[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M
Chương 15: Ấm áp

[365 Nghề Hệ Liệt] Bộ 2 - Xã Hội Hình Chữ M

Chương 15: Ấm áp

CHƯƠNG 15: ẤM ÁP

Editor: Mạc Lam Như

Chớm vào thu, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, song, trên các xe kéo trên đường, ta vẫn thường hay bắt gặp nhiều nữ nhân mặc sườn xám ngắn. Phu xe kéo qua đúng lúc ta đang đứng đó, nhân tiện cũng nhìn qua một chút.

Vậy mà lại phát hiện, các nàng đang nhìn về phía ta, và cười híp cả mắt.

Ta cảm thấy hơi xấu hổ.

Thật ra thì sườn xám là do ta may.

“Thường sư phụ, ngài lại tới giúp phu nhân may sườn xám sao?"

Ta còn chưa đi đến cửa lớn, Đặng Xương với thân hình cao lớn đứng ở ngoài cửa đã lớn tiếng chào hỏi. Nghe nói hắn làm ở đây từ nhỏ, tính đến năm nay hình như đã là 23 năm.

“Đúng vậy. Cao tổng quản sai người tới nhắn, phu nhân giờ đang có tấm vải rất đẹp, muốn may thành sườn xám."

“Sườn xám nha.. Thường sư phụ, sườn xám ngài làm đặc biệt được phu nhân yêu thích. Kể từ khi ngài tới đây, ta chưa từng thấy người may sườn xám nào tới nữa."

Ta tin những lời Đặng Xương nói là sự thật, dù sao nịnh nọt ta hắn cũng chẳng được cái gì.

“Ngươi nói hơi quá rồi, ta cũng chỉ là người may sườn xám mà thôi, có thể được phu nhân để mắt tới đã là may mắn rồi."

“Ta nói điều này — Thường sư phụ" Đặng Xương dừng việc nhổ cỏ lại, nhỏ giọng nói với ta, trong ánh mắt còn mang theo chút *** tà, “Ngài thường giúp các phu nhân may sườn xám, hẳn là phải được ‘thưởng thức’ thân thể của họ lắm…" (thưởng thức ở đây là với ý sờ soạng trong lúc may đo..)

Từ đáy lòng ta cười khẽ một tiếng, là đàn ông, ai cũng sẽ hỏi ta vấn đề này.

Thật sự là, muốn may sườn xám, cần phải xem xét, đo đạc từ đầu, cổ, vai, cánh tay, ngực, eo, mông đến chân tay đủ cả, có như vậy thì người may mới biết đường chỉnh sửa, trên thân thể có chỗ nào còn nhiều khiếm khuyết, thì khi mặc sườn xám lên, nhất định sẽ trở thành những đường cong ưu nhã.

Ta cũng đã may sườn xám được một thời gian dài, vì vậy, trong thành mọi người thường nói: ở đây, không có một dáng vóc nữ nhân nào mà Thường sư phụ không biết.

“Trong lúc đo, ta cũng rất cẩn thận, nên ngay cả tóc phu nhân cũng không đụng được." Ta lạnh nhạt nói lời giải thích.

“Thật chứ?"

Đặng Xương trông có vẻ như không tin ta, ta lại phải giải thích thêm: “Ngươi biết mà, ta là người giúp phu nhân may sườn xám nha, nếu mà còn bị những ý đồ kia thao túng, quan lớn lại biết được thì ta còn có thể sống đến bây giờ không?"

Nghe ta nói vậy xong, Đặng Xương sờ mũi cười cười. Đất từ bàn tay theo đó mà quệt thành một đường trên mũi: “Ngài nói cũng phải, chỉ là… Mỗi ngày đều được ngắm mỹ nhân không phải rất tuyệt sao.. So với ta ngồi đây ngắm cỏ chẳng khác một trời một vực rồi."

“Trên đời này có rất nhiều nghề, nghề nào cũng có cái vất của nó. May sườn xám cũng không phải tuyệt vời như ngươi tưởng tượng đâu. Lòng người phụ nữ rất khó thấu được."

Ta vừa thở dài, vừa nói, sau đó đi thẳng vào biệt thự.

Thân là thợ may sườn xám, không phải chỉ có suốt ngày ở nơi phấn bụi vải vóc, giúp các phu nhân quyền quý may mặc sao cho đẹp đẽ nhất, mà còn phải đối mặt với bọn họ, bề ngoài thì hoa mỹ, nhưng bên trong nội tâm lại giống như sài lang hổ báo, cái gì cũng muốn cạnh tranh, ta cuối cùng chỉ biết chút một quan sát nét mặt mà đối đáp, không dám nói bậy lung tung.

Mãi cho đến sau khi thành nghề, ta mới hiểu được rằng, khả năng xử lí tình thế, cư xử chung với phụ nữ, so với tài nấu nướng còn quan trọng hơn nhiều.

“Thường sư phụ, phu nhân đang đợi ngài bên trong."

Cao tổng quản dẫn ta đi vào. Người này, luôn đối đãi như một, dù có là khách, nhưng từ lời nói của người này, ta lại loáng thoáng cảm thấy cũng không phải thật lòng đối đãi, với lại chẳng biết quay lại cắn ngược lại mình lúc nào không hay.

Đối với hắn, ta đặc biệt cẩn trọng, chỉ một lời nói thôi, nhưng ta sẽ suy nghĩ thật kĩ xem ẩn ý trong câu nói là gì.

“Thường sư phụ, ngươi tới rồi."

Viên phu nhân khoác áo da cừu quý giá từ hồ sen bước lại phía ta. Cả người phu nhân đều đầy hương hoa, tràn ngập khắp khoang mũi ta.

“Phu nhân, người khỏe chứ, dạo gần đây khí trời trở lạnh, người cần chăm sóc thân thể thật tốt ạ." Ta buông lời hỏi han ấm áp mà trống rỗng.

“Thường sư phụ, ngươi thấy áo khoác lông của ta không, sao có thể cảm lạnh được?"

Ta thầm mắng bản thân, sao có thể quên khen ngợi bộ đồ mới của phu nhân chứ!

“A đúng đúng, áo lông trên người phu nhân cao cấp quý giá như vậy, đến ta đứng đây còn thấy ấm áp nữa mà, chắc hẳn đây là quà tặng của Viên đại nhân?"

“Hừ, sao hắn có mắt thẩm mỹ tốt như này được." Viên phu nhân hơi giận nói: “Đây là ta mua của thương nhân Bắc Kinh lần trước, vừa đẹp mắt lại giữ ấm tốt. Lần sau khi đi uống trà cùng các phu nhân khác, ta sẽ mặc cái này đi."

Cuộc sống quan lại quyền quý, đấng trượng phu ở bên ngoài chịu trách nhiệm kiếm tiền rồi bao dưỡng nữ nhân, còn các phu nhân thì suốt ngày bận rộn đánh bài, uống trà, hay mua sắm đồ trang sức quý giá.

Ta thầm thở dài trong lòng, lấy ra đồ đo đạc, muốn làm cho nhanh để rời đi, dù sao đây cũng là nơi dân thường không nên ở quá lâu.

“Phu nhân, hôm nay người muốn may sườn xám kiểu dáng như thế nào?"

“Đúng rồi, Cao tổng quản, mau mang vải ra cho Thường sư phụ xem một chút." Viên phu nhân giơ tay lên gọi, Cao tổng quản mau chóng mang ra một tấm vải, đặt ở trên bàn.

Đó là tấm vải màu lam ghi, chất vải bông, hoa văn tinh tế xinh đẹp, tổng thể rất thanh lịch, ta vừa nhìn đã biết đây là sản phẩm cao cấp, một bộ sườn xám đẹp đẽ đã dần hiện lên trong đầu ta.

“Vải này thật sự rất tuyệt…"

“Phải không, Cao tổng quản vốn là muốn cầm tấm này đi làm khăn trải bàn, may là ta nhìn thấy, vội vàng lấy lại, thật là không biết nhìn gì hết!" Viên phu nhân cũng không thật sự mắng hắn, chỉ là hờn giận nói, ta nhớ hình như Viên phu nhân… bốn mươi tuổi rồi.

“Phu nhân, đó là do ta mua ở một phường nhuộm nhỏ ở nông thôn, lấy ra làm sườn xám… Có lẽ không hay lắm…"

“Ai, ngươi không hiểu, ta chính là muốn dùng loại không có danh tiếng gì để may xiêm y, làm cho thật đẹp, để cho các nàng không tìm thấy được chỗ đó!"

Điều đó quan trọng đến thế sao… Từ dưới đáy lòng ta than thầm một tiếng, dĩ nhiên ngoài mặt vẫn nở nụ cười.

“Ai, bất kể phường nhuộm nào cũng được, Giang Nam hay phường nhuộm nhỏ, nếu như phu nhân người đã nhìn trúng, thì đó đều giống như hàng tuyệt phẩm vậy."

“Thường sư phụ biết ăn nói như vậy, mau giúp ta may đi, mau làm không để đến sang tháng lại vội."

Mỗi lần trở lại biệt thự, ta đều có cảm giác như nếu sau này mình xuống Địa Ngục thì không biết sẽ bị Diêm Vương cắt lưỡi bao nhiêu lần nữa.

Nhưng sống trong thời buổi này, đây là cách để sinh tồn với nghề này.

Hiện tại, nếu như chỉ có tiền công may sườn xám, mà không lấy lòng bọn họ, không thêm được đồng nào, thì muốn sống mà chỉ dựa vào may không, thật sự rất khó khăn.

Sờ nhẹ vào từng kiện sườn xám trên kệ, từ cổ áo đến nút áo đều được may rất tinh xảo. Mọi thứ đều là tâm huyết của ta, kỹ thuật của ta, ta không muốn bỏ công việc này, dù cho có bị cắt lưỡi thì ta vẫn cứ tiếp tục mà thôi.

Nhắc tới cũng buồn cười. Ban đầu, bởi vì khi còn nhỏ, thấy một người mặc sườn xám mà mê, sau theo sư phụ học may sườn xám, càng làm, lại càng trở nên yêu thích sườn xám.

“Sư phụ, sao từ khi trở về từ Viên phủ, mặt mày người lại ủ rũ như vậy? Viên phu nhân không phải là vừa đặt một sườn xám sao?"

Người hỏi là học đồ trong *** của ta, Liêu Khải, hắn học nghệ ở đây đã ba năm, mặc dù còn chưa xuất sư, nhưng ta cơ hồ có thể yên lòng đem một vài công việc trọng yếu giao cho hắn. Hắn thật thà, chất phác, tính tình dễ chịu, dễ ở cùng, đến học làm y phục chủ yếu là bởi vóc người nhỏ bé, nếu không, nhà hắn vốn làm nghề thợ mộc, hẳn đã phải kế thừa gia nghiệp rồi.

“Đúng vậy, ta chỉ hơi mệt một chút…. Sườn xám của Vương phu nhân sao rồi?" Ta trước bàn một chút về công việc đã.

“Phác họa qua rồi, tốt lắm, sư phụ, người xem qua đi."

“Ừm, kích thước vai áo bên này cho nhỏ hơn một chút."

May sườn xám là bản lĩnh duy nhất của cuộc đời ta, cũng là sự yêu thích nhất trong đời này, bất kể có như thế nào, ta cũng sẽ tiếp tục may từng kiện sườn xám.

Đây là lần đầu tiên đi tới Viên phủ vào ban đêm.

Trong lòng ta chỉ muốn có thể đem kiện sườn xám này đến tay Viên phu nhân thật sớm, thật không nghĩ rằng đến Viên phủ thì trời đã tối.

Họa tiết được thêu tuyệt đẹp, đẹp đến sững sờ, thật ra là vì ta muốn mau mau được nhìn thấy nó được mặc vào, cho nên mới đến thế này, may mà người giữ cửa còn nhận ra ta, cho ta vào cửa.

Cũng không biết là đám người hầu đang nghỉ ngơi, hay đang xảy ra chuyện gì, từ đại sảnh đến nội đường, đều không thấy người, ta nhỏ giọng gọi, ngày càng đi sâu vào.

“Có ai không… Viên phu nhân…. Ta đưa sườn xám tới…."

Ta cảm thấy càng đi vào càng có gì đó không đúng, cho nên dần nhỏ giọng lại, đến khi tới phòng phu nhân, lại nghe thấy âm thanh một đôi nam nữ.

“Ngươi thật đáng ghét nha… Ta không phải nói ở đây còn có người hay sao, ngươi lại còn gọi quỷ ra dọa ta sợ…"

“Sao có thể có người, Viên lão gia ở cách nơi này cả ngàn dặm, hạ nhân đều bị ta cho ít tiền đi uống rượu mua vui, phòng này cũng chỉ có người và ta….’Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, phu nhân.."

Giọng nói này, chẳng phải là của Viên phu nhân và Cao tổng quản sao?!

Hóa ra bọn họ cấu kết riêng tư..

Ta biết đây là chuyện khó lường trước được, cũng biết… Rình coi người cũng đều không mang lại kết quả tốt, ta liền xoay người muốn tránh đi khỏi thị phi này.

Nhưng một giây sau, ta như bị mất đi toàn bộ tri giác.

Toàn thân ta vừa lạnh vừa nóng, có khi nào ta tới tầng 18 Địa Ngục rồi không?

“Đừng… Không nên…. Đừng cắt lưỡi ta!" Ta nói mê, cũng không để ý đến nội dung lời nói nữa, ta tỉnh rồi tuy rằng toàn thân không có chút khí lực nào.

Tiếp đó, ta nghe được tiếng bước chân, rất trầm ổn, giống như nhịp đập trái tim vậy.

Không lâu sau, ta cảm thấy trên trán truyền tới cảm giác lạnh như băng, sau đó ta lại mơ màng tiến vào mộng đẹp.

Không biết ta đã ngủ bao lâu nữa, mãi lúc này khi tỉnh lại ta mới có chút khí lực.

Mở mắt ra, cảnh vật xung quanh vẫn còn mông lung, ta nhìn vào một chỗ cụ thể, sau đó mới dần rõ ràng rồi khuếch đại ra cả không gian.

Đây là một gian phòng xa lạ, bài biện rất đơn giản, mộc mạc, chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo và một cái bàn.

Ta chống một bên xuống giường, suýt ngã, lúc này mới phát hiện ra trên tay chân mình đều có vết thương, nhưng đã được băng lại, ta chần chừ trong chốc lát, sờ lên đầu, cũng như vậy, đã được quấn một băng vải.

Sau đó, ta vịn tường đi tới cửa ngoài, vẫn không thấy bóng dáng ai, chỉ thấy có rất nhiều thùng nhuộm, hồng, lam, vàng, lục… Các loại màu sắc đều đủ hết, thậm chí còn có màu ta chưa từng thấy bao giờ.

Nơi này là… xưởng nhuộm?

Ta tiến lên phía trước một chút, hình như là hậu viện, ánh sáng rực rỡ bắn thẳng vào mắt ta, ta hé mắt nhìn, từng kiện vải được nhuộm rất đẹp đang được phơi dưới ánh mặt trời lấp lánh, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, làm ta có cảm giác như mình đang ởthế giới thần tiên vậy.

Nhưng mà, thế giới thần tiên này hình như không có “Người".

Trong chỗ vải đó, có một nam nhân trẻ tuổi đang nhìn lại ta, quần áo trên người hắn dính đầy thuốc nhuộm, chẳng lẽ là tượng nhuộm sao.

“Xin chào… Cho hỏi sao tôi lại ở đây? Là anh đã cứu tôi phải không?"

Hắn dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ta, giống như kiểu tượng ban nãy, không có phản ứng.

Vẫn không có mở miệng.

Dù ta hỏi cái gì hắn, nói bao nhiêu, thậm chí kéo cổ tay hắn, hắn vẫn không có mở miệng, ngay cả lên tiếng cũng không nốt.

Càng hỏi, ta càng mất kiên nhẫn hơn, chợt thốt lên: “Ngươi không phải câm đấy chứ?!"

Nghe ta hô to, hắn không có đáp lời, chỉ trải thẳng tấm lụa trắng cho vào một thùng nhuộm, trong nháy mắt, vải trắng đã biến thành màu lam ghi.

Giống như nhân sinh của ta, chớp mắt một cái liền biến sắc. Đột nhiên ta hồi tưởng lại. Tại sao ta lại ở đây… Đêm đó ta phát hiện ra Cao tổng quản gian tình với phu nhân, sau đó…

“Xa sư phụ, ta cho người đưa cơm tới!" Từ cửa truyền tới thanh âm của một đứa nhỏ, vào lúc này bỗng chốc nghe được một giọng nói khác ta bỗng cảm thấy cảm động lạ thường.

Người đi vào là một nữ nhi, tóc tết đuôi sam, hai gò má cao cao.

Nhìn thấy ta, cô bé kinh ngạc nói:"A! Ngươi đã tỉnh! Ngươi bị trôi sông mà tới đây."

“Trôi sông tới đây?"

“Đúng vậy nha, ngày đó chúng ta đang giặt áo ở sông, liền thấy một cái gì đó to lớn đang trôi tới, cảm thấy rất kì quái, nhưng tất cả mọi người đều không dám nhích tới gần, đúng lúc Xa sư phụ đi qua, liền nhảy xuống sông, kéo lên, mới phát hiện ra ngươi, lúc ấy còn tưởng rằng ngươi đã chết, mọi người đều bị dọa chạy sạch hết ấy." Cô bé vừa nói, vừa dọn thức ăn trong ***g tre ra.

Hóa ra ta bị ném xuống sông… Nhất định là do Cao tổng quản và Viên phu nhân sợ ta tiết lộ tình hình nên mới giết người diệt khẩu như vậy, nhưng mà ta lại còn sống…

“Sau đó Xa sư phụ đem ngươi trở về đây, mời Mã má má xem qua cho ngươi, nói ngươi không có chuyện gì! Kết quả là ngươi tỉnh thật rồi này!"

Ta quay đầu nhìn người kia, một nam nhân tên Xa sư phụ, từ hắn phảng phất mang lại cho ta cảm giác như công việc cũ.

“Mã má má là?"

“Là bà mụ của cái thôn này, bởi vì trong thôn không có thầy thuốc, cho nên tất cả mọi người đều đến nhờ bà ấy xem bệnh."

“… Ra là vậy." Ta không tự chủ vuốt tay trên băng vải.

“Xa sư phụ, mau tới đây ăn đi! Thức ăn sắp nguội mất rồi." Cô bé ủ cơm kĩ, gọi hắn ra ăn cơm.

Xa sư phụ lúc này mới có phản ứng, nhưng cũng chỉ là khoát tay áo với cô bé, sau đó tiếp tục nhuộm.

“Xa sư phụ bảo ngươi ăn cơm trước, bảo ta ăn xong rồi về." Dường như đọc được suy nghĩ của hắn mà cô bé giải thích hàm ý trong động tác của hắn.

“Sao hắn lại không nói vậy?" Ta nghi vấn hỏi.

“Từ khi ta biết Xa sư phụ, hắn đã không nói chuyện rồi."

“Thật xin lỗi…" Ta thành khẩn nói lời xin lỗi về phía hắn.

Vừa ăn cơm, lại được nghe cô bé kia giải thích, ta mới biết được hắn thật sự là một người câm.

“Nghe nói trước kia cha hắn uống rượu say thường mắng chửi người, cho nên mẹ hắn bỏ trốn cùng đứa con thứ hai, để lại hắn ở đây. Hôm đó cha hắn tức giận, đầu tiên là đánh hắn, sau lại lấy bầu múc nước nhuộm rót thẳng vào miệng hắn, láng giềng thấy vậy vội ngăn cản, nhưng không cứu vãn được giọng nói của sư phụ… Không bao lâu sau, cha hắn lại say rượu, rồi rơi vào chảo nhuộm mà chết, chỉ để lại cho hắn kinh doanh phường nhuộm nhỏ này…"

Thấy hắn đang nghỉ uống nước, đã biết đối phương sẽ không đáp lời, nên ta tiếp tục nói: “Ta rất cám ơn ngươi đã cứu ta từ sông lên.. Thực sự không dám giấu diếm, ta là bị người ném xuống sông, muốn ta chết… Ta nghĩ mình hẳn là sẽ không thể trở về được…"

Nếu Cao tổng quản hay Viên phu nhân phát hiện ta còn sống, hẳn là sẽ nghĩ cách bịt miệng ta đến cùng.

Nhìn hai tay, ta nhớ đến cái xưởng may sườn xám nhỏ của mình, liệu Liêu Khải có thể quản lí tốt không…

Ta nghĩ mình cần phải nghỉ một thời gian xem tiếp theo nên làm gì.

“Có thể… cho ta tạm thời ở đây được không? Ta sẽ phụ ngươi làm việc, cũng là muốn báo đáp ngươi!"

Bởi vì đối phương không trả lời, cho nên ta nhìn chằm chằm vào động tác của hắn giống như bộ dạng của Lam Đình lúc xem hắn đang muốn nói gì.

Sau khi uống trà xong, hắn đứng lên đi về phía hậu viện, ta vội vàng chạy theo cước bộ của hắn.

Đến hậu viện, ta mới hiểu được động tác của hắn, là đang muốn rút những tấm vải đã được phơi kia vào, ta hỗ trợ hắn thu vào, hắn cũng không có cự tuyệt.

Ta nghĩ, đây ý là ta có thể lưu lại hay không?

Ở đây phụ giúp việc phường nhuộm được một tuần lễ, thợ may sườn xám như ta dĩ nhiên không thể rời bỏ vải vóc, cho nên với công việc ở đây, ta rất mau chóng trở nên thuần thục.

Ngược lại, điều làm ta lo lắng lại là cách hiểu được hắn.

Ngày đó, ta đang ngồi với Lam Đình ở cửa nói chuyện phiếm. Lam Đình là con thứ ba của Lam gia, Lam gia còn là hàng xóm của Xa sư phụ, vì vậy, Lam đại thẩm rất chiếu cố đến Xa sư phụ, xem như người thân, thường gọi Lam Đình mang chút thức ăn tới đây, vì công việc mà Xa sư phụ rất hay quên ăn cơm, mà hắn lại rất hay mua vài món đồ tặng Lam gia, hai gia đình xem ra tình cảm rất tốt.

Không chỉ vì không có ai để nói chuyện, còn bởi vì Lam Đình là một cô bé nông thôn vừa khả ái lại thẳng thắn, mỗi lần đưa cơm cho hắn, sẽ nói chuyện phiếm với ta vài câu, nhưng lại cảm thấy có lẽ Xa sư phụ sẽ để ý, lúc nói chuyện đôi khi sẽ cố xem xem phản ứng của hắn như thế nào.

Ta thật không cách nào đoán ra phản ứng trong tâm tư hắn, như là hôm qua, ta thấy kiện vải trắng được người đưa tới đặt ở ngoài, liền muốn chuyển nó vào trong nhà, mang được một nửa lại bị hắn cướp đi, vẻ mặt dường như rất tức giận, sợ ta làm dơ những tấm vải này.

Hắn một tay mang vải vào, để lại ta còn đứng ngốc một chỗ.

Ta chỉ là muốn giúp thôi mà…

Mặc dù không cách nào biết được hỉ nộ của hắn, nhưng trực giác của ta cho biết hắn là người tốt, nếu không thì sao lại nhảy xuống sông cứu ta lên chứ.

Ta rất muốn hiểu rõ hắn, nên càng muốn đôi bên thân thiết hơn.

“Sao ngươi biết sư phụ đang suy nghĩ gì vậy? Ta không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì…" Ta hỏi Lam Đình.

Hắn đưa tay lên, Lam Đình cũng biết hắn muốn thêm cơm, hắn vừa quay đầu, Lam Đình cũng biết hắn đã ăn no.

“Đoán xem? Đoán để biết sư phụ muốn nói gì."

“Ngươi không phải cũng đoán để biết hắn nói gì sao?"

Cô bé lắc đầu, hai cái đuôi sam theo vậy cũng lúc lắc theo, “Sống cùng sư phụ lâu như vậy, tự nhiên mà biết hắn muốn nói điều gì, làm điều gì ngay thôi, vẻ mặt, động tác của Xa sư phụ sẽ không gạt người nói dối."

Ta có vẻ tỉnh ra một chút.

Lúc trước ta đã có thói quen quá mức đi suy đoán tâm tư của người khác, phỏng đoán bước đi của bọn họ, sau đó mới nghĩ tới làm sao mới có thể làm bọn họ vui vẻ, cho nên không có nghĩ qua, biểu hiện của hắn, cũng chính là tâm tư suy nghĩ của hắn.

“Đúng rồi… Thường đại ca, có một đêm ta nghĩ ra chuyện này, bây giờ quyết định nói với ngươi…" Lam Đình bỗng nhiên nhíu mày, tay hơi níu lấy váy, nói: “Ngày đó, mẹ ta nói chuyện của ngươi với Xa sư phụ, mẹ ta sợ ngươi không khai rõ lai lịch, kêu Xa sư phụ không nên chứa chấp ngươi… Sợ ngươi là đào binh hay gì đó.., lại sợ liên đới rồi hại đến Xa sư phụ, nhưng hắn chỉ lẳng lặng lắc đầu, rất tin tưởng ngươi không phải là người xấu…"

Hóa ra hắn chẳng những cứu sống ta, mà lại còn tin tưởng ta như vậy, rốt cuộc là tại sao?

Hỏi, hắn cũng không có trả lời…

“Mấy ngày nay ở cùng, ta cảm thấy Thường đại ca không phải là người xấu… Ngươi sẽ không hại sư phụ đâu đúng không?"

Thấy cô bé rất muốn tin tưởng ta, những lại có vẻ chưa chắc chắn lắm, ta lại cảm thấy đau lòng.

“Lam Đình, ta đảm bảo với ngươi chưa từng làm chuyện xấu gì, cũng không phải là người xấu, lại càng không phải là đào binh, nhưng vì một chuyện mà ta hiện tại không có cách nào nói với ngươi thân phận thật sự của ta được." Tên hiện tại của ta cũng phải nói dối bọn họ… Chủ yếu là sợ bọn họ biết ta còn sống…

“Ừm.. ta biết rồi." Lam Đình mỉm cười với ta, “Vậy có thể nói cho ta một chút trước kia ngươi làm nghề gì vậy?"

Ta thấy hơi buồn cười nói: “Ta là thợ may sườn xám."

“Sườn xám… Hình dạng trông như thế nào vậy?" Lam Đình nghiêng đầu nói.

“Ngươi, ngươi chưa từng thấy qua sườn xám sao?" Sau khi thốt ra câu này, ta mới nhận ra nơi này là vùng nông thôn, nam nữ già trẻ ai cũng quần áo vải thô, có lẽ đến xe kéo bọn họ cũng chưa từng thấy qua.

“Để hôm nào ta may cho ngươi một bộ, mặc vào rất đẹp đó."

Ngày đó sao khi tán gẫu với Lam Đình, mặc dù vẫn không thể hiểu hết được hắn muốn nói gì qua động tác của hắn, có điều khi đối mặt với hắn, ta trở nên bình thản hơn một chút, cũng dần dần nhớ được thói quen động tác của hắn.

Lúc nói chuyện hắn yên lặng nhìn ta, như là hy vọng ta tiếp tục nói, lấy đồ từ trong tay ta đi, là vì không muốn ta còn đang bị thương lại phải mang vật nặng như vậy, ta hát mà hắn có làm thêm chút tiết tấu… tức là hắn thích bài hát này.

Ta còn phát hiện ra một chuyện, thủ nghệ nhuộm của Xa sư phụ tuy còn trẻ tuổi nhưng rất tốt, vải vóc được nhuộm ra đều đẹp tinh xảo, màu sắc rực rỡ tươi sáng mà chói mắt.

Trời hơi âm u, hắn lo không biết trời có mưa không, nhuộm đúng một màu lam, thức ăn hôm đó hợp khẩu vị, hắn sẽ nhuộm màu đỏ, vừa bán được một bó vải, hắn tâm tình vui vẻ mà nhuộm màu hồng hoa.

Ta từng khen ngợi kỹ thuật của hắn nhiều lần, hắn luôn rất khiêm tốn… trên gương mặt sẽ trở nên ửng một màu đo đỏ, thì ra hắn là một nam tử dễ xấu hổ.

“Vải này là?" Đây là một tấm vải rất đẹp, hắn đột nhiên đặt trên tay ta, ta khó hiểu nhìn tấm vải hỏi.

Tiếp đó là công cụ may mà ta quen thuộc nhất.

“Ngươi… Ngày đó lúc ta nói chuyện cùng Lam Đình ngươi đã nghe được cả rồi?"

Hắn không có phủ nhận, chỉ cúi đầu mẠmáy miệng.

“Ngươi là muốn ta may sườn xám cho cô bé phải không? Đó là một cô gái tốt…" Thật sự là một thanh mai trúc mã khả ái..

“Ta từ lúc sinh ra cho tới giờ, làm sườn xám là đẹp nhất đó." Ta nắm tay của hắn nói, hắn có chút không quen hơi quay đầu, ta liền cười buông tay ra.

Chẳng biết tại sao, ta mơ hồ cảm thấy, lúc bản thân làm sườn xám tốt nhất, cũng là lúc ta nên rời đi.

Sườn xám còn chưa may xong, có một khách nhân mà ta biết tới.

“Có ai ở đây không …." Từ cửa truyền đến tiếng gọi, ta ra ngoài cửa trước, lại thấy đó là người quen.

“Đặng Xương? Ngươi là Đặng Xương sao!" Đặng Xương vốn ở Viên phủ nhưng sao giờ lại ở thôn nhỏ này.

Đặng Xương thấy ta lại giống như là thấy quỷ vậy, còn bị dọa ngã ngồi xuống đất, lui về phía sau, “Quỷ, quỷ… A…"

“Đặng Xương ngươi bình tĩnh một chút, ta không phải quỷ, ta là người!" Ta vội vàng tiến đến trấn an hắn, “Ta không có chết."

“Thường… Thường sư phụ, ngươi thật sự còn sống?"

“Đúng vậy, không tin ngươi sờ đi, hay đây là thân thể người đã chết rồi."

Đặng Xương sờ vào cánh tay ta, sau mới như thở phào, nhưng hắn nghi ngờ hỏi: “Nhưng mà.. Cao tổng quản nói ngươi… đến Viên phủ trộm rượu, bị hắn phát hiện đuổi theo, chạy tới bờ sông nói ngươi rơi xuống sông chết chìm rồi."

Hóa ra Cao tổng quản còn bịa ra cái cớ như vậy.

“Chết không thấy thi thể sao?"

“Liêu Khải, học đồ của ngươi cũng nói như vậy.. Hắn không tin ngươi chết như vậy, đến tận Viên phủ, nói ngươi không thể trộm đồ được, nhưng Cao tổng quản bảo đó là gây chuyện, kêu hạ nhân đánh đuổi hắn về.."

“Liêu Khải… Đứa trẻ thật thà này…" Ta bi thương nói.

“Cho nên… Thường sư phụ, ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

“Chuyện này… Một lời khó nói hết." Ta lắc đầu nói: “Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?"

“Cao tổng quản kêu ta tới đây lấy vải."

“Cao tổng quản… Đặng Xương, ngươi ngàn vạn lần đừng nói với Cao tổng quản rằng ngươi đã gặp ta. Ta không có trộm đồ này nọ… nhưng… Nếu Cao tổng quản biết ta vẫn còn sống, ta đây chắc sẽ phải chết lần nữa đó."

“Hả? Nhưng Cao tổng quản đang ở phía sau, kiểu gì cũng đi qua…"

Đặng Xương còn chưa nói hết, ta nhìn ra phía sau vai hắn, thấy Cao tổng quản đang đi về phía phường nhuộm, giống như mèo bắt gặp chuột, liền muốn xoay người chạy trốn, lại bắt gặp Xa sư phụ không biết đứng ở sau lưng ta từ lúc nào, hắn kinh ngạc nhìn ta.

“Ta phải đi trốn!"

Ta không có dư thời gian giải thích với hắn, trong đầu toàn là tìm kiếm nơi nào để trốn, không biết thế nào lại nhảy vào thùng nhuộm.

Ta đúng là ‘tam sinh hữu hạnh’, trong vạc nước không có thuốc nhuộm, ta bịt kín lỗ mũi, trong tai ngoài tiếng nước ung ung, còn mơ hồ nghe thấy giọng của Đặng Xương và Cao tổng quản.

Lúc này ta không thể nổi lên mặt nước được, tự nhiên nghĩ mình đúng là ngu ngốc, chạy đến phòng chứa củi không được hay sao, thế này thật đúng là bệnh mà, trốn trong nước nín thở nữa chứ.

Giọng nói còn vang mãi, dường như bọn họ còn chưa có ý muốn đi, nhưng đầu của ta bắt đầu ong ong rồi.

Ta… Ta không chịu nổi nữa.

Một tiếng động lớn vang lên, ta cuối cùng cũng có thể thở dốc.

Liều mạng hô hấp, vừa có cảm giác mình bị người khác ôm chặt lấy, suýt không thở nổi.

Mở mắt ra nhìn, thùng nhuộm đã bị đánh vỡ, còn có Xa sư phụ ôm ta khóc, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn vì muốn nói chuyện mà há miệng ra.

Ta bắt chước khẩu hình môi của hắn, là hắn đang gọi tên của ta.

“Thường… Khản."

Hắn nghe thấy lời nói của ta, lại ôm chặt ta hơn nữa.

“Xa sư phụ…" Ta cũng ôm hắn, “Ngươi yên tâm… Ta không có chết."

Lúc này ta nghe thấy lời đáp, chỉ tiếc lúc này trời không ban cho điều kì diệu, để cho hắn có thể nói được.

“Thường sư phụ! Ngươi chưa chết!"

Còn hiện tại, Cao tổng quản cao giọng kêu to, ta còn chưa kịp chạy trối chết, hắn đã xông vào ôm lấy ta.

“Thật tốt quá! Ngươi không có chết… Ngươi còn chưa chết…" Cao tổng quản vừa khóc vừa cười, để nước mắt nước mũi cũng lau hết cả lên người ta.

Bị hai nam nhân ôm khóc… Thật tình là ta không muốn trải nghiệm lần nữa đâu.

Sau khi làm như vậy với ta, Cao tổng quản đã sám hối, ngày đó hắn vì tình thế nhất thời cấp bách, liền cầm bình hoa đập vào đầu ta, bọn họ cũng cho là ta đã chết, liền sợ tội mà vứt ta xuống sông.

Về sau, lương tâm hắn bất an, hàng đêm không được yên giấc, thường mơ thấy oan hồn của ta ám lấy mạng hắn, Viên phu nhân cũng giống như vậy, cho nên bọn lại giúp ta làm cái mộ, nghe nói là ở sau núi.

Hắn không ngừng dập đầu tạ tội, muốn ta tha thứ cho hắn.

Ta nghĩ thầm cũng được, chỉ là đồ đệ Liêu Khải của ta bị đánh như vậy, muốn yêu cầu hắn phải bồi thường lại cho Liêu Khải, hắn vậy mà còn hớn hở đáp ứng.

“Còn có chuyện gì ta có thể làm không?" Cao tổng quản ân cần nói.

Ta dĩ nhiên biết hắn muốn nói cái gì, “Ngươi yên tâm đi, cái người Thường sư phụ biết các người cấu kết đã chết rồi, ta giống như một tấm vải trắng, cái gì cũng không biết."

Sau khi bọn họ rời đi, ta xoay người chất vấn nam nhân đang ôm ta khóc, cho dù biết hắn không có trả lời nhưng ta vẫn muốn hỏi hắn.

“….Tại sao lại muốn cứu ta? Sao lại phải đập vỡ thùng nhuộm như vậy.. tại sao… ngươi khóc?"

Hắn thì không biết làm thế nào nhìn ta, ta thì hy vọng nhìn hắn.

Tiếp đó hắn xoay người dùng ngón tay nhúng vào nước, viết xuống mặt đất một hàng chữ.

Ta không biết nên khócay nên cười, “…Ra là, ngươi cũng có thể viết chữ."

“Ui, ta còn tưởng rằng Thường đại ca ngươi đã biết từ lâu rồi, Xa sư phụ vốn biết chữ, cũng sẽ biết viết chữ, nếu không sao có thể bán hàng được?" Lam Đình ngạc nhiên nói.

“… Ta, ta chưa từng xem hắn viết chữ nha."

Có lẽ từng rồi, chỉ là ta quên mất có thể dùng bút trò chuyện với hắn, huống chi, hiện tại cũng không quá cần thiết nữa.

***

“Đúng rồi, sườn xám này… Ngươi xem một chút xem có hợp không?" Ta lấy ra một kiện sườn xám, Lam Đình nhìn sườn xám mà trừng lớn mắt, miệng há đã lâu mà còn chưa có khép lại, thấy vậy ta liền bật cười.

“Đừng phát ngốc nữa, mau thay cho ta xem."

Ta nhét sườn xám vào tay Lam Đình, đẩy cô bé vào gian phòng, không tới nửa nén hương sau, một tiểu cô nương mặc sườn xám khả ái bước ra ngoài.

“Thật xinh đẹp, là tiên nữ hạ phàm sao." Ta thành tâm nói.

Để cho thiếu nữ mặc lên người sườn xám, so với làm sườn xám cho đám bà lớn, ta thật sự có cảm giác yêu thích.

“Thường đại ca… Bộ y phục này thật sự là cho ta sao?" Cô bé vẫn không thể tin nổi nói.

“Dĩ nhiên, vải là của Xa sư phụ, sườn xám là đích thân ta may, đây, là tâm ý của chúng ta."

“Cảm ơn các ngươi… Không biết Hàn lão sư sau khi thấy sẽ nói gì nhỉ." Lam Đình xấu hổ nói, như là đang nói với người mình yêu.

“Hàn lão sư… không phải là người trong lòng của ngươi đấy chứ?"

Vẻ mặt thiếu nữ đỏ bừng càng chứng tỏ suy đoán của ta, vậy mà trước đó ta còn suy nghĩ tới một người khác.

Ta không khỏi thở phào, thật là quá tốt.

Ta đi tới hậu viện, nơi đó vẫn là những tấm vải nhuộm đang được phơi như cũ, hôm nay còn có thêm một loại vải khác.

Làm cho người ta nhìn cũng muốn đỏ mặt, e lệ làm cho người ta muốn hỏi một chút, lúc nhuộm những tấm vải này, không biết Xa sư phụ đã nghĩ tới cái gì nha..

“Màu sắc của tấm vải này… Ngươi là đã nghĩ tới cái gì vậy?" Ta hỏi.

Loại màu sắc không thực sự tự nhiên, màu sắc dường như cũng không phải để bán.. Mặc vào ra đường không được, mà làm khăn trải bàn cũng không phải.

Hắn đưa tay, kéo một bên xuống, thừa dịp ta đang không đề phòng, dùng vải quấn chúng ta ở chung một chỗ.

Ta dựa vào trước ngực hắn, hỏi: “Làm… nem rán?" (hán việt là Xuân: nên có lẽ tác giả muốn chơi chữ ở đây, kiểu như lạc thú tình yêu:’’>)

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, từ khuôn miệng không phát ra âm thanh nào khẽ mấp máy, ta đọc theo.

“…Chăn đơn?"

Hắn hàm súc cười.

Đêm đó, ta và hắn cùng nhau ngủ trong chiếc chăn nhuộm đơn. Ấm áp.
Tác giả : Á Hải
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại