Ác Bá
Chương 84: Sao lại vô sỉ đến thế?
Cường Tử bảo Lân Ngũ dừng xe ở trung tâm mua sắm Ngọc Lan, sau đó đường hoàng đi vào từ cửa chính. Bộ dạng đường bệ của Cường Tử làm cho Lân Tam và Lân Ngũ phải chào thua. Trong túi quần chỉ có sáu trăm đồng lừa gạt được mà lại dám đi vào trung tâm mua sắm Ngọc Lan, trung tâm thương mại lớn nhất và cũng đắt đỏ nhất Đông Đỉnh.
Ở trong này có những nhãn hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước với giá cả làm cho người ta phải líu lưỡi, ở đây căn bản không phải là nơi dân chúng bình thường có thể vào để mua sắm. Trước kia Cường Tử đã tới nơi này, lúc trước Tiêu Lôi đã dẫn hắn đến định mua cho hắn vài bộ quần áo, nhưng hắn từ chối, đây là lần thứ hai hắn đặt chân tới.
Lân Cửu dáng vẻ lười biếng dựa vào xe của mình nhìn Lân Tam và Lân Ngũ giống như hai gã thư đồng đi phía sau lưng Cường Tử, khóe miệng cô ta nhếch lên cười vui vẻ, Lâm Cường này, xem ra có chút thú vị.
Mặc một bộ đồng phục màu đen, áo sơ mi bóp sát làm cho vòng eo thon nhỏ được hiển lộ rất rõ ràng. Bởi vì vòng eo thật sự quá nhỏ cho nên ngược lại làm cho bầu ngực cao vút càng thêm nổi bật. Hai cái nút áo ở phía trên căng ra quá mức giống như không chịu nổi gánh nặng , như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra.
Cô gái có dáng người nhỏ nhắn sẽ làm cho người ta nghĩ về vòng eo thon thả, lại còn có bờ mông cong cong đủ khiến cho người ta phải mất hồn, không nhất thiết phải có bộ ngực mê người nữa. Nhưng nếu một người mà có đủ cả ba thứ trên lại còn có thêm một khuôn mặt như thiên sứ thì chỉ có thể nói là do tạo hóa quá không công bằng. Lân Cửu chính là một phụ nữ như vậy, khuôn mặt hoàn mỹ gần như không tìm thấy một chút khuyết điểm nào, hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta phải ganh ghét. Mà thân hình của nàng cũng vô cùng nóng bỏng khiến cho tất cả đàn ông đều phải chảy nước miếng.
Nếu như nói có thêm một mái tóc dài mượt mà nữa thì Lân Ngũ thật sự chính là vật hiếm có trên thế gian. Bởi vì khuôn mặt và dáng người của cô rất xứng với mái tóc dài. Thế nhưng có chút đáng tiếc là cô lại để tóc ngắn, tóc chỉ mới qua khỏi tai rất nhẹ nhàng thoải mái, làm giảm xuống ba phần mềm mại đáng yêu, nhưng lại tăng thêm vài phần hiên ngang.
Đàn ông qua lại đều không tránh khỏi phải quay đầu nhìn Lân Cửu chăm chăm, đây là một cô gái khiến cho người ta đã gặp qua là không thể quên được, có thể nói là một thảm họa. Thật không biết là ông bố tạo ra tội nghiệt cỡ nào mới có thể sinh ra được một đứa con gái chỉ cười một cái đã hại dân hại nước như vậy, sự hiện hữu của cô làm cho cảnh vật trở nên đẹp nhất trong mắt của những người đàn ông.
Ba người đi theo phía sau Cường Tử. Lân Cửu từ tốn đi theo, tuyệt đối không hề sốt ruột. Dáng đi của cô rất đẹp, như cành dương trong gió nhưng không có chút gì là lả lơi. Vòng eo thon nhỏ lắc qua lắc lại một cách tự nhiên, bờ mông tròn trịa đong đưa, tuy nhiên nó lại không có chút gì là có vẻ phóng đãng, ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy bước đi của cô quá mức nổi bật, làm cho tâm trí của người ta cũng phải lắc lư theo vòng eo đong đưa động lòng người.
Lân Cửu cố ý, khóe miệng của cô mang theo một chút vui vẻ, rung động lòng người.
Đây là sự quyến rũ của một người phụ nữ, nó có thể khiến cho một vị quân vương không kể đến lợi ích của quốc gia mà nhóm lửa lừa gạt các lộ chư hầu chỉ vì mong có được một nụ cười của giai nhân, có thể khiến cho một hào kiệt xưng bá một phương vì hồng nhan, vì tức tối trong lòng mà xông ra cửa ải để đến nỗi mất ải cả đời mang ô nhục, có thể khiến cho một đại bá chủ trở về sau đó sa vào thanh sắc không còn lòng dạ lâm triều thế cho nên bị đối thủ từng nằm gai nếm mật chỉ cần ba nghìn quân Việt đã nuốt chửng cả nước Ngô.
Nói hại nước hại dân cũng tốt, nói mang họa đến cho sinh linh cũng được, phụ nữ mãi mãi chính là cửa ải khó vượt qua nhất của các anh hùng, hào kiệt, mà cũng là chướng ngại ở trong lòng của họ.
Huống chi là dân chúng bình thường?
Cường Tử lần đầu tiên nhìn thấy Lân Ngũ ngây ngẩn cả người, qua một phút nước miếng của hắn đã chảy xuống cằm tích tích rơi xuống đôi giày dưới chân, làm loang lổ một đốm.
Nhìn cái cằm của Cường Tử lại nghĩ tới Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Mạnh Hạo Nhiên...
Ướt cả bàn tay a!
Thực ra hắn đã nhìn thấy Lân Cửu từ sớm rồi. Khi xe dừng lại hắn nhìn thấy một bóng lưng tuyệt mỹ đang đứng dựa vào chiếc xe Audi TT mới nhất, trong lòng âm thầm so sánh, bóng lưng của cô gái này có thể so với Chu Lâm Nhã! Sau khi hắn thật sự đối mặt với đại mỹ nữ đứng ở trước mặt mình thì hắn mới rốt cuộc biết cái gì là vô địch thiên hạ.
Vẻ đẹp của Chu Lâm Nhã đã khắc sâu vào tâm trí của Cường Tử đến tận xương, đến chết mới thôi.
Mà vẻ đẹp của Lân Cửu đã khiến cho Cường Tử rung động đến tột đỉnh.
Bùi Nhược như hoa lài tao nhã mà thanh cao. Tôn Văn Văn như đóa hoa tường vi thơm ngát. Chu Lâm Nhã xinh đẹp cao quý như đóa mẫu đơn. Còn Lân Cửu lại chính là hoa hồng, mang theo một thân đầy gai nhọn làm cho người ta đầu rơi máu chảy nhưng vẫn có biết bao đàn ông cam nguyện vượt mọi chông gai dù chết cũng vẫn không sờn. Bốn chữ - xinh đẹp chết người.
Lân Cửu nhìn bộ dáng của Cường Tử, cau mày. Đã từng thấy người háo sắc nhưng lại chưa thấy ai háo sắc lộ liễu đến như vậy.
- Cửu Nhi, em tới rồi.
Lân Ngũ cười hì hì nói, vẻ mặt lấy lòng.
- Ngũ ca, bảo em đến làm gì vậy? Chẳng lẽ là...
Lân Cửu nhìn thoáng qua Cường Tử, muốn nói lại thôi.
- Đúng đúng đúng, hiện giờ Lâm Cường muốn đi mua quà cho thầy giáo, cái này bọn anh không am hiểu, cho nên mới gọi em tới. Ở phương diện này em là chuyên gia mà, bọn anh thì không được.
Lân Cửu trừng mắt nhìn Lân Ngũ, ánh mắt kia có thể ăn thịt người.
Cô vốn không đồng ý với mệnh lệnh của thượng cấp ban ra là cả Lân tổ đều phải theo bảo vệ cái gã Lâm Cường này, một thằng nhóc còn đang đến trường cũng đáng cho cả tổ bọn họ phải lãng phí thời gian? Phải biết rằng Lân tổ bọn họ có nhiều cơ mật, ngay cả nguyên thủ quốc gia của một nước nhỏ cũng không có tư cách hưởng thụ vận dụng cả Lân tổ để bảo vệ!
Một gã nhóc con to xác vẫn còn chưa mọc râu thế mà lại làm cho cả Lân tổ đi theo phía sau hắn tới tới lui lui. Lân Ngũ tinh thông tất cả các loại súng ống, Lân Tam dũng mãnh bá đạo khi đánh cận chiến vậy mà lại theo hắn đi dạo trung tâm mua sắm!
Lân Cửu vốn cũng thầm khen Cường Tử có chút phong độ của một kẻ có tài khi hắn vừa xuống xe, nhưng khi Cường Tử bày ra bộ dáng háo sắc khi nhìn thấy cô ấn tượng tốt đẹp lập tức bay sạch không còn một chút gì.
- Ờ.
Cường Tử hắng giọng một cái, sau khi lau nước miếng dính trên khóe môi cố gắng làm cho mình khôi phục thần thái, sau đó nở một nụ cười mà hắn tự cho là rất ôn hòa, vươn tay.
- Xin chào, tôi là Lâm Cường.
Lân Cửu nhìn thấy Cường Tử vươn tay ra, do dự một chút vẫn đưa tay ra bắt tay hắn một cái, vừa mới tiếp xúc Lân Cửu lại một lần nữa cau mày, cố gắng đè nén xúc động muốn đạp một cái vào cái gã thối tha trước mắt này giả bộ như nghiêm trang mà lại vụng trộm ngắt một cái trên mu bàn tay của mình. Cô tự nói với mình phải hết sức nhẫn nại, không thể động thủ trước công chúng được.
Thật mềm thật mịn nha!
Trong lòng Cường Tử cảm thán nói thầm, so với tay của Trần Nhược bí thư của Tiểu Lôi còn muốn mềm hơn, còn muốn mịn hơn, còn muốn có xúc cảm hơn!
Vốn định mân mê thêm chút nữa, nhưng tiếc rằng, sắc mặt của Lân Cửu lạnh như băng đã khiến cho Cường Tử dự cảm có nguy hiểm, hắn ngượng ngùng cười thu tay lại, vẻ mặt ra vẻ đạo mạo.
- À... Cửu Nhi này, em có mang tiền không?
Lân Ngũ dè dặt hỏi.
Lân Cửu nhíu mày, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lân Ngũ, như tia X quang muốn rọi thấu nhân tâm thậm chí nhìn xuyên qua cả xương cốt, khiến cho Lân Ngũ lạnh cả da đầu.
- Chuyện gì?
- À... Tam ca bị bệnh trĩ, tụi anh ra ngoài vội vàng đều không mang theo tiền, em có thể cho anh mượn trước một ít tiền được không?
Cái này gọi là gà con nhúc nhích phải không? A mà không, là linh cơ vừa động.
Lân Tam nghe Lân ngũ nói những lời như thế, tròng mắt trợn trừng. Lân Ngũ ra dấu tay ở sau lưng, huơ huơ ý bảo Lân Tam đừng nói gì hết. Lân Tam nén xuống vài lần mới áp chế được lửa giận.
- Đáng ghét! Cần bao nhiêu?
- À... Bảy trăm! Bảy trăm là đủ rồi, lần trước cũng cần nhiều như vậy phải không tam ca?
Lân Ngũ làm bộ nghiêm trang quay đầu lại hỏi Lân Tam, lén lút không ngừng nháy mắt, vừa như cầu xin tha thứ vừa như khẩn cầu. Lân Tam thầm thở dài một tiếng, thôi coi như ta hồng nhan bạc mệnh gặp người không quen. Y thở dài nói:
- Đúng vậy, bảy trăm.
Cường Tử vừa nghe bảy trăm, ánh mắt sáng ngời.
Thật có tiền nha!
Lân Cửu từ trong túi áo móc ra cái ví, lấy một ngàn đồng đưa cho Lân Ngũ nói:
- Nhớ trả lại em!
- Được được được, yên tâm đi, anh đưa tam ca đi bệnh viện trước, em đi dạo cùng Lâm Cường nha.
Nói xong, Lân Ngũ kéo Lân Tam chạy mất, Lân Cửu nhìn bóng lưng hai người lẩm bẩm nói:
- Không đúng, có vấn đề.
- Đương nhiên là có vấn đề rồi, chị có thấy ai bị bệnh trĩ chạy còn nhanh hơn thỏ không?
Cường Tử cười nói.
Lân Cửu dậm mạnh chân, nói:
- Chờ đó!
Cường Tử nở nụ cười, trong lòng tự nhủ lẽ nào đặc công đều ngu ngốc như vậy? Chỉ số thông minh của cả bọn thấp giống như trẻ em nhà trẻ vậy, người như vậy mà làm đặc công, chẳng phải là đem đại sự của quốc gia ra đùa giỡn hay sao.
- Chị, đừng nóng giận, tức giận khiến trong lòng người ta bực bội, đối với sức khoẻ thật sự không tốt, sẽ làm cho nội tiết mất cân bằng, ảnh hưởng đến sự trao đổi chất khiến hệ tiêu hóa không tốt, đi phân cứng...
- Ngươi câm miệng!
- A, trông chị vẫn còn rất tức giận?
- Câm miệng!
- A, bộ dáng chị tức giận nhìn thật là đẹp, nếu như chị cười còn hấp dẫn hơn nhiều so với hiện giờ.
- Câm miệng!
- A, chị, có muốn uống cái gì hay không? Môi của chị khô hết cả rồi.
- Câm miệng! ! ! ! ! !
- A, uống nước hay là ăn cái gì đó?
...
Lân Cửu hít sâu lần thứ nhất, khi hít vào bộ ngực có vẻ càng thêm cao ngất, đã khiến cho tầm mắt của Cường Tử run run, thật giống như sau khi đi tiểu nhanh chóng kết thúc khiến cho người ta mất hồn khẽ run rẩy.
- Được rồi, hiện tại nói cho tôi biết cậu định mua cái gì?
- Không biết, chị đi theo giúp em lựa chọn được không?
- Tôi không phải chị của cậu!
- Này... chị nói tặng cho người già, a không... là cô, quà nào mới tốt?
- ...
- Chị, chúng ta qua bên kia xem một chút nha? A, khu nội y bên kia không nên đi.
- ...
- Chị, theo chị thì tặng khăn quàng cổ có được không?
- Chị, chị đi quá nhanh, em theo không kịp làm sao chọn quà đây!
- Chị, cái váy kia thật là đẹp, chị mặc vào nhất định rất xinh đẹp!
- Chị, chị xem bộ y phục này rất hợp với chị!
- Chị, không được vào cái cửa kia, đó là nhà vệ sinh nam!
Ở trong này có những nhãn hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước với giá cả làm cho người ta phải líu lưỡi, ở đây căn bản không phải là nơi dân chúng bình thường có thể vào để mua sắm. Trước kia Cường Tử đã tới nơi này, lúc trước Tiêu Lôi đã dẫn hắn đến định mua cho hắn vài bộ quần áo, nhưng hắn từ chối, đây là lần thứ hai hắn đặt chân tới.
Lân Cửu dáng vẻ lười biếng dựa vào xe của mình nhìn Lân Tam và Lân Ngũ giống như hai gã thư đồng đi phía sau lưng Cường Tử, khóe miệng cô ta nhếch lên cười vui vẻ, Lâm Cường này, xem ra có chút thú vị.
Mặc một bộ đồng phục màu đen, áo sơ mi bóp sát làm cho vòng eo thon nhỏ được hiển lộ rất rõ ràng. Bởi vì vòng eo thật sự quá nhỏ cho nên ngược lại làm cho bầu ngực cao vút càng thêm nổi bật. Hai cái nút áo ở phía trên căng ra quá mức giống như không chịu nổi gánh nặng , như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bung ra.
Cô gái có dáng người nhỏ nhắn sẽ làm cho người ta nghĩ về vòng eo thon thả, lại còn có bờ mông cong cong đủ khiến cho người ta phải mất hồn, không nhất thiết phải có bộ ngực mê người nữa. Nhưng nếu một người mà có đủ cả ba thứ trên lại còn có thêm một khuôn mặt như thiên sứ thì chỉ có thể nói là do tạo hóa quá không công bằng. Lân Cửu chính là một phụ nữ như vậy, khuôn mặt hoàn mỹ gần như không tìm thấy một chút khuyết điểm nào, hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta phải ganh ghét. Mà thân hình của nàng cũng vô cùng nóng bỏng khiến cho tất cả đàn ông đều phải chảy nước miếng.
Nếu như nói có thêm một mái tóc dài mượt mà nữa thì Lân Ngũ thật sự chính là vật hiếm có trên thế gian. Bởi vì khuôn mặt và dáng người của cô rất xứng với mái tóc dài. Thế nhưng có chút đáng tiếc là cô lại để tóc ngắn, tóc chỉ mới qua khỏi tai rất nhẹ nhàng thoải mái, làm giảm xuống ba phần mềm mại đáng yêu, nhưng lại tăng thêm vài phần hiên ngang.
Đàn ông qua lại đều không tránh khỏi phải quay đầu nhìn Lân Cửu chăm chăm, đây là một cô gái khiến cho người ta đã gặp qua là không thể quên được, có thể nói là một thảm họa. Thật không biết là ông bố tạo ra tội nghiệt cỡ nào mới có thể sinh ra được một đứa con gái chỉ cười một cái đã hại dân hại nước như vậy, sự hiện hữu của cô làm cho cảnh vật trở nên đẹp nhất trong mắt của những người đàn ông.
Ba người đi theo phía sau Cường Tử. Lân Cửu từ tốn đi theo, tuyệt đối không hề sốt ruột. Dáng đi của cô rất đẹp, như cành dương trong gió nhưng không có chút gì là lả lơi. Vòng eo thon nhỏ lắc qua lắc lại một cách tự nhiên, bờ mông tròn trịa đong đưa, tuy nhiên nó lại không có chút gì là có vẻ phóng đãng, ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy bước đi của cô quá mức nổi bật, làm cho tâm trí của người ta cũng phải lắc lư theo vòng eo đong đưa động lòng người.
Lân Cửu cố ý, khóe miệng của cô mang theo một chút vui vẻ, rung động lòng người.
Đây là sự quyến rũ của một người phụ nữ, nó có thể khiến cho một vị quân vương không kể đến lợi ích của quốc gia mà nhóm lửa lừa gạt các lộ chư hầu chỉ vì mong có được một nụ cười của giai nhân, có thể khiến cho một hào kiệt xưng bá một phương vì hồng nhan, vì tức tối trong lòng mà xông ra cửa ải để đến nỗi mất ải cả đời mang ô nhục, có thể khiến cho một đại bá chủ trở về sau đó sa vào thanh sắc không còn lòng dạ lâm triều thế cho nên bị đối thủ từng nằm gai nếm mật chỉ cần ba nghìn quân Việt đã nuốt chửng cả nước Ngô.
Nói hại nước hại dân cũng tốt, nói mang họa đến cho sinh linh cũng được, phụ nữ mãi mãi chính là cửa ải khó vượt qua nhất của các anh hùng, hào kiệt, mà cũng là chướng ngại ở trong lòng của họ.
Huống chi là dân chúng bình thường?
Cường Tử lần đầu tiên nhìn thấy Lân Ngũ ngây ngẩn cả người, qua một phút nước miếng của hắn đã chảy xuống cằm tích tích rơi xuống đôi giày dưới chân, làm loang lổ một đốm.
Nhìn cái cằm của Cường Tử lại nghĩ tới Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Mạnh Hạo Nhiên...
Ướt cả bàn tay a!
Thực ra hắn đã nhìn thấy Lân Cửu từ sớm rồi. Khi xe dừng lại hắn nhìn thấy một bóng lưng tuyệt mỹ đang đứng dựa vào chiếc xe Audi TT mới nhất, trong lòng âm thầm so sánh, bóng lưng của cô gái này có thể so với Chu Lâm Nhã! Sau khi hắn thật sự đối mặt với đại mỹ nữ đứng ở trước mặt mình thì hắn mới rốt cuộc biết cái gì là vô địch thiên hạ.
Vẻ đẹp của Chu Lâm Nhã đã khắc sâu vào tâm trí của Cường Tử đến tận xương, đến chết mới thôi.
Mà vẻ đẹp của Lân Cửu đã khiến cho Cường Tử rung động đến tột đỉnh.
Bùi Nhược như hoa lài tao nhã mà thanh cao. Tôn Văn Văn như đóa hoa tường vi thơm ngát. Chu Lâm Nhã xinh đẹp cao quý như đóa mẫu đơn. Còn Lân Cửu lại chính là hoa hồng, mang theo một thân đầy gai nhọn làm cho người ta đầu rơi máu chảy nhưng vẫn có biết bao đàn ông cam nguyện vượt mọi chông gai dù chết cũng vẫn không sờn. Bốn chữ - xinh đẹp chết người.
Lân Cửu nhìn bộ dáng của Cường Tử, cau mày. Đã từng thấy người háo sắc nhưng lại chưa thấy ai háo sắc lộ liễu đến như vậy.
- Cửu Nhi, em tới rồi.
Lân Ngũ cười hì hì nói, vẻ mặt lấy lòng.
- Ngũ ca, bảo em đến làm gì vậy? Chẳng lẽ là...
Lân Cửu nhìn thoáng qua Cường Tử, muốn nói lại thôi.
- Đúng đúng đúng, hiện giờ Lâm Cường muốn đi mua quà cho thầy giáo, cái này bọn anh không am hiểu, cho nên mới gọi em tới. Ở phương diện này em là chuyên gia mà, bọn anh thì không được.
Lân Cửu trừng mắt nhìn Lân Ngũ, ánh mắt kia có thể ăn thịt người.
Cô vốn không đồng ý với mệnh lệnh của thượng cấp ban ra là cả Lân tổ đều phải theo bảo vệ cái gã Lâm Cường này, một thằng nhóc còn đang đến trường cũng đáng cho cả tổ bọn họ phải lãng phí thời gian? Phải biết rằng Lân tổ bọn họ có nhiều cơ mật, ngay cả nguyên thủ quốc gia của một nước nhỏ cũng không có tư cách hưởng thụ vận dụng cả Lân tổ để bảo vệ!
Một gã nhóc con to xác vẫn còn chưa mọc râu thế mà lại làm cho cả Lân tổ đi theo phía sau hắn tới tới lui lui. Lân Ngũ tinh thông tất cả các loại súng ống, Lân Tam dũng mãnh bá đạo khi đánh cận chiến vậy mà lại theo hắn đi dạo trung tâm mua sắm!
Lân Cửu vốn cũng thầm khen Cường Tử có chút phong độ của một kẻ có tài khi hắn vừa xuống xe, nhưng khi Cường Tử bày ra bộ dáng háo sắc khi nhìn thấy cô ấn tượng tốt đẹp lập tức bay sạch không còn một chút gì.
- Ờ.
Cường Tử hắng giọng một cái, sau khi lau nước miếng dính trên khóe môi cố gắng làm cho mình khôi phục thần thái, sau đó nở một nụ cười mà hắn tự cho là rất ôn hòa, vươn tay.
- Xin chào, tôi là Lâm Cường.
Lân Cửu nhìn thấy Cường Tử vươn tay ra, do dự một chút vẫn đưa tay ra bắt tay hắn một cái, vừa mới tiếp xúc Lân Cửu lại một lần nữa cau mày, cố gắng đè nén xúc động muốn đạp một cái vào cái gã thối tha trước mắt này giả bộ như nghiêm trang mà lại vụng trộm ngắt một cái trên mu bàn tay của mình. Cô tự nói với mình phải hết sức nhẫn nại, không thể động thủ trước công chúng được.
Thật mềm thật mịn nha!
Trong lòng Cường Tử cảm thán nói thầm, so với tay của Trần Nhược bí thư của Tiểu Lôi còn muốn mềm hơn, còn muốn mịn hơn, còn muốn có xúc cảm hơn!
Vốn định mân mê thêm chút nữa, nhưng tiếc rằng, sắc mặt của Lân Cửu lạnh như băng đã khiến cho Cường Tử dự cảm có nguy hiểm, hắn ngượng ngùng cười thu tay lại, vẻ mặt ra vẻ đạo mạo.
- À... Cửu Nhi này, em có mang tiền không?
Lân Ngũ dè dặt hỏi.
Lân Cửu nhíu mày, đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lân Ngũ, như tia X quang muốn rọi thấu nhân tâm thậm chí nhìn xuyên qua cả xương cốt, khiến cho Lân Ngũ lạnh cả da đầu.
- Chuyện gì?
- À... Tam ca bị bệnh trĩ, tụi anh ra ngoài vội vàng đều không mang theo tiền, em có thể cho anh mượn trước một ít tiền được không?
Cái này gọi là gà con nhúc nhích phải không? A mà không, là linh cơ vừa động.
Lân Tam nghe Lân ngũ nói những lời như thế, tròng mắt trợn trừng. Lân Ngũ ra dấu tay ở sau lưng, huơ huơ ý bảo Lân Tam đừng nói gì hết. Lân Tam nén xuống vài lần mới áp chế được lửa giận.
- Đáng ghét! Cần bao nhiêu?
- À... Bảy trăm! Bảy trăm là đủ rồi, lần trước cũng cần nhiều như vậy phải không tam ca?
Lân Ngũ làm bộ nghiêm trang quay đầu lại hỏi Lân Tam, lén lút không ngừng nháy mắt, vừa như cầu xin tha thứ vừa như khẩn cầu. Lân Tam thầm thở dài một tiếng, thôi coi như ta hồng nhan bạc mệnh gặp người không quen. Y thở dài nói:
- Đúng vậy, bảy trăm.
Cường Tử vừa nghe bảy trăm, ánh mắt sáng ngời.
Thật có tiền nha!
Lân Cửu từ trong túi áo móc ra cái ví, lấy một ngàn đồng đưa cho Lân Ngũ nói:
- Nhớ trả lại em!
- Được được được, yên tâm đi, anh đưa tam ca đi bệnh viện trước, em đi dạo cùng Lâm Cường nha.
Nói xong, Lân Ngũ kéo Lân Tam chạy mất, Lân Cửu nhìn bóng lưng hai người lẩm bẩm nói:
- Không đúng, có vấn đề.
- Đương nhiên là có vấn đề rồi, chị có thấy ai bị bệnh trĩ chạy còn nhanh hơn thỏ không?
Cường Tử cười nói.
Lân Cửu dậm mạnh chân, nói:
- Chờ đó!
Cường Tử nở nụ cười, trong lòng tự nhủ lẽ nào đặc công đều ngu ngốc như vậy? Chỉ số thông minh của cả bọn thấp giống như trẻ em nhà trẻ vậy, người như vậy mà làm đặc công, chẳng phải là đem đại sự của quốc gia ra đùa giỡn hay sao.
- Chị, đừng nóng giận, tức giận khiến trong lòng người ta bực bội, đối với sức khoẻ thật sự không tốt, sẽ làm cho nội tiết mất cân bằng, ảnh hưởng đến sự trao đổi chất khiến hệ tiêu hóa không tốt, đi phân cứng...
- Ngươi câm miệng!
- A, trông chị vẫn còn rất tức giận?
- Câm miệng!
- A, bộ dáng chị tức giận nhìn thật là đẹp, nếu như chị cười còn hấp dẫn hơn nhiều so với hiện giờ.
- Câm miệng!
- A, chị, có muốn uống cái gì hay không? Môi của chị khô hết cả rồi.
- Câm miệng! ! ! ! ! !
- A, uống nước hay là ăn cái gì đó?
...
Lân Cửu hít sâu lần thứ nhất, khi hít vào bộ ngực có vẻ càng thêm cao ngất, đã khiến cho tầm mắt của Cường Tử run run, thật giống như sau khi đi tiểu nhanh chóng kết thúc khiến cho người ta mất hồn khẽ run rẩy.
- Được rồi, hiện tại nói cho tôi biết cậu định mua cái gì?
- Không biết, chị đi theo giúp em lựa chọn được không?
- Tôi không phải chị của cậu!
- Này... chị nói tặng cho người già, a không... là cô, quà nào mới tốt?
- ...
- Chị, chúng ta qua bên kia xem một chút nha? A, khu nội y bên kia không nên đi.
- ...
- Chị, theo chị thì tặng khăn quàng cổ có được không?
- Chị, chị đi quá nhanh, em theo không kịp làm sao chọn quà đây!
- Chị, cái váy kia thật là đẹp, chị mặc vào nhất định rất xinh đẹp!
- Chị, chị xem bộ y phục này rất hợp với chị!
- Chị, không được vào cái cửa kia, đó là nhà vệ sinh nam!
Tác giả :
Trí Bạch