A Nông

Chương 30: Kết thúc

Mùa hè năm đó so với trước càng nóng bức người, như thể dồn hết toàn lực để cho mọi người khắc sâu ấn tượng về nó.

Dựa theo khoảng ngày sinh dự tính, A Nông phải nằm viện trước, chuẩn bị sinh em bé.

Chị chủ cửa hàng bán hoa đóng cửa hàng, thường xuyên ôm em bé tới chơi với A Nông. Em bé béo múp míp, ê a học nói, lúc cười rộ lên, đáng yêu muốn chết.

"Em cũng muốn sinh một đứa giống này."

A Nông ngoắc lấy ngón tay mềm mại của đứa trẻ, vui rạo rực, cười lộ hết nguyên hàm răng, làm cái mặt quỷ, chọc cho em bé cười khanh khách không ngừng.

Chị chủ cửa hàng bán hoa nghe A Nông nói vậy, che miệng cười rộ lên: "Đứa nhỏ ngốc, chui ra từ bụng khác nhau, sao có thể giống nhau được chứ?"

A Nông hôn hít ngón tay nhỏ của em bé, nghiêm trang nói: "Không giống nhau cũng được, nhưng phải xinh đẹp giống A Nông."

"Khẳng định sẽ xinh đẹp giống A Nông mà."

Giọng điệu của chị chủ cửa hàng bán hoa mười phần chắc chắn.



Vào ngày sinh đó, A Nông còn đang nắm trong tay một quả cam.

Khi được đẩy vào phòng giải phẫu, A Nông chỉ cảm giác hơi đau, vẫn có thể chịu đựng được, đôi mắt ngập ngụa nước mắt, hỏi Lục Thung: "Em có thể ăn cam rồi sinh tiếp được không?"

Lục Thung: "......"

Em xem con còn không bằng quả cam.

Lục Thung lựa chọn bồi sản*, ở trong phòng phẫu thuật nhìn bác sĩ rồi hộ sĩ bận rộn ra ra vào vào, trước sau đứng chôn chân một chỗ nhìn chằm chằm A Nông, không hề nhúc nhích.

*bồi sản: cùng vợ "vượt cạn" ☺️

Khi cơn đau ập đến, bác sĩ kêu A Nông dùng sức.

Mới đầu, A Nông mười phần phối hợp, hít sâu, cắn răng, đến nước mắt cũng không cầm lòng theo khóe mắt chảy xuôi xuống.

Phía trên là ánh đèn chói mắt, A Nông cái gì cũng không nhìn thấy.

Lục Thung cầm tay nàng đổi hết tay này sang tay khác ở trong không trung, dán sát bên tai nàng an ủi: "Cố lên em, lấy hơi thêm chút nữa, thêm chút nữa......"

Ngày thường không gì không làm được, nhưng một khắc này, hắn trở thành một người thiếu thốn ngôn từ, một người đàn ông không biết làm sao.

A Nông đã dùng khí lực rất lớn, dồn hết sức lực lớn nhất một đời này dùng sạch, nhưng bác sĩ lại nói khí lực vẫn chưa đủ.

Hơn mười phút trôi qua, vẫn chưa sinh xong.

Ý thức dần dần mơ hồ, trên mặt A Nông toàn là nước mắt, khàn giọng la không sinh nữa, em không muốn sinh nữa, lát sau thì lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nói muốn ăn cam.

Giữa mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện với nhau, trong miệng bỗng nhiên nếm được vị ngọt.

Là vị cam.

"A Nông."

Có người đang gọi nàng.

Sắc mặt A Nông trắng nhợt cực kỳ, toàn bộ thái dương đầy mồ hôi, lông mi run lên, khuôn mặt Lục Thung mơ hồ ánh vào trong mắt.

Rất quen thuộc.

Giống như đã từng gặp qua người này ở đâu rồi.

Mà ở đâu gặp?

Trong nháy mắt, phảng phất như có tiếng gió thổi qua tai, có gương mặt khuất sau màn mưa, sau đó một tiếng "bang" thanh thuý nổ tung, vô số mảnh vỡ đan chéo vào nhau, phác hoạ nên một mùa hè nóng bức, cơn mưa to tầm tã, một người đàn ông và một con mèo.

Là......

Thung Thung.

"Thung Thung."

A Nông nghẹn ngào, Lục Thung lại cho rằng nàng đau, mắt đen lóe ánh nước, mở miệng, nhưng lại không biết nói gì để có thể giảm bớt đau đớn cho nàng.

"Em nhớ A Miêu."

Lời nói gần như nức nở, ký ức phá tan gông xiềng, khiến cho người ta muốn khóc lớn một trận.

Giây tiếp theo, A Nông nắm chặt tay Lục Thung, không biết lấy sức lực từ đâu ra, thất thanh thét chói tai, kết thúc một hơi thật dài, cảm giác phía dưới vọt ra một cái bọc ấm áp.

"3kg4! Là một bé trai!"

Là một bé trai khỏe mạnh, vừa ra khỏi cơ thể ấm áp của mẹ, cơ thể nhỏ xíu cuộn tròn, nắm tay nhỏ thành nắm chặt cứng, phát ra tiếng khóc lảnh lót.

Rốt cuộc cũng xong rồi.

A Nông mệt mỏi khép mắt, trước khi đứa bé được ôm đi tắm rửa, cố nhìn qua khuôn mặt nhỏ của đứa bé nhăn nhúm, đột nhiên cười một cái, lẩm bẩm nói: "Bị lừa rồi... Thật là xấu......"

Vừa nghiêng đầu qua nhìn đến Lục Thung, đột nhiên sửng sốt, vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Làm sao lại khóc thành cái dạng này vậy.

So với mình còn khóc dữ dội hơn.

A Nông mỉm cười yếu ớt, gầy yếu nhưng ấm áp, vươn tay với Lục Thung: "Ôm một cái."

"Hoan nghênh, em đã trở về."



A Nông ở cữ trong bệnh viện xong.

Ngày đó xuất viện, thu dọn xong mọi thứ, Lục Thung đi làm thủ tục xuất viện, A Nông ôm Thái Tử ngồi ở một bên ghế chờ.

Bên người có một nữ bác sĩ ngồi, thường thường ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thung, sau đó nói chuyện qua di động, âm thanh có chút nhỏ.

A Nông thò lại gần, mở lớn đôi mắt tràn ngập tò mò.

"Kể nghe, tớ trông thấy một vị bác sĩ khóc đến nức nở luôn... Là một người đàn ông rất đẹp trai đó."

Nữ bác sĩ nói xong, vừa ngẩng đầu liền đụng phải ánh mắt của A Nông, có chút xấu hổ cười cười.

Thái Tử trong lòng ngực không thành thật cọ cọ ngực A Nông, A Nông đành phải đổi tư thế ôm.

"Xin hỏi người cô nói chính là vị bác sĩ kia sao?"

A Nông hỏi.

Cô gái trẻ lập tức liền hưng phấn lên, dùng tay chống lên ghế, lặng lẽ hỏi A Nông: "Cô cũng biết vị bác sĩ khóc nức nở kia hả?"

"Bác sĩ khóc nức nở?"

Thần sắc của Thái Tử cũng bỗng nhiên nghiêm chính, tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm nữ bác sĩ.

"Đúng vậy, cô nhìn anh ấy đẹp trai như vậy, nghiêm túc như vậy, thế mà lúc khóc lên lại khóc không ngừng được, tin được không? Nhưng mà anh ấy khóc lúc bồi sản, ô ô ô, thật là một người đàn ông thâm tình, tôi đã rất cảm động, hâm mộ chết vợ của anh ấy..."

Khi còn đang nói chuyện, Lục Thung đã làm xong xuôi thủ tục đi tới, một bên lật xem thủ tục một bên nói với A Nông: "Chúng ta đi thôi."

Trong phút chốc, không khí phảng phất rất yên lặng, nữ bác sĩ bụm mặt, không dám đối mặt với hiện thực.

"Làm sao vậy?"

A Nông lắc đầu nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nói: "Không cho phép giễu cợt anh ấy nha."

Cuối cùng, lại thêm một câu: "Nhưng có thể hâm mộ tôi."

Nữ bác sĩ đỏ mặt, như gà con mổ thóc gật gật đầu.

Lục Thung đón lấy Thái Tử, vẻ mặt vẫn mờ mịt, hỏi A Nông làm sao vậy.

A Nông hết sức vui mừng, cười xong, nhón chân nhẹ nhàng hôn khóe môi người đàn ông, trong mắt chứa ý cười chọc ghẹo.

"Về sau đừng khóc lớn như vậy, thật là mất mặt em."

Lục Thung không thèm để ý, đi nhanh hơn, mặc kệ A Nông một người đứng đó cười.

"Ai daz, anh không đợi em à?"

"Không."

"Thung Thung, lỗ tai anh hồng quá kìa."

"Nói bừa."

Tay Thái Tử ngắn ngủn, giơ cao bắt lấy lỗ tai hồng rực, cặp mắt lé qua một bên, vui vẻ thổi bong bóng.

"Con cũng dám bắt nạt ba?"

Cánh tay béo mập run rẩy rút về, Thái Tử làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, bộ dáng ngây thơ vô tội.

Bắt nạt ác bá gì gì đó, vẫn nên giao cho mami xử đi.

-

Buổi tối cơm nước xong, hai người ôm bé cưng đi ra ngoài tản bộ.

Trên đường trở về, Lục Thung thất thần nhớ đến chuyện gì đó, A Nông hỏi, hắn lại không chịu nói, còn so với ngày thường cười nhiều hơn một chút.

Chỉ cười.

Thật là kỳ quái.

Ban đêm, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

A Nông ôm bé cưng ngủ rất quen thuộc, vẻ mặt lúc ngủ điềm tĩnh ôn hòa, làm cho người khác không đành lòng quấy rầy.

Lục Thung nhấc lên một góc chăn, nhẹ nhàng xuống giường, đeo dép lê vào.

Đi tới cửa, rồi mở cửa.

Lẳng lặng ở nơi đó đợi trong chốc lát, trong lòng bất ổn, quanh người trước sau đều an tĩnh.

Rũ mắt, hơi cười khổ, Lục Thung định đóng cửa lại, thì bỗng nhiên có tiếng mèo kêu, vừa nhỏ vừa yếu, phảng phất như gọi ai lại.

Nó từ trong bóng tối đi ra.

Ánh đèn mơ hồ phác hoạ bộ dáng nó trong tối tăm, một nắm nhỏ dơ dơ bẩn bẩn, ngay khóe mắt có một vết sẹo, có lẽ là mèo hoang, cũng không biết đi ẩu đả ở đâu, bị hủy dung không ai muốn, lại không biết làm sao mà tìm được tới nơi này, hao phí sức lực lớn cỡ nào.

Nó quen cửa quen nẻo cắn ống quần Lục Thung, Lục Thung không có cách nào đành thuận theo, ngồi xổm xuống rồi ôm lấy nó.

"Là mày sao? Nếu đúng là mày thì "meo" một tiếng đi."

Nó trợn trắng mắt, từ trong lòng ngực Lục Thung lăn xuống dưới, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, cả người nó vẫn tràn ngập khí chất độc nhất vô nhị không ai bì nổi.

Đôi mắt người đàn ông hồng hồng, cúi đầu cười, ngón tay mơn trớn vết sẹo bên khóe mắt nó.

Vẫn luôn quên hỏi, nhất định rất đau phải không.

Một đường tìm tới đây, có phải rất vất vả phải không.

Cảm ơn mày, lại lần nữa chọn tao.

Hắn ngồi xổm trước cửa nhà, ôm lấy con mèo, tựa như ôm lấy nửa đời trước âm u vô vọng của bản thân, dùng âm thanh dịu dàng nhất nói:

"Hoan nghênh trở về."

"A Miêu."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

"Cảm ơn cả nhà đã cùng đồng hành đến tận giây phút này...
Tác giả : Bàn Hoa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại