Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
Chương 41: Sau khi ăn xong huynh trưởng, thật chán ghét
“Ta Mộ Dung Long Sách, tuyệt đối phải khiến Mộ Dung Đức Âm sống không bằng chết!!"
Mộ Dung Long Sách nghiến răng nghiến lợi nằm trên giường nhỏ thề.
Ảnh vệ vẫn trầm mặc đứng ở bên khoanh tay đợi sai khiến của chủ nhân. Những chuyện không cần hỏi, y sẽ không hỏi.
Đức Âm đi ra ngoài đã mấy canh giờ.
Đột nhiên két một tiếng, đại môn được Đức Âm đẩy ra. Mới buổi trưa mà hắn đã trở lại! Mộ Dung Long Sách sắc mặt trắng nhợt: “Đồ ăn cháo đá bát!!! Ngươi còn mặt mũi trở về sao!!"
“Ta không trở về nơi này thì trở về đâu?" Mặt Mộ Dung Đức Âm không chút thay đổi trả lời, hắn đem cặp sách đặt trên bàn.
“Ngươi không phải đi thử luyện tình trường sao? Tại sao lại trở về sớm như vậy?" Mộ Dung Long Sách đảo mắt nhìn khắp người Đức Âm xem hắn có ổn hay không, tuy rằng ngoài miệng vẫn ngoan cố nhưng thực chất vẫn rất quan tâm đến ai kia.
“Ta âm thầm trở lại." Mộ Dung Đức Âm nói. “Nói như vậy là ngươi trốn sao? Sao lại thế, ngươi không dám đi vào?" Mộ Dung Long Sách hỏi.
Đức Âm nói: “Ban đầu tiến vào cũng không có gì, chỉ là tình dược mê phấn mùi thơm mát đơn giản thôi, mỹ nữ mỹ thiếu niên ôm ôm ấp ấp đón chào một cái, cũng câu động nhân tâm. Có điều, càng đi vào lại càng không thích hợp. Thật sự là thử thách giới hạn của con người. Thế nên ta liền tìm cơ hội trở về."
“Thử thách giới hạn thế nào?" Mộ Dung Long Sách trong mắt hiện ra quang mang.
“Ta không biết, ta chỉ nghe được từ sau bức rèm, cảm thấy không ổn nên bỏ về." Mộ Dung Đức Âm nói, “Ta nghe bọn họ nói, ‘Không ngờ dùng đến sên’."
“’Sên? Thật là quyết đoán!!" Mộ Dung Long Sách không khỏi thừa nhận, đối với một số phương diện của Tuyệt Ảnh Thành, chính mình thật sự cam bái hạ phong, “Đức Âm, ngươi lén chạy về U Tuyền nói thế nào? Không trách phạt ngươi sao?"
“Hắn dĩ nhiên biết. Hắn nói võ công của ta là tài nguyên quý giá, cho nên chỉ phạt mười ngày không có cơm ăn." Đức Âm nói.
“U Tuyền chết tiệt. Vậy là chúng ta mười ngày sẽ không có người đưa cơm sao?!" Mộ Dung Long Sách mắng.
“Có gì đâu chứ, chỉ mười ngày thôi mà." Mộ Dung Đức Âm bất cần nói, “Chúng ta có thể tranh thủ ban đêm đột nhập nhà bếp tự làm cơm. Hơn nữa mười ngày tới ta cùng huynh trưởng có thể ở bên cạnh nhau, không phải tốt lắm sao?"
“Đức Âm, ngươi nhất định phải chết. Ngươi còn dám làm càn, ta thề tuyệt đối sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Sống không bằng chết!!" Long Sách nắm chặt tay kêu gào.
“Chỉ cần đại ca có khả năng kiểm soát chính mình, đừng động tay chân thì Đức Âm tuyệt đối sẽ tuân thủ lễ pháp, tôn trọng đại ca thôi. Với lại, ta cũng không phóng túng như đại ca đâu." Lời nói của Đức Âm chứng minh đầy đủ tiềm chất phúc hắc trong người hắn.
“Đức Âm, ngươi chờ xem!!!" Mộ Dung Long Sách vung vẩy nắm tay, “Sau khi trở về đầu tiên ta sẽ trừng trị hết tất cả mèo từ trên xuống dưới của Băng Tiễu Thành!!! Ta sẽ giết hết bọn chúng!! Ta còn sẽ đem phòng ngươi cải tạo thành nhà vệ sinh công cộng!! Ta sẽ gả nô tài xấu nhất thấp hèn nhất cho ngươi!! Ta sẽ…"
“Vì đại ca, ta sẽ nỗ lực cố gắng để tương lai chấp chưởng Băng Tiễu Thành, phụ trách tuổi già cho huynh trưởng." Một câu của Đức Âm nhưng uy hiếp đủ mười phần, khiến cho Long Sách một thân mồ hôi lạnh. Vì thế, Long Sách thử hỏi: “¥#… ¥… &… &(&(–)(&???" [Vấn đề sổ sách quan trọng nhất của Băng Tiễu Thành]
“Gì?" Vẻ mặt Đức Âm mờ mịt.
Long Sách lại hỏi: “%&¥&%&&))(–(&((???" [Mật hiệu Ám bộ quan trọng nhất của Băng Tiễu Thành]
“Gì? Tên đồ ăn à?"
“Hô." Long Sách nhẹ nhàng thở ra, mẹ nó, ngay cả cái này cũng không biết mà còn đòi soán quyền sao! Còn xưa lắm em ơi!
Hùng tâm tráng chí của nam nhân không có sự nghiệp bi ai là thường rất dễ dàng tiêu tan. Có lẽ, đến Đức Âm cũng chẳng để ý là nó tiêu tan lúc nào nữa.
——
Bởi vì có chuyện không may xảy ra, quan hệ của Mộ Dung huynh đệ chuyển biến cực kì xấu, tức giận của Mộ Dung Long Sách khó tiêu, cũng may Đức Âm tự biết tình thế nên đã nhượng bộ rất nhiều.
Mộ Dung Long Sách giảo hoạt cũng rất nhanh phát hiện ra điểm này. Vì thế hắn bắt đầu càn rỡ ra sức sai khiến Đức Âm. Khiến Đức Âm đi giặt quần áo cho hắn, rửa chân cho hắn, mang giày cho hắn, cắt móng chân cho hắn, mát xa cho hắn. Đức Âm vậy mà rất ngoan ngoãn nguyện ý làm theo. Mộ Dung Long Sách đột nhiên có một tia suy nghĩ, nếu nâng cao kỹ thuật của Đức Âm trong phương diện nào đó lên, không ngừng lại là một thủ đoạn tốt để có thể khống chế hắn.
Còn ảnh vệ vô cùng bình tĩnh kia chính là lẳng lặng nhìn thấy hết thảy. Đối với một người ảnh vệ mà nói, cảnh giới tối cao chính là khiến cho người ta lãng quên sự hiện hữu của y, chỉ cần bản thân ẩn nấp cho thật tốt giống như một gốc cây thực vật hoặc đồ đạc trọng nhà. Trên thực tế, y khinh bỉ nhất là loại ảnh vệ lên giường với chủ nhân rồi keo sơn gắn kết. Nếu đã chọn con đường của ảnh vệ thì phải tuyệt đối thực hiện tôn chỉ của ảnh vệ. Đó mới chính là tối tôn nghiêm và đại trung nghĩa của một người ảnh vệ!!!!
“Đức Âm, tên vong ân phụ nghĩa này, ngươi có biết từ nhỏ đến lớn ta thương ngươi bao nhiêu không hả?" Mộ Dung Long Sách nằm trên giường hưởng thụ Đức Âm bóp chân, lại bắt đầu lải nhải giống như Tường Lâm tẩu.
“Ngươi đã nói đến lần thứ mười ba." Mộ Dung Đức Âm mặt không chút thay đổi, “Nếu như không có huynh trưởng chiếu cố, ta đã sớm trở thành mục tiêu chém giết của giang hồ, sớm đã bị hạ nhân bất chính bắt cóc ăn sạch làm sẽ, sớm đã bị hoàng đế đem vào cung ngược đãi vân vân."
“Khốn khiếp, ai cho ngươi cướp lời của ta!" Mộ Dung Long Sách ném vỏ chuối tiêu vào mặt hắn, “Lo bóp chân cho ta! Phải thật lòng xin lỗi ta!! Ngươi đã hủy cuộc sống của huynh trưởng! Ngươi đã hủy một đời người của ta!! Ngươi vĩnh viễn xé nát quan hệ huyết thống của chúng ta!! Ngươi là vạn ác chi nguyên! Ta muốn đuổi ngươi ra khỏi Băng Tiễu Thành!! Cho ngươi tự sinh tự diệt!"
Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn. Hắn đột ngột đứng lên dọa Long Sách nhảy dựng. Chỉ thấy hắn hung tợn nhìn mình, tựa hồ muốn hành động.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!" Mộ Dung Long Sách cảm thấy được cúc hoa của mình nhói đau. Cảm giác bị xé rách bây giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của hắn.
Lại thấy Đức Âm lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong chiếc áo để không ở một bên, ném vào mặt Long Sách, hung hăng nói: “Tiền đó cầm đi! Gia thưởng cho ngươi đó! Lảm nhảm càm ràm cái gì!! Không phải đã giao thân cho gia rồi sao! Số tiền này đủ cho ngươi xài cả đời đó!"
Long Sách: “………. Khốn nạn… Ngươi thỏa mãn cái chết tiệt gì ở đó… Tiền này đều là do ta mang đến có biết không?"
E/N: Ác huynh trở về sau sẽ có một vài chi tiết hơi khó hiểu mà tôi cũng không nắm được, nó cũng khá nhỏ nhặt nên các bạn có thể bỏ qua. Điển hình là vấn đề ‘sên’, tôi hoàn toàn không hiểu nó dụng để làm gì trong vấn đề đó…
– Tường Lâm tẩu là nhân vật chính trong truyện ngắn Chúc Phúc của Lỗ Tấn. Truyện ngắn này vạch trần lẫn mô tả lại hiện thực phong kiến tàn khốc đối với phụ nữ lao động của Trung Quốc thời bấy giờ… Hự, tôi không hiểu lắm tại sao Ly Miêu lại dùng kiểu ví von ấy trong này (vì vấn đề ở đây là cái Ác huynh thuộc thời cổ đại, còn Tường Lâm ở thời phong kiến). lau mồ hôi
Mộ Dung Long Sách nghiến răng nghiến lợi nằm trên giường nhỏ thề.
Ảnh vệ vẫn trầm mặc đứng ở bên khoanh tay đợi sai khiến của chủ nhân. Những chuyện không cần hỏi, y sẽ không hỏi.
Đức Âm đi ra ngoài đã mấy canh giờ.
Đột nhiên két một tiếng, đại môn được Đức Âm đẩy ra. Mới buổi trưa mà hắn đã trở lại! Mộ Dung Long Sách sắc mặt trắng nhợt: “Đồ ăn cháo đá bát!!! Ngươi còn mặt mũi trở về sao!!"
“Ta không trở về nơi này thì trở về đâu?" Mặt Mộ Dung Đức Âm không chút thay đổi trả lời, hắn đem cặp sách đặt trên bàn.
“Ngươi không phải đi thử luyện tình trường sao? Tại sao lại trở về sớm như vậy?" Mộ Dung Long Sách đảo mắt nhìn khắp người Đức Âm xem hắn có ổn hay không, tuy rằng ngoài miệng vẫn ngoan cố nhưng thực chất vẫn rất quan tâm đến ai kia.
“Ta âm thầm trở lại." Mộ Dung Đức Âm nói. “Nói như vậy là ngươi trốn sao? Sao lại thế, ngươi không dám đi vào?" Mộ Dung Long Sách hỏi.
Đức Âm nói: “Ban đầu tiến vào cũng không có gì, chỉ là tình dược mê phấn mùi thơm mát đơn giản thôi, mỹ nữ mỹ thiếu niên ôm ôm ấp ấp đón chào một cái, cũng câu động nhân tâm. Có điều, càng đi vào lại càng không thích hợp. Thật sự là thử thách giới hạn của con người. Thế nên ta liền tìm cơ hội trở về."
“Thử thách giới hạn thế nào?" Mộ Dung Long Sách trong mắt hiện ra quang mang.
“Ta không biết, ta chỉ nghe được từ sau bức rèm, cảm thấy không ổn nên bỏ về." Mộ Dung Đức Âm nói, “Ta nghe bọn họ nói, ‘Không ngờ dùng đến sên’."
“’Sên? Thật là quyết đoán!!" Mộ Dung Long Sách không khỏi thừa nhận, đối với một số phương diện của Tuyệt Ảnh Thành, chính mình thật sự cam bái hạ phong, “Đức Âm, ngươi lén chạy về U Tuyền nói thế nào? Không trách phạt ngươi sao?"
“Hắn dĩ nhiên biết. Hắn nói võ công của ta là tài nguyên quý giá, cho nên chỉ phạt mười ngày không có cơm ăn." Đức Âm nói.
“U Tuyền chết tiệt. Vậy là chúng ta mười ngày sẽ không có người đưa cơm sao?!" Mộ Dung Long Sách mắng.
“Có gì đâu chứ, chỉ mười ngày thôi mà." Mộ Dung Đức Âm bất cần nói, “Chúng ta có thể tranh thủ ban đêm đột nhập nhà bếp tự làm cơm. Hơn nữa mười ngày tới ta cùng huynh trưởng có thể ở bên cạnh nhau, không phải tốt lắm sao?"
“Đức Âm, ngươi nhất định phải chết. Ngươi còn dám làm càn, ta thề tuyệt đối sẽ cho ngươi sống không bằng chết! Sống không bằng chết!!" Long Sách nắm chặt tay kêu gào.
“Chỉ cần đại ca có khả năng kiểm soát chính mình, đừng động tay chân thì Đức Âm tuyệt đối sẽ tuân thủ lễ pháp, tôn trọng đại ca thôi. Với lại, ta cũng không phóng túng như đại ca đâu." Lời nói của Đức Âm chứng minh đầy đủ tiềm chất phúc hắc trong người hắn.
“Đức Âm, ngươi chờ xem!!!" Mộ Dung Long Sách vung vẩy nắm tay, “Sau khi trở về đầu tiên ta sẽ trừng trị hết tất cả mèo từ trên xuống dưới của Băng Tiễu Thành!!! Ta sẽ giết hết bọn chúng!! Ta còn sẽ đem phòng ngươi cải tạo thành nhà vệ sinh công cộng!! Ta sẽ gả nô tài xấu nhất thấp hèn nhất cho ngươi!! Ta sẽ…"
“Vì đại ca, ta sẽ nỗ lực cố gắng để tương lai chấp chưởng Băng Tiễu Thành, phụ trách tuổi già cho huynh trưởng." Một câu của Đức Âm nhưng uy hiếp đủ mười phần, khiến cho Long Sách một thân mồ hôi lạnh. Vì thế, Long Sách thử hỏi: “¥#… ¥… &… &(&(–)(&???" [Vấn đề sổ sách quan trọng nhất của Băng Tiễu Thành]
“Gì?" Vẻ mặt Đức Âm mờ mịt.
Long Sách lại hỏi: “%&¥&%&&))(–(&((???" [Mật hiệu Ám bộ quan trọng nhất của Băng Tiễu Thành]
“Gì? Tên đồ ăn à?"
“Hô." Long Sách nhẹ nhàng thở ra, mẹ nó, ngay cả cái này cũng không biết mà còn đòi soán quyền sao! Còn xưa lắm em ơi!
Hùng tâm tráng chí của nam nhân không có sự nghiệp bi ai là thường rất dễ dàng tiêu tan. Có lẽ, đến Đức Âm cũng chẳng để ý là nó tiêu tan lúc nào nữa.
——
Bởi vì có chuyện không may xảy ra, quan hệ của Mộ Dung huynh đệ chuyển biến cực kì xấu, tức giận của Mộ Dung Long Sách khó tiêu, cũng may Đức Âm tự biết tình thế nên đã nhượng bộ rất nhiều.
Mộ Dung Long Sách giảo hoạt cũng rất nhanh phát hiện ra điểm này. Vì thế hắn bắt đầu càn rỡ ra sức sai khiến Đức Âm. Khiến Đức Âm đi giặt quần áo cho hắn, rửa chân cho hắn, mang giày cho hắn, cắt móng chân cho hắn, mát xa cho hắn. Đức Âm vậy mà rất ngoan ngoãn nguyện ý làm theo. Mộ Dung Long Sách đột nhiên có một tia suy nghĩ, nếu nâng cao kỹ thuật của Đức Âm trong phương diện nào đó lên, không ngừng lại là một thủ đoạn tốt để có thể khống chế hắn.
Còn ảnh vệ vô cùng bình tĩnh kia chính là lẳng lặng nhìn thấy hết thảy. Đối với một người ảnh vệ mà nói, cảnh giới tối cao chính là khiến cho người ta lãng quên sự hiện hữu của y, chỉ cần bản thân ẩn nấp cho thật tốt giống như một gốc cây thực vật hoặc đồ đạc trọng nhà. Trên thực tế, y khinh bỉ nhất là loại ảnh vệ lên giường với chủ nhân rồi keo sơn gắn kết. Nếu đã chọn con đường của ảnh vệ thì phải tuyệt đối thực hiện tôn chỉ của ảnh vệ. Đó mới chính là tối tôn nghiêm và đại trung nghĩa của một người ảnh vệ!!!!
“Đức Âm, tên vong ân phụ nghĩa này, ngươi có biết từ nhỏ đến lớn ta thương ngươi bao nhiêu không hả?" Mộ Dung Long Sách nằm trên giường hưởng thụ Đức Âm bóp chân, lại bắt đầu lải nhải giống như Tường Lâm tẩu.
“Ngươi đã nói đến lần thứ mười ba." Mộ Dung Đức Âm mặt không chút thay đổi, “Nếu như không có huynh trưởng chiếu cố, ta đã sớm trở thành mục tiêu chém giết của giang hồ, sớm đã bị hạ nhân bất chính bắt cóc ăn sạch làm sẽ, sớm đã bị hoàng đế đem vào cung ngược đãi vân vân."
“Khốn khiếp, ai cho ngươi cướp lời của ta!" Mộ Dung Long Sách ném vỏ chuối tiêu vào mặt hắn, “Lo bóp chân cho ta! Phải thật lòng xin lỗi ta!! Ngươi đã hủy cuộc sống của huynh trưởng! Ngươi đã hủy một đời người của ta!! Ngươi vĩnh viễn xé nát quan hệ huyết thống của chúng ta!! Ngươi là vạn ác chi nguyên! Ta muốn đuổi ngươi ra khỏi Băng Tiễu Thành!! Cho ngươi tự sinh tự diệt!"
Mộ Dung Đức Âm rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn. Hắn đột ngột đứng lên dọa Long Sách nhảy dựng. Chỉ thấy hắn hung tợn nhìn mình, tựa hồ muốn hành động.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!" Mộ Dung Long Sách cảm thấy được cúc hoa của mình nhói đau. Cảm giác bị xé rách bây giờ vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của hắn.
Lại thấy Đức Âm lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong chiếc áo để không ở một bên, ném vào mặt Long Sách, hung hăng nói: “Tiền đó cầm đi! Gia thưởng cho ngươi đó! Lảm nhảm càm ràm cái gì!! Không phải đã giao thân cho gia rồi sao! Số tiền này đủ cho ngươi xài cả đời đó!"
Long Sách: “………. Khốn nạn… Ngươi thỏa mãn cái chết tiệt gì ở đó… Tiền này đều là do ta mang đến có biết không?"
E/N: Ác huynh trở về sau sẽ có một vài chi tiết hơi khó hiểu mà tôi cũng không nắm được, nó cũng khá nhỏ nhặt nên các bạn có thể bỏ qua. Điển hình là vấn đề ‘sên’, tôi hoàn toàn không hiểu nó dụng để làm gì trong vấn đề đó…
– Tường Lâm tẩu là nhân vật chính trong truyện ngắn Chúc Phúc của Lỗ Tấn. Truyện ngắn này vạch trần lẫn mô tả lại hiện thực phong kiến tàn khốc đối với phụ nữ lao động của Trung Quốc thời bấy giờ… Hự, tôi không hiểu lắm tại sao Ly Miêu lại dùng kiểu ví von ấy trong này (vì vấn đề ở đây là cái Ác huynh thuộc thời cổ đại, còn Tường Lâm ở thời phong kiến). lau mồ hôi
Tác giả :
Lililicat