Ác Linh Quốc Gia
Quyển 10 - Chương 28: Nhà xưởng chết chóc
Dịch: Hàn Phong Vũ
Với cái tín nhiệm này của mọi người, mặc dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn có chút cảm giác xúc động và thành tựu, nhưng nếu như bọn họ thật sự nhường lại cho hắn quyền ra quyết định cuối cũng thì quả thật rất khó khăn.
Dù sao thì chỉ cần hắn nói ra một câu nào đó thiếu suy nghĩ, cũng đủ để hoàn toàn thay đổi vận mệnh của tất cả bọn họ, hoặc là sống, hoặc là chết.
Mặc dù trước đó hắn cũng đã từng nói qua quan điểm của mình và trong lúc đang bàn bạc vấn đề, cho dù trước đó hắn cũng nắm giữ chức "đội trưởng" gì đó, nhưng mà khi đó lại không có đến một vài người thật sự để ý đến lời nói của hắn, tối đa cũng chỉ có thể bị xem là một phần ý kiến cá nhân giữa phần đông những ý kiến khác được đưa ra, còn với tình hình thật sự không thể đưa ra kế hoạch nào khả thi như lúc này, chẳng khác nào mang một loại thuốc ra thử ngựa chết một lần thành ngựa sống.
Mà cái danh hiệu mà bọn họ gọi là "đội trưởng" với hắn mà nói, cũng vỏn vẹn chỉ là một danh hiệu bình thường mà thôi, danh hiệu thật sự hẳn phải nên gọi là thủ lĩnh bộ phận hậu cần.
Không phải vì mọi người xem thường hắn, mà là vì hắn thật sự không có chút sức mạnh nào, cũng không có năng lực.
Nhưng từ lúc sau khi hắn có thể thực hiện quỷ hóa, loại biến hóa vi diệu này dần dần bắt đầu xảy ra.
"Quyết định này làm cũng được mà không làm cũng được, mà trước khi ra quyết định vấn đề này, tôi chỉ muốn hỏi mọi người một câu, mọi người ở đây đang nghĩ đến muốn từ bỏ hay là muốn tiếp tục?"
Hạ Thiên Kỳ nói không sai, quyết định này thật ra không có gì rối rắm, bởi vì nếu như tất cả mọi người đều quyết tâm muốn giải quyết nhiệm vụ lần này, như vậy thì không sớm thì muộn cũng phải chạm mặt với con quỷ kia, cho nên nhất định phải nhanh chóng quyết định không được phép chậm trễ.
Ví bằng mặt khác nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng khả năng phải mạo hiểm để giải quyết nhiệm vụ lần này là quá lớn, như vậy bọn họ cũng không nhất thiết phải kén cá chọn canh để làm gì nữa, cứ việc trực tiếp ngồi lên xe quay trở về là xong chuyện.
Dù sao thì lần này chỉ là một lần thực hiện nhiệm vụ riêng mà thôi, cũng không phải là nhiệm vụ do công ty cưỡng chế ủy nhiệm xuống phải thi hành.
"Chắc chắn là phải tiếp tục, đã đi từng bước một đến tận đây rồi, còn có lý do nào để buông bỏ nữa chứ." Lưu Ngôn Mẫn nói ra không chút nghĩ ngợi.
"Nói như vậy cũng không sai chút nào, nhưng mà đúng thật là..."
Ít nhiều gì Triệu Tĩnh Thù cũng có lộ ra vẻ hơi lưỡng lự một chút, dù sao thì sức mạnh của cô so với tất cả mọi người ở đây có hơi yếu kém hơn một chút, chỉ có điều khi thấy dáng vẻ của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng đều muốn tiếp tục đến cùng, cô cắn chặt răng lại rồi cũng gật đầu.
Lý Thu Bình ở bên cạnh nghe được rất rõ, vốn còn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ bọn họ cảm thấy đối đầu với thứ này là quá mức nguy hiểm, nên đã ra quyết định bỏ đi rồi quay trở về, chỉ riêng điều này cũng khiến cho Lý Thu Bình sợ hãi đến tái cả mặt, không ngừng gọi Hạ Thiên Kỳ lại nói:
"Hạ tiên sinh các người không thể nói mà không giữ lời được, chính các người đã từng đồng ý với tôi là sẽ giúp tôi, các người không thể cứ bỏ đi như thế này được..."
"Chúng tôi có nói qua là sẽ bỏ đi hay sao? Vừa lúc nãy chỉ là muốn thu thập lại ý kiến một chút mà thôi, quốc lộ 202 đối với chúng tôi không phải là một chỗ quá quen thuộc. Thuận tiện lần này sẽ cho ông dẫn đường đi."
Hạ Thiên Kỳ thấy Lý Thu Bình tuổi tác đã lớn, mà vẫn còn có hành động vừa nói vừa khóc, trong lòng hắn cũng càng đồng ý với câu nói người càng già càng quý tiếc sinh mệnh kia.
***
Quốc lộ 202, trong một khu nhà xưởng bỏ hoang.
Trước kia đây là một gian nhà xưởng sản xuất những sản phẩm làm từ thủy tinh, lúc này đã bị bỏ hoang có đến hơn vài năm rồi. Trên cánh cổng chính sơn màu xanh phủ đầy ghỉ sét, bụi đất cùng với mạng nhện trộn lẫn lại với nhau vương đầy không dứt.
Bên trong một phần xưởng bỏ hoang trong số đó, một lớp tro bụi thật dày hoàn toàn thành công trong việc che giấu cảnh vật thật sự của nơi này, mơ hồ có thể thấy được phía trước còn lộ ra một khối thủy tinh vỡ thành từng mảnh lớn nhỏ không đồng đều.
Mà trên bàn vốn để sắp xếp giấy tờ công việc, thì giống như có một thi thể đang nằm, những vết máu đỏ chạy ngang chạy dọc khắp cả người.
Những người này vẫn đang cố giữ lại chút hơi tàn, đã sớm không còn chịu được sự tra tấn đến mức muốn chết đi, muốn được giải thoát hoàn toàn sau sự tra tấn hành hạ tàn khốc.
"Trương Vĩ... Anh còn sống không..."
Giọng nói yếu ớt vang lên bên trong phân xưởng, trên hai bàn tay của một người thanh niên bây giờ chỉ còn lại một ngón tay, đang cố gắng xoay sở thân thể của mình trên bàn làm việc cũ kỹ.
"Tôi muốn về nhà..."
Tiếng khóc yếu ớt dần một lần nữa phá tan sự yên tĩnh nơi này, người thanh niên dốc hết sức lực còn lại của mình muốn xoay thân thể mình một vòng, vốn định làm cho bản thân mình được thoải mái một chút, kết quả lại tơi từ trên bàn làm việc xuống dưới sàn, phát ra một tiếng động vang đến tận cửa, bụi bặm tung lên mù mịt.
"Cái thứ quỷ quái kia hình như là đã đi đâu mất rồi, chúng ta phải tỉnh táo trở lại, khóc lúc này chỉ là vô dụng."
Người thanh niên này sớm đã đau nhức đến mức chết lặng, lúc này anh ta chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó từng bước một chậm chạp di chuyển đến trước một bàn làm việc khác cách đó một khoảng không xa lắm.
Vì người bạn tốt nhất của anh ta đang nằm ở nơi này.
"Tôi muốn về nhà... Tôi mệt mỏi quá rồi..."
"Đại Vĩ, anh nhất định phải phấn chấn mà đứng dậy, người anh em này sẽ đưa anh đi, dìu anh chạy ra khỏi cái chỗ quái quỷ này."
Người thanh niên cắn răng, muốn nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn làm việc kia, nhưng vì thân thể đã suy yếu rất nhiều, đôi chân nhất thời mềm nhũn ra mà ngã xuống trên mặt đất.
Vốn là do anh ta cảm thấy váng đầu hoa mắt, cơn choáng váng này lại suýt nữa ném anh ta vào trong cơn hôn mê, cả người anh ta trì hoãn một hồi lâu sau, mới vừa từ trên mặt đất đứng lên, tiếp tục hướng về phía bàn làm việc cách đó không xa đi đến.
Nhưng mà khi anh ta thật sự đi đến bên cạnh bàn làm việc kia, anh ta lại phát hiện người đang nằm trên bàn làm việc kia, không, nói chính xác hơn đó chỉ là một khối thi thể vô hồn.
Một khối thi thể mà có đến hơn phân nửa cơ thể đều bị gặm mất.
Người bạn của anh ta trợn tròn mắt nhìn chăm chăm, những gì còn sót lại vương vãi trên bàn làm việc, không biết là đã chết đi được bao lâu, nhưng mà giọng nói kia lại vẫn còn đang xoay vòng bên trong khu xưởng.
"Tôi muốn về nhà... Tôi mệt nỏi lắm rồi..."
"A!"
Người thanh niên gầm gừ trong tuyệt vọng, lại bắt đầu liều mạng hướng về phía cổng chính phân xưởng bỏ chạy, mặc dù là anh ta cứ bước đi vài bước sẽ lại ngã sấp người xuống, nhưng mà cứ mỗi một lần như vậy anh ta đều có thể kiên quyết đứng lên, mãi cho đến khi anh ta không thể đứng dậy đi được nữa mà chỉ có thể bò trên mặt đất, cũng chỉ có thể dựa vào thân thể của mình, dựa vào ý thức còn sót lại của anh ta, từ từ từng chút, từng chút một đi về phía trước.
Cuối cùng người thanh niên kia cũng bò được đến bên cạnh cửa, nhưng mà cánh cổng loang lổ những vết ghỉ sét kia, lại hoàn toàn dập tắt chút ngọn lửa hy vọng cuối cùng còn sót lại của anh ta. Anh ta không thể nào mở cánh cửa kia ra, lại càng không thể vươn người đến bên trên cánh cửa kia, anh ta chỉ có thể hướng về phía khối kim loại lạnh lẽo không có cảm xúc kia mà gào thét trong tuyệt vọng.
Anh ta hận thế giới này, hận tất cả mọi người sống trên thế giới này, hận thứ quái quỷ kia đã bắt bọn họ lại đưa đến chỗ này, anh ta càng thêm hận sự yếu ớt và vô dụng của mình.
"Ai?"
Một tiếng thở dài của người già đột ngột vang lên tràn ngập bên trong khu phân xưởng tĩnh mịch.
Anh ta ngừng giãy dụa, đôi mắt đọng đầy máu bắt đầu liều mạng tìm kiếm bên trong phân xưởng.
"Khanh khách, khanh khách, khanh khách..."
Anh ta hoàn toàn không tìm được nguồn gốc của tiếng thở dài kia, rồi sau đó lại nghe thấy một chuỗi những tiếng cười giống như của trẻ con.
"Cạch."
Tiếng cười líu lo ngưng bặt, cùng lúc đó, trên giữa cánh cửa lớn mà anh ta đang tựa lưng vào lại đột nhiên mở ra một khe hở. Người thanh niên khẽ ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng nhất thời lại sinh ra một ngọn lửa hy vọng le lói, nhưng mà không đợi cho đến khi anh ta hướng về phía ngoài cửa bò đi, lại nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh toàn thân màu trắng xám, dữ tợn bò từ giữa khe hở kia vào trong
Mà cái không hợp với thân hình nhỏ nhắn kia chính là, ở trên phần đầu của nó lại là một khuôn mặt cực kỳ già nua!
"Khanh khách, khanh khách, khanh khách..."
Nhìn thế vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt người thanh niên kia, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của đứa trẻ kia mở ra hiện ra một nụ cười quỷ dị.
"Khanh khách, khanh khách, khanh khách..."
Không được bao lâu, bên trong phân xưởng lại lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh như lúc trước, nhưng mà trên mặt đất bên cạnh cánh cửa, có một khối thi thể chỉ còn lại hơn một nửa phần đầu.
***
Giữa khuya 1 giờ sáng, làn khói mù che phủ sự chết chóc ở bên ngoài phân xưởng bị tản đi, hai chiếc xe ô tô chậm rãi dừng lại.
Sau khi cửa xe mở ra, mấy người Hạ Thiên Kỳ lần lượt từ trong xe đi ra, toàn bộ ánh mắt đều tập trung nghiêm túc đánh giá khu nhà xưởng phía trước mắt bọn họ lúc này.
"Khu vực lân cận quốc lộ 202, cũng chỉ có một tòa nhà xưởng bỏ hoang này, hẳn nhiên chính là ở nơi này."
Lý Thu Bình chỉ vào cánh cửa lớn loang lổ đầy vết ghỉ sét trước người, thanh âm run rẩy nói với mấy người Hạ Thiên Kỳ.
Với cái tín nhiệm này của mọi người, mặc dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn có chút cảm giác xúc động và thành tựu, nhưng nếu như bọn họ thật sự nhường lại cho hắn quyền ra quyết định cuối cũng thì quả thật rất khó khăn.
Dù sao thì chỉ cần hắn nói ra một câu nào đó thiếu suy nghĩ, cũng đủ để hoàn toàn thay đổi vận mệnh của tất cả bọn họ, hoặc là sống, hoặc là chết.
Mặc dù trước đó hắn cũng đã từng nói qua quan điểm của mình và trong lúc đang bàn bạc vấn đề, cho dù trước đó hắn cũng nắm giữ chức "đội trưởng" gì đó, nhưng mà khi đó lại không có đến một vài người thật sự để ý đến lời nói của hắn, tối đa cũng chỉ có thể bị xem là một phần ý kiến cá nhân giữa phần đông những ý kiến khác được đưa ra, còn với tình hình thật sự không thể đưa ra kế hoạch nào khả thi như lúc này, chẳng khác nào mang một loại thuốc ra thử ngựa chết một lần thành ngựa sống.
Mà cái danh hiệu mà bọn họ gọi là "đội trưởng" với hắn mà nói, cũng vỏn vẹn chỉ là một danh hiệu bình thường mà thôi, danh hiệu thật sự hẳn phải nên gọi là thủ lĩnh bộ phận hậu cần.
Không phải vì mọi người xem thường hắn, mà là vì hắn thật sự không có chút sức mạnh nào, cũng không có năng lực.
Nhưng từ lúc sau khi hắn có thể thực hiện quỷ hóa, loại biến hóa vi diệu này dần dần bắt đầu xảy ra.
"Quyết định này làm cũng được mà không làm cũng được, mà trước khi ra quyết định vấn đề này, tôi chỉ muốn hỏi mọi người một câu, mọi người ở đây đang nghĩ đến muốn từ bỏ hay là muốn tiếp tục?"
Hạ Thiên Kỳ nói không sai, quyết định này thật ra không có gì rối rắm, bởi vì nếu như tất cả mọi người đều quyết tâm muốn giải quyết nhiệm vụ lần này, như vậy thì không sớm thì muộn cũng phải chạm mặt với con quỷ kia, cho nên nhất định phải nhanh chóng quyết định không được phép chậm trễ.
Ví bằng mặt khác nữa, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng khả năng phải mạo hiểm để giải quyết nhiệm vụ lần này là quá lớn, như vậy bọn họ cũng không nhất thiết phải kén cá chọn canh để làm gì nữa, cứ việc trực tiếp ngồi lên xe quay trở về là xong chuyện.
Dù sao thì lần này chỉ là một lần thực hiện nhiệm vụ riêng mà thôi, cũng không phải là nhiệm vụ do công ty cưỡng chế ủy nhiệm xuống phải thi hành.
"Chắc chắn là phải tiếp tục, đã đi từng bước một đến tận đây rồi, còn có lý do nào để buông bỏ nữa chứ." Lưu Ngôn Mẫn nói ra không chút nghĩ ngợi.
"Nói như vậy cũng không sai chút nào, nhưng mà đúng thật là..."
Ít nhiều gì Triệu Tĩnh Thù cũng có lộ ra vẻ hơi lưỡng lự một chút, dù sao thì sức mạnh của cô so với tất cả mọi người ở đây có hơi yếu kém hơn một chút, chỉ có điều khi thấy dáng vẻ của Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng đều muốn tiếp tục đến cùng, cô cắn chặt răng lại rồi cũng gật đầu.
Lý Thu Bình ở bên cạnh nghe được rất rõ, vốn còn tưởng rằng Hạ Thiên Kỳ bọn họ cảm thấy đối đầu với thứ này là quá mức nguy hiểm, nên đã ra quyết định bỏ đi rồi quay trở về, chỉ riêng điều này cũng khiến cho Lý Thu Bình sợ hãi đến tái cả mặt, không ngừng gọi Hạ Thiên Kỳ lại nói:
"Hạ tiên sinh các người không thể nói mà không giữ lời được, chính các người đã từng đồng ý với tôi là sẽ giúp tôi, các người không thể cứ bỏ đi như thế này được..."
"Chúng tôi có nói qua là sẽ bỏ đi hay sao? Vừa lúc nãy chỉ là muốn thu thập lại ý kiến một chút mà thôi, quốc lộ 202 đối với chúng tôi không phải là một chỗ quá quen thuộc. Thuận tiện lần này sẽ cho ông dẫn đường đi."
Hạ Thiên Kỳ thấy Lý Thu Bình tuổi tác đã lớn, mà vẫn còn có hành động vừa nói vừa khóc, trong lòng hắn cũng càng đồng ý với câu nói người càng già càng quý tiếc sinh mệnh kia.
***
Quốc lộ 202, trong một khu nhà xưởng bỏ hoang.
Trước kia đây là một gian nhà xưởng sản xuất những sản phẩm làm từ thủy tinh, lúc này đã bị bỏ hoang có đến hơn vài năm rồi. Trên cánh cổng chính sơn màu xanh phủ đầy ghỉ sét, bụi đất cùng với mạng nhện trộn lẫn lại với nhau vương đầy không dứt.
Bên trong một phần xưởng bỏ hoang trong số đó, một lớp tro bụi thật dày hoàn toàn thành công trong việc che giấu cảnh vật thật sự của nơi này, mơ hồ có thể thấy được phía trước còn lộ ra một khối thủy tinh vỡ thành từng mảnh lớn nhỏ không đồng đều.
Mà trên bàn vốn để sắp xếp giấy tờ công việc, thì giống như có một thi thể đang nằm, những vết máu đỏ chạy ngang chạy dọc khắp cả người.
Những người này vẫn đang cố giữ lại chút hơi tàn, đã sớm không còn chịu được sự tra tấn đến mức muốn chết đi, muốn được giải thoát hoàn toàn sau sự tra tấn hành hạ tàn khốc.
"Trương Vĩ... Anh còn sống không..."
Giọng nói yếu ớt vang lên bên trong phân xưởng, trên hai bàn tay của một người thanh niên bây giờ chỉ còn lại một ngón tay, đang cố gắng xoay sở thân thể của mình trên bàn làm việc cũ kỹ.
"Tôi muốn về nhà..."
Tiếng khóc yếu ớt dần một lần nữa phá tan sự yên tĩnh nơi này, người thanh niên dốc hết sức lực còn lại của mình muốn xoay thân thể mình một vòng, vốn định làm cho bản thân mình được thoải mái một chút, kết quả lại tơi từ trên bàn làm việc xuống dưới sàn, phát ra một tiếng động vang đến tận cửa, bụi bặm tung lên mù mịt.
"Cái thứ quỷ quái kia hình như là đã đi đâu mất rồi, chúng ta phải tỉnh táo trở lại, khóc lúc này chỉ là vô dụng."
Người thanh niên này sớm đã đau nhức đến mức chết lặng, lúc này anh ta chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó từng bước một chậm chạp di chuyển đến trước một bàn làm việc khác cách đó một khoảng không xa lắm.
Vì người bạn tốt nhất của anh ta đang nằm ở nơi này.
"Tôi muốn về nhà... Tôi mệt mỏi quá rồi..."
"Đại Vĩ, anh nhất định phải phấn chấn mà đứng dậy, người anh em này sẽ đưa anh đi, dìu anh chạy ra khỏi cái chỗ quái quỷ này."
Người thanh niên cắn răng, muốn nhanh chóng chạy đến bên cạnh bàn làm việc kia, nhưng vì thân thể đã suy yếu rất nhiều, đôi chân nhất thời mềm nhũn ra mà ngã xuống trên mặt đất.
Vốn là do anh ta cảm thấy váng đầu hoa mắt, cơn choáng váng này lại suýt nữa ném anh ta vào trong cơn hôn mê, cả người anh ta trì hoãn một hồi lâu sau, mới vừa từ trên mặt đất đứng lên, tiếp tục hướng về phía bàn làm việc cách đó không xa đi đến.
Nhưng mà khi anh ta thật sự đi đến bên cạnh bàn làm việc kia, anh ta lại phát hiện người đang nằm trên bàn làm việc kia, không, nói chính xác hơn đó chỉ là một khối thi thể vô hồn.
Một khối thi thể mà có đến hơn phân nửa cơ thể đều bị gặm mất.
Người bạn của anh ta trợn tròn mắt nhìn chăm chăm, những gì còn sót lại vương vãi trên bàn làm việc, không biết là đã chết đi được bao lâu, nhưng mà giọng nói kia lại vẫn còn đang xoay vòng bên trong khu xưởng.
"Tôi muốn về nhà... Tôi mệt nỏi lắm rồi..."
"A!"
Người thanh niên gầm gừ trong tuyệt vọng, lại bắt đầu liều mạng hướng về phía cổng chính phân xưởng bỏ chạy, mặc dù là anh ta cứ bước đi vài bước sẽ lại ngã sấp người xuống, nhưng mà cứ mỗi một lần như vậy anh ta đều có thể kiên quyết đứng lên, mãi cho đến khi anh ta không thể đứng dậy đi được nữa mà chỉ có thể bò trên mặt đất, cũng chỉ có thể dựa vào thân thể của mình, dựa vào ý thức còn sót lại của anh ta, từ từ từng chút, từng chút một đi về phía trước.
Cuối cùng người thanh niên kia cũng bò được đến bên cạnh cửa, nhưng mà cánh cổng loang lổ những vết ghỉ sét kia, lại hoàn toàn dập tắt chút ngọn lửa hy vọng cuối cùng còn sót lại của anh ta. Anh ta không thể nào mở cánh cửa kia ra, lại càng không thể vươn người đến bên trên cánh cửa kia, anh ta chỉ có thể hướng về phía khối kim loại lạnh lẽo không có cảm xúc kia mà gào thét trong tuyệt vọng.
Anh ta hận thế giới này, hận tất cả mọi người sống trên thế giới này, hận thứ quái quỷ kia đã bắt bọn họ lại đưa đến chỗ này, anh ta càng thêm hận sự yếu ớt và vô dụng của mình.
"Ai?"
Một tiếng thở dài của người già đột ngột vang lên tràn ngập bên trong khu phân xưởng tĩnh mịch.
Anh ta ngừng giãy dụa, đôi mắt đọng đầy máu bắt đầu liều mạng tìm kiếm bên trong phân xưởng.
"Khanh khách, khanh khách, khanh khách..."
Anh ta hoàn toàn không tìm được nguồn gốc của tiếng thở dài kia, rồi sau đó lại nghe thấy một chuỗi những tiếng cười giống như của trẻ con.
"Cạch."
Tiếng cười líu lo ngưng bặt, cùng lúc đó, trên giữa cánh cửa lớn mà anh ta đang tựa lưng vào lại đột nhiên mở ra một khe hở. Người thanh niên khẽ ngẩng đầu lên nhìn lại, trong lòng nhất thời lại sinh ra một ngọn lửa hy vọng le lói, nhưng mà không đợi cho đến khi anh ta hướng về phía ngoài cửa bò đi, lại nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh toàn thân màu trắng xám, dữ tợn bò từ giữa khe hở kia vào trong
Mà cái không hợp với thân hình nhỏ nhắn kia chính là, ở trên phần đầu của nó lại là một khuôn mặt cực kỳ già nua!
"Khanh khách, khanh khách, khanh khách..."
Nhìn thế vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt người thanh niên kia, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của đứa trẻ kia mở ra hiện ra một nụ cười quỷ dị.
"Khanh khách, khanh khách, khanh khách..."
Không được bao lâu, bên trong phân xưởng lại lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh như lúc trước, nhưng mà trên mặt đất bên cạnh cánh cửa, có một khối thi thể chỉ còn lại hơn một nửa phần đầu.
***
Giữa khuya 1 giờ sáng, làn khói mù che phủ sự chết chóc ở bên ngoài phân xưởng bị tản đi, hai chiếc xe ô tô chậm rãi dừng lại.
Sau khi cửa xe mở ra, mấy người Hạ Thiên Kỳ lần lượt từ trong xe đi ra, toàn bộ ánh mắt đều tập trung nghiêm túc đánh giá khu nhà xưởng phía trước mắt bọn họ lúc này.
"Khu vực lân cận quốc lộ 202, cũng chỉ có một tòa nhà xưởng bỏ hoang này, hẳn nhiên chính là ở nơi này."
Lý Thu Bình chỉ vào cánh cửa lớn loang lổ đầy vết ghỉ sét trước người, thanh âm run rẩy nói với mấy người Hạ Thiên Kỳ.
Tác giả :
Trong Nháy Mắt Cười Cười