Ác Ma Ca Ca
Chương 79: Rốt cuộc không thể hồi đấu
Vẻ mặt nhìn nghiêng của Tạ Thư Dật, dưới ánh đèn hành lang êm dịu nhàn nhạt, tự nhiên có vẻ đẹp trai mạnh mẽ lạ kì, mái tóc vuốt keo tỉ mỉ kia, với vài sợi rủ xuống trán, trông có hơi rôi rối, lại có hơi ngang ngạnh bất kham, ánh mắt tối tăm như đang trầm tư kia, làm cho hắn trông không giống như người thật, mà lại giống như một hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh vậy, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, đủ để thu hút tất cả những trái tim thiếu nữa trên đời, mà cũng làm cho trái tim Trì Hải Hoan, nhảy loạn thìch thịch.
Tạ Thư Dật liếc qua cô một cái, sau đó, mở miệng: “Nó… không sao chứ?"
Hải Hoan nói theo bản năng: “Nó không có việc gì, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, ngủ rồi."
Tạ Thư Dật nhíu mày, hình như hắn có mơ hồ nghe được tiếng cô khóc.
“Nó đang ngủ?"
Hải Hoan gật đầu.
Tạ Thư Dật cũng không nói thêm gì nữa, thản nhiên nói: “Vậy em cũng đi nghỉ sớm đi."
“Dạ, ngủ ngon." Hải Hoan thấy hắn không có ý định nói chuyện với cô, trái tim mới đang vui mừng, bị hắt một chậu nước lạnh.
Tạ Thư Dật đi tắm, ngã uỵch xuống giường, nhưng, làm như thế nào cũng không ngủ được.
“Anh dám nói với tôi, anh có yêu tôi sao? Anh có yêu tôi không? Có yêu tôi không?" Trong đầu của hắn vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh cô ngẩng đầu gạn hỏi hắn, trong lòng, lại đang rỉ máu.
Hải Nhạc, Hải Nhạc của tôi, tại sao em lại phải hỏi tôi như vậy?
Chẳng lẽ, em biết rằng tôi chưa bao giờ nói, cho nên, em mới muốn làm khó tôi sao?
Hắn ngơ ngác nhìn trần nhà, trên trần nhà, từ từ lại biến thành gương mặt mang cười của cô, hắn rất thích rất thích nụ cười của cô, hắn nhìn cô cười mãi không chán, nhất là đôi mắt kia, ngay cả khóe mắt cong cong cũng đều mang ánh cười.
Hắn rất muốn, rất muốn bay qua ban công ngắm cô, rất muốn! Cho dù chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, hắn cũng có thể ngủ thẳng một đêm đến tận trời sáng, không giống bây giờ cứ lăn qua lộn lại.
Nhưng mà, cũng đã đồng ý với cô làm anh em rồi, như thế nào có thể lại giống như trước kia muốn đến thì đến đây?
Sau đó, lại nghĩ tới đôi môi hồng nhuận của cô, không phải chỉ một mình hắn được hưởng qua, hắn không khỏi đau đớn gầm nhẹ một tiếng, xoay người vùi mặt vào gối, rên rỉ nén cơn đau.
Tạ Hải Nhạc, tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao với em bây giờ? Rốt cuộc thì tôi lại không trở về được, em đã dần dần chiếm cứ trọn lòng tôi rồi, ở ngay chỗ sâu nhất sâu tim tôi, vị trí của em, không thể nào phá vỡ, không có gì phá nổi, Tạ Hải Nhạc, vậy còn ở trong lòng em, tôi là cái gì? Tôi là cái gì?
Một chất lỏng, chậm rãi theo khóe mắt hắn tràn ra, thấm vào trên chiếc gối nhung lông vịt.
“Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc, tôi rất đau, tôi thật sự đau quá, em có biết không? Em sẽ biết sao?" Tạ Thư Dật khàn giọng nói.
“Em là của tôi, em là của tôi, tôi không muốn em thích người khác, tôi không muốn em thích Hứa Chí Ngạn, tôi không muốn! Tôi muốn em thích tôi, tôi muốn em yêu tôi, tôi muốn em yêu tôi, Hải Nhạc, tôi muốn em yêu tôi…!" Tạ Thư Dật kiềm mình chảy nước mắt, thì thào.
Hắn chưa từng bị thống khổ như đêm nay bao giờ, mà cũng chưa từng cảm thấy bất lực như giờ phút này bao giờ, trừ lần khóc vì người mẹ đã mất, hắn không còn chảy dù chỉ một giọt nước mắt nào vì ai ngoài mẹ nữa, nhưng, vì cô, vì cô gái mà trước kia hắn có nằm mơ cũng không muốn yêu này, hắn đã chảy những giọt nước mắt yếu đuối.
“Hải Nhạc, tại sao em thì lại không thể thích tôi chứ? Em phải biết rằng, trước kia tôi cũng hận em đến thế, căm ghét em đến thế, nhưng mà, tôi cũng vẫn thích em mất rồi, thích em như lên cơn điên vậy, còn em, tại sao em lại không thể giống như tôi, thích tôi giống như tôi thích em? Hải Nhạc! Hải Nhạc!" Hắn đau đớn ôm chặt đầu mình vùi thật sâu vào trong gối đầu, tựa như một con đà điểu lúc nào cũng trốn trốn tránh tránh khắp nơi, tìm được đống cát thích hợp, sau đó vùi đầu vào trong đống cát, nước mắt, từ khi bắt đầu trượt ra khỏi hốc mắt, chưa từng thấy nó dừng lại bao giờ.
“Hải Nhạc, tôi phải làm gì bây giờ đây? Em không thích tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?" Hắn tan nát cõi lòng, tự hỏi tớ.
“Hải Nhạc, em thật sự có thể quay về làm anh em với tôi sao? Có thể sao? Nhưng mà, tôi là người đàn ông đầu tiên của em mà, không phải người ta nói đối với con gái người đàn ông đầu tiên, là khắc cốt ghi tâm đấy sao? Còn em, tại sao em thì lại nhìn tôi lạnh nhạt như thế chứ? Cũng bởi vì tôi ép buộc em sao? Nhưng mà, tôi đã chuộc tội cho tội nghiệt lần đó rồi, em nói em đã tha thứ cho tôi, như em vốn chưa từng tha thứ cho tôi, nếu em đã tha thứ cho tôi, tại sao lại không đón nhận tôi? Còn nói phải làm quay về làm anh em? Hải Nhạc! Hải Nhạc! Em đâm tôi sâu quá, em đâm tôi sâu quá! Em đang trả thù tôi trước kia từng tổn thương em đấy sao? Hải Nhạc, em chừa một chút tình được không? Được không? Tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi còn chưa được sao? Em đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự không chịu nổi nữa, tôi không hề kiên cường như tôi từng nghĩ, đến bây giờ tôi mới biết được, tôi có thể dễ dàng như vậy bị em tổn thương như thế, dễ dàng bị em làm cho đau đớn như vậy, Hải Nhạc…!" Tạ Thư Dật hai tay nắm thành quyền, từng quyền từng quyền nện ở trên giường, đau đớn bất lực.
Hai căn phòng, hai chiếc giường, hai con người, đều đang âm thầm khóc, âm thầm đau thương.
Vì đã được Tạ ba ba cho phép, vì thế, ba mẹ Hứa Nhã Nghiên cũng bỏ phiếu tán thành, hai cô gái, vùi đầu vào giai đoạn khẩn trương huấn luyện trước ngày quay.
Lâu lâu Tạ Thư Dật cũng sẽ đến đưa đón cô, nhưng mà, sau đó hắn lại trở nên vô cùng trầm mặc, Tạ Hải Nhạc không muốn ngồi xe của hắn, cô rất sợ không khí nặng nề trong xe, cô thà nhờ anh em nhà họ Hứa đưa cô về hơn, sau đó, cô từ chối vài lần, Tạ Thư Dật không còn đưa cô đi, cũng không đón cô nữa, có đôi khi Hải Nhạc đến khuya mới về nhà, Tạ Thư Dật cũng còn về sớm hơn cô, đôi khi hắn lại ngồi trên chiếc ghế sắt bên cạnh nhà kính trồng hoa, nhìn Hứa Chí Ngạn đưa cô về.
Thoạt trông, cô rất vui vẻ, niềm vui của cô, chói mắt đến thế, nhưng Tạ Thư Dật lại không tài nào bỏ qua được, hắn và cô, cứ vậy mà càng bước càng xa, xa đến mức chẳng thể nhìn thấy nhau.
Hai người, đôi khi cũng có chạm mặt, nhưng cũng chỉ là Tạ Hải Nhạc gọi hắn một tiếng “anh hai", hắn nặng nề đáp lại một tiếng, sau đó, hai người cúi đầu, lướt qua nhau.
Tạ Thư Dật liếc qua cô một cái, sau đó, mở miệng: “Nó… không sao chứ?"
Hải Hoan nói theo bản năng: “Nó không có việc gì, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái, ngủ rồi."
Tạ Thư Dật nhíu mày, hình như hắn có mơ hồ nghe được tiếng cô khóc.
“Nó đang ngủ?"
Hải Hoan gật đầu.
Tạ Thư Dật cũng không nói thêm gì nữa, thản nhiên nói: “Vậy em cũng đi nghỉ sớm đi."
“Dạ, ngủ ngon." Hải Hoan thấy hắn không có ý định nói chuyện với cô, trái tim mới đang vui mừng, bị hắt một chậu nước lạnh.
Tạ Thư Dật đi tắm, ngã uỵch xuống giường, nhưng, làm như thế nào cũng không ngủ được.
“Anh dám nói với tôi, anh có yêu tôi sao? Anh có yêu tôi không? Có yêu tôi không?" Trong đầu của hắn vẫn luôn quanh quẩn hình ảnh cô ngẩng đầu gạn hỏi hắn, trong lòng, lại đang rỉ máu.
Hải Nhạc, Hải Nhạc của tôi, tại sao em lại phải hỏi tôi như vậy?
Chẳng lẽ, em biết rằng tôi chưa bao giờ nói, cho nên, em mới muốn làm khó tôi sao?
Hắn ngơ ngác nhìn trần nhà, trên trần nhà, từ từ lại biến thành gương mặt mang cười của cô, hắn rất thích rất thích nụ cười của cô, hắn nhìn cô cười mãi không chán, nhất là đôi mắt kia, ngay cả khóe mắt cong cong cũng đều mang ánh cười.
Hắn rất muốn, rất muốn bay qua ban công ngắm cô, rất muốn! Cho dù chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, hắn cũng có thể ngủ thẳng một đêm đến tận trời sáng, không giống bây giờ cứ lăn qua lộn lại.
Nhưng mà, cũng đã đồng ý với cô làm anh em rồi, như thế nào có thể lại giống như trước kia muốn đến thì đến đây?
Sau đó, lại nghĩ tới đôi môi hồng nhuận của cô, không phải chỉ một mình hắn được hưởng qua, hắn không khỏi đau đớn gầm nhẹ một tiếng, xoay người vùi mặt vào gối, rên rỉ nén cơn đau.
Tạ Hải Nhạc, tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao với em bây giờ? Rốt cuộc thì tôi lại không trở về được, em đã dần dần chiếm cứ trọn lòng tôi rồi, ở ngay chỗ sâu nhất sâu tim tôi, vị trí của em, không thể nào phá vỡ, không có gì phá nổi, Tạ Hải Nhạc, vậy còn ở trong lòng em, tôi là cái gì? Tôi là cái gì?
Một chất lỏng, chậm rãi theo khóe mắt hắn tràn ra, thấm vào trên chiếc gối nhung lông vịt.
“Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc, tôi rất đau, tôi thật sự đau quá, em có biết không? Em sẽ biết sao?" Tạ Thư Dật khàn giọng nói.
“Em là của tôi, em là của tôi, tôi không muốn em thích người khác, tôi không muốn em thích Hứa Chí Ngạn, tôi không muốn! Tôi muốn em thích tôi, tôi muốn em yêu tôi, tôi muốn em yêu tôi, Hải Nhạc, tôi muốn em yêu tôi…!" Tạ Thư Dật kiềm mình chảy nước mắt, thì thào.
Hắn chưa từng bị thống khổ như đêm nay bao giờ, mà cũng chưa từng cảm thấy bất lực như giờ phút này bao giờ, trừ lần khóc vì người mẹ đã mất, hắn không còn chảy dù chỉ một giọt nước mắt nào vì ai ngoài mẹ nữa, nhưng, vì cô, vì cô gái mà trước kia hắn có nằm mơ cũng không muốn yêu này, hắn đã chảy những giọt nước mắt yếu đuối.
“Hải Nhạc, tại sao em thì lại không thể thích tôi chứ? Em phải biết rằng, trước kia tôi cũng hận em đến thế, căm ghét em đến thế, nhưng mà, tôi cũng vẫn thích em mất rồi, thích em như lên cơn điên vậy, còn em, tại sao em lại không thể giống như tôi, thích tôi giống như tôi thích em? Hải Nhạc! Hải Nhạc!" Hắn đau đớn ôm chặt đầu mình vùi thật sâu vào trong gối đầu, tựa như một con đà điểu lúc nào cũng trốn trốn tránh tránh khắp nơi, tìm được đống cát thích hợp, sau đó vùi đầu vào trong đống cát, nước mắt, từ khi bắt đầu trượt ra khỏi hốc mắt, chưa từng thấy nó dừng lại bao giờ.
“Hải Nhạc, tôi phải làm gì bây giờ đây? Em không thích tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ?" Hắn tan nát cõi lòng, tự hỏi tớ.
“Hải Nhạc, em thật sự có thể quay về làm anh em với tôi sao? Có thể sao? Nhưng mà, tôi là người đàn ông đầu tiên của em mà, không phải người ta nói đối với con gái người đàn ông đầu tiên, là khắc cốt ghi tâm đấy sao? Còn em, tại sao em thì lại nhìn tôi lạnh nhạt như thế chứ? Cũng bởi vì tôi ép buộc em sao? Nhưng mà, tôi đã chuộc tội cho tội nghiệt lần đó rồi, em nói em đã tha thứ cho tôi, như em vốn chưa từng tha thứ cho tôi, nếu em đã tha thứ cho tôi, tại sao lại không đón nhận tôi? Còn nói phải làm quay về làm anh em? Hải Nhạc! Hải Nhạc! Em đâm tôi sâu quá, em đâm tôi sâu quá! Em đang trả thù tôi trước kia từng tổn thương em đấy sao? Hải Nhạc, em chừa một chút tình được không? Được không? Tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi còn chưa được sao? Em đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự không chịu nổi nữa, tôi không hề kiên cường như tôi từng nghĩ, đến bây giờ tôi mới biết được, tôi có thể dễ dàng như vậy bị em tổn thương như thế, dễ dàng bị em làm cho đau đớn như vậy, Hải Nhạc…!" Tạ Thư Dật hai tay nắm thành quyền, từng quyền từng quyền nện ở trên giường, đau đớn bất lực.
Hai căn phòng, hai chiếc giường, hai con người, đều đang âm thầm khóc, âm thầm đau thương.
Vì đã được Tạ ba ba cho phép, vì thế, ba mẹ Hứa Nhã Nghiên cũng bỏ phiếu tán thành, hai cô gái, vùi đầu vào giai đoạn khẩn trương huấn luyện trước ngày quay.
Lâu lâu Tạ Thư Dật cũng sẽ đến đưa đón cô, nhưng mà, sau đó hắn lại trở nên vô cùng trầm mặc, Tạ Hải Nhạc không muốn ngồi xe của hắn, cô rất sợ không khí nặng nề trong xe, cô thà nhờ anh em nhà họ Hứa đưa cô về hơn, sau đó, cô từ chối vài lần, Tạ Thư Dật không còn đưa cô đi, cũng không đón cô nữa, có đôi khi Hải Nhạc đến khuya mới về nhà, Tạ Thư Dật cũng còn về sớm hơn cô, đôi khi hắn lại ngồi trên chiếc ghế sắt bên cạnh nhà kính trồng hoa, nhìn Hứa Chí Ngạn đưa cô về.
Thoạt trông, cô rất vui vẻ, niềm vui của cô, chói mắt đến thế, nhưng Tạ Thư Dật lại không tài nào bỏ qua được, hắn và cô, cứ vậy mà càng bước càng xa, xa đến mức chẳng thể nhìn thấy nhau.
Hai người, đôi khi cũng có chạm mặt, nhưng cũng chỉ là Tạ Hải Nhạc gọi hắn một tiếng “anh hai", hắn nặng nề đáp lại một tiếng, sau đó, hai người cúi đầu, lướt qua nhau.
Tác giả :
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương