A Mạch Tòng Quân
Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh

A Mạch Tòng Quân

Chương 154: Phiên ngoại: thường ngọc thanh

Thường Ngọc Thanh, con thứ bảy của dòng dõi họ Thường ở Tây Mạc, chính xác là người tài trời ban, ba tuổi tập võ, mười hai tuổi theo cha vào doanh trại quân đội, mười lăm tuổi dẫn đầu đội ngũ, mười tám tuổi một mình dẫn quân đánh hạ sa phỉ (*)… Đến tận năm hai mươi ba tuổi, ngàn dặm tập kích đánh úp Tĩnh Dương Nam Hạ, thành quả giành được là hắn bước đi trên con đường trở thành danh tướng.

(*) Sa Phỉ: Giặc cướp trên sa mạc

Cũng tại hai mươi ba tuổi, trong năm này, hắn gặp nàng, hay phải nói là “hắn"(*), ngay sau đó, con đường danh tướng của hắn chỉ còn lại toàn long đong lận đận.

(*) Ý nói là chị Mạch giả trai nên gọi là nàng hay là hắn cũng đều được

Trên con đường lớn ở thành Dự Châu hắn phát hiện ra nàng, lúc này nàng là một mật thám, uhm, mật thám vóc dáng cũng không tệ, vóc dáng thon dài nữ nhân Nam Hạ ít có, lại thêm còn có bộ ngực ấn tượng hiếm thấy… Dĩ nhiên, sau này mọi người đều biết cái này chỉ dùng bánh bao để làm giả.

Tuy rằng nàng là một nữ mật thám xinh đẹp, chỉ có điều thế nhưng làm sao hắn lại không để ở trong lòng, bởi vì nữ nhân xinh đẹp hắn biết cũng rất nhiều. Chính thức để cho hắn bắt đầu nhìn nàng với con mắt khác là bởi vì nàng tàn nhẫn, tàn nhẫn đối với hắn, cũng tàn nhẫn với chính nàng.

Tàn nhẫn như vậy, hắn còn chưa từng nhìn thấy một nữ nhân bên cạnh mình nào như vậy, hắn bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.

Đem nữ nhân bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê này trở về phủ tướng quân, hắn không nghĩ đến chính mình sẽ đi chăm sóc nàng, nàng chỉ là mật thám mà thôi, tội gì hắn phải tự mình đi hầu hạ. Nhưng mà bà vú giúp việc kia thực sự vô dụng, nhìn thấy trên người nàng có nhiều máu như thế lại sợ tới mức chân mềm nhũn, tay run đến mức ngay cả bôi kim sang dược cũng không được, hắn vẫn còn không muốn khiến nàng cứ chết như vậy, cho nên chỉ có thể trước tiên xử lý qua vết đao trên lưng mình một chút, sau đó cầm lấy lọ thuốc từ trong tay bà vú kia, nhịn tính khí lại bôi thuốc băng bó cho nàng.

Làn da nàng nhẵn nhụi trơn bóng, hai vai bằng phẳng, có chút giống vai thiếu niên, chỉ trơn tròn hơn một ít. Cánh tay cũng không phải cánh tay thon thon của các nữ tử bình thường kia, mặc dù không thể nói là to, nhưng cũng rắn chắc mạnh mẽ… Dải băng vòng qua trước ngực nàng, ngực không lớn, thảo nào cần dùng bánh bao để độn, đột nhiên hắn có chút ý nghĩ độc ác. Tiếp tục đi xa hơn, bụng dưới thắt lưng (?) căng cứng… (đoạn này bạn đọc tự hiểu… k giải thích >"

Miệng vết thương băng bó xong, thân thể… cũng xem như không tệ lắm. Không thể nói không có dục vọng, chỉ có điều dục vọng không thể chống lại đau đớn trên miệng vết thương bên hông của hắn, hơn nữa, hắn cảm thấy đây chẳng qua là phản ứng sinh lý bình thường của hắn thôi, bởi vì nàng là nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, mà hắn chỉ là một nam nhân mà thôi, những cái khác, hắn không suy nghĩ nhiều, cũng không làm nhiều, lại càng coi nhẹ làm ở thời gian này.

Nàng chỉ hôn mê trong chốc lát, sau khi tỉnh lại xốc chăn lên nhìn thoáng qua, sau đó giống như khẽ thở phào, tiếp đó lại rụt người vào trong chăn, xem ra có ý định lại nằm ngủ tiếp.

Vết thương của hắn vẫn chưa xử lí xong, nhìn thấy phản ứng của nàng như thế, bình tĩnh như hắn cũng phải có chút bội phục, nữ nhân như vậy, còn có thể gọi là nữ nhân sao? Hắn nhịn không được nhìn nàng thốt ra lời chế nhạo, thậm chí đe dọa, nào ngờ nàng lại nói những lời như là làm cho hắn không thể cầm thương ra trận, vẫn không hết ngạc nhiên, cho dù hắn biết rõ nàng là nữ mật thám bán rẻ nhan sắc đổi lấy tin tức. Càng khiến cho hắn cảm thấy tức giận hơn chính là, trong lúc đang cùng nàng đối đáp, hắn thậm chí không chiếm được một chút lợi thế nào.

Có điều hắn cũng chỉ giật mình trong chốc lát, sao đó cười khẽ, hắn không phải là đứa trẻ lên ba, sẽ không vì vài câu nói khích của nữ nhân liền mất kiểm soát, hắn biết được nhược điểm của nàng, bởi vì nàng là nữ nhân, là nữ nhân sẽ có nhược điểm. Vì thế, hắn đem những đặc trưng trên người nàng miêu tả cho nàng nghe, quả nhiên đúng như mong muốn đã thấy vẻ bề ngoài dường như vô cùng cứng rắn của nàng kia có một chút rạn nứt.

Thân thể của nàng không tự giác cứng ngắc, hắn nở nụ cười, thậm chí rất hài lòng với phản ứng này của nàng.

Ra đến cửa, Thôi Diễn còn chờ hắn ở bên ngoài, muốn hắn đi tìm lang trung xem một chút, hắn từ chối, hắn không muốn để cho người khác biết chuyện hắn bị thương, càng không muốn để cho người khác biết hắn bị thương trên tay một nữ nhân.

Thôi Diễn nói cho hắn biết Thạch Đạt Xuân đã đem mọi chuyện nói tới chỗ Trần Khởi, sợ là không dễ ăn nói. Hắn nhìn thấy Thôi Diễn có chút căng thẳng, thầm nghĩ cậu ta đúng là đứa trẻ, con người Trần Khởi như vậy làm sao dám va chạm với bọn họ vào lúc này, bởi vì bọn họ thay mặt không chỉ là Thường Ngọc Thanh và Thôi Diễn, phía sau bọn họ còn có Thường Gia và Thôi Gia, thậm chí cả Chu Gia và một số tướng môn Bắc Mạc khác.

Trần Khởi a, hiện tại không thể chọc vào, cũng không dám chọc vào.

Đừng nói là nữ mật thám, cho dù là con gái nhà lành, cho dù là tiểu thư khuê các ở thành Dự Châu, Thường Ngọc Thanh hắn chiếm, Trần Khởi kia có thể làm gì?

Quả nhiên, Trần Khởi gọi hắn đến chính là nói về việc quân, không nói một chữ đến chuyện “Cường đoạt con gái nhà lành". Bên Nam Hạ Thương Dịch Chi tiến vào núi Ô Lan, mai phục phía trên thắt lưng của đại quân Bắc Mạc, đúng là một mối đe dọa, điều này hắn sớm nhìn ra. Trần Khởi nói không sai, một ngày chưa diệt trừ quân Giang Bắc là một ngày tiềm ẩn nguy cơ quét sạch bọn họ ra khỏi Nam Hạ, nhưng mà Chu Chí Nhẫn lại khăng khăng muốn trước tiên phải chiếm được Thái Hưng, chủ soái cùng chủ tướng quân phía Đông nổi lên xung đột, tất cả mọi người đều đưa tầm mắt đặt ở trên người của hắn.

Tâm tư của Chu Chí Nhẫn hắn biết, rõ ràng là tính toán hơn Trần Khởi, chẳng qua hắn không quan tâm, bởi vì hắn là một quân nhân, hắn muốn lựa chọn điều gì có lợi hơn cho quân đội, cho nên, hắn lựa chọn để cho Chu Chí Nhẫn đi tấn công Thái Hưng, còn chính hắn lên phía tây vào núi Ô Lan.

Hắn không sợ khiêu chiến, hắn chỉ sợ không có ai khiêu chiến.

Trở lại trong phủ, vậy mà lúc ăn cơm lại đột nhiên hỏi nữ nhân kia có chịu ăn cơm uống thuốc hay không, hắn nhìn thấy thị vệ rõ ràng đang sửng sốt, thật ra hắn cũng có chút ngẩn ra, tại sao lại đi hỏi tới những chuyện này?

Khi đi đến trước cửa phòng ngủ, bà vú giúp việc từ trong nhà đi ra, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nữ nhân kia đóng giả, thật không ngờ hắn chưa kịp mở miệng, nữ nhân kia lại tự mình thẳng thắn thừa nhận. Uhm, hiểu được cần phải xem thời thế, hắn có chút tán thưởng. Kế tiếp, biểu hiện của nàng càng làm cho hắn hài lòng, xử sự rõ ràng quyết đoán, sau đó thành thật nói dối. (sặc! thành thật nói dối là thể loại gì =.=")

Càng ngày hắn càng cảm thấy nữ nhân này thú vị, hắn thích nữ nhân thông minh, thích nữ nhân quyết đoán, thích nữ nhân dáng vẻ tàn nhẫn… Uhm, nữ nhân này có nhiều điều hợp với khẩu vị của hắn, chỉ tiếc, nàng lại là mật thám, là một mật thám bán đứng nhan sắc, thậm chí hắn không khỏi có chút tiếc hận.

Có lẽ là vì nhắc nhở chính mình nàng chỉ là nữ mật thám, có lẽ là vì muốn đâm thủng mặt nạ bình tĩnh tự nhiên của nàng, hắn cố ý hỏi nàng dùng tới thủ đoạn gì để giết người, dùng sắc sao? Nếu chỉ với nhan sắc như vậy, chỉ sợ đối với Trần Khởi không có tác dụng.

Hắn cũng không biết tại sao lại như thế, giờ khắc này, hắn lại hi vọng nhìn thấy nàng nổi giận, nhìn thấy ở trước mặt hắn nàng lộ ra bộ dạng yếu đuối của mình. Chỉ là, nàng thản nhiên cười như cũ, sau đó dùng tay cởi vạt áo của mình, dùng giọng nói khàn nhỏ mê hoặc hỏi hắn, ngươi không có thử qua, làm sao biết được?

Kết quả, người nổi giận chính là hắn. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, sợ dục vọng đã bị đè sâu xuống tận đáy lóng kia trong nháy mắt sẽ dâng lên ào ạt, đúng vậy, hắn có dục vọng đối với nàng.

May mà nàng dừng động tác trong tay lại, im lặng mà đem vạt áo sửa sang lại xong, sau đó tự cười giễu, nói không ai thích chơi đùa mà cởi quần áo, một khi đã có cái khác để dựa vào, không ai muốn dùng đến chữ sắc này. Nàng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của hắn, thản nhiên nói, nhưng mà những lời này lại làm cho hắn bị kích động rất lớn, dường như cũng làm cho hắn cảm thấy hắn không nên chỉ coi nàng như một nữ mật thám.

Thôi Diễn nghe xong hắn bảo nàng đi ám sát Trần Khởi, lại nhảy dựng lên, hắn phát hiện ra Thôi Diễn vẫn tốt hơn, phản ứng gì cũng đều không thoát khỏi dự đoán của hắn, không giống cái nữ nhân kia.Ôi, tại sao hắn lại nghĩ đến cái nữ nhân kia? Hắn không khỏi cảm thấy kì quái, rõ ràng đã vài ngày đều không có đi gặp nữ nhân kia, vì sao còn thỉnh thoảng nghĩ đến nàng ta vậy?

Đến sau này, hắn thả nàng ra khỏi phủ, nhìn thấy nàng trà trộn vào phủ thủ thành… Sau đó lại ở trong hẻm nhỏ nhìn thấy nàng ta thu tròn người lại, giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà, làm cho tâm hắn sớm vô cùng lạnh cứng kia cũng không khỏi mềm ra trong chốc lát.

Nàng hỏi hắn: “Ta không thể giết Trần Khởi, làm sao bây giờ?"

Hắn không cảm thấy đây là vấn đề một chút nào, hắn ôm nàng từ trên đất lên, nói cho nàng biết: “Vậy tính mạng này của ngươi vẫn còn là của ta." Có lẽ hắn muốn nói không phải là tính mạng của nàng, mà là người của nàng.

Chỉ tiếc, nàng hiểu sai ý, mà hắn… cũng nhìn lầm trái tim của mình.

Lúc đó từ biệt, khi gặp lại đã là đọ sức một sống một chết.
Tác giả : Tiên Chanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại