Ác Ma Ca Ca
Chương 116: Chị hai thật sự quá đáng sợ
Hải Nhạc vẫn cúi đầu, cũng không hề mở miệng.
Tạ Thư Dật hoàn toàn không cần phải nói dối chuyện này với cô, tuy rằng trước kia hắn luôn luôn ở trước mặt ba mẹ âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) về chuyện liên quan tới cô, nhưng, thật sự thì hắn chưa bao giờ nói dối trước mặt cô, hắn muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng giấu diếm cô, trừ sau đó lại không để cho cô biết chính xác tình cảm của hắn đối với cô, còn tưởng rằng hắn chỉ là muốn chơi trò tình cảm thôi, mới dẫn đến chuyện hai người cứ luôn ở đó mà lòng vòng lòng vòng, nhưng mà, cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ sao nói vậy, nói cái gì thì làm cái đó, hắn thật sự không cần phải vì đã lên giường với chị hai mà đi giao hết trách nhiệm cho chị ấy. Hơn nữa chị hai, từ thủ đoạn lúc chị ấy vì trả thù cậu học, ở sinh nhật cậu đoạt lấy bạn trai người khác, lại lập tức đá người ta đi thì có thể nhìn ra, chị hai, cũng không phải là chị hai trước đây nữa! Cho nên, nếu chị ấy không muốn buông tay với Tạ Thư Dật, đúng là chị ấy có thể sẽ không từ thủ đoạn cũng muốn trói chặt Tạ Thư Dật, lên giường với Tạ Thư Dật hy sinh lần đầu tiên của tớ, là thủ đoạn cũ nhưng lại nhanh nhất cũng có hiệu quả nhất rồi, trừ biện pháp này, thật đúng là không còn biện pháp gì có thể buộc Tạ Thư Dật lại được. Qủa thật không ngờ chị hai lại có thể nghĩ ra cách như vậy! Chị hai thật sự là quá khủng khiếp! Chị ấy mới bao nhiêu chứ? Vậy mà lại có thể nghĩ ra cách như vậy! Chị hai thật sự quá đáng sợ! Hải Nhạc không khỏi run lên một cái.
Tạ Thư Dật cũng không dám giục cô, đứng ở cạnh cô chờ một giây như qua một năm.
Thật lâu sau, Hải Nhạc ngẩng đầu lên.
“Em tin tưởng anh! Em tin anh không phải muốn lên giường với chị ấy! Em tin là chị ấy hãm hại anh!" Hải Nhạc nói.
Trái tim đang treo lủng lẳng của Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng rơi xuống, hắn kích động ôm Hải Nhạc vào lòng, liên tục hỏi: “Nhạc Nhạc! Tôi không có mất em phải không? Em thật sự vẫn còn cần tôi? Phải không? Em thật sự vẫn cần tôi phải không?"
Hải Nhạc gật đầu thật mạnh.
“Thật tốt quá! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Cám ơn em! Cám ơn em!" Tạ Thư Dật dùng sức hôn môi Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: “Cho dù em tin tưởng anh đi nữa, nhưng mà, chị hai sẽ không bỏ qua, sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ làm cho ba mẹ biết chuyện này." Tạ Thư Dật thở dài một hơi, không biết có nên nói cho cô biết, ba mẹ đã biết rồi hay không.
“Chị ấy làm như vậy, chắc chắn là không buông tay với anh! Em sợ đến lúc đó ba mẹ mà biết, sẽ ép anh ở cùng chị ấy! Chị ấy làm như vậy, chính là muốn đạt tới mục đích này!" Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là, Hải Nhạc thật sự rất thông minh, những chuyện hắn không dám nói ra khỏi miệng này, đều bị cô đoán trúng! Lo là, bọn họ phải đối mặt với những thứ phiền toái liên tiếp này thế nào đây?
Tạ Thư Dật ấp úng nói: “ ba mẹ biết rồi."
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Hải Nhạc giật tớ mở to hai mắt.
“Tại tôi quá tức giận, đánh Hải Hoan một bạt tai, Hải Hoan liền không ngừng thét to lên, dẫn tới ba mẹ đến, bọn họ thấy được tôi đang mặc quần áo, mà Hải Hoan thì đang ngồi ở trên giường, ba tôi cho là tôi khi dễ Hải Hoan, đánh tôi vài cái." Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc che đầu, không nhịn được rên lên: “Em phải nói anh thế nào đây? Tạ Thư Dật, bình thường anh thoạt nhìn rất thông minh, làm sao anh lại có thể xúc động như vậy chứ?"
“Tôi không đánh cô ta, cô ta cũng sẽ làm ầm lên cho ba mẹ biết." Tạ Thư Dật tức giận nói.
Hải Nhạc nghĩ nghĩ: “Cũng đúng."
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại tràn ra: “Chị hai thật sự quá đáng, sao có thể làm như vậy chứ? Chị ấy thế nào lại biến thành người như vậy?"
Tạ Thư Dật không nói gì, trong lòng hắn chỉ có nỗi hối hận vô tận, nếu hắn biết Hải Hoan có thủ đoạn lợi hại như vậy, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng sẽ không đi chọc cô ta.
Hải Nhạc cắn môi, nói yếu ớt: “Em nghĩ, ba chắc chắn sẽ nói, bảo anh phải chịu trách nhiệm này đúng không."
“Đúng vậy." Tạ Thư Dật gật đầu bất đắc dĩ.
Hải Nhạc nhìn hắn, nước mắt lại khống chế nổi lăn xuống, cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy anh muốn làm gì bây giờ?"
Tạ Thư Dật vội vàng nhìn cô, nói: “Vấn đề không phải là tôi làm gì bây giờ, mà là em! Em không thể vì chuyện này mà từ bỏ tôi! Em phải cùng tôi chống chọi áp lực này!"
Nước mắt Hải Nhạc càng chảy dữ dội hơn, cô không ngừng lắc đầu: “Em cũng không biết, em cũng không biết phải làm sao bây giờ, nếu anh không cho Hải Hoan một câu trả lời thỏa đáng, ba với mẹ em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy? Thư Dật, em muốn được ở bên anh! Nhưng mà, tại sao lại khó như vậy?" Hải Nhạc nghĩ rằng rất có thể sẽ phải tách khỏi Thư Dật, cô không khỏi lại khóc nức nở.
Tạ Thư Dật cũng bị cô khóc buốt giá cả người, cho dù hai người kiên trì đi nữa, nhưng, có chuyện Hải Hoan này, ba mẹ sẽ cho phép hắn và cô ở bên nhau ư?
“Nhạc Nhạc! Em không thể từ bỏ tôi, chúng ta thật vất vả mới đến được với nhau! Em không thể từ bỏ! Tôi không có khả năng đính hôn với Hải Hoan, đánh chết tôi cũng sẽ không làm! Tôi nói, cho dù tôi phải thoát ly quan hệ với Tạ gia, tôi cũng sẽ không đính hôn với cô ta!"
Nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, lòng Hải Nhạc lại tràn đầy tuyệt vọng, cô đau đớn đến không thể tự chủ.
“Trời ạ! Bọn họ đều đã bắt anh đính hôn với chị ấy! Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cho dù em tin là anh bị chị hai em gài bẫy, em cũng có thể tha thứ anh, nhưng mà, ba mẹ không thể nào tin tưởng anh! Bọn họ tận mắt nhìn thấy a! Tạ Thư Dật, chúng ta cứ mãi không thể ở bên nhau như vậy sao? Thư Dật, em cũng không muốn mất đi anh a! Em không muốn mất đi anh! Chúng ta mới ở trước mặt mẹ anh nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Em không muốn mất anh!" Hải Nhạc liều mạng ôm lấy Tạ Thư Dật, khóc như đứt từng khúc ruột.
“Tôi cũng không muốn thế! Tôi cũng không muốn rời xa em! Tôi cũng muốn vĩnh viễn ở bên em! Cho nên, tôi sẽ tuyệt đối không đồng ý đính hôn với Hải Hoan! Có đánh chết tôi! Có đuổi tôi ra khỏi Tạ gia, tôi cũng sẽ không đính hôn với ả!" Tạ Thư Dật chảy nước mắt nói.
Tạ Thư Dật hoàn toàn không cần phải nói dối chuyện này với cô, tuy rằng trước kia hắn luôn luôn ở trước mặt ba mẹ âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh) về chuyện liên quan tới cô, nhưng, thật sự thì hắn chưa bao giờ nói dối trước mặt cô, hắn muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cho tới bây giờ đều chưa từng giấu diếm cô, trừ sau đó lại không để cho cô biết chính xác tình cảm của hắn đối với cô, còn tưởng rằng hắn chỉ là muốn chơi trò tình cảm thôi, mới dẫn đến chuyện hai người cứ luôn ở đó mà lòng vòng lòng vòng, nhưng mà, cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ sao nói vậy, nói cái gì thì làm cái đó, hắn thật sự không cần phải vì đã lên giường với chị hai mà đi giao hết trách nhiệm cho chị ấy. Hơn nữa chị hai, từ thủ đoạn lúc chị ấy vì trả thù cậu học, ở sinh nhật cậu đoạt lấy bạn trai người khác, lại lập tức đá người ta đi thì có thể nhìn ra, chị hai, cũng không phải là chị hai trước đây nữa! Cho nên, nếu chị ấy không muốn buông tay với Tạ Thư Dật, đúng là chị ấy có thể sẽ không từ thủ đoạn cũng muốn trói chặt Tạ Thư Dật, lên giường với Tạ Thư Dật hy sinh lần đầu tiên của tớ, là thủ đoạn cũ nhưng lại nhanh nhất cũng có hiệu quả nhất rồi, trừ biện pháp này, thật đúng là không còn biện pháp gì có thể buộc Tạ Thư Dật lại được. Qủa thật không ngờ chị hai lại có thể nghĩ ra cách như vậy! Chị hai thật sự là quá khủng khiếp! Chị ấy mới bao nhiêu chứ? Vậy mà lại có thể nghĩ ra cách như vậy! Chị hai thật sự quá đáng sợ! Hải Nhạc không khỏi run lên một cái.
Tạ Thư Dật cũng không dám giục cô, đứng ở cạnh cô chờ một giây như qua một năm.
Thật lâu sau, Hải Nhạc ngẩng đầu lên.
“Em tin tưởng anh! Em tin anh không phải muốn lên giường với chị ấy! Em tin là chị ấy hãm hại anh!" Hải Nhạc nói.
Trái tim đang treo lủng lẳng của Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng rơi xuống, hắn kích động ôm Hải Nhạc vào lòng, liên tục hỏi: “Nhạc Nhạc! Tôi không có mất em phải không? Em thật sự vẫn còn cần tôi? Phải không? Em thật sự vẫn cần tôi phải không?"
Hải Nhạc gật đầu thật mạnh.
“Thật tốt quá! Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc! Cám ơn em! Cám ơn em!" Tạ Thư Dật dùng sức hôn môi Hải Nhạc.
Hải Nhạc nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhẹ giọng nói: “Cho dù em tin tưởng anh đi nữa, nhưng mà, chị hai sẽ không bỏ qua, sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ làm cho ba mẹ biết chuyện này." Tạ Thư Dật thở dài một hơi, không biết có nên nói cho cô biết, ba mẹ đã biết rồi hay không.
“Chị ấy làm như vậy, chắc chắn là không buông tay với anh! Em sợ đến lúc đó ba mẹ mà biết, sẽ ép anh ở cùng chị ấy! Chị ấy làm như vậy, chính là muốn đạt tới mục đích này!" Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là, Hải Nhạc thật sự rất thông minh, những chuyện hắn không dám nói ra khỏi miệng này, đều bị cô đoán trúng! Lo là, bọn họ phải đối mặt với những thứ phiền toái liên tiếp này thế nào đây?
Tạ Thư Dật ấp úng nói: “ ba mẹ biết rồi."
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Hải Nhạc giật tớ mở to hai mắt.
“Tại tôi quá tức giận, đánh Hải Hoan một bạt tai, Hải Hoan liền không ngừng thét to lên, dẫn tới ba mẹ đến, bọn họ thấy được tôi đang mặc quần áo, mà Hải Hoan thì đang ngồi ở trên giường, ba tôi cho là tôi khi dễ Hải Hoan, đánh tôi vài cái." Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc che đầu, không nhịn được rên lên: “Em phải nói anh thế nào đây? Tạ Thư Dật, bình thường anh thoạt nhìn rất thông minh, làm sao anh lại có thể xúc động như vậy chứ?"
“Tôi không đánh cô ta, cô ta cũng sẽ làm ầm lên cho ba mẹ biết." Tạ Thư Dật tức giận nói.
Hải Nhạc nghĩ nghĩ: “Cũng đúng."
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại tràn ra: “Chị hai thật sự quá đáng, sao có thể làm như vậy chứ? Chị ấy thế nào lại biến thành người như vậy?"
Tạ Thư Dật không nói gì, trong lòng hắn chỉ có nỗi hối hận vô tận, nếu hắn biết Hải Hoan có thủ đoạn lợi hại như vậy, cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng sẽ không đi chọc cô ta.
Hải Nhạc cắn môi, nói yếu ớt: “Em nghĩ, ba chắc chắn sẽ nói, bảo anh phải chịu trách nhiệm này đúng không."
“Đúng vậy." Tạ Thư Dật gật đầu bất đắc dĩ.
Hải Nhạc nhìn hắn, nước mắt lại khống chế nổi lăn xuống, cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy anh muốn làm gì bây giờ?"
Tạ Thư Dật vội vàng nhìn cô, nói: “Vấn đề không phải là tôi làm gì bây giờ, mà là em! Em không thể vì chuyện này mà từ bỏ tôi! Em phải cùng tôi chống chọi áp lực này!"
Nước mắt Hải Nhạc càng chảy dữ dội hơn, cô không ngừng lắc đầu: “Em cũng không biết, em cũng không biết phải làm sao bây giờ, nếu anh không cho Hải Hoan một câu trả lời thỏa đáng, ba với mẹ em chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh. Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy? Thư Dật, em muốn được ở bên anh! Nhưng mà, tại sao lại khó như vậy?" Hải Nhạc nghĩ rằng rất có thể sẽ phải tách khỏi Thư Dật, cô không khỏi lại khóc nức nở.
Tạ Thư Dật cũng bị cô khóc buốt giá cả người, cho dù hai người kiên trì đi nữa, nhưng, có chuyện Hải Hoan này, ba mẹ sẽ cho phép hắn và cô ở bên nhau ư?
“Nhạc Nhạc! Em không thể từ bỏ tôi, chúng ta thật vất vả mới đến được với nhau! Em không thể từ bỏ! Tôi không có khả năng đính hôn với Hải Hoan, đánh chết tôi cũng sẽ không làm! Tôi nói, cho dù tôi phải thoát ly quan hệ với Tạ gia, tôi cũng sẽ không đính hôn với cô ta!"
Nghe Tạ Thư Dật nói như vậy, lòng Hải Nhạc lại tràn đầy tuyệt vọng, cô đau đớn đến không thể tự chủ.
“Trời ạ! Bọn họ đều đã bắt anh đính hôn với chị ấy! Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, chúng ta phải làm sao bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Cho dù em tin là anh bị chị hai em gài bẫy, em cũng có thể tha thứ anh, nhưng mà, ba mẹ không thể nào tin tưởng anh! Bọn họ tận mắt nhìn thấy a! Tạ Thư Dật, chúng ta cứ mãi không thể ở bên nhau như vậy sao? Thư Dật, em cũng không muốn mất đi anh a! Em không muốn mất đi anh! Chúng ta mới ở trước mặt mẹ anh nói sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Em không muốn mất anh!" Hải Nhạc liều mạng ôm lấy Tạ Thư Dật, khóc như đứt từng khúc ruột.
“Tôi cũng không muốn thế! Tôi cũng không muốn rời xa em! Tôi cũng muốn vĩnh viễn ở bên em! Cho nên, tôi sẽ tuyệt đối không đồng ý đính hôn với Hải Hoan! Có đánh chết tôi! Có đuổi tôi ra khỏi Tạ gia, tôi cũng sẽ không đính hôn với ả!" Tạ Thư Dật chảy nước mắt nói.
Tác giả :
Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương