ABO
Chương 20
Một hàng nước mắt rơi xuống mu bàn tay công, rất nóng, lại giống như bắn ở trong lòng, còn rất đau.
Công mở mắt ra. Trời đã sáng. Mặt trời bên ngoài rèm cửa chiếu từng sợi từng sợi tia nắng vào trong phòng.
Tay anh vẫn còn sót lại cảm giác ấm áp. Anh rũ mắt nhìn, là bé ngoan anh nuôi đang liếm mu bàn tay anh.
Bé ngoan là con chó hai năm trước anh nhặt được. Lúc mới nhặt, nó bị chó hoang bắt nạt vô cùng thảm, cổ bị cắn đến hư thối.
Hôm ấy trời mưa, nó cuộn tròn người, há miệng run rẩy nằm dưới cổng.
Đó là ngày đầu tiên công chuyển về biệt thự.
Bé ngoan toàn thân màu trắng, chỉ có đuôi là có điểm vàng. Nó rất ngoan ngoãn, thích dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, cẩn thận mà liếm đầu ngón tay anh.
Công rời giường mặc quần áo, thắt caravat đi làm.
Hai năm trước, anh dựa vào chính bản thân mình lấy lại tất cả. Quá trình gian khổ không nói tới. Sau khi anh mua lại cổ phần của những người khác, bức Mục Nhân từ chức, mẹ anh mới nói cho anh biết, anh cũng là con Mục Nhân.
Kỳ thực đều là hiểu lầm, khiến anh không chú ý tới cha anh.
Trước lúc mười tuổi, anh cùng mẹ đều ở tại gian nhà cũ kỹ kia, còn có ba anh*, một vị quân nhân đã hy sinh anh dũng.
(*người này mình để công gọi là ba, phân biệt với cha là Mục Nhân)
Mà sau đó Mục Nhân xuất hiện, ông ta không coi anh là con. Anh cũng từng thử nỗ lực, nhưng Mục Nhân chán ghét anh, anh cũng lại không tự tìm nhục nhã.
Thế nhưng nhiều năm qua đi như vậy, lúc Mục Nhân bại dưới tay anh rồi, mẹ anh mới nói ra chân tướng buồn cười, là nỗ lực cứu vãn cái gì?
Công cảm thấy buồn cười, cũng không muốn nghe. Người ba là quân nhân thật sự tồn tại, nhưng anh lại là kết quả của việc mẹ anh ngoại tình.
Sau khi kết hôn, mẹ anh không chịu nổi bị Mục Nhân mê hoặc, độ khớp tuyệt đối của tin tức tố khiến mẹ anh phản bội chồng mình.
Sau đó chồng bà hy sinh, bởi vì áy náy, mẹ anh không chịu thừa nhận anh là con Mục Nhân, thật giống như làm thế có thể cứu vãn gì đó.
Thực tế, ngay cả mẹ công cũng không biết công là con của ai, chỉ là sau này công càng lớn càng giống Mục Nhân, bà mới xác định.
Công chỉ cảm thấy ghê tởm chết đi được, bẩn thỉu xấu xa. Trong hai năm, anh cũng chưa từng một lần trở lại.
Bảo mẫu đến, là dì công mời tới để chăm sóc bé ngoan.
Trước khi đi, công ngồi xổm xuống ôm bé ngoan. Bé ngoan liếm liếm mặt anh. Dì bảo mẫu đứng một bên nhìn bọn họ một người một chó thân thiết.
Công là một chủ nhân rất cưng chiều vật nuôi. Nhìn đồ ăn thức uống của bé ngoan so với người còn tốt hơn, lại còn có bảo mẫu chuyên dụng được mời đến để chăm sóc là biết.
Công rời khỏi nhà, đến công ty làm việc. Thư ký thông báo cho anh là buổi chiều có hội nghị, phải đi gặp đối tác một lần.
Công ký tài liệu: "Được, cô sắp xếp địa điểm gặp mặt đi."
Thư ký dừng một chút, đột nhiên mở miệng nói: "Mục tổng, đối phương yêu cầu anh tự đi một chuyến đến công ty bọn họ."
Công dừng bút. Lâu rồi anh không gặp yêu cầu nào bất lịch sự như vậy. Không phải hẹn ở một nơi bàn việc, mà là yêu cầu anh tự đến công ty, giống như đi cầu xin người ta giúp đỡ.
Thư ký thấy anh trầm mặc, lập tức nói: "Tôi sẽ thảo luận với đối phương lại một chút."
Công lật một trang tài liệu: "Không cần, tôi sẽ đi." Hợp đồng này quan trọng, là bước đầu tiên để công ty anh tiến ra thị trường nước ngoài.
Tuy rằng cùng công ty khác hợp tác cũng được, nhưng điều kiện chỗ này là hậu đãi mười phần.
Công không định từ chối, cũng chỉ là yêu cầu không quá lịch sự thôi.
So với tất cả ưu đãi nhận được sau khi bàn việc xong thì tất cả đều có thể nhịn.
Mà lúc công đến công ty đối phương, nhìn thấy đối tác rồi, anh hơi nhướng mày, không thể nhịn.
Người kia ngồi trên ghế xoay, quay lưng về phía anh, vô cùng bất lịch sự. Biết rõ anh vào cũng không xoay người lại.
Công không mở miệng, người kia cũng không mở miệng. Công bình tĩnh tự tìm chỗ ngồi, rót cho mình một chén trà.
Ghế xoay chuyển động, người kia quay lại nhìn về phía công: "Đã lâu không gặp." Ngữ khí lạnh lẽo, mặt không biểu cảm.
Tay cầm cốc trà của công hơi chao đảo, nước trà bắn lên ngón tay anh.
Anh nhìn khuôn mặt đã hai năm không gặp của thụ, có chút vừa lạ vừa quen: "...Đã lâu không gặp, Tiêu tiên sinh."
Công mở mắt ra. Trời đã sáng. Mặt trời bên ngoài rèm cửa chiếu từng sợi từng sợi tia nắng vào trong phòng.
Tay anh vẫn còn sót lại cảm giác ấm áp. Anh rũ mắt nhìn, là bé ngoan anh nuôi đang liếm mu bàn tay anh.
Bé ngoan là con chó hai năm trước anh nhặt được. Lúc mới nhặt, nó bị chó hoang bắt nạt vô cùng thảm, cổ bị cắn đến hư thối.
Hôm ấy trời mưa, nó cuộn tròn người, há miệng run rẩy nằm dưới cổng.
Đó là ngày đầu tiên công chuyển về biệt thự.
Bé ngoan toàn thân màu trắng, chỉ có đuôi là có điểm vàng. Nó rất ngoan ngoãn, thích dùng đôi mắt ướt át nhìn anh, cẩn thận mà liếm đầu ngón tay anh.
Công rời giường mặc quần áo, thắt caravat đi làm.
Hai năm trước, anh dựa vào chính bản thân mình lấy lại tất cả. Quá trình gian khổ không nói tới. Sau khi anh mua lại cổ phần của những người khác, bức Mục Nhân từ chức, mẹ anh mới nói cho anh biết, anh cũng là con Mục Nhân.
Kỳ thực đều là hiểu lầm, khiến anh không chú ý tới cha anh.
Trước lúc mười tuổi, anh cùng mẹ đều ở tại gian nhà cũ kỹ kia, còn có ba anh*, một vị quân nhân đã hy sinh anh dũng.
(*người này mình để công gọi là ba, phân biệt với cha là Mục Nhân)
Mà sau đó Mục Nhân xuất hiện, ông ta không coi anh là con. Anh cũng từng thử nỗ lực, nhưng Mục Nhân chán ghét anh, anh cũng lại không tự tìm nhục nhã.
Thế nhưng nhiều năm qua đi như vậy, lúc Mục Nhân bại dưới tay anh rồi, mẹ anh mới nói ra chân tướng buồn cười, là nỗ lực cứu vãn cái gì?
Công cảm thấy buồn cười, cũng không muốn nghe. Người ba là quân nhân thật sự tồn tại, nhưng anh lại là kết quả của việc mẹ anh ngoại tình.
Sau khi kết hôn, mẹ anh không chịu nổi bị Mục Nhân mê hoặc, độ khớp tuyệt đối của tin tức tố khiến mẹ anh phản bội chồng mình.
Sau đó chồng bà hy sinh, bởi vì áy náy, mẹ anh không chịu thừa nhận anh là con Mục Nhân, thật giống như làm thế có thể cứu vãn gì đó.
Thực tế, ngay cả mẹ công cũng không biết công là con của ai, chỉ là sau này công càng lớn càng giống Mục Nhân, bà mới xác định.
Công chỉ cảm thấy ghê tởm chết đi được, bẩn thỉu xấu xa. Trong hai năm, anh cũng chưa từng một lần trở lại.
Bảo mẫu đến, là dì công mời tới để chăm sóc bé ngoan.
Trước khi đi, công ngồi xổm xuống ôm bé ngoan. Bé ngoan liếm liếm mặt anh. Dì bảo mẫu đứng một bên nhìn bọn họ một người một chó thân thiết.
Công là một chủ nhân rất cưng chiều vật nuôi. Nhìn đồ ăn thức uống của bé ngoan so với người còn tốt hơn, lại còn có bảo mẫu chuyên dụng được mời đến để chăm sóc là biết.
Công rời khỏi nhà, đến công ty làm việc. Thư ký thông báo cho anh là buổi chiều có hội nghị, phải đi gặp đối tác một lần.
Công ký tài liệu: "Được, cô sắp xếp địa điểm gặp mặt đi."
Thư ký dừng một chút, đột nhiên mở miệng nói: "Mục tổng, đối phương yêu cầu anh tự đi một chuyến đến công ty bọn họ."
Công dừng bút. Lâu rồi anh không gặp yêu cầu nào bất lịch sự như vậy. Không phải hẹn ở một nơi bàn việc, mà là yêu cầu anh tự đến công ty, giống như đi cầu xin người ta giúp đỡ.
Thư ký thấy anh trầm mặc, lập tức nói: "Tôi sẽ thảo luận với đối phương lại một chút."
Công lật một trang tài liệu: "Không cần, tôi sẽ đi." Hợp đồng này quan trọng, là bước đầu tiên để công ty anh tiến ra thị trường nước ngoài.
Tuy rằng cùng công ty khác hợp tác cũng được, nhưng điều kiện chỗ này là hậu đãi mười phần.
Công không định từ chối, cũng chỉ là yêu cầu không quá lịch sự thôi.
So với tất cả ưu đãi nhận được sau khi bàn việc xong thì tất cả đều có thể nhịn.
Mà lúc công đến công ty đối phương, nhìn thấy đối tác rồi, anh hơi nhướng mày, không thể nhịn.
Người kia ngồi trên ghế xoay, quay lưng về phía anh, vô cùng bất lịch sự. Biết rõ anh vào cũng không xoay người lại.
Công không mở miệng, người kia cũng không mở miệng. Công bình tĩnh tự tìm chỗ ngồi, rót cho mình một chén trà.
Ghế xoay chuyển động, người kia quay lại nhìn về phía công: "Đã lâu không gặp." Ngữ khí lạnh lẽo, mặt không biểu cảm.
Tay cầm cốc trà của công hơi chao đảo, nước trà bắn lên ngón tay anh.
Anh nhìn khuôn mặt đã hai năm không gặp của thụ, có chút vừa lạ vừa quen: "...Đã lâu không gặp, Tiêu tiên sinh."
Tác giả :
Trì Đại Tối Cường