Á Nô
Chương 135: Sinh thần
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Tất cả người trong Thái y viện đều bị gọi đến tẩm điện, đứng thành mấy tầng từ trong ra ngoài, lần lượt từng người thay nhau bắt mạch cho Thẩm Ngọc, nhẹ giọng thì thầm với nhau, đều âm thầm khó xử lắc đầu.
Trên giường nhỏ một người nằm lẳng lặng ở đó, không còn hơi thở tim đã ngừng đập, nét mặt y yên bình, thật giống như sau tất cả mệt mỏi, rốt cuộc cũng có thể an tâm mà chợp mắt đi ngủ.
"Như thế nào?!".
Quân Huyền Kiêu hỏi thăm không ngừng, nhưng hắn không thể từ bỏ cho dù chỉ là một tia sáng lúc rạng đông.
Đáng tiếc hắn không thể nhìn thấy lão Thái y gật đầu.
"Thứ cho lão thần nói thẳng, Thẩm Ngọc công tử y..... Y đã không còn mạch đập hô hấp, Vương gia, vi thần là đại phu, không phải là thần tiên cải tử hoàn sinh, người chết không thể sống lại, Vương gia xin nén bi thương..."
Quân Huyền Kiêu dữ tợn quát: "Nén bi thương? Bi thương cái gì?! Bổn vương không muốn nén bi thương! Muốn y còn sống! Nghe hiểu không! Nếu như không cứu sống được, Bổn vương sẽ giết toàn bộ đám người các ngươi!!"
Thái y bị âm thanh tức giận đến đinh tai nhức óc của hắn dọa cho sợ nhao nhao quỳ xuống đất, hai mươi mấy thái y đều thúc thủ vô sách (bó tay).
"Lang băm! Một đám lang băm!".
Quân Huyền Kiêu đá một cước ngã lăn một thái y, tức khắc thổ huyết trọng thương, người người cảm thấy bất an.
"Vương gia lấy mấy lão già này ra trút giận thì có ích lợi gì?".
Biển Thập Tứ xách theo hòm thuốc đi tới, liền thấy một màn Quân Huyền Kiêu nổi trận lôi đình, thái y này thiếu chút nữa bị hắn đá chết, nhất định là không tránh khỏi phải nằm trên giường mấy tháng.
"Ngươi đến rồi! Mau giúp Bổn vương nhìn xem, Ngọc Nhi y còn có thể cứu! Đúng không? Còn có thể cứu... Chắc chắn..."
Dáng vẻ Quân Huyền Kiêu giống như điên cuồng, không còn thấy vẻ uy nghiêm bình tĩnh giống như lúc thường nữa, kéo Biển Thập Tứ đến bên giường, hắn nhìn Biển Thập Tứ chằm chằm không chớp mắt, rất sợ Biển Thập Tứ nói ra kết quả mà hắn muốn nổi điên kia.
"Mèo khóc chuột giả từ bi." Biển Thập Tứ lẩm bẩm một câu, "Vương gia tới bây giờ mới biết hối hận lo lắng, sao không sớm làm vậy đi?"
Nếu là bình thường, Quân Huyền Kiêu uy hiếp mười phần, Biển Thập Tứ cũng sẽ không dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng hiện tại Biển Thập Tứ nhìn thấy hắn dáng vẻ hồn bay phách lạc, liền không nén được tức giận, người là do hắn từng bước từng bước bức tử, hận không thể mắng hắn đáng đời!
Quân Huyền Kiêu cầm lấy tay Thẩm Ngọc, nghe lời trách cứ của Biển Thập Tứ, lại không có một chút tức giận nào.
"Phải... Là ta đáng đời." Quân Huyền Kiêu viền mắt ửng đỏ, mờ mịt thất thần, "Nhưng không nên để Ngọc Nhi chịu tội, là ta nên gặp báo ứng! Bổn vương cầu ngươi..... Cứu y, ta, ta bây giờ hối hận, có phải là đã muộn rồi hay không?"
Biển Thập Tứ không nghĩ tới, đường đường là Trấn Bắc Vương uy phong ngạo khí lăng nhân (kiêu ngạo khinh người), cũng biết vâng lời, có một ngày yếu đuối hối hận như này.
Biển Thập Tứ nhớ lại lần đầu nhìn thấy Thẩm Ngọc ở Vương phủ, còn là một ngốc tử đơn thuần hướng nội, nhưng y có khí chất kinh diễm giống như "Trích Tiên" (tiên bị giáng xuống trần), Biển Thập Tứ sớm đoán được tình cảm của Trấn Bắc Vương sẽ không kéo dài được bao lâu, một người có đẹp hơn nữa thì nhìn mãi cũng sẽ chán, chỉ là không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi, y lại bị thương tổn đến mức một lòng muốn chết.
Người trên giường, toàn thân không lấy một chỗ tốt, tất cả đều là vết thương mới chồng vết thương cũ, không thành hình người.
Biển Thập Tứ hận nhất là người bạc tình.
"Đúng, muộn rồi." Biển Thập Tứ nhịn không được thay Thẩm Ngọc trút giận, "Vốn dĩ Vương gia có cơ hội sửa chữa không phải sao? Mỗi một lần ngươi nhìn thấy Thẩm Ngọc bị cổ trùng độc phát tác, mỗi lần đều đau đến không muốn sống, vì sao không dùng cổ độc đời sau cứu y?"
Cuống họng Quân Huyền Kiêu nghẹn ngào, hối hận đến mức giống như muốn hít thở mà không được, hắn sợ Thẩm Ngọc thực sự sẽ đi cùng Diệp Đế, cho nên mới giữ lại một đường lui này, nhưng chính vì sự đa nghi thận trọng này của hắn, hủy đi chút niệm tưởng cuối cùng của Thẩm Ngọc đối với hắn.
"Ngọc Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi....".
Quân Huyền Kiêu cầm tay Thẩm Ngọc kề sát ở trên mặt, miệng lặp đi lặp lại ba chữ thật xin lỗi.
Biển Thập Tứ không thể chán ghét hắn thêm nữa, cuối cùng cũng mềm lòng một chút.
May mà hôm đó Thẩm Ngọc nói bóng nói gió, theo hắn xin thuốc, Biển Thập Tứ liền phát hiện thái độ của Thẩm Ngọc có gì đó không đúng lắm, cho nên hắn không đưa viên Kiến Huyết phong Hầu thật cho y, mà thay vào đó là giả chết đan tổ truyền.
"Ngươi lau sạch vết máu bẩn cho y, sắc phương thuốc này lên để y uống vào, bảo những lão đầu này lui xuống đi, ở đây chỉ thêm vướng bận."
Trong ánh mắt ảm đạm của Quân Huyền Kiêu giờ mới mới toả ra một chút thần thái, vội vàng sai người sắc thuốc, chuẩn bị nước.
Các thái y giống như được đại xá, bọn họ thật sự sợ Quân Huyền Kiêu nổi giận, sẽ kéo bọn họ chôn cùng người chết.
"Ngọc Nhi được cứu rồi sao?"
Thẩm Ngọc không nuốt xuống được, cho nên Quân Huyền Kiêu dùng miệng mớm từng hớp từng hớp một, không kịp chờ đợi hỏi Biển Thập Tứ.
Biển Thập Tứ kiểm tra nhịp tim cùng tròng mắt của Thẩm Ngọc, thở ra một hơi.
Hắn ở nơi nào đó nói hay lắm, giả chết đan là do tổ tiên hắn truyền lại, nghe nói là thuật sĩ giang hồ chế ra, bình thường làm gì có ai lấy tính mạng mình ra đùa giỡn uống xuống thứ này? Biển Thập Tứ cũng chưa từng tận mắt thấy người khác uống vào.
Biển Thập Tứ có hơi hối hận, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què, sớm biết Thẩm Ngọc lấy độc dược là để chính mình uống, chẳng bằng cho y một viên đại bổ hoàn.
"Trước đó bôi thuốc cho tay y đã.".
"Để ta."
Quân Huyền Kiêu đoạt lấy chậu đồng, nhẹ nhàng gỡ vải thưa trên tay trái Thẩm Ngọc xuống, nơi đó máu thịt lẫn lộn khiến Quân Huyền Kiêu khiếp đảm kinh hồn, ở trên chiến trường hắn sớm đã nhìn quen vết thương, nhưng thương thế của Thẩm Ngọc khiến Quân Huyền Kiêu cực kỳ lo lắng, hắn dùng nước nóng làm ướt khăn vải, nhẹ nhàng lau chùi vết máu đã khô cho Thẩm Ngọc, sau đó rắc thuốc bột, băng bó lại lần nữa, đối đãi giống như với một búp bê lưu ly dễ vỡ.
Quân Huyền Kiêu không quen làm những việc này, cho nên bàn tay nhìn có chút vụng về, ở trong mắt Biển Thập Tứ, giống như một con cọp đang liếm miệng vết thương cho mèo con mới sinh.
Biển Thập Tứ nhìn bóng đêm bên ngoài, lẩm bẩm hỏi: "Hẳn là đã qua giờ tý rồi đi?".
Quân Huyền Kiêu không để ý đến hắn, câu nói tiếp theo của Biển Thập Tứ lại làm cho trái tim hắn căng thẳng, cánh mũi không chịu khống chế mà hấp háy.
...
Bắt đầu bước vào giai đoạn thê nô, thề ông này mồn cứ gọi là ngọt xớt, đúng là không ai muốn làm người bình thường khi yêu mà, mất hết liêm sỉ????
Tất cả người trong Thái y viện đều bị gọi đến tẩm điện, đứng thành mấy tầng từ trong ra ngoài, lần lượt từng người thay nhau bắt mạch cho Thẩm Ngọc, nhẹ giọng thì thầm với nhau, đều âm thầm khó xử lắc đầu.
Trên giường nhỏ một người nằm lẳng lặng ở đó, không còn hơi thở tim đã ngừng đập, nét mặt y yên bình, thật giống như sau tất cả mệt mỏi, rốt cuộc cũng có thể an tâm mà chợp mắt đi ngủ.
"Như thế nào?!".
Quân Huyền Kiêu hỏi thăm không ngừng, nhưng hắn không thể từ bỏ cho dù chỉ là một tia sáng lúc rạng đông.
Đáng tiếc hắn không thể nhìn thấy lão Thái y gật đầu.
"Thứ cho lão thần nói thẳng, Thẩm Ngọc công tử y..... Y đã không còn mạch đập hô hấp, Vương gia, vi thần là đại phu, không phải là thần tiên cải tử hoàn sinh, người chết không thể sống lại, Vương gia xin nén bi thương..."
Quân Huyền Kiêu dữ tợn quát: "Nén bi thương? Bi thương cái gì?! Bổn vương không muốn nén bi thương! Muốn y còn sống! Nghe hiểu không! Nếu như không cứu sống được, Bổn vương sẽ giết toàn bộ đám người các ngươi!!"
Thái y bị âm thanh tức giận đến đinh tai nhức óc của hắn dọa cho sợ nhao nhao quỳ xuống đất, hai mươi mấy thái y đều thúc thủ vô sách (bó tay).
"Lang băm! Một đám lang băm!".
Quân Huyền Kiêu đá một cước ngã lăn một thái y, tức khắc thổ huyết trọng thương, người người cảm thấy bất an.
"Vương gia lấy mấy lão già này ra trút giận thì có ích lợi gì?".
Biển Thập Tứ xách theo hòm thuốc đi tới, liền thấy một màn Quân Huyền Kiêu nổi trận lôi đình, thái y này thiếu chút nữa bị hắn đá chết, nhất định là không tránh khỏi phải nằm trên giường mấy tháng.
"Ngươi đến rồi! Mau giúp Bổn vương nhìn xem, Ngọc Nhi y còn có thể cứu! Đúng không? Còn có thể cứu... Chắc chắn..."
Dáng vẻ Quân Huyền Kiêu giống như điên cuồng, không còn thấy vẻ uy nghiêm bình tĩnh giống như lúc thường nữa, kéo Biển Thập Tứ đến bên giường, hắn nhìn Biển Thập Tứ chằm chằm không chớp mắt, rất sợ Biển Thập Tứ nói ra kết quả mà hắn muốn nổi điên kia.
"Mèo khóc chuột giả từ bi." Biển Thập Tứ lẩm bẩm một câu, "Vương gia tới bây giờ mới biết hối hận lo lắng, sao không sớm làm vậy đi?"
Nếu là bình thường, Quân Huyền Kiêu uy hiếp mười phần, Biển Thập Tứ cũng sẽ không dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng hiện tại Biển Thập Tứ nhìn thấy hắn dáng vẻ hồn bay phách lạc, liền không nén được tức giận, người là do hắn từng bước từng bước bức tử, hận không thể mắng hắn đáng đời!
Quân Huyền Kiêu cầm lấy tay Thẩm Ngọc, nghe lời trách cứ của Biển Thập Tứ, lại không có một chút tức giận nào.
"Phải... Là ta đáng đời." Quân Huyền Kiêu viền mắt ửng đỏ, mờ mịt thất thần, "Nhưng không nên để Ngọc Nhi chịu tội, là ta nên gặp báo ứng! Bổn vương cầu ngươi..... Cứu y, ta, ta bây giờ hối hận, có phải là đã muộn rồi hay không?"
Biển Thập Tứ không nghĩ tới, đường đường là Trấn Bắc Vương uy phong ngạo khí lăng nhân (kiêu ngạo khinh người), cũng biết vâng lời, có một ngày yếu đuối hối hận như này.
Biển Thập Tứ nhớ lại lần đầu nhìn thấy Thẩm Ngọc ở Vương phủ, còn là một ngốc tử đơn thuần hướng nội, nhưng y có khí chất kinh diễm giống như "Trích Tiên" (tiên bị giáng xuống trần), Biển Thập Tứ sớm đoán được tình cảm của Trấn Bắc Vương sẽ không kéo dài được bao lâu, một người có đẹp hơn nữa thì nhìn mãi cũng sẽ chán, chỉ là không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi, y lại bị thương tổn đến mức một lòng muốn chết.
Người trên giường, toàn thân không lấy một chỗ tốt, tất cả đều là vết thương mới chồng vết thương cũ, không thành hình người.
Biển Thập Tứ hận nhất là người bạc tình.
"Đúng, muộn rồi." Biển Thập Tứ nhịn không được thay Thẩm Ngọc trút giận, "Vốn dĩ Vương gia có cơ hội sửa chữa không phải sao? Mỗi một lần ngươi nhìn thấy Thẩm Ngọc bị cổ trùng độc phát tác, mỗi lần đều đau đến không muốn sống, vì sao không dùng cổ độc đời sau cứu y?"
Cuống họng Quân Huyền Kiêu nghẹn ngào, hối hận đến mức giống như muốn hít thở mà không được, hắn sợ Thẩm Ngọc thực sự sẽ đi cùng Diệp Đế, cho nên mới giữ lại một đường lui này, nhưng chính vì sự đa nghi thận trọng này của hắn, hủy đi chút niệm tưởng cuối cùng của Thẩm Ngọc đối với hắn.
"Ngọc Nhi, thật xin lỗi, thật xin lỗi....".
Quân Huyền Kiêu cầm tay Thẩm Ngọc kề sát ở trên mặt, miệng lặp đi lặp lại ba chữ thật xin lỗi.
Biển Thập Tứ không thể chán ghét hắn thêm nữa, cuối cùng cũng mềm lòng một chút.
May mà hôm đó Thẩm Ngọc nói bóng nói gió, theo hắn xin thuốc, Biển Thập Tứ liền phát hiện thái độ của Thẩm Ngọc có gì đó không đúng lắm, cho nên hắn không đưa viên Kiến Huyết phong Hầu thật cho y, mà thay vào đó là giả chết đan tổ truyền.
"Ngươi lau sạch vết máu bẩn cho y, sắc phương thuốc này lên để y uống vào, bảo những lão đầu này lui xuống đi, ở đây chỉ thêm vướng bận."
Trong ánh mắt ảm đạm của Quân Huyền Kiêu giờ mới mới toả ra một chút thần thái, vội vàng sai người sắc thuốc, chuẩn bị nước.
Các thái y giống như được đại xá, bọn họ thật sự sợ Quân Huyền Kiêu nổi giận, sẽ kéo bọn họ chôn cùng người chết.
"Ngọc Nhi được cứu rồi sao?"
Thẩm Ngọc không nuốt xuống được, cho nên Quân Huyền Kiêu dùng miệng mớm từng hớp từng hớp một, không kịp chờ đợi hỏi Biển Thập Tứ.
Biển Thập Tứ kiểm tra nhịp tim cùng tròng mắt của Thẩm Ngọc, thở ra một hơi.
Hắn ở nơi nào đó nói hay lắm, giả chết đan là do tổ tiên hắn truyền lại, nghe nói là thuật sĩ giang hồ chế ra, bình thường làm gì có ai lấy tính mạng mình ra đùa giỡn uống xuống thứ này? Biển Thập Tứ cũng chưa từng tận mắt thấy người khác uống vào.
Biển Thập Tứ có hơi hối hận, chỉ sợ chữa lợn lành thành lợn què, sớm biết Thẩm Ngọc lấy độc dược là để chính mình uống, chẳng bằng cho y một viên đại bổ hoàn.
"Trước đó bôi thuốc cho tay y đã.".
"Để ta."
Quân Huyền Kiêu đoạt lấy chậu đồng, nhẹ nhàng gỡ vải thưa trên tay trái Thẩm Ngọc xuống, nơi đó máu thịt lẫn lộn khiến Quân Huyền Kiêu khiếp đảm kinh hồn, ở trên chiến trường hắn sớm đã nhìn quen vết thương, nhưng thương thế của Thẩm Ngọc khiến Quân Huyền Kiêu cực kỳ lo lắng, hắn dùng nước nóng làm ướt khăn vải, nhẹ nhàng lau chùi vết máu đã khô cho Thẩm Ngọc, sau đó rắc thuốc bột, băng bó lại lần nữa, đối đãi giống như với một búp bê lưu ly dễ vỡ.
Quân Huyền Kiêu không quen làm những việc này, cho nên bàn tay nhìn có chút vụng về, ở trong mắt Biển Thập Tứ, giống như một con cọp đang liếm miệng vết thương cho mèo con mới sinh.
Biển Thập Tứ nhìn bóng đêm bên ngoài, lẩm bẩm hỏi: "Hẳn là đã qua giờ tý rồi đi?".
Quân Huyền Kiêu không để ý đến hắn, câu nói tiếp theo của Biển Thập Tứ lại làm cho trái tim hắn căng thẳng, cánh mũi không chịu khống chế mà hấp háy.
...
Bắt đầu bước vào giai đoạn thê nô, thề ông này mồn cứ gọi là ngọt xớt, đúng là không ai muốn làm người bình thường khi yêu mà, mất hết liêm sỉ????
Tác giả :
Khương Đường