Ác Linh Quốc Gia
Quyển 3 - Chương 37: Giãy giụa
Cũng may là Lãnh Nguyệt cũng đã sớm chuẩn bị, vung tay ném hai lá bùa màu bạc về phía trước, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ. Máu dính trên hai lá bùa kia bên trên, lập tức nó phát ra ánh sáng màu bạc, trên sương mù hình thành một ký hiệu kỳ quái giống như Thái Cực bát quái.
Mà ngay lúc ký hiệu cổ quái đó xuất hiện trên sương mù, Lãnh Nguyệt cũng đồng thời vận sức chờ từ lâu để phát công. Thanh kiếm Mộc Đào không lưỡi kia lại hiện ra, hắn tiến lên một bước khẽ hét lên:
Trảm!
Rút kiếm, vung kiếm, giương kiếm, Lãnh Nguyệt uyển chuyển chém ra một đường kiếm đẹp mắt. Ngay lập tức trên bề mặt đám sương mù xuất hiện một vết rách lớn.
Tiếp đến, những lỗ hổng trên sương mù bắt đầu vỡ vụn, tạo thành một trận bọt nước rơi vãi trên mặt đất.
Ngưu bức!
Lãnh Nguyệt cử động uyển chuyển đến mức làm Hạ Thiên Kỳ không khỏi ngây cả người, một chớp mắt vừa rồi hắn bỗng có cảm giác rất lạ, hắn không thể không thừa nhận rằng Lãnh Nguyệt thật sự rất đẹp trai.
Nghe Hạ Thiên Kỳ tán thưởng, lông mày của Lãnh Nguyệt có chút nhíu lại, cũng không nói lời nào mà tăng tốc xông ra khỏi phòng. Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng cảm thán nhưng bước chân không hề chậm lại, chạy sát sau lưng Lãnh Nguyệt mà chạy ra ngoài.
Hắn nghe trong phòng truyền ra tiếng la hét hoảng sợ của một nữ nhân, hẳn là thê tử của Trương Qua Tử đã tỉnh, không ngờ nàng cũng bị tác động.
Nhưng điều này hiển nhiên không phải là điều mà hắn quan tâm lúc này. Bởi vì nữ quỷ cũng không hề từ bỏ việc truy sát bọn hắn.
Sau khi bọn hắn chạy ra khỏi phòng, lần lượt gặp lại tình trạng bị sương mù ngăn cản nhưng đáng ăn mừng là những lần ngăn cản này đều bị Lãnh Nguyệt hoá giải hết.
Khó khăn chạy ra khỏi nhà của Trương Qua Tử, thân hình của Lãnh Nguyệt đã có chút lảo đảo, có thể thấy vừa rồi hắn đã làm một loạt series động tác kia chắc cũng không thoải mái.
Cậu không sao chứ?
Bất luận là đứng ở góc độ nhận biết nào, thì ở góc độ của một người hỗ trợ, Hạ Thiên Kỳ không hi vọng Lãnh Nguyệt xảy ra vấn đề. Tuy nhiên câu nói này lại từ trong miệng hắn nói ra thì thật sự không cảm thấy thoải mái chút nào.
Cậu lo cho chính mình là được rồi, tôi không sao.
Quả nhiên Hạ Thiên Kỳ đã lo lắng không đúng chỗ, tên đê tiện Lãnh Nguyệt kia vốn dĩ không cần quan tâm làm gì.
Không thấy nữ quỷ đuổi theo nhưng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vẫn không dám buông lỏng. Trong cơn mưa, hai người chạy hết tốc độ, mục đích chính là thẳng đến nhà của Hồ Đại Ngưu.
Nếu như chúng ta không thể tìm được cách hóa giải oán khí của nó, chỉ sợ nó nhất định sẽ tiếp tục truy đuổi để giết chết chúng ta. Chúng ta không quản chuyện này thì có phải khỏe hơn không.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cứ bận tâm về một điều này mãi, cảm thấy nếu như ngay lúc bắt đầu mà bọn hắn chịu nghe lời cảnh cáo của nữ quỷ kia, không nhúng tay vào điều tra chuyện này, thì có lẽ bọn hắn sẽ không bị nữ quỷ ghen ghét.
Rất có thể là sau khi nữ quỷ giết hết những người đã từng làm nhục nó khi còn sống, oán khí của nó sẽ tự nhiên được hóa giải.
Những kẻ như vậy đều rất xảo trá, bất luận bọn chúng khi còn sống là người tốt hay không phải là người tốt, một khi đã xuất hiện dưới hình thái của quỷ thì bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Có ý gì?
Hạ Thiên Kỳ mờ mịt nhìn về phía Lãnh Nguyệt, hai mắt bị nước mưa xối vào nên có chút mơ hồ.
Ý của tôi đó là loại quỷ này bất luận có phải từ người biến hóa hay không thì bọn chúng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, cuối cùng sẽ bị việc giết người chiếm hết tâm trí.
Có cho là vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy có chút không đúng.
Chỗ nào?
Tôi cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy nữ quỷ kia, sau khi chết và lúc còn sống thay đổi quá lớn.
Có thể lúc còn sống nó “Xảo trá" một chút thì sẽ không chịu nhiều nỗi nhục nhã như thế. Nếu xem như sau khi thành quỷ nó mới trở nên “xảo trá" thì cũng không lớn đến vậy được."
Nói đến điểm này, đột nhiên Hạ Thiên Kỳ nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi thử Lãnh Nguyệt:
Cậu nói với tôi về sự việc của con quỷ kia là cậu đoán, hay là xác nhận một trăm phần trăm?
Là cảm giác.
...
Trong lúc này Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng mình cứ như có hàng vạn con ngựa chạy qua vậy, hắn thật sự rất muốn hỏi Lãnh Nguyệt một câu, bộ hắn không thể nói một câu đáng tin cậy hơn một chút chứ.
Không biết thì sao không chịu mới sớm. Đã không biết mà còn tỏ ra vẻ mình biết hết tất cả mọi chuyện, nói đến nửa ngày thì cuối cùng lại nói là chỉ là cảm giác của bản thân hắn mà thôi.
Hóa ra Hạ Thiên Kỳ tưởng rằng Lãnh Nguyệt bắt quỷ cho nên nhất định sẽ hiểu rất rõ về mấy loại quỷ này. Ai mà ngờ hắn chỉ đơn giản là đến bắt quỷ mà thôi, cũng không hiểu rõ sức mạnh của con quỷ này mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Lãnh Nguyệt cũng không suy nghĩ thêm nữa, sự thật cũng chứng minh rằng Lãnh Nguyệt cũng không có được khả năng phân tích trời cho là bao nhiêu.
Ngay lúc bọn hắn định lao tới nhà của Hồ Đại Ngưu thì lại tuyệt vọng vì bị nhốt trở lại ở trong nhà của Trương Qua Tử.
Chết rồi... Rốt cuộc cũng chết rồi... Ha ha...
Trần Lão Đại quỳ trên mặt đất mà cười một cách dữ tợn, nhìn sang bên cạnh khuôn mặt méo mó của hắn thì thấy ba thi thể đang nằm trên mặt đất. Trong đó có Trương Qua Tử, thê tử của hắn, hơn nữa còn có đứa con nhỏ của Trương Qua Tử.
Trần Lão Đại đúng là muốn đuổi cùng giết tận cả nhà của Trương Qua Tử. Đương nhiên, nếu như hắn không làm như vậy thì hắn sẽ không phải là Trần Lão Đại. Nguyên tắc làm người của hắn chính là hễ ai chọc đến hắn thì nó nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Tuy nhiên bây giờ đến lượt hắn không có đường thoát.
Từ lúc Trần Lão Đại giết chết Trương Qua Tử cho đến khi giết luôn vợ con của Trương Qua Tử, nữ quỷ đều không có tham gia vào. Chỉ đơn giản là phong tỏa căn phòng này không cho bất kỳ người nào sống sót để mà rời khỏi chỗ này.
Trần Lão Đại cũng không phải loại người cam tâm tình nguyện bị giết chết. Tuy nhiên vợ con của Trương Qua Tử đã chứng minh cho hắn thấy được bất cứ ai cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Bất luận là cửa sổ hay cửa chính kia đều bị sương mù đáng chết kia vây kín.
Tiểu Lệ, tôi thừa nhận tôi xâm phạm cô nhưng tôi lại không có ý tổn thương cô chút nào cả, tôi chỉ…"
Trần Lão Đại vốn còn muốn kể khổ với nữ Quỷ, hắn muốn đánh cược mạng sống của mình lần cuối cùng, chỉ là không đợi hắn nói xong, hắn lập tức cảm thấy có thứ gì đó kẹt lại trong cổ họng.
Khụ khụ...
Trần Lão Đại cảm thấy khó chịu rồi bắt đầu ho khan. Đồng thời càng ngày càng khó chịu hơn.
Hắn ho khan liên tục, sắc mặt ngày càng khó coi. Tóc từ trong yết hầu không ngừng đi ra.
Những sợi tóc rất dài và ướt nhẹp.
Trần Lão Đại nhớ tới cái dáng vẻ đau khổ đến cực độ khi chết của hắn. Những giọt nước không ngừng tuôn ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể. Đồng thời miệng của hắn không ngừng nôn ra tóc.
Nhà của Hồ Đại Ngưu nhà vẫn giữ nguyên bộ dạng trước đó, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt thận trọng đi lại cỗ quan tài phía trước, nhìn vào bên trong một cái. Trong cỗ quan tài trống không, nữ quỷ nằm ở bên trong đã không thấy tung tích đâu.
Chúng ta phải thiêu hủy nó đi.
Mưa to cũng bắt đầu chuyển sang mưa phùn. Lãnh Nguyệt cùng Hạ Thiên Kỳ kéo cái quan tài kéo từ trong phòng của Hồ Đại Ngưu ra. Sau đó lợi dụng than đốt lửa bên trong lò vẫn chưa tắt mà đốt quan tài.
Nhìn khói dày đặc đang không ngừng toát ra từ căn nhà trước mặt, Hạ Thiên Kỳ không khỏicảm thấy ngậm ngùi nói:
“Trong nhiệm vụ ở học viện nữ sinh Tề Hà lúc trước tôi đã muốn phóng hỏa rồi, coi như bây giờ đã được tội nguyện."
Lửa càng lúc càng lớn, cổ quan tài của nữ quỷ kia chắc cũng đã bị lửa lớn làm cho biến thành tro, sau khi Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt xác nhận xong thì không ở lại thêm nữa mà lại quay trở về nhà của Trần Lão Đại, dù sao cũng đã bị giày vò hơn nửa đêm, bọn hắn cũng cần được tẩm bổ thêm đồ ăn.
Mà ngay lúc ký hiệu cổ quái đó xuất hiện trên sương mù, Lãnh Nguyệt cũng đồng thời vận sức chờ từ lâu để phát công. Thanh kiếm Mộc Đào không lưỡi kia lại hiện ra, hắn tiến lên một bước khẽ hét lên:
Trảm!
Rút kiếm, vung kiếm, giương kiếm, Lãnh Nguyệt uyển chuyển chém ra một đường kiếm đẹp mắt. Ngay lập tức trên bề mặt đám sương mù xuất hiện một vết rách lớn.
Tiếp đến, những lỗ hổng trên sương mù bắt đầu vỡ vụn, tạo thành một trận bọt nước rơi vãi trên mặt đất.
Ngưu bức!
Lãnh Nguyệt cử động uyển chuyển đến mức làm Hạ Thiên Kỳ không khỏi ngây cả người, một chớp mắt vừa rồi hắn bỗng có cảm giác rất lạ, hắn không thể không thừa nhận rằng Lãnh Nguyệt thật sự rất đẹp trai.
Nghe Hạ Thiên Kỳ tán thưởng, lông mày của Lãnh Nguyệt có chút nhíu lại, cũng không nói lời nào mà tăng tốc xông ra khỏi phòng. Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng cảm thán nhưng bước chân không hề chậm lại, chạy sát sau lưng Lãnh Nguyệt mà chạy ra ngoài.
Hắn nghe trong phòng truyền ra tiếng la hét hoảng sợ của một nữ nhân, hẳn là thê tử của Trương Qua Tử đã tỉnh, không ngờ nàng cũng bị tác động.
Nhưng điều này hiển nhiên không phải là điều mà hắn quan tâm lúc này. Bởi vì nữ quỷ cũng không hề từ bỏ việc truy sát bọn hắn.
Sau khi bọn hắn chạy ra khỏi phòng, lần lượt gặp lại tình trạng bị sương mù ngăn cản nhưng đáng ăn mừng là những lần ngăn cản này đều bị Lãnh Nguyệt hoá giải hết.
Khó khăn chạy ra khỏi nhà của Trương Qua Tử, thân hình của Lãnh Nguyệt đã có chút lảo đảo, có thể thấy vừa rồi hắn đã làm một loạt series động tác kia chắc cũng không thoải mái.
Cậu không sao chứ?
Bất luận là đứng ở góc độ nhận biết nào, thì ở góc độ của một người hỗ trợ, Hạ Thiên Kỳ không hi vọng Lãnh Nguyệt xảy ra vấn đề. Tuy nhiên câu nói này lại từ trong miệng hắn nói ra thì thật sự không cảm thấy thoải mái chút nào.
Cậu lo cho chính mình là được rồi, tôi không sao.
Quả nhiên Hạ Thiên Kỳ đã lo lắng không đúng chỗ, tên đê tiện Lãnh Nguyệt kia vốn dĩ không cần quan tâm làm gì.
Không thấy nữ quỷ đuổi theo nhưng Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt vẫn không dám buông lỏng. Trong cơn mưa, hai người chạy hết tốc độ, mục đích chính là thẳng đến nhà của Hồ Đại Ngưu.
Nếu như chúng ta không thể tìm được cách hóa giải oán khí của nó, chỉ sợ nó nhất định sẽ tiếp tục truy đuổi để giết chết chúng ta. Chúng ta không quản chuyện này thì có phải khỏe hơn không.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ cứ bận tâm về một điều này mãi, cảm thấy nếu như ngay lúc bắt đầu mà bọn hắn chịu nghe lời cảnh cáo của nữ quỷ kia, không nhúng tay vào điều tra chuyện này, thì có lẽ bọn hắn sẽ không bị nữ quỷ ghen ghét.
Rất có thể là sau khi nữ quỷ giết hết những người đã từng làm nhục nó khi còn sống, oán khí của nó sẽ tự nhiên được hóa giải.
Những kẻ như vậy đều rất xảo trá, bất luận bọn chúng khi còn sống là người tốt hay không phải là người tốt, một khi đã xuất hiện dưới hình thái của quỷ thì bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Có ý gì?
Hạ Thiên Kỳ mờ mịt nhìn về phía Lãnh Nguyệt, hai mắt bị nước mưa xối vào nên có chút mơ hồ.
Ý của tôi đó là loại quỷ này bất luận có phải từ người biến hóa hay không thì bọn chúng cũng sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, cuối cùng sẽ bị việc giết người chiếm hết tâm trí.
Có cho là vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy có chút không đúng.
Chỗ nào?
Tôi cũng không nói lên được, chỉ cảm thấy nữ quỷ kia, sau khi chết và lúc còn sống thay đổi quá lớn.
Có thể lúc còn sống nó “Xảo trá" một chút thì sẽ không chịu nhiều nỗi nhục nhã như thế. Nếu xem như sau khi thành quỷ nó mới trở nên “xảo trá" thì cũng không lớn đến vậy được."
Nói đến điểm này, đột nhiên Hạ Thiên Kỳ nhớ ra cái gì đó, quay sang hỏi thử Lãnh Nguyệt:
Cậu nói với tôi về sự việc của con quỷ kia là cậu đoán, hay là xác nhận một trăm phần trăm?
Là cảm giác.
...
Trong lúc này Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng mình cứ như có hàng vạn con ngựa chạy qua vậy, hắn thật sự rất muốn hỏi Lãnh Nguyệt một câu, bộ hắn không thể nói một câu đáng tin cậy hơn một chút chứ.
Không biết thì sao không chịu mới sớm. Đã không biết mà còn tỏ ra vẻ mình biết hết tất cả mọi chuyện, nói đến nửa ngày thì cuối cùng lại nói là chỉ là cảm giác của bản thân hắn mà thôi.
Hóa ra Hạ Thiên Kỳ tưởng rằng Lãnh Nguyệt bắt quỷ cho nên nhất định sẽ hiểu rất rõ về mấy loại quỷ này. Ai mà ngờ hắn chỉ đơn giản là đến bắt quỷ mà thôi, cũng không hiểu rõ sức mạnh của con quỷ này mạnh hơn hắn bao nhiêu.
Lãnh Nguyệt cũng không suy nghĩ thêm nữa, sự thật cũng chứng minh rằng Lãnh Nguyệt cũng không có được khả năng phân tích trời cho là bao nhiêu.
Ngay lúc bọn hắn định lao tới nhà của Hồ Đại Ngưu thì lại tuyệt vọng vì bị nhốt trở lại ở trong nhà của Trương Qua Tử.
Chết rồi... Rốt cuộc cũng chết rồi... Ha ha...
Trần Lão Đại quỳ trên mặt đất mà cười một cách dữ tợn, nhìn sang bên cạnh khuôn mặt méo mó của hắn thì thấy ba thi thể đang nằm trên mặt đất. Trong đó có Trương Qua Tử, thê tử của hắn, hơn nữa còn có đứa con nhỏ của Trương Qua Tử.
Trần Lão Đại đúng là muốn đuổi cùng giết tận cả nhà của Trương Qua Tử. Đương nhiên, nếu như hắn không làm như vậy thì hắn sẽ không phải là Trần Lão Đại. Nguyên tắc làm người của hắn chính là hễ ai chọc đến hắn thì nó nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Tuy nhiên bây giờ đến lượt hắn không có đường thoát.
Từ lúc Trần Lão Đại giết chết Trương Qua Tử cho đến khi giết luôn vợ con của Trương Qua Tử, nữ quỷ đều không có tham gia vào. Chỉ đơn giản là phong tỏa căn phòng này không cho bất kỳ người nào sống sót để mà rời khỏi chỗ này.
Trần Lão Đại cũng không phải loại người cam tâm tình nguyện bị giết chết. Tuy nhiên vợ con của Trương Qua Tử đã chứng minh cho hắn thấy được bất cứ ai cũng không thể thoát khỏi nơi này.
Bất luận là cửa sổ hay cửa chính kia đều bị sương mù đáng chết kia vây kín.
Tiểu Lệ, tôi thừa nhận tôi xâm phạm cô nhưng tôi lại không có ý tổn thương cô chút nào cả, tôi chỉ…"
Trần Lão Đại vốn còn muốn kể khổ với nữ Quỷ, hắn muốn đánh cược mạng sống của mình lần cuối cùng, chỉ là không đợi hắn nói xong, hắn lập tức cảm thấy có thứ gì đó kẹt lại trong cổ họng.
Khụ khụ...
Trần Lão Đại cảm thấy khó chịu rồi bắt đầu ho khan. Đồng thời càng ngày càng khó chịu hơn.
Hắn ho khan liên tục, sắc mặt ngày càng khó coi. Tóc từ trong yết hầu không ngừng đi ra.
Những sợi tóc rất dài và ướt nhẹp.
Trần Lão Đại nhớ tới cái dáng vẻ đau khổ đến cực độ khi chết của hắn. Những giọt nước không ngừng tuôn ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể. Đồng thời miệng của hắn không ngừng nôn ra tóc.
Nhà của Hồ Đại Ngưu nhà vẫn giữ nguyên bộ dạng trước đó, Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt thận trọng đi lại cỗ quan tài phía trước, nhìn vào bên trong một cái. Trong cỗ quan tài trống không, nữ quỷ nằm ở bên trong đã không thấy tung tích đâu.
Chúng ta phải thiêu hủy nó đi.
Mưa to cũng bắt đầu chuyển sang mưa phùn. Lãnh Nguyệt cùng Hạ Thiên Kỳ kéo cái quan tài kéo từ trong phòng của Hồ Đại Ngưu ra. Sau đó lợi dụng than đốt lửa bên trong lò vẫn chưa tắt mà đốt quan tài.
Nhìn khói dày đặc đang không ngừng toát ra từ căn nhà trước mặt, Hạ Thiên Kỳ không khỏicảm thấy ngậm ngùi nói:
“Trong nhiệm vụ ở học viện nữ sinh Tề Hà lúc trước tôi đã muốn phóng hỏa rồi, coi như bây giờ đã được tội nguyện."
Lửa càng lúc càng lớn, cổ quan tài của nữ quỷ kia chắc cũng đã bị lửa lớn làm cho biến thành tro, sau khi Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt xác nhận xong thì không ở lại thêm nữa mà lại quay trở về nhà của Trần Lão Đại, dù sao cũng đã bị giày vò hơn nửa đêm, bọn hắn cũng cần được tẩm bổ thêm đồ ăn.
Tác giả :
Trong Nháy Mắt Cười Cười