A Nông
Chương 10
Ngày cứ yên bình trôi qua.
Đi ngang qua dưới một tán cây, có lá vàng rụng xuống, rơi trúng trên bả vai A Nông. Nàng nhặt lấy rồi nhún vai, hướng về phía cửa hàng hoa đi tới.
Vào thu rồi.
Rất nhiều chuyện phảng phất như mới ngày hôm qua.
Gần đây Lục Thung rất bận rộn, lịch giải phẫu chất thành một gò đất cao ngất, ngay cả đến giờ ăn cơm cũng không rảnh lo, vừa đến ban đêm liền đau dạ dày quằn quại.
Quá không nghe lời.
Chị chủ cửa hàng đứng trước cửa vuốt ve bụng, nhìn thấy A Nông liền bất giác mỉm cười.
Thiếu nữ và hoa nhỏ trông thật giống nhau.
Nàng ở cách đó không xa nhẹ nhàng nhảy chân sáo vào bước, giống như chim chóc nhảy nhót, uyển chuyển mà nhẹ nhàng mỹ lệ, chỉ cần vỗ vỗ cánh là có thể bay lên bầu trời.
Làm cho người ta hâm mộ.
"Chị, sớm nha!"
Chị chủ cửa hàng vỗ đầu A Nông, giả bộ giận cười nói: "Đã lúc nào rồi, còn sớm gì nữa!"
"Hì hì, nào, để em và tiểu bảo bảo chào hỏi nhau một cái."
A Nông đỡ chị chủ cửa hàng ngồi vào ghế, rồi ngồi xổm xuống, lỗ tai dán vào cái bụng ấm áp của chị, giữ im lặng lắng nghe mất một lát.
Lúc ngẩng đầu lên rất nghiêm túc mở miệng: "Bảo bảo nói trong bụng rất tốt, mama cũng rất xinh đẹp, rất mau sẽ ra ngoài nhìn thấy mama."
Chị chủ cửa hàng bị chọc cười không ngừng, trêu ghẹo hai câu với A Nông, vừa lúc có người khách tới mua hoa, A Nông đứng dậy đi tiếp khách.
Hương hoa thơm ngát, sánh cùng cô gái trẻ tuổi rất xứng đôi.
Người đi đường đi ngang qua sôi nổi bàn tán, cho dù không có ý muốn mua hoa, cũng chợt muốn đi vào chọn lấy một đóa.
Rồi đưa cho ai?
Thân nhân, bạn bè, người yêu, mặc kệ là ai.
Chỉ cần vui vẻ là được.
Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về phía tây.
Có một nữ sinh xinh đẹp đi ngang qua, trông thấy A Nông đang tưới hoa liền ngẩn người, tính chạy lại gần nhìn cho rõ thì A Nông đã xoay người đi vào trong tiệm.
Vừa vặn điện thoại vang lên, cô gái nghe điện thoại mà thất hồn lạc phách đáp mấy từ, rồi đột nhiên mở miệng nói: "Ngô San, mình trông thấy......"
"Thấy Chu Nông."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc có chút ngờ ngợ.
"Đừng có nói giỡn chứ."
"Không phải cậu cũng nhìn thấy sao?"
"Cậu ta chết ở trước mắt chúng ta."
*
A Nông mua đồ ăn về đến nhà, A Miêu giơ móng vuốt muốn xem túi đồ trong tay nàng.
"Không có đồ ăn của cưng đâu."
Hừ.
A Miêu vung vẫy cái đuôi, ủ rũ trở lại trong ổ.
"A, bịch cá khô nhỏ này là của ai vậy?"
Một cơn gió thổi đến, A Miêu ngửi thấy mùi lập tức chạy lại, dùng sức cọ ống quần A Nông.
Mèo nhỏ ham ăn.
Vừa cầm một con cá khô nhỏ, cửa đột nhiên bị mở ra.
Là Lục Thung.
Dáng người thon dài hoàn hảo như ngọc, nhưng mặt mày lại mệt mỏi, nhìn thấy A Nông tựa như một cơn gió mát vọng lại đây, khóe môi hắn hơi hơi cong lên.
"Cô gái nhỏ, có thể cho anh một cái ôm không?"
Hắn hỏi.
Cá khô nhỏ đến bên miệng A Miêu lại ăn không thành.
Nó than thở, nam sắc hoặc nhân, thấy sắc quên mèo.
Cô gái nhỏ cho người đàn ông một cái ôm, lại tựa như cho hắn toàn bộ thế giới.
Ban đêm lại là một hồi làm tình vui vẻ đầm đìa.
A Nông tự hỏi qua, ban ngày Lục Thung đã hao phí rất nhiều tinh lực, làm sao mà vẫn còn sức lực dư thừa tới lăn lộn nàng nữa.
Nhưng hắn chính là có.
Thở hổn hển cắn vành tai như ngọc của thiếu nữ, ngón tay vuốt ve đầu vú đỏ thắm xinh xắn, Lục Thung cúi đầu nhìn, bỗng nhiên cười một cái, không biết vì sao càng hưng phấn.
Dục vọng được nơi mềm mại gắt gao bao vây, hắn thoáng hưng phấn, lại lớn thêm một chút, chọc A Nông khóc nức nở càng lớn hơn.
Ngón tay nàng một chút sức lực cũng không có, mềm nhũn chọt chọt bàn tay áp dưới đất của Biếng Nhác, hỏi hắn bị làm sao vậy.
Hắn vén gọn mái tóc đen nhánh mềm mại của A Nông, hôn lên phần lưng bóng loáng của nàng, sau đó cùng nàng hôn nhau, nói nhỏ một câu.
Bởi vì trong mắt có ý cười, trong phòng cũng rất sáng, đôi mắt phảng phất rực rỡ tựa như ánh mặt trời.
Đáng tiếc A Nông không nhìn thấy.
Hắn nói, hôm nay một ngày làm giải phẫu, trong lòng ghê tởm muốn chết, dạ dày cũng phát đau, nhưng vừa nhìn thấy em, đột nhiên cảm thấy nhân gian tốt đẹp.
A Nông ngẩng đầu lên, đầu ngón tay vuốt ve mặt mày điển trai của hắn, cười, chói loá không gì sánh được.
Nàng nói: "Em cũng vậy."
Em cũng vậy.
Lục Thung nghiêng đầu cắn tay nàng, tinh tế liếm láp, nghe thấy nàng nằm dưới thân hắn lúc khóc lúc kêu la cầu xin.
Khi hắn làm tình giống hệt một tên yêu nghiệt, một chút cũng không cấm dục, yêu dã thối nát, đủ để mê hoặc nhân tâm.
Hắn một chút cũng không lưu tình, bức nàng bày ra bộ dáng khát cầu, cười âm u tra tấn nàng, lăn qua lộn lại thân mật hai chập, bức nàng cong eo dán chặt vào hắn, thêm một tiếng la càng làm tinh thần thêm hăng hái mà cắm vào.
Nhân gian cực lạc.
Không qua bao lâu, A Nông liền cao trào, một chút cũng không màng đến hắn.
Hắn tựa giận tựa cười, bóp eo nhỏ, lưu lại dấu tay màu hồng, nói với nàng: "Vật nhỏ không tâm không phổi."
Nàng mệt cực kỳ, nhưng một hai phải vực dậy tinh thần hôn hắn một cái cho bằng được, sau đó lại chui rúc vào trong lòng hắn.
Xong thật rồi. Rốt cuộc nhân gian tốt đẹp.
Hắn ôm nàng suy nghĩ,
Thầm thì...
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Đi ngang qua dưới một tán cây, có lá vàng rụng xuống, rơi trúng trên bả vai A Nông. Nàng nhặt lấy rồi nhún vai, hướng về phía cửa hàng hoa đi tới.
Vào thu rồi.
Rất nhiều chuyện phảng phất như mới ngày hôm qua.
Gần đây Lục Thung rất bận rộn, lịch giải phẫu chất thành một gò đất cao ngất, ngay cả đến giờ ăn cơm cũng không rảnh lo, vừa đến ban đêm liền đau dạ dày quằn quại.
Quá không nghe lời.
Chị chủ cửa hàng đứng trước cửa vuốt ve bụng, nhìn thấy A Nông liền bất giác mỉm cười.
Thiếu nữ và hoa nhỏ trông thật giống nhau.
Nàng ở cách đó không xa nhẹ nhàng nhảy chân sáo vào bước, giống như chim chóc nhảy nhót, uyển chuyển mà nhẹ nhàng mỹ lệ, chỉ cần vỗ vỗ cánh là có thể bay lên bầu trời.
Làm cho người ta hâm mộ.
"Chị, sớm nha!"
Chị chủ cửa hàng vỗ đầu A Nông, giả bộ giận cười nói: "Đã lúc nào rồi, còn sớm gì nữa!"
"Hì hì, nào, để em và tiểu bảo bảo chào hỏi nhau một cái."
A Nông đỡ chị chủ cửa hàng ngồi vào ghế, rồi ngồi xổm xuống, lỗ tai dán vào cái bụng ấm áp của chị, giữ im lặng lắng nghe mất một lát.
Lúc ngẩng đầu lên rất nghiêm túc mở miệng: "Bảo bảo nói trong bụng rất tốt, mama cũng rất xinh đẹp, rất mau sẽ ra ngoài nhìn thấy mama."
Chị chủ cửa hàng bị chọc cười không ngừng, trêu ghẹo hai câu với A Nông, vừa lúc có người khách tới mua hoa, A Nông đứng dậy đi tiếp khách.
Hương hoa thơm ngát, sánh cùng cô gái trẻ tuổi rất xứng đôi.
Người đi đường đi ngang qua sôi nổi bàn tán, cho dù không có ý muốn mua hoa, cũng chợt muốn đi vào chọn lấy một đóa.
Rồi đưa cho ai?
Thân nhân, bạn bè, người yêu, mặc kệ là ai.
Chỉ cần vui vẻ là được.
Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về phía tây.
Có một nữ sinh xinh đẹp đi ngang qua, trông thấy A Nông đang tưới hoa liền ngẩn người, tính chạy lại gần nhìn cho rõ thì A Nông đã xoay người đi vào trong tiệm.
Vừa vặn điện thoại vang lên, cô gái nghe điện thoại mà thất hồn lạc phách đáp mấy từ, rồi đột nhiên mở miệng nói: "Ngô San, mình trông thấy......"
"Thấy Chu Nông."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc có chút ngờ ngợ.
"Đừng có nói giỡn chứ."
"Không phải cậu cũng nhìn thấy sao?"
"Cậu ta chết ở trước mắt chúng ta."
*
A Nông mua đồ ăn về đến nhà, A Miêu giơ móng vuốt muốn xem túi đồ trong tay nàng.
"Không có đồ ăn của cưng đâu."
Hừ.
A Miêu vung vẫy cái đuôi, ủ rũ trở lại trong ổ.
"A, bịch cá khô nhỏ này là của ai vậy?"
Một cơn gió thổi đến, A Miêu ngửi thấy mùi lập tức chạy lại, dùng sức cọ ống quần A Nông.
Mèo nhỏ ham ăn.
Vừa cầm một con cá khô nhỏ, cửa đột nhiên bị mở ra.
Là Lục Thung.
Dáng người thon dài hoàn hảo như ngọc, nhưng mặt mày lại mệt mỏi, nhìn thấy A Nông tựa như một cơn gió mát vọng lại đây, khóe môi hắn hơi hơi cong lên.
"Cô gái nhỏ, có thể cho anh một cái ôm không?"
Hắn hỏi.
Cá khô nhỏ đến bên miệng A Miêu lại ăn không thành.
Nó than thở, nam sắc hoặc nhân, thấy sắc quên mèo.
Cô gái nhỏ cho người đàn ông một cái ôm, lại tựa như cho hắn toàn bộ thế giới.
Ban đêm lại là một hồi làm tình vui vẻ đầm đìa.
A Nông tự hỏi qua, ban ngày Lục Thung đã hao phí rất nhiều tinh lực, làm sao mà vẫn còn sức lực dư thừa tới lăn lộn nàng nữa.
Nhưng hắn chính là có.
Thở hổn hển cắn vành tai như ngọc của thiếu nữ, ngón tay vuốt ve đầu vú đỏ thắm xinh xắn, Lục Thung cúi đầu nhìn, bỗng nhiên cười một cái, không biết vì sao càng hưng phấn.
Dục vọng được nơi mềm mại gắt gao bao vây, hắn thoáng hưng phấn, lại lớn thêm một chút, chọc A Nông khóc nức nở càng lớn hơn.
Ngón tay nàng một chút sức lực cũng không có, mềm nhũn chọt chọt bàn tay áp dưới đất của Biếng Nhác, hỏi hắn bị làm sao vậy.
Hắn vén gọn mái tóc đen nhánh mềm mại của A Nông, hôn lên phần lưng bóng loáng của nàng, sau đó cùng nàng hôn nhau, nói nhỏ một câu.
Bởi vì trong mắt có ý cười, trong phòng cũng rất sáng, đôi mắt phảng phất rực rỡ tựa như ánh mặt trời.
Đáng tiếc A Nông không nhìn thấy.
Hắn nói, hôm nay một ngày làm giải phẫu, trong lòng ghê tởm muốn chết, dạ dày cũng phát đau, nhưng vừa nhìn thấy em, đột nhiên cảm thấy nhân gian tốt đẹp.
A Nông ngẩng đầu lên, đầu ngón tay vuốt ve mặt mày điển trai của hắn, cười, chói loá không gì sánh được.
Nàng nói: "Em cũng vậy."
Em cũng vậy.
Lục Thung nghiêng đầu cắn tay nàng, tinh tế liếm láp, nghe thấy nàng nằm dưới thân hắn lúc khóc lúc kêu la cầu xin.
Khi hắn làm tình giống hệt một tên yêu nghiệt, một chút cũng không cấm dục, yêu dã thối nát, đủ để mê hoặc nhân tâm.
Hắn một chút cũng không lưu tình, bức nàng bày ra bộ dáng khát cầu, cười âm u tra tấn nàng, lăn qua lộn lại thân mật hai chập, bức nàng cong eo dán chặt vào hắn, thêm một tiếng la càng làm tinh thần thêm hăng hái mà cắm vào.
Nhân gian cực lạc.
Không qua bao lâu, A Nông liền cao trào, một chút cũng không màng đến hắn.
Hắn tựa giận tựa cười, bóp eo nhỏ, lưu lại dấu tay màu hồng, nói với nàng: "Vật nhỏ không tâm không phổi."
Nàng mệt cực kỳ, nhưng một hai phải vực dậy tinh thần hôn hắn một cái cho bằng được, sau đó lại chui rúc vào trong lòng hắn.
Xong thật rồi. Rốt cuộc nhân gian tốt đẹp.
Hắn ôm nàng suy nghĩ,
Thầm thì...
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Tác giả :
Bàn Hoa