Ác Ma Chiếm Hữu
Chương 46: Đừng
Ngồi chờ thật lâu trước cửa cấp cứu, cuối cùng thì Âu Tuệ Nhi cũng mệt nhừ rồi thiếp đi. Hứa Nhất Chính ôm lấy Âu Tuệ Nhi đưa ra xe, trở về căn nhà lạnh lẽo bao ngày vắng bóng cô.
Hắn gọi cho Chiêu Sài, dặn dò: "Thông báo tình hình cho tôi khi ca phẫu thuật thành công."
Chiêu Sài đẩy gọng kính: "Còn thất bại?"
Khóe môi Hứa Nhất Chính hơi nhếch lên, thần sắc biến đổi trở nên âm trầm đáng sợ: "Vậy thì thật tốt quá!"
Hắn bỏ đi, Chiêu Sài thở dài, nối gót Hứa Nhất Chính đến cửa bệnh viện, chờ cho xe hắn khuất dần rồi mới quay đầu bước trở vào. Thật sự mà nói, cậu không hiểu nổi đầu óc Hứa Nhất Chính tính toán mưu mô chuyện gì, cũng không hiểu hắn có dụng ý gì khi mang Tuệ Nhi đi mất. Trong khi cô...
Mà khoan đã... Âu Tuệ Nhi không thể nào ngủ say đến thế được dù có mệt mỏi đến cỡ nào? Cậu từng chứng kiến sức chịu đựng của cô, nên hiểu rõ... Hứa Nhất Chính lại giở trò.
...
Lúc Âu Tuệ Nhi tỉnh giấc, đầu cô đau như búa bổ, như thể ai đó vừa cầm cây đập vào sau gáy vậy. Nhưng, Âu Tuệ Nhi nhớ, khi nãy là cô thiếp đi vì quá mệt!
Đưa mắt nhìn xung quanh, cô có chút trầm tư nên lặng thinh. Đến khi phát hiện thân dưới đau nhức, cơ thể rã rời. Da thịt mát mẻ đang được phủ bởi tấm chăn lông ấm áp. Vết son trên môi đã nhòe từ bao giờ, ở cổ xuất hiện vài dấu xanh tím. Không cần đoán cũng biết rõ chuyện gì vừa mới xảy ra rồi.
Cạch
Cánh cửa mở, bóng dáng thân quen bước vào. Bờ vai Hứa Nhất Chính rộng, khuôn ngực đầy đặn vạm vỡ. Và ngũ quan của hắn, chỉ có thể làm người khác phát sinh xúc cảm muốn phạm pháp. Tiếc thay, người ta chưa làm nên tội, thì hắn đã đè người xuống. Ăn sạch.
Trao cho Âu Tuệ Nhi ly nước ấm, Hứa Nhất Chính ngồi xuống cạnh cô trên giường, hắn vén mái tóc rối bời bên má Tuệ Nhi ra sau tai. Đôi môi mỏng chợt hiền hòa nâng nhẹ: "Chiếc xe đó là của ai?"
Âu Tuệ Nhi chớp mắt, nhận lấy ly nước ấm, kê lên môi, uống vài ngụm trước khi trả lời:
"Hôm qua, Trương Phong Vân mới tặng em. Thật ra em định để dành tiền trả lại anh ấy, nhưng mà... nhưng mà..."
Khóe mắt Âu Tuệ Nhi đỏ hoe, bàn tay cầm ly nước hơi siết chặt. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, chẳng lẽ người ngồi trong chiếc xe ấy là cô chứ không phải Trương Phong Vân.
Hứa Nhất Chính vỗ nhẹ lên mu bàn tay Âu Tuệ Nhi biểu đạt ý muốn an ủi. Hắn mở lời: "Đừng lo, trong lúc em ngủ, Chiêu Sài đã báo tin cho anh. Trương Phong Vân đã qua cơn nguy kịch rồi."
"Vậy thì... tốt quá!"
Âu Tuệ Nhi nhẹ nhõm, nhắm mắt mỉm cười.
"Em muốn anh mang hắn ta về đây chăm sóc không?"
"Đừng!" Âu Tuệ Nhi vội vàng mở mắt, khước từ ngay ý định ngang ngược của Hứa Nhất Chính: "Đại khái là không nên, mẹ anh ta sớm sẽ biết chuyện và trở về nước."
Hứa Nhất Chính bá đạo nhướng mày: "Hay em sợ anh làm gì hắn ta?"
Nhớ lại viễn cảnh Trịnh Trấn Đông từng sống dở chết dở, ngày đêm gào thét khóc lóc van xin được về mà Âu Tuệ Nhi vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Dù sao thì Trấn Đông không có quá nhiều hiềm khích với Hứa Nhất Chính, còn Trương Phong Vân thì...
Âu Tuệ Nhi bắt đầu tưởng tượng phong phú mông lung về những điều đen tối ẩn chứa trong cái đầu tưởng chừng non nớt lắm.
Phân cảnh tưởng tượng bay cao bay xa rồi bay luôn.
Hứa Nhất Chính cầm một chiếc roi da bước đến gần Trương Phong Vân, trên môi nở nụ cười quyến rũ, dâm dê. Hắn nuôi râu mép, khẽ đưa ngón tay vuốt vuốt tăng thêm độ kịch tính: "Ôi Vân, tay chân anh bị bó bột thế này chắc bất tiện lắm, để tôi giúp lau sạch cơ thể nhé!"
Trương Phong Vân nằm trên giường, hai mắt trợn trắng, Hứa Nhất Chính dùng GAG bịt miệng có hình dạng bóng tròn đỏ cho anh, chưa dừng ở đó, hắn còn mua cả choker chuông xinh xắn đeo lên cổ anh.
Điều kinh hãi nhất là khi hắn cầm chiếc roi da mân mê, mơn trớn làm họa sĩ vẽ lên ngực anh từng vòng tròn khiêu gợi. Hứa Nhất Chính liếm môi, một chân đứng dưới đất, một chân nâng, tì nhẹ đầu gối lên bụng dưới Trương Phong Vân.
Ném cây roi da xuống đất, Hứa Nhất Chính dùng sức xé toạc bộ đồ vest lịch lãm trên người, dáng vẻ bóng loáng của chiếc lưng trần dần lộ ra. Rồi Âu Tuệ Nhi lướt xuống phía dưới, phần mông Hứa Nhất Chính khẽ nẩy lên khi hắn đưa tay tự vỗ lấy. Tiếng "chát" vang khắp phòng, cặp mông to rắn chắc giật giật. Hắn khom lưng, chổng mông... lộ ra chiếc quần lót lọt khe màu đỏ chói...
Hắn gọi cho Chiêu Sài, dặn dò: "Thông báo tình hình cho tôi khi ca phẫu thuật thành công."
Chiêu Sài đẩy gọng kính: "Còn thất bại?"
Khóe môi Hứa Nhất Chính hơi nhếch lên, thần sắc biến đổi trở nên âm trầm đáng sợ: "Vậy thì thật tốt quá!"
Hắn bỏ đi, Chiêu Sài thở dài, nối gót Hứa Nhất Chính đến cửa bệnh viện, chờ cho xe hắn khuất dần rồi mới quay đầu bước trở vào. Thật sự mà nói, cậu không hiểu nổi đầu óc Hứa Nhất Chính tính toán mưu mô chuyện gì, cũng không hiểu hắn có dụng ý gì khi mang Tuệ Nhi đi mất. Trong khi cô...
Mà khoan đã... Âu Tuệ Nhi không thể nào ngủ say đến thế được dù có mệt mỏi đến cỡ nào? Cậu từng chứng kiến sức chịu đựng của cô, nên hiểu rõ... Hứa Nhất Chính lại giở trò.
...
Lúc Âu Tuệ Nhi tỉnh giấc, đầu cô đau như búa bổ, như thể ai đó vừa cầm cây đập vào sau gáy vậy. Nhưng, Âu Tuệ Nhi nhớ, khi nãy là cô thiếp đi vì quá mệt!
Đưa mắt nhìn xung quanh, cô có chút trầm tư nên lặng thinh. Đến khi phát hiện thân dưới đau nhức, cơ thể rã rời. Da thịt mát mẻ đang được phủ bởi tấm chăn lông ấm áp. Vết son trên môi đã nhòe từ bao giờ, ở cổ xuất hiện vài dấu xanh tím. Không cần đoán cũng biết rõ chuyện gì vừa mới xảy ra rồi.
Cạch
Cánh cửa mở, bóng dáng thân quen bước vào. Bờ vai Hứa Nhất Chính rộng, khuôn ngực đầy đặn vạm vỡ. Và ngũ quan của hắn, chỉ có thể làm người khác phát sinh xúc cảm muốn phạm pháp. Tiếc thay, người ta chưa làm nên tội, thì hắn đã đè người xuống. Ăn sạch.
Trao cho Âu Tuệ Nhi ly nước ấm, Hứa Nhất Chính ngồi xuống cạnh cô trên giường, hắn vén mái tóc rối bời bên má Tuệ Nhi ra sau tai. Đôi môi mỏng chợt hiền hòa nâng nhẹ: "Chiếc xe đó là của ai?"
Âu Tuệ Nhi chớp mắt, nhận lấy ly nước ấm, kê lên môi, uống vài ngụm trước khi trả lời:
"Hôm qua, Trương Phong Vân mới tặng em. Thật ra em định để dành tiền trả lại anh ấy, nhưng mà... nhưng mà..."
Khóe mắt Âu Tuệ Nhi đỏ hoe, bàn tay cầm ly nước hơi siết chặt. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng, chẳng lẽ người ngồi trong chiếc xe ấy là cô chứ không phải Trương Phong Vân.
Hứa Nhất Chính vỗ nhẹ lên mu bàn tay Âu Tuệ Nhi biểu đạt ý muốn an ủi. Hắn mở lời: "Đừng lo, trong lúc em ngủ, Chiêu Sài đã báo tin cho anh. Trương Phong Vân đã qua cơn nguy kịch rồi."
"Vậy thì... tốt quá!"
Âu Tuệ Nhi nhẹ nhõm, nhắm mắt mỉm cười.
"Em muốn anh mang hắn ta về đây chăm sóc không?"
"Đừng!" Âu Tuệ Nhi vội vàng mở mắt, khước từ ngay ý định ngang ngược của Hứa Nhất Chính: "Đại khái là không nên, mẹ anh ta sớm sẽ biết chuyện và trở về nước."
Hứa Nhất Chính bá đạo nhướng mày: "Hay em sợ anh làm gì hắn ta?"
Nhớ lại viễn cảnh Trịnh Trấn Đông từng sống dở chết dở, ngày đêm gào thét khóc lóc van xin được về mà Âu Tuệ Nhi vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Dù sao thì Trấn Đông không có quá nhiều hiềm khích với Hứa Nhất Chính, còn Trương Phong Vân thì...
Âu Tuệ Nhi bắt đầu tưởng tượng phong phú mông lung về những điều đen tối ẩn chứa trong cái đầu tưởng chừng non nớt lắm.
Phân cảnh tưởng tượng bay cao bay xa rồi bay luôn.
Hứa Nhất Chính cầm một chiếc roi da bước đến gần Trương Phong Vân, trên môi nở nụ cười quyến rũ, dâm dê. Hắn nuôi râu mép, khẽ đưa ngón tay vuốt vuốt tăng thêm độ kịch tính: "Ôi Vân, tay chân anh bị bó bột thế này chắc bất tiện lắm, để tôi giúp lau sạch cơ thể nhé!"
Trương Phong Vân nằm trên giường, hai mắt trợn trắng, Hứa Nhất Chính dùng GAG bịt miệng có hình dạng bóng tròn đỏ cho anh, chưa dừng ở đó, hắn còn mua cả choker chuông xinh xắn đeo lên cổ anh.
Điều kinh hãi nhất là khi hắn cầm chiếc roi da mân mê, mơn trớn làm họa sĩ vẽ lên ngực anh từng vòng tròn khiêu gợi. Hứa Nhất Chính liếm môi, một chân đứng dưới đất, một chân nâng, tì nhẹ đầu gối lên bụng dưới Trương Phong Vân.
Ném cây roi da xuống đất, Hứa Nhất Chính dùng sức xé toạc bộ đồ vest lịch lãm trên người, dáng vẻ bóng loáng của chiếc lưng trần dần lộ ra. Rồi Âu Tuệ Nhi lướt xuống phía dưới, phần mông Hứa Nhất Chính khẽ nẩy lên khi hắn đưa tay tự vỗ lấy. Tiếng "chát" vang khắp phòng, cặp mông to rắn chắc giật giật. Hắn khom lưng, chổng mông... lộ ra chiếc quần lót lọt khe màu đỏ chói...
Tác giả :
Kim Tuyến