Ác Linh Quốc Gia
Quyển 1 - Chương 4: Chuyện lạ liên tục xuất hiện
“Con mẹ nó chứ! Ông đây suýt nữa bị giết, lại còn xém nữa ngồi trong tù, một lời giải thích ông cũng không có liền bỏ đi mất? Cuối cùng lại còn bắt tôi quay lại nơi đó? Con mẹ nó chứ về cái JB….!"
Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cảm thấy uất hận như lúc này, cũng chưa từng trải qua nguy hiểm như vậy. Hắn còn xém chút nữa bị giết chết, cuối cùng ông chú có vẻ vẫn hờ hững như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Trừ khi giết ông đây, nếu không ông đây tuyệt đối không quay lại!"
Hạ Thiên Kỳ căn bản không quan tâm đến lời nhắc nhở của ông chú ra gì, vì hiện tại hắn đang vô cùng tức giận.
Một khi đã quyết định không làm nữa, thì chiếc Audi cũng tự nhiên trở nên vô duyên với hắn, Hạ Thiên Kỳ có chút đau lòng, nhưng còn hơn việc có thể mất mạng.
Vốn dĩ định dùng điện thoại để gọi taxi, nhưng sau khi sờ sờ trên người Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ tới, thì ra chiếc điện thoại hắn đã để quên tại tiệm sách.
“Hôm nay đúng là xui như chó vậy!"
Hạ thiên Kỳ dùng sức dậm mạnh chân như muốn phát điên, cũng may là trong túi quần hắn còn chút tiền, nên không đến mức không thể trở về nhà được.
Vẫy tay gọi một chiếc taxi đang chạy, cuối cùng sau một ngày hắn cũng về tới căn phòng trò của mình. Không, chính xác là một căn phòng rách nát, chẳng những thế còn nhỏ hơn phòng trọ bình thường nữa.
Bởi vì tâm trạng đang bực bội, cho nên sau khi trở về thì việc đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm là vào thẳng phòng tắm nước lạnh.
Mỗi lần trong lòng cảm thấy khó chịu, hay trong người bực bội, hắn đều dùng nước lạnh tắm để giải tỏa, đây cũng là thói quen được hình thành từ nhỏ tới giờ.
Dùng khăn mặt xoa xoa đầu, Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống chiếc giường rồi chìm vào suy nghĩ.
“Rốt cục công ty kia là công ty gì? Ông chú này là người như thế nào?
Vì sao lão lại có thể khiến đám cảnh sát thả người? Chuyện này đúng là không tài nào hiểu nổi, chẳng lẽ bọn họ là ZF - người của chính phủ?
Nếu như vậy có thể nói rõ ràng với mình mà, cần gì cứ phải thần bí kiểu đó?
Mặt khác còn có một điểm kỳ lạ, vì sao mức đãi ngộ của họ tốt thế mà chỉ bắt mình đi tới tiệm sách Hâm Hoa làm việc?
Có rất nhiều người giỏi hơn mình, tại sao họ cứ phải chọn trúng mình?
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ đến chuyện công ty, rồi đến chuyện ông chú thì nghi vấn lại càng nhiều.
“Mặc kệ như thế nào! Cứ xem như các người là người của chính phủ, đánh chết ông đây cũng cương quyết không làm!"
Hạ Thiên Kỳ tức giận dùng sức đá chiếc dép lê ra xa, xoay người nằm lên giường, nhưng chỉ vài giây sau, hắn liền giật mình ngồi dậy.
Bởi vì hắn chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
Đó chính là… Hắn làm sao có thể sống sót được?
Hắn rõ ràng nhớ kỹ khi chân bị trượt ngã lăn xuống cầu thang, mà trước đó, Trương Tiểu Thuận đã ỡ phía dưới chờ hắn.
Nói đúng hơn, nếu như Trương tiểu Thuận là tên cuồng sát nhân, thì không có lý do gì lại buông tha cho mình?
Chẳng lẽ hắn không phải là cái tên cuồng sát nhân kia? Cũng không đúng, bởi vì ông chú đầu hói ở tiệm sách cũng khẳng định là ở đó không có ai tên Trương Tiểu Thuận.
Đồng thời suy nghĩ kỹ lại, hắn còn nhớ kỹ lúc sáng viên cảnh sát có nói qua, camera giám sát hai bên đường cũng chỉ quay lại được mỗi mình hắn.
“Vì sao không có ai tin rằng Trương Tiểu Thuận tồn tại? Vì sao tất cả mọi chứng cớ đều cho thấy đêm đó chỉ có mình là người duy nhất trong tiệm sách?
Chẳng lẽ Trương Tiểu Thuận là ma sao!"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, cho dù gia gia hắn là thầy bùa, thì trước giờ hắn cũng không hề tin trên đời này có chuyện ma quỷ. Đương nhiên, gia gia hắn cũng chưa từng nói với hắn như vậy.
Tuy nhiên từ nhỏ đến lớn, gia gia hắn có đeo cho hắn một tấm bùa hộ mệnh. Lúc nhỏ bất kể hắn làm sai chuyện gì, khiến bao nhiêu người bực bội cũng không sao. Nhưng chỉ cần dám không đeo tấm bùa hộ mệnh thì gia gia sẽ đánh hắn một trận nhừ tử.
Cho nên nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn mang theo bên mình, ngay cả lúc tắm cũng không lấy xuống.
Nghĩ đến gia gia, nghĩ đến bùa hộ thân bên mình, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng đưa tay sờ lên miếng ngọc bội treo trước ngực.
Miếng ngọc bội này được gọi là quỷ ngọc, nghe gia gia hắn nói miếng ngọc bồi này có tác dụng trừ tà, chỉ cần đeo nó thì ma quỷ không thể đến gần.
Mặc dù hắn rất nghe lời mang theo bên mình, nhưng thực sự hắn vẫn không tin lời gia gia chút nào.
Trong mắt hắn, gia gia là người không học thức lừa thần bán thánh, lừa gạt tiền từ những người mê tín. Muốn cho hắn – một người đã từng trải qua giáo dục cao đẳng tin tưởng, thì chắc chắc không thể nào.
Cầm miếng ngọc bội đưa tới trước mắt, Hạ Thiên Kỳ theo thói quen nhìn vào hoa văn được phác họa trên đó, nhưng được một lúc, hắn chợt mở to hai mắt sợ hãi như nhìn thấy quỷ.
Hắn nhìn thấy ngay trong miếng ngọc bội… Một con mắt!
Nhưng mà, rõ ràng là không có con mắt này mới đúng, hắn nhớ rõ bình thường hay nhìn vào ban ngày, vốn dĩ là không hề thấy con mắt này.
Hạ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm thật kỹ vào miếng ngọc bội không chớp mắt một lúc lâu, sau đó phát hiện con mắt bỗng nhiên nhúc nhích!
A?
Lúc đầu Hạ Thiên Kỳ còn tưởng rằng mình hoa mắt, nên rất nhanh sau đó liền gạt phăng suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ thì khác, con mắt trong miếng ngọc bội đột nhiên mở to!
Không còn nghi ngờ gì nữa, giống Hạ Thiên Kỳ mở to mắt nhìn nó, nó cũng như vậy nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Thiên Kỳ.
Cùng lúc đó, miếng ngọc bội đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh rạn nứt, mắt trần có thể nhìn rõ được vô số những vết rạn nhỏ.
Con mắt kia là sinh vật sống!
Nó muốn thoát ra!!!
A!
Trong lòng hoảng sợ,Hạ Thiên Kỳ lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống, ném thẳng về hướng cánh cửa.
Miếng ngọc bội sau khi rơi xuống đất phát ra một tiếng vang giòn, nhưng cũng may cho Hạ Thiên Kỳ là miếng ngọc bội không vỡ nát ra.
Hạ Thiên Kỳ ngây ngốc ngồi trên giường, sau đó, hắn giống như là đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên nhả bật từ trên giường xuống chạy tới cạnh cửa, nhanh như chớp cầm chiếc ngọc bội ném ra ngoài cửa sổ.
Sau khi ném đi, Hạ Thiên Kỳ bỗng cảm thấy hô hấp toàn thân đều bị bóp nghẽn, hắn khụy hai đầu gối xuống mặt đất khó khăn thở gấp, vẫn đang chìm trong nỗi hoảng sợ vô bờ.
“Gặp ma… Lúc này thật sự là gặp ma…!"
Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác giữ tư thế đó hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, mặc dù trước đây hắn không hề tin trên đời này có ma, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, dù có lý giải thế nào cũng không thể hiểu nổi vì sao trong miếng ngọc bội lại có con mắt?
Đã vậy còn là một con mắt biết cử động!
“Chuyện gì đang xảy ra? Ai có thể nói cho tôi biết, con mẹ nó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì…!"
Hạ Thiên Kỳ tức giận gào thét, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, có một người có thể giải thích tất cả cho hắn.
“Gia Gia! Ngọc bội là của gia gia cho mình, nếu thật trên đời này có ma quỷ, như vậy ông nhất định sẽ biết!"
Nghĩ tới gia gia của mình, Hạ Thiên Kỳ như được sống lại, nhưng mà rất nhanh sau đó hắn liền phát điên dậm mạnh chân xuống, bởi vì nhớ đến chuyện để quên chiếc điện thoại.
Đáng chết!
“Con mẹ nó thật đáng chết!"
Hạ Thiên Kỳ tức giận mắng hai câu, cũng may là hắn còn máy tính có thể lên mạng, chỉ mong sao hôm nay gia gia hắn có ở nhà.
Đè xuống nút mở nguồn, tranh thủ trong thời gian chờ máy tính khởi động, Hạ thiên Kỳ vẫn không yên tâm đi tới bệ cửa sổ. Từ trên cửa sổ nhìn xuống dưới, ngoài một người đang tiểu bậy thì cũng chẳng có ai.
Bởi vì ở trên cao, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không nhìn rõ lắm.
Thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay lại chiếc bàn, Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy máy tính đã được mở lên, hắn đang mở phần mềm nói chuyện trực tuyến lên, thì bỗng phát hiện một chuyện khiến hắn tức đến hộc máu.
Phòng trò đột nhiên bị cúp điện!
Hạ Thiên Kỳ từ trong cục cảnh sát đi ra đã là 6 giờ tối, cho nên bây giờ trời bên ngoài đã tối đen, cũng may còn có 1 chút ánh đèn thưa thớt, không đến nỗi tối om không nhìn thấy gì như lúc hắn ở trong tiệm sách tối qua.
“Thực sự là muốn làm ta tức chết mà… Tuy nhiên không sao, lúc này mình đã suy nghĩ tường tận. Mình sẽ không tức giận, không sợ hãi, không nóng vội!"
Hạ Thiên Kỳ cố gắng kìm chế cảm xúc tồi của bản thân. Không thể nói hắn là người dễ bị kích động, cho dù là ai liên tiếp gặp phải những chuyện này chắc chắn sẽ đều phát điên.
Liên tục hít sâu vài cái, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy lòng mình thư thả một chút.
Lần đầu tiên trong nhà xuất hiện chuyện kỳ lạ kia, bây giờ thì đột nhiên mất điện, Hạ Thiên Kỳ hiện tại không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Thay bộ quần áo đầy mùi mổ hôi trên người. Hạ Thiên Kỳ lo lắng đi tới cạnh cửa, chưa kịp mở cánh cửa xuống dưới, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động.
Ai vậy!
“Hạ Thiên Kỳ giật mình có chút khó kiểu, trên thực tế từ khi hắn dọn vào đây sống, cửa phòng hắn chưa bao giờ có ai tới gõ.
Bình tĩnh mở miệng hỏi một tiếng, nhưng bên ngoài cửa vẫn không có ai trả lời.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên “Cốc cốc cốc"!
“Ai vậy? Sao không trả lời!"
Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng hoảng sợ, mồ hôi chảy ướt đẫm người, vừa thay bộ quần áo sạch giờ cũng như không.
Liên tục hỏi thêm mấy lần, cũng không thấy người bên ngoài cửa đáp lại, Hạ Thiên Kỳ thấy thế không hỏi tiếp, mà trực tiếp ghé vào cạnh cửa, nhìn qua lỗ nhỏ để xem rõ người bên ngoài là ai.
Nhưng nhìn xuyên qua lỗ nhỏ, cũng chỉ thấy một màu đỏ như máu!
Ngoài cửa ngoại trừ màu đỏ máu kia, thì căn bản là… Không có người!
Trái tim Hạ Thiên Kỳ như bị bóp nghẹn, nếu như ngoài cửa không có ai ở đó, vậy thì rốt cuộc là cái gì gõ cửa liên tục.
Hạ Thiên Kỳ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cảm thấy uất hận như lúc này, cũng chưa từng trải qua nguy hiểm như vậy. Hắn còn xém chút nữa bị giết chết, cuối cùng ông chú có vẻ vẫn hờ hững như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Trừ khi giết ông đây, nếu không ông đây tuyệt đối không quay lại!"
Hạ Thiên Kỳ căn bản không quan tâm đến lời nhắc nhở của ông chú ra gì, vì hiện tại hắn đang vô cùng tức giận.
Một khi đã quyết định không làm nữa, thì chiếc Audi cũng tự nhiên trở nên vô duyên với hắn, Hạ Thiên Kỳ có chút đau lòng, nhưng còn hơn việc có thể mất mạng.
Vốn dĩ định dùng điện thoại để gọi taxi, nhưng sau khi sờ sờ trên người Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ tới, thì ra chiếc điện thoại hắn đã để quên tại tiệm sách.
“Hôm nay đúng là xui như chó vậy!"
Hạ thiên Kỳ dùng sức dậm mạnh chân như muốn phát điên, cũng may là trong túi quần hắn còn chút tiền, nên không đến mức không thể trở về nhà được.
Vẫy tay gọi một chiếc taxi đang chạy, cuối cùng sau một ngày hắn cũng về tới căn phòng trò của mình. Không, chính xác là một căn phòng rách nát, chẳng những thế còn nhỏ hơn phòng trọ bình thường nữa.
Bởi vì tâm trạng đang bực bội, cho nên sau khi trở về thì việc đầu tiên Hạ Thiên Kỳ làm là vào thẳng phòng tắm nước lạnh.
Mỗi lần trong lòng cảm thấy khó chịu, hay trong người bực bội, hắn đều dùng nước lạnh tắm để giải tỏa, đây cũng là thói quen được hình thành từ nhỏ tới giờ.
Dùng khăn mặt xoa xoa đầu, Hạ Thiên Kỳ ngồi xuống chiếc giường rồi chìm vào suy nghĩ.
“Rốt cục công ty kia là công ty gì? Ông chú này là người như thế nào?
Vì sao lão lại có thể khiến đám cảnh sát thả người? Chuyện này đúng là không tài nào hiểu nổi, chẳng lẽ bọn họ là ZF - người của chính phủ?
Nếu như vậy có thể nói rõ ràng với mình mà, cần gì cứ phải thần bí kiểu đó?
Mặt khác còn có một điểm kỳ lạ, vì sao mức đãi ngộ của họ tốt thế mà chỉ bắt mình đi tới tiệm sách Hâm Hoa làm việc?
Có rất nhiều người giỏi hơn mình, tại sao họ cứ phải chọn trúng mình?
Hạ Thiên Kỳ càng nghĩ đến chuyện công ty, rồi đến chuyện ông chú thì nghi vấn lại càng nhiều.
“Mặc kệ như thế nào! Cứ xem như các người là người của chính phủ, đánh chết ông đây cũng cương quyết không làm!"
Hạ Thiên Kỳ tức giận dùng sức đá chiếc dép lê ra xa, xoay người nằm lên giường, nhưng chỉ vài giây sau, hắn liền giật mình ngồi dậy.
Bởi vì hắn chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng.
Đó chính là… Hắn làm sao có thể sống sót được?
Hắn rõ ràng nhớ kỹ khi chân bị trượt ngã lăn xuống cầu thang, mà trước đó, Trương Tiểu Thuận đã ỡ phía dưới chờ hắn.
Nói đúng hơn, nếu như Trương tiểu Thuận là tên cuồng sát nhân, thì không có lý do gì lại buông tha cho mình?
Chẳng lẽ hắn không phải là cái tên cuồng sát nhân kia? Cũng không đúng, bởi vì ông chú đầu hói ở tiệm sách cũng khẳng định là ở đó không có ai tên Trương Tiểu Thuận.
Đồng thời suy nghĩ kỹ lại, hắn còn nhớ kỹ lúc sáng viên cảnh sát có nói qua, camera giám sát hai bên đường cũng chỉ quay lại được mỗi mình hắn.
“Vì sao không có ai tin rằng Trương Tiểu Thuận tồn tại? Vì sao tất cả mọi chứng cớ đều cho thấy đêm đó chỉ có mình là người duy nhất trong tiệm sách?
Chẳng lẽ Trương Tiểu Thuận là ma sao!"
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười, cho dù gia gia hắn là thầy bùa, thì trước giờ hắn cũng không hề tin trên đời này có chuyện ma quỷ. Đương nhiên, gia gia hắn cũng chưa từng nói với hắn như vậy.
Tuy nhiên từ nhỏ đến lớn, gia gia hắn có đeo cho hắn một tấm bùa hộ mệnh. Lúc nhỏ bất kể hắn làm sai chuyện gì, khiến bao nhiêu người bực bội cũng không sao. Nhưng chỉ cần dám không đeo tấm bùa hộ mệnh thì gia gia sẽ đánh hắn một trận nhừ tử.
Cho nên nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn mang theo bên mình, ngay cả lúc tắm cũng không lấy xuống.
Nghĩ đến gia gia, nghĩ đến bùa hộ thân bên mình, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng đưa tay sờ lên miếng ngọc bội treo trước ngực.
Miếng ngọc bội này được gọi là quỷ ngọc, nghe gia gia hắn nói miếng ngọc bồi này có tác dụng trừ tà, chỉ cần đeo nó thì ma quỷ không thể đến gần.
Mặc dù hắn rất nghe lời mang theo bên mình, nhưng thực sự hắn vẫn không tin lời gia gia chút nào.
Trong mắt hắn, gia gia là người không học thức lừa thần bán thánh, lừa gạt tiền từ những người mê tín. Muốn cho hắn – một người đã từng trải qua giáo dục cao đẳng tin tưởng, thì chắc chắc không thể nào.
Cầm miếng ngọc bội đưa tới trước mắt, Hạ Thiên Kỳ theo thói quen nhìn vào hoa văn được phác họa trên đó, nhưng được một lúc, hắn chợt mở to hai mắt sợ hãi như nhìn thấy quỷ.
Hắn nhìn thấy ngay trong miếng ngọc bội… Một con mắt!
Nhưng mà, rõ ràng là không có con mắt này mới đúng, hắn nhớ rõ bình thường hay nhìn vào ban ngày, vốn dĩ là không hề thấy con mắt này.
Hạ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm thật kỹ vào miếng ngọc bội không chớp mắt một lúc lâu, sau đó phát hiện con mắt bỗng nhiên nhúc nhích!
A?
Lúc đầu Hạ Thiên Kỳ còn tưởng rằng mình hoa mắt, nên rất nhanh sau đó liền gạt phăng suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ thì khác, con mắt trong miếng ngọc bội đột nhiên mở to!
Không còn nghi ngờ gì nữa, giống Hạ Thiên Kỳ mở to mắt nhìn nó, nó cũng như vậy nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng sợ của Hạ Thiên Kỳ.
Cùng lúc đó, miếng ngọc bội đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh rạn nứt, mắt trần có thể nhìn rõ được vô số những vết rạn nhỏ.
Con mắt kia là sinh vật sống!
Nó muốn thoát ra!!!
A!
Trong lòng hoảng sợ,Hạ Thiên Kỳ lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống, ném thẳng về hướng cánh cửa.
Miếng ngọc bội sau khi rơi xuống đất phát ra một tiếng vang giòn, nhưng cũng may cho Hạ Thiên Kỳ là miếng ngọc bội không vỡ nát ra.
Hạ Thiên Kỳ ngây ngốc ngồi trên giường, sau đó, hắn giống như là đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, bỗng nhiên nhả bật từ trên giường xuống chạy tới cạnh cửa, nhanh như chớp cầm chiếc ngọc bội ném ra ngoài cửa sổ.
Sau khi ném đi, Hạ Thiên Kỳ bỗng cảm thấy hô hấp toàn thân đều bị bóp nghẽn, hắn khụy hai đầu gối xuống mặt đất khó khăn thở gấp, vẫn đang chìm trong nỗi hoảng sợ vô bờ.
“Gặp ma… Lúc này thật sự là gặp ma…!"
Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác giữ tư thế đó hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại, mặc dù trước đây hắn không hề tin trên đời này có ma, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, dù có lý giải thế nào cũng không thể hiểu nổi vì sao trong miếng ngọc bội lại có con mắt?
Đã vậy còn là một con mắt biết cử động!
“Chuyện gì đang xảy ra? Ai có thể nói cho tôi biết, con mẹ nó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì…!"
Hạ Thiên Kỳ tức giận gào thét, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, có một người có thể giải thích tất cả cho hắn.
“Gia Gia! Ngọc bội là của gia gia cho mình, nếu thật trên đời này có ma quỷ, như vậy ông nhất định sẽ biết!"
Nghĩ tới gia gia của mình, Hạ Thiên Kỳ như được sống lại, nhưng mà rất nhanh sau đó hắn liền phát điên dậm mạnh chân xuống, bởi vì nhớ đến chuyện để quên chiếc điện thoại.
Đáng chết!
“Con mẹ nó thật đáng chết!"
Hạ Thiên Kỳ tức giận mắng hai câu, cũng may là hắn còn máy tính có thể lên mạng, chỉ mong sao hôm nay gia gia hắn có ở nhà.
Đè xuống nút mở nguồn, tranh thủ trong thời gian chờ máy tính khởi động, Hạ thiên Kỳ vẫn không yên tâm đi tới bệ cửa sổ. Từ trên cửa sổ nhìn xuống dưới, ngoài một người đang tiểu bậy thì cũng chẳng có ai.
Bởi vì ở trên cao, cho nên Hạ Thiên Kỳ cũng không nhìn rõ lắm.
Thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay lại chiếc bàn, Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy máy tính đã được mở lên, hắn đang mở phần mềm nói chuyện trực tuyến lên, thì bỗng phát hiện một chuyện khiến hắn tức đến hộc máu.
Phòng trò đột nhiên bị cúp điện!
Hạ Thiên Kỳ từ trong cục cảnh sát đi ra đã là 6 giờ tối, cho nên bây giờ trời bên ngoài đã tối đen, cũng may còn có 1 chút ánh đèn thưa thớt, không đến nỗi tối om không nhìn thấy gì như lúc hắn ở trong tiệm sách tối qua.
“Thực sự là muốn làm ta tức chết mà… Tuy nhiên không sao, lúc này mình đã suy nghĩ tường tận. Mình sẽ không tức giận, không sợ hãi, không nóng vội!"
Hạ Thiên Kỳ cố gắng kìm chế cảm xúc tồi của bản thân. Không thể nói hắn là người dễ bị kích động, cho dù là ai liên tiếp gặp phải những chuyện này chắc chắn sẽ đều phát điên.
Liên tục hít sâu vài cái, Hạ Thiên Kỳ mới cảm thấy lòng mình thư thả một chút.
Lần đầu tiên trong nhà xuất hiện chuyện kỳ lạ kia, bây giờ thì đột nhiên mất điện, Hạ Thiên Kỳ hiện tại không thể đợi thêm một giây nào nữa.
Thay bộ quần áo đầy mùi mổ hôi trên người. Hạ Thiên Kỳ lo lắng đi tới cạnh cửa, chưa kịp mở cánh cửa xuống dưới, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng động.
Ai vậy!
“Hạ Thiên Kỳ giật mình có chút khó kiểu, trên thực tế từ khi hắn dọn vào đây sống, cửa phòng hắn chưa bao giờ có ai tới gõ.
Bình tĩnh mở miệng hỏi một tiếng, nhưng bên ngoài cửa vẫn không có ai trả lời.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên “Cốc cốc cốc"!
“Ai vậy? Sao không trả lời!"
Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng hoảng sợ, mồ hôi chảy ướt đẫm người, vừa thay bộ quần áo sạch giờ cũng như không.
Liên tục hỏi thêm mấy lần, cũng không thấy người bên ngoài cửa đáp lại, Hạ Thiên Kỳ thấy thế không hỏi tiếp, mà trực tiếp ghé vào cạnh cửa, nhìn qua lỗ nhỏ để xem rõ người bên ngoài là ai.
Nhưng nhìn xuyên qua lỗ nhỏ, cũng chỉ thấy một màu đỏ như máu!
Ngoài cửa ngoại trừ màu đỏ máu kia, thì căn bản là… Không có người!
Trái tim Hạ Thiên Kỳ như bị bóp nghẹn, nếu như ngoài cửa không có ai ở đó, vậy thì rốt cuộc là cái gì gõ cửa liên tục.
Tác giả :
Trong Nháy Mắt Cười Cười