A Hạnh
Chương 68: Ủng hộ
" Bảo vệ ta?" A Hạnh ngơ ngẩn. Lời hắn nói làm cho nàng quá bất ngờ. Nghiêm chỉnh ra thì nàng và hắn cũng không gặp mặt quá mấy lần, cũng không có giao tình sâu xa gì, nàng cũng chỉ chứa chấp hắn một đêm. Nàng là nhà bình dân, hắn là Tam công tử Tấn vương phủ, thân phận khác xa, có thể ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm đã là rất hiếm thấy, nhưng mà bây giờ hắn lại nói muốn bảo vệ nàng, chuyện không thể tưởng tượng nổi?
" Thẩm Nguyên Phong, đây cũng không phải là lời có thể tùy tiện nói, ta sẽ coi là thật, tương lai ta có phiền toái gì nhất định sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng có hối hận!" Đối với A Hạnh thì đây là một cơ hội hiếm có, nàng có lý do gì để từ chối cơ hội này chứ ? Sau này không cần che che giấu giấu nữa, những thứ kia cũng làm cho da mặt nàng có chút khó chịu, coi như nàng không quan tâm dung mạo mình có xinh đẹp hay không nhưng dù sao cũng là một cô nương, làm sao hy vọng mặt mình biến thành chỗ lồi chỗ lõm. Hơn nữa quan trọng nhất chính là không cần lo lắng bị những tên háo sắc kia để ý, đến mức bị buộc làm tiểu thiếp cho người! Bây giờ Thẩm Nguyên Phong đột nhiên cho nàng một cái hy vọng lớn như vậy, một cái cam kết. Máu toàn thân như sôi trào lên.
Thẩm Nguyên Phong thấy dáng vẻ hưng phấn của nàng, không khỏi cười nói: "Thẩm Nguyên Phong ta đương nhiên nói được là làm được. Huống chi đối với ta mà nói đây cũng không phải là chuyện gì khó, nếu như chuyện quá khó khăn ta cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng ngươi!"
Lúc này trong lòng A Hạnh tràn đầy cảm kích, nàng nghiêm mặt nói: "Đây đối với ngươi mà nói là chuyện dễ dàng, nhưng lại giúp giải quyết phiền não rất lớn, Thẩm Nguyên Phong, cám ơn ngươi, ngươi giúp ta lần này, sau này có cơ hội ta cũng nhất định sẽ báo đáp ngươi!"
Thẩm Nguyên Phong thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng như vậy, có chút ngượng ngùng, hắn cầm một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, cắn vang, sau đó cười nói: "Không cần nghiêm túc như vậy, ta đã nói qua, đây chẳng qua là việc nhỏ, ta là thấy ngươi rất thú vị mới giúp ngươi, báo đáp cái gì, hoàn toàn không cần thiết! Hơn nữa. . . ." Nụ cười khóe miệng hắn càng sâu, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh: "Ngươi có thể báo đáp ta thế nào? Lấy thân báo đáp?" Hắn chính là muốn chọc cho nàng xấu hổ hốt hoảng, thỏa mãn tính đùa dai trong lòng.
Nhưng mà A Hạnh đối diện không nói một lời, mặt mũi trầm tĩnh như nước, cặp mắt trong suốt, lạnh lùng nhìn hắn.
Thẩm Nguyên Phong vừa mới bắt đầu hứng thú bừng bừng đối mặt cùng nàng nhưng nhìn một chút, từ từ đỡ không nổi. Ánh mắt nàng giống như mũi tên nhọn vô hình đâm vào cả người hắn thật không thoải mái, hắn tự cảm thấy không vui, trận đầu đã thua: "Được rồi được rồi, ta chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi ngàn vạn lần không nên coi là thật!" Thật là một cô nương kỳ quái, nghe được lời này, mặt cũng không đỏ một chút. Hắn nhìn gương mặt đã bị bôi đen của nàng một cái, lại không khỏi nghĩ: Hay là bởi vì trên mặt bôi quá dầy, cho nên đỏ mặt cũng không nhìn thấy?
Sắc mặt A Hạnh hòa hoãn, khẽ mỉm cười, nói: "Cũng biết ta không có nhìn lầm người, Thẩm Nguyên Phong tuyệt đối không phải thứ người như vậy! Nhưng mà ngươi giúp, ngươi không để ý, nhưng ta thì nhất định sẽ nhớ trong lòng."
Thẩm Nguyên Phong thấy nàng kiên trì, ngược lại cũng thưởng thức một nữ tử thường dân lại biết tri ân báo đáp. Cho dù là con cái đọc đủ thứ thi thư danh môn lại có mấy ai có thể ghi nhớ được điểm này? Ở trong lòng Thẩm Nguyên Phong nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
Xe chậm rãi dừng lại, ngoài xe âm thanh A Lực vang lên: "Công tử đến nơi rồi."
A Hạnh vén rèm cửa sổ, nhìn ra phía ngoài thấy xe ngựa đang ngừng ở đầu hẻm nhà Lăng Tử Phong thì quay đầu cười nói với Thẩm Nguyên Phong: "Chỗ ta ở trong ngõ hẻm, có muốn vào uống ly trà hay không?"Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn và Diệp Gia Quán. Mọi web khác là ăn cắp.
Thẩm Nguyên Phong từ trên xe bước xuống, quay đầu cười nói: "Đang có ý đó!"
A Hạnh bước xuống xe, thấy đứng bên cạnh Thẩm Nguyên Phong là một nam tử vóc người khôi ngô, nhìn tuổi tác hẳn lớn hơn chút ít so với Thẩm Nguyên Phong, trên người bắp thịt rắn chắc, dáng vẻ rất vạm vỡ, lúc này hắn đang nhìn nàng, nhếch môi, cười thật thà.
Thẩm Nguyên Phong giới thiệu: "Đây là người hầu của ta A Lực."
A Hạnh hướng A Lực cười nói: "Vị đại ca này cũng cùng vào uống ly trà đi!"
A Lực gãi gãi lỗ tai nhìn công tử nhà mình toét miệng cười: "Công tử có thể không?"
Thẩm Nguyên Phong nhìn ánh mắt mong đợi kia của A Lực, cười nói: "Biết ngươi thích náo nhiệt, đi đi, cùng đi chứ."
A Lực cười lên khà khà, vui mừng hớn hở đi theo sau lưng Thẩm Nguyên Phong.
A Hạnh bày bàn ghế ở trong sân, sau đó lại lấy ra một bình trà tốt nhất. Rửa sạch ba cái ly, rót trà cho bọn họ. A Lực đứng ở sau lưng Thẩm Nguyên Phong, A Hạnh đem một ly trà đưa tới trên tay hắn. Hành động nho nhỏ này khiến cho A Lực rất là cảm kích, hai tay hắn nhận lấy ly, luôn miệng nói cám ơn.
A Hạnh ngồi xuống đối diện Thẩm Nguyên Phong, vẻ mặt bình thường cầm ly lên uống trà, nói: "Trong phòng rất bừa bộn, còn chưa kịp sửa sang lại, cũng không có trà ngon gì chiêu đãi ngươi, ngươi tùy tiện ngồi dùng một chút đi."
A Lực trợn mắt há mồm nhìn hành động tùy ý của A Hạnh, công tử nhà hắn tính tình hiền lành, không quan tâm hư lễ. Những thứ này hắn đều biết, nhưng mà mặc dù công tử không quan tâm, thì khi đứng trước mặt ngài ấy thật sự cũng không có mấy kẻ dám không để ý như vậy, giống như cô nương này, một thường dân lại dám tùy ý ngồi xuống trước mặt công tử, nói chuyện càn rỡ, thật đúng là có một không hai.
Hắn sớm biết công tử kỳ quái nhưng cô nương trước mắt này đúng là quái kỳ quái trong kỳ quái.
Thẩm Nguyên Phong cũng không biết người hầu đang oán thầm hắn, hắn cầm ly lên uống mấy ngụm trà, vô tình nói: "Ta muốn uống trà ngon cũng không tới nơi này!"
Lời này nghe có chút ngứa tai, bất quá hôm nay tâm tình A Hạnh tốt, cũng sẽ không so đo cùng hắn.
Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên cười hỏi: "Hôm nay ban ngày làm sao ngươi dậy nổi? Ngươi không phải ban ngày trốn ban đêm bò ra sao?"
Thẩm Nguyên Phong cau mày: "Nhìn ngươi kìa, lời nói khó nghe như vậy, cái gì mà ban ngày trốn ban đêm bò ra? Ta gọi đó là phong độ hiệp khách !"
A Hạnh bật cười: " Dạ, đúng rồi, ngươi có phong độ hiệp khách ———" Nàng cố ý kéo dài âm cuối, lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại thay đổi cái phong độ hiệp khách này đây?"
" Nhắc tới còn không phải là vì lời hẹn của ngươi sao! Hơn nữa, ta muốn dậy lúc nào thì dậy lúc đó, chuyện này có khó khăn gì?"
Vừa dứt lời, A Lực ở sau lưng hắn phun toàn bộ một ngụm trà ra ngoài. A Hạnh vội vàng chạy vào trong nhà cầm ra một cái khăn lông. Thẩm Nguyên Phong thừa dịp kẽ hở này quay đầu lại hung hãn trợn mắt nhìn A Lực một cái. Cảnh cáo nói: "A Lực, không được lắm mồm."
A Lực cười đùa cợt nhã che miệng lại: "Công tử, ta bảo đảm một chữ cũng không nói."
A Hạnh đem khăn lông ra cho A Lực lau miệng. Sau đó lại ngồi về vị trí cũ mặt đầy nghi ngờ nói: "Ta nghe nói một khi tạo thành thói quen là rất khó sửa đổi, ngươi làm sao làm được?"
Thẩm Nguyên Phong mặt đầy ung dung: "Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới!"
" Phải không?" A Hạnh hồ nghi, chẳng lẽ trong cơ thể người tập võ cũng có thể tùy ý khống chế?
A Lực nghe lời công tử nhà mình, tròng trắng trợn lên. Chuyện nhỏ. . . Không đáng nhắc tới. . . Ban đầu không biết là ai muốn ta sáng sớm gọi hắn thức dậy, làm thế nào cũng không gọi nổi, cũng không biết là ai buộc tối đi ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được sau đó kiên cường gọi đại phu phối hợp thuốc và thức ăn giúp ngủ được trên mười ngày.Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn và Diệp Gia Quán. Mọi web khác là ăn cắp. Mới sửa được cái tật xấu ngày đêm điên đảo đó đây, bây giờ lại ở chỗ này huênh hoang, nói không đáng nhắc tới?
Hắn nghi ngờ nhìn về phía A Hạnh, chẳng lẽ nói công tử làm tất các thứ này cũng chỉ là vì vị cô nương này? Thiệt cho Vương gia cao hứng như thế, còn tưởng rằng là con trai mình rốt cuộc hiểu chuyện. . .
Ai . . . Vương gia đáng thương. . .
Thẩm Nguyên Phong bên kia lười biếng dựa vào ghế thở dài một cái: "Ban ngày thật là nhàm chán, các bằng hữu cũng chưa dậy, ta một mình giống như người mù đi lang thang ở bên ngoài."
Sau gáy A Hạnh đầy vạch đen, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã . . .
Chợt trong trong đầu A Hạnh xuất hiện một ý tưởng. Nhớ tới ở rạp hát đúng thật là cần những vương tôn quý tộc ăn không ngồi rồi này tới ủng hộ.
Nghĩ tới đây A Hạnh vươn người về phía trước, linh quang trong đôi mắt lóe lên, nàng nhìn hắn nói: "Nếu nhàm chán ta mời ngươi xem kịch mua vui có được không?"
" Mời ta xem kịch?"
" Đúng, ngươi gọi vài người bạn của mình, ta mời các ngươi xem loại kịch cho tới bây giờ chưa từng thấy qua! Bảo đảm thú vị!"
Thẩm Nguyên Phong nhìn A Hạnh, ánh mắt chớp chớp, mặt đầy phòng bị: "Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo!"
A Hạnh vừa tức giận vừa buồn cười, nói hắn thật khôn khéo thì quả thật không giống, nói hắn ngốc, thỉnh thoảng sẽ khôn khéo một chút, A Hạnh suy nghĩ cảm thấy hắn giúp mình giải quyết vấn đề lớn như vậy, có một số việc không nên gạt làm như thế thật giống như lợi dụng hắn, vì vậy liền đem chuyện của bọn họ ở rạp hát nói ra.
" Chúng ta có mấy cái gian phòng, thế nhưng bởi vì kịch nói của chúng ta không có tuyên truyền cho người giàu và quý tộc cho nên mấy gian phòng vẫn luôn không người đến, nên ta muốn nhờ ngươi đem các bằng hữu quý tộc đến, mời ngươi xem kịch là thật, thuận tiện giúp rạp hát chúng ta tuyên truyền cũng là thật!"
Cô nương đi làm việc ở thế giới này không được mọi người thừa nhận. Huống chi là cùng đào hát thấp kém lăn lộn chung một chỗ, trước A Hạnh bôi mặt lại cải nam trang chắc hẳn cũng là vì che giấu thân phận của mình nhưng bây giờ nàng không giấu giếm chút nào nói thẳng ra với mình cái này khiến Thẩm Nguyên Phong cảm thấy được tín nhiệm, hảo cảm với nàng ở trong lòng lại tăng thêm một phần, cảm thấy cô gái này quả nhiên là người đáng kết giao.
Hơn nữa một cô gái lại có can đảm ra ngoài làm ăn hình như còn có chút thành tựu, hắn không thèm quan tâm cái hành động này có phù hợp quy phạm xã hội hay không, ngược lại, hắn còn rất thưởng thức lòng can đảm và sự hiểu biết của nàng. Giỏi cho một nữ tử không tầm thường!
Thế nhưng tất cả các thứ này trên mặt hắn cũng không lộ ra. Hắn bưng cái chén trước mặt lên uống một hơi cạn sạch sau đó đứng lên, cúi đầu nhìn A Hạnh, khẽ mỉm cười, nụ cười nổi bật phá lệ chói mắt.
" Coi như ngươi biết điều! Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, chờ thêm hai ngày nữa ta sẽ dẫn người tới ủng hộ." Ngón tay thon dài gõ bàn một cái, nụ cười khóe miệng càng sâu: "Nói sao cũng là ngươi mời khách, đến lúc đó cũng đừng đòi bạc ta!" Hắn nhìn sắc trời một chút: "Cũng sắp giữa trưa rồi ta cũng phải đi, có thời gian lại tới tìm ngươi!"
A Hạnh có thể nói không sao? Nàng cười một tiếng đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa.
Có cam kết của Thẩm Nguyên Phong, A Hạnh quyết định bắt đầu dần dần khôi phụcdiện mạo vốn có của mình. Nếu như bất chợt khôi phục làn da trắng nõn của mình điều này thật sự là chuyện rất kỳ quái, cho nên A Hạnh chẳng qua là ngày qua ngày giảm bớt phấn đen bôi trên mặt, để cho da có thể từ từ trắng lên. Ngoài ra bây giờ nàng đã không cần đi theo xe phụ thân, hơn nữa người của rạp hát cũng đã biết nàng là cô nương, cho nên nàng cũng sẽ không ăn mặc nam trang.
Phụ thân vừa ra xe, nàng làm xong chuyện trong nhà thì sẽ chạy đến rạp hát. Tới một hai lần thì đã quen với người ở rạp hát, mọi người đều thích cô nương không nhiều lời này, trầm tĩnh như nước, tiểu cô nương ánh mắt ôn nhu, đặc biệt là Vân Đóa cùng Xảo Oánh, giống như chỉ cần A Hạnh tới một cái thì sẽ dính bên cạnh nàng, mà cách các nàng không xa, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bóng người của Dung Tranh.
Xảo Oánh kể từ cùng khi cùng A Hạnh nói chuyện đêm đó đã không còn buồn khổ như trước kia nữa, tựa hồ có chút hy vọng, cười cũng nhiều chút. Nhưng nụ cười của nàng ta chỉ xuất hiện khi có A Hạnh, cùng những người khác ở rạp hát luôn là mặt đầy lạnh nhạt.
Không biết có phải vì lí do này không mà Vân Đóa dường như không thích nàng, một lần A Hạnh ở trong phòng bếp của rạp hát tán gẫu cùng Vân Đóa, Vân Đóa nói cùng nàng: "Có mấy lần ta thấy Xảo Oánh đứng ở một bên nhìn mọi người tập diễn, ánh mắt nàng là như vầy. . ." Vân Đóa bắt chước một ánh mắt khinh thường, sau đó bĩu môi một cái: "Nàng ta trước kia là tiểu thư quan gia, thân phận cao quý, nhưng mà hôm nay đã đến nước này, nàng ta dựa vào cái gì còn xem thường chúng ta!" Mặc dù Vân Đóa không phải là đào hát của rạp hát nhưng là nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên cùng tất cả mọi người, đã sớm xem mình là một phần tử của rạp hát, vinh nhục cùng chung.
A Hạnh suy nghĩ một chút: "Có lẽ là bởi vì nhất thời còn chưa thể tiếp nhận được, cho nàng ấy một chút thời gian, rồi sẽ thay đổi." Đại tiểu thư là quan nuôi dưỡng thành từ nhỏ, thâm căn cố đế, nhất thời khó mà thay đổi cũng có thể hiểu.
Vân Đóa khẽ hừ một tiếng: "Nàng ta còn ngay trước mặt Dung Tranh nói đào hát là người thấp kém, làm cho Dung Tranh thương tâm rất lâu. Ta sẽ không tha thứ đâu. A Hạnh, ta chỉ coi ngươi là bạn, mặc dù nàng ta đối với ngươi cũng tốt, nhưng mà ta sẽ không coi nàng ta như bằng hữu."
" Vân Đóa, ngươi rõ ràng không phải người hẹp hòi."
Vân Đóa cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Làm người hài lòng hào phóng cũng có giới hạn, nàng ta làm nhục chúng ta, xem thường chúng ta, như vậy ta không hào phóng nổi!"
A Hạnh suy nghĩ tỉ mỉ một chút, Vân Đóa không phải nói không có đạo lý.
Đang nói, một thanh âm êm ái vang lên: "Vân Đóa, tại sao ngươi lại âm thầm nói xấu ta!" Vừa dứt lời, chỉ thấy Xảo Oánh nhảy vào phòng bếp.
Nói xấu sau lưng bị bắt tại trận, mặt Vân Đóa dĩ nhiên là đỏ bừng, ngay cả thần sắc A Hạnh cũng có chút không tự nhiên.
A Hạnh ho khan một chút: "Xin lỗi Xảo Oánh nhưng chúng ta cũng không có nói gì!"
Xảo Oánh mặc một bộ quần áo màu đỏ, tôn lên dung nhan diễm lệ của nàng. Tóc do chính nàng búi, rạp hát cũng không có nha hoàn cho nàng sai sử, cho nên chẳng qua là tùy ý bện thành cái đuôi sam nhưng nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Vân Đóa đỏ mặt nói: "Chúng ta nói cũng không có gì ngươi không biết, dù ngay trước ngươi ta cũng nói như vậy." Vân Đóa bụng dạ thẳng thắng, không hiểu uyển chuyển là cái gì, thấy đã bị nàng nghe được, dứt khoát nói thẳng.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Xảo Oánh bởi vì những lời này mà đỏ lên, mày liễu nhíu lại, môi cũng mím thật chặt, dáng vẻ sắp nổi giận.
A Hạnh thấy bộ dáng của nàng không khỏi cuống cuồng, hai người đều có quan hệ tốt với nàng, nếu như cãi vả, cũng không phải là chuyện nàng muốn thấy.
Nàng đang chuẩn bị tiến lên khuyên giải đôi câu lại thấy sắc mặt Xảo Oánh lập tức khôi phục bình tĩnh, nàng đi tới trước mặt Vân Đóa, bỗng nhiên khẽ mỉm cười. Nụ cười này làm cho Vân Đóa lòng tràn đầy phòng bị, không nghĩ ra.
" Ngươi cười cái gì?" Vân Đóa hỏi.
" Vân Đóa, tại sao ngươi không thích ta! Thật ra thì ta thật muốn làm bạn cùng ngươi." Thanh âm Xảo Oánh vừa nhẹ vừa mềm, tựa như uông nước mát, trong nháy mắt tưới tắt hỏa khí Vân Đóa.
" Ngươi. . . Ngươi nói gì?" Vân Đóa nhỏ giọng hỏi, trên người đối phương tự nhiên làm theo toát ra một loại khí thế, loại khí thế này trên người A Hạnh cũng có, nhưng mà A Hạnh cho nàng cảm giác như nước mùa xuân, còn Xảo Oánh thì hời hợt, làm cho nàng cảm thấy không thể thân cận.
Vân Đóa lạnh nhạt nói: "Ta sợ không với nổi."
Sắc mặt Xảo Oánh buồn bã, giữa hai lông mày nhẹ buồn: "Vân Đóa, ngươi trách ta có phải hay không? Xảo Oánh mới vừa tới nơi này, nhất thời không quen, rất nhiều việc làm không tiện, cũng nói rất nhiều lời không êm tai, là Xảo Oánh không hiểu chuyện, ngươi không nên so đo với ta!" Vừa nói thì nước mắt lưng tròng: "Ta một mình tới nơi này, bên cạnh không ai thân quen, nhân thân người thì chết, người thì tản tán, chỉ còn lại mình ta, trong lòng ta cũng sợ, cũng khổ sở. . . Ta cũng không phải là có ý như vậy. . ." Một giọt nước mắt theo gò má trượt xuống, trong suốt như thủy tinh. Vẻ mặt nàng ai oán, lời nói thê lương, tự nhiên xuất hiện một bộ dáng đáng thương.
Bộ dáng nàng thế này làm cho Vân Đóa ứng phó không kịp, người nàng quen biết đều không có loại yểu điệu như thế này, động một chút là nước mắt, nàng sợ nhất người như vậy, nhất thời không có cách nào: "Ai a, ngươi đừng như vậy, tại sao khóc a, ta cũng chưa nói ngươi cái gì!" Nàng muốn đưa tay giúp nàng lau nước mắt nhưng lại cảm thấy không thích hợp, lại rụt trở lại. Nhất thời ngẩn người tại đó, không biết nên làm gì, không thể làm gì khác hơn là hướng ánh mắt cầu cứu đến A Hạnh.
A Hạnh ở một bên nhìn buồn cười, thật đúng là trẻ con gây gổ a, nàng đi tới, một tay cầm tay Vân Đóa, một tay cầm tay Xảo Oánh, đem tay các nàng hợp với nhau, cười nói: "Mọi người đều là một thành viên của rạp hát Thính Tùng, cũng là người một nhà, quá khứ có gì không đúng, không tốt, chúng ta cũng không nên so đo, từ hôm nay trở đi, mọi người dùng thành ý đối đãi với nhau, đoàn kết lại với nhau." Nàng nhìn về phía Vân Đóa: "Chuyện đã qua chúng ta cũng không cần suy nghĩ nữa, Xảo Oánh có nỗi khổ của Xảo Oánh, chúng ta phải hiểu cho nàng."
A Hạnh vừa nhìn về phía Xảo Oánh: "Xảo Oánh, nếu đã là một phần tử của rạp hát thì phải thử chấp nhận mọi người, cũng để cho mọi người tiếp nhận ngươi, như vậy ngươi mới có thể dung nhập vào mọi người tốt hơn, mới có thể hợp tác ăn ý cùng mọi người, ở trên đài phát huy mới tốt được, mới có thể sớm ngày đạt được nguyện vọng trong lòng ngươi a!" Tập thể nhỏ xào xáo có thể bất lợi cho cho sự phát triển tương lai của rạp hát, chỉ có mọi người đoàn kết lại với nhau, sau này rạp hát mới có thể càng đi càng thuận, mọi người mới có thể có cuộc sống vui vẻ.
Vân Đóa luôn luôn tin tưởng A Hạnh nhất, nghe nàng nói có lý, nhìn dáng vẻ Xảo Oánh, suy nghĩ nàng cũng quả thực đáng thương, liền bĩu môi một cái, nhẹ nhàng "ừm" Một tiếng, Xảo Oánh cũng nín khóc mỉm cười, cầm thật chặt tay Vân Đóa.
Trong đầu Xảo Oánh nghĩ: A Hạnh nói đúng, chỉ có để cho người trong rạp hát thật lòng tiếp nhận mình, bọn họ mới có thể thật lòng trợ giúp mình, tương lai muốn trở thành đào hát được mọi người ca ngợi hâm mộ, như vậy mới có cơ hội thay đổi cuộc sống sau này.
Để cho bọn họ tiếp nhận mình, căn bản cũng không phải là một chuyện khó. Một nhóm người đều là tâm tư đơn giản.
Gò má Xảo Oánh kéo lên, lẳng lặng cười.
Một lát sau, tay của ba người tách ra, trên mặt Vân Đóa còn có chút không tự nhiên. A Hạnh cười nói: "Nghe ông chủ Lăng nói tối nay sẽ có khách quý tới rạp hát xem kịch, Vân Đóa có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"
Nghe được có khách quý, ánh mắt Xảo Oánh lập tức sáng lên: "Khách quý? Khách quý gì?"
" Hình như là vương tôn quý tộc, không biết nữa." Thật ra thì chính là một đám người Thẩm Nguyên Phong.
Xảo Oánh trầm tĩnh lại, như có điều suy nghĩ.
Vân Đóa tâm tính trẻ con, nghe được có náo nhiệt, liền cao hứng, nàng vỗ tay: "Vậy ta phải đi, dù không phải tham gia náo nhiệt, đi xem kịch cũng rất có ý nghĩa,.....
" Thẩm Nguyên Phong, đây cũng không phải là lời có thể tùy tiện nói, ta sẽ coi là thật, tương lai ta có phiền toái gì nhất định sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng có hối hận!" Đối với A Hạnh thì đây là một cơ hội hiếm có, nàng có lý do gì để từ chối cơ hội này chứ ? Sau này không cần che che giấu giấu nữa, những thứ kia cũng làm cho da mặt nàng có chút khó chịu, coi như nàng không quan tâm dung mạo mình có xinh đẹp hay không nhưng dù sao cũng là một cô nương, làm sao hy vọng mặt mình biến thành chỗ lồi chỗ lõm. Hơn nữa quan trọng nhất chính là không cần lo lắng bị những tên háo sắc kia để ý, đến mức bị buộc làm tiểu thiếp cho người! Bây giờ Thẩm Nguyên Phong đột nhiên cho nàng một cái hy vọng lớn như vậy, một cái cam kết. Máu toàn thân như sôi trào lên.
Thẩm Nguyên Phong thấy dáng vẻ hưng phấn của nàng, không khỏi cười nói: "Thẩm Nguyên Phong ta đương nhiên nói được là làm được. Huống chi đối với ta mà nói đây cũng không phải là chuyện gì khó, nếu như chuyện quá khó khăn ta cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng ngươi!"
Lúc này trong lòng A Hạnh tràn đầy cảm kích, nàng nghiêm mặt nói: "Đây đối với ngươi mà nói là chuyện dễ dàng, nhưng lại giúp giải quyết phiền não rất lớn, Thẩm Nguyên Phong, cám ơn ngươi, ngươi giúp ta lần này, sau này có cơ hội ta cũng nhất định sẽ báo đáp ngươi!"
Thẩm Nguyên Phong thấy bộ dáng nghiêm túc của nàng như vậy, có chút ngượng ngùng, hắn cầm một hạt đậu phộng bỏ vào trong miệng, cắn vang, sau đó cười nói: "Không cần nghiêm túc như vậy, ta đã nói qua, đây chẳng qua là việc nhỏ, ta là thấy ngươi rất thú vị mới giúp ngươi, báo đáp cái gì, hoàn toàn không cần thiết! Hơn nữa. . . ." Nụ cười khóe miệng hắn càng sâu, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh: "Ngươi có thể báo đáp ta thế nào? Lấy thân báo đáp?" Hắn chính là muốn chọc cho nàng xấu hổ hốt hoảng, thỏa mãn tính đùa dai trong lòng.
Nhưng mà A Hạnh đối diện không nói một lời, mặt mũi trầm tĩnh như nước, cặp mắt trong suốt, lạnh lùng nhìn hắn.
Thẩm Nguyên Phong vừa mới bắt đầu hứng thú bừng bừng đối mặt cùng nàng nhưng nhìn một chút, từ từ đỡ không nổi. Ánh mắt nàng giống như mũi tên nhọn vô hình đâm vào cả người hắn thật không thoải mái, hắn tự cảm thấy không vui, trận đầu đã thua: "Được rồi được rồi, ta chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi ngàn vạn lần không nên coi là thật!" Thật là một cô nương kỳ quái, nghe được lời này, mặt cũng không đỏ một chút. Hắn nhìn gương mặt đã bị bôi đen của nàng một cái, lại không khỏi nghĩ: Hay là bởi vì trên mặt bôi quá dầy, cho nên đỏ mặt cũng không nhìn thấy?
Sắc mặt A Hạnh hòa hoãn, khẽ mỉm cười, nói: "Cũng biết ta không có nhìn lầm người, Thẩm Nguyên Phong tuyệt đối không phải thứ người như vậy! Nhưng mà ngươi giúp, ngươi không để ý, nhưng ta thì nhất định sẽ nhớ trong lòng."
Thẩm Nguyên Phong thấy nàng kiên trì, ngược lại cũng thưởng thức một nữ tử thường dân lại biết tri ân báo đáp. Cho dù là con cái đọc đủ thứ thi thư danh môn lại có mấy ai có thể ghi nhớ được điểm này? Ở trong lòng Thẩm Nguyên Phong nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng.
Xe chậm rãi dừng lại, ngoài xe âm thanh A Lực vang lên: "Công tử đến nơi rồi."
A Hạnh vén rèm cửa sổ, nhìn ra phía ngoài thấy xe ngựa đang ngừng ở đầu hẻm nhà Lăng Tử Phong thì quay đầu cười nói với Thẩm Nguyên Phong: "Chỗ ta ở trong ngõ hẻm, có muốn vào uống ly trà hay không?"Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn và Diệp Gia Quán. Mọi web khác là ăn cắp.
Thẩm Nguyên Phong từ trên xe bước xuống, quay đầu cười nói: "Đang có ý đó!"
A Hạnh bước xuống xe, thấy đứng bên cạnh Thẩm Nguyên Phong là một nam tử vóc người khôi ngô, nhìn tuổi tác hẳn lớn hơn chút ít so với Thẩm Nguyên Phong, trên người bắp thịt rắn chắc, dáng vẻ rất vạm vỡ, lúc này hắn đang nhìn nàng, nhếch môi, cười thật thà.
Thẩm Nguyên Phong giới thiệu: "Đây là người hầu của ta A Lực."
A Hạnh hướng A Lực cười nói: "Vị đại ca này cũng cùng vào uống ly trà đi!"
A Lực gãi gãi lỗ tai nhìn công tử nhà mình toét miệng cười: "Công tử có thể không?"
Thẩm Nguyên Phong nhìn ánh mắt mong đợi kia của A Lực, cười nói: "Biết ngươi thích náo nhiệt, đi đi, cùng đi chứ."
A Lực cười lên khà khà, vui mừng hớn hở đi theo sau lưng Thẩm Nguyên Phong.
A Hạnh bày bàn ghế ở trong sân, sau đó lại lấy ra một bình trà tốt nhất. Rửa sạch ba cái ly, rót trà cho bọn họ. A Lực đứng ở sau lưng Thẩm Nguyên Phong, A Hạnh đem một ly trà đưa tới trên tay hắn. Hành động nho nhỏ này khiến cho A Lực rất là cảm kích, hai tay hắn nhận lấy ly, luôn miệng nói cám ơn.
A Hạnh ngồi xuống đối diện Thẩm Nguyên Phong, vẻ mặt bình thường cầm ly lên uống trà, nói: "Trong phòng rất bừa bộn, còn chưa kịp sửa sang lại, cũng không có trà ngon gì chiêu đãi ngươi, ngươi tùy tiện ngồi dùng một chút đi."
A Lực trợn mắt há mồm nhìn hành động tùy ý của A Hạnh, công tử nhà hắn tính tình hiền lành, không quan tâm hư lễ. Những thứ này hắn đều biết, nhưng mà mặc dù công tử không quan tâm, thì khi đứng trước mặt ngài ấy thật sự cũng không có mấy kẻ dám không để ý như vậy, giống như cô nương này, một thường dân lại dám tùy ý ngồi xuống trước mặt công tử, nói chuyện càn rỡ, thật đúng là có một không hai.
Hắn sớm biết công tử kỳ quái nhưng cô nương trước mắt này đúng là quái kỳ quái trong kỳ quái.
Thẩm Nguyên Phong cũng không biết người hầu đang oán thầm hắn, hắn cầm ly lên uống mấy ngụm trà, vô tình nói: "Ta muốn uống trà ngon cũng không tới nơi này!"
Lời này nghe có chút ngứa tai, bất quá hôm nay tâm tình A Hạnh tốt, cũng sẽ không so đo cùng hắn.
Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên cười hỏi: "Hôm nay ban ngày làm sao ngươi dậy nổi? Ngươi không phải ban ngày trốn ban đêm bò ra sao?"
Thẩm Nguyên Phong cau mày: "Nhìn ngươi kìa, lời nói khó nghe như vậy, cái gì mà ban ngày trốn ban đêm bò ra? Ta gọi đó là phong độ hiệp khách !"
A Hạnh bật cười: " Dạ, đúng rồi, ngươi có phong độ hiệp khách ———" Nàng cố ý kéo dài âm cuối, lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại thay đổi cái phong độ hiệp khách này đây?"
" Nhắc tới còn không phải là vì lời hẹn của ngươi sao! Hơn nữa, ta muốn dậy lúc nào thì dậy lúc đó, chuyện này có khó khăn gì?"
Vừa dứt lời, A Lực ở sau lưng hắn phun toàn bộ một ngụm trà ra ngoài. A Hạnh vội vàng chạy vào trong nhà cầm ra một cái khăn lông. Thẩm Nguyên Phong thừa dịp kẽ hở này quay đầu lại hung hãn trợn mắt nhìn A Lực một cái. Cảnh cáo nói: "A Lực, không được lắm mồm."
A Lực cười đùa cợt nhã che miệng lại: "Công tử, ta bảo đảm một chữ cũng không nói."
A Hạnh đem khăn lông ra cho A Lực lau miệng. Sau đó lại ngồi về vị trí cũ mặt đầy nghi ngờ nói: "Ta nghe nói một khi tạo thành thói quen là rất khó sửa đổi, ngươi làm sao làm được?"
Thẩm Nguyên Phong mặt đầy ung dung: "Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới!"
" Phải không?" A Hạnh hồ nghi, chẳng lẽ trong cơ thể người tập võ cũng có thể tùy ý khống chế?
A Lực nghe lời công tử nhà mình, tròng trắng trợn lên. Chuyện nhỏ. . . Không đáng nhắc tới. . . Ban đầu không biết là ai muốn ta sáng sớm gọi hắn thức dậy, làm thế nào cũng không gọi nổi, cũng không biết là ai buộc tối đi ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được sau đó kiên cường gọi đại phu phối hợp thuốc và thức ăn giúp ngủ được trên mười ngày.Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn và Diệp Gia Quán. Mọi web khác là ăn cắp. Mới sửa được cái tật xấu ngày đêm điên đảo đó đây, bây giờ lại ở chỗ này huênh hoang, nói không đáng nhắc tới?
Hắn nghi ngờ nhìn về phía A Hạnh, chẳng lẽ nói công tử làm tất các thứ này cũng chỉ là vì vị cô nương này? Thiệt cho Vương gia cao hứng như thế, còn tưởng rằng là con trai mình rốt cuộc hiểu chuyện. . .
Ai . . . Vương gia đáng thương. . .
Thẩm Nguyên Phong bên kia lười biếng dựa vào ghế thở dài một cái: "Ban ngày thật là nhàm chán, các bằng hữu cũng chưa dậy, ta một mình giống như người mù đi lang thang ở bên ngoài."
Sau gáy A Hạnh đầy vạch đen, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã . . .
Chợt trong trong đầu A Hạnh xuất hiện một ý tưởng. Nhớ tới ở rạp hát đúng thật là cần những vương tôn quý tộc ăn không ngồi rồi này tới ủng hộ.
Nghĩ tới đây A Hạnh vươn người về phía trước, linh quang trong đôi mắt lóe lên, nàng nhìn hắn nói: "Nếu nhàm chán ta mời ngươi xem kịch mua vui có được không?"
" Mời ta xem kịch?"
" Đúng, ngươi gọi vài người bạn của mình, ta mời các ngươi xem loại kịch cho tới bây giờ chưa từng thấy qua! Bảo đảm thú vị!"
Thẩm Nguyên Phong nhìn A Hạnh, ánh mắt chớp chớp, mặt đầy phòng bị: "Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo!"
A Hạnh vừa tức giận vừa buồn cười, nói hắn thật khôn khéo thì quả thật không giống, nói hắn ngốc, thỉnh thoảng sẽ khôn khéo một chút, A Hạnh suy nghĩ cảm thấy hắn giúp mình giải quyết vấn đề lớn như vậy, có một số việc không nên gạt làm như thế thật giống như lợi dụng hắn, vì vậy liền đem chuyện của bọn họ ở rạp hát nói ra.
" Chúng ta có mấy cái gian phòng, thế nhưng bởi vì kịch nói của chúng ta không có tuyên truyền cho người giàu và quý tộc cho nên mấy gian phòng vẫn luôn không người đến, nên ta muốn nhờ ngươi đem các bằng hữu quý tộc đến, mời ngươi xem kịch là thật, thuận tiện giúp rạp hát chúng ta tuyên truyền cũng là thật!"
Cô nương đi làm việc ở thế giới này không được mọi người thừa nhận. Huống chi là cùng đào hát thấp kém lăn lộn chung một chỗ, trước A Hạnh bôi mặt lại cải nam trang chắc hẳn cũng là vì che giấu thân phận của mình nhưng bây giờ nàng không giấu giếm chút nào nói thẳng ra với mình cái này khiến Thẩm Nguyên Phong cảm thấy được tín nhiệm, hảo cảm với nàng ở trong lòng lại tăng thêm một phần, cảm thấy cô gái này quả nhiên là người đáng kết giao.
Hơn nữa một cô gái lại có can đảm ra ngoài làm ăn hình như còn có chút thành tựu, hắn không thèm quan tâm cái hành động này có phù hợp quy phạm xã hội hay không, ngược lại, hắn còn rất thưởng thức lòng can đảm và sự hiểu biết của nàng. Giỏi cho một nữ tử không tầm thường!
Thế nhưng tất cả các thứ này trên mặt hắn cũng không lộ ra. Hắn bưng cái chén trước mặt lên uống một hơi cạn sạch sau đó đứng lên, cúi đầu nhìn A Hạnh, khẽ mỉm cười, nụ cười nổi bật phá lệ chói mắt.
" Coi như ngươi biết điều! Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, chờ thêm hai ngày nữa ta sẽ dẫn người tới ủng hộ." Ngón tay thon dài gõ bàn một cái, nụ cười khóe miệng càng sâu: "Nói sao cũng là ngươi mời khách, đến lúc đó cũng đừng đòi bạc ta!" Hắn nhìn sắc trời một chút: "Cũng sắp giữa trưa rồi ta cũng phải đi, có thời gian lại tới tìm ngươi!"
A Hạnh có thể nói không sao? Nàng cười một tiếng đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa.
Có cam kết của Thẩm Nguyên Phong, A Hạnh quyết định bắt đầu dần dần khôi phụcdiện mạo vốn có của mình. Nếu như bất chợt khôi phục làn da trắng nõn của mình điều này thật sự là chuyện rất kỳ quái, cho nên A Hạnh chẳng qua là ngày qua ngày giảm bớt phấn đen bôi trên mặt, để cho da có thể từ từ trắng lên. Ngoài ra bây giờ nàng đã không cần đi theo xe phụ thân, hơn nữa người của rạp hát cũng đã biết nàng là cô nương, cho nên nàng cũng sẽ không ăn mặc nam trang.
Phụ thân vừa ra xe, nàng làm xong chuyện trong nhà thì sẽ chạy đến rạp hát. Tới một hai lần thì đã quen với người ở rạp hát, mọi người đều thích cô nương không nhiều lời này, trầm tĩnh như nước, tiểu cô nương ánh mắt ôn nhu, đặc biệt là Vân Đóa cùng Xảo Oánh, giống như chỉ cần A Hạnh tới một cái thì sẽ dính bên cạnh nàng, mà cách các nàng không xa, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện bóng người của Dung Tranh.
Xảo Oánh kể từ cùng khi cùng A Hạnh nói chuyện đêm đó đã không còn buồn khổ như trước kia nữa, tựa hồ có chút hy vọng, cười cũng nhiều chút. Nhưng nụ cười của nàng ta chỉ xuất hiện khi có A Hạnh, cùng những người khác ở rạp hát luôn là mặt đầy lạnh nhạt.
Không biết có phải vì lí do này không mà Vân Đóa dường như không thích nàng, một lần A Hạnh ở trong phòng bếp của rạp hát tán gẫu cùng Vân Đóa, Vân Đóa nói cùng nàng: "Có mấy lần ta thấy Xảo Oánh đứng ở một bên nhìn mọi người tập diễn, ánh mắt nàng là như vầy. . ." Vân Đóa bắt chước một ánh mắt khinh thường, sau đó bĩu môi một cái: "Nàng ta trước kia là tiểu thư quan gia, thân phận cao quý, nhưng mà hôm nay đã đến nước này, nàng ta dựa vào cái gì còn xem thường chúng ta!" Mặc dù Vân Đóa không phải là đào hát của rạp hát nhưng là nàng từ nhỏ cùng nhau lớn lên cùng tất cả mọi người, đã sớm xem mình là một phần tử của rạp hát, vinh nhục cùng chung.
A Hạnh suy nghĩ một chút: "Có lẽ là bởi vì nhất thời còn chưa thể tiếp nhận được, cho nàng ấy một chút thời gian, rồi sẽ thay đổi." Đại tiểu thư là quan nuôi dưỡng thành từ nhỏ, thâm căn cố đế, nhất thời khó mà thay đổi cũng có thể hiểu.
Vân Đóa khẽ hừ một tiếng: "Nàng ta còn ngay trước mặt Dung Tranh nói đào hát là người thấp kém, làm cho Dung Tranh thương tâm rất lâu. Ta sẽ không tha thứ đâu. A Hạnh, ta chỉ coi ngươi là bạn, mặc dù nàng ta đối với ngươi cũng tốt, nhưng mà ta sẽ không coi nàng ta như bằng hữu."
" Vân Đóa, ngươi rõ ràng không phải người hẹp hòi."
Vân Đóa cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: "Làm người hài lòng hào phóng cũng có giới hạn, nàng ta làm nhục chúng ta, xem thường chúng ta, như vậy ta không hào phóng nổi!"
A Hạnh suy nghĩ tỉ mỉ một chút, Vân Đóa không phải nói không có đạo lý.
Đang nói, một thanh âm êm ái vang lên: "Vân Đóa, tại sao ngươi lại âm thầm nói xấu ta!" Vừa dứt lời, chỉ thấy Xảo Oánh nhảy vào phòng bếp.
Nói xấu sau lưng bị bắt tại trận, mặt Vân Đóa dĩ nhiên là đỏ bừng, ngay cả thần sắc A Hạnh cũng có chút không tự nhiên.
A Hạnh ho khan một chút: "Xin lỗi Xảo Oánh nhưng chúng ta cũng không có nói gì!"
Xảo Oánh mặc một bộ quần áo màu đỏ, tôn lên dung nhan diễm lệ của nàng. Tóc do chính nàng búi, rạp hát cũng không có nha hoàn cho nàng sai sử, cho nên chẳng qua là tùy ý bện thành cái đuôi sam nhưng nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
Vân Đóa đỏ mặt nói: "Chúng ta nói cũng không có gì ngươi không biết, dù ngay trước ngươi ta cũng nói như vậy." Vân Đóa bụng dạ thẳng thắng, không hiểu uyển chuyển là cái gì, thấy đã bị nàng nghe được, dứt khoát nói thẳng.
Khuôn mặt trắng như tuyết của Xảo Oánh bởi vì những lời này mà đỏ lên, mày liễu nhíu lại, môi cũng mím thật chặt, dáng vẻ sắp nổi giận.
A Hạnh thấy bộ dáng của nàng không khỏi cuống cuồng, hai người đều có quan hệ tốt với nàng, nếu như cãi vả, cũng không phải là chuyện nàng muốn thấy.
Nàng đang chuẩn bị tiến lên khuyên giải đôi câu lại thấy sắc mặt Xảo Oánh lập tức khôi phục bình tĩnh, nàng đi tới trước mặt Vân Đóa, bỗng nhiên khẽ mỉm cười. Nụ cười này làm cho Vân Đóa lòng tràn đầy phòng bị, không nghĩ ra.
" Ngươi cười cái gì?" Vân Đóa hỏi.
" Vân Đóa, tại sao ngươi không thích ta! Thật ra thì ta thật muốn làm bạn cùng ngươi." Thanh âm Xảo Oánh vừa nhẹ vừa mềm, tựa như uông nước mát, trong nháy mắt tưới tắt hỏa khí Vân Đóa.
" Ngươi. . . Ngươi nói gì?" Vân Đóa nhỏ giọng hỏi, trên người đối phương tự nhiên làm theo toát ra một loại khí thế, loại khí thế này trên người A Hạnh cũng có, nhưng mà A Hạnh cho nàng cảm giác như nước mùa xuân, còn Xảo Oánh thì hời hợt, làm cho nàng cảm thấy không thể thân cận.
Vân Đóa lạnh nhạt nói: "Ta sợ không với nổi."
Sắc mặt Xảo Oánh buồn bã, giữa hai lông mày nhẹ buồn: "Vân Đóa, ngươi trách ta có phải hay không? Xảo Oánh mới vừa tới nơi này, nhất thời không quen, rất nhiều việc làm không tiện, cũng nói rất nhiều lời không êm tai, là Xảo Oánh không hiểu chuyện, ngươi không nên so đo với ta!" Vừa nói thì nước mắt lưng tròng: "Ta một mình tới nơi này, bên cạnh không ai thân quen, nhân thân người thì chết, người thì tản tán, chỉ còn lại mình ta, trong lòng ta cũng sợ, cũng khổ sở. . . Ta cũng không phải là có ý như vậy. . ." Một giọt nước mắt theo gò má trượt xuống, trong suốt như thủy tinh. Vẻ mặt nàng ai oán, lời nói thê lương, tự nhiên xuất hiện một bộ dáng đáng thương.
Bộ dáng nàng thế này làm cho Vân Đóa ứng phó không kịp, người nàng quen biết đều không có loại yểu điệu như thế này, động một chút là nước mắt, nàng sợ nhất người như vậy, nhất thời không có cách nào: "Ai a, ngươi đừng như vậy, tại sao khóc a, ta cũng chưa nói ngươi cái gì!" Nàng muốn đưa tay giúp nàng lau nước mắt nhưng lại cảm thấy không thích hợp, lại rụt trở lại. Nhất thời ngẩn người tại đó, không biết nên làm gì, không thể làm gì khác hơn là hướng ánh mắt cầu cứu đến A Hạnh.
A Hạnh ở một bên nhìn buồn cười, thật đúng là trẻ con gây gổ a, nàng đi tới, một tay cầm tay Vân Đóa, một tay cầm tay Xảo Oánh, đem tay các nàng hợp với nhau, cười nói: "Mọi người đều là một thành viên của rạp hát Thính Tùng, cũng là người một nhà, quá khứ có gì không đúng, không tốt, chúng ta cũng không nên so đo, từ hôm nay trở đi, mọi người dùng thành ý đối đãi với nhau, đoàn kết lại với nhau." Nàng nhìn về phía Vân Đóa: "Chuyện đã qua chúng ta cũng không cần suy nghĩ nữa, Xảo Oánh có nỗi khổ của Xảo Oánh, chúng ta phải hiểu cho nàng."
A Hạnh vừa nhìn về phía Xảo Oánh: "Xảo Oánh, nếu đã là một phần tử của rạp hát thì phải thử chấp nhận mọi người, cũng để cho mọi người tiếp nhận ngươi, như vậy ngươi mới có thể dung nhập vào mọi người tốt hơn, mới có thể hợp tác ăn ý cùng mọi người, ở trên đài phát huy mới tốt được, mới có thể sớm ngày đạt được nguyện vọng trong lòng ngươi a!" Tập thể nhỏ xào xáo có thể bất lợi cho cho sự phát triển tương lai của rạp hát, chỉ có mọi người đoàn kết lại với nhau, sau này rạp hát mới có thể càng đi càng thuận, mọi người mới có thể có cuộc sống vui vẻ.
Vân Đóa luôn luôn tin tưởng A Hạnh nhất, nghe nàng nói có lý, nhìn dáng vẻ Xảo Oánh, suy nghĩ nàng cũng quả thực đáng thương, liền bĩu môi một cái, nhẹ nhàng "ừm" Một tiếng, Xảo Oánh cũng nín khóc mỉm cười, cầm thật chặt tay Vân Đóa.
Trong đầu Xảo Oánh nghĩ: A Hạnh nói đúng, chỉ có để cho người trong rạp hát thật lòng tiếp nhận mình, bọn họ mới có thể thật lòng trợ giúp mình, tương lai muốn trở thành đào hát được mọi người ca ngợi hâm mộ, như vậy mới có cơ hội thay đổi cuộc sống sau này.
Để cho bọn họ tiếp nhận mình, căn bản cũng không phải là một chuyện khó. Một nhóm người đều là tâm tư đơn giản.
Gò má Xảo Oánh kéo lên, lẳng lặng cười.
Một lát sau, tay của ba người tách ra, trên mặt Vân Đóa còn có chút không tự nhiên. A Hạnh cười nói: "Nghe ông chủ Lăng nói tối nay sẽ có khách quý tới rạp hát xem kịch, Vân Đóa có muốn đi xem náo nhiệt một chút hay không?"
Nghe được có khách quý, ánh mắt Xảo Oánh lập tức sáng lên: "Khách quý? Khách quý gì?"
" Hình như là vương tôn quý tộc, không biết nữa." Thật ra thì chính là một đám người Thẩm Nguyên Phong.
Xảo Oánh trầm tĩnh lại, như có điều suy nghĩ.
Vân Đóa tâm tính trẻ con, nghe được có náo nhiệt, liền cao hứng, nàng vỗ tay: "Vậy ta phải đi, dù không phải tham gia náo nhiệt, đi xem kịch cũng rất có ý nghĩa,.....
Tác giả :
Thập Tam Xuân