Ác Hán

Chương 365: Đạn Hãn Sơn (3)

Đúng thế, Triệu Vân hiểu điều Đổng Phi đã trải qua, kinh nghiệm và lý giải của y với du kích chiến, Triệu Vân không bì được, hơn nữa Nguyên Nhung quân thuộc về thân vệ của Đổng Phi, với sự võ dũng của Triệu Vân lãnh đạo Nguyên Nhung quân không sao, nhưng nói tới tư lịch không đủ.

Tuy Đổng Phi không chú trọng luận tư lịch bối phận, nhưng không đại biểu người khác không có suy nghĩ ấy. Triệu Vân không hiểu các mối quan hệ trong đó, khẳng định sẽ có rắc rối, mà vấn đề là hắn không có thời gian.

Đổng Phi lại nói:

- Tử Long, ngươi dẫn 500 Nguyên Nhung sĩ, một người hai ngựa tới Thụ Hàng thành, ta dẫn 500 người còn lại, mỗi người bốn ngựa có thể tăng thêm tính cơ động. Cứ nguyết định như thế, ngươi mau chóng chuẩn bị xuất phát đi.

Triệu Vân không nói thêm nữa, đứng dậy chắp tay đi xuống.

Đổng Phi nhẹ nhàng cử động cổ, thư giãn cơ thể, một sự hưng phấn đã lâu không có nổi lên trong người.

Y rất thích cảm giác kích thích này.

*************

Ngọc Đái giương cánh, tự do bay liệng trên không, tiếng ưng kêu thi thoảng truyền xuống, vào tai Ô Diên, liền biến thành các loại tin tức và tình báo khác nhau.

Dựa vào lực trinh sát cường đại của Ngọc Đái, hai ngày qua Đổng Phi thành công né tránh được mưới mấy đội nhân mã của Khuyết Cư.

Xem ra Khuyết Cư Tiên Tư đúng là rất tức giận, nghe nói cái trại bị tập kích kia là thân thích gì đó của Khuyết Cư vương.

Có điều Đổng Phi lấy làm lạ, Khuyết Cư vương động can qua lớn, không thèm để ý tới bố trí của Hòa Liên là vì sao? Mơ hồ như có vấn đề trong đó, chẳng lẽ nội bộ Tiên Ti xuất hiện chia rẽ?

Biết đâu đấy, nếu đúng vậy thì đúng là trời giúp ta rồi.

- Chủ công, Ngọc Đái truyền tin về, trong khu rừng phía trước, cách hai mươi dặm có một đại trướng của Tiên Ti.

Từ sau khi Đàn Thạch Hòe lập vương trướng ở Đạn Hãn Sơn, các bộ lạc Tiên Ti chia ra đại trướng và tiểu trướng.

Đại trướng là bộ lạc trên 1000 người, còn tiểu trướng là chừng 300 thậm chí ít hơn.

Do người Tiên Ti dựa vào du mục mà sống, theo cây cỏ mà di chuyển, nên bộ lạc lớn nhân khẩu mười máy vạn thực ra sống rất phân tán. Đa số thời gian không sống quần cư ở thành thị như người Hán.

Đổng Phi vẫy tay gọi Quách Viên tới:

- Ngươi và Ô Diên dẫn 50 Nguyên Nhung sĩ đi thăm dò một chút, xem đại trướng đó có bao nhiêu người, nhớ kỹ không được tự ý hành động, đánh cỏ động rắn.

Quách Viên và Ô Diên lập tức lĩnh mệnh rời đi, Việt Hề thúc ngựa tới hỏi:

- Chủ công chuẩn bị động thủ sao?

- Tính thời gian thì hẳn Tử Long đã tới nơi, hai ngày nay chúng ta nhờ động tĩnh hắn gây ra có được không ít thời gian nghỉ ngơi. Hiện tới lượt chúng ta hành động rồi, bên phía Công Miêu và Công Minh hay tin, ít nhất cần năm ngày triển khai hành động. Cho nên chúng ta cần phải cố gắng làm ầm ĩ lên trong vòng năm ngày.

Việt Hề gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Chẳng còn là chim non mới rời tổ nữa, năm xưa ở Đồ Nhĩ Đặc Sơn hắn đã làm qua chuyện đánh du kích này, chớp mắt cái đã qua mấy năm, kích động đó vẫn còn trong lòng.

Chốc lát sau Quách Viên trở về báo đại trướng đó có chừng 1800 người, là đại trướng tầm trung thuộc về Kha Tối Tiên Ti. Ai quan tâm nó là Tiên Ti gì, đánh trước tính sau, xuyên qua khoảng rừng thưa, Đổng Phi nheo mắt nhìn về phía trước.

Trời đã tối, lờ mờ có thể nhìn thấy những đống lửa, còn có cả mùi thịt nướng thơm lừng.

- Xem ra người Kha Tối đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho chúng ta.

Đổng Phi lệnh Ô Diên dẫn một trăm người trông chiến mã, Việt Hề và Quách Viên mỗi người dẫn 200 Nguyên Nhung sĩ, sẵn sàng xuất phát.

Cọc cọc cọc, tiếng vó sắt đạp lên mặt đất, khiến người ta kinh hãi, đang vào giờ ăn tối, người Kha Tối bận rộn cả ngày, tụ tập ở quanh đại trướng nổi lửa làm thức ăn, tiếng vó ngựa khiến không ít người chú ý, có người cảnh giác đi xem, phát ra tiếng kinh hãi.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gấp, càng lúc càng gần.

400 Nguyên Nhung sĩ, mình mặc đằng giáp, ngoái khoác da trâu đen, như một đội quân ma quỷ xuất hiện ở chân trời.

Sư tông thú đi đầu, phát ra tiếng hi vang, xông vào doanh trại, hai chùy vung ra, đập nát võ sĩ Kha Tối.

Lôi Âm chùy mang theo tiếng gió rít, lao vào đám đông, tung hoành bay múa, xung quanh đại trướng tức thì náo loạn, người Kha Tối phản ứng khá nhanh, lần lượt lên ngựa nghênh chiến.

Lúc này Nguyên Nhung sĩ đã đánh tới, chỉ nghe Việt Hề gầm lên, Nguyệt Nha kích như giao long xuất hải, bắn lên từng mảng máu. Hán An đao lấp lánh hàn quang, mũi đao sắc bén đâm vào cơ thể, phát ra tiếng phụt phụt, những tiếng kêu thảm không ngớt.

Xung sát một lượt, Đổng Phi rút ra khỏi vòng chiến, chiến đấu thế này với y mà nói không còn ý nghĩa gì nữa, ý thích trong thời khắc sinh tử đoạt mạng tướng địch, còn đồ sát thuần túy y không thèm tham gia.

Đại trướng này tính ra sức chiến đấu không tệ, nhưng chuyện quá đột nhiên, hai là bất kể sức chiến đấu hay trang bị thì quân Nguyên Nhung đều hơn người Tiên Ti, nên trận chiến chỉ kéo dài hai tuần hương đã kết thúc.

Thấy tình thế chẳng lành, người Tiên Ti chạy tứ tán, Quách Viên áp giải một người trung niên, bộ dạng thủ lĩnh tới trước mặt Đổng Phi.

- Ô Diên, ta muốn biết giữa Khuyết Cư và Hòa Liên có mâu thuẫn hay không, ngươi có một tuần hương để xác định. Những người khác thu doạn chiến trường, chỉ mang theo nước sạch và lương khô, những cái khác tiêu hủy hết, một tuần hương sau chúng ta đi.

Đổng Phi căn bản chẳng buồn để ý tới tên gọi là đầu lĩnh đó, dặn một tiếng rồi đi.

Xung quanh thi thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, Đổng Phi sớm đã trở lỳ rồi, đây là chiến tranh, không phải trò chơi, y chẳng có chút thương xót nào, dẵn Sư tông thú chậm rãi đi trong doanh trại, tâm tư thì đã bay tới chín tầng mây.

Chuẩn xác mà nói, người Tiên Ti và Ô Hoàn thuộc về chi Đông Hồ.

Vào đầu thời Hán, đại bộ phận người Tiên Ti còn phụ thuộc vào dưới trước Hung Nô, cùng với sự suy bại của Bắc Hung Nô, người Tiên Ti mới dần quật khởi. Sau khi Bắc Hung Nô chuyển về phía tây, người Tiên Ti chiếm cao nguyên Mạc Bắc, đem 10 vạn Hung Nô nạp dưới trướng.

Từ đó người Tiên Ti trở nên cường thịnh.

Đôi khi Đổng Phi không hiểu, triều đình Hán Thất danh sĩ xuất hiện lớp lớp, không thiếu người đại tài. Nhớ năm xưa đại tướng quân Đậu Hiến liên kết Tiên Ti, Nam Hung Nô đánh bại Bắc Hung Nô ở Mạc Bắc, luận thế lực Hán thất khi đó lớn nhất, sao lại ngồi yên nhìn Tiên Ti lớn mạnh.

Đổng Phi không thông minh lắm, nhưng nếu y ở vị đó khi đó, sẽ không để lại 10 vạn người Bắc Hung Nô cho người Tiên Ti.

Lắm lúc Đổng Phi cảm thấy đầu óc đám danh sĩ thật quái dị, về sau tới Tây Vực nghe Lư Thực nói chuyện mới vén màn bí mật trong đó. Nói trắng ra thì vẫn là sĩ nhân áp chế võ nhân.

Cuối cùng Đại tướng quân không được chết tử tế thì phải.

Đổng Phi nhớ không rõ lắm, dù sao khi ấy Lư Thực nói: Sĩ nhân cần dị tộc không ngừng tiêu hao lực lượng của võ nhân, cho nên dị tộc không thể bị tiêu diệt. Đó là một lý luận vô cùng cổ quái, nhiều năm rồi mà Đổng Phi vẫn nghĩ không thấu.

Dù sao thì Tiên Ti cũng đã quật khởi.

Về sau Tiên Ti xuất hiện một thủ lĩnh dũng võ mà có trí tuệ, chính là tên Đàn Thạch Hòe đáng chết. Có điều sĩ nhân lại rất tôn sùng hắn. Anh hùng trong nhà không tôn sùng, sao lại đi tôn sùng dị tộc?

Lại một vấn đề nữa mà Đổng Phi không hiểu, chỉ biết liên minh bộ lạc quân sự mà Đàn Thạch Hòe lập nên đã thành đại họa của Hán thất.

Nghĩ lại khi Hán Linh đễ Lưu Hoành tại vị, cuộc sống chẳng phải chỉ là khổ bình thường. Ngoài có đại quân của Đàn Thạch Hòe, trong có đảng tranh, khó khăn lắm khi Đàn Thạch Hòe chết lại sinh ra tên Trương Giác.

Đổng Phi thường cho rằng, làm hoàng đế tới mức như Hán Linh đế thật là khổ.

Mặc dù Hòa Liên tiếp thụ Tiên Ti, nhưng so với cha hắn thì hiển nhiên là có chênh lệch lớn, rõ ràng nhất là liên minh quân sự kia chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Người Khuyết Cư từ thời Đàn Thạch Hòe đã trung thành với vương đình Đạn Hãn Sơn, đồng thời cũng nắm giữ vùng đất phì nhiêu nhất ở trung bộ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Khuyết Cư không phản bội Hòa Liên. Thực tế khi Đổng Phi vào Quan Trung, Khuyết Cư vẫn một lòng trung thành với Hòa Liên.

Nhưng Hòa Liên vì sợ hãi mà điều đông Tiên Ti vào trung bộ, đúng là đã tăng thêm độ dày phòng ngự, nhưng cũng sản sinh nhân tố không hài hòa.

Đất đai chăn thả của người Khuyết Cư không ngừng bị giảm thiểu.

Thử nghĩ xem, mấy chục vạn đại quân đổ vào tạo thành kết quả người thường không thể tưởng tượng, điều này động chạm tới lợi ích của người Khuyết Cư, gây ra bất mãn với Hòa Liên.

Lúc ấy bên sông Cửu Hủy, vương trướng Tiên Ti.

Trong lều trướng xa hoa lộng lẫy, Hòa Liên lười biếng nằm trong lòng một mỹ nữ, tay thoải mái mân mê đùi mỹ nữ, luồn vào mép váy, mơn trớn vùng tam giác đã tràn ngập xuân tình, hạ thân dựng lên cái lều lớn.

Mỹ nữ đó má phấn ửng hồng sớm đã khao khát rồi, nhưng cố nhịn khoái cảm do bàn tay đó đem lại, đôi mắt lúng liếng thi thoảng nhìn sang bên cạnh.

Ở bên có một nam tử tuổi chạc tam tuần, mặc thanh bào, râu đen, cực kỳ tuấn tú. Đem so với hắn, Hòa Liên chỉ là một con lợn.

Tâm tư của mỹ nữ đã đặt lên người nam tử đó, trong lòng ảo tưởng người đang vuốt ve mình chính là thư sinh người Hán.

- Vệ tiên sinh, đám Khuyết Cư làm vậy là có ý gì?

Vệ tiên sinh phe phẩy quạt gấp màu trắng, khẽ mỉm cười:

- Đại vương thông tuệ hơn người còn không nhìn ra manh mối sao? Chỉ e người Khuyết Cư mang mưu đồ chẳng lành, nói thẳng ra là đang thăm dò giới hạn của đại vương. Phòng tuyến tây bộ là kết quả đại vương khổ công gây dựng, Đổng tặc tuy mạnh, nhưng cũng không dám xem thường đại vương.

Hòe Liên trở mình ngồi dậy, thể trọng hơn 230 cân mà chẳng có chút trì hoãn nào, dù sao cũng xuất thân du mục, hưởng phúc nhàn mười mấy năm song nền tảng cũ vẫn còn.

Đôi mắt hõm sâu nhìn chằm chằm Vệ tiên sinh.

Hòa Liên sắc mặt âm trầm, tay đặt trên đùi mỹ nữ bóp mạnh, mỹ nữ đau đớn nhưng ả không dám kêu.

Vệ tiên sinh nhìn lại, chẳng hề sợ hãi.

Hồi lâu sau Hòa Liên cười ha hả:

- Vệ tiên sinh nói không sai, Khuyết Cư quả có lòng mưu nghịch.

- Đại vương phải mau chóng ổn định lại phòng tuyến phía tây, nhóm nhỏ quân Hán đó tuy dũng mãnh, cũng chẳng qua là nấm ghẻ ngoài da thôi. Chuyện gấp hiện nay là phải giải quyết vấn đề Khuyết Cư, nếu không sẽ thành đại họa.

- Vệ tiên sinh nói cực đúng.

Hòa Liên trầm ngâm:

- Có điều Khuyết Cư đông người binh mạnh, có quan hệ thân nhân với Mộ Dung Tiên Ti, muốn đối phó không dễ. Huống hồ, nếu gấp quá, e lại phản tác dụng.

Vệ tiên sinh cười thản nhiên:

- Diệt một Khuyết Cư có gì khó.

- Ý tiên sinh là ....

- Nếu đại vương nắm chắc thu được Khuyết Cư Nhất Bộ, chỉ giết Khuyết Cư sẽ dễ như trở bàn tay. Khuyết Cư nhòm ngó vương vị e không phải chỉ một ngày. Đại vương chỉ cần phái người nói với Khuyết Cư, sẽ nhường vương vị cho, mời hắn đến, sau đó.

Vệ tiên sinh làm động tác chặt đầu:

- Đồng thời đại vương có thể phái đám Mệnh Hòe Đầu, Tố Lợi thừa cơ ra tay, hẳn bọn họ rất cao hứng có thêm đất đai.

- Tiên sinh quả nhiên là đại tài, ta có tiên sinh như cá gặp nước.

Hòa Liên luôn miệng khen, chợt hỏi:

- Chỉ có điều nhóm quân Hán kia, tuy nói là nấm ghẻ ngoài da, nhưng cũng phải mau chóng diệt trừ.

- Đại vương sợ cái gì?

Vệ tiên sinh cười:

- Ta sớm đã mưu tính cho đại vương rồi, tên tiểu tử mà đại vương bắt được mấy ngày trước không phải là vừa vặn có thể lợi dụng à? Nghe nói hắn là đứa con trái duy nhất của Ác hổ, sao không để Ác hộ xuất binh đối phó với quân Hán?

- Tiên sinh nói Lữ Bố?

Hòa Liên lắc đầu:

- Sao có thể chứ, Lữ Bố thù Tiên Ti, nay U Châu lại bị tấn công, sao hắn có thể xuất binh.

- Chưa nói con hắn trong tay đại vương, chỉ cần nói với Lữ Bố sẵn lòng liên thủ với U Châu chống Viên Thiệu là đủ. Lữ Bố nay bị Viên Thiệu đánh cho không còn sức đánh trả, mà Viên Bản Sơ vẫn có chút kiêng kỵ đại vương.

Hòa Liên phải hít một hơi khí lạnh, vị Vệ tiên sinh này tính mưu thật độc, như vậy Lữ Bố bị buộc vào Tiên Ti. Phi Hùng quân của Lữ Phụng tiên đúng là có chút sức chiến đấu.

Mới đầu Vệ tiên sinh này tới quy thuận, mình còn không tin lắm, nay xem ra là bảo bối hiếm có.

- Vậy cứ làm như tiên sinh nói.

Hòa Liên cười lớn, lòng khách khí vô cùng.

Vệ tiên sinh cũng cười, chỉ là bên trong nụ cười mang theo khí lạnh, khinh miệt nhìn Hòa Liên một cái rồi đứng dậy cáo từ.

Trở về đại trướng của mình, Vệ tiên sinh gọi quản gia tới:

- Vệ An, ngươi tới Liêu Đông nói với Công Tôn Độ, bảo tất cả đã thỏa đáng, mời hắn tùy cơ hành sự. Ngoài ra phái người lén tới Khuyết Cư, bảo hắn, Hòa Liên chuẩn bị giết hắn.

Vệ An gật đầu âm thầm rời lều.

Trong đại trướng rộng rãi chỉ còn một mình Vệ tiên sinh, hắn ngồi phịch xuống đất thở hắt ra:

- Đổng tặc, ngươi hại ta nhà tan cửa nát, giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Đợi đi, ta liều mạng cũng không cho ngươi sống yên, từ nay trên đời này không có Vệ Ký, chỉ có Vệ Cừu vì báo thù mà sống.

Cầm chén rượu mạnh trên bàn, hắn cười âm lãnh rồi nốc cạn.
Tác giả : Canh Tân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại