàng thất chỉ còn hoàng tử nhỏ tuổi may mắn được đế sư cứu sống, cùng với một đám tướng sĩ trung thành bảo hộ, rút lui về nơi sâu kín nhất của Ma giới.
Đó là những ngày tháng ảm đạm nhất trong cuộc đời của hoàng tử nhỏ. Cuộc trốn chạy ngàn dặm không điểm dừng, phải tận mắt chứng kiến những vệ sĩ trung thành bên mình từng người lại từng người ngã xuống, thẳng đến cuối cùng, chỉ còn lại vị lão sư thân cận cùng y làm bạn, chính là, dưới sự vây đánh của đại quân Thiên giới, lão sư vì yểm hộ cho y mà hi sinh. Trước mắt y là hình ảnh lão sư bị vô số trường mâu xuyên qua, cuối cùng bị xé thành từng khối. Cho đến tận khi nhắm mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp của lão sư vẫn nở nụ cười thỏa mãn —— Hoàng tử đã có thể trốn thoát, vậy ta đây cũng không gì để tiếc nuối nữa rồi.
Đầu của lão sư bị trưởng thiên sứ cắt xuống, vẻ vang đem về như vừa chiếm được một chiến lợi phẩm. Còn y tuổi nhỏ lại bất lục, chỉ có thể gục khóc trong kết giới bí mật mà lão sư đã giăng ra từ trước.
Huyết lệ đã chảy tận, bại cục đã định, Ma giới tương vong, thân là hoàng tử như y sống còn ý nghĩa gì đây? Hoàng tử nhỏ nắm chặt chủy thủ trong tay, run rẩy kề lên cổ ———- Phụ hoàng trước đó dù cũng là tự vẫn, nhưng cái chết của người là cái chết bi tráng anh dũng, còn y, chỉ là sự sỉ nhục!
Cuối cùng, hoàng tử nhỏ vẫn không xuống tay, bởi vì y nhớ đến nguyện vọng của lão sư trước khi người nhắm mắt. Dù có mất mạng cũng phải hoàn thành cho được nhiệm vụ cuối cùng ——– xuống được nơi tận cùng của Vực Sâu Thống Khổ, đánh thức ‘hi vọng’ của Ma giới!
Vì vậy, hoàng tử nhỏ đã quyết định đem lời dặn dò của lão sư khắc sâu trong tâm khảm, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian, chịu đựng bao nhiêu khuất nhục, nhất định phải đến được Vực Sâu Thống Khổ – Thánh địa thiêng liêng duy nhất của Ma tộc chưa bị xâm chiếm.
Cứ như vậy, hoàng tử nhỏ nhẫn nhục chờ đợi suốt mấy trăm năm, thẳng đến khi bầu trời đêm thâm thúy của Ma giới bị ánh sáng thần thánh ăn mòn, thẳng đến khi những Ma nhân còn sót lại chết dần trong tuyệt vọng, loạn lạc lầm than, thẳng đến khi y từ một đứa trẻ ngây ngô trở thành một thanh niên cường tráng. Chỉ có chịu đựng cùng nhẫn nhục, hoàng tử trà trộn vào tầng lớp nô lệ hạ đẳng của Ma tộc, chấp nhận để đám Thiên thần kia đóng nô ấn lên người, trở thành nô bộc hầu hạ chúng, tất cả đều vì mục đích cuối cùng – tiếp cận được Vực Sâu Thông Khổ.
Và ngày đó rốt cục cũng tới.
Trải qua bao nhiêu thiên tân vạn khổ, cuối cùng hoàng tử đã xuống được tới đáy Vực Sâu Thống Khổ. Áp lực cường đại dưới đáy vực khiến y thổ huyết không ngừng, chỉ còn lại một ít hơi tàn cùng ý chí kiên định, y cố men theo vách vực tới được nơi chôn dấu di chỉ khổng lồ từ ngàn xưa —— Hạch Tâm.
Cũng chính tại nơi này, hoàng tử đã gặp được ‘hắn’ —— ‘hi vọng’ còn đang say ngủ của Ma giới. Hắn là Vũ Uyên, lục dực chi ma (ác ma sáu cánh (?)), kẻ duy nhất có thể cứu vớt Ma giới!
Từ đó trở đi, hoàng tử bắt đầu những ngày tháng cùng Vũ Uyên sống chung một chỗ.
Bọn họ âm thầm tập hợp những Ma nhân còn sống sót, một lần nữa dựng cờ nổi dậy, khởi nghĩa chống lại sự áp bức của quân đoàn Thiên giới. Sau khi có thêm Vũ Uyên gia nhập, thế cục của Ma giới đã dần dần thay đổi, uy lực của hắn cường hãn đến mức đám Thiên sứ kia vừa nghe đến tên đã sợ mất mật. Vì vậy nếu nói là hoàng tử, chi bằng nên nói là sức mạch của Vũ Uyên đã trở thành trụ cột tinh thần cho đội quân Ma giới. Cái tên ‘Chiến Thần chi ma’ được cả hai phe dùng để xưng gọi Vũ Uyên, có khác chỉ là ở thái độ khi nhắc đên mà thôi.
Tuy nhiên, nói Vũ Uyên là trụ cột tinh thần cũng chưa hắn là đúng, chính xác hơn thì nên coi hắn như một thứ ‘vũ khí hình người’. Trên gương mặt hắn lúc nào cũng là vẻ lạnh lùng đến đáng sợ, chưa bao giờ người ta nhìn ra một tia cảm xúc nào khác hơn sự băng lãnh đó. Một phần là vì khi vừa thức tỉnh, dù có là một đại ác ma đi chăng nữa, tâm hồn hắn lúc đó vẫn đơn thuần như một đứa trẻ. Hoàng tử nhờ đó mà dễ dàng đem lòng thù hận cùng ý niệm báo thù của mình truyền thụ cho hắn, y muốn biến Vũ Uyên thành công cụ giúp mình báo thù. Đại ác ma sinh ra để chém giết sẽ không cần bất kỳ loại cảm xúc nào khác … ngay cả cười cũng không.
Nhưng thời gian ở cùng Vũ Uyên càng lâu, hoàng tử đối với hắn lại càng nảy sinh cảm giác sợ hãi. Bởi y phát hiện ra, Vũ Uyên không chỉ vô tình, tâm cơ của hắn so với bất cứ ai khác càng thêm thâm trầm, tuyệt đối không thể coi là loại quái vật chỉ biết giết chóc, tính cách hung ác lãnh liệt như vậy không phải do y bồi dưỡng nên, mà là bản tính trời sinh! Năm đó, vì muốn tiêu diệt Vũ Uyên, đám quân Thiên giới đã dùng hết các loại thủ đoạn tàn độc, kết quả vẫn thủy chung không nắm được bất kỳ nhược điểm nào từ hắn, càng không nói đến lợi dụng sơ hở, ngược lại còn bị Vũ Uyên ngoan độc tàn sát, đạo quân chết thảm vô số.
Không một ai có thể phán đoán ra được tâm tư của hắn. Tình hình phản công của Ma giới ngày càng mạnh mẽ, nhưng bên cạnh đó, hoàng tử cũng không thể nào kiếm soát được Vũ Uyên như trước. Có đôi khi, y thầm mong Vũ Uyên chết dưới tay đám người Thiên giới! Bởi vì hắn quá mạnh, tâm tư khôn lường, lại quá vô tình độc ác. Một ngày nào đó bị hắn làm phản, y khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn!
Bất an cùng dằn vặt, hoàng tử sau đó đã bày ra âm mưu cực kỳ thâm độc, y bí mật liên thủ cùng Thiên giới để chống lại Vũ Uyên. Quy mô trận chiến này lớn chưa từng có, cơ hồ muốn đem Vũ Uyên đẩy vào tuyệt cảnh, mãnh tướng tinh binh của cả hai phe đều tập trung lại, dựa theo âm mưu đã được dàn xếp từ trước, tìm cách đẩy Vũ Uyên tới gần Vực Sâu Thống Khổ, lợi dụng ma lực của thánh địa cùng năng lực thần thánh mà phản phệ chèn ép hắn, lại gài sẵn một thần tướng đứng chờ, tìm cơ hội đánh lén, định làm cho hắn thần hồn câu diệt. Một mình Vũ Uyên đương nhiên khó chống lại sự tấn công của cả hai phía, bị đánh đến trọng thương.
Hoàng tử dùng năng lực đặc biệt của hoàng tộc để lẻn vào kết giới trị thương của Vũ Uyên, muốn dùng Ma kiếm kết liễu hắn, lại không nghĩ tới trong thời khắc sống chết đó, vẻ mặt của hắn lại an tĩnh đến lạ thường, không hề có một tia hoảng loạn mà chỉ im lặng nhìn hoàng tử xuống tay, đem Ma kiếm cắm sâu vào ***g ngực của mình.
Khoảnh khắc máu tươi dần nhuộm đỏ lưỡi kiếm, nhỏ thành giọt xuống mặt đất, Vũ Uyên bỗng mở miệng, dùng ngữ khí bi thiết nhàn nhạt, chậm rãi lên tiếng.
“Hơn trăm năm trước, Vũ Uyên vì hoàng tử mà thức tỉnh. Hoàng tử đã ân cần dạy bảo vô số lý lẽ, từ đó ta đã coi người như đáng sinh thành, thề sẽ vĩnh viễn thuần phục theo người. Cho dù là xuất sinh nhập tử, vạn trường chinh chiến, người đã bao giờ thấy Vũ Uyên bất trung? Mọi người đều nói ta tàn nhẫn ngoan độc, nhưng đã bao giờ người thấy Vũ Uyên bất phục? Nếu người muốn ta chết, sao không trực tiếp hạ lệnh? Người biết rõ ràng, ta sẽ không bao giờ làm trái lời người."
“Hiện tại lâm vào tình trạng như thế này, ta một câu cũng không hề có ý trách người. Chỉ là, ta nhớ đến chuyện trước kia, không phải người muốn hai chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại Thiên giới sao? Chẳng lẽ người muốn đây lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ta phản bội lời thề của ta với người?" Hắn nói dứt lời liền chậm rãi nhắm mắt, chờ đợi cái chết đang đến gần.
Hoàng tử nghe xong những lời kia, tay liền run rẩy, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống. Trong một khắc đó, y chợt hiểu ra, y sai rồi. Hình ảnh ba người tối quan trọng bỗng hiện ra trong tâm trí, phụ hoàng, lão sư … còn có Vũ Uyên.
Ma kiếm rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng chói tai. Hoàng tử ôm cổ hắn, rơi lệ nói, “Vũ Uyên! Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được! Ngươi đã đáp ứng sẽ làm bạn ta, sẽ đi theo ta mãi mãi!" Y vừa nói vừa gục đầu vào vai Vũ Uyên, nước mắt rơi xuống thấm ướt mái tóc đen dài của hắn ———– Y đã tự đè nén chính mình quá lâu, cho đến giờ phút này mới phát giác, thì ra y đã coi Vũ Uyên như người thân của mình!
Có điều hoàng tử sẽ không bao giờ biết được, lúc y gục đầu khóc trên vai Vũ Uyên, nét mặt của hắn lúc đấy không phải thương tâm, mà là một nụ cười lạnh lùng ——– Hắn là một đại ác ma, sao có thể có được thân tình?
Trong lòng hắn cười lạnh: Là ác ma phải vô tình, đây không phải là bài học đầu tiên người dạy ta sao?
Nhiều năm sau, hoàng tử giờ đây đã leo lên bảo tọa, trở thành một đại Ma hoàng, sống những ngày tháng yên ổn nhàm chán. Cho đến một ngày đẹp trời, y quyết định đem nhiệt huyết của mình đầu tư vào phát triển khoa học công nghệ, tìm cách câu trộm đường truyền interrnet từ Nhân giới, lên QQ chat chit giải khuây. Còn đang rón rén vào nông trại của ác ma đại nhân trộm ít củ cải, đột nhiên trong đầu y lại nảy ra ý nghĩ ——– Với tâm tư cùng trí tuệ của Vũ Uyên năm đó, làm sao hắn lại không phát hiện ra âm mưu bất chính của mình? Cho dù lúc đó hai phe dốc toàn lực đột kích, với ma lực của hắn, không thể có chuyện dễ dàng bị đánh đến trọng thương? Hơn nữa hắn bị thương nặng như vậy, lại có thể tỏ ra vô tình mà cố ý dẫn mình tìm vào kết giới được sao? Những lời hắn nói khi đó, cho đến bây giờ vẫn làm mình cảm động a!"
Nghĩ đến đây, Ma hoàng đột nhiên cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu. Có điều ngay sau đó, hắn bị chó canh trong vườn nhà ác ma đại nhân rượt cho chạy tóe khói, đã không trộm được củ cải còn bị đánh rơi không ít QQ tệ, vì vậy liền đem chuyện xưa quăng đi xa tít mù, quyết tâm quay lại vườn nhà ác ma đại nhân trộm thêm lần nữa, coi như đền bù tổn thất đi.
Có điều, nếu Ma hoàng mà biết được bao nhiêu tâm cơ cùng thủ đoạn của Vũ Uyên năm đó hiện tại lại đem ra áp dụng chỉ để tranh thủ đòi tăng thêm mấy trăm đồng tiền lương, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?
Hết chương 35
Tác giả :
Lililicat