Ác Linh Quốc Gia
Quyển 10 - Chương 19: Thật tâm
Dịch: Hàn Phong Vũ
Lý Thu Bình kể lại tất cả mọi chuyện rất tỉ mỉ, cho nên mấy người Hạ Thiên Kỳ không ngắt ngang lời nói của ông ta, vẫn luôn giữ im lặng lắng nghe ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi diễn ra sự kiện ấy.
"Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lập tức dẫn mấy người học trò ngồi xe do người đàn ông kia cử đến đón, đi đến nơi cử hành lễ tang.
Sau khi biết tôi đã đến nơi, ông ta đến gặp tôi đầu tiên, đề nghị tôi đi đến nhà tang lễ trước để xem xét tình hình hiện tại của cha ông ta.
Nói thật là lúc đó một chút tôi cũng không muốn đi, nếu hiện tại không phải mới vừa biết người học trò kia của tôi, ngoài ra trong chuyện này còn có hai người lao công khác bị giết, tôi sẽ yêu cầu được đi đến tận hiện trường xem xét một chút.
Nhưng trên thực tế thì những vấn đề có liên quan đến chuyện này thì tôi hoàn toàn chỉ nghe lời nói của một phía là ông ta, là bởi vì tôi không ngờ rằng ở nơi chỉ toàn xác chết kia thì có thể xuất hiện ra thứ gì khác lạ.
Lúc đó tôi khéo léo từ chối ông ta, nhưng mà ông ta lại nói đi nói lại đến ba lần với tôi rằng nhất định tôi phải đến xem tình hình hiện tại, cũng giải thích rõ ràng rằng xác chết không có hiện tượng gì kỳ lạ từ sau khi xảy ra sự việc kia, vẫn nằm yên lặng trong nhà tang lễ, muốn trấn an rằng tôi cứ yên tâm.
Nghe thấy ông ta đề nghị việc này, nhìn lại một lần nữa thì thấy biểu hiện của ông ta với tôi có vẻ không kiên nhẫn, nên tôi nghĩ cũng chỉ do quá cứng đầu nên mới muốn đi đến nơi đó xem xét.
Thực ra trong lòng tôi cũng hiểu được rõ ràng rằng, sở dĩ ông ta muốn đề nghị tôi đi xem xét, chính là muốn xác nhận lại một lần cho tôi thấy, ông ta sợ trong lúc mọi người trong gia đình qua nhìn mặt người đã mất, cha của ông ta sẽ lại vùng dậy thì không chỉ đơn giản là chuyện mất thể diện nữa.
Ông ta có thể mang học trò đã chết của tôi đi, còn có thể sắp xếp người đưa xác hai người lao công đã chết kia đi, nhưng nếu như làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ông ta rất có bản lĩnh thu xếp vấn đề nhanh gọn.
Tôi dẫn theo mấy người học trò vào trong nhà tang lễ, chỉ có điều ông ta cũng không theo tôi đi vào bên trong, mà chỉ đơn giản là cầm điện thoại di động sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện trước một chút, sau khi chúng tôi trở ra thì được dẫn đến trong một căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ này liên thông với hội trường nhìn mặt người quá cố, chúng tôi thấy tang lễ của người này kỳ thật là rất ngắn gọn đơn giản, ngay cả tìm ngày tốt, sau đó mời một Âm dương tiên sinh như chúng tôi làm chủ trì trong chốc lát, đầu tiên là giới thiệu ngắn gọn cuộc sống của người đã mất, sau đó đọc một bài điếu văn, rồi đến mặc niệm, sau đó là nhìn mặt người quá cố, đợi đến sau khi toàn bộ những công việc này làm xong, người mất sẽ được đẩy đi hỏa thiêu, sau đó sẽ do những người còn sống nhặt tro cốt đặt vào trong tĩnh. Rồi lại trực tiếp cùng nhau ra xe trở ngược lại nơi hạ huyệt đã được chọn lựa chỗ tốt trước đó để tiến hành chôn cất."
Lúc Lý Thu Bình nói những lời này thì Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu đại khái được một chút, dù sao thì thị trấn Triệu Quang này cũng trực thuộc dưới sự quản lý của thành phố Bắc An, cho nên tập tục của người dân ở hai địa phương so với nhau cũng không hề khác biệt lắm.
Nhưng ngược lại vài người trong số bọn họ như Lưu Ngôn Mẫn, vì vị trí có liên quan đến khu vực, việc tang lễ ở nơi ở của bọn họ có lẽ là không giống với nơi này.
"Tôi cũng không lo lắng tình hình hay chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hỏa táng, dù sao thì cũng đã đốt thành tro cả rồi, có muốn xác vùng dậy gào thét cũng không thể đánh lừa được, trừ phi đến sau khi chết quỷ hồn của người đàn ông kia cũng không tiêu tán đi.
Thi thể đã được mặc quần áo gọn gàng, nằm ngay ngắn trên một cái giường hai màu đỏ vàng xen kẽ nhau trên xe. Có hai thanh niên chờ ở trong phòng, khi thấy chúng tôi đi vào bên trong thì lại phản ứng như thấy người cứu vớt mình nên lập tức cùng nhau rời đi.
Đương nhiên là điều này cũng có thể lý giải được, dù sao thì ngoài người bình thường ra thì chỉ có người lập dị ưa thích yêu xác chết, chính là trong số chúng tôi hiện tại không một ai bằng lòng ở lại cùng với xác chết cả.
Tôi cầm bùa định thân đã mang theo trước đó ra chuẩn bị cho thật tốt, dán lên bốn góc giường trên xe, sau đó lại đợi trong chốc lát nữa, lúc này tôi mới đi qua cẩn thận thăm dò xem xét lại một lần nữa tình hình của thi thể kia.
Tôi lật chăn lên xem xét một chút, trên người thi thể cũng không có lông trắng mọc dài ra, ánh mắt cũng đã khép kín lại, tôi cúi xuống sát ngực thi thể thử lắng nghe một chút, từ đó cũng không nghe thêm bất cứ tiếng vang nào khác nữa.
Sau khi đã kiểm tra hết mà không phát hiện ra bất cứ trạng thái kỳ lạ nào, trong lòng tôi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm vui mừng, lúc đó tôi thực sự cảm thấy lo lắng lúc trước của mình đều là thừa thãi không cần thiết, cha của vị đại nhân vật này chỉ là một khối thi thể bình thường đến không thể bình thường hơn.
Mặc dù kiểm tra lại tình hình như thế này, nhưng tôi vẫn còn có một chút ngờ vực, dù sao từ khi tôi nhìn thấy tử thi này vài ngày trước đó, thi thể này hoàn toàn khác xa với biểu hiện bình thường như hiện tại.
Vừa lúc nãy tôi cũng có nói qua với các người, tôi cũng không phải kiểu người am hiểu cái gì gọi là thuật trừ quỷ hay xua đuổi tà ma, cho nên có rất nhiều đồ vật không có cách nào xác định được.
Những học trò kia hỏi tôi đang là tình hình gì, mặc dù tôi vẫn còn nghi ngờ. Nhưng vì nói không nên lời được nguyên nhân vì sao lại như vậy, cũng chỉ có thể nói cho bọn họ biết tất cả mọi thứ đều bình thường.
Cứ như vậy, tôi mang thông tin thi thể không hề có điều gì khác thường thông báo lại cho vị đại nhân vật kia.
Vị đại nhân vật kia nghe xong thì vô cùng vui vẻ, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc những nghi thức có thể cử hành như bình thường, không cần phải lo lắng xảy ra chuyện mà dời ngày lại nữa.
Toàn bộ việc chuẩn bị đều đã ổn thỏa, tôi cũng chuẩn bị một bài điếu văn cho bên phía nhà tang lễ, còn như cuộc đời của người đã mất thì sẽ do nhà tang lễ dùng cách tính toán số lần nhìn di ảnh của người thân để phổ biến ra, cho nên tôi chỉ cần đọc điếu văn, có thể chủ trì toàn bộ nghi lễ.
Đến đúng giờ bắt đầu nghi lễ, sau khi tôi nói hai câu ngắn gọn. Trên tấm màn chiếu dưới đèn led bắt đầu phát hình ảnh về cuộc đời của người đã mất. Tôi thấy cuộc đời không khác với những người khác, cũng kết thúc rất nhanh chóng, lại bắt đầu tiến hành đọc bài điếu văn, sau đó ra hiệu cho mọi người mặc niệm một chút.
Trong suốt quá trình, sự chú ý của tôi gần như đều đặt ở trên thân cỗ quan tài kia, lúc đó tôi đã có một loại ảo giác rằng, cổ thi thể ở trong quan tài kia đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi.
Loại cảm giác này giữa lúc đó là vô cùng mãnh liệt, nhưng khi quan sát thi thể kia, thi thể kia vẫn còn nằm rành rành ở trong nơi ấy, cũng không có đến một chút gì gọi là bất thường.
Trên mặt tôi lộ ra vẻ kỳ dị nhìn thi thể kia, lúc này người học trò ở bên cạnh tôi đột nhiên gọi tôi một tiếng, lúc này tôi mới giật mình phát hiện ra phút mặc niệm đã kết thúc, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi.
Tôi vội vàng húng hắng giọng cho thật rõ ràng, bắt đầu cho người đến tham dự nghi lễ dựa theo trình tự lần lượt nhìn lại khuôn mặt người đã mất.
Mà tôi thì lui về một chỗ bên cạnh, ánh mắt vẫn đặt trên thi thể kia mà lo lắng không yên nên không dám rời khỏi nơi này.
Người đến tham dự nghi lễ, ngoại trừ người ở trong gia đình của vị đại nhân vật kia, còn có một số người khác là bạn bè với người trong gia đình ông ta, số người đến rất đông, quá trình nhìn mặt người đã mất ước chừng dây dưa đến hơn bốn mươi phút mới kết thúc.
Sau khi quá trình này kết thì thúc tôi lại nhìn vị đại nhân vật hỏi thăm một chút, ông ta nhìn về phía tôi gật đầu ra hiệu, tôi lại cho người trực tiếp đẩy thi thế đến phòng hỏa táng.
Nhân viên tham gia nghi lễ bắt đầu lần lượt rời khỏi nơi đó, tôi lại cùng với mấy người học trò đứng ở bên ngoài phòng hỏa thiêu hút thuốc, chờ tro cốt được đưa ra bên trong.
Nhưng đợi gần hai mươi phút cũng không nghe thấy âm thanh lò hỏa thiêu khởi động, tôi lại không nhịn được đẩy cửa nhìn thoáng qua bên trong.
Lúc ấy vừa nhìn thấy đã lập tức khiến cho sắc mặt tôi thay đổi ngay lập tức, chỉ thấy nhân viên điều khiển kiểm soát lò hỏa thiêu té trên mặt đất chết trừng mắt, trước ngực bị móc ra một lỗ đầy máu, nhìn thấy mà ghê người.
Nhìn lại một lần nữa thấy thi thể kia được đặt trên băng chuyền đưa vào trong lò hỏa tiêu, thì lại vẫn im lặng nằm yên trên đó, cũng không có một chút khác thường nào.
Mấy người học trò kia của tôi lúc này cũng cảm giác được sự khác thường của tôi, đều đi đến bên cạnh tôi, khi nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong thì cũng đều hít ngược vào một luồng hơi lạnh.
Tôi khẩn trương đi báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến xử lý chuyện này.
Tôi không để ý đến bọn họ, mà kiên trì đến cùng đi vào trong phòng, cầm lấy hai tay của thi thể mà cẩn thận quan sát tỉ mì lại một chút. Trên tay thi thể cũng không hề vấy bẩn bất cứ vết máu nào, tôi lại thử mở miệng của thi thể kia ra quan sát một chút.
Miệng của thi thể rất chặt, tôi mất khá nhiều sức lực mới có thể mở được miệng thi thể ra một chút.
Sau đó tôi cũng mở chức năng đèn pin trên điện thoại di động, soi hướng về phía bên trong miệng, sau đó... Sau đó..."
Lý Thu Bình nói đến chỗ này, thanh âm lại đột nhiên bắt đầu run rẩy, Lưu Ngôn Mẫn không nhịn được thúc dục một câu nói:
"Sau đó cái gì, đừng thừa nước đục thả câu. Mau nói nhanh lên, cuối cùng là ông đã nhìn thấy thứ gì?"
"Tôi nhìn thấy một đôi mắt!"
Lý Thu Bình kể lại tất cả mọi chuyện rất tỉ mỉ, cho nên mấy người Hạ Thiên Kỳ không ngắt ngang lời nói của ông ta, vẫn luôn giữ im lặng lắng nghe ông ta kể lại toàn bộ đầu đuôi diễn ra sự kiện ấy.
"Sáng sớm ngày hôm sau, tôi lập tức dẫn mấy người học trò ngồi xe do người đàn ông kia cử đến đón, đi đến nơi cử hành lễ tang.
Sau khi biết tôi đã đến nơi, ông ta đến gặp tôi đầu tiên, đề nghị tôi đi đến nhà tang lễ trước để xem xét tình hình hiện tại của cha ông ta.
Nói thật là lúc đó một chút tôi cũng không muốn đi, nếu hiện tại không phải mới vừa biết người học trò kia của tôi, ngoài ra trong chuyện này còn có hai người lao công khác bị giết, tôi sẽ yêu cầu được đi đến tận hiện trường xem xét một chút.
Nhưng trên thực tế thì những vấn đề có liên quan đến chuyện này thì tôi hoàn toàn chỉ nghe lời nói của một phía là ông ta, là bởi vì tôi không ngờ rằng ở nơi chỉ toàn xác chết kia thì có thể xuất hiện ra thứ gì khác lạ.
Lúc đó tôi khéo léo từ chối ông ta, nhưng mà ông ta lại nói đi nói lại đến ba lần với tôi rằng nhất định tôi phải đến xem tình hình hiện tại, cũng giải thích rõ ràng rằng xác chết không có hiện tượng gì kỳ lạ từ sau khi xảy ra sự việc kia, vẫn nằm yên lặng trong nhà tang lễ, muốn trấn an rằng tôi cứ yên tâm.
Nghe thấy ông ta đề nghị việc này, nhìn lại một lần nữa thì thấy biểu hiện của ông ta với tôi có vẻ không kiên nhẫn, nên tôi nghĩ cũng chỉ do quá cứng đầu nên mới muốn đi đến nơi đó xem xét.
Thực ra trong lòng tôi cũng hiểu được rõ ràng rằng, sở dĩ ông ta muốn đề nghị tôi đi xem xét, chính là muốn xác nhận lại một lần cho tôi thấy, ông ta sợ trong lúc mọi người trong gia đình qua nhìn mặt người đã mất, cha của ông ta sẽ lại vùng dậy thì không chỉ đơn giản là chuyện mất thể diện nữa.
Ông ta có thể mang học trò đã chết của tôi đi, còn có thể sắp xếp người đưa xác hai người lao công đã chết kia đi, nhưng nếu như làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ông ta rất có bản lĩnh thu xếp vấn đề nhanh gọn.
Tôi dẫn theo mấy người học trò vào trong nhà tang lễ, chỉ có điều ông ta cũng không theo tôi đi vào bên trong, mà chỉ đơn giản là cầm điện thoại di động sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện trước một chút, sau khi chúng tôi trở ra thì được dẫn đến trong một căn phòng nhỏ.
Căn phòng nhỏ này liên thông với hội trường nhìn mặt người quá cố, chúng tôi thấy tang lễ của người này kỳ thật là rất ngắn gọn đơn giản, ngay cả tìm ngày tốt, sau đó mời một Âm dương tiên sinh như chúng tôi làm chủ trì trong chốc lát, đầu tiên là giới thiệu ngắn gọn cuộc sống của người đã mất, sau đó đọc một bài điếu văn, rồi đến mặc niệm, sau đó là nhìn mặt người quá cố, đợi đến sau khi toàn bộ những công việc này làm xong, người mất sẽ được đẩy đi hỏa thiêu, sau đó sẽ do những người còn sống nhặt tro cốt đặt vào trong tĩnh. Rồi lại trực tiếp cùng nhau ra xe trở ngược lại nơi hạ huyệt đã được chọn lựa chỗ tốt trước đó để tiến hành chôn cất."
Lúc Lý Thu Bình nói những lời này thì Hạ Thiên Kỳ cũng hiểu đại khái được một chút, dù sao thì thị trấn Triệu Quang này cũng trực thuộc dưới sự quản lý của thành phố Bắc An, cho nên tập tục của người dân ở hai địa phương so với nhau cũng không hề khác biệt lắm.
Nhưng ngược lại vài người trong số bọn họ như Lưu Ngôn Mẫn, vì vị trí có liên quan đến khu vực, việc tang lễ ở nơi ở của bọn họ có lẽ là không giống với nơi này.
"Tôi cũng không lo lắng tình hình hay chuyện gì sẽ xảy ra sau khi hỏa táng, dù sao thì cũng đã đốt thành tro cả rồi, có muốn xác vùng dậy gào thét cũng không thể đánh lừa được, trừ phi đến sau khi chết quỷ hồn của người đàn ông kia cũng không tiêu tán đi.
Thi thể đã được mặc quần áo gọn gàng, nằm ngay ngắn trên một cái giường hai màu đỏ vàng xen kẽ nhau trên xe. Có hai thanh niên chờ ở trong phòng, khi thấy chúng tôi đi vào bên trong thì lại phản ứng như thấy người cứu vớt mình nên lập tức cùng nhau rời đi.
Đương nhiên là điều này cũng có thể lý giải được, dù sao thì ngoài người bình thường ra thì chỉ có người lập dị ưa thích yêu xác chết, chính là trong số chúng tôi hiện tại không một ai bằng lòng ở lại cùng với xác chết cả.
Tôi cầm bùa định thân đã mang theo trước đó ra chuẩn bị cho thật tốt, dán lên bốn góc giường trên xe, sau đó lại đợi trong chốc lát nữa, lúc này tôi mới đi qua cẩn thận thăm dò xem xét lại một lần nữa tình hình của thi thể kia.
Tôi lật chăn lên xem xét một chút, trên người thi thể cũng không có lông trắng mọc dài ra, ánh mắt cũng đã khép kín lại, tôi cúi xuống sát ngực thi thể thử lắng nghe một chút, từ đó cũng không nghe thêm bất cứ tiếng vang nào khác nữa.
Sau khi đã kiểm tra hết mà không phát hiện ra bất cứ trạng thái kỳ lạ nào, trong lòng tôi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm vui mừng, lúc đó tôi thực sự cảm thấy lo lắng lúc trước của mình đều là thừa thãi không cần thiết, cha của vị đại nhân vật này chỉ là một khối thi thể bình thường đến không thể bình thường hơn.
Mặc dù kiểm tra lại tình hình như thế này, nhưng tôi vẫn còn có một chút ngờ vực, dù sao từ khi tôi nhìn thấy tử thi này vài ngày trước đó, thi thể này hoàn toàn khác xa với biểu hiện bình thường như hiện tại.
Vừa lúc nãy tôi cũng có nói qua với các người, tôi cũng không phải kiểu người am hiểu cái gì gọi là thuật trừ quỷ hay xua đuổi tà ma, cho nên có rất nhiều đồ vật không có cách nào xác định được.
Những học trò kia hỏi tôi đang là tình hình gì, mặc dù tôi vẫn còn nghi ngờ. Nhưng vì nói không nên lời được nguyên nhân vì sao lại như vậy, cũng chỉ có thể nói cho bọn họ biết tất cả mọi thứ đều bình thường.
Cứ như vậy, tôi mang thông tin thi thể không hề có điều gì khác thường thông báo lại cho vị đại nhân vật kia.
Vị đại nhân vật kia nghe xong thì vô cùng vui vẻ, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc những nghi thức có thể cử hành như bình thường, không cần phải lo lắng xảy ra chuyện mà dời ngày lại nữa.
Toàn bộ việc chuẩn bị đều đã ổn thỏa, tôi cũng chuẩn bị một bài điếu văn cho bên phía nhà tang lễ, còn như cuộc đời của người đã mất thì sẽ do nhà tang lễ dùng cách tính toán số lần nhìn di ảnh của người thân để phổ biến ra, cho nên tôi chỉ cần đọc điếu văn, có thể chủ trì toàn bộ nghi lễ.
Đến đúng giờ bắt đầu nghi lễ, sau khi tôi nói hai câu ngắn gọn. Trên tấm màn chiếu dưới đèn led bắt đầu phát hình ảnh về cuộc đời của người đã mất. Tôi thấy cuộc đời không khác với những người khác, cũng kết thúc rất nhanh chóng, lại bắt đầu tiến hành đọc bài điếu văn, sau đó ra hiệu cho mọi người mặc niệm một chút.
Trong suốt quá trình, sự chú ý của tôi gần như đều đặt ở trên thân cỗ quan tài kia, lúc đó tôi đã có một loại ảo giác rằng, cổ thi thể ở trong quan tài kia đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào tôi.
Loại cảm giác này giữa lúc đó là vô cùng mãnh liệt, nhưng khi quan sát thi thể kia, thi thể kia vẫn còn nằm rành rành ở trong nơi ấy, cũng không có đến một chút gì gọi là bất thường.
Trên mặt tôi lộ ra vẻ kỳ dị nhìn thi thể kia, lúc này người học trò ở bên cạnh tôi đột nhiên gọi tôi một tiếng, lúc này tôi mới giật mình phát hiện ra phút mặc niệm đã kết thúc, tất cả mọi người đều đang nhìn tôi.
Tôi vội vàng húng hắng giọng cho thật rõ ràng, bắt đầu cho người đến tham dự nghi lễ dựa theo trình tự lần lượt nhìn lại khuôn mặt người đã mất.
Mà tôi thì lui về một chỗ bên cạnh, ánh mắt vẫn đặt trên thi thể kia mà lo lắng không yên nên không dám rời khỏi nơi này.
Người đến tham dự nghi lễ, ngoại trừ người ở trong gia đình của vị đại nhân vật kia, còn có một số người khác là bạn bè với người trong gia đình ông ta, số người đến rất đông, quá trình nhìn mặt người đã mất ước chừng dây dưa đến hơn bốn mươi phút mới kết thúc.
Sau khi quá trình này kết thì thúc tôi lại nhìn vị đại nhân vật hỏi thăm một chút, ông ta nhìn về phía tôi gật đầu ra hiệu, tôi lại cho người trực tiếp đẩy thi thế đến phòng hỏa táng.
Nhân viên tham gia nghi lễ bắt đầu lần lượt rời khỏi nơi đó, tôi lại cùng với mấy người học trò đứng ở bên ngoài phòng hỏa thiêu hút thuốc, chờ tro cốt được đưa ra bên trong.
Nhưng đợi gần hai mươi phút cũng không nghe thấy âm thanh lò hỏa thiêu khởi động, tôi lại không nhịn được đẩy cửa nhìn thoáng qua bên trong.
Lúc ấy vừa nhìn thấy đã lập tức khiến cho sắc mặt tôi thay đổi ngay lập tức, chỉ thấy nhân viên điều khiển kiểm soát lò hỏa thiêu té trên mặt đất chết trừng mắt, trước ngực bị móc ra một lỗ đầy máu, nhìn thấy mà ghê người.
Nhìn lại một lần nữa thấy thi thể kia được đặt trên băng chuyền đưa vào trong lò hỏa tiêu, thì lại vẫn im lặng nằm yên trên đó, cũng không có một chút khác thường nào.
Mấy người học trò kia của tôi lúc này cũng cảm giác được sự khác thường của tôi, đều đi đến bên cạnh tôi, khi nhìn thấy cảnh tượng phía bên trong thì cũng đều hít ngược vào một luồng hơi lạnh.
Tôi khẩn trương đi báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến xử lý chuyện này.
Tôi không để ý đến bọn họ, mà kiên trì đến cùng đi vào trong phòng, cầm lấy hai tay của thi thể mà cẩn thận quan sát tỉ mì lại một chút. Trên tay thi thể cũng không hề vấy bẩn bất cứ vết máu nào, tôi lại thử mở miệng của thi thể kia ra quan sát một chút.
Miệng của thi thể rất chặt, tôi mất khá nhiều sức lực mới có thể mở được miệng thi thể ra một chút.
Sau đó tôi cũng mở chức năng đèn pin trên điện thoại di động, soi hướng về phía bên trong miệng, sau đó... Sau đó..."
Lý Thu Bình nói đến chỗ này, thanh âm lại đột nhiên bắt đầu run rẩy, Lưu Ngôn Mẫn không nhịn được thúc dục một câu nói:
"Sau đó cái gì, đừng thừa nước đục thả câu. Mau nói nhanh lên, cuối cùng là ông đã nhìn thấy thứ gì?"
"Tôi nhìn thấy một đôi mắt!"
Tác giả :
Trong Nháy Mắt Cười Cười