555, Vì Sao Tôi Lại Là Thụ
Chương 5
Nga ~ thì ra cái này gọi là mặt thiếu sắc! Năm đó học y cũng chưa từng thấy bệnh trạng nào điển hình như vậy! Hơn nữa gương mặt của Tiểu Thu đã trắng, a , phải nói rõ nga, tôi không có ganh tị đâu đó, nhưn mà cậu ấy thật sự rất trắng ! So với nhà mới còn trắng hơn. A nha? Sao Tiểu Thu sao lại lắc lư thế kia? Như sắp ngã đến nơi vậy, ê ê ê , tôi nói nha cậu không phải té thiệt chứ?
“Tiểu thu……" Tôi tiến lên giữ chặt tay cậu ấy.
“Ba" Một tiếng thật lớn. Tôi lăng lăng nhìn Lê Thu tức giận đập tay tôi ra.
Ai? Ai? Trời thay đất đổi? Hay Tiểu Thu uống phải thuốc kích thích?
Không đúng a, trước đó còn rất bình thường mà. Nếu như vậy thì là do những người ở trong phòng gây ra? Cũng đâu có gì lạ đâu. Nơi này chỉ có Tân, Tiểu Thu, và em họ siêu cấp tiểu thụ của Tân – Quý Du.
……………… Là Du và Tiểu Thu sao?
Tôi nhìn nhìn đánh giá hai người, ánh mắt của Tiểu Thu phải nói là cực lực lảng tránh ; mà có một đôi mắt khác vụt sáng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiểu Thu, muốn nói lại thôi. Vẻ mặt nhấc mi lộng nhãn kia, thật sự chọc người yêu thương mà.
“Không phải cậu muốn gặp cậu ấy sao?" Tân lên tiếng . Tôi nhìn hắn, a, thì ra đang nói chuyện với Du.
Du chậm rãi gật đầu, như đang lấy dũng khí, nó nắm lấy tay Tiểu Thu kéo ra ngoài, cũng không quan tâm đến Tiểu Thu đang kịch liệt phản kháng. Oa a a, tay tiểu tử kia nắm thật chặt!
“Kinh ngạc lắm đúng không?" Tân nắm tay tôi, kéo lên bên giường “Anh cũng mới biết."
Gật đầu, có điểm lo lắng nhìn nhìn cánh cửa. Tân kéo tôi không chịu buông, nên tôi cũng không chạy ra nhìn được.
Hắn một lần lại một lần vuốt ve tay của tôi, vẻ mặt quý trọng:“Hoàn hảo, hoàn hảo."
Tôi nghiêng đầu:“Cái gì?" Không hiểu lắm. Chẳng lẽ tôi trở nên ngu ngốc ? A!~ không phải đâu!
“Tay em…… Hoàn hảo a…… Nhưng mà…… lưng của em ….. còn đau không?" Tôi có thể cảm giác được cánh tay đang nắm tay mình run lên .
Tôi lắc đầu. Mặc dù mỗi lần trời mưa, miệng vết thương sau lưng sẽ làm tôi đau đớn, nhưng tôi không muốn cho hắn biết. Chuyện lúc trước đã đủ làm Tân khó chịu.
“Nếu…… Không phải lưng em bị thương ……, em…… có lẽ sẽ không bao giờ giải phẫu được nữa ……" Tay hắn bướng bỉnh vuốt ve tôi,“Em từng kiêu ngạo nói với anh, tay em chính là tất cả của em. Cho nên , khi nhìn thấy mẹ anh cầm dao muốn chặt nó….. tim của anh như nhảy khỏi ngực ."
Tôi phản cầm lấy tay hắn:“Ngốc quá, anh cũng đâu muốn dùng tay mình để đánh đổi đúng không ?" Mở lòng bàn tay của hắn ra, trên da có hai vết sẹo ghê người, nắm lấy tay hắn dán lên mặt mình, cảm nhận vết sẹo trên tay hắn.
“Vậy thì em cần gì phải dùng lưng mình để chắn ? Em cũng là đồ ngốc, Kị của anh ." Nói xong, tay hắn dời sang lưng tôi “Có cảm giác không?"
Tôi thực thành thực lắc đầu, đổi lấy ánh mắt ảm đạm của hắn. Tôi đưa tay hắn đặt lên ngực mình: “Nhưng nơi này vẫn rất mẫn cảm nha !"
Hắn ngẩn người, nở nụ cười:“Này…… Là em đang khiêu khích anh sao?" Cùng lúc đó, ngón tay hắn kẹp lấy điểm hồng trên ngực tôi , nhẹ nhàng xoa xoa.
“Ân……" Uy, Tân, tôi đã nhịn mấy ngày rồi đó, anh đừng tìm những chỗ mẫn cảm của tôi xuống tay chứ. Tôi cầm tay hắn ra,“Vạn nhất, Tiểu Thu bọn họ trở lại……"
Hắn nhíu mày, tà tà cười:“ Sẽ không, anh cam đoan……"
Hắn kéo tôi vào lòng, vì để tránh đi vết thương của hắn, cả người tôi như dán lên mặt hắn, phương tiện cắn vành tai tôi:"Bởi vì…… bọn họ cũng đang làm chuyện giống chúng ta nha!"
A a a…… Nơi đó là chỗ tôi mẫn cảm nhất mà ……. Đừng cắn ….. A…… Cảm giác nóng rực tập trung vào bụng, tình cảm đọng sâu nháy mắt bùng phát……
Nửa giờ trôi qua, tôi thở hồng hộc trừng mắt nhìn Tân cả người sảng khoái. Nhưng mỗi lần *** qua đi tôi ngay cả sức nói chuyện cũng không có .
“Kị, mỗi lần em đỏ mặt thật sự rất quyến rũ." Hắn nâng mặt tôi lên , một lần rồi lại một lần vuốt ve tấm lưng trần của tôi, giống như đang trấn an mèo con giận dỗi.
Hỗn đản Tân, trở về xem tôi sửa chữa anh như thế nào!
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cửa bị mở ra, không, nói đúng hơn , là bị phá. Người vào khí thế bừng bừng, hung tợn nhìn tôi như có thâm cừu đại hận.
Tôi theo bản năng rút vào ngực Tân, không nghĩ tới hành động này càng khiến người kia bất mãn hôn –- “Mày đồ không biết xấu hổ này , mau cút xuống cho tao!"
Trong tiếng nói đầy giận dữ …… tôi biết, hạnh phúc của tôi đến đây là kết thúc …….
“Tiểu thu……" Tôi tiến lên giữ chặt tay cậu ấy.
“Ba" Một tiếng thật lớn. Tôi lăng lăng nhìn Lê Thu tức giận đập tay tôi ra.
Ai? Ai? Trời thay đất đổi? Hay Tiểu Thu uống phải thuốc kích thích?
Không đúng a, trước đó còn rất bình thường mà. Nếu như vậy thì là do những người ở trong phòng gây ra? Cũng đâu có gì lạ đâu. Nơi này chỉ có Tân, Tiểu Thu, và em họ siêu cấp tiểu thụ của Tân – Quý Du.
……………… Là Du và Tiểu Thu sao?
Tôi nhìn nhìn đánh giá hai người, ánh mắt của Tiểu Thu phải nói là cực lực lảng tránh ; mà có một đôi mắt khác vụt sáng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiểu Thu, muốn nói lại thôi. Vẻ mặt nhấc mi lộng nhãn kia, thật sự chọc người yêu thương mà.
“Không phải cậu muốn gặp cậu ấy sao?" Tân lên tiếng . Tôi nhìn hắn, a, thì ra đang nói chuyện với Du.
Du chậm rãi gật đầu, như đang lấy dũng khí, nó nắm lấy tay Tiểu Thu kéo ra ngoài, cũng không quan tâm đến Tiểu Thu đang kịch liệt phản kháng. Oa a a, tay tiểu tử kia nắm thật chặt!
“Kinh ngạc lắm đúng không?" Tân nắm tay tôi, kéo lên bên giường “Anh cũng mới biết."
Gật đầu, có điểm lo lắng nhìn nhìn cánh cửa. Tân kéo tôi không chịu buông, nên tôi cũng không chạy ra nhìn được.
Hắn một lần lại một lần vuốt ve tay của tôi, vẻ mặt quý trọng:“Hoàn hảo, hoàn hảo."
Tôi nghiêng đầu:“Cái gì?" Không hiểu lắm. Chẳng lẽ tôi trở nên ngu ngốc ? A!~ không phải đâu!
“Tay em…… Hoàn hảo a…… Nhưng mà…… lưng của em ….. còn đau không?" Tôi có thể cảm giác được cánh tay đang nắm tay mình run lên .
Tôi lắc đầu. Mặc dù mỗi lần trời mưa, miệng vết thương sau lưng sẽ làm tôi đau đớn, nhưng tôi không muốn cho hắn biết. Chuyện lúc trước đã đủ làm Tân khó chịu.
“Nếu…… Không phải lưng em bị thương ……, em…… có lẽ sẽ không bao giờ giải phẫu được nữa ……" Tay hắn bướng bỉnh vuốt ve tôi,“Em từng kiêu ngạo nói với anh, tay em chính là tất cả của em. Cho nên , khi nhìn thấy mẹ anh cầm dao muốn chặt nó….. tim của anh như nhảy khỏi ngực ."
Tôi phản cầm lấy tay hắn:“Ngốc quá, anh cũng đâu muốn dùng tay mình để đánh đổi đúng không ?" Mở lòng bàn tay của hắn ra, trên da có hai vết sẹo ghê người, nắm lấy tay hắn dán lên mặt mình, cảm nhận vết sẹo trên tay hắn.
“Vậy thì em cần gì phải dùng lưng mình để chắn ? Em cũng là đồ ngốc, Kị của anh ." Nói xong, tay hắn dời sang lưng tôi “Có cảm giác không?"
Tôi thực thành thực lắc đầu, đổi lấy ánh mắt ảm đạm của hắn. Tôi đưa tay hắn đặt lên ngực mình: “Nhưng nơi này vẫn rất mẫn cảm nha !"
Hắn ngẩn người, nở nụ cười:“Này…… Là em đang khiêu khích anh sao?" Cùng lúc đó, ngón tay hắn kẹp lấy điểm hồng trên ngực tôi , nhẹ nhàng xoa xoa.
“Ân……" Uy, Tân, tôi đã nhịn mấy ngày rồi đó, anh đừng tìm những chỗ mẫn cảm của tôi xuống tay chứ. Tôi cầm tay hắn ra,“Vạn nhất, Tiểu Thu bọn họ trở lại……"
Hắn nhíu mày, tà tà cười:“ Sẽ không, anh cam đoan……"
Hắn kéo tôi vào lòng, vì để tránh đi vết thương của hắn, cả người tôi như dán lên mặt hắn, phương tiện cắn vành tai tôi:"Bởi vì…… bọn họ cũng đang làm chuyện giống chúng ta nha!"
A a a…… Nơi đó là chỗ tôi mẫn cảm nhất mà ……. Đừng cắn ….. A…… Cảm giác nóng rực tập trung vào bụng, tình cảm đọng sâu nháy mắt bùng phát……
Nửa giờ trôi qua, tôi thở hồng hộc trừng mắt nhìn Tân cả người sảng khoái. Nhưng mỗi lần *** qua đi tôi ngay cả sức nói chuyện cũng không có .
“Kị, mỗi lần em đỏ mặt thật sự rất quyến rũ." Hắn nâng mặt tôi lên , một lần rồi lại một lần vuốt ve tấm lưng trần của tôi, giống như đang trấn an mèo con giận dỗi.
Hỗn đản Tân, trở về xem tôi sửa chữa anh như thế nào!
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, cửa bị mở ra, không, nói đúng hơn , là bị phá. Người vào khí thế bừng bừng, hung tợn nhìn tôi như có thâm cừu đại hận.
Tôi theo bản năng rút vào ngực Tân, không nghĩ tới hành động này càng khiến người kia bất mãn hôn –- “Mày đồ không biết xấu hổ này , mau cút xuống cho tao!"
Trong tiếng nói đầy giận dữ …… tôi biết, hạnh phúc của tôi đến đây là kết thúc …….
Tác giả :
Ái Tử Chương Ngư