9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc
Chương 36: Không cam lòng
Tống Mạch hôn mê bất tỉnh, Đường Hoan cũng không vội vã cứu hắn, nàng ung dung ngồi trên đùi hắn, nâng mặt hắn lên quan sát cẩn thận.
Trắng nõn tuấn mĩ, chính là bộ dáng lần đầu tiên nàng gặp kia.
Đêm đó nàng còn chưa kịp làm gì đã bị hắn một kiếm cứa cổ.
Nhưng lúc này nàng muốn sờ bao lâu thì sờ bấy lâu, muốn nhìn cái gì thì nhìn cái ấy.
Trong lòng vô cùng đắc ý, Đường Hoan sờ hàng lông mày xéo của hắn, sờ hàng mi dài nhỏ nhắn, sờ sống mũi anh tuấn, sờ cả khuôn mặt tuấn tú của hắn. Sờ đủ rồi nàng mới nhìn tới đôi môi có độ dày vừa đủ của hắn, ngón trỏ vuốt lên đó hai lần, sau đó nhẹ nhàng chọc vào.
Nhưng đúng lúc này Tống Mạch lại mở mắt.
Sau gáy rất đau đớn nhưng hắn còn chưa kịp nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, gương mặt của quả phụ kia đã tiến tới, càng ngày càng gần.
Dường như trong nháy mắt, Tống Mạch đã nhớ ra tất cả, hắn xoay mạnh sang một bên, miệng mắng to: “Tiện – phụ!"
Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại, hắn bắt đầu giãy dụa kịch liệt, chân tay không thể cử động, thắt lưng và mông cũng không ngừng dừng sức giãy dụa, không biết là muốn đứng lên hay là muốn đẩy nàng xuống khỏi người hắn. Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được. Đường Hoan dường như đang xem diễn, nàng đang xem nam nhân này muốn phí công tốn sức đến thế nào, thầm buồn cười. Nàng đã trói Tống Mạch thành như vậy, ngoại trừ đầu và mông thì chỗ nào cũng không thể cử động.
Đầu mà trói lại thì cũng khó chấp nhận quá rồi, nàng sẽ rất luyến tiếc phải đối xử với nam nhân tốt của nàng như vậy. Hơn nữa, chốc lát sau kích tình dâng lên, nàng còn muốn hôn hắn nữa đó. Còn về phần thắt lưng và mông hắn, còn cần phải nói sao? Hắn càng điên lên, nàng càng vui vẻ.
Lui về phía sau, Đường Hoan tươi cười sờ lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn, “Tống Mạch, đừng chối bỏ, ta buộc rất chặt rất chặt, chàng không giãy ra được đâu. Hơn nữa, chàng có gọi người tới cứu cũng không được đâu, ai tới ta cũng không sợ, nếu chàng muốn để người ngoài nhìn thấy chàng bị một quả phụ cưỡi lên thì cứ việc gọi đi."
Không có nam nhân nào nguyện ý để người khác thấy cảnh này đâu.
Giãy dụa không xong, Tống Mạch nhắm chặt hai mắt cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi buông ra ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, cho dù ngươi… trừ khi ngươi trói ta cả đời, chỉ cần ta có thể cử động, cho dù ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có biện pháp giết ngươi."
Dâm phụ này lột xiêm y của hắn ra, lại trần truồng ngồi trên đùi hắn. Tống Mạch không phải đồ ngốc, mặc dù không thể tin nổi trên đời lại có nữ nhân phóng đãng đến thế này, hắn cũng không thể không đối mặt với sự thật, đe dọa nàng sớm hủy bỏ ý định trong đầu.
Lỡ… một đại nam nhân bị nữ nhân ép buộc làm loại chuyện này, không còn gì có thể nhục nhã hơn.
Nhìn bộ dáng muốn sống muốn chết của hắn, Đường Hoan tỏ ra vô cùng khó hiểu, tựa vào vai hắn, bàn tay nhỏ bé vòng quanh trước hạt đậu đỏ trên ngực hắn, “Nghe chàng nói, giống như ta muốn ăn chàng vậy. Tống Mạch, đều bảo nữ nhân phải thủ trinh vì nam nhân, nếu thất trinh sẽ phải chết. Nhưng các nam nhân chỉ cần có tiền đều tam thê tứ thiếp, muốn nạp bao nhiêu phòng tiểu thiếp đều không sao. Rõ ràng là chẳng có ai yêu cầu nam nhân thủ trinh thay thê tử, vậy vì sao chàng phải tức giận ghê đến thế? Chốc lát sau chúng ta làm chuyện đó, truyền ra ngoài cũng là ta chịu thiệt, người bên ngoài chỉ biết hâm mộ chàng thôi, chàng còn có cái gì không muốn?" Sao viên thuốc chết tiệt kia còn chưa phát huy tác dụng?
“Bỏ ra!" Nàng sờ loạn trên người hắn, Tống Mạch hận không thể chặt tay nàng xuống!
“Vì sao muốn bỏ ra?" Đường Hoan ấn ấn hạt đậu đỏ đã trở nên cứng rắn kia, đầu cúi xuống, vừa thổi khí lên trên vừa cười hắn: “Chàng xem, nơi này của chàng cũng cứng lên rồi, giống y như ta. Tống Mạch, thực ra chàng cũng thích được ta sờ chứ gì?"
“Câm miệng!" Nếu có thể, giờ Tống Mạch chỉ muốn giết nữ nhân này.
Lần này Đường Hoan trở nên ngoan ngoãn lạ thường, oan ức đáp một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Nếu viên thuốc còn chưa phát huy tác dụng, nàng dẫn đường giúp hắn một chút cũng tốt.
Vì thế, ngay tại lúc Tống Mạch bởi vì nhắm mắt lại, lại bởi vì nữ nhân đó không nói mà không thể biết bước tiếp theo nàng sẽ làm cái gì, chợt có thứ gì đó rất ấm chạm vào ngực hắn, giống như con chó nhỏ hắn nuôi trước đây, rất thích liếm hắn. Chỉ có điều con chó nhỏ kia rất thích liếm ngón tay ngón chân hắn tỏ vẻ thân thiết, còn nữ nhân này lại …
“Cút ngay! Còn dám chạm vào ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!" Hắn ghét cay ghét đắng loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc nói dối hết lần này tới lần khác, mà giờ khắc này, cơ thể hắn tự chủ trương phối hợp với nàng, ngay cả chính bản thân mình, Tống Mạch cũng thấy hận. Vì sao lại không thể khống chế được cơ chứ!
Đường Hoan không để ý tới hắn, hôn cả những nơi đã bị dây thừng trói chặt, nàng dịch về phía sau, cúi người xuống, hôn cả chỗ phía dưới dây thừng.
Mà khi mặt nàng hạ thấp dần, Tống Mạch nhỏ ở phía dưới càng thêm uy vũ to lớn. Nó hướng lên phía trên, có chút cản trở, Đường Hoan liến ấn nó xuống, hôn lên khu rừng rậm bên cạnh, càng hôn, càng cảm nhận rõ cơ bắp căng cứng của hắn, càng cảm nhận rõ sự phẫn nộ của Tống Mạch nhỏ trong tay.
Nam nhân mắng vài tiếng. Biết được nàng không nghe lọt nên không mắng nữa, cắn răng chiến đấu cùng với khát vọng trong lòng. Nữ nhân chết tiệt này, nàng lại dám chạm vào hắn thật, hắn nhất định sẽ khiến nàng chết không được tử tế!
Chỉ cần nhìn Tống Mạch nhỏ, Đường Hoan liền biết thuốc đã phát huy tác dụng đối với cơ thể Tống Mạch rồi cho nên nàng từ từ hôn lên trên, lưu luyến trên xương quai xanh của hắn, khi cắn khi liếm, ngón tay lại trêu chọc yết hầu đang không ngừng lên xuống của hắn, giọng nói mềm mại đáng yêu xen lẫn tiếng thở dốc mê người: “Tống Mạch, có phải chàng cảm thấy rất thoải mái hay không? Chàng xem, chàng đã như vậy rồi này. Tống Mạch, ta nghe người ta bảo, nam nhân chỉ có thể động tình với nữ nhân mình thích. Có lẽ chàng không thích ta nhiều như ta thích chàng nhưng nhất định là trong lòng chàng có ta, chỉ có điều chính chàng còn chưa biết, hoặc là, chàng không chịu thừa nhận chàng đã thích ta." Đường Hoan biết, những lời này nào có thể lừa được loại nam nhân như Lâm Phái Chi, nhưng Tống Mạch ngốc như vậy, nhất định sẽ tin là thật.
Tống Mạch không tin, nhưng lại nghi ngờ. Hắn tuyệt đối không thể thích nàng, vậy vì sao cơ thể hắn lại…
Mắt thấy nàng càng ngày càng phóng đãng, cơ thể lại càng ngày càng không chịu khống chế, Tống Mạch uy hiếp không được, đành vặn hết sức cố gắng bình tĩnh trở lại nghĩ cách khác. Tới khi khuôn mặt bị nàng nâng lên, cố gắng che giấu tức giận trong lòng, lần đầu tiên gọi tên nàng, “Thủy, Thủy Tiên, nếu nàng thực sự thích ta, vậy giờ hãy lập tức cởi trói cho ta, đợi thêm mấy ngày nữa ta sẽ thỉnh bà mối, quang minh chính đại lấy nàng vào cửa." Đối phó với loại nữ nhân vô liêm sỉ như vậy, hắn có lừa nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Lấy nàng ư?
Đường Hoan trợn tròn mắt, đứng thẳng dậy, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng chăm chú quan sát sắc mặt Tống Mạch.
Gân xanh nổi đầy trên trán, mày chau lại, trên mặt cũng chỉ có mấy điểm hồng, so với việc do bị dâm dược phát tác thì nói là do kìm nén lửa giận còn đúng hơn. Hơn nữa, hắn còn có thể suy nghĩ ra cách lừa nàng, có thể thấy suy nghĩ của hắn vô cùng tỉnh táo.
Từ khi cho hắn uống thuốc tới khi khiêu khích không ngừng, đã gần nửa canh giờ trôi qua. Theo hiểu biết của Đường Hoan đối với loại thuốc này thì không thể nào có khả năng phản ứng lâu đến vậy.
Thuốc không phải đồ giả, Lâm Phái Chi không lừa nàng, mà Đường Hoan cũng tin tưởng cái mũi của mình. Nhưng bên dưới cơ thể nàng, Tống Mạch đang dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh cũng không phải giả.
Hay là Tống Mạch đã luyện thành bách độc bất xâm?
Không có khả năng. Thân thể thực sự của hắn có võ công cao cường đến vậy mà còn trúng độc, giờ chỉ là một gã giết heo, làm sao có thể lợi hại đến vậy?
Có lẽ nào bởi vì hắn đã trúng phải xuân dược mạnh nhất. Vì trúng dược nên mới nhập mộng, cho nên tất cả các xuân dược khác trong mộng đều không có hiệu quả với hắn? Hơn nữa, nàng chỉ có thể dùng bản lĩnh thật sự lừa hắn cam tâm tình nguyện hoan hảo với nàng, không thể dùng vật nào khác?
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, Đường Hoan đứng lên, ở sát bên cạnh nhìn Tống Mạch chằm chằm.
Tận mắt chứng kiến Tống Mạch nhỏ mau chóng ủ rũ, rốt cuộc Đường Hoan cũng tin, Tống Mạch thật sự không chịu ảnh hưởng của xuân dược. Phản ứng vừa rồi, tất cả đều do nàng khiêu khích mà ra.
Đường Hoan cảm thấy đau đầu, phiền chán trước giờ chưa từng có.
Tiếp tục hái hắn ư?
Trải qua một gậy đập gáy kia, có đánh chết Đường Hoan cũng không tin Tống Mạch sẽ cam tâm tình nguyện cho nàng hái nữa. Nơi đó cứng rắn là do hắn không khống chế được, nàng càng làm tới, hắn càng hận nàng. Nếu hái thật, một tháng tiếp theo, nàng có thể tránh thoát được sự đuổi giết của hắn đã là mạng lớn, còn trông cậy gì vào việc hắn sẽ thích mình chứ?
Nửa đường từ bỏ?
Cho dù nàng có bỏ dở nửa chừng, mối hận của hắn cũng đã bén rễ, hắn sẽ không bởi vì nàng buông tay mà quên đi sỉ nhục đêm nay đâu.
Đường Hoan nghĩ đến điên rồi.
Nàng chỉ biết sẽ không thể nào qua được cửa này dễ dàng đâu.
Tống Mạch đã một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, cho rằng nữ nhân này đã tin lời mình, không khỏi sinh ra một tia hy vọng, tiếp tục lựa lời khuyên nàng: “"Thủy Tiên, nàng mở trói cho ta đi, sẽ không có nam nhân nào đồng ý làm thế này đâu. Giờ ta đã biết tâm ý của nàng rồi, nàng hãy cho ta một chút thời gian chuẩn bị, chỉ cần bây giờ nàng buông tay, ta nhất định sẽ không nuốt lời."
Đường Hoan cười lạnh. Sẽ không nuốt lời sao? Vậy lời uy hiếp giết chết nàng chắc cũng không nuốt đâu nhỉ?
Tỉnh táo lại, Đường Hoan chậm rãi ngồi lại lên đùi Tống Mạch, tựa vào vai hắn, “Tống Mạch, chàng nói thật à? Chàng thật sự thích ta, đồng ý lấy ta?"
Tống Mạch cố kìm nén chán ghét trong lòng, bình tĩnh đáp lời nàng: “Đúng."
Đường Hoan ngẩng đầu, ôm cổ hắn rồi khẽ nói bên tai hắn: “Vậy chàng để ta hôn một cái đi, hôn một cái, ta sẽ tin. Tống Mạch, bình thường chàng luôn lạnh lùng với ta, giờ đột nhiên đối tốt với ta, ta thật sự không thể tin được. Chàng để ta hôn một cái, nếu chàng thật sự thích ta, ta có thể cảm nhận được."
Tống Mạch đang định quay đầu tránh né nàng nhưng nghe nàng nói thế, hắn dừng lại, do dự một lát, rồi đồng ý. Chỉ cần có thể đánh tan nghi ngờ trong lòng nàng, chỉ cần nàng không làm như vậy với hắn, hôn một cái, coi như hắn nuốt phải ruồi bọ.
Dù Đường Hoan không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn nhưng nàng cũng biết miệng hắn thì nói lời rất lọt tai còn trong lòng nhất định đang mắng nàng kìa. Không sao cả, hắn lừa nàng, không phải nàng cũng đang lừa hắn sao?
“Tống Mạch, chàng đồng ý rồi, ta rất vui."
Nàng nâng mặt hắn lên, hôn từ vành tai hắn rồi chậm rãi đi tới môi hắn.
Người tỉnh táo khác hẳn người bất tỉnh, nghĩ tới việc nam nhân này trong lòng chán ghét nàng kinh khủng mà vẫn phải ngoan ngoãn ngồi yên cho nàng hôn, Đường Hoan thực sự rất muốn cười. Nàng càng hôn càng mềm mại mê người, từ từ tiến gần tới môi hắn, miệng khẽ hừ nhẹ, dùng giọng nói quyến rũ nhất mê hoặc nhất nói với hắn: “Tống Mạch, ta rất thích chàng, đến nằm mơ cũng muốn như vậy, ưm…"
Tống Mạch lần đầu tiên thân thiết với nữ nhân như vậy, muốn tránh nhưng lại sợ nàng sinh nghi, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng chọc ngứa, chịu đựng hơi thở ấm áp của nàng, chịu đựng tiếng ngâm nga yêu kiều của nàng, chịu đựng ngực mềm của nàng cọ xát ngực hắn, chịu đựng nàng không biết là cố ý hay vô tình mà cọ xát nơi phía dưới của hắn. Rốt cuộc, khi môi nàng chạm vào môi hắn, khi lưỡi nàng nghịch ngợm trong miệng hắn, tựa như được giải thoát, hắn vội vã đuổi nàng đi: “Được rồi, nàng đã hôn…"
“Tống Mạch, ta thật sự rất thích chàng."
Đường Hoan dùng ngữ điệu đầy bi thương thốt lên, nhân lúc hắn còn đang sửng sốt, môi nàng nhanh chóng dâng lên, tham lam đi vào, gắn chặt với đầu lưỡi của hắn triền miên liếm mút.
Trước khi Tống Mạch kịp sinh ra cảm giác chán ghét, phẫn nộ hay rung động, cơ thể đã đi trước hắn rồi. Nơi nào đó của hắn bừng bừng phấn chấn.
Ngây ngẩn chỉ trong chớp mắt thôi, hắn lập tức quay đầu né tránh nàng, giọng nói nghiêm khắc lạnh như băng: “Được rồi, buông ta ra! Thủy Tiên, trước khi ta và nàng có danh phận, ta không muốn như vậy."
Đường Hoan véo mạnh vào đùi một cái, rồi ngả vào vai hắn, khóc to: “Tống Mạch, chàng đừng lừa ta, thực ra chàng không hề muốn để ta hôn. Ta biết, những lời nói vừa rồi của chàng đều là nói dối, chỉ vì muốn ta buông chàng ra mà thôi. Nhưng chàng yên tâm, cho tới bây giờ, suy nghĩ của chàng làm sao ta không hiểu. Dưa xanh hái không ngọt, chàng đã không thích ta, ngay cả ta có chủ động đưa đến chàng cũng không muốn ta, vậy ta cứ dây dưa với chàng thì có ích gì? Tống Mạch, ta biết ta sai rồi, chàng tha thứ cho ta một lần được không? Coi như việc này chưa từng xảy ra, đừng hận ta, được không?"
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên người hắn.
Nàng, vậy mà lại khóc?
Tống Mạch chợt lại nhớ tới lúc nàng bị hắn dọa chém tay vẫn cứ bình tĩnh thong dong đùa giỡn hắn, nhớ tới bộ dang ai đó kiêu ngạo chống hông đứng cạnh bờ tường. Nữ nhân không sợ trời sợ đất ấy, vậy mà cũng biết khóc sao?
Nhưng hắn lại nhớ tới nàng nhát gan dán sát vào cây thang, ngoan ngoãn cầu xin tha thứ. Nói đến nói đi, dù sao nàng cũng vẫn là nữ nhân.
“Ta đồng ý với nàng."
Bỏ đi, nàng dù sao cũng chỉ là một quả phụ không nơi nương tựa, chỉ cần nàng thả hắn, sau này không dây dưa nữa, hắn có thể tha thứ cho nàng.
“Thật chứ?" Đường Hoan ngẩng đầu, giọng nói tràn ngập vui vẻ.
Tống Mạch vẫn nhắm mắt lại như cũ, biết nàng nhất định vẫn đang dõi theo hắn, liền gật đầu, “Nàng mau mặc đồ lại, sau đó cởi bỏ dây trói tay cho ta rồi đi đi, những cái khác ta sẽ tự tháo. Sau này, chỉ cần nàng không chọc ta, ta sẽ không tìm nàng gây phiền toái, chúng ta nước giếng không phạm nước sông."
“Tống Mạch, chàng thật tốt."
Đường Hoan nói với hắn sau đó nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn, nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Tống Mạch, có phải chàng chưa bao giờ tin ta thật sự thích chàng đúng không? Có phải chàng thấy ta câu tam đáp tứ, ai cũng có thể làm chồng được? Nhưng chàng biết không, lời nói thủ thân như ngọc của ta đối với chàng lúc trước đúng là sự thật. Tống Mạch, ta không dám ôm hy vọng xa với đối với chàng nhưng ta muốn chứng minh cho chàng một chuyện. Đó là Thủy Tiên ta từ trước tới nay vẫn luôn giữ thân trong sạch, bất kể ta có giao thiệp với bao nhiêu gã nam nhân thì cũng chưa bao giờ để cho bọn họ chiếm được nửa điểm tiện nghi. Tống Mạch, chàng hãy nhớ kỹ, người trong lòng ta trong tim ta chỉ có chàng, bây gờ ta sẽ đem lần đầu tiên của ta và cũng là lần cuối cùng …cho chàng. Chàng hận ta cũng được, ngày mai đi giết ta cũng được, chuyện này, ta nhất định phải làm bởi vì ta không muốn bị chàng hiểu lầm."
Tay nàng lướt qua ngực hắn rồi từ từ đi xuống, cầm của hắn, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
Tống Mạch mở to mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt lạnh như băng sắc như dao: “Ta nói lần cuối, không muốn chết, buông ngay ra!" Nữ nhân này, mệt cho hắn vừa rồi còn mềm lòng với nàng! Nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng chỉ vì thế này? Nàng cho rằng hắn có thể ngu ngốc tin nàng nữa sao!
“Dừng tay, đồ dâm – phụ!"
Đường Hoan chẳng chịu chút ảnh hưởng nào của hắn, một tay cầm hắn, một tay nâng của mình lên cho hắn xem, “Tống Mạch, chàng nhìn nơi này đi, ngoại trừ chàng ra, ngoại trừ đêm động phòng hôm đó tướng công nhìn ra thì sau cũng không có ai được nhìn cả. Tống Mạch, chàng biết không, tướng công ta chưa kịp phá thân ta đã chết, sau khi thích chàng rồi, đây lại là chuyện mà ta cảm thấy may mắn nhất."
Tống Mạch đã sớm nhắm mắt, căm hận mắng nàng: “Ngươi không cần giả vờ đáng thương ở trước mắt ta nữa, cho dù ngươi có nói lời dễ nghe đến thế nào, có bịa đặt thế nào chăng nữa, nếu không dừng tay, đợi đến khi ta có được tự do, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!"
Đường Hoan mỉm cười sờ mặt hắn, bị hắn né tránh, nàng thuận thế khoác lên đầu vai hắn, tha thiết nói cho hắn nghe: “Ta không sợ, chết ở trong tay chàng, Thủy Tiên cam tâm tình nguyện. Tống Mạch, dù sao chàng đã khẳng định là sẽ không thích ta mà ta cũng sẽ không thích một ai khác, một mình sống trong cô đơn thì còn có ý nghĩa gì đâu? Chàng giết ta, đối với ta mà nói cũng là một loại giải thoát. Tống Mạch, ta thật sự rất thích chàng …"
Nàng hôn hắn, hắn mắng nàng. Đường Hoan không màng, hôn đến khi chính mình cũng rạo rực, cảm thấy phía dưới đã ổn rồi, nàng mới nâng người lên, nhích vật kia của hắn rồi từ từ ngồi xuống. Tính cả một lần trước khi vào mộng kia, nàng với hắn tốt xấu gì cũng đã làm 3 lượt rồi, cũng gọi là có chút kinh nghiệm. Lúc này Đường Hoan thật cẩn thận ngồi lên, đầu tiên nơi đó bị tách ra, sau đó bị đâm vào, mới vào có một chút, nàng đã thấy đau rồi.
Đường Hoan vội vàng ngừng lại, cũng không phải rời đi, chỉ là để nơi nào đó bất động, hít vào thật sâu nói: “Đau quá, Tống Mạch, chàng có cảm nhận được không? Nơi này ngoại trừ chàng thì chưa từng có nam nhân nào chạm vào. Tống Mạch, chàng, chàng có thể khiến nơi đó nhỏ đi một chút được không? Đau quá, ta sợ lắm."
Tống Mạch còn thở gấp hơn cả nàng, một nửa là phẫn nộ bất lực nhục nhã vì bị nàng ép buộc, nửa còn lại là nỗi căm hận vì cơ thể không chịu nghe lời của mình, “Ngươi cúi đi, cút ngay đi. Nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!"
“Ta đã nói rồi, ta cam tâm tình nguyện bị chàng giết."
Biết hắn tức giận, Đường Hoan cũng không hề trông cậy vào việc hắn sẽ phối hợp, nàng cố gắng nhớ lại sự săn sóc vừa rồi của Lâm Phái Chi, nhớ lại hai giấc mộng điên cuồng trước của nàng với Tống Mạch, nhớ đến mức mất hồn rạo rực, cơ thể căng cứng dần bình tĩnh lại, nơi đó cũng càng thêm ẩm ướt. Nàng tiếp tục ngồi xuống, cơn đau ngừng lại, tiếp tục đi xuống cho tới khi bị một cơn đau đớn kinh khủng đánh úp.
Nàng chống tay lên vai hắn, “Tống Mạch, chạm vào rồi phải không? Đây chính là bằng chứng ta vẫn luôn thủ thân vì chàng, bây giờ chàng phá nó, ta chính là người của chàng. Ta biết chàng không muốn nhưng ta thực sự rất vui vẻ. Tống Mạch, ta thích chàng lắm, vì chàng mà đau, vì chàng mà đổ máu, ta cũng vui vẻ chịu đựng." Dứt lời, nàng chịu đựng đau đớn, ngồi xuống không chút do dự.
“A…"
Cơn đau đớn quen thuộc lập tức ập tới, mặc dù không có đau đớn như 3 lần bị hắn đâm vào nhưng cũng đau đủ khiến Đường Hoan phải kêu lên. Nàng nắm chặt bả vai hắn, móng tay cắm vào đầu vai hắn, đâm vào. Nàng từ từ đi lên trên rồi lại từ từ hạ xuống, cứ qua lại vài lần như thế. Hắn lớn như vậy, ăn vào bụng thật vất vả, nhưng mà chuyện này cũng chẳng còn cách nào, dù sao cũng phải để tất cả đi vào mới được, cho tới khi lần sau cùng hắn hòa hợp, có bị hắn lắm cũng bớt đau.
“Dừng lại, ta bảo ngươi dừng lại."
Biết rõ không có khả năng, Tống Mạch vẫn ra sức vặn vẹo hai tay cố gắng thoát khỏi dây thừng, cố thoát ra để đẩy nữ nhân vô sỉ này đi rồi bóp chết nàng! Nhục nhã hôm nay nàng mang đến, cho dù phía dưới có mang đến cực hạn vui thích thì đó cũng chính là bằng chứng nhục nhã. Cho dù cơ thể có khát khao, cho dù cơ thể có phục tùng nàng, hắn cũng sẽ mãi mãi hận nữ nhân đã trêu đùa hắn này, càng hận chính mình đã ngớ ngẩn vờ tuân theo lời nàng ta!
“Dâm phụ, ngươi chờ đấy, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta sẽ giết ngươi!" Hắn vẫn không nhúc nhích, không hề hùa theo nàng, cũng không chịu để nàng cho hắn thấy cơ thể hắn đã phản bội hắn như thế nào, một lần cuối cùng nói cho nàng biết hắn hận bao nhiêu, nói cho nàng biết cho dù nàng có dâng bản thân mình lên cho hắn, Tống Mạch hắn cũng không mềm lòng chút nào.
Nữ nhân chết tiệt này, chiều hôm nay, hắn nên đẩy nàng ngã chết mới phải!
Đường Hoan vừa động, vừa khóc không ngừng: “Tống Mạch, chàng tức giận cái gì? Ta cũng không phải muốn làm chuyện đó với chàng đâu, chàng nghĩ bây giờ ta thoải mái lắm sao? Chàng lớn như vậy, cứng rắn như vậy, tựa như xé rách cả người ta ra, ta đau muốn chết rồi. Tống Mạch, ta là nữ nhân hư hỏng, cho dù ban ngày có kiêu ngạo bá đạo bao nhiêu, cơ thể này vẫn chỉ là một tiểu nữ nhân, chàng không tin lời của ta, không phải là ta cứ kiên cường là có thể kiên cường mãi được… A, tất cả đều vào rồi, đau quá …"
Cơ thể đã hoàn toàn ngồi trên đùi hắn, Đường Hoan không cử động, nàng ngả trên đầu vai hắn khóc lóc đau đớn, “Tống Mạch,thì ra làm nữ nhân của chàng lại đau đớn đến vậy. Chàng yên tâm, từ giờ về sau ta sẽ không dám mơ ước gì với chàng nữa. Tống Mạch, thực ra lần này ta không phải muốn hoan hảo với chàng, ta chỉ muốn chứng minh cho chàng thấy, ta trong sạch… Chàng, chàng đừng nóng giận. Đã là người của chàng rồi, ta sẽ, sẽ không bao giờ ép buộc chàng làm việc chàng không muốn nữa. Lát sau, nếu chàng có giết ta, ta cũng không hề oán hận một câu, nếu chàng ngại giết ta bẩn tay, vậy ta cam đoan với chàng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ dây dưa với chàng nữa."
Nàng chống lên bả vai hắn, chậm rãi nâng người lên, nhìn mày hắn càng nhăn càng sâu, nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt hắn. Sắp chuẩn bị rời khỏi, dường như mất hết sức lực, nàng lại ngã ngồi xuống. Bất ngờ xâm nhập, nàng kêu, hắn cũng rên thành tiếng, phía dưới rạo rực.
“A, ta, ta không cố ý, thực sự là chân quá mỏi, nơi đó lại đau … Tống Mạch, chàng đừng tức giận, ta đi ngay đây." Nàng cắn bả vai hắn, thở hổn hển bên cần cổ hắn một lát, rồi lúc này mới chậm chạp thả “hắn" ra, đứng dậy, đi xuống rồi lại ngã xuống đất.
Nàng khóc, vừa hấp tấp mặc lại quần áo, vừa nhìn Tống Mạch đang tức sùi bọt mép.
Nàng cố ý.
Giằng co hơn nửa ngày, cho dù là lùi bước hay là cưỡng bức hắn, cũng đều đã chọc hắn giận. Nhưng nếu không làm cái gì vậy thì rất đang tiếc, không bằng làm một nửa, một là ra vẻ không phải nàng cố ý ăn hắn, chỉ là muốn chứng minh trong sạch của bản thân, chỉ là muốn đem mình dâng cho hắn, như vậy mối hận của hắn với nàng sẽ nhẹ đi đôi chút. Hai là trong giấc mộng, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn phá thân, Đường Hoan hiểu rõ sở thích của Tống Mạch, đó chính là nam nhân dã man thô lỗ, hắn tuyệt đối không bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, cho nên bây giờ nàng nhân lúc không chế được tình huống mà tiến hành phá thân luôn, chờ đến lần sau hắn chủ động, nàng cũng bớt đau đớn. Cuối cùng, mặc dù Tống Mạch có tâm không cam tình không nguyện với nàng nhưng Đường Hoan tin tưởng, ít nhất là giờ này khắc này, thân thể hắn là hưởng thụ, thậm chí còn ước gì nàng tiếp tục động tác. Giờ nàng ngừng, hắn ngược lại sẽ nhớ kĩ ham muốn cầu mà không được khó chịu đến mức nào, sẽ âm thầm tưởng tượng không biết tư vị nếu làm tiếp sẽ như thế nào.
Giữa nam nhân và nữ nhân, rốt cuộc cũng chỉ có từng ấy chuyện. Lần này để Tống Mạch hưởng một nửa, lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ thầm muốn có lại một màn này. Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, có một lần tiếp xúc thân mật này, Tống Mạch cũng đâu có phản bội ai nên chẳng hề có cảm giác mắc tội. Như vậy chỉ cần nàng trốn hắn vài ngày, không kích thích mối hận của hắn, một thời gian sau, lửa giận của hắn tan biến, tư vị hoan hảo mới được một nửa sẽ ngày càng ảnh hưởng tới hắn. Chỉ cần Tống Mạch có dục vọng với nàng, thì cơ hội bắt lấy tim hắn của nàng sẽ càng lớn.
Mặc xiêm y vào, Đường Hoan khóc lóc tháo dây thừng cho hắn: “Tống Mạch, cái nên nói ta đều đã nói, giờ ta cởi trói cho chàng, sau đó ta sẽ về nhà ngay. Chàng bình tĩnh nghe nốt câu cuối này của ta, cửa phòng của ta luôn mở rộng, nếu chàng vẫn muốn giết ta, vậy ta chờ chàng."
Tống Mạch không nói gì, cho tới khi nàng đã cởi xong dây trói trên tay hắn chuẩn bị cởi những chỗ khác, hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một chữ: “Cút!" Hắn không muốn cho nàng nhìn thấy cơ thể của hắn nữa, liếc mắt một cái cũng không được!
Đường Hoan nghe lời “cút" đi, đến khi leo lên tường, vẫn không quên kêu đau hai tiếng, nàng ngồi trên bờ tường thoáng quay đầu lại. Tống Mạch vẫn nhắm mắt như cũ, Tống Mạch nhỏ thì tinh thần phấn chấn nhìn theo nàng.
Đúng là nam nhân khẩu thị tâm phi a…
Ha ha, tới khi ngươi rốt cuộc cũng thích rồi, lão nương lại cố tình không cho ngươi đấy. Muốn à? Vậy lần sau cứ chủ động tới đây tìm lão nương đi!
Nhưng mà chân đau mỏi cũng là thật sự, Đường Hoan thất tha thất thểu đi vào hậu viện, xoay người, đổ rạp xuống giường, lại gọi Thang Viên trong sương phòng tới, dặn nàng khóa chặt cửa dổ, sau đó dặn nàng nhớ ngủ trong phòng nàng.
Lời dễ nghe ai mà chẳng nói được. Một lát nữa, nếu Tống Mạch đến giết thật, nàng mới không ngồi yên chờ chết đâu, cho dù không thể xóa tan mối hận của hắn, cho dù chỉ có thể sống lâu thêm 1 tháng, nàng cũng vẫn muốn sống!
Trắng nõn tuấn mĩ, chính là bộ dáng lần đầu tiên nàng gặp kia.
Đêm đó nàng còn chưa kịp làm gì đã bị hắn một kiếm cứa cổ.
Nhưng lúc này nàng muốn sờ bao lâu thì sờ bấy lâu, muốn nhìn cái gì thì nhìn cái ấy.
Trong lòng vô cùng đắc ý, Đường Hoan sờ hàng lông mày xéo của hắn, sờ hàng mi dài nhỏ nhắn, sờ sống mũi anh tuấn, sờ cả khuôn mặt tuấn tú của hắn. Sờ đủ rồi nàng mới nhìn tới đôi môi có độ dày vừa đủ của hắn, ngón trỏ vuốt lên đó hai lần, sau đó nhẹ nhàng chọc vào.
Nhưng đúng lúc này Tống Mạch lại mở mắt.
Sau gáy rất đau đớn nhưng hắn còn chưa kịp nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, gương mặt của quả phụ kia đã tiến tới, càng ngày càng gần.
Dường như trong nháy mắt, Tống Mạch đã nhớ ra tất cả, hắn xoay mạnh sang một bên, miệng mắng to: “Tiện – phụ!"
Động tác của Đường Hoan chợt khựng lại, hắn bắt đầu giãy dụa kịch liệt, chân tay không thể cử động, thắt lưng và mông cũng không ngừng dừng sức giãy dụa, không biết là muốn đứng lên hay là muốn đẩy nàng xuống khỏi người hắn. Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể thoát được. Đường Hoan dường như đang xem diễn, nàng đang xem nam nhân này muốn phí công tốn sức đến thế nào, thầm buồn cười. Nàng đã trói Tống Mạch thành như vậy, ngoại trừ đầu và mông thì chỗ nào cũng không thể cử động.
Đầu mà trói lại thì cũng khó chấp nhận quá rồi, nàng sẽ rất luyến tiếc phải đối xử với nam nhân tốt của nàng như vậy. Hơn nữa, chốc lát sau kích tình dâng lên, nàng còn muốn hôn hắn nữa đó. Còn về phần thắt lưng và mông hắn, còn cần phải nói sao? Hắn càng điên lên, nàng càng vui vẻ.
Lui về phía sau, Đường Hoan tươi cười sờ lồng ngực phập phồng kịch liệt của hắn, “Tống Mạch, đừng chối bỏ, ta buộc rất chặt rất chặt, chàng không giãy ra được đâu. Hơn nữa, chàng có gọi người tới cứu cũng không được đâu, ai tới ta cũng không sợ, nếu chàng muốn để người ngoài nhìn thấy chàng bị một quả phụ cưỡi lên thì cứ việc gọi đi."
Không có nam nhân nào nguyện ý để người khác thấy cảnh này đâu.
Giãy dụa không xong, Tống Mạch nhắm chặt hai mắt cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ ngươi buông ra ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không, cho dù ngươi… trừ khi ngươi trói ta cả đời, chỉ cần ta có thể cử động, cho dù ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có biện pháp giết ngươi."
Dâm phụ này lột xiêm y của hắn ra, lại trần truồng ngồi trên đùi hắn. Tống Mạch không phải đồ ngốc, mặc dù không thể tin nổi trên đời lại có nữ nhân phóng đãng đến thế này, hắn cũng không thể không đối mặt với sự thật, đe dọa nàng sớm hủy bỏ ý định trong đầu.
Lỡ… một đại nam nhân bị nữ nhân ép buộc làm loại chuyện này, không còn gì có thể nhục nhã hơn.
Nhìn bộ dáng muốn sống muốn chết của hắn, Đường Hoan tỏ ra vô cùng khó hiểu, tựa vào vai hắn, bàn tay nhỏ bé vòng quanh trước hạt đậu đỏ trên ngực hắn, “Nghe chàng nói, giống như ta muốn ăn chàng vậy. Tống Mạch, đều bảo nữ nhân phải thủ trinh vì nam nhân, nếu thất trinh sẽ phải chết. Nhưng các nam nhân chỉ cần có tiền đều tam thê tứ thiếp, muốn nạp bao nhiêu phòng tiểu thiếp đều không sao. Rõ ràng là chẳng có ai yêu cầu nam nhân thủ trinh thay thê tử, vậy vì sao chàng phải tức giận ghê đến thế? Chốc lát sau chúng ta làm chuyện đó, truyền ra ngoài cũng là ta chịu thiệt, người bên ngoài chỉ biết hâm mộ chàng thôi, chàng còn có cái gì không muốn?" Sao viên thuốc chết tiệt kia còn chưa phát huy tác dụng?
“Bỏ ra!" Nàng sờ loạn trên người hắn, Tống Mạch hận không thể chặt tay nàng xuống!
“Vì sao muốn bỏ ra?" Đường Hoan ấn ấn hạt đậu đỏ đã trở nên cứng rắn kia, đầu cúi xuống, vừa thổi khí lên trên vừa cười hắn: “Chàng xem, nơi này của chàng cũng cứng lên rồi, giống y như ta. Tống Mạch, thực ra chàng cũng thích được ta sờ chứ gì?"
“Câm miệng!" Nếu có thể, giờ Tống Mạch chỉ muốn giết nữ nhân này.
Lần này Đường Hoan trở nên ngoan ngoãn lạ thường, oan ức đáp một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa. Nếu viên thuốc còn chưa phát huy tác dụng, nàng dẫn đường giúp hắn một chút cũng tốt.
Vì thế, ngay tại lúc Tống Mạch bởi vì nhắm mắt lại, lại bởi vì nữ nhân đó không nói mà không thể biết bước tiếp theo nàng sẽ làm cái gì, chợt có thứ gì đó rất ấm chạm vào ngực hắn, giống như con chó nhỏ hắn nuôi trước đây, rất thích liếm hắn. Chỉ có điều con chó nhỏ kia rất thích liếm ngón tay ngón chân hắn tỏ vẻ thân thiết, còn nữ nhân này lại …
“Cút ngay! Còn dám chạm vào ta, ta nhất định sẽ giết ngươi!" Hắn ghét cay ghét đắng loại nữ nhân không tuân thủ nữ tắc nói dối hết lần này tới lần khác, mà giờ khắc này, cơ thể hắn tự chủ trương phối hợp với nàng, ngay cả chính bản thân mình, Tống Mạch cũng thấy hận. Vì sao lại không thể khống chế được cơ chứ!
Đường Hoan không để ý tới hắn, hôn cả những nơi đã bị dây thừng trói chặt, nàng dịch về phía sau, cúi người xuống, hôn cả chỗ phía dưới dây thừng.
Mà khi mặt nàng hạ thấp dần, Tống Mạch nhỏ ở phía dưới càng thêm uy vũ to lớn. Nó hướng lên phía trên, có chút cản trở, Đường Hoan liến ấn nó xuống, hôn lên khu rừng rậm bên cạnh, càng hôn, càng cảm nhận rõ cơ bắp căng cứng của hắn, càng cảm nhận rõ sự phẫn nộ của Tống Mạch nhỏ trong tay.
Nam nhân mắng vài tiếng. Biết được nàng không nghe lọt nên không mắng nữa, cắn răng chiến đấu cùng với khát vọng trong lòng. Nữ nhân chết tiệt này, nàng lại dám chạm vào hắn thật, hắn nhất định sẽ khiến nàng chết không được tử tế!
Chỉ cần nhìn Tống Mạch nhỏ, Đường Hoan liền biết thuốc đã phát huy tác dụng đối với cơ thể Tống Mạch rồi cho nên nàng từ từ hôn lên trên, lưu luyến trên xương quai xanh của hắn, khi cắn khi liếm, ngón tay lại trêu chọc yết hầu đang không ngừng lên xuống của hắn, giọng nói mềm mại đáng yêu xen lẫn tiếng thở dốc mê người: “Tống Mạch, có phải chàng cảm thấy rất thoải mái hay không? Chàng xem, chàng đã như vậy rồi này. Tống Mạch, ta nghe người ta bảo, nam nhân chỉ có thể động tình với nữ nhân mình thích. Có lẽ chàng không thích ta nhiều như ta thích chàng nhưng nhất định là trong lòng chàng có ta, chỉ có điều chính chàng còn chưa biết, hoặc là, chàng không chịu thừa nhận chàng đã thích ta." Đường Hoan biết, những lời này nào có thể lừa được loại nam nhân như Lâm Phái Chi, nhưng Tống Mạch ngốc như vậy, nhất định sẽ tin là thật.
Tống Mạch không tin, nhưng lại nghi ngờ. Hắn tuyệt đối không thể thích nàng, vậy vì sao cơ thể hắn lại…
Mắt thấy nàng càng ngày càng phóng đãng, cơ thể lại càng ngày càng không chịu khống chế, Tống Mạch uy hiếp không được, đành vặn hết sức cố gắng bình tĩnh trở lại nghĩ cách khác. Tới khi khuôn mặt bị nàng nâng lên, cố gắng che giấu tức giận trong lòng, lần đầu tiên gọi tên nàng, “Thủy, Thủy Tiên, nếu nàng thực sự thích ta, vậy giờ hãy lập tức cởi trói cho ta, đợi thêm mấy ngày nữa ta sẽ thỉnh bà mối, quang minh chính đại lấy nàng vào cửa." Đối phó với loại nữ nhân vô liêm sỉ như vậy, hắn có lừa nàng cũng không thẹn với lương tâm.
Lấy nàng ư?
Đường Hoan trợn tròn mắt, đứng thẳng dậy, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng chăm chú quan sát sắc mặt Tống Mạch.
Gân xanh nổi đầy trên trán, mày chau lại, trên mặt cũng chỉ có mấy điểm hồng, so với việc do bị dâm dược phát tác thì nói là do kìm nén lửa giận còn đúng hơn. Hơn nữa, hắn còn có thể suy nghĩ ra cách lừa nàng, có thể thấy suy nghĩ của hắn vô cùng tỉnh táo.
Từ khi cho hắn uống thuốc tới khi khiêu khích không ngừng, đã gần nửa canh giờ trôi qua. Theo hiểu biết của Đường Hoan đối với loại thuốc này thì không thể nào có khả năng phản ứng lâu đến vậy.
Thuốc không phải đồ giả, Lâm Phái Chi không lừa nàng, mà Đường Hoan cũng tin tưởng cái mũi của mình. Nhưng bên dưới cơ thể nàng, Tống Mạch đang dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh cũng không phải giả.
Hay là Tống Mạch đã luyện thành bách độc bất xâm?
Không có khả năng. Thân thể thực sự của hắn có võ công cao cường đến vậy mà còn trúng độc, giờ chỉ là một gã giết heo, làm sao có thể lợi hại đến vậy?
Có lẽ nào bởi vì hắn đã trúng phải xuân dược mạnh nhất. Vì trúng dược nên mới nhập mộng, cho nên tất cả các xuân dược khác trong mộng đều không có hiệu quả với hắn? Hơn nữa, nàng chỉ có thể dùng bản lĩnh thật sự lừa hắn cam tâm tình nguyện hoan hảo với nàng, không thể dùng vật nào khác?
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, Đường Hoan đứng lên, ở sát bên cạnh nhìn Tống Mạch chằm chằm.
Tận mắt chứng kiến Tống Mạch nhỏ mau chóng ủ rũ, rốt cuộc Đường Hoan cũng tin, Tống Mạch thật sự không chịu ảnh hưởng của xuân dược. Phản ứng vừa rồi, tất cả đều do nàng khiêu khích mà ra.
Đường Hoan cảm thấy đau đầu, phiền chán trước giờ chưa từng có.
Tiếp tục hái hắn ư?
Trải qua một gậy đập gáy kia, có đánh chết Đường Hoan cũng không tin Tống Mạch sẽ cam tâm tình nguyện cho nàng hái nữa. Nơi đó cứng rắn là do hắn không khống chế được, nàng càng làm tới, hắn càng hận nàng. Nếu hái thật, một tháng tiếp theo, nàng có thể tránh thoát được sự đuổi giết của hắn đã là mạng lớn, còn trông cậy gì vào việc hắn sẽ thích mình chứ?
Nửa đường từ bỏ?
Cho dù nàng có bỏ dở nửa chừng, mối hận của hắn cũng đã bén rễ, hắn sẽ không bởi vì nàng buông tay mà quên đi sỉ nhục đêm nay đâu.
Đường Hoan nghĩ đến điên rồi.
Nàng chỉ biết sẽ không thể nào qua được cửa này dễ dàng đâu.
Tống Mạch đã một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì, cho rằng nữ nhân này đã tin lời mình, không khỏi sinh ra một tia hy vọng, tiếp tục lựa lời khuyên nàng: “"Thủy Tiên, nàng mở trói cho ta đi, sẽ không có nam nhân nào đồng ý làm thế này đâu. Giờ ta đã biết tâm ý của nàng rồi, nàng hãy cho ta một chút thời gian chuẩn bị, chỉ cần bây giờ nàng buông tay, ta nhất định sẽ không nuốt lời."
Đường Hoan cười lạnh. Sẽ không nuốt lời sao? Vậy lời uy hiếp giết chết nàng chắc cũng không nuốt đâu nhỉ?
Tỉnh táo lại, Đường Hoan chậm rãi ngồi lại lên đùi Tống Mạch, tựa vào vai hắn, “Tống Mạch, chàng nói thật à? Chàng thật sự thích ta, đồng ý lấy ta?"
Tống Mạch cố kìm nén chán ghét trong lòng, bình tĩnh đáp lời nàng: “Đúng."
Đường Hoan ngẩng đầu, ôm cổ hắn rồi khẽ nói bên tai hắn: “Vậy chàng để ta hôn một cái đi, hôn một cái, ta sẽ tin. Tống Mạch, bình thường chàng luôn lạnh lùng với ta, giờ đột nhiên đối tốt với ta, ta thật sự không thể tin được. Chàng để ta hôn một cái, nếu chàng thật sự thích ta, ta có thể cảm nhận được."
Tống Mạch đang định quay đầu tránh né nàng nhưng nghe nàng nói thế, hắn dừng lại, do dự một lát, rồi đồng ý. Chỉ cần có thể đánh tan nghi ngờ trong lòng nàng, chỉ cần nàng không làm như vậy với hắn, hôn một cái, coi như hắn nuốt phải ruồi bọ.
Dù Đường Hoan không thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn nhưng nàng cũng biết miệng hắn thì nói lời rất lọt tai còn trong lòng nhất định đang mắng nàng kìa. Không sao cả, hắn lừa nàng, không phải nàng cũng đang lừa hắn sao?
“Tống Mạch, chàng đồng ý rồi, ta rất vui."
Nàng nâng mặt hắn lên, hôn từ vành tai hắn rồi chậm rãi đi tới môi hắn.
Người tỉnh táo khác hẳn người bất tỉnh, nghĩ tới việc nam nhân này trong lòng chán ghét nàng kinh khủng mà vẫn phải ngoan ngoãn ngồi yên cho nàng hôn, Đường Hoan thực sự rất muốn cười. Nàng càng hôn càng mềm mại mê người, từ từ tiến gần tới môi hắn, miệng khẽ hừ nhẹ, dùng giọng nói quyến rũ nhất mê hoặc nhất nói với hắn: “Tống Mạch, ta rất thích chàng, đến nằm mơ cũng muốn như vậy, ưm…"
Tống Mạch lần đầu tiên thân thiết với nữ nhân như vậy, muốn tránh nhưng lại sợ nàng sinh nghi, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng chọc ngứa, chịu đựng hơi thở ấm áp của nàng, chịu đựng tiếng ngâm nga yêu kiều của nàng, chịu đựng ngực mềm của nàng cọ xát ngực hắn, chịu đựng nàng không biết là cố ý hay vô tình mà cọ xát nơi phía dưới của hắn. Rốt cuộc, khi môi nàng chạm vào môi hắn, khi lưỡi nàng nghịch ngợm trong miệng hắn, tựa như được giải thoát, hắn vội vã đuổi nàng đi: “Được rồi, nàng đã hôn…"
“Tống Mạch, ta thật sự rất thích chàng."
Đường Hoan dùng ngữ điệu đầy bi thương thốt lên, nhân lúc hắn còn đang sửng sốt, môi nàng nhanh chóng dâng lên, tham lam đi vào, gắn chặt với đầu lưỡi của hắn triền miên liếm mút.
Trước khi Tống Mạch kịp sinh ra cảm giác chán ghét, phẫn nộ hay rung động, cơ thể đã đi trước hắn rồi. Nơi nào đó của hắn bừng bừng phấn chấn.
Ngây ngẩn chỉ trong chớp mắt thôi, hắn lập tức quay đầu né tránh nàng, giọng nói nghiêm khắc lạnh như băng: “Được rồi, buông ta ra! Thủy Tiên, trước khi ta và nàng có danh phận, ta không muốn như vậy."
Đường Hoan véo mạnh vào đùi một cái, rồi ngả vào vai hắn, khóc to: “Tống Mạch, chàng đừng lừa ta, thực ra chàng không hề muốn để ta hôn. Ta biết, những lời nói vừa rồi của chàng đều là nói dối, chỉ vì muốn ta buông chàng ra mà thôi. Nhưng chàng yên tâm, cho tới bây giờ, suy nghĩ của chàng làm sao ta không hiểu. Dưa xanh hái không ngọt, chàng đã không thích ta, ngay cả ta có chủ động đưa đến chàng cũng không muốn ta, vậy ta cứ dây dưa với chàng thì có ích gì? Tống Mạch, ta biết ta sai rồi, chàng tha thứ cho ta một lần được không? Coi như việc này chưa từng xảy ra, đừng hận ta, được không?"
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên người hắn.
Nàng, vậy mà lại khóc?
Tống Mạch chợt lại nhớ tới lúc nàng bị hắn dọa chém tay vẫn cứ bình tĩnh thong dong đùa giỡn hắn, nhớ tới bộ dang ai đó kiêu ngạo chống hông đứng cạnh bờ tường. Nữ nhân không sợ trời sợ đất ấy, vậy mà cũng biết khóc sao?
Nhưng hắn lại nhớ tới nàng nhát gan dán sát vào cây thang, ngoan ngoãn cầu xin tha thứ. Nói đến nói đi, dù sao nàng cũng vẫn là nữ nhân.
“Ta đồng ý với nàng."
Bỏ đi, nàng dù sao cũng chỉ là một quả phụ không nơi nương tựa, chỉ cần nàng thả hắn, sau này không dây dưa nữa, hắn có thể tha thứ cho nàng.
“Thật chứ?" Đường Hoan ngẩng đầu, giọng nói tràn ngập vui vẻ.
Tống Mạch vẫn nhắm mắt lại như cũ, biết nàng nhất định vẫn đang dõi theo hắn, liền gật đầu, “Nàng mau mặc đồ lại, sau đó cởi bỏ dây trói tay cho ta rồi đi đi, những cái khác ta sẽ tự tháo. Sau này, chỉ cần nàng không chọc ta, ta sẽ không tìm nàng gây phiền toái, chúng ta nước giếng không phạm nước sông."
“Tống Mạch, chàng thật tốt."
Đường Hoan nói với hắn sau đó nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn, nàng nhỏ nhẹ hỏi: “Tống Mạch, có phải chàng chưa bao giờ tin ta thật sự thích chàng đúng không? Có phải chàng thấy ta câu tam đáp tứ, ai cũng có thể làm chồng được? Nhưng chàng biết không, lời nói thủ thân như ngọc của ta đối với chàng lúc trước đúng là sự thật. Tống Mạch, ta không dám ôm hy vọng xa với đối với chàng nhưng ta muốn chứng minh cho chàng một chuyện. Đó là Thủy Tiên ta từ trước tới nay vẫn luôn giữ thân trong sạch, bất kể ta có giao thiệp với bao nhiêu gã nam nhân thì cũng chưa bao giờ để cho bọn họ chiếm được nửa điểm tiện nghi. Tống Mạch, chàng hãy nhớ kỹ, người trong lòng ta trong tim ta chỉ có chàng, bây gờ ta sẽ đem lần đầu tiên của ta và cũng là lần cuối cùng …cho chàng. Chàng hận ta cũng được, ngày mai đi giết ta cũng được, chuyện này, ta nhất định phải làm bởi vì ta không muốn bị chàng hiểu lầm."
Tay nàng lướt qua ngực hắn rồi từ từ đi xuống, cầm của hắn, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
Tống Mạch mở to mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt lạnh như băng sắc như dao: “Ta nói lần cuối, không muốn chết, buông ngay ra!" Nữ nhân này, mệt cho hắn vừa rồi còn mềm lòng với nàng! Nói nhiều như vậy rốt cuộc cũng chỉ vì thế này? Nàng cho rằng hắn có thể ngu ngốc tin nàng nữa sao!
“Dừng tay, đồ dâm – phụ!"
Đường Hoan chẳng chịu chút ảnh hưởng nào của hắn, một tay cầm hắn, một tay nâng của mình lên cho hắn xem, “Tống Mạch, chàng nhìn nơi này đi, ngoại trừ chàng ra, ngoại trừ đêm động phòng hôm đó tướng công nhìn ra thì sau cũng không có ai được nhìn cả. Tống Mạch, chàng biết không, tướng công ta chưa kịp phá thân ta đã chết, sau khi thích chàng rồi, đây lại là chuyện mà ta cảm thấy may mắn nhất."
Tống Mạch đã sớm nhắm mắt, căm hận mắng nàng: “Ngươi không cần giả vờ đáng thương ở trước mắt ta nữa, cho dù ngươi có nói lời dễ nghe đến thế nào, có bịa đặt thế nào chăng nữa, nếu không dừng tay, đợi đến khi ta có được tự do, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!"
Đường Hoan mỉm cười sờ mặt hắn, bị hắn né tránh, nàng thuận thế khoác lên đầu vai hắn, tha thiết nói cho hắn nghe: “Ta không sợ, chết ở trong tay chàng, Thủy Tiên cam tâm tình nguyện. Tống Mạch, dù sao chàng đã khẳng định là sẽ không thích ta mà ta cũng sẽ không thích một ai khác, một mình sống trong cô đơn thì còn có ý nghĩa gì đâu? Chàng giết ta, đối với ta mà nói cũng là một loại giải thoát. Tống Mạch, ta thật sự rất thích chàng …"
Nàng hôn hắn, hắn mắng nàng. Đường Hoan không màng, hôn đến khi chính mình cũng rạo rực, cảm thấy phía dưới đã ổn rồi, nàng mới nâng người lên, nhích vật kia của hắn rồi từ từ ngồi xuống. Tính cả một lần trước khi vào mộng kia, nàng với hắn tốt xấu gì cũng đã làm 3 lượt rồi, cũng gọi là có chút kinh nghiệm. Lúc này Đường Hoan thật cẩn thận ngồi lên, đầu tiên nơi đó bị tách ra, sau đó bị đâm vào, mới vào có một chút, nàng đã thấy đau rồi.
Đường Hoan vội vàng ngừng lại, cũng không phải rời đi, chỉ là để nơi nào đó bất động, hít vào thật sâu nói: “Đau quá, Tống Mạch, chàng có cảm nhận được không? Nơi này ngoại trừ chàng thì chưa từng có nam nhân nào chạm vào. Tống Mạch, chàng, chàng có thể khiến nơi đó nhỏ đi một chút được không? Đau quá, ta sợ lắm."
Tống Mạch còn thở gấp hơn cả nàng, một nửa là phẫn nộ bất lực nhục nhã vì bị nàng ép buộc, nửa còn lại là nỗi căm hận vì cơ thể không chịu nghe lời của mình, “Ngươi cúi đi, cút ngay đi. Nếu không ta nhất định sẽ giết ngươi!"
“Ta đã nói rồi, ta cam tâm tình nguyện bị chàng giết."
Biết hắn tức giận, Đường Hoan cũng không hề trông cậy vào việc hắn sẽ phối hợp, nàng cố gắng nhớ lại sự săn sóc vừa rồi của Lâm Phái Chi, nhớ lại hai giấc mộng điên cuồng trước của nàng với Tống Mạch, nhớ đến mức mất hồn rạo rực, cơ thể căng cứng dần bình tĩnh lại, nơi đó cũng càng thêm ẩm ướt. Nàng tiếp tục ngồi xuống, cơn đau ngừng lại, tiếp tục đi xuống cho tới khi bị một cơn đau đớn kinh khủng đánh úp.
Nàng chống tay lên vai hắn, “Tống Mạch, chạm vào rồi phải không? Đây chính là bằng chứng ta vẫn luôn thủ thân vì chàng, bây giờ chàng phá nó, ta chính là người của chàng. Ta biết chàng không muốn nhưng ta thực sự rất vui vẻ. Tống Mạch, ta thích chàng lắm, vì chàng mà đau, vì chàng mà đổ máu, ta cũng vui vẻ chịu đựng." Dứt lời, nàng chịu đựng đau đớn, ngồi xuống không chút do dự.
“A…"
Cơn đau đớn quen thuộc lập tức ập tới, mặc dù không có đau đớn như 3 lần bị hắn đâm vào nhưng cũng đau đủ khiến Đường Hoan phải kêu lên. Nàng nắm chặt bả vai hắn, móng tay cắm vào đầu vai hắn, đâm vào. Nàng từ từ đi lên trên rồi lại từ từ hạ xuống, cứ qua lại vài lần như thế. Hắn lớn như vậy, ăn vào bụng thật vất vả, nhưng mà chuyện này cũng chẳng còn cách nào, dù sao cũng phải để tất cả đi vào mới được, cho tới khi lần sau cùng hắn hòa hợp, có bị hắn lắm cũng bớt đau.
“Dừng lại, ta bảo ngươi dừng lại."
Biết rõ không có khả năng, Tống Mạch vẫn ra sức vặn vẹo hai tay cố gắng thoát khỏi dây thừng, cố thoát ra để đẩy nữ nhân vô sỉ này đi rồi bóp chết nàng! Nhục nhã hôm nay nàng mang đến, cho dù phía dưới có mang đến cực hạn vui thích thì đó cũng chính là bằng chứng nhục nhã. Cho dù cơ thể có khát khao, cho dù cơ thể có phục tùng nàng, hắn cũng sẽ mãi mãi hận nữ nhân đã trêu đùa hắn này, càng hận chính mình đã ngớ ngẩn vờ tuân theo lời nàng ta!
“Dâm phụ, ngươi chờ đấy, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ta sẽ giết ngươi!" Hắn vẫn không nhúc nhích, không hề hùa theo nàng, cũng không chịu để nàng cho hắn thấy cơ thể hắn đã phản bội hắn như thế nào, một lần cuối cùng nói cho nàng biết hắn hận bao nhiêu, nói cho nàng biết cho dù nàng có dâng bản thân mình lên cho hắn, Tống Mạch hắn cũng không mềm lòng chút nào.
Nữ nhân chết tiệt này, chiều hôm nay, hắn nên đẩy nàng ngã chết mới phải!
Đường Hoan vừa động, vừa khóc không ngừng: “Tống Mạch, chàng tức giận cái gì? Ta cũng không phải muốn làm chuyện đó với chàng đâu, chàng nghĩ bây giờ ta thoải mái lắm sao? Chàng lớn như vậy, cứng rắn như vậy, tựa như xé rách cả người ta ra, ta đau muốn chết rồi. Tống Mạch, ta là nữ nhân hư hỏng, cho dù ban ngày có kiêu ngạo bá đạo bao nhiêu, cơ thể này vẫn chỉ là một tiểu nữ nhân, chàng không tin lời của ta, không phải là ta cứ kiên cường là có thể kiên cường mãi được… A, tất cả đều vào rồi, đau quá …"
Cơ thể đã hoàn toàn ngồi trên đùi hắn, Đường Hoan không cử động, nàng ngả trên đầu vai hắn khóc lóc đau đớn, “Tống Mạch,thì ra làm nữ nhân của chàng lại đau đớn đến vậy. Chàng yên tâm, từ giờ về sau ta sẽ không dám mơ ước gì với chàng nữa. Tống Mạch, thực ra lần này ta không phải muốn hoan hảo với chàng, ta chỉ muốn chứng minh cho chàng thấy, ta trong sạch… Chàng, chàng đừng nóng giận. Đã là người của chàng rồi, ta sẽ, sẽ không bao giờ ép buộc chàng làm việc chàng không muốn nữa. Lát sau, nếu chàng có giết ta, ta cũng không hề oán hận một câu, nếu chàng ngại giết ta bẩn tay, vậy ta cam đoan với chàng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ dây dưa với chàng nữa."
Nàng chống lên bả vai hắn, chậm rãi nâng người lên, nhìn mày hắn càng nhăn càng sâu, nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu trên mặt hắn. Sắp chuẩn bị rời khỏi, dường như mất hết sức lực, nàng lại ngã ngồi xuống. Bất ngờ xâm nhập, nàng kêu, hắn cũng rên thành tiếng, phía dưới rạo rực.
“A, ta, ta không cố ý, thực sự là chân quá mỏi, nơi đó lại đau … Tống Mạch, chàng đừng tức giận, ta đi ngay đây." Nàng cắn bả vai hắn, thở hổn hển bên cần cổ hắn một lát, rồi lúc này mới chậm chạp thả “hắn" ra, đứng dậy, đi xuống rồi lại ngã xuống đất.
Nàng khóc, vừa hấp tấp mặc lại quần áo, vừa nhìn Tống Mạch đang tức sùi bọt mép.
Nàng cố ý.
Giằng co hơn nửa ngày, cho dù là lùi bước hay là cưỡng bức hắn, cũng đều đã chọc hắn giận. Nhưng nếu không làm cái gì vậy thì rất đang tiếc, không bằng làm một nửa, một là ra vẻ không phải nàng cố ý ăn hắn, chỉ là muốn chứng minh trong sạch của bản thân, chỉ là muốn đem mình dâng cho hắn, như vậy mối hận của hắn với nàng sẽ nhẹ đi đôi chút. Hai là trong giấc mộng, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn phá thân, Đường Hoan hiểu rõ sở thích của Tống Mạch, đó chính là nam nhân dã man thô lỗ, hắn tuyệt đối không bao giờ biết thương hương tiếc ngọc, cho nên bây giờ nàng nhân lúc không chế được tình huống mà tiến hành phá thân luôn, chờ đến lần sau hắn chủ động, nàng cũng bớt đau đớn. Cuối cùng, mặc dù Tống Mạch có tâm không cam tình không nguyện với nàng nhưng Đường Hoan tin tưởng, ít nhất là giờ này khắc này, thân thể hắn là hưởng thụ, thậm chí còn ước gì nàng tiếp tục động tác. Giờ nàng ngừng, hắn ngược lại sẽ nhớ kĩ ham muốn cầu mà không được khó chịu đến mức nào, sẽ âm thầm tưởng tượng không biết tư vị nếu làm tiếp sẽ như thế nào.
Giữa nam nhân và nữ nhân, rốt cuộc cũng chỉ có từng ấy chuyện. Lần này để Tống Mạch hưởng một nửa, lần sau gặp lại, hắn nhất định sẽ thầm muốn có lại một màn này. Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, có một lần tiếp xúc thân mật này, Tống Mạch cũng đâu có phản bội ai nên chẳng hề có cảm giác mắc tội. Như vậy chỉ cần nàng trốn hắn vài ngày, không kích thích mối hận của hắn, một thời gian sau, lửa giận của hắn tan biến, tư vị hoan hảo mới được một nửa sẽ ngày càng ảnh hưởng tới hắn. Chỉ cần Tống Mạch có dục vọng với nàng, thì cơ hội bắt lấy tim hắn của nàng sẽ càng lớn.
Mặc xiêm y vào, Đường Hoan khóc lóc tháo dây thừng cho hắn: “Tống Mạch, cái nên nói ta đều đã nói, giờ ta cởi trói cho chàng, sau đó ta sẽ về nhà ngay. Chàng bình tĩnh nghe nốt câu cuối này của ta, cửa phòng của ta luôn mở rộng, nếu chàng vẫn muốn giết ta, vậy ta chờ chàng."
Tống Mạch không nói gì, cho tới khi nàng đã cởi xong dây trói trên tay hắn chuẩn bị cởi những chỗ khác, hắn chỉ lạnh lùng nói đúng một chữ: “Cút!" Hắn không muốn cho nàng nhìn thấy cơ thể của hắn nữa, liếc mắt một cái cũng không được!
Đường Hoan nghe lời “cút" đi, đến khi leo lên tường, vẫn không quên kêu đau hai tiếng, nàng ngồi trên bờ tường thoáng quay đầu lại. Tống Mạch vẫn nhắm mắt như cũ, Tống Mạch nhỏ thì tinh thần phấn chấn nhìn theo nàng.
Đúng là nam nhân khẩu thị tâm phi a…
Ha ha, tới khi ngươi rốt cuộc cũng thích rồi, lão nương lại cố tình không cho ngươi đấy. Muốn à? Vậy lần sau cứ chủ động tới đây tìm lão nương đi!
Nhưng mà chân đau mỏi cũng là thật sự, Đường Hoan thất tha thất thểu đi vào hậu viện, xoay người, đổ rạp xuống giường, lại gọi Thang Viên trong sương phòng tới, dặn nàng khóa chặt cửa dổ, sau đó dặn nàng nhớ ngủ trong phòng nàng.
Lời dễ nghe ai mà chẳng nói được. Một lát nữa, nếu Tống Mạch đến giết thật, nàng mới không ngồi yên chờ chết đâu, cho dù không thể xóa tan mối hận của hắn, cho dù chỉ có thể sống lâu thêm 1 tháng, nàng cũng vẫn muốn sống!
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân