Ác Bá
Chương 85: Không giải thích
Cuối cùng Cường Tử chọn một cái khăn quàng cổ Hermes, sáu trăm đồng đại dương mà hắn có được từ chỗ Lân Tam và Lân Ngũ vẫn còn không đủ. May mà trong túi quần của hắn còn có xấp tiền năm mươi ngàn đó là tiền bán giày Cáp Mô Ca để lại vẫn chưa động tới. Tiền này là chuẩn bị cho lão sư phụ què của hắn, vẫn chưa có cơ hội đưa được. Cường Tử nói chung không giữ được tiền trong tay, trong khoảng thời gian ngắn ít nhất cũng đã chi hết năm sáu chục ngàn, kết quả cuối cùng cũng vẫn là tay trắng, giống như cánh chim biến mất dạng ở phía chân trời.
Cường Tử chắt chiu đối với chi tiêu của bản thân đến mức gần như hà khắc, ngoại trừ mua thuốc hút ra thì gần như không tốn một xu. Vốn với thân phận của hắn hiện giờ căn bản là hắn không cần phải bỏ tiền ra để mua thuốc hút. Sau khi Chu Hạo Nhiên tiếp quản Băng Hàn Đường cũng giữ lại tên giữ tài sản của đối phương, trên thực tế Băng Hàn Đường có hơn một trăm mấy mươi vạn tiền giấy khiến cho người ta phải sợ hãi lạnh khắp toàn thân. Ngoại trừ Cường Tử ra ai cũng không biết quan hệ giữa Hàn Băng và Lý Bát Nhất, cho nên Chu Hạo Nhiên đối với việc Hàn Băng bảo Lý Bát Nhất tùy tiện lấy ra một ít con số lẻ trong tài khoản ngân hàng của y vứt cho Băng Hàn Đường cũng làm cho cậu ta líu lưỡi.
Băng Hàn Đường dù gì cũng chỉ là một tiểu xã đoàn bên trong trường Nhất Trung mà thôi, hơn một trăm mấy mươi vạn kinh phí hoạt động thật sự quá nhiều so với thực lực của Băng Hàn Đường.
Băng Hàn Đường chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi nhàm chán đối với Hàn Băng mà thôi, thực ra gã cũng căn bản không có nghĩ tới việc làm cho Băng Hàn Đường lớn mạnh, vốn gã dự định sau khi tốt nghiệp sẽ giải tán Băng Hàn Đường, kết quả là để lại cho Cường Tử hưởng lợi.
Lúc Chu Hạo Nhiên đưa tiền cho Cường Tử, Cường Tử cũng chỉ lấy năm mươi ngàn, phần này thuộc về mình nên hắn yên tâm cầm. Còn lại định dùng làm kinh phí cho Liên minh chấp pháp Trung Hoa, hiện giờ chưa cần dùng thì cứ để đó sau này sẽ có chỗ để dùng tới. Bất kể là Chu Hạo Nhiên nài ép như thế nào, Cường Tử cũng không lấy thêm một đồng.
Hiện tại Liên minh chấp pháp Trung Hoa có hơn một trăm thành viên, không nhiều cũng không ít, khống chế một trong số đó cũng dư sức.
Nhìn thấy Cường Tử hết sức chân thành và nghiêm túc chọn quà, Lân Cửu thật sự không thể nào nghĩ rằng hắn hiện tại và cái người nhìn mình chảy nước miếng, vụng trộm nắm tay mình lại cùng một người. Cùng là một người, tại sao lại khác nhau lớn đến như vậy?
Lân Cửu tập trung nhìn chăm chăm vào Cường Tử, như muốn khám phá hắn.
Cường Tử chọn khăn quàng cổ xong rồi, đưa thẻ cho cô gái bán hàng quét thẻ, bất ngờ ngẩng đầu nhìn thấy Lân Cửu đang nhìn mình chăm chú, hắn khẽ cười cười, không nói gì. Mặt Lân Cửu nóng lên, không nghĩ tới mặt đột nhiên lại đỏ ửng, cô cúi đầu, không biết tại sao tim lại đập rộn lên.
Hắn nói cám ơn với cô gái bán hàng vẫn luôn nhìn mình. Trên gương mặt có nhiều tàn nhang của cô gái chợt đỏ và có chút căng thẳng. Người ở trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi, tại sao ánh mắt lại làm cho người ta mê đắm đến như vậy? Cô gái bán hàng đã hơn hai mươi tuổi lần đầu tiên có bộ dạng say mê người khác như thế, nhưng tiếc thay định mệnh lại ngắn ngủi chỉ như sao băng thoáng qua mà thôi.
Đỏ mặt đưa túi xách cho Cường Tử, không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa.
Cường Tử cười cười, xoay người rời đi.
Khi bước qua bên cạnh Lân Cửu, Cường Tử dừng bước lại nhìn vào mắt cô ấy chân thành nói câu cám ơn.
- Cám ơn chị đã giúp em chọn quà, đây là lần đầu tiên em tặng quà cho vợ thầy giáo của em, lần đầu tiên gặp mặt, không có chị, em thật sự không biết phải mua cái gì mới tốt.
Hắn cũng sẽ có lúc nói chuyện một cách nghiêm túc à?
Lân Cửu khôi phục biểu tình lạnh nhạt, dù trong nội tâm thấy Lâm Cường này có chỗ làm cho người ta không nắm bắt được, bất quá cô là một người từng trải cho nên vẫn không xếp Cường Tử vào nhóm người chững chạc. Trong tư liệu cho thấy thiếu niên này có thân thủ không tệ, nghe nói chỉ cần năm cú đấm đã làm cho cái trụ của cầu vượt bị lõm thành một cái hố sâu hơn mười tấc đường kính ba mươi phân, mà ngay cả Lân Tam cũng cảm thán không thôi. Nhưng trong mắt của Lân Cửu, Cường Tử cũng chỉ là một đứa bé.
Cảm giác này thật không tốt, Lân Cửu nói với lòng mình, bản chất của nghề nghiệp nói cho cô biết phải luôn đối mặt với từng đối thủ, kể cả người được bảo vệ. Nhưng rõ ràng là Cường Tử khiến cho cô không có cảm giác uy hiếp, cho dù Cường Tử đã lợi dụng cơ hội mà sờ mó cô.
Cô đã bỏ qua một vấn đề, đó là một khi một người phụ nữ xem một nam nhân đã không còn nhỏ tuổi nữa coi như trẻ con, chỉ có thể nói rõ là tình mẹ của cô ấy đã hiện ra. Mà một khi tình mẹ của người phụ nữ đã biểu hiện ra ngoài, kết quả không cần nói cũng đủ biết.
Cố tình không để ý tới Cường Tử nữa, Lân Cửu xoay người rời đi. Cường Tử vuốt tóc ngượng ngùng cười cười, một mực cứ đi theo phía sau Lân Cửu. Hắn đi rất từ tốn, trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Lân Cửu, chính xác đến từng ly, nếu như có ai đó chú ý, nhất định sẽ giật mình.
Khoảng cách giữa hai người rất mập mờ, nói gần thì không gần, nói xa thì không xa. Cường Tử tay cầm túi xách thật giống như một người tình ôn hòa giỏi chiều chuộng đang cùng với bạn gái đi mua sắm vậy, khiến cho các cô nhân viên bán hàng cảm thán Lân Cửu với sắc mặt lạnh như băng đang ở trong phúc mà không biết, đồng thời cũng sinh lòng ghanh tỵ, giống như ăn phải bồ đào chua vậy.
Ra khỏi trung tâm Ngọc Lan, Lâm Cường vẫn theo sát phía sau Lân Cửu, bóng dáng chập chờn của người trước mặt đã khiến cho Cường Tử thần hồn điên đảo, ánh mắt của hắn mê đắm, chẳng khác nào quỷ đói.
Lần đầu tiên Lân Cửu phát hiện mình đi đứng không được tự nhiên như vậy, cảm thấy có một đôi mắt mê đắm không chút gì kiêng kị quét khắp cả người mình, không bỏ sót một chỗ nào. Cô cố gắng kiềm chế không cho cái eo đong đưa, lại phát hiện càng thêm không được tự nhiên.
Cường Tử thấy Lân Cửu xấu hổ, chép miệng cố gắng hết sức mới thu hồi lại tầm mắt đang nhìn chăm chăm vào cặp mông của Lân Cửu. Chép chép miệng, thật tuyệt vời. Ngay khi tầm mắt của Cường Tử rời khỏi, Lân Cửu âm thầm thở phào một cái, lặng lẽ buông nắm tay đang nắm chặt ra. Nếu hắn còn xem thêm nữa dù chỉ là một giây thôi, cô không dám đảm bảo liệu bản thân có nhịn được ý muốn bắn chết cái gã khốn kiếp này ngay tại chỗ hay không.
- Đi đâu? !
Giọng điệu của Lân Cửu lạnh như băng hỏi.
- Không cần, tự em đi.
- Gì?
Lân Cửu có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể thoát khỏi gã khốn này, bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm quả thực đúng là khổ sở, chỉ có điều chính cô ta cũng không nhận ra, trong nội tâm lại có chút mất mát.
Cường Tử thong dong xoay người, lưu lại trong mắt của Lân Cửu một mái tóc dài phiêu dật.
Trò chơi mập mờ, chỉ chốc lát đã ngừng lại.
Nhìn Chu Bách Tước dựa vào bên cạnh xe Land Rover cách đó không xa, Cường Tử hiểu ý cười cười. Cường Tử đã sớm phát hiện Land Rover luôn chạy theo sau xe của cảnh sát. Hắn thực bội phục tính nhẫn nại của Chu Bách Tước, nếu như mình bị người bắt cóc không lẽ anh ta cũng luôn bình thản lái xe theo ở phía sau chẳng quan tâm hay sao?
Chu Bách Tước lớn tiếng huýt sáo làm cho các cô gái đi ngang qua vui sướng một hồi.
- Chú Chu, đang nhìn gì vậy?
Chu Bách Tước đang nhìn chăm chú từ đầu đến chân bình phẩm dáng người của cô người mẫu trên tấm biển quảng cáo, lần đầu tiên trên mặt có chút đỏ. Anh ta cười cười xấu hổ.
- Không nhìn gì cả, vì sao lại không ngồi xe của đại mỹ nữ kia?
Chu Bách Tước che dấu xấu hổ của mình, cố ý ngắt lời nói.
Theo tầm mắt của Chu Bách Tước, Cường Tử phát hiện dáng người lung linh như nước của cô người mẫu nào đó trên tấm biển quảng cáo nội y, hắn chậc chậc tán thán nói:
- Quả nhiên rất được, so với cô gái nào đó mặc vét ra dáng thanh cao đẹp hơn rất nhiều, chú xem dáng người của cô người mẫu này, chỗ nên lồi sẽ lồi, chỗ nên vểnh lên sẽ vểnh lên, ôm ở trên giường lớn tuyệt đối là mất hồn nha.
Tiếng nói của hắn không lớn, chỉ vừa vặn làm cho Lân Cửu nghe rõ ràng.
Cường Tử tưởng tượng đến biểu tình xấu hổ trên mặt của Lân Cửu, hắn cười hì hì. Không phá hết áo giáp phòng thủ của cô thành từng mảnh nhỏ cô cũng không biết lưu manh là gì đâu!
Chu Bách Tước liếc trừng Cường Tử, anh ta biết Cường Tử cố ý.
- Đi đâu?
Anh ta cũng hỏi một câu như của Lân Cửu.
- Đi đón thầy Trương, cô Tôn và tiện nội (vợ nhà) cùng ăn một bữa cơm.
- Tiện nội? ! ...
Chu Bách Tước hết chỗ nói rồi, có câu nói năm nay rất nóng vốn được lấy ra từ trong một cuốn tiểu thuyết mạng nào đó có một tổng quản đại nội làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc. Nói như vậy, đúng là vô địch đê tiện.
Trên xe Chu Bách Tước hỏi:
- Hai người mặc vét là ai vậy? Có vẻ rất kiêu ngạo, một người còn ném được cao thủ qua vai.
Trong lòng Cường Tử tự nhủ chú vẫn còn chưa thấy kĩ năng lắp ráp súng cũng cao siêu không kém nha.
- Không biết, là bạn của Lôi Tử thúc.
Cường Tử nói.
Chu Bách Tước không hỏi lại, anh ta biết Cường Tử không muốn nói. Tiêu Lôi không muốn Cường Tử tiếp xúc quá sâu biết quá nhiều, Cường Tử cũng giả bộ như mình cũng không biết gì cả.
Khi tới trường học, Bùi Nhược, Tôn Văn Văn đều ở văn phòng của thầy giáo Trương. Khi Cường Tử gõ cửa đi vào nhìn qua cả căn phòng ngập nỗi lo lắng lại thấy ấm áp trong lòng, Cường Tử ngay thời khắc này lại một lần nữa cảm thấy ấm áp, một loại ấm áp đã khiến hắn mê luyến thật sâu. Trước kia hắn đã từng cảm nhận được ấm áp loại này từ trên người sư phụ hắn là Mạc Địch, từ Tiêu Lôi, Chu Bách Tước, Bùi Nhược, Chu Lâm Nhã, hiện tại lại một lần nữa cảm nhận được.
Không biết tại sao, nhìn sự lo lắng và vui mừng trên mặt Bùi Nhược, sự lo lắng và thanh thản trên mặt Tôn Văn Văn, sự tiều tụy và an lòng trên mặt thầy Trương, Cường Tử có loại xúc động muốn khóc.
- Em đã trở về.
Cường Tử nói.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Thầy giáo Trương có phần nói năng lộn xộn, là một thầy giáo già cả đời hiến dâng tâm huyết, trong hốc mắt có vài giọt lệ già nua dao động.
Tôn Văn Văn muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nhược bất chấp tất cả nhào qua ôm lấy Cường Tử lại kiềm lại được, cô chỉ cười cười, giơ tay lên sửa sang mái tóc trên trán có chút rối, cười vô cùng đẹp mắt.
- Thầy Trương, vợ thầy đã nấu cơm xong rồi chứ? Em đói bụng rồi.
Cường Tử vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Nhuợc, cảm giác thật mềm mại.
- Ừ, đã làm xong đã làm xong, mới vừa rồi còn gọi điện thoại hỏi thầy sao vẫn chưa về nhà, thầy về nhà liền đây.
- Vâng, về nhà thôi!
Cường Tử cười nói.
Không thể không nói, tay nghề của vợ thầy Trương gần như không có gì để nói, chỉ nhìn món ăn trên bàn thôi cũng khiến cho Cường Tử muốn mở rộng bao tử, kết quả những người khác còn chưa giơ lên đũa, chỉ thấy người nào đó sau khi đã vén tay áo lên nắm cả cái bàn ăn như gió cuốn, cũng không để ý nước canh dính trên miệng.
Ngay khi Bùi Nhuợc dịu dàng đưa tay định lau miệng cho Cường Tử, lại ngừng ở giữa chừng. Bởi vì cô chợt phát hiện có một bàn tay trắng nõn mềm mại vô cùng xinh đẹp cũng cầm một cái khăn tay sạch sẽ màu hồng nhạt cũng đang dừng giữa chừng.
Tôn Văn Văn.
Cô gái ưa sạch sẽ, rõ ràng trong lúc vô thức đã lấy ra khăn của mình định lau dầu mỡ trên miệng của Lâm Cường!
Không khí xấu hổ tràn ngập trên bàn cơm, hai cô gái một lớn một nhỏ nhìn nhau không biết phải làm sao. Cả hai không ai bảo ai rụt tay trở về, cúi đầu vẻ mặt đỏ ửng, xinh đẹp như hoa đào.
Thầy giáo Trương giả bộ như không thấy, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, chưa từng vui sướng như thế này. Trên gương mặt đầy nếp nhăn của vị thầy giáo già có một loại vui vẻ kín đáo.
Chu Bách Tước cúi đầu dùng bữa, khóe miệng không ngừng cọ giật. Vợ thầy Trương nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó đứng dậy cười nói:
-Còn món thịt hầm, ta đi xem có được hay chưa, mọi người ăn nhiều một chút đi.
- Con giúp bác!
- Con giúp bác!
Bùi Nhuợc và Tôn Văn Văn cả hai không ai bảo ai đứng lên, đồng thanh nói. Hai người sau khi nói xong một lần nữa nhìn thoáng qua đối phương, lập tức sắc mặt càng đỏ hơn. Một thì kiều diễm lộ rõ, một thì đỏ như lửa.
Con bê kia đưa tay lau dầu mỡ trên miệng một cái, nói một câu:
- Ăn cơm ăn cơm, tay nghề của sư nương tốt như vậy nếu như con không tích cực ăn, con sẽ thấy thực có lỗi với cái mồm!
Không tim không phổi.
Hai mỹ nữ lần này không ai bảo ai trừng mắt liếc nhìn Cường Tử, đồng thời đứng dậy một trái một phải nắm lấy cánh tay của vợ thầy Trương đi vào phòng bếp, không thèm để ý tới cái người vô tâm vô phế giống như quỷ chết đói đầu thai kia.
Ba người phụ nữ cười cười nói nói vào phòng bếp, Cường Tử lúc này mới ngẩng đầu. Nhìn thầy giáo Trương và Chu Bách Tước hai người cùng lúc quăng tới ánh mắt hâm mộ, Cường Tử cười cười xấu hổ nói:
- Em cái gì đều không làm, không giải thích!
Điều này coi như không giải thích à?
Ngay cả thầy giáo Trương cũng không thể không khinh bỉ Cường Tử.
Cường Tử chắt chiu đối với chi tiêu của bản thân đến mức gần như hà khắc, ngoại trừ mua thuốc hút ra thì gần như không tốn một xu. Vốn với thân phận của hắn hiện giờ căn bản là hắn không cần phải bỏ tiền ra để mua thuốc hút. Sau khi Chu Hạo Nhiên tiếp quản Băng Hàn Đường cũng giữ lại tên giữ tài sản của đối phương, trên thực tế Băng Hàn Đường có hơn một trăm mấy mươi vạn tiền giấy khiến cho người ta phải sợ hãi lạnh khắp toàn thân. Ngoại trừ Cường Tử ra ai cũng không biết quan hệ giữa Hàn Băng và Lý Bát Nhất, cho nên Chu Hạo Nhiên đối với việc Hàn Băng bảo Lý Bát Nhất tùy tiện lấy ra một ít con số lẻ trong tài khoản ngân hàng của y vứt cho Băng Hàn Đường cũng làm cho cậu ta líu lưỡi.
Băng Hàn Đường dù gì cũng chỉ là một tiểu xã đoàn bên trong trường Nhất Trung mà thôi, hơn một trăm mấy mươi vạn kinh phí hoạt động thật sự quá nhiều so với thực lực của Băng Hàn Đường.
Băng Hàn Đường chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi nhàm chán đối với Hàn Băng mà thôi, thực ra gã cũng căn bản không có nghĩ tới việc làm cho Băng Hàn Đường lớn mạnh, vốn gã dự định sau khi tốt nghiệp sẽ giải tán Băng Hàn Đường, kết quả là để lại cho Cường Tử hưởng lợi.
Lúc Chu Hạo Nhiên đưa tiền cho Cường Tử, Cường Tử cũng chỉ lấy năm mươi ngàn, phần này thuộc về mình nên hắn yên tâm cầm. Còn lại định dùng làm kinh phí cho Liên minh chấp pháp Trung Hoa, hiện giờ chưa cần dùng thì cứ để đó sau này sẽ có chỗ để dùng tới. Bất kể là Chu Hạo Nhiên nài ép như thế nào, Cường Tử cũng không lấy thêm một đồng.
Hiện tại Liên minh chấp pháp Trung Hoa có hơn một trăm thành viên, không nhiều cũng không ít, khống chế một trong số đó cũng dư sức.
Nhìn thấy Cường Tử hết sức chân thành và nghiêm túc chọn quà, Lân Cửu thật sự không thể nào nghĩ rằng hắn hiện tại và cái người nhìn mình chảy nước miếng, vụng trộm nắm tay mình lại cùng một người. Cùng là một người, tại sao lại khác nhau lớn đến như vậy?
Lân Cửu tập trung nhìn chăm chăm vào Cường Tử, như muốn khám phá hắn.
Cường Tử chọn khăn quàng cổ xong rồi, đưa thẻ cho cô gái bán hàng quét thẻ, bất ngờ ngẩng đầu nhìn thấy Lân Cửu đang nhìn mình chăm chú, hắn khẽ cười cười, không nói gì. Mặt Lân Cửu nóng lên, không nghĩ tới mặt đột nhiên lại đỏ ửng, cô cúi đầu, không biết tại sao tim lại đập rộn lên.
Hắn nói cám ơn với cô gái bán hàng vẫn luôn nhìn mình. Trên gương mặt có nhiều tàn nhang của cô gái chợt đỏ và có chút căng thẳng. Người ở trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi, tại sao ánh mắt lại làm cho người ta mê đắm đến như vậy? Cô gái bán hàng đã hơn hai mươi tuổi lần đầu tiên có bộ dạng say mê người khác như thế, nhưng tiếc thay định mệnh lại ngắn ngủi chỉ như sao băng thoáng qua mà thôi.
Đỏ mặt đưa túi xách cho Cường Tử, không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa.
Cường Tử cười cười, xoay người rời đi.
Khi bước qua bên cạnh Lân Cửu, Cường Tử dừng bước lại nhìn vào mắt cô ấy chân thành nói câu cám ơn.
- Cám ơn chị đã giúp em chọn quà, đây là lần đầu tiên em tặng quà cho vợ thầy giáo của em, lần đầu tiên gặp mặt, không có chị, em thật sự không biết phải mua cái gì mới tốt.
Hắn cũng sẽ có lúc nói chuyện một cách nghiêm túc à?
Lân Cửu khôi phục biểu tình lạnh nhạt, dù trong nội tâm thấy Lâm Cường này có chỗ làm cho người ta không nắm bắt được, bất quá cô là một người từng trải cho nên vẫn không xếp Cường Tử vào nhóm người chững chạc. Trong tư liệu cho thấy thiếu niên này có thân thủ không tệ, nghe nói chỉ cần năm cú đấm đã làm cho cái trụ của cầu vượt bị lõm thành một cái hố sâu hơn mười tấc đường kính ba mươi phân, mà ngay cả Lân Tam cũng cảm thán không thôi. Nhưng trong mắt của Lân Cửu, Cường Tử cũng chỉ là một đứa bé.
Cảm giác này thật không tốt, Lân Cửu nói với lòng mình, bản chất của nghề nghiệp nói cho cô biết phải luôn đối mặt với từng đối thủ, kể cả người được bảo vệ. Nhưng rõ ràng là Cường Tử khiến cho cô không có cảm giác uy hiếp, cho dù Cường Tử đã lợi dụng cơ hội mà sờ mó cô.
Cô đã bỏ qua một vấn đề, đó là một khi một người phụ nữ xem một nam nhân đã không còn nhỏ tuổi nữa coi như trẻ con, chỉ có thể nói rõ là tình mẹ của cô ấy đã hiện ra. Mà một khi tình mẹ của người phụ nữ đã biểu hiện ra ngoài, kết quả không cần nói cũng đủ biết.
Cố tình không để ý tới Cường Tử nữa, Lân Cửu xoay người rời đi. Cường Tử vuốt tóc ngượng ngùng cười cười, một mực cứ đi theo phía sau Lân Cửu. Hắn đi rất từ tốn, trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Lân Cửu, chính xác đến từng ly, nếu như có ai đó chú ý, nhất định sẽ giật mình.
Khoảng cách giữa hai người rất mập mờ, nói gần thì không gần, nói xa thì không xa. Cường Tử tay cầm túi xách thật giống như một người tình ôn hòa giỏi chiều chuộng đang cùng với bạn gái đi mua sắm vậy, khiến cho các cô nhân viên bán hàng cảm thán Lân Cửu với sắc mặt lạnh như băng đang ở trong phúc mà không biết, đồng thời cũng sinh lòng ghanh tỵ, giống như ăn phải bồ đào chua vậy.
Ra khỏi trung tâm Ngọc Lan, Lâm Cường vẫn theo sát phía sau Lân Cửu, bóng dáng chập chờn của người trước mặt đã khiến cho Cường Tử thần hồn điên đảo, ánh mắt của hắn mê đắm, chẳng khác nào quỷ đói.
Lần đầu tiên Lân Cửu phát hiện mình đi đứng không được tự nhiên như vậy, cảm thấy có một đôi mắt mê đắm không chút gì kiêng kị quét khắp cả người mình, không bỏ sót một chỗ nào. Cô cố gắng kiềm chế không cho cái eo đong đưa, lại phát hiện càng thêm không được tự nhiên.
Cường Tử thấy Lân Cửu xấu hổ, chép miệng cố gắng hết sức mới thu hồi lại tầm mắt đang nhìn chăm chăm vào cặp mông của Lân Cửu. Chép chép miệng, thật tuyệt vời. Ngay khi tầm mắt của Cường Tử rời khỏi, Lân Cửu âm thầm thở phào một cái, lặng lẽ buông nắm tay đang nắm chặt ra. Nếu hắn còn xem thêm nữa dù chỉ là một giây thôi, cô không dám đảm bảo liệu bản thân có nhịn được ý muốn bắn chết cái gã khốn kiếp này ngay tại chỗ hay không.
- Đi đâu? !
Giọng điệu của Lân Cửu lạnh như băng hỏi.
- Không cần, tự em đi.
- Gì?
Lân Cửu có chút kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng thở ra, rốt cục có thể thoát khỏi gã khốn này, bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chăm quả thực đúng là khổ sở, chỉ có điều chính cô ta cũng không nhận ra, trong nội tâm lại có chút mất mát.
Cường Tử thong dong xoay người, lưu lại trong mắt của Lân Cửu một mái tóc dài phiêu dật.
Trò chơi mập mờ, chỉ chốc lát đã ngừng lại.
Nhìn Chu Bách Tước dựa vào bên cạnh xe Land Rover cách đó không xa, Cường Tử hiểu ý cười cười. Cường Tử đã sớm phát hiện Land Rover luôn chạy theo sau xe của cảnh sát. Hắn thực bội phục tính nhẫn nại của Chu Bách Tước, nếu như mình bị người bắt cóc không lẽ anh ta cũng luôn bình thản lái xe theo ở phía sau chẳng quan tâm hay sao?
Chu Bách Tước lớn tiếng huýt sáo làm cho các cô gái đi ngang qua vui sướng một hồi.
- Chú Chu, đang nhìn gì vậy?
Chu Bách Tước đang nhìn chăm chú từ đầu đến chân bình phẩm dáng người của cô người mẫu trên tấm biển quảng cáo, lần đầu tiên trên mặt có chút đỏ. Anh ta cười cười xấu hổ.
- Không nhìn gì cả, vì sao lại không ngồi xe của đại mỹ nữ kia?
Chu Bách Tước che dấu xấu hổ của mình, cố ý ngắt lời nói.
Theo tầm mắt của Chu Bách Tước, Cường Tử phát hiện dáng người lung linh như nước của cô người mẫu nào đó trên tấm biển quảng cáo nội y, hắn chậc chậc tán thán nói:
- Quả nhiên rất được, so với cô gái nào đó mặc vét ra dáng thanh cao đẹp hơn rất nhiều, chú xem dáng người của cô người mẫu này, chỗ nên lồi sẽ lồi, chỗ nên vểnh lên sẽ vểnh lên, ôm ở trên giường lớn tuyệt đối là mất hồn nha.
Tiếng nói của hắn không lớn, chỉ vừa vặn làm cho Lân Cửu nghe rõ ràng.
Cường Tử tưởng tượng đến biểu tình xấu hổ trên mặt của Lân Cửu, hắn cười hì hì. Không phá hết áo giáp phòng thủ của cô thành từng mảnh nhỏ cô cũng không biết lưu manh là gì đâu!
Chu Bách Tước liếc trừng Cường Tử, anh ta biết Cường Tử cố ý.
- Đi đâu?
Anh ta cũng hỏi một câu như của Lân Cửu.
- Đi đón thầy Trương, cô Tôn và tiện nội (vợ nhà) cùng ăn một bữa cơm.
- Tiện nội? ! ...
Chu Bách Tước hết chỗ nói rồi, có câu nói năm nay rất nóng vốn được lấy ra từ trong một cuốn tiểu thuyết mạng nào đó có một tổng quản đại nội làm cho người ta ruột gan đứt từng khúc. Nói như vậy, đúng là vô địch đê tiện.
Trên xe Chu Bách Tước hỏi:
- Hai người mặc vét là ai vậy? Có vẻ rất kiêu ngạo, một người còn ném được cao thủ qua vai.
Trong lòng Cường Tử tự nhủ chú vẫn còn chưa thấy kĩ năng lắp ráp súng cũng cao siêu không kém nha.
- Không biết, là bạn của Lôi Tử thúc.
Cường Tử nói.
Chu Bách Tước không hỏi lại, anh ta biết Cường Tử không muốn nói. Tiêu Lôi không muốn Cường Tử tiếp xúc quá sâu biết quá nhiều, Cường Tử cũng giả bộ như mình cũng không biết gì cả.
Khi tới trường học, Bùi Nhược, Tôn Văn Văn đều ở văn phòng của thầy giáo Trương. Khi Cường Tử gõ cửa đi vào nhìn qua cả căn phòng ngập nỗi lo lắng lại thấy ấm áp trong lòng, Cường Tử ngay thời khắc này lại một lần nữa cảm thấy ấm áp, một loại ấm áp đã khiến hắn mê luyến thật sâu. Trước kia hắn đã từng cảm nhận được ấm áp loại này từ trên người sư phụ hắn là Mạc Địch, từ Tiêu Lôi, Chu Bách Tước, Bùi Nhược, Chu Lâm Nhã, hiện tại lại một lần nữa cảm nhận được.
Không biết tại sao, nhìn sự lo lắng và vui mừng trên mặt Bùi Nhược, sự lo lắng và thanh thản trên mặt Tôn Văn Văn, sự tiều tụy và an lòng trên mặt thầy Trương, Cường Tử có loại xúc động muốn khóc.
- Em đã trở về.
Cường Tử nói.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Thầy giáo Trương có phần nói năng lộn xộn, là một thầy giáo già cả đời hiến dâng tâm huyết, trong hốc mắt có vài giọt lệ già nua dao động.
Tôn Văn Văn muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nhược bất chấp tất cả nhào qua ôm lấy Cường Tử lại kiềm lại được, cô chỉ cười cười, giơ tay lên sửa sang mái tóc trên trán có chút rối, cười vô cùng đẹp mắt.
- Thầy Trương, vợ thầy đã nấu cơm xong rồi chứ? Em đói bụng rồi.
Cường Tử vỗ vỗ phía sau lưng Bùi Nhuợc, cảm giác thật mềm mại.
- Ừ, đã làm xong đã làm xong, mới vừa rồi còn gọi điện thoại hỏi thầy sao vẫn chưa về nhà, thầy về nhà liền đây.
- Vâng, về nhà thôi!
Cường Tử cười nói.
Không thể không nói, tay nghề của vợ thầy Trương gần như không có gì để nói, chỉ nhìn món ăn trên bàn thôi cũng khiến cho Cường Tử muốn mở rộng bao tử, kết quả những người khác còn chưa giơ lên đũa, chỉ thấy người nào đó sau khi đã vén tay áo lên nắm cả cái bàn ăn như gió cuốn, cũng không để ý nước canh dính trên miệng.
Ngay khi Bùi Nhuợc dịu dàng đưa tay định lau miệng cho Cường Tử, lại ngừng ở giữa chừng. Bởi vì cô chợt phát hiện có một bàn tay trắng nõn mềm mại vô cùng xinh đẹp cũng cầm một cái khăn tay sạch sẽ màu hồng nhạt cũng đang dừng giữa chừng.
Tôn Văn Văn.
Cô gái ưa sạch sẽ, rõ ràng trong lúc vô thức đã lấy ra khăn của mình định lau dầu mỡ trên miệng của Lâm Cường!
Không khí xấu hổ tràn ngập trên bàn cơm, hai cô gái một lớn một nhỏ nhìn nhau không biết phải làm sao. Cả hai không ai bảo ai rụt tay trở về, cúi đầu vẻ mặt đỏ ửng, xinh đẹp như hoa đào.
Thầy giáo Trương giả bộ như không thấy, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, chưa từng vui sướng như thế này. Trên gương mặt đầy nếp nhăn của vị thầy giáo già có một loại vui vẻ kín đáo.
Chu Bách Tước cúi đầu dùng bữa, khóe miệng không ngừng cọ giật. Vợ thầy Trương nhìn người này lại nhìn người kia, sau đó đứng dậy cười nói:
-Còn món thịt hầm, ta đi xem có được hay chưa, mọi người ăn nhiều một chút đi.
- Con giúp bác!
- Con giúp bác!
Bùi Nhuợc và Tôn Văn Văn cả hai không ai bảo ai đứng lên, đồng thanh nói. Hai người sau khi nói xong một lần nữa nhìn thoáng qua đối phương, lập tức sắc mặt càng đỏ hơn. Một thì kiều diễm lộ rõ, một thì đỏ như lửa.
Con bê kia đưa tay lau dầu mỡ trên miệng một cái, nói một câu:
- Ăn cơm ăn cơm, tay nghề của sư nương tốt như vậy nếu như con không tích cực ăn, con sẽ thấy thực có lỗi với cái mồm!
Không tim không phổi.
Hai mỹ nữ lần này không ai bảo ai trừng mắt liếc nhìn Cường Tử, đồng thời đứng dậy một trái một phải nắm lấy cánh tay của vợ thầy Trương đi vào phòng bếp, không thèm để ý tới cái người vô tâm vô phế giống như quỷ chết đói đầu thai kia.
Ba người phụ nữ cười cười nói nói vào phòng bếp, Cường Tử lúc này mới ngẩng đầu. Nhìn thầy giáo Trương và Chu Bách Tước hai người cùng lúc quăng tới ánh mắt hâm mộ, Cường Tử cười cười xấu hổ nói:
- Em cái gì đều không làm, không giải thích!
Điều này coi như không giải thích à?
Ngay cả thầy giáo Trương cũng không thể không khinh bỉ Cường Tử.
Tác giả :
Trí Bạch