Ác Linh Quốc Gia
Quyển 14 - Chương 17: Vây chặn
Dịch: Hàn Phong Vũ
Thấy Đại Huy đi cùng Đổng Tuyết, Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Đổng Tuyết, phát hiện Đổng Tuyết cũng đang đứng đó quan sát mình, Hạ Thiên Kỳ lại dùng vẻ mặt bất biến nói:
"Đây không phải là Vương cục trưởng sao, gần đây sao có thể rảnh rỗi như thế này chứ?"
"Tôi vừa phá được một vụ án mạng đặc biệt, nên muốn quay về xem xét một chút, ngoài ra đừng gọi tôi là Vương cục trưởng nữa, tôi đã bị giáng chức rồi."
Mặc dù bị Hạ Thiên Kỳ đâm trúng chỗ đau, hơn nữa kẻ đầu sỏ lại là Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng Đại Huy không dám nổi giận chút nào, dù sao thì sự tàn nhẫn của Hạ Thiên Kỳ và thân phận bí ẩn kia của hắn vẫn còn là ký ức vẫn còn mới mẻ với gã, sớm đã không còn dũng khí để đi chọc vào nữa.
"A, nếu như các người nói là đã có công việc, vậy thì cứ nhanh chóng đi trước đi, xong việc rồi sẽ nói sau."
Hạ Thiên Kỳ không có gì hay ho để nói với loại người như gã Đại Huy này, còn Đổng Tuyết, từ sau khi bị hắn từ chối lần trước, ngoại trừ hắn nhắn tin hỏi có văn phòng Hoàng Kim nào ở Bắc An không ra thì không còn chút liên lạc nào nữa.
"Tôi và Đại Huy không có vẫn đề gì cả, nếu không thì cùng nhau đi ăn một bữa đi?"
"Hôm nay tôi còn bận vài việc, vẫn là để hôm nào khác đi, hôm khác tôi sẽ mời hai người."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ có chút không biết phải đi đâu, nhưng hắn lại không có chút tâm tình đi ăn cơm với bọn người Đổng Tuyết, nhất là khi hắn nhìn Đại Huy còn không thấy thuận mắt.
"Thiên Kỳ, chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?"
Vốn định xoay người đi, nhưng một câu nói này của Đổng Tuyết lại khiến cho Hạ Thiên Kỳ cười cười bất đắc dĩ:
"Được rồi, tôi mời khách, chúng ta đi ăn gì?"
Đổng Tuyết đã nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng nếu mình còn từ chối nữa, vậy thì thật đúng là một chút mặt mũi cũng không chừa lạị cho họ, mặc kệ thế nào, trong thời gian còn đi học, Đổng Tuyết đã chiếu cố hắn không ít, mỗi lần hắn trêu chọc vào phiền toái, đều là Đổng Tuyết ra mặt giúp hắn dọn dẹp.
Dù chỉ là tình nghĩa của những đứa trẻ, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
"Đến quán ăn đi, ăn chút đồ nướng, uống chút rượu bia."
Đổng Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh ta cũng đi sao?"
Hạ Thiên Kỳ không e dè mà chỉ chỉ vào Đại Huy đang ngồi trên chiếc ferrari.
Đổng Tuyết quay đầu lại nhìn Đại Huy đang không biết làm thế nào, sau đó lắc đầu nói:
"Anh ta không đi, chỉ có hai người chúng ta thôi."
Để Đại Huy tự mình bắt một chiếc xe taxi rời đi, Hạ Thiên Kỳ lái xe mình đỗ ở ven đường, ngồi trong chiếc ferrari của Đổng Tuyết đến một quán ăn đường phố lớn rất náo nhiệt ở thị trấn Bắc An.
Trên xe, Hạ Thiên Kỳ có chút tò mò hỏi:
"Cô và Đại Huy là người yêu sao?"
"Anh cảm thấy có thể hay sao?"
"Vậy thì hai người..."
"Anh ta đang muốn xin tôi làm việc cho anh ta, anh ta từ vị trí của phó cục trưởng bị giáng chức, muốn thu quân về Bắc An, muốn lén lút thành lập một bộ máy."
Đổng Tuyết nói có chút khinh thường, Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, bởi hắn hiểu rất rõ con người của Đổng Tuyết, trước giờ không đặt những người đối xử tốt với cô có thể có lợi trong tầm mắt.
Thực ra quan hệ với cô có thể bưng bít được hoàn toàn là rất khó, vì cô cảm thấy những lời chủ động nịnh hót tâng bốc kia đều đến từ những con người có thể trục lợi trên bản thân cô, nên cô đối xử với bọn họ rất không nhỏ nhen. Mà những người nhìn cô khinh thường, thì cô lại điên cuồng trả thù.
Cho nên làm bạn bè với cô, gây khó dễ có chừng có mực là điều tất yếu, trừ phi anh và cô ấy chính là một người ở cùng một đẳng cấp.
Đỗ xe lại ven đường cạnh quán ăn đường phố, Hạ Thiên Kỳ theo Đổng Tuyết vào trong một quán ăn.
"Đến đây, ăn gì đây?"
Hiển nhiên, ông chủ này nhận ra Đổng Tuyết, trên thực tế thì ở thị trấn Bắc An không có bao nhiêu người không nhận ra cô, nghe nói cả một dãy những quán ăn đường phố này là của cha Đổng Tuyết.
"Hôm nay là anh ta mời khách, cứ hỏi anh ta."
Đổng Tuyết cầm thực đơn do ông chủ đưa đến đặt vào tầm tay Hạ Thiên Kỳ, ông chủ kia nhìn qua thì tuổi tác không lớn, trên cổ lộ ra khỏi cổ áo và trên cánh tay đầy hình xăm.
Ông chủ liếc mắt đánh giá Hạ Thiên Kỳ một lần, Hạ Thiên Kỳ cũng không buồn nhìn lão ta, chỉ nhìn vào thực đơn nói:
"Đầu tiên cứ đem ra những món đặc sắc nhất ở chỗ các người đi, sau đó lấy thêm một thùng bia hơi lại đây."
"Được rồi."
Ông chủ thấy Đổng Tuyết không nói gì, lão ta thì lại cũng rất thức thời đáp trả lại một tiếng, sau đó sau đó đi chuẩn bị.
"Cô biết ông chủ này hay sao?"
"Không phải là rất quen thuộc, là người của chú Kiều."
Chú Kiều là một người em trai của cha Đổng Tuyết, hiện tại trên cao có chuyện gì đều do chú Kiều ra mặt, còn cha của Đổng Tuyết về đối ngoại thì đã gột rửa trắng đi, chỉ làm công việc buôn bán lương thiện.
"Khi còn đến trường, thật ra tôi rất hâm mộ cuộc sống của cô, đến trường hay tan trường gì đều có xe đưa rước, không cần biết gây ra họa nhiều thế nào, chỉ cần đẩy cha cô ra là có thể dẹp yên được.
Nhưng mà khi ra ngoài chơi với bạn cùng lớp, sau lưng cũng có vài người theo bảo vệ."
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, Đổng Tuyết lấy một bao thuốc lá phụ nữ trong chiếc túi chanel của mình, rút ra một điếu châm lên rồi hỏi:
"Bây giờ là hiện tại đấy, anh vẫn còn hâm mộ tôi sao?"
"Không hâm mộ."
"Điều này chúng tỏ anh đã trưởng thành."
Đổng Tuyết cười khan hai tiếng, tiếp theo đó chỉ vào một quán ăn đường phố bày trên đường, nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Bây giờ tôi muốn ai cút khỏi nơi này, thì hắn ta sẽ lăn ra khỏi nơi này ngay tức khắc, đây là đang mặt ngoài mọi người đều nhìn thấy, nhưng nhìn đến đâu chứ? Mỗi người bọn họ đều có ý nghĩ muốn lôi tôi ra băm thành vạn khúc, lôi cha tôi ra băm thành cả trăm khúc.
Vì từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy chúng ta đang phân phát tiền của bọn họ, chúng ta áp bức bọn họ.
Cho nên tôi dù có mỉm cười với bọn họ, thì sự tôn kính và khách khí của bọn họ với tôi đều là giả tạo."
"Chúng ta vẫn là nên tán gẫu về đề tài vui vẻ nào đó đi."
Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe mấy cái máng nước hắt ra ngoài này của Đổng Tuyết, mặc dù hắn biết rõ Đổng Tuyết này đến một người bạn cũng không có, rất khó nói lại với người khác những chuyện này, nhưng hắn lại muốn nghe vài lời nói có năng lượng tích cực hơn.
"Được rồi, chỉ có điều bên ngoài dường như không có gì vui vẻ cả, vẫn nên là anh nói đi tôi sẽ nghe."
Trên thực tế, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết phải nói cái đề tài nào mới là vui vẻ thật sự, cho nên cũng chỉ kể lại cho Đổng Tuyết mấy tiết mục ngắn tương đối thú vị.
Một lát sau, ông chủ đem bia hơi và một phần thịt xiên kèm rau trộn đi lên, Hạ Thiên Kỳ và Đổng Tuyết lại uống một ly rồi thêm một ly nữa.
Sau vài ly bia trio6 xuống miệng, Hạ Thiên Kỳ tóm tắt lại bầu không khí không quá xấu hổ, Đồng Tuyết càng uống càng nói nhiều hơn, lúc này Hạ Thiên Kỳ lại không cảm thấy quá phiền phức, vẫn kiên trì ngồi nghe Đổng Tuyết hắt nước đi.
Đổng Tuyết càng nói càng uống nhiều, mặc dì Hạ Thiên Kỳ cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của hắn thì làm sao một Đổng Tuyết có thể so sánh. Nếu dùng lời của Tào Kim Hải để nói, cái tửu lượng này của hắn là trời sinh ra để chuẩn bị thêm cho em gái.
Một thùng lớn bia hơi uống xong hết, Đổng Tuyết không uống nhiều hơn nữa, Hạ Thiên Kỳ kết thúc rồi dìu Đổng Tuyết đảo lảo xiêu vẹo, đi thẳng về phía đầu phố dự định bắt một chiếc xe đưa Đổng Tuyết về.
Có điều không đợi đến khi hắn dìu Đổng Tuyết đến đầu phố, lại nhìn thấy bốn người cường tráng khỏe mạnh đi ra từ trong một quán ăn đường phố, nhanh chóng chặn trước người Hạ Thiên Kỳ:
"Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về."
Cả bốn người này rất dễ nhận ra, tất cả đều là người do cha của Đổng Tuyết sắp xếp để bảo vệ xung quanh Đổng Tuyết, dù sao thì kẻ thù của gia đình lão Đổng ở thị trấn Bắc An này cũng không ít, nên có bảo vệ là tuyệt đối cần thiết.
Hạ Thiên Kỳ vừa lúc cũng lười biếng phí công phí sức, cho nên lại dìu Đổng Tuyết giao lại cho một người trong số đó.
"Anh đưa cô ấy về đi."
Người dẩn đầu kia sau khi nghe được câu nói ấy, lập tức gật đầu dìu theo Đổng Tuyết bỏ đi, nhưng ba người khác thì không có chút ý tứ nào cho thấy sẽ rời đi.
Hạ Thiên Kỳ muốn đi vòng qua bọn họ, nhưng lại bị một người trong số đó vung tay siết chặt cổ áo, sau đó đối mặt với hắn uy hiếp nói:
"Tao cho mày đi rồi sao?"
"Người cũng đã giao cho các người rồi, các người còn gì nữa đây?" Hạ Thiên Kỳ cũng không phải là không dọn dẹp được ba người này, mà hắn cảm thấy rằng hoàn toàn không cần thiết phải động tay động chân.
"Dạy dỗ lại mày một chút, sau này tránh xa Đổng Tuyết ra một chút, không phải thứ rác rưởi nào cũng có đủ tư cách để giao thiệp với cô ấy."
Thấy Đại Huy đi cùng Đổng Tuyết, Hạ Thiên Kỳ liếc nhìn Đổng Tuyết, phát hiện Đổng Tuyết cũng đang đứng đó quan sát mình, Hạ Thiên Kỳ lại dùng vẻ mặt bất biến nói:
"Đây không phải là Vương cục trưởng sao, gần đây sao có thể rảnh rỗi như thế này chứ?"
"Tôi vừa phá được một vụ án mạng đặc biệt, nên muốn quay về xem xét một chút, ngoài ra đừng gọi tôi là Vương cục trưởng nữa, tôi đã bị giáng chức rồi."
Mặc dù bị Hạ Thiên Kỳ đâm trúng chỗ đau, hơn nữa kẻ đầu sỏ lại là Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng Đại Huy không dám nổi giận chút nào, dù sao thì sự tàn nhẫn của Hạ Thiên Kỳ và thân phận bí ẩn kia của hắn vẫn còn là ký ức vẫn còn mới mẻ với gã, sớm đã không còn dũng khí để đi chọc vào nữa.
"A, nếu như các người nói là đã có công việc, vậy thì cứ nhanh chóng đi trước đi, xong việc rồi sẽ nói sau."
Hạ Thiên Kỳ không có gì hay ho để nói với loại người như gã Đại Huy này, còn Đổng Tuyết, từ sau khi bị hắn từ chối lần trước, ngoại trừ hắn nhắn tin hỏi có văn phòng Hoàng Kim nào ở Bắc An không ra thì không còn chút liên lạc nào nữa.
"Tôi và Đại Huy không có vẫn đề gì cả, nếu không thì cùng nhau đi ăn một bữa đi?"
"Hôm nay tôi còn bận vài việc, vẫn là để hôm nào khác đi, hôm khác tôi sẽ mời hai người."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ có chút không biết phải đi đâu, nhưng hắn lại không có chút tâm tình đi ăn cơm với bọn người Đổng Tuyết, nhất là khi hắn nhìn Đại Huy còn không thấy thuận mắt.
"Thiên Kỳ, chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?"
Vốn định xoay người đi, nhưng một câu nói này của Đổng Tuyết lại khiến cho Hạ Thiên Kỳ cười cười bất đắc dĩ:
"Được rồi, tôi mời khách, chúng ta đi ăn gì?"
Đổng Tuyết đã nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng nếu mình còn từ chối nữa, vậy thì thật đúng là một chút mặt mũi cũng không chừa lạị cho họ, mặc kệ thế nào, trong thời gian còn đi học, Đổng Tuyết đã chiếu cố hắn không ít, mỗi lần hắn trêu chọc vào phiền toái, đều là Đổng Tuyết ra mặt giúp hắn dọn dẹp.
Dù chỉ là tình nghĩa của những đứa trẻ, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
"Đến quán ăn đi, ăn chút đồ nướng, uống chút rượu bia."
Đổng Tuyết suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh ta cũng đi sao?"
Hạ Thiên Kỳ không e dè mà chỉ chỉ vào Đại Huy đang ngồi trên chiếc ferrari.
Đổng Tuyết quay đầu lại nhìn Đại Huy đang không biết làm thế nào, sau đó lắc đầu nói:
"Anh ta không đi, chỉ có hai người chúng ta thôi."
Để Đại Huy tự mình bắt một chiếc xe taxi rời đi, Hạ Thiên Kỳ lái xe mình đỗ ở ven đường, ngồi trong chiếc ferrari của Đổng Tuyết đến một quán ăn đường phố lớn rất náo nhiệt ở thị trấn Bắc An.
Trên xe, Hạ Thiên Kỳ có chút tò mò hỏi:
"Cô và Đại Huy là người yêu sao?"
"Anh cảm thấy có thể hay sao?"
"Vậy thì hai người..."
"Anh ta đang muốn xin tôi làm việc cho anh ta, anh ta từ vị trí của phó cục trưởng bị giáng chức, muốn thu quân về Bắc An, muốn lén lút thành lập một bộ máy."
Đổng Tuyết nói có chút khinh thường, Hạ Thiên Kỳ nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, bởi hắn hiểu rất rõ con người của Đổng Tuyết, trước giờ không đặt những người đối xử tốt với cô có thể có lợi trong tầm mắt.
Thực ra quan hệ với cô có thể bưng bít được hoàn toàn là rất khó, vì cô cảm thấy những lời chủ động nịnh hót tâng bốc kia đều đến từ những con người có thể trục lợi trên bản thân cô, nên cô đối xử với bọn họ rất không nhỏ nhen. Mà những người nhìn cô khinh thường, thì cô lại điên cuồng trả thù.
Cho nên làm bạn bè với cô, gây khó dễ có chừng có mực là điều tất yếu, trừ phi anh và cô ấy chính là một người ở cùng một đẳng cấp.
Đỗ xe lại ven đường cạnh quán ăn đường phố, Hạ Thiên Kỳ theo Đổng Tuyết vào trong một quán ăn.
"Đến đây, ăn gì đây?"
Hiển nhiên, ông chủ này nhận ra Đổng Tuyết, trên thực tế thì ở thị trấn Bắc An không có bao nhiêu người không nhận ra cô, nghe nói cả một dãy những quán ăn đường phố này là của cha Đổng Tuyết.
"Hôm nay là anh ta mời khách, cứ hỏi anh ta."
Đổng Tuyết cầm thực đơn do ông chủ đưa đến đặt vào tầm tay Hạ Thiên Kỳ, ông chủ kia nhìn qua thì tuổi tác không lớn, trên cổ lộ ra khỏi cổ áo và trên cánh tay đầy hình xăm.
Ông chủ liếc mắt đánh giá Hạ Thiên Kỳ một lần, Hạ Thiên Kỳ cũng không buồn nhìn lão ta, chỉ nhìn vào thực đơn nói:
"Đầu tiên cứ đem ra những món đặc sắc nhất ở chỗ các người đi, sau đó lấy thêm một thùng bia hơi lại đây."
"Được rồi."
Ông chủ thấy Đổng Tuyết không nói gì, lão ta thì lại cũng rất thức thời đáp trả lại một tiếng, sau đó sau đó đi chuẩn bị.
"Cô biết ông chủ này hay sao?"
"Không phải là rất quen thuộc, là người của chú Kiều."
Chú Kiều là một người em trai của cha Đổng Tuyết, hiện tại trên cao có chuyện gì đều do chú Kiều ra mặt, còn cha của Đổng Tuyết về đối ngoại thì đã gột rửa trắng đi, chỉ làm công việc buôn bán lương thiện.
"Khi còn đến trường, thật ra tôi rất hâm mộ cuộc sống của cô, đến trường hay tan trường gì đều có xe đưa rước, không cần biết gây ra họa nhiều thế nào, chỉ cần đẩy cha cô ra là có thể dẹp yên được.
Nhưng mà khi ra ngoài chơi với bạn cùng lớp, sau lưng cũng có vài người theo bảo vệ."
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói đến đây, Đổng Tuyết lấy một bao thuốc lá phụ nữ trong chiếc túi chanel của mình, rút ra một điếu châm lên rồi hỏi:
"Bây giờ là hiện tại đấy, anh vẫn còn hâm mộ tôi sao?"
"Không hâm mộ."
"Điều này chúng tỏ anh đã trưởng thành."
Đổng Tuyết cười khan hai tiếng, tiếp theo đó chỉ vào một quán ăn đường phố bày trên đường, nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Bây giờ tôi muốn ai cút khỏi nơi này, thì hắn ta sẽ lăn ra khỏi nơi này ngay tức khắc, đây là đang mặt ngoài mọi người đều nhìn thấy, nhưng nhìn đến đâu chứ? Mỗi người bọn họ đều có ý nghĩ muốn lôi tôi ra băm thành vạn khúc, lôi cha tôi ra băm thành cả trăm khúc.
Vì từ đầu đến cuối bọn họ đều cảm thấy chúng ta đang phân phát tiền của bọn họ, chúng ta áp bức bọn họ.
Cho nên tôi dù có mỉm cười với bọn họ, thì sự tôn kính và khách khí của bọn họ với tôi đều là giả tạo."
"Chúng ta vẫn là nên tán gẫu về đề tài vui vẻ nào đó đi."
Hạ Thiên Kỳ không muốn nghe mấy cái máng nước hắt ra ngoài này của Đổng Tuyết, mặc dù hắn biết rõ Đổng Tuyết này đến một người bạn cũng không có, rất khó nói lại với người khác những chuyện này, nhưng hắn lại muốn nghe vài lời nói có năng lượng tích cực hơn.
"Được rồi, chỉ có điều bên ngoài dường như không có gì vui vẻ cả, vẫn nên là anh nói đi tôi sẽ nghe."
Trên thực tế, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết phải nói cái đề tài nào mới là vui vẻ thật sự, cho nên cũng chỉ kể lại cho Đổng Tuyết mấy tiết mục ngắn tương đối thú vị.
Một lát sau, ông chủ đem bia hơi và một phần thịt xiên kèm rau trộn đi lên, Hạ Thiên Kỳ và Đổng Tuyết lại uống một ly rồi thêm một ly nữa.
Sau vài ly bia trio6 xuống miệng, Hạ Thiên Kỳ tóm tắt lại bầu không khí không quá xấu hổ, Đồng Tuyết càng uống càng nói nhiều hơn, lúc này Hạ Thiên Kỳ lại không cảm thấy quá phiền phức, vẫn kiên trì ngồi nghe Đổng Tuyết hắt nước đi.
Đổng Tuyết càng nói càng uống nhiều, mặc dì Hạ Thiên Kỳ cũng uống không ít, nhưng tửu lượng của hắn thì làm sao một Đổng Tuyết có thể so sánh. Nếu dùng lời của Tào Kim Hải để nói, cái tửu lượng này của hắn là trời sinh ra để chuẩn bị thêm cho em gái.
Một thùng lớn bia hơi uống xong hết, Đổng Tuyết không uống nhiều hơn nữa, Hạ Thiên Kỳ kết thúc rồi dìu Đổng Tuyết đảo lảo xiêu vẹo, đi thẳng về phía đầu phố dự định bắt một chiếc xe đưa Đổng Tuyết về.
Có điều không đợi đến khi hắn dìu Đổng Tuyết đến đầu phố, lại nhìn thấy bốn người cường tráng khỏe mạnh đi ra từ trong một quán ăn đường phố, nhanh chóng chặn trước người Hạ Thiên Kỳ:
"Chúng tôi sẽ đưa cô ấy về."
Cả bốn người này rất dễ nhận ra, tất cả đều là người do cha của Đổng Tuyết sắp xếp để bảo vệ xung quanh Đổng Tuyết, dù sao thì kẻ thù của gia đình lão Đổng ở thị trấn Bắc An này cũng không ít, nên có bảo vệ là tuyệt đối cần thiết.
Hạ Thiên Kỳ vừa lúc cũng lười biếng phí công phí sức, cho nên lại dìu Đổng Tuyết giao lại cho một người trong số đó.
"Anh đưa cô ấy về đi."
Người dẩn đầu kia sau khi nghe được câu nói ấy, lập tức gật đầu dìu theo Đổng Tuyết bỏ đi, nhưng ba người khác thì không có chút ý tứ nào cho thấy sẽ rời đi.
Hạ Thiên Kỳ muốn đi vòng qua bọn họ, nhưng lại bị một người trong số đó vung tay siết chặt cổ áo, sau đó đối mặt với hắn uy hiếp nói:
"Tao cho mày đi rồi sao?"
"Người cũng đã giao cho các người rồi, các người còn gì nữa đây?" Hạ Thiên Kỳ cũng không phải là không dọn dẹp được ba người này, mà hắn cảm thấy rằng hoàn toàn không cần thiết phải động tay động chân.
"Dạy dỗ lại mày một chút, sau này tránh xa Đổng Tuyết ra một chút, không phải thứ rác rưởi nào cũng có đủ tư cách để giao thiệp với cô ấy."
Tác giả :
Trong Nháy Mắt Cười Cười