Ác Chất Lão Công
Chương 5
Chưa tới sáu giờ sáng, trời đất vẫn còn ngủ say, cái lạnh của mùa xuân đủ làm cho người ta run rẩy.
Khương Minh Hi khẽ rụt cổ vào, vì sao cô luôn phải làm việc lén lút như vậy chứ?
Đành chịu, nếu cô không nhân lúc mọi người còn ngáy o o mà vọt ra ngoài trước bữa ăn sáng thì nhất định cha mẹ sẽ đóng gói đồ đạc bắt lên xe với Lục Hạo Doãn, nếu thế thì lại phải trở lại Đài Bắc.
Đóng cửa sắt lại, cô hà hơi ấm vào lòng bàn tay miệng khẽ nhếch lên đầy vẻ cao hứng nở nụ cười rồi nhanh chân bỏ trốn.
Chẳng rõ Lục Hạo Doãn tỉnh dậy không thấy cô sẽ có phản ứng gì?
Hắn à, tốt nhất là tức chết luôn đi! Hai người chẳng phải chủ tớ, hắn muốn đưa cô về mà cô phải đi cùng à?
Đùa, chẳng giải thích một lời vì sao cô phải theo hắn chứ? Đây không phải vì thể diện mà là tôn nghiêm của bản thân, cô sớm đã hạ quyết tâm, nếu không có kiệu tám người khiêng tuyệt đối cô sẽ không về Đài Bắc.
- Mới sớm ra đã đi đâu thế?
Âm thanh Lục Hạo Doãn nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau.
Chết rồi! Cô giật mình lùi lại, da gà da ốc nổi lên rờn rờn, có phải cô nghe thấy giọng Lục Hạo Doãn không?
Không thể nào! Trước khi ra khỏi phòng thỉnh thoảng còn kiểm tra kĩ, mặc dù hắn không ngáy to nhưng chẳng hề động đậy rõ ràng là ngủ say, dù tỉnh lại sau đó cũng chẳng thể nào nhanh như vậy.
- Em muốn đi đâu cũng được. Nhưng tại sao lại bỏ ông xã lại mà bỏ trốn một mình chứ?
Lục Hạo Doãn khẽ cười. Sự hoảng sợ cùng luống cuống của cô hắn dễ dàng đoán ra.
Nếu lần đầu là nghe lầm thì lần thứ hai là sao? Được rồi, cô sẽ thản nhiên đón nhận sự thực, số xui quá, rõ là đen đủi lại bị hắn tóm được.
Không chút hoang mang quay lại, mắt nháy nháy đầy vẻ vô tội rõ ràng là làm bộ làm tịch.
– Em không biết anh đã dậy, em muốn đi ăn điểm tâm.
- Ăn điểm tâm mà như dọn nhà thế kia cơ à?
Nhìn cái túi to tổ bố tựa như rất nặng hắn lo cho thân thể mỏng manh của cô sẽ không chịu nổi.
- Ăn sáng xong tiện thể đi bộ, đương nhiên phải mang theo ít đồ rồi.
Kẻ ngốc nghe thấy cũng biết là nói dối nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác. Khương Minh Hi nghĩ mãi không ra vì sao hắn phát hiện ra không thấy cô vào lúc nào?
- Anh cũng thích đi dạo buổi sáng, nơi này không có xe cộ ô nhiễm, không khí thật trong lành.
- Một lúc nữa anh còn phải đi xe về, ngủ thêm một chút nữa đi, em mua đồ ăn sáng giúp anh.
Mặc dù cô không dám hy vọng hắn sẽ đi lên để cho cô cơ hội bỏ chạy nhưng vẫn muốn thử, trừ khi cô bất chấp mọi thứ lật bài cùng hắn, nói rõ là mình không cùng hắn về Đài Bắc.
- Em không cần lo cho anh, tinh thần anh rất tốt, ở trong xe cả ngày cũng chẳng sao.
Thoạt nhìn thì hắn rất tỉnh táo, có lẽ bất cứ ai nhìn thấy khí sắc hai người lúc này đều khẳng định người thiếu ngủ là Khương Minh Hi chứ không phải Lục Hạo Doãn.
Cái này phiền rồi, nếu hắn một mực bám lấy cô thì đừng mong có cơ hội bỏ chạy, làm gì bây giờ?
- Đói bụng, ở nơi này có gì ăn sáng được?
- Mặc dù nơi này không xa hoa như Đài Bắc nhưng anh muốn ăn cái gì cũng có.
Bó tay, đành phải câu giờ vậy, tranh thủ thêm thời gian thì khả năng thừa dịp thoát thân càng lớn.
- Em quen thuộc nơi này vậy em tự chọn đi.
Thực ra cũng không chọn gì nhiều, đương nhiên nhìn bữa sáng chỉ có cái sandwich cùng một li cà phê không mấy đặc biệt cô đành cố gắng đánh nhanh thắng nhanh, nghỉ một chút lại ăn một miếng gần nửa giờ vẫn chưa hết phần ăn, nếu Lục Hạo Doãn chịu không được thì cho hắn về luôn, đây là cách nghĩ ngây thơ của cô.
Đã là ngây thơ thì đương nhiên khó thực hiện, bởi lẽ một tờ báo cũng đủ để hắn bình tĩnh chờ cô giải quyết bữa sáng.
Ăn sáng xong cô càng mong chờ tới việc tản bộ, đi xa một chút thì lúc quay lại trời đã tối mịt, hôm nay không thể nào về Đài Bắc, có phải cô đang tự sướng không nhỉ? Thôi vậy, cô thừa nhận nhưng heo chết không sợ nước sôi, cô cũng chẳng nghĩ được gì tốt hơn. Nhưng rất nhanh cô liền cảm thấy khó khăn.
- Đưa ba lô cho anh.
Hắn lo lắng chiếc túi làm cô khụy xuống nên vội đỡ giúp cô.
Trong nháy mắt cô đứng ngây ngốc nhìn hắn. Tại sao hắn phát hiện chiếc ba lô này sức cô không chịu đựng nổi?
- Làm việc lâu quá rồi, chả nhớ lần nhàn rỗi tản bộ gần đây nhất là lúc nào.
Hắn nắm chặt tay cô rất tự nhiên như vợ chồng đúng nghĩa khiến lòng cô xốn xang.
- Vậy hôm nay phải đi cho thật thoải mái.
Giật mình thu hồi ánh mắt. Làm gì đây? Cô cảm thấy lòng nhìn mềm nhũn ra như sắp bỏ cuộc rồi.
Một lúc lâu sau hắn hét lớn lên như một đứa trẻ con:
– Trời ạ, ruộng lúa mà ở đây cũng có.
Hắng giọng một cái, cô vui vẻ nói:
– Nơi này không có nhà cao tầng mọc san sát như rừng giống Đài Bắc.
- Nơi này đúng là tốt, không hề ô nhiễm như Đài Bắc.
Đúng là như thế, nhưng cũng đừng có hào hứng tới mức lộn qua trái phải như thế chứ, nếu không lễ vật đã đưa tới ngõ, không thể quay đầu, cô khó mà chấp nhận sự thật này. Kỳ thật mẹ an bài cho cô rửa chén ở bếp để cô không phải lo lắng suy nghĩ về chuyện chồng mình xuất hiện trên tạp chí, hơn nữa chồng cô không thấy tới đón, tình trạng thật đáng thương, sợ cô không chịu nổi lời ra tiếng vào…
Thoáng liếc Lục Hạo Doãn, qua hôm nay cuối cùng đã có thể lật lại bản án cô chịu khổ vì lời đồn của ông xã cô rồi.
- Nơi này có chỗ nào khách du lịch muốn đến à?
Ánh mắt Khương Minh Hi sáng rực lên. Nói đến chơi thì cô cực kì thích chí, cô chẳng đi được đâu bởi lẽ ra khỏi cửa thì khó tránh khỏi đám người dính lấy mình, khó chịu, lo lắng, tóm lại là tới nay cô cũng chưa có cơ hội tới nơi mình thích nhất
– Chúng ta ra bờ biển mò cua bắt ốc.
Xắn ống quần lên bắt đầu tìm kiếm phía dưới tìm cua bắt sò với hắn tựa như trong phim vậy, việc này cũng có thể xảy ra với hắn sao?
Hắn không kìm được hưng phấn:
– Bờ biển thực sự có thể bắt được cua với ốc à?
- Đương nhiên!
Chỉ là lúc này cô bắt được toàn con bé tẹo, chẳng đủ để ăn uống gì.
- Chúng ta đi quanh bờ biển kiếm một vòng.
Thiếu chút nữa cô đã nhảy cẫng lên tung hô vạn tuế rồi. Đúng là quá may, chẳng những hôm nay có thể đi dạo bờ biển mà đi xong thì cũng chẳng cần về Đài Bắc nữa.
Lúc bọn họ rảo bước trên bờ biển thì ánh mặt trời ấm áp cũng đã xuất hiện, không khí lúc này thực không tồi, mặc dù gió biển khá mạnh khiến người ta khó lòng đứng vững nhưng không hề cảm thấy lạnh.
Rất nhanh Lục Hạo Doãn đã phát hiện ở trong đám bùn lầy ở bãi biển thực sự có thể tìm được cua nhưng mà toàn là loại cua sữa hay mới nở xong chẳng đủ nhét bụng nên cuối cùng hắn cũng không bắt được con nào.
Không đúng! Bọn họ còn bắt được một con ba ba, mà mừng rỡ cười hớn hở.
- Em đói, em muốn ăn bánh rán.
Rời khỏi bãi biển cũng chưa tới ba tiếng nhưng trên đường đi Khương Minh Ho bận rộn ghé những nơi vui chơi giải trí, dạ dày cô tựa như chẳng bao giờ lấp đầy nên lúc hai người về lại Khương gia thì cũng mất sáu bảy tiếng.
- Trời đất ơi! Không phải hai người đã về Đài Bắc sao?
Thấy con gái và con rể sừng sững đứng trước mặt mình mà suýt nữa Khương mẫu té xỉu, may là chủ nhật công ty không làm việc nếu không nhất định hai người sẽ bị coi là việc động trời.
Khương Minh Hi như đứa trẻ biết tội cúi gằm mặt xuống, đương nhiên cô không có dũng khí nói ra sự thực.
Lục Hạo Doãn liền xin lỗi, nhận tất cả trách nhiệm về mình.
- Xin mẹ tha lỗi, đều là do con, khó mà đến được đây một chuyến, nếu không đi thăm thú cảnh sắc thì lúc về Đài Bắc lòng con sẽ rất tiếc nuối nên mới bắt Minh Hi đưa con đi đó đi đây một chút, ra biển chơi vui quá nên quên hết cả giờ giấc.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Sao người đàn ông này cứ phải làm cô cảm động muốn khóc như vậy chứ?
- Thời tiết ở biển lúc này rất dễ bị cảm.
Khương mẫu trừng mắt nhìn con gái. Bà nhìn qua là biết ai bày trò, con bé này mỗi lần về là lại muốn ra biển một chuyến, dù tuyết rời trời rét như cắt nhưng cũng không ngăn nổi sự si mê của cô với nơi này.
Cười ngây ngô, Khương Minh Hi khẽ đáp:
– Ra biển có thể bắt cua với sò nữa.
Khương Mẫu cười nhìn cô nhưng tựa như có âm thanh rít qua kẽ răng:
– Cũng thật kì lạ, tại sao mẹ lại không thấy cua hay sò đâu nhỉ?
- Đúng vậy, nhưng mà chắc mẹ phải hiểu rõ hơn con, mỗi lần chúng thấy con đều rủ nhau chạy trốn mất tiêu.
Bởi việc này liên quan tới an nguy bản thân nên cô vội vàng lấp liếm.
- Vậy chị ra bờ biển làm gì?
- Con muốn thử vận may của chồng con, nhưng mà xem ra anh ấy cũng chẳng khác con là mấy.
Cô liếc Lục Hạo Doãn đang đứng ngây ra, hiển nhiên hắn chẳng hiểu hai mẹ con cô đang nói gì:
– Anh rất thích ăn đồ biển còn tươi đúng không?
Hắn gật đầu tựa như rất thích thú.
- Vậy nên khó trách mà cua sò ốc ếch thấy anh đều trốn sạch.
Cô nhún vai nhìn mẹ mình tựa như không biết làm gì.
Một lúc sau hắn cố gắng lắm mới nín được cười, cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Trợn mắt há mồm, xem ra Khương mẫu cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hai người không ngừng đấu khẩu trước mặt con rể nên nói như vậy sao? Bà có thể không để ý thể diện con gái nhưng vẫn phải bảo vệ hình tượng của mình.
- Hai đứa đã ăn tối chưa?
- Trên đường về đã ăn một chút nhưng bụng vẫn còn đói.
- Được rồi, hai đứa đi tắm đi, mẹ chuẩn bị đồ ăn cho.
Nghe vậy hai người tựa như hớn hở như con nít tay trong tay đi lên lầu.
Thấy vậy Khương mẫu cũng cảm thấy yên tâm. Mặc dù con rể đã tìm đến đây nhưng mãi đến giờ mới thấy tình cảm vợ chồng tương thân tương ái, rốt cục bà đã an tâm rồi.
Tắm rửa xong, Khương Minh Hi vừa chải tóc vừa suy nghĩ, tại sao hôm nay lại làm loạn đến vậy chứ, nếu mai mà không diễn tốt như vậy nữa thì biết làm sao? Hay lật bài luôn?
Bởi hắn không ngửa bài, với cá tính của cô lại càng không thể, nhưng cứ mãi như vậy là có ý gì?
Cô không muốn giả vờ, vợ chồng là chuyện cả đời, chẳng thể giấu được mãi, giống như hôm nay lúc ở bãi biển, cô đã quyên mất hình tượng đoan trang, cười mất hết cả hình tượng, khi ấy hai người rất vui vẻ nên cũng không chú ý đến điều này.
Được rồi, cô thừa nhận một việc, đây không phải nguyên nhân chính, chỉ là cô không muốn tiếp tục giả vờ trước mặt hắn!
Nếu cô không dịu dàng mà trở nên kiên cường hắn có thất vọng không? Hắn còn muốn lấy cô hay không?
Sao lại trở nên như vậy? Từ khi nào mà cô lại quan tâm tới hắn đến thế? Từ lúc nào mà hắn không còn là người chồng xa lạ mà biến thành người đàn ông khiến cô mở lòng? Thậm chí cô còn có khát vọng được hắn yêu thương, chiều chuộng!
Mặc kệ cô nghĩ gì, muốn hay không, rốt cuộc cô chẳng thể trốn tránh, trái tim cô đã bị hắn lấy mất rồi.
- Nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế?
Lục Hạo Doãn cầm lấy máy sấy tóc trên tay cô, cứ để nó hà hơi nóng một chỗ như vậy mà cuốn tóc vào thì rất nguy hiểm, hắn nhất định phải giúp cô.
Mỗi lần hắn chạm vào tựa như có từng dòng điện chạy khắp thân thể, toàn thân cô cứng ngắc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cảm giác thân mật này thực quá mập mờ đi!
Không biết có phải do khí nóng lưu chuyển làm cô khó thở hay không mà cô có cảm giác chỉ muốn trải hết lòng mình ra.
- Em sẽ không về Đài Bắc với anh đâu!
Hắn không nghe thấy gì, tiếng máy sấy quá ồn, cô đành phải nhắc lại lần nữa.
- Em sẽ không về Đài Bắc với anh, nếu anh đang vội thì về một mình đi, em không cản đâu.
Kì lạ, vì sao mà tim lại đập nhanh như vậy? Cô còn mong chờ cái gì? Hắn sẽ ở lại vì cô sao? Nói đùa, là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian đế ở cái nơi nhỏ bé này cùng cô chứ?
Đúng vậy, cô cũng hiểu đạo lí này nhưng vẫn không thể không hi vọng, vì sao không bắt hắn đưa kiệu tám người khiêng tới thì cô sẽ về Đài Bắc với hắn?
Tắt máy sấy đi, hắn cầm lược chải tóc thật gọn gàng xong, vẫn không hề nói gì.
Cô chờ mãi không thấy hắn mở lời mà nhịn không được quay lại, chỉ thấy hắn đang mỉm cười, nụ cười kia khiến cô bủn rủn tay chân.
- Có chuyện gì mà anh cười?
Cô thật sự không hiểu được bộ dạng hoan hỉ lúc này của hắn, giống như bắt được đồ gì quý giá
- Em ghen.
Hắn khẳng định.
- Gì…Ghen? Vì cái gì mà em phải ghen chứ.
Cô cười ngây ngô, dù sao cũng đã lật bài, đương nhiên chẳng cần quan tâm tới hình tượng nữa.
- Mấy lời nhảm nhí trên báo lá cải.
Cuối cùng hắn đã nhắc tới, cũng không hề mong chờ cô giải thích.
Giải thích? Buồn cười, hắn vuốt ve cô nói tên một người con gái khác, vậy mà cô còn vọng tưởng là hắn không có quan hệ đặc biệt gì với người kia!
Bỏ đi, ai bảo cô để ý người này. Dù hắn đã lừa dối cô nhưng cô vẫn cười ngọt ngào, bởi cô là phụ nữ, ở phương diện nào đó rất yêu thích lời nói dối của đàn ông, nhưng cô cũng không muốn cho hắn biết mình quan tâm tới hắn nhiều như vậy.
- Em chẳng thèm quan tâm mấy tin đồn nhảm nhí ấy, việc duy nhất làm em đau đầu là ai thấy em cũng hỏi “cuộc hôn nhân của cô có vấn đề phải không?". Nếu là anh, anh có cảm thấy phiền không?
- Anh rất cao hứng vì em quan tâm tới những tin đồn về anh như vậy.
Người này cũng thật buồn cười, cô đã nói là không thèm để ý…thế mà hắn lại bảo rất cao hứng, có ý gì đây? Cô không có cơ hội nói rõ ràng bởi mẹ cô đã gọi hai người xuống ăn cơm, cuộc nói chuyện đành tạm hoãn lại.
Lúc hai người ngồi ăn cơm thì Khương mẫu đã mặc áo chuẩn bị ra ngoài.
– Tiểu Hi, ăn xong cứ để chén bát đó, mẹ về dọn dẹp cho, giờ mẹ qua nhà bác cả của con, cha con cũng đang ở đó đánh cờ, ông ấy còn tưởng hai đứa về Đài Bắc rồi cơ đấy.
- Mẹ, thật xin lỗi, có lẽ con còn phải ở đây làm phiền thêm một thời gian.
Vẻ mặt Lục Hạo Doãn hiện rõ sự xấu hổ nhưng lại không nhận ra quyết định của mình mang đến bao nhiêu rung động.
Khương mẫu hiểu mình nên nói gì:
– Con thích ở bao lâu cũng được.
Nhưng nghĩ kĩ một chút bà lại kinh ngạc hỏi:
– Con muốn ở lại đây bao lâu?
- Con biết ở đây sẽ làm gây phiền toái cho mọi người, nhưng do mấy tin đồn kia nên Minh Hi đang giận con, tuy tin tức trên những tờ báo đó nói không phải sự thực nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu về Đài Bắc nên con đành ở lại đây cùng cô.
Khương mẫu hung hăng trừng mắt thăm dò con gái. Trước đó đột nhiên cô chạy về, còn khẳng định những tin tức trên báo không phải sự thực, chồng cô tuyệt đối không lăng nhăng bên ngoài, cô gái kia chỉ là bạn của hắn, sao bây giờ lại thành ngược lại? Cô đang làm gì đây?
Khương Minh Hi trợn tròn mắt. Tại sao hắn có thể nói trắng ra trước mặt mẹ cô chú…Thôi vậy, cô cũng làm theo. Không phải không có tư cách chỉ trích hắn mà là hắn quá xấu xa! Việc giữa hai người tại sao hắn lại lôi cả mẹ cô vào cơ chứ?
- Mẹ à, mẹ đi sang chỗ ba đi, tối về chúng ta từ từ nói chuyện này.
Ánh mắt mẹ cô thật kinh khủng, chẳng biết cô có thấy nổi ánh mặt trời ngày mai không đây?
- Cô đi theo tôi một chút.
Khương mẫu không dễ dàng bỏ qua, tốt nhất cô nên giải thích rõ sự việc ra.
Khương Minh Hi cũng không ngốc, ra ngoài cùng mẹ chẳng phải là tìm đường chết sao? Khẽ lắc đầu, cô liều mạng vơ bát đũa nhưng cuối cùng vẫn chẳng phải địch thủ, ánh mắt bà xám xịt:
– Nếu cô không muốn chết quá khó coi thì đừng tiếp tục ngồi đó giãy giụa dù nhất thời trốn đi nhưng tôi vẫn sẽ túm được cô.
Cô muốn khóc òa lên! Buông bát đũa xuống, Khương Minh Hi liếc hắn một cái, đợi chút nữa cô sẽ tính sổ với hắn đàng hoàng!
Khương mẫu cùng con gái đi vào nhà bếp, 30 giây sau Lục Hạo Doãn không nín được nhưng không dám cười thành tiếng vì sợ kinh động tới hai người. Thì ra “chuyết kinh" lại sợ nhất là mẹ vợ.(Chuyết kinh: người vợ vụng về)
Một lúc sau, Khương Minh Hi bước ra với bộ mặt thê thảm, thi thoảng còn chà xát cánh tay.
Mẹ thật ác quá, da thịt con gái mềm như lụa thế này mà cũng chẳng tha, bà không biết da con gái bảo bối của bà rất dễ bị tụ máu sao.
Chưa từng thấy mẹ như vậy, hỏi là được rồi, tại sao còn ra tay chứ? Nói không ngoa, mẹ cô đúng là lòng dạ hẹp hòi, đây rõ là tranh thủ phát tiết lửa giận, nhưng mẹ cô cũng nghĩ gì cả, cô làm vậy cũng là không muốn cha mẹ lo lắng thôi.
- Em sao rồi?
Hành động của cô khiến hắn lo lắng.
Mặc dù cô rất muốn khiến hắn áy náy đến chết nhưng cũng không thể để mẹ tiếp tục mang ác danh “phần tử bạo lực" nữa.
- Không sao, nhờ hồng phúc của anh nên bị mắng, giờ tai vẫn còn ù ù đây này. Tại sao anh lại như thế chứ? Còn nói dối là sao? Anh muốn ở lại đây nhưng vì cái gì mà đầy trách nhiệm cho em?
- Anh nói dối sao? Không phải vì mấy tin đồn kia mà em hờn dỗi không trở về cùng anh à?
Gì? Cô cứng họng không nói được gì, đúng, tình huống lúc này của cô có liên quan tới tin đồn kia…Cũng không hẳn, sao cô lại quên việc quan trọng như vậy đây?
- Anh cũng chưa bao giờ giải thích với em, tin đồn kia rốt cục là thực hư ra sao. Còn nữa, theo em biết anh với vị tiểu thư kia tình mặn ý nồng, uống say còn không ngừng mê sảng gọi tên người ta.
Hắn lại nở nụ cười khiến người ta sởn gai ốc. Cảm giác bủn rủn khó chịu lan khắp thân thể cô:
– Anh còn cười cái gì?
- Anh vui vì em như vậy.
Tức giận thực giống đóa hoa hồng diễm lệ đang hé nở. Với hắn, đây mới thực sự là cô, sự rung động khiến hắn không thể rời mắt đi. Quá đẹp! Quá mỹ lệ!
Thân thể cứng đờ ra, mặc dù cô quyết định lật bài vào lúc này, cô đã chuẩn bị tốt để đón nhận sự thực nhưng hắn lại nói vậy khiến cô không có chút kinh ngạc nào, có ý gì? Khó nói….
- Em sớm nên làm cô bé ngoan ngoãn của anh có được không?
- Vợ tôi đúng là một người phụ nữ thiên biến, lúc ôn nhu, lúc gợi cảm, lúc lại như trẻ con… Đôi khi, nhiệt tình không bị cản trở.
Nhiệt tình không bị gò bó? Tựa như sét đánh ngang tai, cô đã hiểu, thì ra lúc cô chạy trối chết ở hành lang hắn đã gặp cô! Bao thời gian như vậy mà không có biểu hiện gì, người này rõ ràng là đùa giỡn cô!
- Anh thật quá đáng, làm trò trêu đùa em thích lắm sao?
Nói cho đúng thì hắn cũng không sai, cô chẳng thề phàn nàn gì. Nhưng rốt cục vẫn cảm thấy khó chịu, nếu sớm biết như vậy cô còn vất vả diễn làm gì chứ!
- Chúng ta về lại Đài Bắc, khởi đầu một lần nữa.
- Em muốn ở lại đây, anh về trước đi.
- Trước khi đến đây anh đã hạ quyết tâm, nhất định trên đường về vợ yêu phải ở bên cạnh, em không về thì anh đành ở lại cho đến khi em chịu mới thôi.
Có thể sao? Đúng, cô rất mong hắn ở lại, có lẽ là để chứng tỏ vị trí của cô trong lòng hắn, nhưng cô không ngu ngơ đến vậy, cô hiểu không thể giữ hắn lại quá lâu, cũng đã mất mấy ngày rồi, thực đáng buồn cười.
Hắn đã nói vậy cô cũng chẳng cần nài ép nữa;
– Tự anh quyết định ở lại, không ai ép đâu đấy, anh nên về đi, đừng để làm ảnh hưởng đến công việc của mình.
Nghĩ tới việc hắn rời đi cảm giác mất mát lại tràn ngập cõi lòng cô, mặc dù hắn vẫn còn đang ngồi đó.
Hai ngày nhưng hồi ức của hai người nhiều hơn thời gian trước đó không biết bao nhiêu. Cô hi vọng có thêm vài ngày nữa, vì cái gì hắn lại muốn trở về chứ?
Sau khi lên giường nằm, mặc dù đã nhắm mắt hơn một giờ, cô còn làm bộ như đang buồn phiền chuyện gì đó.
Cô thật ngốc! Mặc dù hắn chỉ có thể ở thêm một ngày nhưng thực sự rất hạnh phúc, cô còn tính toán gì chứ? Hay muốn hắn thực sự làm việc kia mới đủ chứng tỏ thành ý với cô sao?
Được rồi, cô thừa nhận đúng là mình có ý này, có phải cô rất nhỏ nhặt không?
Bởi qua lễ bái hắn mới đến tìm, hắn làm cho thời gian qua cô sống khổ sở, cục tức này, thật là nuốt không trôi.
Còn nữa, mặc dù hắn tỏ vẻ như tin đồn trên báo không có thực nhưng hắn không nói rõ quan hệ với người mẫu kia, cảm giác tựa như người kia là kẻ giấu mặt, nếu hắn không thể hiện thành ý rõ ràng thì việc này sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Lúc này người bên cạnh đã cử động, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, một lúc sau cô nghe hắn thì thầm.
- A Hi, là anh, trước đó em giúp anh hủy lễ bái…Giờ anh sẽ làm lại, anh ở đây một thời gian…Anh hiểu việc này sẽ gây không ít phiền toái nhưng việc này rất quan trọng với anh, nhất định anh phải ở đây…Anh không rõ khi nào sẽ về Đài Bắc nhưng anh đảm bảo xử lí việc này xong xuôi anh sẽ đi ngay….Tài liệu đều ở bên cạnh, anh sẽ xử lí, lúc nào được anh sẽ liên lạc, thời gian này mong em tha thứ, em nghỉ ngơi đi.
Nửa ngày sau, hắn lại nằm xuống bên cạnh, bởi tâm tình kích động mà khóe mắt cô đã đẫm lệ.
Tại sao người đàn ông này thích khiến cô rơi lệ chứ? Vì cái gì cứ làm cô cảm động đến như vậy?
Khóe môi là nụ cười hạnh phúc nhưng nước mắt vẫn thấm đẫm gối. Rốt cục quan hệ của hắn và người mẫu kia là gì, dính dáng gì đến nhau đều không quan trọng nữa, bởi lẽ cô đã thấy sự quan tâm của hắn với mình, như vậy là đủ!
Khương Minh Hi khẽ rụt cổ vào, vì sao cô luôn phải làm việc lén lút như vậy chứ?
Đành chịu, nếu cô không nhân lúc mọi người còn ngáy o o mà vọt ra ngoài trước bữa ăn sáng thì nhất định cha mẹ sẽ đóng gói đồ đạc bắt lên xe với Lục Hạo Doãn, nếu thế thì lại phải trở lại Đài Bắc.
Đóng cửa sắt lại, cô hà hơi ấm vào lòng bàn tay miệng khẽ nhếch lên đầy vẻ cao hứng nở nụ cười rồi nhanh chân bỏ trốn.
Chẳng rõ Lục Hạo Doãn tỉnh dậy không thấy cô sẽ có phản ứng gì?
Hắn à, tốt nhất là tức chết luôn đi! Hai người chẳng phải chủ tớ, hắn muốn đưa cô về mà cô phải đi cùng à?
Đùa, chẳng giải thích một lời vì sao cô phải theo hắn chứ? Đây không phải vì thể diện mà là tôn nghiêm của bản thân, cô sớm đã hạ quyết tâm, nếu không có kiệu tám người khiêng tuyệt đối cô sẽ không về Đài Bắc.
- Mới sớm ra đã đi đâu thế?
Âm thanh Lục Hạo Doãn nhẹ nhàng truyền tới từ phía sau.
Chết rồi! Cô giật mình lùi lại, da gà da ốc nổi lên rờn rờn, có phải cô nghe thấy giọng Lục Hạo Doãn không?
Không thể nào! Trước khi ra khỏi phòng thỉnh thoảng còn kiểm tra kĩ, mặc dù hắn không ngáy to nhưng chẳng hề động đậy rõ ràng là ngủ say, dù tỉnh lại sau đó cũng chẳng thể nào nhanh như vậy.
- Em muốn đi đâu cũng được. Nhưng tại sao lại bỏ ông xã lại mà bỏ trốn một mình chứ?
Lục Hạo Doãn khẽ cười. Sự hoảng sợ cùng luống cuống của cô hắn dễ dàng đoán ra.
Nếu lần đầu là nghe lầm thì lần thứ hai là sao? Được rồi, cô sẽ thản nhiên đón nhận sự thực, số xui quá, rõ là đen đủi lại bị hắn tóm được.
Không chút hoang mang quay lại, mắt nháy nháy đầy vẻ vô tội rõ ràng là làm bộ làm tịch.
– Em không biết anh đã dậy, em muốn đi ăn điểm tâm.
- Ăn điểm tâm mà như dọn nhà thế kia cơ à?
Nhìn cái túi to tổ bố tựa như rất nặng hắn lo cho thân thể mỏng manh của cô sẽ không chịu nổi.
- Ăn sáng xong tiện thể đi bộ, đương nhiên phải mang theo ít đồ rồi.
Kẻ ngốc nghe thấy cũng biết là nói dối nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác. Khương Minh Hi nghĩ mãi không ra vì sao hắn phát hiện ra không thấy cô vào lúc nào?
- Anh cũng thích đi dạo buổi sáng, nơi này không có xe cộ ô nhiễm, không khí thật trong lành.
- Một lúc nữa anh còn phải đi xe về, ngủ thêm một chút nữa đi, em mua đồ ăn sáng giúp anh.
Mặc dù cô không dám hy vọng hắn sẽ đi lên để cho cô cơ hội bỏ chạy nhưng vẫn muốn thử, trừ khi cô bất chấp mọi thứ lật bài cùng hắn, nói rõ là mình không cùng hắn về Đài Bắc.
- Em không cần lo cho anh, tinh thần anh rất tốt, ở trong xe cả ngày cũng chẳng sao.
Thoạt nhìn thì hắn rất tỉnh táo, có lẽ bất cứ ai nhìn thấy khí sắc hai người lúc này đều khẳng định người thiếu ngủ là Khương Minh Hi chứ không phải Lục Hạo Doãn.
Cái này phiền rồi, nếu hắn một mực bám lấy cô thì đừng mong có cơ hội bỏ chạy, làm gì bây giờ?
- Đói bụng, ở nơi này có gì ăn sáng được?
- Mặc dù nơi này không xa hoa như Đài Bắc nhưng anh muốn ăn cái gì cũng có.
Bó tay, đành phải câu giờ vậy, tranh thủ thêm thời gian thì khả năng thừa dịp thoát thân càng lớn.
- Em quen thuộc nơi này vậy em tự chọn đi.
Thực ra cũng không chọn gì nhiều, đương nhiên nhìn bữa sáng chỉ có cái sandwich cùng một li cà phê không mấy đặc biệt cô đành cố gắng đánh nhanh thắng nhanh, nghỉ một chút lại ăn một miếng gần nửa giờ vẫn chưa hết phần ăn, nếu Lục Hạo Doãn chịu không được thì cho hắn về luôn, đây là cách nghĩ ngây thơ của cô.
Đã là ngây thơ thì đương nhiên khó thực hiện, bởi lẽ một tờ báo cũng đủ để hắn bình tĩnh chờ cô giải quyết bữa sáng.
Ăn sáng xong cô càng mong chờ tới việc tản bộ, đi xa một chút thì lúc quay lại trời đã tối mịt, hôm nay không thể nào về Đài Bắc, có phải cô đang tự sướng không nhỉ? Thôi vậy, cô thừa nhận nhưng heo chết không sợ nước sôi, cô cũng chẳng nghĩ được gì tốt hơn. Nhưng rất nhanh cô liền cảm thấy khó khăn.
- Đưa ba lô cho anh.
Hắn lo lắng chiếc túi làm cô khụy xuống nên vội đỡ giúp cô.
Trong nháy mắt cô đứng ngây ngốc nhìn hắn. Tại sao hắn phát hiện chiếc ba lô này sức cô không chịu đựng nổi?
- Làm việc lâu quá rồi, chả nhớ lần nhàn rỗi tản bộ gần đây nhất là lúc nào.
Hắn nắm chặt tay cô rất tự nhiên như vợ chồng đúng nghĩa khiến lòng cô xốn xang.
- Vậy hôm nay phải đi cho thật thoải mái.
Giật mình thu hồi ánh mắt. Làm gì đây? Cô cảm thấy lòng nhìn mềm nhũn ra như sắp bỏ cuộc rồi.
Một lúc lâu sau hắn hét lớn lên như một đứa trẻ con:
– Trời ạ, ruộng lúa mà ở đây cũng có.
Hắng giọng một cái, cô vui vẻ nói:
– Nơi này không có nhà cao tầng mọc san sát như rừng giống Đài Bắc.
- Nơi này đúng là tốt, không hề ô nhiễm như Đài Bắc.
Đúng là như thế, nhưng cũng đừng có hào hứng tới mức lộn qua trái phải như thế chứ, nếu không lễ vật đã đưa tới ngõ, không thể quay đầu, cô khó mà chấp nhận sự thật này. Kỳ thật mẹ an bài cho cô rửa chén ở bếp để cô không phải lo lắng suy nghĩ về chuyện chồng mình xuất hiện trên tạp chí, hơn nữa chồng cô không thấy tới đón, tình trạng thật đáng thương, sợ cô không chịu nổi lời ra tiếng vào…
Thoáng liếc Lục Hạo Doãn, qua hôm nay cuối cùng đã có thể lật lại bản án cô chịu khổ vì lời đồn của ông xã cô rồi.
- Nơi này có chỗ nào khách du lịch muốn đến à?
Ánh mắt Khương Minh Hi sáng rực lên. Nói đến chơi thì cô cực kì thích chí, cô chẳng đi được đâu bởi lẽ ra khỏi cửa thì khó tránh khỏi đám người dính lấy mình, khó chịu, lo lắng, tóm lại là tới nay cô cũng chưa có cơ hội tới nơi mình thích nhất
– Chúng ta ra bờ biển mò cua bắt ốc.
Xắn ống quần lên bắt đầu tìm kiếm phía dưới tìm cua bắt sò với hắn tựa như trong phim vậy, việc này cũng có thể xảy ra với hắn sao?
Hắn không kìm được hưng phấn:
– Bờ biển thực sự có thể bắt được cua với ốc à?
- Đương nhiên!
Chỉ là lúc này cô bắt được toàn con bé tẹo, chẳng đủ để ăn uống gì.
- Chúng ta đi quanh bờ biển kiếm một vòng.
Thiếu chút nữa cô đã nhảy cẫng lên tung hô vạn tuế rồi. Đúng là quá may, chẳng những hôm nay có thể đi dạo bờ biển mà đi xong thì cũng chẳng cần về Đài Bắc nữa.
Lúc bọn họ rảo bước trên bờ biển thì ánh mặt trời ấm áp cũng đã xuất hiện, không khí lúc này thực không tồi, mặc dù gió biển khá mạnh khiến người ta khó lòng đứng vững nhưng không hề cảm thấy lạnh.
Rất nhanh Lục Hạo Doãn đã phát hiện ở trong đám bùn lầy ở bãi biển thực sự có thể tìm được cua nhưng mà toàn là loại cua sữa hay mới nở xong chẳng đủ nhét bụng nên cuối cùng hắn cũng không bắt được con nào.
Không đúng! Bọn họ còn bắt được một con ba ba, mà mừng rỡ cười hớn hở.
- Em đói, em muốn ăn bánh rán.
Rời khỏi bãi biển cũng chưa tới ba tiếng nhưng trên đường đi Khương Minh Ho bận rộn ghé những nơi vui chơi giải trí, dạ dày cô tựa như chẳng bao giờ lấp đầy nên lúc hai người về lại Khương gia thì cũng mất sáu bảy tiếng.
- Trời đất ơi! Không phải hai người đã về Đài Bắc sao?
Thấy con gái và con rể sừng sững đứng trước mặt mình mà suýt nữa Khương mẫu té xỉu, may là chủ nhật công ty không làm việc nếu không nhất định hai người sẽ bị coi là việc động trời.
Khương Minh Hi như đứa trẻ biết tội cúi gằm mặt xuống, đương nhiên cô không có dũng khí nói ra sự thực.
Lục Hạo Doãn liền xin lỗi, nhận tất cả trách nhiệm về mình.
- Xin mẹ tha lỗi, đều là do con, khó mà đến được đây một chuyến, nếu không đi thăm thú cảnh sắc thì lúc về Đài Bắc lòng con sẽ rất tiếc nuối nên mới bắt Minh Hi đưa con đi đó đi đây một chút, ra biển chơi vui quá nên quên hết cả giờ giấc.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn hắn. Sao người đàn ông này cứ phải làm cô cảm động muốn khóc như vậy chứ?
- Thời tiết ở biển lúc này rất dễ bị cảm.
Khương mẫu trừng mắt nhìn con gái. Bà nhìn qua là biết ai bày trò, con bé này mỗi lần về là lại muốn ra biển một chuyến, dù tuyết rời trời rét như cắt nhưng cũng không ngăn nổi sự si mê của cô với nơi này.
Cười ngây ngô, Khương Minh Hi khẽ đáp:
– Ra biển có thể bắt cua với sò nữa.
Khương Mẫu cười nhìn cô nhưng tựa như có âm thanh rít qua kẽ răng:
– Cũng thật kì lạ, tại sao mẹ lại không thấy cua hay sò đâu nhỉ?
- Đúng vậy, nhưng mà chắc mẹ phải hiểu rõ hơn con, mỗi lần chúng thấy con đều rủ nhau chạy trốn mất tiêu.
Bởi việc này liên quan tới an nguy bản thân nên cô vội vàng lấp liếm.
- Vậy chị ra bờ biển làm gì?
- Con muốn thử vận may của chồng con, nhưng mà xem ra anh ấy cũng chẳng khác con là mấy.
Cô liếc Lục Hạo Doãn đang đứng ngây ra, hiển nhiên hắn chẳng hiểu hai mẹ con cô đang nói gì:
– Anh rất thích ăn đồ biển còn tươi đúng không?
Hắn gật đầu tựa như rất thích thú.
- Vậy nên khó trách mà cua sò ốc ếch thấy anh đều trốn sạch.
Cô nhún vai nhìn mẹ mình tựa như không biết làm gì.
Một lúc sau hắn cố gắng lắm mới nín được cười, cuối cùng cũng đã hiểu ra.
Trợn mắt há mồm, xem ra Khương mẫu cảm thấy hơi mất tự nhiên. Hai người không ngừng đấu khẩu trước mặt con rể nên nói như vậy sao? Bà có thể không để ý thể diện con gái nhưng vẫn phải bảo vệ hình tượng của mình.
- Hai đứa đã ăn tối chưa?
- Trên đường về đã ăn một chút nhưng bụng vẫn còn đói.
- Được rồi, hai đứa đi tắm đi, mẹ chuẩn bị đồ ăn cho.
Nghe vậy hai người tựa như hớn hở như con nít tay trong tay đi lên lầu.
Thấy vậy Khương mẫu cũng cảm thấy yên tâm. Mặc dù con rể đã tìm đến đây nhưng mãi đến giờ mới thấy tình cảm vợ chồng tương thân tương ái, rốt cục bà đã an tâm rồi.
Tắm rửa xong, Khương Minh Hi vừa chải tóc vừa suy nghĩ, tại sao hôm nay lại làm loạn đến vậy chứ, nếu mai mà không diễn tốt như vậy nữa thì biết làm sao? Hay lật bài luôn?
Bởi hắn không ngửa bài, với cá tính của cô lại càng không thể, nhưng cứ mãi như vậy là có ý gì?
Cô không muốn giả vờ, vợ chồng là chuyện cả đời, chẳng thể giấu được mãi, giống như hôm nay lúc ở bãi biển, cô đã quyên mất hình tượng đoan trang, cười mất hết cả hình tượng, khi ấy hai người rất vui vẻ nên cũng không chú ý đến điều này.
Được rồi, cô thừa nhận một việc, đây không phải nguyên nhân chính, chỉ là cô không muốn tiếp tục giả vờ trước mặt hắn!
Nếu cô không dịu dàng mà trở nên kiên cường hắn có thất vọng không? Hắn còn muốn lấy cô hay không?
Sao lại trở nên như vậy? Từ khi nào mà cô lại quan tâm tới hắn đến thế? Từ lúc nào mà hắn không còn là người chồng xa lạ mà biến thành người đàn ông khiến cô mở lòng? Thậm chí cô còn có khát vọng được hắn yêu thương, chiều chuộng!
Mặc kệ cô nghĩ gì, muốn hay không, rốt cuộc cô chẳng thể trốn tránh, trái tim cô đã bị hắn lấy mất rồi.
- Nghĩ cái gì mà như người mất hồn thế?
Lục Hạo Doãn cầm lấy máy sấy tóc trên tay cô, cứ để nó hà hơi nóng một chỗ như vậy mà cuốn tóc vào thì rất nguy hiểm, hắn nhất định phải giúp cô.
Mỗi lần hắn chạm vào tựa như có từng dòng điện chạy khắp thân thể, toàn thân cô cứng ngắc, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cảm giác thân mật này thực quá mập mờ đi!
Không biết có phải do khí nóng lưu chuyển làm cô khó thở hay không mà cô có cảm giác chỉ muốn trải hết lòng mình ra.
- Em sẽ không về Đài Bắc với anh đâu!
Hắn không nghe thấy gì, tiếng máy sấy quá ồn, cô đành phải nhắc lại lần nữa.
- Em sẽ không về Đài Bắc với anh, nếu anh đang vội thì về một mình đi, em không cản đâu.
Kì lạ, vì sao mà tim lại đập nhanh như vậy? Cô còn mong chờ cái gì? Hắn sẽ ở lại vì cô sao? Nói đùa, là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian đế ở cái nơi nhỏ bé này cùng cô chứ?
Đúng vậy, cô cũng hiểu đạo lí này nhưng vẫn không thể không hi vọng, vì sao không bắt hắn đưa kiệu tám người khiêng tới thì cô sẽ về Đài Bắc với hắn?
Tắt máy sấy đi, hắn cầm lược chải tóc thật gọn gàng xong, vẫn không hề nói gì.
Cô chờ mãi không thấy hắn mở lời mà nhịn không được quay lại, chỉ thấy hắn đang mỉm cười, nụ cười kia khiến cô bủn rủn tay chân.
- Có chuyện gì mà anh cười?
Cô thật sự không hiểu được bộ dạng hoan hỉ lúc này của hắn, giống như bắt được đồ gì quý giá
- Em ghen.
Hắn khẳng định.
- Gì…Ghen? Vì cái gì mà em phải ghen chứ.
Cô cười ngây ngô, dù sao cũng đã lật bài, đương nhiên chẳng cần quan tâm tới hình tượng nữa.
- Mấy lời nhảm nhí trên báo lá cải.
Cuối cùng hắn đã nhắc tới, cũng không hề mong chờ cô giải thích.
Giải thích? Buồn cười, hắn vuốt ve cô nói tên một người con gái khác, vậy mà cô còn vọng tưởng là hắn không có quan hệ đặc biệt gì với người kia!
Bỏ đi, ai bảo cô để ý người này. Dù hắn đã lừa dối cô nhưng cô vẫn cười ngọt ngào, bởi cô là phụ nữ, ở phương diện nào đó rất yêu thích lời nói dối của đàn ông, nhưng cô cũng không muốn cho hắn biết mình quan tâm tới hắn nhiều như vậy.
- Em chẳng thèm quan tâm mấy tin đồn nhảm nhí ấy, việc duy nhất làm em đau đầu là ai thấy em cũng hỏi “cuộc hôn nhân của cô có vấn đề phải không?". Nếu là anh, anh có cảm thấy phiền không?
- Anh rất cao hứng vì em quan tâm tới những tin đồn về anh như vậy.
Người này cũng thật buồn cười, cô đã nói là không thèm để ý…thế mà hắn lại bảo rất cao hứng, có ý gì đây? Cô không có cơ hội nói rõ ràng bởi mẹ cô đã gọi hai người xuống ăn cơm, cuộc nói chuyện đành tạm hoãn lại.
Lúc hai người ngồi ăn cơm thì Khương mẫu đã mặc áo chuẩn bị ra ngoài.
– Tiểu Hi, ăn xong cứ để chén bát đó, mẹ về dọn dẹp cho, giờ mẹ qua nhà bác cả của con, cha con cũng đang ở đó đánh cờ, ông ấy còn tưởng hai đứa về Đài Bắc rồi cơ đấy.
- Mẹ, thật xin lỗi, có lẽ con còn phải ở đây làm phiền thêm một thời gian.
Vẻ mặt Lục Hạo Doãn hiện rõ sự xấu hổ nhưng lại không nhận ra quyết định của mình mang đến bao nhiêu rung động.
Khương mẫu hiểu mình nên nói gì:
– Con thích ở bao lâu cũng được.
Nhưng nghĩ kĩ một chút bà lại kinh ngạc hỏi:
– Con muốn ở lại đây bao lâu?
- Con biết ở đây sẽ làm gây phiền toái cho mọi người, nhưng do mấy tin đồn kia nên Minh Hi đang giận con, tuy tin tức trên những tờ báo đó nói không phải sự thực nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu về Đài Bắc nên con đành ở lại đây cùng cô.
Khương mẫu hung hăng trừng mắt thăm dò con gái. Trước đó đột nhiên cô chạy về, còn khẳng định những tin tức trên báo không phải sự thực, chồng cô tuyệt đối không lăng nhăng bên ngoài, cô gái kia chỉ là bạn của hắn, sao bây giờ lại thành ngược lại? Cô đang làm gì đây?
Khương Minh Hi trợn tròn mắt. Tại sao hắn có thể nói trắng ra trước mặt mẹ cô chú…Thôi vậy, cô cũng làm theo. Không phải không có tư cách chỉ trích hắn mà là hắn quá xấu xa! Việc giữa hai người tại sao hắn lại lôi cả mẹ cô vào cơ chứ?
- Mẹ à, mẹ đi sang chỗ ba đi, tối về chúng ta từ từ nói chuyện này.
Ánh mắt mẹ cô thật kinh khủng, chẳng biết cô có thấy nổi ánh mặt trời ngày mai không đây?
- Cô đi theo tôi một chút.
Khương mẫu không dễ dàng bỏ qua, tốt nhất cô nên giải thích rõ sự việc ra.
Khương Minh Hi cũng không ngốc, ra ngoài cùng mẹ chẳng phải là tìm đường chết sao? Khẽ lắc đầu, cô liều mạng vơ bát đũa nhưng cuối cùng vẫn chẳng phải địch thủ, ánh mắt bà xám xịt:
– Nếu cô không muốn chết quá khó coi thì đừng tiếp tục ngồi đó giãy giụa dù nhất thời trốn đi nhưng tôi vẫn sẽ túm được cô.
Cô muốn khóc òa lên! Buông bát đũa xuống, Khương Minh Hi liếc hắn một cái, đợi chút nữa cô sẽ tính sổ với hắn đàng hoàng!
Khương mẫu cùng con gái đi vào nhà bếp, 30 giây sau Lục Hạo Doãn không nín được nhưng không dám cười thành tiếng vì sợ kinh động tới hai người. Thì ra “chuyết kinh" lại sợ nhất là mẹ vợ.(Chuyết kinh: người vợ vụng về)
Một lúc sau, Khương Minh Hi bước ra với bộ mặt thê thảm, thi thoảng còn chà xát cánh tay.
Mẹ thật ác quá, da thịt con gái mềm như lụa thế này mà cũng chẳng tha, bà không biết da con gái bảo bối của bà rất dễ bị tụ máu sao.
Chưa từng thấy mẹ như vậy, hỏi là được rồi, tại sao còn ra tay chứ? Nói không ngoa, mẹ cô đúng là lòng dạ hẹp hòi, đây rõ là tranh thủ phát tiết lửa giận, nhưng mẹ cô cũng nghĩ gì cả, cô làm vậy cũng là không muốn cha mẹ lo lắng thôi.
- Em sao rồi?
Hành động của cô khiến hắn lo lắng.
Mặc dù cô rất muốn khiến hắn áy náy đến chết nhưng cũng không thể để mẹ tiếp tục mang ác danh “phần tử bạo lực" nữa.
- Không sao, nhờ hồng phúc của anh nên bị mắng, giờ tai vẫn còn ù ù đây này. Tại sao anh lại như thế chứ? Còn nói dối là sao? Anh muốn ở lại đây nhưng vì cái gì mà đầy trách nhiệm cho em?
- Anh nói dối sao? Không phải vì mấy tin đồn kia mà em hờn dỗi không trở về cùng anh à?
Gì? Cô cứng họng không nói được gì, đúng, tình huống lúc này của cô có liên quan tới tin đồn kia…Cũng không hẳn, sao cô lại quên việc quan trọng như vậy đây?
- Anh cũng chưa bao giờ giải thích với em, tin đồn kia rốt cục là thực hư ra sao. Còn nữa, theo em biết anh với vị tiểu thư kia tình mặn ý nồng, uống say còn không ngừng mê sảng gọi tên người ta.
Hắn lại nở nụ cười khiến người ta sởn gai ốc. Cảm giác bủn rủn khó chịu lan khắp thân thể cô:
– Anh còn cười cái gì?
- Anh vui vì em như vậy.
Tức giận thực giống đóa hoa hồng diễm lệ đang hé nở. Với hắn, đây mới thực sự là cô, sự rung động khiến hắn không thể rời mắt đi. Quá đẹp! Quá mỹ lệ!
Thân thể cứng đờ ra, mặc dù cô quyết định lật bài vào lúc này, cô đã chuẩn bị tốt để đón nhận sự thực nhưng hắn lại nói vậy khiến cô không có chút kinh ngạc nào, có ý gì? Khó nói….
- Em sớm nên làm cô bé ngoan ngoãn của anh có được không?
- Vợ tôi đúng là một người phụ nữ thiên biến, lúc ôn nhu, lúc gợi cảm, lúc lại như trẻ con… Đôi khi, nhiệt tình không bị cản trở.
Nhiệt tình không bị gò bó? Tựa như sét đánh ngang tai, cô đã hiểu, thì ra lúc cô chạy trối chết ở hành lang hắn đã gặp cô! Bao thời gian như vậy mà không có biểu hiện gì, người này rõ ràng là đùa giỡn cô!
- Anh thật quá đáng, làm trò trêu đùa em thích lắm sao?
Nói cho đúng thì hắn cũng không sai, cô chẳng thề phàn nàn gì. Nhưng rốt cục vẫn cảm thấy khó chịu, nếu sớm biết như vậy cô còn vất vả diễn làm gì chứ!
- Chúng ta về lại Đài Bắc, khởi đầu một lần nữa.
- Em muốn ở lại đây, anh về trước đi.
- Trước khi đến đây anh đã hạ quyết tâm, nhất định trên đường về vợ yêu phải ở bên cạnh, em không về thì anh đành ở lại cho đến khi em chịu mới thôi.
Có thể sao? Đúng, cô rất mong hắn ở lại, có lẽ là để chứng tỏ vị trí của cô trong lòng hắn, nhưng cô không ngu ngơ đến vậy, cô hiểu không thể giữ hắn lại quá lâu, cũng đã mất mấy ngày rồi, thực đáng buồn cười.
Hắn đã nói vậy cô cũng chẳng cần nài ép nữa;
– Tự anh quyết định ở lại, không ai ép đâu đấy, anh nên về đi, đừng để làm ảnh hưởng đến công việc của mình.
Nghĩ tới việc hắn rời đi cảm giác mất mát lại tràn ngập cõi lòng cô, mặc dù hắn vẫn còn đang ngồi đó.
Hai ngày nhưng hồi ức của hai người nhiều hơn thời gian trước đó không biết bao nhiêu. Cô hi vọng có thêm vài ngày nữa, vì cái gì hắn lại muốn trở về chứ?
Sau khi lên giường nằm, mặc dù đã nhắm mắt hơn một giờ, cô còn làm bộ như đang buồn phiền chuyện gì đó.
Cô thật ngốc! Mặc dù hắn chỉ có thể ở thêm một ngày nhưng thực sự rất hạnh phúc, cô còn tính toán gì chứ? Hay muốn hắn thực sự làm việc kia mới đủ chứng tỏ thành ý với cô sao?
Được rồi, cô thừa nhận đúng là mình có ý này, có phải cô rất nhỏ nhặt không?
Bởi qua lễ bái hắn mới đến tìm, hắn làm cho thời gian qua cô sống khổ sở, cục tức này, thật là nuốt không trôi.
Còn nữa, mặc dù hắn tỏ vẻ như tin đồn trên báo không có thực nhưng hắn không nói rõ quan hệ với người mẫu kia, cảm giác tựa như người kia là kẻ giấu mặt, nếu hắn không thể hiện thành ý rõ ràng thì việc này sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Lúc này người bên cạnh đã cử động, hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường, một lúc sau cô nghe hắn thì thầm.
- A Hi, là anh, trước đó em giúp anh hủy lễ bái…Giờ anh sẽ làm lại, anh ở đây một thời gian…Anh hiểu việc này sẽ gây không ít phiền toái nhưng việc này rất quan trọng với anh, nhất định anh phải ở đây…Anh không rõ khi nào sẽ về Đài Bắc nhưng anh đảm bảo xử lí việc này xong xuôi anh sẽ đi ngay….Tài liệu đều ở bên cạnh, anh sẽ xử lí, lúc nào được anh sẽ liên lạc, thời gian này mong em tha thứ, em nghỉ ngơi đi.
Nửa ngày sau, hắn lại nằm xuống bên cạnh, bởi tâm tình kích động mà khóe mắt cô đã đẫm lệ.
Tại sao người đàn ông này thích khiến cô rơi lệ chứ? Vì cái gì cứ làm cô cảm động đến như vậy?
Khóe môi là nụ cười hạnh phúc nhưng nước mắt vẫn thấm đẫm gối. Rốt cục quan hệ của hắn và người mẫu kia là gì, dính dáng gì đến nhau đều không quan trọng nữa, bởi lẽ cô đã thấy sự quan tâm của hắn với mình, như vậy là đủ!
Tác giả :
Ngải Đông