Ác Bá
Chương 10: Gỉa vờ làm quý ông lịch lãm không xong
Cài đồng hồ báo thức nên đúng bốn giờ sáng Cường Tử đã rời giường, lặng lẽ xuống lầu ra sân nhỏ đã thấy Chu Bách Tước đứng trong sân rồi. Anh ta cúi đầu như quan sát cái gì đó, Cường Tử nhẹ nhàng bước tới hắn vốn định xem Chu Bách Tước nhìn cái gì nhưng khi đến sát sau lưng Chu Bách Tước không quay đầu lại nói:
- Đi thôi.
Chu Bách Tước đi ra ngoài trước, Cường Tử tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống nhìn nơi Chu Bách Tước quan sát, hắn thấy một đôi vợ chồng ruồi đang ân ái cùng nhau, dường như chúng cũng làm thể dục buổi sáng.
Biệt thự Li Hồ ở vùng ngoại ô có môi trường rất tốt, con đường không quá rộng nhưng sạch sẽ và yên tĩnh, trong rừng chỉ có tiếng chim hót. Chu Bách Tước chỉ vào con đường nhỏ nói với Cường Tử:
- Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, đừng giữ sức cũng đừng lười biếng, con đường này không dài chỉ chạy khởi động, đi thôi.
Cường Tử gãi gãi đầu trong lòng tự nhủ người này không biết có bao nhiêu kỹ năng mà ra vẻ như thế, không lẽ lão sư nào cũng như thế cả sao? Bộ dạng này cũng giống với thầy chủ nhiệm khi học trung học, khi ấy buổi tối đi dạy học về nửa đường bị tên tiểu tử nào đó giấu mặt ném cục gạch vào đầu, thầy chủ nhiệm đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, bộ dạng đó đến lúc này Cường Tử còn nhớ như in. Nhìn cái ót Chu Bách Tước Cường Tử nhếch miệng cười thầm, đang tư thế tay cầm cục gạch chuẩn bị ném, nhìn rất mờ ám.
Cường Tử cảm thấy háo hức thấy Chu Bách Tước không có nói gì thêm nên hắn hít một hơi liền chạy ra ngoài. Hai bên con đường nhỏ đều trồng cây tùng, còn có thảm thực vật xanh mơn mởn. Chạy cách ba mươi lăm mét có một đình nghỉ mát cùng vài ghế đá, trên bàn đá có khắc bàn cờ. Con đường này hai ngày trước Cường Tử vì buồn đã đi dạo qua, cho nên hắn biết rõ Chu Bách Tước không nói sai, con đường này thực sự không dài bất qua năm sáu trăm mét.
Cường Tử nghỉ một chút lại chạy tiếp, hắn đối với tốc độ của mình vẫn có chút tự tin, khi hắn chạy ra chợ mua thức ăn có một thầy huấn luyện của trung tâm thể dục đi chợ đúng lúc gặp Cường Tử nên chạy theo. Hắn chạy như gió còn lão sư cưỡi xe đạp đuổi theo, chạy đến gần Cường Tử gạ hắn tham gia vào đội chạy cự li dài nhưng bị Cường Tử thành khẩn cự tuyệt nên đành hậm hực mà đi, ông ta nói với Cường Tử:
- Cút vào trứng mẹ ngươi đi.
Cường Tử thở hồng hộc chạy đến cuối con đường nhỏ lại càng thêm hoảng sợ, hắn quan sát thấy trong lương đình có một người, thân mình mặc âu phục nâu đen, người đó đứng trong lương đình chắp tay đứng như cây cột không nhúc nhích. Tư thế của người đó trầm ổn, khí chất hùng hậu, bóng dáng lẻ loi mang theo ba phần tang thương, cô độc lạnh lẽo. Nhìn hắn như một người bị dính vào tệ nạn xã hội hoặc cũng có thể là một cao thủ đạt đến cảnh giới cao nhất.
Chu Bách Tước!
Nháy mắt Cường Tử thật hưng phấn, mặc kệ ngày hôm qua ông ta nói thật hay giả nhưng công phu chạy trốn của Chu sư phụ tuyệt đối không thể bỏ qua được. Hôm nay hắn thấy mình chạy đã rất nhanh rồi, khi chạy đi một đoạn quay đầu vẫn còn thấy Chu Bách Tước còn đứng trước cửa biệt thự nhưng lúc này ông ta đã ở phía trước chờ hắn, đây là khinh công trong truyền thuyết ư? Thật phong cách, hèn chi Sở Hương Suất không con bản lãnh nào khác, y dựa vào bản thân có thể chạy tốt nên câu dẫn Thủy Linh muội muội, khinh công này nếu được luyện tập tốt sau này đi tới đi lui thật sự cũng đáng là tuyệt học cần phải coi lén để luyện.
Cường Tử thở hồng hộc hai tay chống nạnh đứng phía sau Chu Bách Tước trong Lương Đình.
- Sư phụ.
Cường Tử kêu một tiếng, vì tim đập quá nhanh nên tiếng nói của hắn có chút run run.
Chu Bách Tước thu hồi tầm mắt nhìn lên, giơ tay lên nói:
- Đừng gọi ta là sư phụ, gọi là chú đi.
Cường Tử gãi gãi đầu, tuy hắn không thích thái độ này nhưng hắn chỉ có thể cung kính gật đầu đồng ý. Vì sự nghiệp nhìn lén mỹ nữ tắm, muốn xem mỹ nữ tắm mà không bị phát hiện, có thể an toàn rời đi nên....Nhịn.
Chu Bách Tước nói:
- Không tồi, so với phán đoán của tôi thì tốt hơn vài phần, đi thôi.
Cường Tử đi theo phía sau tự nhủ xong rồi sao? Sau đó hắn quay đầu nhìn vào Lương Đình trong lòng tự hỏi không biết lại quan sát quy luật sống của con vật nào đây? Liền thấy trên cột dán một trang giấy, Chu Bách Tước đã đọc cái này. Vừa nãy hắn không biết cứ tưởng ông ta nhìn động vật như hồi sáng nên sau khi Chu Bách Tước quay người hắn không kìm được nhìn lại thấy đó là tờ giấy dán quảng cáo tuyển dụng.
Nhà máy dệt Giang Âm tuyển nhân công.
....
Chữ thứ nhất không biết ai dùng bút đỏ đánh dấu xiên thật to, còn mới, Cường Tử bội phục.
Chu Bách Tước đi phía trước bộ dạng vẫn như cũ, không buồn không vui chỉ yên tĩnh đạo mạo. Cường Tử nhìn bóng lưng ông ta, trong túi còn có một cây bút dường như là bút ngoại nhập. Nói thật Cường Tử có chút bội phục bản thân môi run run kéo phốc phốc vang lên muốn không cười thật không dễ dàng. Nói thật nín tiểu cũng không khó chịu đến thế, ít nhất có thể nhịn tiểu cũng không ai nhìn thấy nên dễ giải quyết hơn.
Có nhiều người giỏi ở mỗi lĩnh vực khác nhau ví như thợ sửa xe đạp Cường Tử thấy người đàn ông trung niên kia tay nghề rất giỏi. Ví như làm tiểu thiếp, đoán chừng thời cổ đại Lý Sư Sư chính là sư phụ trong hành nghề làm tiểu thiếp này, ngay cả hoàng đế cũng là khách của nàng. Ví như thợ mộc, Lỗ Ban bây giờ vẫn là truyền thuyết. Đối với đầu tư, Buffett là người tuyệt vời. Còn Chu Bách Tước là một người đàn ông khó chịu cũng được xem là nhân tài kiệt xuất.
Cường Tử vốn nghĩ mình là người thông minh, hiện tại so ra chỉ có thể làm đồ đệ của Chu Bách Tước.
Chu Bách Tước đi phía trước vừa đi vừa nói:
- Thân thể của cậu tốt hơn dự liệu của tôi, xíu nữa tôi bắt đầu dạy cậu Hình Ý Quyền.
Trong lòng Cường Tử vô cùng vui vẻ, hắn tưởng phải chạy mười ngày nửa tháng mới được học công phu. Trong tiểu thuyết hay phim ảnh khi diễn viên chính gặp phải những sư phụ biến thái lúc đầu chỉ cho đứng tấn, bắt chổng ngược, trói, quất roi da, ... Ha ha trong những bộ phim hắn xem đều như thế.
Vào sân trong biệt thự Chu Bách Tước đã đứng vững trong hoa viên, khởi động sơ qua tay chân, ông ta nhìn Cường Tử nói:
- Trước tiên luyện chiêu này.
Cường Tử hỏi:
- Không luyện đứng tấn sao?
Chu Bách Tước thản nhiên nói:
- Tùy cậu.
Cường Tử không nói gì.
Cường Tử luyện khoảng hai giờ động tác rất đơn giản, đứng vững hai tay đưa ra sau đó trái phải tách ra hướng lên trên sau đó lại thu hồi, lại trái phải tách ra xuống dưới. Luyện chừng mười phút Cường Tử thấy buồn tẻ vô vị nhưng hắn vẫn kiên trì luyện tập. Dù sao tập luyện thế này so với trát mã thoải mái hơn nhiều, cảm giác như đang chỉ huy dàn nhạc vậy.
Sau khi ăn điểm tâm Cường Tử thu dọn xong, Tiêu Lôi dặn dò hắn vài ba câu:
- Đừng gây chuyện, cũng đừng tiếp xúc nhiều người, xảy ra chuyện gì đừng sợ, có gì đã có Lôi Tử thúc giải quyết cho.
- Chăm chỉ học tập, đối với lão sư phải tôn trọng.
Cường Tử nhẹ nhàng gật đầu đi ra cửa quay lại sau móc ra hộp thuốc lấy một điếu ném hộp thuốc lên bàn, nhìn Tiêu Lôi cười với Chu Bách Tước trong xe. Tiêu Lôi ngồi trên salon lấy một điếu thuốc đốt lên hít một hơi cúi đầu nhìn hộp thuốc lá, không khỏi tự nhủ:
- Hồng hà, sao lại hút có hương vị Marlboro.
Phía đông trung tâm có diện tích chiếm gần một ngàn mẫu.
Chu Bách Tước đưa xe đứng ở cửa ra và nhìn Cường Tử nói:
- Cậu vào đi, tôi ở ngoài chờ cậu tan học.
Cường Tử ngây ra một lúc nói:
- Chu thúc hãy về đi, cứ đến trước khi tan học buổi chiều là được.
Chu Bách Tước không nói một lời chỉ phất phất tay, Cường Tử biết người này kém lời cũng không quản anh ta nữa hắn liền hướng cửa trường học mà đi.
Mới đi đến cửa trường học thoáng nghe có người la lớn:
- Mau tránh ra! Mau tránh ra!
Cường Tử không kịp phản ứng, đầu óc hắn có chút loạn lại đang lo lắng khi vào trường học không biết nên đi tìm ai, có phải đi tìm lão tiên sinh không? Lôi thúc đã từng nói đó là Trương lão sư. Chợt hắn cảm giác trên mông bị một lực lớn đụng vào, eo hắn khẽ cong hai tay giơ lên té quỳ rộp xuống đất tựa như giáo đồ bái Thánh Sơn vậy, phía sau lại có âm thanh vang lên, dường như đồ vật gì đó bị rơi đổ.
Cường Tử nghiêng người đứng lên, lửa giận bừng bừng, hắn xoay người thật mạnh không cần nhìn liền mắng:
- Con mẹ nó, không có mắt à, đâm chết...... màu hồng nhạt à.
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa ngồi rạp dưới đất, một tay xoa đầu gối, hai má trắng nõn hồng hồng, đôi mắt to lưng tròng nước mắt dường như sắp khóc. Đúng lúc lời lẽ thô tục của Cường Tử tuôn ra như chất xúc tác khiến cô gái khóc nức nở.
Đôi chân thật là đẹp! Cường Tử cảm thán nghĩ, thật hấp dẫn, có phải là hồ ly tinh không.
Mái tóc dài chảy xuống theo thứ tự giống như mực nước đen, cô bé mặc bộ đồng phục hồng nhạt, trước ngực có tạo hình nhân vật hoạt hình đáng yêu. Cường Tử suy nghĩ một chút, con thỏ này thật là lớn, dù vậy tạo hình con thỏ này cũng bình thường, chỉ có điều phía dưới con thỏ có bộ ngực tròn trịa thật mê người. Cô nàng mặt váy lam ôm sát, vì còn ngồi nên hai chân thon dài hiện rõ thật rõ, đương nhiên còn có thể thấy được quần trong màu hồng nhạt, thực ra lúc đầu Cường Tử cũng đã thấy.
Cường Tử đành gằng giọng nuốt nửa câu thô tục sau lại, trong nháy mắt liền ra quyết định sáng suốt, hắn bắt chước vẻ mặt bạn học Lâm Cường chân thành xin lỗi trước mặt bạn nữ nên hắn liền ngồi xổm xuống ánh mắt tràn đầy hối hận.
- Bạn học, mình thật sự xin lỗi, mình không thấy bạn nên mới đụng vào, thật sự xin lỗi.
Cường Tử chân thành nói, khuôn mặt thanh tú mang chút hiền hòa cho nên người ngoài nhìn vào thấy được hắn biết sai thành tâm hối cải, lúc trước hắn dùng bộ dạng này lừa gạt thầy chủ nhiệm. Lại nói Cường Tử nếu có thể nhìn thấy nàng nàng mới kỳ quái vì mông hắn không có chức năng của một cái gương.
Cường Tử nhỏ nhẹ nói, cô bé ngồi trên mặt đất ngẩn đầu đôi mắt đẹp nhìn hắn nói:
- Tôi không sao.....Thật xin lỗi.
Thỉnh thoảng Cường Tử lại liếc vào vị trí giữa hai đùi xinh đẹp, cố nén nuốt ngược nước miếng vào trong.
- Không sao không sao, là tôi không đúng, làm sao trách bạn đụng vào tôi chứ?
Sau đó còn giả làm vẻ mặt đạo mạo của Chu Bách Tước ẩn chứa vẻ mặt háo sắc nói:
- Đúng là duyên phận.
Nói thật, cô nàng này còn chưa trưởng thành, trên cổ còn chút tròn tròn của một cô bé, cằm tròn, mũi vểnh lên. Cường Tử tin tưởng nếu mũi vểnh thì mông nhất định cũng vểnh cho nên hắn "chân thành" muốn quan sát mông cô bé nhưng đáng tiếc cô bé đang ngồi.
Cô nàng này trán rộng lông mi dài cong vút, không thô không mảnh nhìn xem rất thuận mắt, nếu không nhìn đến ánh mắt thì cô nàng thuộc loại có sắc đẹp loại trung, nhưng khi phối hợp lại với nhau thì rất sắc sảo. Đây là đôi mắt biết nói, chỉ cần có rơi ít lệ có thể khiến cho người đối diện đau lòng.
Rốt cuộc Cường Tử cũng biết cái gì gọi là rung động lòng người, vì hắn thấy tim mình đập thình thịch. Trước kia ở chợ bán thức ăn có nhìn lén con gái lão Vương tắm cũng khiến khí định thần nhàn, lúc này gặp cô gái bé bổng này lại khiến tâm ý hoảng loạn rồi.
Cô gái lau nước mắt nhỏ nhẹ nói:
- Bạn có thể đỡ lên giúp tôi không?
Cường Tử chợt tỉnh ngộ trong lòng tự nói đương nhiên có thể giúp rồi, hắn do dự một chút có lẽ đặt tay lên eo mảnh khảnh của cô bé, một tay vịn vào đôi vai run run của nàng, hắn cố làm ra vẻ mình là một người đàn ông lịch lãm.
Cường Tử nhanh chóng hồi phục lại tinh thần vừa muốn vươn tay đỡ cô gái kia, bất thình lình nghe tiếng từ xa vọng đến:
- Là ai dám khi dễ Bùi Nhược của ta, muốn chết có phải không.
Cường Tử bị tiếng nói đó nhảy ngược lên, động tác vươn tay ra chợt ngừng lại.
- Thật là khí thế.
Trong đầu Cường Tử cảm thán vô cùng, từ âm thanh nghe cũng đoán ra được sức chiến đấu của người này đã ngoài tám ngàn, có thể nói thuộc loại thân thể cường hãn chứ không phải loại hình ngớ ngẩn. Trong phim nam diễn viên chính luôn là anh hùng cứu mỹ nhân vào giờ phút quyết định. Về mặt lý thuyết nhân vật chính phải đẹp trai khỏe mạnh, nhân vật như thế thường thông minh, chân tay linh động hoạt bát, vẻ ngoài phải đẹp trai. Trong những tiểu thuyết bình thường hay những bộ phim hạng ba đều miêu tả như vậy.
Điều không thể phủ nhận chính là nhân vật xuất hiện thường có sức lực hơn người, còn trong tình huống không thể đánh bại được thì nhân vật đó chọn tình huống nhẫn nhịn. Cường Tử cũng tự mình hiểu được sức chiến đấu của hắn chưa đến năm nghìn.
Chỉ thấy Lâm Cường cúi người đưa tay dịu dàng ôm nơi eo mềm mại của cô gái, một tay nhẹ nhàng vịn đầu vai từ từ giúp cô nàng đứng lên, gã nhìn cô nàng dịu dàng nói:
- Đừng sợ, có tôi.
- Đi thôi.
Chu Bách Tước đi ra ngoài trước, Cường Tử tranh thủ thời gian ngồi xổm xuống nhìn nơi Chu Bách Tước quan sát, hắn thấy một đôi vợ chồng ruồi đang ân ái cùng nhau, dường như chúng cũng làm thể dục buổi sáng.
Biệt thự Li Hồ ở vùng ngoại ô có môi trường rất tốt, con đường không quá rộng nhưng sạch sẽ và yên tĩnh, trong rừng chỉ có tiếng chim hót. Chu Bách Tước chỉ vào con đường nhỏ nói với Cường Tử:
- Dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, đừng giữ sức cũng đừng lười biếng, con đường này không dài chỉ chạy khởi động, đi thôi.
Cường Tử gãi gãi đầu trong lòng tự nhủ người này không biết có bao nhiêu kỹ năng mà ra vẻ như thế, không lẽ lão sư nào cũng như thế cả sao? Bộ dạng này cũng giống với thầy chủ nhiệm khi học trung học, khi ấy buổi tối đi dạy học về nửa đường bị tên tiểu tử nào đó giấu mặt ném cục gạch vào đầu, thầy chủ nhiệm đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc, bộ dạng đó đến lúc này Cường Tử còn nhớ như in. Nhìn cái ót Chu Bách Tước Cường Tử nhếch miệng cười thầm, đang tư thế tay cầm cục gạch chuẩn bị ném, nhìn rất mờ ám.
Cường Tử cảm thấy háo hức thấy Chu Bách Tước không có nói gì thêm nên hắn hít một hơi liền chạy ra ngoài. Hai bên con đường nhỏ đều trồng cây tùng, còn có thảm thực vật xanh mơn mởn. Chạy cách ba mươi lăm mét có một đình nghỉ mát cùng vài ghế đá, trên bàn đá có khắc bàn cờ. Con đường này hai ngày trước Cường Tử vì buồn đã đi dạo qua, cho nên hắn biết rõ Chu Bách Tước không nói sai, con đường này thực sự không dài bất qua năm sáu trăm mét.
Cường Tử nghỉ một chút lại chạy tiếp, hắn đối với tốc độ của mình vẫn có chút tự tin, khi hắn chạy ra chợ mua thức ăn có một thầy huấn luyện của trung tâm thể dục đi chợ đúng lúc gặp Cường Tử nên chạy theo. Hắn chạy như gió còn lão sư cưỡi xe đạp đuổi theo, chạy đến gần Cường Tử gạ hắn tham gia vào đội chạy cự li dài nhưng bị Cường Tử thành khẩn cự tuyệt nên đành hậm hực mà đi, ông ta nói với Cường Tử:
- Cút vào trứng mẹ ngươi đi.
Cường Tử thở hồng hộc chạy đến cuối con đường nhỏ lại càng thêm hoảng sợ, hắn quan sát thấy trong lương đình có một người, thân mình mặc âu phục nâu đen, người đó đứng trong lương đình chắp tay đứng như cây cột không nhúc nhích. Tư thế của người đó trầm ổn, khí chất hùng hậu, bóng dáng lẻ loi mang theo ba phần tang thương, cô độc lạnh lẽo. Nhìn hắn như một người bị dính vào tệ nạn xã hội hoặc cũng có thể là một cao thủ đạt đến cảnh giới cao nhất.
Chu Bách Tước!
Nháy mắt Cường Tử thật hưng phấn, mặc kệ ngày hôm qua ông ta nói thật hay giả nhưng công phu chạy trốn của Chu sư phụ tuyệt đối không thể bỏ qua được. Hôm nay hắn thấy mình chạy đã rất nhanh rồi, khi chạy đi một đoạn quay đầu vẫn còn thấy Chu Bách Tước còn đứng trước cửa biệt thự nhưng lúc này ông ta đã ở phía trước chờ hắn, đây là khinh công trong truyền thuyết ư? Thật phong cách, hèn chi Sở Hương Suất không con bản lãnh nào khác, y dựa vào bản thân có thể chạy tốt nên câu dẫn Thủy Linh muội muội, khinh công này nếu được luyện tập tốt sau này đi tới đi lui thật sự cũng đáng là tuyệt học cần phải coi lén để luyện.
Cường Tử thở hồng hộc hai tay chống nạnh đứng phía sau Chu Bách Tước trong Lương Đình.
- Sư phụ.
Cường Tử kêu một tiếng, vì tim đập quá nhanh nên tiếng nói của hắn có chút run run.
Chu Bách Tước thu hồi tầm mắt nhìn lên, giơ tay lên nói:
- Đừng gọi ta là sư phụ, gọi là chú đi.
Cường Tử gãi gãi đầu, tuy hắn không thích thái độ này nhưng hắn chỉ có thể cung kính gật đầu đồng ý. Vì sự nghiệp nhìn lén mỹ nữ tắm, muốn xem mỹ nữ tắm mà không bị phát hiện, có thể an toàn rời đi nên....Nhịn.
Chu Bách Tước nói:
- Không tồi, so với phán đoán của tôi thì tốt hơn vài phần, đi thôi.
Cường Tử đi theo phía sau tự nhủ xong rồi sao? Sau đó hắn quay đầu nhìn vào Lương Đình trong lòng tự hỏi không biết lại quan sát quy luật sống của con vật nào đây? Liền thấy trên cột dán một trang giấy, Chu Bách Tước đã đọc cái này. Vừa nãy hắn không biết cứ tưởng ông ta nhìn động vật như hồi sáng nên sau khi Chu Bách Tước quay người hắn không kìm được nhìn lại thấy đó là tờ giấy dán quảng cáo tuyển dụng.
Nhà máy dệt Giang Âm tuyển nhân công.
....
Chữ thứ nhất không biết ai dùng bút đỏ đánh dấu xiên thật to, còn mới, Cường Tử bội phục.
Chu Bách Tước đi phía trước bộ dạng vẫn như cũ, không buồn không vui chỉ yên tĩnh đạo mạo. Cường Tử nhìn bóng lưng ông ta, trong túi còn có một cây bút dường như là bút ngoại nhập. Nói thật Cường Tử có chút bội phục bản thân môi run run kéo phốc phốc vang lên muốn không cười thật không dễ dàng. Nói thật nín tiểu cũng không khó chịu đến thế, ít nhất có thể nhịn tiểu cũng không ai nhìn thấy nên dễ giải quyết hơn.
Có nhiều người giỏi ở mỗi lĩnh vực khác nhau ví như thợ sửa xe đạp Cường Tử thấy người đàn ông trung niên kia tay nghề rất giỏi. Ví như làm tiểu thiếp, đoán chừng thời cổ đại Lý Sư Sư chính là sư phụ trong hành nghề làm tiểu thiếp này, ngay cả hoàng đế cũng là khách của nàng. Ví như thợ mộc, Lỗ Ban bây giờ vẫn là truyền thuyết. Đối với đầu tư, Buffett là người tuyệt vời. Còn Chu Bách Tước là một người đàn ông khó chịu cũng được xem là nhân tài kiệt xuất.
Cường Tử vốn nghĩ mình là người thông minh, hiện tại so ra chỉ có thể làm đồ đệ của Chu Bách Tước.
Chu Bách Tước đi phía trước vừa đi vừa nói:
- Thân thể của cậu tốt hơn dự liệu của tôi, xíu nữa tôi bắt đầu dạy cậu Hình Ý Quyền.
Trong lòng Cường Tử vô cùng vui vẻ, hắn tưởng phải chạy mười ngày nửa tháng mới được học công phu. Trong tiểu thuyết hay phim ảnh khi diễn viên chính gặp phải những sư phụ biến thái lúc đầu chỉ cho đứng tấn, bắt chổng ngược, trói, quất roi da, ... Ha ha trong những bộ phim hắn xem đều như thế.
Vào sân trong biệt thự Chu Bách Tước đã đứng vững trong hoa viên, khởi động sơ qua tay chân, ông ta nhìn Cường Tử nói:
- Trước tiên luyện chiêu này.
Cường Tử hỏi:
- Không luyện đứng tấn sao?
Chu Bách Tước thản nhiên nói:
- Tùy cậu.
Cường Tử không nói gì.
Cường Tử luyện khoảng hai giờ động tác rất đơn giản, đứng vững hai tay đưa ra sau đó trái phải tách ra hướng lên trên sau đó lại thu hồi, lại trái phải tách ra xuống dưới. Luyện chừng mười phút Cường Tử thấy buồn tẻ vô vị nhưng hắn vẫn kiên trì luyện tập. Dù sao tập luyện thế này so với trát mã thoải mái hơn nhiều, cảm giác như đang chỉ huy dàn nhạc vậy.
Sau khi ăn điểm tâm Cường Tử thu dọn xong, Tiêu Lôi dặn dò hắn vài ba câu:
- Đừng gây chuyện, cũng đừng tiếp xúc nhiều người, xảy ra chuyện gì đừng sợ, có gì đã có Lôi Tử thúc giải quyết cho.
- Chăm chỉ học tập, đối với lão sư phải tôn trọng.
Cường Tử nhẹ nhàng gật đầu đi ra cửa quay lại sau móc ra hộp thuốc lấy một điếu ném hộp thuốc lên bàn, nhìn Tiêu Lôi cười với Chu Bách Tước trong xe. Tiêu Lôi ngồi trên salon lấy một điếu thuốc đốt lên hít một hơi cúi đầu nhìn hộp thuốc lá, không khỏi tự nhủ:
- Hồng hà, sao lại hút có hương vị Marlboro.
Phía đông trung tâm có diện tích chiếm gần một ngàn mẫu.
Chu Bách Tước đưa xe đứng ở cửa ra và nhìn Cường Tử nói:
- Cậu vào đi, tôi ở ngoài chờ cậu tan học.
Cường Tử ngây ra một lúc nói:
- Chu thúc hãy về đi, cứ đến trước khi tan học buổi chiều là được.
Chu Bách Tước không nói một lời chỉ phất phất tay, Cường Tử biết người này kém lời cũng không quản anh ta nữa hắn liền hướng cửa trường học mà đi.
Mới đi đến cửa trường học thoáng nghe có người la lớn:
- Mau tránh ra! Mau tránh ra!
Cường Tử không kịp phản ứng, đầu óc hắn có chút loạn lại đang lo lắng khi vào trường học không biết nên đi tìm ai, có phải đi tìm lão tiên sinh không? Lôi thúc đã từng nói đó là Trương lão sư. Chợt hắn cảm giác trên mông bị một lực lớn đụng vào, eo hắn khẽ cong hai tay giơ lên té quỳ rộp xuống đất tựa như giáo đồ bái Thánh Sơn vậy, phía sau lại có âm thanh vang lên, dường như đồ vật gì đó bị rơi đổ.
Cường Tử nghiêng người đứng lên, lửa giận bừng bừng, hắn xoay người thật mạnh không cần nhìn liền mắng:
- Con mẹ nó, không có mắt à, đâm chết...... màu hồng nhạt à.
Thiếu nữ cột tóc đuôi ngựa ngồi rạp dưới đất, một tay xoa đầu gối, hai má trắng nõn hồng hồng, đôi mắt to lưng tròng nước mắt dường như sắp khóc. Đúng lúc lời lẽ thô tục của Cường Tử tuôn ra như chất xúc tác khiến cô gái khóc nức nở.
Đôi chân thật là đẹp! Cường Tử cảm thán nghĩ, thật hấp dẫn, có phải là hồ ly tinh không.
Mái tóc dài chảy xuống theo thứ tự giống như mực nước đen, cô bé mặc bộ đồng phục hồng nhạt, trước ngực có tạo hình nhân vật hoạt hình đáng yêu. Cường Tử suy nghĩ một chút, con thỏ này thật là lớn, dù vậy tạo hình con thỏ này cũng bình thường, chỉ có điều phía dưới con thỏ có bộ ngực tròn trịa thật mê người. Cô nàng mặt váy lam ôm sát, vì còn ngồi nên hai chân thon dài hiện rõ thật rõ, đương nhiên còn có thể thấy được quần trong màu hồng nhạt, thực ra lúc đầu Cường Tử cũng đã thấy.
Cường Tử đành gằng giọng nuốt nửa câu thô tục sau lại, trong nháy mắt liền ra quyết định sáng suốt, hắn bắt chước vẻ mặt bạn học Lâm Cường chân thành xin lỗi trước mặt bạn nữ nên hắn liền ngồi xổm xuống ánh mắt tràn đầy hối hận.
- Bạn học, mình thật sự xin lỗi, mình không thấy bạn nên mới đụng vào, thật sự xin lỗi.
Cường Tử chân thành nói, khuôn mặt thanh tú mang chút hiền hòa cho nên người ngoài nhìn vào thấy được hắn biết sai thành tâm hối cải, lúc trước hắn dùng bộ dạng này lừa gạt thầy chủ nhiệm. Lại nói Cường Tử nếu có thể nhìn thấy nàng nàng mới kỳ quái vì mông hắn không có chức năng của một cái gương.
Cường Tử nhỏ nhẹ nói, cô bé ngồi trên mặt đất ngẩn đầu đôi mắt đẹp nhìn hắn nói:
- Tôi không sao.....Thật xin lỗi.
Thỉnh thoảng Cường Tử lại liếc vào vị trí giữa hai đùi xinh đẹp, cố nén nuốt ngược nước miếng vào trong.
- Không sao không sao, là tôi không đúng, làm sao trách bạn đụng vào tôi chứ?
Sau đó còn giả làm vẻ mặt đạo mạo của Chu Bách Tước ẩn chứa vẻ mặt háo sắc nói:
- Đúng là duyên phận.
Nói thật, cô nàng này còn chưa trưởng thành, trên cổ còn chút tròn tròn của một cô bé, cằm tròn, mũi vểnh lên. Cường Tử tin tưởng nếu mũi vểnh thì mông nhất định cũng vểnh cho nên hắn "chân thành" muốn quan sát mông cô bé nhưng đáng tiếc cô bé đang ngồi.
Cô nàng này trán rộng lông mi dài cong vút, không thô không mảnh nhìn xem rất thuận mắt, nếu không nhìn đến ánh mắt thì cô nàng thuộc loại có sắc đẹp loại trung, nhưng khi phối hợp lại với nhau thì rất sắc sảo. Đây là đôi mắt biết nói, chỉ cần có rơi ít lệ có thể khiến cho người đối diện đau lòng.
Rốt cuộc Cường Tử cũng biết cái gì gọi là rung động lòng người, vì hắn thấy tim mình đập thình thịch. Trước kia ở chợ bán thức ăn có nhìn lén con gái lão Vương tắm cũng khiến khí định thần nhàn, lúc này gặp cô gái bé bổng này lại khiến tâm ý hoảng loạn rồi.
Cô gái lau nước mắt nhỏ nhẹ nói:
- Bạn có thể đỡ lên giúp tôi không?
Cường Tử chợt tỉnh ngộ trong lòng tự nói đương nhiên có thể giúp rồi, hắn do dự một chút có lẽ đặt tay lên eo mảnh khảnh của cô bé, một tay vịn vào đôi vai run run của nàng, hắn cố làm ra vẻ mình là một người đàn ông lịch lãm.
Cường Tử nhanh chóng hồi phục lại tinh thần vừa muốn vươn tay đỡ cô gái kia, bất thình lình nghe tiếng từ xa vọng đến:
- Là ai dám khi dễ Bùi Nhược của ta, muốn chết có phải không.
Cường Tử bị tiếng nói đó nhảy ngược lên, động tác vươn tay ra chợt ngừng lại.
- Thật là khí thế.
Trong đầu Cường Tử cảm thán vô cùng, từ âm thanh nghe cũng đoán ra được sức chiến đấu của người này đã ngoài tám ngàn, có thể nói thuộc loại thân thể cường hãn chứ không phải loại hình ngớ ngẩn. Trong phim nam diễn viên chính luôn là anh hùng cứu mỹ nhân vào giờ phút quyết định. Về mặt lý thuyết nhân vật chính phải đẹp trai khỏe mạnh, nhân vật như thế thường thông minh, chân tay linh động hoạt bát, vẻ ngoài phải đẹp trai. Trong những tiểu thuyết bình thường hay những bộ phim hạng ba đều miêu tả như vậy.
Điều không thể phủ nhận chính là nhân vật xuất hiện thường có sức lực hơn người, còn trong tình huống không thể đánh bại được thì nhân vật đó chọn tình huống nhẫn nhịn. Cường Tử cũng tự mình hiểu được sức chiến đấu của hắn chưa đến năm nghìn.
Chỉ thấy Lâm Cường cúi người đưa tay dịu dàng ôm nơi eo mềm mại của cô gái, một tay nhẹ nhàng vịn đầu vai từ từ giúp cô nàng đứng lên, gã nhìn cô nàng dịu dàng nói:
- Đừng sợ, có tôi.
Tác giả :
Trí Bạch