7 Ngày Ân Ái
Chương 20: – Quyết định của Ngu Ngọc
Úc Noãn Tâm có chút sợ hãi, biệt thự trước mắt đẹp như trong truyện cổ tích, nàng không cách gì đem tòa nhà to lớn này và người đàn ông cẩn mật thần bí trước mặt đặt chung một chỗ. Trong ấn tượng của nàng, hắn chỉ là một thương nhân lo kiếm tiền, khắp người đầy mùi tiền, không ngờ óc thẩm mỹ của hắn lại cao như thế.
Còn đang suy nghĩ thì Úc Noãn Tâm lại bị một quang cảnh khác làm cho hết hồn.
Chỉ thấy trước cổng biệt thự có hai tốp người xếp hàng, bên tay phải là tốp người phục vụ trong trang phục đẹp đẽ xinh xắn, bên tay trái lại là nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen, xung quanh gió lạnh thổi phần phật, khiến cho nơi này toát lên vẻ giàu sang quý phái tột bậc.
Bọn họ ai ai cũng cung kính, đứng dọc theo lối đi đến tận sảnh chính, khi thấy Hoắc Thiên Kình nháy mắt thì nghiêm chỉnh cúi người, lễ phép nói: "Hoan nghênh Hoắc tiên sinh, Úc tiểu thư !"
Hoắc Thiên Kình không tỏ vẻ gì, cánh tay rắn chắc ôm ngang hông Úc Noãn Tâm, chậm rãi đi vào đại sảnh trong ánh mắt cung kính của những người làm.
Mọi thứ hiện ra như một giấc mộng không có thật, khiến Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mất một lúc.
"Nơi này… còn có ai nữa không ?" Trong lúc những người phục vụ bắt đầu bận bịu vì ông chủ đến, Úc Noãn Tâm nhìn quanh phòng ăn xa hoa lộng lẫy, khẽ cất tiếng hỏi.
"7 ngày này chỉ có cô và tôi!" Hoắc Thiên Kình không phí một câu nào, xoay người đi lên lầu.
Úc Noãn Tâm khẽ run lên…
Chỉ có 2 người, lại cần nhiều người phục vụ như thế sao ?
"Còn không lên à?"
Hoắc Thiên Kình thấy Úc Noãn Tâm không đi theo thì dừng bước, dáng người cao lớn đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, như một quân vương ngạo mạn liếc nhìn nàng.
"A…" Úc Noãn Tâm lập tức phản ứng, khẽ thở ra một hơi, tuy nàng không biết hắn rốt cuộc là muốn thế nào, nhưng vẫn theo hắn đi lên.
"Cái gì? Cô nói lại lần nữa xem! Sao lại như thế được?"
Trong một căn phòng xa hoa, Ngu Ngọc mở to mắt nhìn quản lý là Tiểu Ưu, giọng nói cũng vì tin tức vừa mới nghe được mà trở nên vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Ưu nhìn Ngu Ngọc, thở nhẹ một hơi rồi nói: "Là tuyệt đối chính xác, hôm nay tôi đã tìm trợ lý riêng của Hoắc tiên sinh và hỏi qua việc này rồi."
Ánh mắt Ngu Ngọc lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng.
Tiểu Ưu không khó nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Ngu Ngọc nên nắm lấy tay cô ta rồi hỏi: "Có phải là gần đây cô quá lo đóng phim mà lạnh nhạt với Hoắc tiên sinh hay không? Nếu không anh ta đi nghỉ, một việc lớn như vậy, sao lại không nói cho cô biết?"
"Tiểu Ưu, tình cảnh của tôi không phải là cô không biết, đúng vậy, tôi quả là rất bận, phải tiếp rất nhiều người, có điều đối với Hoắc tiên sinh thì đương nhiên tôi luôn chú ý từng giờ từng khắc, chỉ cần anh ta mở miệng, thời gian của tôi đều là của anh ta." Ngu Ngọc nhíu mày, ngồi xuống ghế sofa với vẻ nóng nảy.
Tiểu Ưu khẽ lắc đầu. "Theo tôi thấy, trong việc này nhất định có hiểu lầm gì đó rồi. Cô nghĩ xem, có phải là Hoắc tiên sinh đã đọc được tin tức trên báo rồi tức giận hay không, nói cho cùng thì gần đây luôn có tin đồn về cô mà."
"Tôi và gã diễn viên kia căn bản là chẳng có gì hết, báo chí thích đoán bừa viết bậy thì tôi cũng chẳng có cách nào, trong lòng tôi chỉ có một mình Hoắc Thiên Kình thôi!" Giọng Ngu Ngọc có chút không vui, thế nhưng như thế thì lại càng đẹp hơn, càng khiến đàn ông mê mẩn tâm thần.
"Ngu Ngọc, cô nói những chuyện này tôi đều biết, có điều Hoắc tiên sinh thì không biết đâu."
Tiểu Ưu cũng đã ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt Ngu Ngọc đang rất nặng nề, "Trong lòng cô chỉ có một mình Hoắc tiên sinh, nhưng còn anh ta? Cô nghĩ xem, trước đây mỗi năm đi nghỉ anh ta đều đưa cô đi theo, năm nay tại sao lại khác với lệ thường như vậy? Cô phải trói anh ta lại thôi, nếu không sự nghiệp của cô không có gì bảo đảm được đâu."
Ngu Ngọc nghe xong, ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi nói: "E là chúng ta đã quá lo rồi, có thể anh ta chỉ muốn một mình được yên tĩnh thôi."
"Cô không phải là ngây thơ như thế chứ ?"
Tiểu Ưu trừng mắt nhìn Ngu Ngọc, nói: "Cô là người đàn bà ở bên cạnh anh ta lâu ngày nhất, lẽ nào còn không hiểu rõ anh ta? Lần này anh ta sắp xếp đi nghỉ đến một tuần, lẽ nào trong một tuần đó lại không cần đàn bà bồi tiếp bên mình? Ma nó mới tin!"
Ngu Ngọc rên lên một tiếng, nói: "Tôi biết, có điều, Tiểu Ưu, cô đừng quên, người đàn bà ở bên cạnh anh ta lâu ngày nhất không phải là tôi, mà là vị hôn thê của anh ta, là thiên kim họ Phương, Phương Nhan !"
"Bà cô của tôi ơi, lúc này rồi mà cô vẫn có thể nghĩ đến cô ta à? Nếu Hoắc tiên sinh quả thật quan tâm đến vị hôn thê của anh ta, thì bao nhiêu năm nay đã không giữ cô ở bên cạnh rồi. Đàn ông mà, được voi đòi tiên, tôi đã hỏi qua trợ lý của anh ta, hiện nay tiểu thư họ Phương vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở nhà, ngay từ đầu đã không đi nghỉ!" Tiểu Ưu nói.
Ngu Ngọc khẽ run lên, một lúc sau mới tỏ vẻ hơi nghi ngờ …
"Lẽ nào anh ta quả thật đi một mình? Theo chỗ tôi biết, gần đây anh ta không có gặp gỡ cô gái nào mới."
Tiểu Ưu tựa người trên sofa, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc. hai người trầm mặc một lúc, Tiểu Ưu đột nhiên ngồi thẳng người lên, dường như đã nghĩ ra điều gì.
"Thế nào rồi?" Ngu Ngọc bị Tiểu Ưu làm cho hết hồn.
"Ngu Ngọc, tôi nghĩ ra rồi!" Giọng Tiểu Ưu có chút gấp rút, trong lúc vô tình đã nhíu mày lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Nghĩ ra cái gì? Nói đi!" Ngu Ngọc nóng nảy giục.
Tiểu Ưu nhìn Ngu Ngọc. "Con nhỏ diễn viên tép riu đó cô còn nhớ không? Tên là gì nhỉ, à, là Úc Noãn Tâm!"
"Úc Noãn Tâm?" Ngu Ngọc tỏ vẻ bất mãn. "Cô ta? Cô ta thế nào?"
Úc Noãn Tâm, người con gái này, làm sao Ngu Ngọc có thể quên được, chọn cô ta đóng chung vốn chỉ là muốn thừa cơ làm nhục cô ta mà thôi, không ngờ cô ta không biết gặp vận may gì, lại khiến cả đoàn phim không truy cứu chuyện cô ta vi phạm hợp đồng.
Vì chuyện này Ngu Ngọc đã bực tức khá lâu rồi.
Tiểu Ưu thấy vậy vội vàng nói: "Tôi cũng vừa mới nghe ngóng được, hai ngày trước, Úc Noãn Tâm là tâm điểm của báo chí, chẳng phải là vì chuyện của Cổ tiên sinh và đoàn làm phim đó sao? Nhưng hiện nay sóng yên gió lặng rồi, hóa ra tất cả đều là do Hoắc tiên sinh ra mặt xử lý !"
"Cái gì?"
Ngu Ngọc hoảng hốt đứng dậy, níu lấy Tiểu Ưu. "Cô là nói Úc Noãn Tâm thoát nạn lần này toàn là nhờ… Hoắc Thiên Kình?"
"Ừ!"
Tiểu Ưu gật gật đầu. "Vì vậy tôi đoán… phải chăng Hoắc tiên sinh đã có hứng thú đối với cô ta, đến nỗi đi nghỉ cũng đem cô ta cùng đi."
"Không thể nào!" Sắc mặt Ngu Ngọc rõ ràng có chút kích động, ngón tay vô tình đã run lên. "Tôi biết trong lòng Hoắc Thiên Kình …
Câu này, Ngu Ngọc nói là biết, nhưng thật ra, một chút cũng không biết. Tuy rằng cô ở bên hắn nhiều năm, thế nhưng, cô vẫn không hiểu nổi người đàn ông này, đặc biệt là những lúc hắn im lìm, cô vĩnh viễn không biết rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Ưu dường như cũng thấy được, khẽ thở ra một hơi: "Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, chẳng qua… tôi luôn cảm thấy cô ta và Hoắc tiên sinh có chuyện gì đó, nếu không thì rõ ràng là cô đã để ý cái vòng cổ đó, Hoắc tiên sinh sao lại đem cho cô ta…"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Ngu Ngọc lớn tiếng ngắt lời Tiểu Ưu, giơ tay chụp lấy bình hoa trên bàn ném mạnh.
Xoảng một tiếng, chiếc bình tinh xảo đã vỡ tan, hoa tươi cắm trong đó cũng rơi lả tả.
Ngu Ngọc là ảnh hậu, trước mặt người ngoài và báo chí, cô mãi mãi là một người cao nhã, những hành vi lỗ mãng tầm thường như thế này chỉ xuất hiện trước mặt Tiểu Ưu mà thôi.
"Ngu Ngọc…"
"Tiểu Ưu, cô có thể khẳng định suy đoán của cô không ?" Giọng nói của Ngu Ngọc đã trở thành vừa lạnh vừa sắc, mấy ngón tay trắng xanh cũng đột nhiên run lên.
Tiểu Ưu ngẫm nghĩ rồi gật đầu. "Thà tin là có, chớ ngờ rằng không. Úc Noãn Tâm xinh đẹp hơn người, đã là đàn ông thì ắt sẽ say mê, cho nên Hoắc tiên sinh…"
"Xinh đẹp hơn người ?"
Ngu Ngọc cười lạnh, ngạo mạn nhìn Tiểu Ưu. "Tôi thừa nhận cô ta rất xinh đẹp, có điều trong cái nghề này, không phải có nhan sắc là có thể làm bừa được, còn phải xem thủ đoạn nữa! Ngu Ngọc này ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình chờ đợi đã nhiều năm như vậy, anh ta buồn vui yêu ghét tôi đều hiểu rõ nhất, tôi không tin một con nhỏ ti toe như cô ta lại biết những trò dụ dỗ đàn ông!"
"Nói không sai, tuy nhiên chúng ta cũng không thể quá chú ý vào việc này được. Hai ngày nữa chính là ngày bình chọn Thiên hậu từ thiện, nếu cô có thể giành được danh hiệu này thì sẽ có tác dụng rất quan trọng đối với việc phát triển toàn bộ sự nghiệp của cô, có điều các nữ minh tinh khác cũng ra sức hoạt động, cô phải đề cập việc này với Hoắc tiên sinh thì mới được." Tiểu Ưu nhỏ giọng khuyên giải, cô biết trước nay tính tình Ngu Ngọc nóng nảy, cho nên khi nói chuyện cũng hạ thấp giọng rất nhiều.
Trong ánh mắt của Ngu Ngọc lóe lên một tia u ám
"Tiểu Ưu, cô có biết chỗ anh ta đi nghỉ không ?
"Biết, là hòn đảo riêng của Hoắc tiên sinh ở Tây Ban Nha!" Tiểu Ưu lập tức nói ra vị trí hiện tại.
Đây cũng là chỗ mà Ngu Ngọc tự hào, những việc có liên quan đến Hoắc Thiên Kình, các cô gái khác có thể không cách gì biết được, nhưng Ngu Ngọc chắc chắn có cách để biết. Cô là người phụ nữ ở bên Hoắc tiên sinh lâu ngày nhất, tất nhiên sẽ có cái quyền lực mà các cô gái khác không có, đến trợ lý riêng của Hoắc Thiên Kình cũng hiểu rõ chuyện này, ít ít nhiều nhiều sẽ lén tiết lộ một số tin tức có liên quan đến ông chủ.
Ngu Ngọc nghe xong, khẽ gật đầu một cái. "Báo cho trợ lý từ chối các buổi họp báo của tôi trong tuần này!"
"Tôi biết rồi, những việc này tôi sẽ thu xếp!" Tiểu Ưu lập tức tươi ngay nét mặt.
Ngu Ngọc bước đến bên cửa sổ, nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại. Hạnh phúc của cô, cô tuyệt đối không bưng hai tay dâng cho người khác!
Còn đang suy nghĩ thì Úc Noãn Tâm lại bị một quang cảnh khác làm cho hết hồn.
Chỉ thấy trước cổng biệt thự có hai tốp người xếp hàng, bên tay phải là tốp người phục vụ trong trang phục đẹp đẽ xinh xắn, bên tay trái lại là nhóm vệ sĩ mặc âu phục màu đen, xung quanh gió lạnh thổi phần phật, khiến cho nơi này toát lên vẻ giàu sang quý phái tột bậc.
Bọn họ ai ai cũng cung kính, đứng dọc theo lối đi đến tận sảnh chính, khi thấy Hoắc Thiên Kình nháy mắt thì nghiêm chỉnh cúi người, lễ phép nói: "Hoan nghênh Hoắc tiên sinh, Úc tiểu thư !"
Hoắc Thiên Kình không tỏ vẻ gì, cánh tay rắn chắc ôm ngang hông Úc Noãn Tâm, chậm rãi đi vào đại sảnh trong ánh mắt cung kính của những người làm.
Mọi thứ hiện ra như một giấc mộng không có thật, khiến Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ mất một lúc.
"Nơi này… còn có ai nữa không ?" Trong lúc những người phục vụ bắt đầu bận bịu vì ông chủ đến, Úc Noãn Tâm nhìn quanh phòng ăn xa hoa lộng lẫy, khẽ cất tiếng hỏi.
"7 ngày này chỉ có cô và tôi!" Hoắc Thiên Kình không phí một câu nào, xoay người đi lên lầu.
Úc Noãn Tâm khẽ run lên…
Chỉ có 2 người, lại cần nhiều người phục vụ như thế sao ?
"Còn không lên à?"
Hoắc Thiên Kình thấy Úc Noãn Tâm không đi theo thì dừng bước, dáng người cao lớn đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, như một quân vương ngạo mạn liếc nhìn nàng.
"A…" Úc Noãn Tâm lập tức phản ứng, khẽ thở ra một hơi, tuy nàng không biết hắn rốt cuộc là muốn thế nào, nhưng vẫn theo hắn đi lên.
"Cái gì? Cô nói lại lần nữa xem! Sao lại như thế được?"
Trong một căn phòng xa hoa, Ngu Ngọc mở to mắt nhìn quản lý là Tiểu Ưu, giọng nói cũng vì tin tức vừa mới nghe được mà trở nên vô cùng kinh ngạc.
Tiểu Ưu nhìn Ngu Ngọc, thở nhẹ một hơi rồi nói: "Là tuyệt đối chính xác, hôm nay tôi đã tìm trợ lý riêng của Hoắc tiên sinh và hỏi qua việc này rồi."
Ánh mắt Ngu Ngọc lộ vẻ chấn động, ngay sau đó lại chuyển thành lo lắng.
Tiểu Ưu không khó nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Ngu Ngọc nên nắm lấy tay cô ta rồi hỏi: "Có phải là gần đây cô quá lo đóng phim mà lạnh nhạt với Hoắc tiên sinh hay không? Nếu không anh ta đi nghỉ, một việc lớn như vậy, sao lại không nói cho cô biết?"
"Tiểu Ưu, tình cảnh của tôi không phải là cô không biết, đúng vậy, tôi quả là rất bận, phải tiếp rất nhiều người, có điều đối với Hoắc tiên sinh thì đương nhiên tôi luôn chú ý từng giờ từng khắc, chỉ cần anh ta mở miệng, thời gian của tôi đều là của anh ta." Ngu Ngọc nhíu mày, ngồi xuống ghế sofa với vẻ nóng nảy.
Tiểu Ưu khẽ lắc đầu. "Theo tôi thấy, trong việc này nhất định có hiểu lầm gì đó rồi. Cô nghĩ xem, có phải là Hoắc tiên sinh đã đọc được tin tức trên báo rồi tức giận hay không, nói cho cùng thì gần đây luôn có tin đồn về cô mà."
"Tôi và gã diễn viên kia căn bản là chẳng có gì hết, báo chí thích đoán bừa viết bậy thì tôi cũng chẳng có cách nào, trong lòng tôi chỉ có một mình Hoắc Thiên Kình thôi!" Giọng Ngu Ngọc có chút không vui, thế nhưng như thế thì lại càng đẹp hơn, càng khiến đàn ông mê mẩn tâm thần.
"Ngu Ngọc, cô nói những chuyện này tôi đều biết, có điều Hoắc tiên sinh thì không biết đâu."
Tiểu Ưu cũng đã ngồi xuống, nhìn thấy vẻ mặt Ngu Ngọc đang rất nặng nề, "Trong lòng cô chỉ có một mình Hoắc tiên sinh, nhưng còn anh ta? Cô nghĩ xem, trước đây mỗi năm đi nghỉ anh ta đều đưa cô đi theo, năm nay tại sao lại khác với lệ thường như vậy? Cô phải trói anh ta lại thôi, nếu không sự nghiệp của cô không có gì bảo đảm được đâu."
Ngu Ngọc nghe xong, ngẫm nghĩ cả nửa ngày rồi nói: "E là chúng ta đã quá lo rồi, có thể anh ta chỉ muốn một mình được yên tĩnh thôi."
"Cô không phải là ngây thơ như thế chứ ?"
Tiểu Ưu trừng mắt nhìn Ngu Ngọc, nói: "Cô là người đàn bà ở bên cạnh anh ta lâu ngày nhất, lẽ nào còn không hiểu rõ anh ta? Lần này anh ta sắp xếp đi nghỉ đến một tuần, lẽ nào trong một tuần đó lại không cần đàn bà bồi tiếp bên mình? Ma nó mới tin!"
Ngu Ngọc rên lên một tiếng, nói: "Tôi biết, có điều, Tiểu Ưu, cô đừng quên, người đàn bà ở bên cạnh anh ta lâu ngày nhất không phải là tôi, mà là vị hôn thê của anh ta, là thiên kim họ Phương, Phương Nhan !"
"Bà cô của tôi ơi, lúc này rồi mà cô vẫn có thể nghĩ đến cô ta à? Nếu Hoắc tiên sinh quả thật quan tâm đến vị hôn thê của anh ta, thì bao nhiêu năm nay đã không giữ cô ở bên cạnh rồi. Đàn ông mà, được voi đòi tiên, tôi đã hỏi qua trợ lý của anh ta, hiện nay tiểu thư họ Phương vẫn ngoan ngoãn chờ đợi ở nhà, ngay từ đầu đã không đi nghỉ!" Tiểu Ưu nói.
Ngu Ngọc khẽ run lên, một lúc sau mới tỏ vẻ hơi nghi ngờ …
"Lẽ nào anh ta quả thật đi một mình? Theo chỗ tôi biết, gần đây anh ta không có gặp gỡ cô gái nào mới."
Tiểu Ưu tựa người trên sofa, vẻ mặt cũng đầy nghi hoặc. hai người trầm mặc một lúc, Tiểu Ưu đột nhiên ngồi thẳng người lên, dường như đã nghĩ ra điều gì.
"Thế nào rồi?" Ngu Ngọc bị Tiểu Ưu làm cho hết hồn.
"Ngu Ngọc, tôi nghĩ ra rồi!" Giọng Tiểu Ưu có chút gấp rút, trong lúc vô tình đã nhíu mày lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Nghĩ ra cái gì? Nói đi!" Ngu Ngọc nóng nảy giục.
Tiểu Ưu nhìn Ngu Ngọc. "Con nhỏ diễn viên tép riu đó cô còn nhớ không? Tên là gì nhỉ, à, là Úc Noãn Tâm!"
"Úc Noãn Tâm?" Ngu Ngọc tỏ vẻ bất mãn. "Cô ta? Cô ta thế nào?"
Úc Noãn Tâm, người con gái này, làm sao Ngu Ngọc có thể quên được, chọn cô ta đóng chung vốn chỉ là muốn thừa cơ làm nhục cô ta mà thôi, không ngờ cô ta không biết gặp vận may gì, lại khiến cả đoàn phim không truy cứu chuyện cô ta vi phạm hợp đồng.
Vì chuyện này Ngu Ngọc đã bực tức khá lâu rồi.
Tiểu Ưu thấy vậy vội vàng nói: "Tôi cũng vừa mới nghe ngóng được, hai ngày trước, Úc Noãn Tâm là tâm điểm của báo chí, chẳng phải là vì chuyện của Cổ tiên sinh và đoàn làm phim đó sao? Nhưng hiện nay sóng yên gió lặng rồi, hóa ra tất cả đều là do Hoắc tiên sinh ra mặt xử lý !"
"Cái gì?"
Ngu Ngọc hoảng hốt đứng dậy, níu lấy Tiểu Ưu. "Cô là nói Úc Noãn Tâm thoát nạn lần này toàn là nhờ… Hoắc Thiên Kình?"
"Ừ!"
Tiểu Ưu gật gật đầu. "Vì vậy tôi đoán… phải chăng Hoắc tiên sinh đã có hứng thú đối với cô ta, đến nỗi đi nghỉ cũng đem cô ta cùng đi."
"Không thể nào!" Sắc mặt Ngu Ngọc rõ ràng có chút kích động, ngón tay vô tình đã run lên. "Tôi biết trong lòng Hoắc Thiên Kình …
Câu này, Ngu Ngọc nói là biết, nhưng thật ra, một chút cũng không biết. Tuy rằng cô ở bên hắn nhiều năm, thế nhưng, cô vẫn không hiểu nổi người đàn ông này, đặc biệt là những lúc hắn im lìm, cô vĩnh viễn không biết rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Ưu dường như cũng thấy được, khẽ thở ra một hơi: "Thật ra đây cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi, chẳng qua… tôi luôn cảm thấy cô ta và Hoắc tiên sinh có chuyện gì đó, nếu không thì rõ ràng là cô đã để ý cái vòng cổ đó, Hoắc tiên sinh sao lại đem cho cô ta…"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Ngu Ngọc lớn tiếng ngắt lời Tiểu Ưu, giơ tay chụp lấy bình hoa trên bàn ném mạnh.
Xoảng một tiếng, chiếc bình tinh xảo đã vỡ tan, hoa tươi cắm trong đó cũng rơi lả tả.
Ngu Ngọc là ảnh hậu, trước mặt người ngoài và báo chí, cô mãi mãi là một người cao nhã, những hành vi lỗ mãng tầm thường như thế này chỉ xuất hiện trước mặt Tiểu Ưu mà thôi.
"Ngu Ngọc…"
"Tiểu Ưu, cô có thể khẳng định suy đoán của cô không ?" Giọng nói của Ngu Ngọc đã trở thành vừa lạnh vừa sắc, mấy ngón tay trắng xanh cũng đột nhiên run lên.
Tiểu Ưu ngẫm nghĩ rồi gật đầu. "Thà tin là có, chớ ngờ rằng không. Úc Noãn Tâm xinh đẹp hơn người, đã là đàn ông thì ắt sẽ say mê, cho nên Hoắc tiên sinh…"
"Xinh đẹp hơn người ?"
Ngu Ngọc cười lạnh, ngạo mạn nhìn Tiểu Ưu. "Tôi thừa nhận cô ta rất xinh đẹp, có điều trong cái nghề này, không phải có nhan sắc là có thể làm bừa được, còn phải xem thủ đoạn nữa! Ngu Ngọc này ở bên cạnh Hoắc Thiên Kình chờ đợi đã nhiều năm như vậy, anh ta buồn vui yêu ghét tôi đều hiểu rõ nhất, tôi không tin một con nhỏ ti toe như cô ta lại biết những trò dụ dỗ đàn ông!"
"Nói không sai, tuy nhiên chúng ta cũng không thể quá chú ý vào việc này được. Hai ngày nữa chính là ngày bình chọn Thiên hậu từ thiện, nếu cô có thể giành được danh hiệu này thì sẽ có tác dụng rất quan trọng đối với việc phát triển toàn bộ sự nghiệp của cô, có điều các nữ minh tinh khác cũng ra sức hoạt động, cô phải đề cập việc này với Hoắc tiên sinh thì mới được." Tiểu Ưu nhỏ giọng khuyên giải, cô biết trước nay tính tình Ngu Ngọc nóng nảy, cho nên khi nói chuyện cũng hạ thấp giọng rất nhiều.
Trong ánh mắt của Ngu Ngọc lóe lên một tia u ám
"Tiểu Ưu, cô có biết chỗ anh ta đi nghỉ không ?
"Biết, là hòn đảo riêng của Hoắc tiên sinh ở Tây Ban Nha!" Tiểu Ưu lập tức nói ra vị trí hiện tại.
Đây cũng là chỗ mà Ngu Ngọc tự hào, những việc có liên quan đến Hoắc Thiên Kình, các cô gái khác có thể không cách gì biết được, nhưng Ngu Ngọc chắc chắn có cách để biết. Cô là người phụ nữ ở bên Hoắc tiên sinh lâu ngày nhất, tất nhiên sẽ có cái quyền lực mà các cô gái khác không có, đến trợ lý riêng của Hoắc Thiên Kình cũng hiểu rõ chuyện này, ít ít nhiều nhiều sẽ lén tiết lộ một số tin tức có liên quan đến ông chủ.
Ngu Ngọc nghe xong, khẽ gật đầu một cái. "Báo cho trợ lý từ chối các buổi họp báo của tôi trong tuần này!"
"Tôi biết rồi, những việc này tôi sẽ thu xếp!" Tiểu Ưu lập tức tươi ngay nét mặt.
Ngu Ngọc bước đến bên cửa sổ, nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại. Hạnh phúc của cô, cô tuyệt đối không bưng hai tay dâng cho người khác!
Tác giả :
Ân Tầm