365 Nghề chi Nghiệp Phục Vụ
Chương 9: Nhiệt độ cơ thể chín mươi chín chấm năm độ fahrenheit
Dòng người và xe lưu thông ở thành phố New York lúc nào cũng đông đúc, giao thông hôm nay cũng chen chúc đến kẹt cứng, giữa dòng có một chiếc xe vận tải chuyển phát nhanh màu vàng, nhân viên giao hàng ngồi trên xe kiểm tra PDA, nơi giao hàng tiếp theo là cao ốc thương mại ở ngã rẽ, lúc này đã gần giữa trưa, mà kiện hàng này nhất định phải đưa đến nơi trước giữa trưa, nhân viên chuyển phát nhanh có chút lo lắng nhìn đồng hồ.
Hãng chuyển phát nhanh này coi trọng nhất là giao hàng đúng giờ và đúng chỗ, thì giống như trên quảng cáo của công ty bọn họ, cho dù phải điều máy bay, chiến xa cũng phải giao thứ khách hàng nhờ chuyển yên ổn, cấp tốc tới nơi cần đến.
Cho nên công nhân viên của bọn họ cũng được huấn luyện như thế, hơn nữa việc này có liên quan đến đánh giá thành tích, mỗi nhân viên giao hàng thời thời khắc khắc dán mắt vào đồng hồ, lo sợ từng giây từng phút chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến tiền lương.
May mà, xe phía trước bắt đầu di chuyển rồi, nhân viên giao hàng cũng đạp ga tiến nhanh về hướng bãi đỗ xe của tòa nhà cao ốc thương mại rất lớn kia, sau khi xuống xe nhân viên giao hàng kéo mở cánh cửa phía sau xe, tìm kiếm món hàng đánh số GX2010568, sau khi tìm thấy nó ở một góc khuất, nhân viên giao hàng mỉm cười.
Cậu dùng một tờ giấy kraft mỏng màu nâu bao lấy, thùng hàng có lẽ dài khoảng mười cen-ti-mét, nặng hơn nhân viên giao hàng tưởng, không biết ở bên trong chứa thứ gì? Nhân viên giao hàng vừa suy đoán lung tung vừa tiến vào thang máy.
Sau khi tiến vào thang máy, có tiếng gọi điện truyền tới tai nghe hạt đậu màu xanh mang bên tai trái, nhân viên giao hàng còn chưa kịp dừng bước nhận điện thì do bên trong thang máy bắt sóng không tốt nên tín hiệu bị cắt đứt, nhân viên giao hàng nghĩ cũng không sao, vừa vặn nhận điện ở dưới tầng hầm cũng không tốt lắm, chi bằng lên tầng gọi lại.
Cậu ta nhìn thoáng qua số điện thoại, là tổng công ty gọi tới, có lẽ là khách hàng gọi điện tới thúc giục chăng? Cậu phải nhanh nhanh đưa lên mới được.
Nơi cần đến ở tầng ba mươi, nhân viên giao hàng huýt sáo nhìn số hiển thị từng tầng nhảy lên, kỳ lạ là, dọc đường lên không có ai khác ấn gọi thang máy, nhân viên giao hàng còn thầm vui mừng, vậy hẳn là có thể thuận lợi giao hàng đúng thời gian hạn định.
“Leng keng" một tiếng đã tới tầng ba mươi ba rồi, cửa thang máy mở ra, phía trước là quầy tiếp tân công ty này, nhân viên giao hàng từng chuyển phát nhanh ở đây vài lần, đã quen tay cầm gói hàng đẩy cánh cửa thủy tinh tiến vào, cô gái quầy tiếp tân tóc vàng mỉm cười chào mừng cậu, nhưng khi cậu tiến vào định mở lời thì nụ cười cô gái quầy tiếp tân lại đông cứng.
Nhân viên giao hàng quay đầu lại nhìn, từ hai thang máy khác nhau lao ra một đám người mặc áo đen, trên quần áo có huy hiệu cơ quan chính phủ nên nhân viên giao hàng biết họ không phải là phần tử nguy hiểm, nhưng mỗi người bọn họ cầm một tấm chắn, mở cửa thủy tinh tiến vào, còn vây quanh nhân viên giao hàng.
Một người thoạt nhìn như là đội trưởng của đám người mặc đồ đen nói vào máy bộ đàm: “Đã bao vây đối tượng, Over."
Nhân viên giao hàng hoảng hồn nhìn bốn phía, hoàn toàn không nắm được manh mối, tuy rằng cậu tóc đen, mắt đen, da vàng, nhưng cậu thật sự luôn tuân theo pháp luật, hàng năm cũng trung thực nộp thuế công dân cho nước Mỹ a!
“Trưởng, đội trưởng? Đây là thế nào?" Nhân viên giao hàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng giống như trong phim điện ảnh Hollywood thế này, hai tay hai chân không ngừng run rẩy.
“Không được cử động!" Đội trưởng lớn tiếng quát cậu.
Nhân viên giao hàng sợ đến mức muốn giơ cả hai tay lên xin hàng, đội trưởng lập tức lại lớn tiếng nói: “Không được buông thùng hàng trên tay cậu!"
Cậu vội vàng dùng hai tay ôm chặt thùng hàng kia.
Đúng rồi, thùng hàng! Nhất định là thùng hàng này có vấn đề gì rồi.
“Trong, trong thùng hàng này có ma túy sao?"
“Nghe kĩ đây, cậu bình tĩnh nghe tôi nói, cái thùng trên tay cậu, có chứa bom."
Trong nháy mắt nghe thấy từ “bom", nhân viên giao hàng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, đội trưởng nhanh chạy đến đỡ cậu ta.
“Đội trưởng, cẩn thận!" Đội quân vận áo đen phía sau kinh hãi hô lên.
“Tôi biết!" Đội trưởng sau khi hướng ra sau nói lại nhanh chóng chuyển hướng sang nhân viên giao hàng sắp ngất xỉu, “Cậu tỉnh táo chút! Cậu hiện giờ nắm giữ toàn bộ sinh mệnh của nhân viên tòa cao ốc này! Ôm cái thùng cho tốt!"
Nghe đội trưởng nói như thế, nhân viên giao hàng lại hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể dùng tay không cầm thùng hàng.
Đội trưởng tiếp theo lấy từ trong túi xách ở thắt lưng ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt lớp giấy kraft mỏng phía trên, sau đó xé mở nó.
“Tôi giật giấy kraft ra nhưng tay của cậu không được buông ra, hiểu không?" Đội trưởng đối mặt nhân viên giao hàng nói, nhân viên giao hàng khẽ gật đầu.
Đội trưởng như là rút khăn ăn dùng sức kéo một cái, thùng hàng đã gỡ bỏ tấm giấy kraft hiện ra trước mặt mọi người, đây là một khối hình hộp màu trắng bên ngoài làm bằng chất dẻo, ở mặt phía trên có một màn hình nhỏ, đang hiển thị số “98. 3F", nếu không nói nó chính là bom, có thể tưởng lầm là một thiết bị điện nhỏ dùng trong gia đình mới ra.
“Chúng tôi nhận được điện báo rằng công ty chuyển phát nhanh các cậu nhận lầm phải một quả bom, sau đó biết được trước giữa trưa nó sẽ được đưa đến toàn nhà cao ốc này, vừa vặn giữa trưa nó sẽ bắt đầu chương trình công phá, quả bom này rất đặc biệt, nhiệt độ là điều kiện kích nổ của nó, màn hình ở mặt trên này biểu thị nhiệt độ của nó, mà nhiệt độ của nó, chính là được quyết định bởi nhiệt độ cơ thể của cậu."
“Nhiệt độ cơ thể của tôi?" Nhân viên giao hàng mang vẻ mặt không tin được nhìn đội trưởng rồi lại nhìn quả bom, trước mắt hiện lên “98. 4F".
“Đúng, cho nên cậu không được buông nó ra, thiết bị cảm ứng của nó rất nhạy, sau khi buông nó ra không trốn kịp sẽ kích nổ, hơn nữa, nó đã lưu lại dấu vân tay, vân lòng bàn tay của cậu, cho nên…"
“… Cho nên chỉ có tôi mới cầm được nó…" Đại não nhân viên giao hàng bắt đầu khôi phục lại chút lý trí.
“Nhiệt độ an toàn của nó là chín mươi tám đến chín mươi chín chấm năm độ Fahrenheit, chỉ cần duy trì nhiệt độ trong khoảng này, quả bom trong thời gian ngắn sẽ không nổ, đây là tất cả những thông tin chúng tôi hiện thời nắm được về loại bom này."
“Vậy, tôi nên làm gì đây? Không có cách tháo gỡ sao?"
“Chúng tôi đang dốc toàn lực nghiên cứu, còn nữa, bây giờ phải đưa cậu đến một nơi an toàn…"
Nhân viên giao hàng bắt đầu phát run, đưa đến nơi an toàn? Sau đó kích nổ sao?
Lúc này, có tiếng nói chuyện điện thoại truyền đến hạt tai nghe của nhân viên giao hàng.
“Ách, đội trưởng, có thể nhận điện không?"
Đội trưởng gật đầu.
“Vậy… Có thể giúp tôi ấn nút nhận điện không? Tay của tôi không thể rời…" Nhân viên giao hàng thiếu chút nữa theo thói quen đưa tay nhấn tai nghe.
“Nút này?" Đội trưởng đưa tay nhấn bên tai cậu một cái.
“Trương! Món hàng số GX2010568 trong xe của cậu là một quả bom!" George nhân viên chủ quản của công ty ghé vào tai cậu kêu to.
“Tôi đã biết rồi…"
Đội trưởng và nhân viên giao hàng cùng vào thang máy đi xuống lầu, trên đường nhân viên giao hàng càng nghĩ càng thấy mình thật xui xẻo, nhịn không được bộc phát.
“Vì sao lại là tôi, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng vừa tuân thủ pháp luật vừa siêng năng chăm chỉ, tôi còn ký văn kiện kiến nghị phản chiến nữa… Vì sao lại là tôi… Tôi, tôi thực sự không muốn chết ——"
Nói xong lời cuối thì nhân viên giao hàng nhịn không được khóc thành tiếng, trên màn ảnh hiển thị “98. 9F".
Đội trưởng nhìn cậu, lặng lẽ dùng bàn tay đeo găng lau khô giọt nước trên mắt cậu ta.
Nhân viên giao hàng nguyên định cảm ơn vị đội trưởng da trắng vẻ mặt cương nghị, không biết gã ta đột nhiên nói câu này.
“Chúng ta không biết chất lỏng có thể ảnh hưởng đến vật này thế nào."
Gã ta không nói gì còn tốt hơn, lời nói vừa thốt ra kia khiến cho nhân viên giao hàng tức giận, “Các ông muốn đưa tôi đến nơi không người rồi kích nổ chứ gì? Sau đó bịa đặt một đống lý do nói với người nhà của tôi, nói không chừng đến xác cũng chẳng còn… Sau đó tôi sẽ trở thành một số hiệu trên hồ sơ, ô —— Hồ sơ X cũng diễn biến như thế…"
Đội trưởng lấy làm lạ nhìn cậu, “Nước Mỹ coi trọng quyền lợi nhân dân của quốc gia như vậy, chúng tôi sao có thể làm như vậy?"
“Nhưng mà… Các ông nói muốn đem tôi đến nơi an toàn…"
“Đó là vì chúng tôi không rõ uy lực của quả bom này lắm, lan đến gần người dân vô tội trong thành phố không tốt."
“Tôi không phải dân thường vô tội của thành phố sao?"
“… Không, cậu là anh hùng, thật sự là anh hùng." Đội trưởng cau mày nói với cậu.
Nhân viên giao hàng nghe xong lại bắt đầu khóc. Nhiệt độ trên màn ảnh hiển thị là “99F".
Nhân viên giao hàng đang khóc được dẫn lên xe của tiểu đội phá bom, đó là một chiếc xe kích thước không khác chiếc xe vận tải chuyển phát của cậu, có lẽ vì đội trưởng cũng vào ngồi sau cậu, nhân viên giao hàng vào trong xe cảm thấy xe này đặc biệt kiên cố, kiên cố hơn ở cả xe tù, bởi vì nó không có cửa sổ, một cánh cửa chặn ngang đã bịt kín toàn bộ không gian.
Nhân viên giao hàng nhịn không được hỏi, “Xe này vốn được dùng để chở…?"
“Vật chất nghi ngờ có thể phát nổ." Đội trưởng đáp, “Đúng rồi, bởi vì không có cửa sổ, nếu cảm thấy khó thở, nói cho tôi biết, bên cạnh có ống dưỡng khí."
Nhân viên giao hàng lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy hai ống dưỡng khí đặt ở một góc, sau khi hít vào một hơi lại mở miệng, “Đội trưởng, anh cảm thấy cơ hội tháo bỏ thành công quả bom này là bao nhiêu?"
“Sáu phần."
Nhân viên vẽ trong đầu mười hình nhân chính mình, sau đó có bốn người giống như Kenny trong một tập South Park nào đó bị kích nổ đến chết.
“Đội trưởng, nếu như bị nổ chết sẽ cảm thấy rất đau sao?"
“Phải xem xét uy lực quả bom, có thể đau, có thể không đau." Đội trưởng báo cáo lại theo thực tế.
“…"
Hai người ngồi đối diện không nói gì nữa một lúc, bởi vì không có cửa sổ, cũng không biết xe đã lái tới chỗ nào, nhìn thùng hàng trong tay, nhân viên giao hàng cầu nguyện Thượng đế mà ngày thường cậu không tin có thật, chốc chốc lại hồi tưởng lại cuộc đời mình, có khi lại bắt đầu tưởng tượng thế giới sau sẽ tốt đẹp hơn, bỗng dưng, cậu chú ý thấy con số trên màn hình đã biến đổi.
“Đội, đội trưởng! Chín mươi tám chấm hai độ!" Tại sao lại giảm nhanh như vậy, vừa nãy rõ ràng còn chín mươi chín độ!
“Cái gì?" Đội trưởng dựa đầu vào xem thử.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi căng thẳng quá nên nhiệt độ cơ thể giảm xuống!" Nhân viên giao hàng lúng túng, nhưng càng hồi hộp, nhiệt độ cơ thể càng giảm nhanh.
Đội trưởng nhất thời cũng không biết phải làm sao, đành phải nói: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi, để cậu không chú ý đến nó nữa."
“Nói chuyện, nói chuyện phiếm gì đây?" Nhân viên giao hàng vẫn trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
“Nói chuyện…. A! Hôm qua đội Yankee chẳng phải thắng rồi sao, còn là thắng Red Sox nữa!" Đội trưởng tìm ra được một đề tài mà mỗi người New York đều quan tâm.
“… Tôi hâm mộ đội Red Sox."
“…"
“Đội trưởng! Chín mươi tám chấm một rồi! Tôi quá căng thẳng!"
Mạng người quan trọng, đội trưởng không suy nghĩ lần lữa ôm lấy cả cậu ta và quả bom.
“Đội trưởng?"
“Ngẩng đầu lên." Đội trưởng nói xong liền hôn cậu, hơn nữa còn hôn nồng nhiệt theo kiểu có thể khiến cho toàn thân không nhịn được mà nóng lên.
Số ghi trên màn hình bắt đầu nhảy lên, chín mươi tám chấm hai, chấm ba, chấm bốn…
Mãi đến chín mươi chín chấm hai độ nụ hôn dài mới chấm dứt.
“Xin lỗi… Tôi chỉ nghĩ được cách này…"
Nhân viên giao hàng thấy màn hình tăng đến chín mươi chín độ, nhẹ giọng nói: “… Cám ơn…"
Nhân viên giao hàng được chở đến một vùng hoang vu trong phạm vi một km không nhìn thấy một công trình nào, sau đó không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi.
Hơn nữa nhân viên giao hàng ôm quả bom ngồi ở chính giữa, tiểu đội phá bom được trang bị đủ loại võ trang cầm lá chắn vây quanh cậu, chỉ có đội trưởng chợt đi tới nói với cậu mấy câu.
Trong lúc này, phần tử khủng bố chế tạo ra quả bom không hề chủ động liên hệ, nhưng phòng thí nghiệm hậu phương của tiểu đội phá bom đã nghĩ ra giải pháp.
“Bọn họ sẽ cho lắp đặt thiết bị đông lạnh cấp tốc." Đội trưởng nói với nhân viên giao hàng.
“Thiết bị đông lạnh cấp tốc?"
“Chúng tôi muốn trong nháy mắt làm lạnh quả bom này."
“A? Làm lạnh? Nhưng mà chẳng phải thế nghĩa là tôi cũng bị…"
Đội trưởng có vẻ khó xử nói: “Đúng vậy, thiết bị đông lạnh cấp tốc kia là từ phòng nghiên cứu đông lạnh người cấp tốc thương lượng mượn được, nhưng nghiên cứu này vẫn chưa hoàn thành, cho nên… sẽ rất mạo hiểm, cho nên chúng tôi trước hết hỏi xem cậu có đồng ý không mới tiến hành."
Trong khoảng khắc này, nhân viên giao hàng suy nghĩ rất nhiều, cậu cười khổ nói bằng tiếng Trung: “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên."
Đội trưởng người Mỹ nghe không hiểu, “Cậu nói gì?"
“Là lời cửa miệng của mẹ tôi, ý nghĩa chính là —— đây có lẽ chính là định mệnh của tôi chăng?"
Đội trưởng nghe xong ngược lại khó chịu nhìn cậu, “Cũng không phải không có cơ hội thoát nạn trở về."
“Tôi biết, nhưng mà —— trước khi chết có thể một lần trở thành anh hùng chắc cũng không tệ nhỉ?"
Sau đó, nhân viên giao hàng yêu cầu được ăn hamburger của McDonald’s một lần, không thể dùng tay của mình, nên đội trưởng vụng về đút cho cậu anh, sau đó gọi điện một cuộc cho mẹ cậu, nói cậu rất trễ mới có thể về nhà ăn tối, vẻ mặt nhịn khóc khi cậu nói chuyện khiến cho đội trưởng quay người không dám nhìn nữa.
Thiết bị đông lạnh cấp tốc được đưa đến, xe cứu thương cũng đã đến, thiết bị đông lạnh cấp tốc cũng là một cái hộp lập phương màu trắng, thoạt nhìn giống như một gian phòng lớn, nhân viên giao hàng nghĩ thầm hôm nay mình thật có duyên với những vật hình hộp màu trắng.
Nhân viên giao hàng thong thả ôm quả bom đi vào, trên màn hình biểu thị chín mươi tám chấm tám, chứng tỏ nhân viên giao hàng không còn căng thẳng nữa.
Sau khi cánh cửa trong nháy mắt đã đóng lại rồi, nhân viên giao hàng nghe thấy ở bên ngoài như có tiếng động ầm ĩ, tiếp theo cánh cửa lại mở ra, người bước vào là đội trưởng.
“Đội trưởng?" Nhân viên giao hàng nghiêng đầu nhìn gã, còn tưởng là gã muốn tới thông báo thiết bị làm lạnh đột nhiên bị hỏng gì đó.
Nhưng đội trưởng chính là đến phủ bàn tay to lớn của gã lên trên cánh tay ôm bom của cậu.
“Tôi cũng muốn làm anh hùng một lần."
Trên gương mặt cương nghị của đội trưởng, lần đầu tiên hé lộ nụ cười dịu dàng.
Thiết bị làm lạnh cấp tốc khởi động, nhiệt độ được biểu thị cuối cùng trên màn hình là chín mươi tám chấm sáu.
Phút chốc mở mắt ra, nhân viên giao hàng bật dậy khỏi giường bệnh, tay đây, chân đây, đầu cũng còn đây, không bị thương do bị kích nổ, cũng chẳng bị thương do bị đông lạnh.
“A, ngài tỉnh lại rồi." Một cô gái tóc xoăn da đen mặc đồ bộ đi tới hỏi, “Hẳn là chẳng có chỗ nào thấy khó chịu nhỉ?"
“Không…" Nhân viên giao hàng xoay xoay cổ, khua khua cánh tay, còn xuống giường đi lại một chút, tất cả đều không có vấn đề gì.
“Cậu là người thứ nhất được giải đông thành công." Cô gái tóc xoăn cười nói.
“Đội trưởng thì sao?"
“Anh ta là người thứ hai, đã tỉnh dậy trước cậu mấy tiếng trước rồi."
“Vậy, anh ta đâu rồi?"
“Hình như nghe nói chỗ nào có bom lại vội vàng đi làm việc rồi, không cản được." Cô gái tóc xoăn hơi nhún vai.
“A…" Nhân viên giao hàng hơi thất vọng đáp.
“A, xém tí quên mất, anh ta nhờ tôi đưa note-stick này cho ngài." Cô gái tóc xoăn đi đến cạnh bàn cầm lấy tờ note-stick được chặn giữ lại, đưa tờ giấy cho nhân viên giao hàng.
Nhân viên giao hàng nhìn thấy tờ note-stick liền cười rất thoải mái.
“Bức tranh phía trên là siêu nhân và người nhện đang giúp đỡ nhau, có nghĩa là sao?" Cô gái tò mò hỏi.
“Hai người ấy đều là siêu anh hùng!"
Hãng chuyển phát nhanh này coi trọng nhất là giao hàng đúng giờ và đúng chỗ, thì giống như trên quảng cáo của công ty bọn họ, cho dù phải điều máy bay, chiến xa cũng phải giao thứ khách hàng nhờ chuyển yên ổn, cấp tốc tới nơi cần đến.
Cho nên công nhân viên của bọn họ cũng được huấn luyện như thế, hơn nữa việc này có liên quan đến đánh giá thành tích, mỗi nhân viên giao hàng thời thời khắc khắc dán mắt vào đồng hồ, lo sợ từng giây từng phút chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến tiền lương.
May mà, xe phía trước bắt đầu di chuyển rồi, nhân viên giao hàng cũng đạp ga tiến nhanh về hướng bãi đỗ xe của tòa nhà cao ốc thương mại rất lớn kia, sau khi xuống xe nhân viên giao hàng kéo mở cánh cửa phía sau xe, tìm kiếm món hàng đánh số GX2010568, sau khi tìm thấy nó ở một góc khuất, nhân viên giao hàng mỉm cười.
Cậu dùng một tờ giấy kraft mỏng màu nâu bao lấy, thùng hàng có lẽ dài khoảng mười cen-ti-mét, nặng hơn nhân viên giao hàng tưởng, không biết ở bên trong chứa thứ gì? Nhân viên giao hàng vừa suy đoán lung tung vừa tiến vào thang máy.
Sau khi tiến vào thang máy, có tiếng gọi điện truyền tới tai nghe hạt đậu màu xanh mang bên tai trái, nhân viên giao hàng còn chưa kịp dừng bước nhận điện thì do bên trong thang máy bắt sóng không tốt nên tín hiệu bị cắt đứt, nhân viên giao hàng nghĩ cũng không sao, vừa vặn nhận điện ở dưới tầng hầm cũng không tốt lắm, chi bằng lên tầng gọi lại.
Cậu ta nhìn thoáng qua số điện thoại, là tổng công ty gọi tới, có lẽ là khách hàng gọi điện tới thúc giục chăng? Cậu phải nhanh nhanh đưa lên mới được.
Nơi cần đến ở tầng ba mươi, nhân viên giao hàng huýt sáo nhìn số hiển thị từng tầng nhảy lên, kỳ lạ là, dọc đường lên không có ai khác ấn gọi thang máy, nhân viên giao hàng còn thầm vui mừng, vậy hẳn là có thể thuận lợi giao hàng đúng thời gian hạn định.
“Leng keng" một tiếng đã tới tầng ba mươi ba rồi, cửa thang máy mở ra, phía trước là quầy tiếp tân công ty này, nhân viên giao hàng từng chuyển phát nhanh ở đây vài lần, đã quen tay cầm gói hàng đẩy cánh cửa thủy tinh tiến vào, cô gái quầy tiếp tân tóc vàng mỉm cười chào mừng cậu, nhưng khi cậu tiến vào định mở lời thì nụ cười cô gái quầy tiếp tân lại đông cứng.
Nhân viên giao hàng quay đầu lại nhìn, từ hai thang máy khác nhau lao ra một đám người mặc áo đen, trên quần áo có huy hiệu cơ quan chính phủ nên nhân viên giao hàng biết họ không phải là phần tử nguy hiểm, nhưng mỗi người bọn họ cầm một tấm chắn, mở cửa thủy tinh tiến vào, còn vây quanh nhân viên giao hàng.
Một người thoạt nhìn như là đội trưởng của đám người mặc đồ đen nói vào máy bộ đàm: “Đã bao vây đối tượng, Over."
Nhân viên giao hàng hoảng hồn nhìn bốn phía, hoàn toàn không nắm được manh mối, tuy rằng cậu tóc đen, mắt đen, da vàng, nhưng cậu thật sự luôn tuân theo pháp luật, hàng năm cũng trung thực nộp thuế công dân cho nước Mỹ a!
“Trưởng, đội trưởng? Đây là thế nào?" Nhân viên giao hàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng giống như trong phim điện ảnh Hollywood thế này, hai tay hai chân không ngừng run rẩy.
“Không được cử động!" Đội trưởng lớn tiếng quát cậu.
Nhân viên giao hàng sợ đến mức muốn giơ cả hai tay lên xin hàng, đội trưởng lập tức lại lớn tiếng nói: “Không được buông thùng hàng trên tay cậu!"
Cậu vội vàng dùng hai tay ôm chặt thùng hàng kia.
Đúng rồi, thùng hàng! Nhất định là thùng hàng này có vấn đề gì rồi.
“Trong, trong thùng hàng này có ma túy sao?"
“Nghe kĩ đây, cậu bình tĩnh nghe tôi nói, cái thùng trên tay cậu, có chứa bom."
Trong nháy mắt nghe thấy từ “bom", nhân viên giao hàng sợ đến mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, đội trưởng nhanh chạy đến đỡ cậu ta.
“Đội trưởng, cẩn thận!" Đội quân vận áo đen phía sau kinh hãi hô lên.
“Tôi biết!" Đội trưởng sau khi hướng ra sau nói lại nhanh chóng chuyển hướng sang nhân viên giao hàng sắp ngất xỉu, “Cậu tỉnh táo chút! Cậu hiện giờ nắm giữ toàn bộ sinh mệnh của nhân viên tòa cao ốc này! Ôm cái thùng cho tốt!"
Nghe đội trưởng nói như thế, nhân viên giao hàng lại hoảng sợ, nhưng cũng chỉ có thể dùng tay không cầm thùng hàng.
Đội trưởng tiếp theo lấy từ trong túi xách ở thắt lưng ra một con dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt lớp giấy kraft mỏng phía trên, sau đó xé mở nó.
“Tôi giật giấy kraft ra nhưng tay của cậu không được buông ra, hiểu không?" Đội trưởng đối mặt nhân viên giao hàng nói, nhân viên giao hàng khẽ gật đầu.
Đội trưởng như là rút khăn ăn dùng sức kéo một cái, thùng hàng đã gỡ bỏ tấm giấy kraft hiện ra trước mặt mọi người, đây là một khối hình hộp màu trắng bên ngoài làm bằng chất dẻo, ở mặt phía trên có một màn hình nhỏ, đang hiển thị số “98. 3F", nếu không nói nó chính là bom, có thể tưởng lầm là một thiết bị điện nhỏ dùng trong gia đình mới ra.
“Chúng tôi nhận được điện báo rằng công ty chuyển phát nhanh các cậu nhận lầm phải một quả bom, sau đó biết được trước giữa trưa nó sẽ được đưa đến toàn nhà cao ốc này, vừa vặn giữa trưa nó sẽ bắt đầu chương trình công phá, quả bom này rất đặc biệt, nhiệt độ là điều kiện kích nổ của nó, màn hình ở mặt trên này biểu thị nhiệt độ của nó, mà nhiệt độ của nó, chính là được quyết định bởi nhiệt độ cơ thể của cậu."
“Nhiệt độ cơ thể của tôi?" Nhân viên giao hàng mang vẻ mặt không tin được nhìn đội trưởng rồi lại nhìn quả bom, trước mắt hiện lên “98. 4F".
“Đúng, cho nên cậu không được buông nó ra, thiết bị cảm ứng của nó rất nhạy, sau khi buông nó ra không trốn kịp sẽ kích nổ, hơn nữa, nó đã lưu lại dấu vân tay, vân lòng bàn tay của cậu, cho nên…"
“… Cho nên chỉ có tôi mới cầm được nó…" Đại não nhân viên giao hàng bắt đầu khôi phục lại chút lý trí.
“Nhiệt độ an toàn của nó là chín mươi tám đến chín mươi chín chấm năm độ Fahrenheit, chỉ cần duy trì nhiệt độ trong khoảng này, quả bom trong thời gian ngắn sẽ không nổ, đây là tất cả những thông tin chúng tôi hiện thời nắm được về loại bom này."
“Vậy, tôi nên làm gì đây? Không có cách tháo gỡ sao?"
“Chúng tôi đang dốc toàn lực nghiên cứu, còn nữa, bây giờ phải đưa cậu đến một nơi an toàn…"
Nhân viên giao hàng bắt đầu phát run, đưa đến nơi an toàn? Sau đó kích nổ sao?
Lúc này, có tiếng nói chuyện điện thoại truyền đến hạt tai nghe của nhân viên giao hàng.
“Ách, đội trưởng, có thể nhận điện không?"
Đội trưởng gật đầu.
“Vậy… Có thể giúp tôi ấn nút nhận điện không? Tay của tôi không thể rời…" Nhân viên giao hàng thiếu chút nữa theo thói quen đưa tay nhấn tai nghe.
“Nút này?" Đội trưởng đưa tay nhấn bên tai cậu một cái.
“Trương! Món hàng số GX2010568 trong xe của cậu là một quả bom!" George nhân viên chủ quản của công ty ghé vào tai cậu kêu to.
“Tôi đã biết rồi…"
Đội trưởng và nhân viên giao hàng cùng vào thang máy đi xuống lầu, trên đường nhân viên giao hàng càng nghĩ càng thấy mình thật xui xẻo, nhịn không được bộc phát.
“Vì sao lại là tôi, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng vừa tuân thủ pháp luật vừa siêng năng chăm chỉ, tôi còn ký văn kiện kiến nghị phản chiến nữa… Vì sao lại là tôi… Tôi, tôi thực sự không muốn chết ——"
Nói xong lời cuối thì nhân viên giao hàng nhịn không được khóc thành tiếng, trên màn ảnh hiển thị “98. 9F".
Đội trưởng nhìn cậu, lặng lẽ dùng bàn tay đeo găng lau khô giọt nước trên mắt cậu ta.
Nhân viên giao hàng nguyên định cảm ơn vị đội trưởng da trắng vẻ mặt cương nghị, không biết gã ta đột nhiên nói câu này.
“Chúng ta không biết chất lỏng có thể ảnh hưởng đến vật này thế nào."
Gã ta không nói gì còn tốt hơn, lời nói vừa thốt ra kia khiến cho nhân viên giao hàng tức giận, “Các ông muốn đưa tôi đến nơi không người rồi kích nổ chứ gì? Sau đó bịa đặt một đống lý do nói với người nhà của tôi, nói không chừng đến xác cũng chẳng còn… Sau đó tôi sẽ trở thành một số hiệu trên hồ sơ, ô —— Hồ sơ X cũng diễn biến như thế…"
Đội trưởng lấy làm lạ nhìn cậu, “Nước Mỹ coi trọng quyền lợi nhân dân của quốc gia như vậy, chúng tôi sao có thể làm như vậy?"
“Nhưng mà… Các ông nói muốn đem tôi đến nơi an toàn…"
“Đó là vì chúng tôi không rõ uy lực của quả bom này lắm, lan đến gần người dân vô tội trong thành phố không tốt."
“Tôi không phải dân thường vô tội của thành phố sao?"
“… Không, cậu là anh hùng, thật sự là anh hùng." Đội trưởng cau mày nói với cậu.
Nhân viên giao hàng nghe xong lại bắt đầu khóc. Nhiệt độ trên màn ảnh hiển thị là “99F".
Nhân viên giao hàng đang khóc được dẫn lên xe của tiểu đội phá bom, đó là một chiếc xe kích thước không khác chiếc xe vận tải chuyển phát của cậu, có lẽ vì đội trưởng cũng vào ngồi sau cậu, nhân viên giao hàng vào trong xe cảm thấy xe này đặc biệt kiên cố, kiên cố hơn ở cả xe tù, bởi vì nó không có cửa sổ, một cánh cửa chặn ngang đã bịt kín toàn bộ không gian.
Nhân viên giao hàng nhịn không được hỏi, “Xe này vốn được dùng để chở…?"
“Vật chất nghi ngờ có thể phát nổ." Đội trưởng đáp, “Đúng rồi, bởi vì không có cửa sổ, nếu cảm thấy khó thở, nói cho tôi biết, bên cạnh có ống dưỡng khí."
Nhân viên giao hàng lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy hai ống dưỡng khí đặt ở một góc, sau khi hít vào một hơi lại mở miệng, “Đội trưởng, anh cảm thấy cơ hội tháo bỏ thành công quả bom này là bao nhiêu?"
“Sáu phần."
Nhân viên vẽ trong đầu mười hình nhân chính mình, sau đó có bốn người giống như Kenny trong một tập South Park nào đó bị kích nổ đến chết.
“Đội trưởng, nếu như bị nổ chết sẽ cảm thấy rất đau sao?"
“Phải xem xét uy lực quả bom, có thể đau, có thể không đau." Đội trưởng báo cáo lại theo thực tế.
“…"
Hai người ngồi đối diện không nói gì nữa một lúc, bởi vì không có cửa sổ, cũng không biết xe đã lái tới chỗ nào, nhìn thùng hàng trong tay, nhân viên giao hàng cầu nguyện Thượng đế mà ngày thường cậu không tin có thật, chốc chốc lại hồi tưởng lại cuộc đời mình, có khi lại bắt đầu tưởng tượng thế giới sau sẽ tốt đẹp hơn, bỗng dưng, cậu chú ý thấy con số trên màn hình đã biến đổi.
“Đội, đội trưởng! Chín mươi tám chấm hai độ!" Tại sao lại giảm nhanh như vậy, vừa nãy rõ ràng còn chín mươi chín độ!
“Cái gì?" Đội trưởng dựa đầu vào xem thử.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi căng thẳng quá nên nhiệt độ cơ thể giảm xuống!" Nhân viên giao hàng lúng túng, nhưng càng hồi hộp, nhiệt độ cơ thể càng giảm nhanh.
Đội trưởng nhất thời cũng không biết phải làm sao, đành phải nói: “Chúng ta nói chuyện phiếm đi, để cậu không chú ý đến nó nữa."
“Nói chuyện, nói chuyện phiếm gì đây?" Nhân viên giao hàng vẫn trong trạng thái vô cùng căng thẳng.
“Nói chuyện…. A! Hôm qua đội Yankee chẳng phải thắng rồi sao, còn là thắng Red Sox nữa!" Đội trưởng tìm ra được một đề tài mà mỗi người New York đều quan tâm.
“… Tôi hâm mộ đội Red Sox."
“…"
“Đội trưởng! Chín mươi tám chấm một rồi! Tôi quá căng thẳng!"
Mạng người quan trọng, đội trưởng không suy nghĩ lần lữa ôm lấy cả cậu ta và quả bom.
“Đội trưởng?"
“Ngẩng đầu lên." Đội trưởng nói xong liền hôn cậu, hơn nữa còn hôn nồng nhiệt theo kiểu có thể khiến cho toàn thân không nhịn được mà nóng lên.
Số ghi trên màn hình bắt đầu nhảy lên, chín mươi tám chấm hai, chấm ba, chấm bốn…
Mãi đến chín mươi chín chấm hai độ nụ hôn dài mới chấm dứt.
“Xin lỗi… Tôi chỉ nghĩ được cách này…"
Nhân viên giao hàng thấy màn hình tăng đến chín mươi chín độ, nhẹ giọng nói: “… Cám ơn…"
Nhân viên giao hàng được chở đến một vùng hoang vu trong phạm vi một km không nhìn thấy một công trình nào, sau đó không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi.
Hơn nữa nhân viên giao hàng ôm quả bom ngồi ở chính giữa, tiểu đội phá bom được trang bị đủ loại võ trang cầm lá chắn vây quanh cậu, chỉ có đội trưởng chợt đi tới nói với cậu mấy câu.
Trong lúc này, phần tử khủng bố chế tạo ra quả bom không hề chủ động liên hệ, nhưng phòng thí nghiệm hậu phương của tiểu đội phá bom đã nghĩ ra giải pháp.
“Bọn họ sẽ cho lắp đặt thiết bị đông lạnh cấp tốc." Đội trưởng nói với nhân viên giao hàng.
“Thiết bị đông lạnh cấp tốc?"
“Chúng tôi muốn trong nháy mắt làm lạnh quả bom này."
“A? Làm lạnh? Nhưng mà chẳng phải thế nghĩa là tôi cũng bị…"
Đội trưởng có vẻ khó xử nói: “Đúng vậy, thiết bị đông lạnh cấp tốc kia là từ phòng nghiên cứu đông lạnh người cấp tốc thương lượng mượn được, nhưng nghiên cứu này vẫn chưa hoàn thành, cho nên… sẽ rất mạo hiểm, cho nên chúng tôi trước hết hỏi xem cậu có đồng ý không mới tiến hành."
Trong khoảng khắc này, nhân viên giao hàng suy nghĩ rất nhiều, cậu cười khổ nói bằng tiếng Trung: “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên."
Đội trưởng người Mỹ nghe không hiểu, “Cậu nói gì?"
“Là lời cửa miệng của mẹ tôi, ý nghĩa chính là —— đây có lẽ chính là định mệnh của tôi chăng?"
Đội trưởng nghe xong ngược lại khó chịu nhìn cậu, “Cũng không phải không có cơ hội thoát nạn trở về."
“Tôi biết, nhưng mà —— trước khi chết có thể một lần trở thành anh hùng chắc cũng không tệ nhỉ?"
Sau đó, nhân viên giao hàng yêu cầu được ăn hamburger của McDonald’s một lần, không thể dùng tay của mình, nên đội trưởng vụng về đút cho cậu anh, sau đó gọi điện một cuộc cho mẹ cậu, nói cậu rất trễ mới có thể về nhà ăn tối, vẻ mặt nhịn khóc khi cậu nói chuyện khiến cho đội trưởng quay người không dám nhìn nữa.
Thiết bị đông lạnh cấp tốc được đưa đến, xe cứu thương cũng đã đến, thiết bị đông lạnh cấp tốc cũng là một cái hộp lập phương màu trắng, thoạt nhìn giống như một gian phòng lớn, nhân viên giao hàng nghĩ thầm hôm nay mình thật có duyên với những vật hình hộp màu trắng.
Nhân viên giao hàng thong thả ôm quả bom đi vào, trên màn hình biểu thị chín mươi tám chấm tám, chứng tỏ nhân viên giao hàng không còn căng thẳng nữa.
Sau khi cánh cửa trong nháy mắt đã đóng lại rồi, nhân viên giao hàng nghe thấy ở bên ngoài như có tiếng động ầm ĩ, tiếp theo cánh cửa lại mở ra, người bước vào là đội trưởng.
“Đội trưởng?" Nhân viên giao hàng nghiêng đầu nhìn gã, còn tưởng là gã muốn tới thông báo thiết bị làm lạnh đột nhiên bị hỏng gì đó.
Nhưng đội trưởng chính là đến phủ bàn tay to lớn của gã lên trên cánh tay ôm bom của cậu.
“Tôi cũng muốn làm anh hùng một lần."
Trên gương mặt cương nghị của đội trưởng, lần đầu tiên hé lộ nụ cười dịu dàng.
Thiết bị làm lạnh cấp tốc khởi động, nhiệt độ được biểu thị cuối cùng trên màn hình là chín mươi tám chấm sáu.
Phút chốc mở mắt ra, nhân viên giao hàng bật dậy khỏi giường bệnh, tay đây, chân đây, đầu cũng còn đây, không bị thương do bị kích nổ, cũng chẳng bị thương do bị đông lạnh.
“A, ngài tỉnh lại rồi." Một cô gái tóc xoăn da đen mặc đồ bộ đi tới hỏi, “Hẳn là chẳng có chỗ nào thấy khó chịu nhỉ?"
“Không…" Nhân viên giao hàng xoay xoay cổ, khua khua cánh tay, còn xuống giường đi lại một chút, tất cả đều không có vấn đề gì.
“Cậu là người thứ nhất được giải đông thành công." Cô gái tóc xoăn cười nói.
“Đội trưởng thì sao?"
“Anh ta là người thứ hai, đã tỉnh dậy trước cậu mấy tiếng trước rồi."
“Vậy, anh ta đâu rồi?"
“Hình như nghe nói chỗ nào có bom lại vội vàng đi làm việc rồi, không cản được." Cô gái tóc xoăn hơi nhún vai.
“A…" Nhân viên giao hàng hơi thất vọng đáp.
“A, xém tí quên mất, anh ta nhờ tôi đưa note-stick này cho ngài." Cô gái tóc xoăn đi đến cạnh bàn cầm lấy tờ note-stick được chặn giữ lại, đưa tờ giấy cho nhân viên giao hàng.
Nhân viên giao hàng nhìn thấy tờ note-stick liền cười rất thoải mái.
“Bức tranh phía trên là siêu nhân và người nhện đang giúp đỡ nhau, có nghĩa là sao?" Cô gái tò mò hỏi.
“Hai người ấy đều là siêu anh hùng!"
Tác giả :
Á Hải