36 Kế Cưới Vợ
Chương 19: Ván bài
Sáng sớm ngày thứ 2, La Di Ca còn đang sắp đồ đã bị lão Kí tìm đến. Hắn xoa xoa tay, sắc mặt có chút xấu hổ, biểu tình muốn nói lại thôi.
Có thể làm cho đại hán này khó xử như vậy… La Di Ca đã đoán được phần nào, mỉm cười nói: “Kí đại ca có việc gì thế?"
Lão Kí vò đầu bứt tai, khó khăn nói: “Cái kia… La tiểu ca có chút tiền để dành không, ta… ta…"
La Di Ca từ trong bọc quần áo lấy ra một túi tiền: “Kí đại ca cần nhiều hay ít? Nơi này có 52 lượng bạc không biết có đủ hay không?"
Lão Kí không ngờ hắn hào sảng như vậy, ách, miệng lập tức nói không ra lời. 52 lượng không phải số tiền nhỏ, đừng nhìn hắn uống trà vừa ra tay đã xuất ra 1 lượng bạc, kia bất quả là vì giữ mặt mũi trước mặt bằng hữu, hắn áp tải hàng một tháng cũng mới kiếm được 12 lượng, nói thế nào hắn với La Di Ca cũng chỉ xem như bằng hữu tình cờ gặp nhau, lại ngay cả hỏi cũng không hỏi liền cho hắn mượn 52 lượng bạc, hắn sao có thể không ngạc nhiên.
La Di Ca thấy hắn kinh ngạc đứng đó, một phen đem túi tiền nhét vào trong ngực hắn: “Ta xem Kí đại ca là hán tử chân chính, là bằng hữu có thể kết giao tri kỉ, chẳng lẽ bạn tốt mở miệng ta còn có thể từ chối sao? Hay Kí đại ca chê ít?"
Lão Kí cảm kích, cũng không muốn gạt hắn, đem đầu đuôi nguyên nhân mượn tiền nói ra.
Lần này hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung, tiền thế chấp là ba ngàn lượng, các đại môn phái thì không nói làm gì, các môn phái bình thường cũng thi nhau kéo đến, vì thế đã có người ngầm tính toán, làm cho các môn phái luận võ, ý đồ muốn kiếm tiền. Lão Kí tối hôm qua nhận được tin tức, trong lòng liền xoay chuyển. Vừa có thể kiếm tiền, lại có cơ hội tận mắt chứng kiến công phu của các môn phái khác, cho nên sáng sớm hôm nay lòng như lửa đốt tới tìm La Di Ca vay tiền.
“Ta nói huynh đệ, trừ bỏ đưa cho người nhà, ngày thường có thói quen tiêu tiền như nước, sao lại có bạc để dành?" Lão Kí cười khổ nói.
La Di Ca vỗ vỗ cánh tay hắn nói: “Ta cũng không có việc gì, không bằng cùng Kí đại ca đi mở mang tầm mắt thế nào?"
Ở Long thành không cho phép loại tư đấu này, cho nên sân luận võ được bố trí ở một sơn trang ngoài ngoại ô. Trong trang ngoài trang phái không ít người trông coi, các môn phái luận võ thay phiên nhau đi vào. Tới cửa rồi cư nhiên còn muốn giao một xâu tiền vào cửa.
“Không giao tiền chúng ta lấy gì mà sống? Đến chúng ta còn chưa được xem đâu!" Người canh cửa đối với lời lải nhải của lão Kí trở mặt xem thường, “đi thẳng vào trong, ở phía sau viện có võ trường luyện võ, chính là nó."
Trường luyện võ không coi là nhỏ, nhưng lúc này cũng bị chen chúc chật như nêm cối, âm thanh ủng hộ, mắng chửi không ngừng truyền đến, làm cho lão Kí càng đến gần càng hưng phấn không thôi. Chờ bọn họ đi đến phụ cận mới phát hiện, người rất nhiều, căn bản là chen chúc không vào được. Cũng may để tiện cho người chung quanh quan sát, ở chính giữa bãi dựng lên 1 cái đài luận võ, phía trên đài hiện giờ không biết là 2 môn phái nào đang luận võ, chỉ miễn cưỡng thấy rõ một vị thanh niên áo xanh cùng một thiếu niên hắc y đang đao qua kiếm lại. Không đầy một khắc đồng hồ sau, kiếm của vị thanh niên áo xanh kia bay khỏi tay, một hồi luận võ chấm dứt.
Một người mặc trang phục quản sử lên đài tuyên bố bên chiến thắng, tiếp theo mời người thắng cuộc đến tiền sảnh nhận bạc. Mọi người tản ra, người thắng vui vẻ ra mặt, người thua liền mắng chó chửi gà, không khác lắm với trong sòng bạc.
Đối diện bọn họ là một đám người với ánh mắt híp lại vẻ tiểu nhân đắc chí, chỉ còn lại một tiểu tử, xem vẻ mặt cực kì uể oải, nhìn qua cũng biết hắn thua không ít, hắn nhìn thấy lão Kí thì mắt nhất thời sáng lên: “Lão Kí, ngươi cũng tới?"
Lão Kí đánh giá bộ dạng mặt mày xám tro của hắn nói: “Trương Vô Ba, thua không ít đi?"
Trương Vô Ba cười hắc hắc: “Hôm nay vận khí không tốt, ngươi cần phải chiếu cố tiểu đệ như ta nhiều hơn nha."
Trương Vô Ba chẳng phải đệ tử nhà nào, chỉ là một tên côn đồ ở Long thành, bởi vì muốn làm giàu nhanh nên đến nơi này thử vận khí. Hắn nghĩ luận võ chính là bằng công phu giỏi, xem thân thủ chung quy so với xem vận may đổ xúc xắc vẫn là dễ dàng hơn, đâu biết hắn đến đây 2 ngày cũng chỉ thắng được 1, 2 lần, vẫn là thua nhiều hơn thắng. Hắn biết lão Kí tại phương diện này cũng có chút nhãn lực, cho nên nhìn thấy hắn liền giống như ong thấy mật.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Vô Ba liếc mắt nhìn La Di Ca nói: “Vị tiểu ca này nhìn có vài phần quen mắt."
Hắn trước kia đi qua Tô phủ từng xa xa trông thấy La Di Ca một lần, nhưng là cách khá xa nhìn không rõ ràng, cho nên không có nhận ra hắn. La Di Ca bất động thanh sắc nói: “La mỗ trước kia từng ở Long thành, có lẽ là đã gặp qua Trương huynh, hôm nay nhàn rỗi vô sự, cùng kí đại ca lại đây xem náo nhiệt."
Trương Vô Ba cũng không nghi ngờ gì.
Hiện tại trên đài đều là tiểu bối của những môn phái không danh tiếng, bởi vậy hai bên đặt cược cũng không cao, càng về sau người lên đài tiếng tăm càng lớn, đến lúc đó tiền cược cũng lớn hơn. Trương Vô Ba dẫn bọn họ đến sườn đông trường luyện võ, hôm nay nơi đó treo bảng tên 2 người luận võ, chỉ cần nhìn bảng là biết tiếp theo ai lên đài. Hai bên trên bàn bày danh sách những người đăng kí.
Lão Kí đem danh sách hôm nay nhìn một lần, lắc đầu nói: “Chưa có tên nào từng nghe qua."
Đều là tiểu bối vô danh đương nhiên chưa từng nghe qua. Như vậy hắn cũng không sốt suột, cùng La Di Ca, Trương Vô Ba ở phía dưới xem vài trận không đặt cược. Mấy trận trôi qua khiến Trương Vô Ba gấp đến độ giậm chân. Lão kí trừng hắn: “Biết thì biết nhưng không hiểu, khó trách ngươi toàn thua." Trương Vô Ba bị mắng chỉ đành cố gắng bình tĩnh chờ. Kết quả hết ngày, lão Kí cũng không đặt cược gì.
Thẳng đến ngày thứ ba, lão Kí mới đặt cược lần thứ nhất, thế chấp 12 lượng liền lời 12 lượng. Mà Trương Vô ba đem một nửa số bạc trên người đặt cược toàn bộ, qua tay lời gấp đôi, mừng đến nỗi ôm lão Kí kêu ông nội. Cứ như vậy liên tục, 7 ngày bọn họ ở nơi này, lão Kí không dễ dàng ra tay, vừa ra tay liền thắng, ngay cả La Di Ca cũng ăn theo không ít.
Không phải nhãn lực của hắn thật sự tốt như vậy, chẳng qua là bạc này của người khác, hắn so với ngày thường cẩn thận hơn rất nhiều. Nếu 2 bên thực lực tương đương hắn nhìn không ra thắng thua liền dứt khoát không đặt cược, không ham lợi trước mắt ngược lại lại khiến hắn kiếm được.
Chẳng qua là không biết tại sao, về sau tình huống bỗng nhiên chuyển biến đột ngột, ván nào cũng thua, số tiền lão Kí thắng được trong 2 ngày cũng thua gần hết, Trương Vô Ba so với hắn càng tham, nên thua càng thảm, đã sớm thua đến 2 bàn tay trắng, chỉ có La Di Ca nhìn ra bất ổn, thua 3 lượt liền không chơi cùng nữa.
Dọc theo hành lang dài thông với trường luyện võ, tốp năm tốp ba người đang túm tụm ngồi nói chuyện. lúc này ba người lão Kí đang ngồi trên ghế dài ở hành lang vừa nghỉ ngơi vừa ăn lương khô, Trương Vô Ba thực không nuốt nổi, vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Hết rồi! Ngay cả bạc gỡ vốn cũng không có, lão Kí, ánh mắt của người bị làm sao vậy, thế nào mà một trận cũng không nhìn chính xác? Sớm biết như vậy, ta hôm nay sẽ không nên cùng…"
Nghe Trương Vô Ba oán trách, lão Kí tức giận nói: “Ngươi là trách ta a? Thời điểm thắng tiền như thế nào không thấy ngươi nói? Ai bảo người xuống tay mạnh như vậy, một lần đặt nhiều như vậy…"
Trương Vô Ba ủy khuất nói: “Ta coi ngươi mỗi lần cược đều thắng, nghĩ ngươi chính là thần tài, đương nhiên đặt nhiều, ai biết được kế tiếp ngươi lại bị vận xui phủ đầu."
La Di Ca như có điều suy nghĩ, đem túi lương khô trên người ném sang Trương Vô Ba nói: “Mấy người đi theo ta."
Lão Kí và họ Trương không biết lý do, đi theo hắn, ai ngờ La Di Ca vậy mà đi đặt cược. Không chỉ như thế, La Di Ca cư nhiên còn thắng. Sau khi thắng liền 2 trận, Trương Vô Ba hối hận nói: “Nguyên lai hôm nay ngươi vận tốt như vậy, sớm biết thế ta đã đặt cược theo ngươi."
La Di Ca chỉ cười không nói, nhưng mà lão Kí nhìn thấu môn đạo, hắn đột nhiên vỗ đầu: “Mẹ nó, nguyên lai là như vậy." Nhà cái cùng môn phái luận võ bí mật cấu kết, thao túng ván bài. (cách thức gian lận)
Chỉ có nhân tài hơn hẳn mới có tư cách lên sân khấu tiếp theo, lão Kí tuy nói võ công không hơn người, nhưng công phu những kẻ thường thường hắn vẫn có thể nhìn ra được sai biệt, cho nên mới có thể cho hắn thắng cược, những người khác cũng giống như vậy… Nhưng là nếu tất cả đều thắng, chẳng phải chỉ có nhà cái thua?
La Di Ca hướng Trương Vô Ba giải thích hết sau lại nói: “Bất quá tình hình này sẽ không kéo dài lâu, tiếp theo lên sân khấu chính là những người có chút danh vọng, danh gia đều yêu quý tiếng tăm bản thân, quyết không bằng lòng lấy thanh danh chính mình đi đổi bạc."
Trương Vô Ba lúc này mới giật mình.
Mấy ngày qua đi, sân luận võ đột nhiên xuất hiện một hắc mã, một vị thiếu niên phái Thất Tinh liên tiếp 3 ngày thắng 3 trận, bắt đầu bọn lão Kí còn tưởng là nhà cái giở trò quỷ, mãi đến trận cuối cùng hắn đem Giang Mục tương đối tiếng tăm đánh bại mới biết võ công hắn thật lợi hại. (người không lường được thực lực)
Ngày hôm đó trở lại Long thành, ba người bọn họ cùng hẹn mang chút rượu và thức ăn tới phòng lão Kí.
Tiểu Lữ đã sớm đi theo thương đội, phòng chỉ còn lại một mình lão Kí ở, dù sao trong phòng cũng không có tiền nên hắn ngày thường cũng không khóa lại. Trương Vô Ba đang cùng lão Kí nói chuyện thiếu niên kia, La Di Ca mang rượu và thức ăn đến, còn chưa bước vào nhà, chợt nghe trong phòng một thanh âm nữ nhân lanh lảnh: “Kí đại ca, ngươi đã về rồi?"
Cửa mở, La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang bốn mắt nhìn nhau.
Có thể làm cho đại hán này khó xử như vậy… La Di Ca đã đoán được phần nào, mỉm cười nói: “Kí đại ca có việc gì thế?"
Lão Kí vò đầu bứt tai, khó khăn nói: “Cái kia… La tiểu ca có chút tiền để dành không, ta… ta…"
La Di Ca từ trong bọc quần áo lấy ra một túi tiền: “Kí đại ca cần nhiều hay ít? Nơi này có 52 lượng bạc không biết có đủ hay không?"
Lão Kí không ngờ hắn hào sảng như vậy, ách, miệng lập tức nói không ra lời. 52 lượng không phải số tiền nhỏ, đừng nhìn hắn uống trà vừa ra tay đã xuất ra 1 lượng bạc, kia bất quả là vì giữ mặt mũi trước mặt bằng hữu, hắn áp tải hàng một tháng cũng mới kiếm được 12 lượng, nói thế nào hắn với La Di Ca cũng chỉ xem như bằng hữu tình cờ gặp nhau, lại ngay cả hỏi cũng không hỏi liền cho hắn mượn 52 lượng bạc, hắn sao có thể không ngạc nhiên.
La Di Ca thấy hắn kinh ngạc đứng đó, một phen đem túi tiền nhét vào trong ngực hắn: “Ta xem Kí đại ca là hán tử chân chính, là bằng hữu có thể kết giao tri kỉ, chẳng lẽ bạn tốt mở miệng ta còn có thể từ chối sao? Hay Kí đại ca chê ít?"
Lão Kí cảm kích, cũng không muốn gạt hắn, đem đầu đuôi nguyên nhân mượn tiền nói ra.
Lần này hội đấu giá Băng Ngọc Linh Lung, tiền thế chấp là ba ngàn lượng, các đại môn phái thì không nói làm gì, các môn phái bình thường cũng thi nhau kéo đến, vì thế đã có người ngầm tính toán, làm cho các môn phái luận võ, ý đồ muốn kiếm tiền. Lão Kí tối hôm qua nhận được tin tức, trong lòng liền xoay chuyển. Vừa có thể kiếm tiền, lại có cơ hội tận mắt chứng kiến công phu của các môn phái khác, cho nên sáng sớm hôm nay lòng như lửa đốt tới tìm La Di Ca vay tiền.
“Ta nói huynh đệ, trừ bỏ đưa cho người nhà, ngày thường có thói quen tiêu tiền như nước, sao lại có bạc để dành?" Lão Kí cười khổ nói.
La Di Ca vỗ vỗ cánh tay hắn nói: “Ta cũng không có việc gì, không bằng cùng Kí đại ca đi mở mang tầm mắt thế nào?"
Ở Long thành không cho phép loại tư đấu này, cho nên sân luận võ được bố trí ở một sơn trang ngoài ngoại ô. Trong trang ngoài trang phái không ít người trông coi, các môn phái luận võ thay phiên nhau đi vào. Tới cửa rồi cư nhiên còn muốn giao một xâu tiền vào cửa.
“Không giao tiền chúng ta lấy gì mà sống? Đến chúng ta còn chưa được xem đâu!" Người canh cửa đối với lời lải nhải của lão Kí trở mặt xem thường, “đi thẳng vào trong, ở phía sau viện có võ trường luyện võ, chính là nó."
Trường luyện võ không coi là nhỏ, nhưng lúc này cũng bị chen chúc chật như nêm cối, âm thanh ủng hộ, mắng chửi không ngừng truyền đến, làm cho lão Kí càng đến gần càng hưng phấn không thôi. Chờ bọn họ đi đến phụ cận mới phát hiện, người rất nhiều, căn bản là chen chúc không vào được. Cũng may để tiện cho người chung quanh quan sát, ở chính giữa bãi dựng lên 1 cái đài luận võ, phía trên đài hiện giờ không biết là 2 môn phái nào đang luận võ, chỉ miễn cưỡng thấy rõ một vị thanh niên áo xanh cùng một thiếu niên hắc y đang đao qua kiếm lại. Không đầy một khắc đồng hồ sau, kiếm của vị thanh niên áo xanh kia bay khỏi tay, một hồi luận võ chấm dứt.
Một người mặc trang phục quản sử lên đài tuyên bố bên chiến thắng, tiếp theo mời người thắng cuộc đến tiền sảnh nhận bạc. Mọi người tản ra, người thắng vui vẻ ra mặt, người thua liền mắng chó chửi gà, không khác lắm với trong sòng bạc.
Đối diện bọn họ là một đám người với ánh mắt híp lại vẻ tiểu nhân đắc chí, chỉ còn lại một tiểu tử, xem vẻ mặt cực kì uể oải, nhìn qua cũng biết hắn thua không ít, hắn nhìn thấy lão Kí thì mắt nhất thời sáng lên: “Lão Kí, ngươi cũng tới?"
Lão Kí đánh giá bộ dạng mặt mày xám tro của hắn nói: “Trương Vô Ba, thua không ít đi?"
Trương Vô Ba cười hắc hắc: “Hôm nay vận khí không tốt, ngươi cần phải chiếu cố tiểu đệ như ta nhiều hơn nha."
Trương Vô Ba chẳng phải đệ tử nhà nào, chỉ là một tên côn đồ ở Long thành, bởi vì muốn làm giàu nhanh nên đến nơi này thử vận khí. Hắn nghĩ luận võ chính là bằng công phu giỏi, xem thân thủ chung quy so với xem vận may đổ xúc xắc vẫn là dễ dàng hơn, đâu biết hắn đến đây 2 ngày cũng chỉ thắng được 1, 2 lần, vẫn là thua nhiều hơn thắng. Hắn biết lão Kí tại phương diện này cũng có chút nhãn lực, cho nên nhìn thấy hắn liền giống như ong thấy mật.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Vô Ba liếc mắt nhìn La Di Ca nói: “Vị tiểu ca này nhìn có vài phần quen mắt."
Hắn trước kia đi qua Tô phủ từng xa xa trông thấy La Di Ca một lần, nhưng là cách khá xa nhìn không rõ ràng, cho nên không có nhận ra hắn. La Di Ca bất động thanh sắc nói: “La mỗ trước kia từng ở Long thành, có lẽ là đã gặp qua Trương huynh, hôm nay nhàn rỗi vô sự, cùng kí đại ca lại đây xem náo nhiệt."
Trương Vô Ba cũng không nghi ngờ gì.
Hiện tại trên đài đều là tiểu bối của những môn phái không danh tiếng, bởi vậy hai bên đặt cược cũng không cao, càng về sau người lên đài tiếng tăm càng lớn, đến lúc đó tiền cược cũng lớn hơn. Trương Vô Ba dẫn bọn họ đến sườn đông trường luyện võ, hôm nay nơi đó treo bảng tên 2 người luận võ, chỉ cần nhìn bảng là biết tiếp theo ai lên đài. Hai bên trên bàn bày danh sách những người đăng kí.
Lão Kí đem danh sách hôm nay nhìn một lần, lắc đầu nói: “Chưa có tên nào từng nghe qua."
Đều là tiểu bối vô danh đương nhiên chưa từng nghe qua. Như vậy hắn cũng không sốt suột, cùng La Di Ca, Trương Vô Ba ở phía dưới xem vài trận không đặt cược. Mấy trận trôi qua khiến Trương Vô Ba gấp đến độ giậm chân. Lão kí trừng hắn: “Biết thì biết nhưng không hiểu, khó trách ngươi toàn thua." Trương Vô Ba bị mắng chỉ đành cố gắng bình tĩnh chờ. Kết quả hết ngày, lão Kí cũng không đặt cược gì.
Thẳng đến ngày thứ ba, lão Kí mới đặt cược lần thứ nhất, thế chấp 12 lượng liền lời 12 lượng. Mà Trương Vô ba đem một nửa số bạc trên người đặt cược toàn bộ, qua tay lời gấp đôi, mừng đến nỗi ôm lão Kí kêu ông nội. Cứ như vậy liên tục, 7 ngày bọn họ ở nơi này, lão Kí không dễ dàng ra tay, vừa ra tay liền thắng, ngay cả La Di Ca cũng ăn theo không ít.
Không phải nhãn lực của hắn thật sự tốt như vậy, chẳng qua là bạc này của người khác, hắn so với ngày thường cẩn thận hơn rất nhiều. Nếu 2 bên thực lực tương đương hắn nhìn không ra thắng thua liền dứt khoát không đặt cược, không ham lợi trước mắt ngược lại lại khiến hắn kiếm được.
Chẳng qua là không biết tại sao, về sau tình huống bỗng nhiên chuyển biến đột ngột, ván nào cũng thua, số tiền lão Kí thắng được trong 2 ngày cũng thua gần hết, Trương Vô Ba so với hắn càng tham, nên thua càng thảm, đã sớm thua đến 2 bàn tay trắng, chỉ có La Di Ca nhìn ra bất ổn, thua 3 lượt liền không chơi cùng nữa.
Dọc theo hành lang dài thông với trường luyện võ, tốp năm tốp ba người đang túm tụm ngồi nói chuyện. lúc này ba người lão Kí đang ngồi trên ghế dài ở hành lang vừa nghỉ ngơi vừa ăn lương khô, Trương Vô Ba thực không nuốt nổi, vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Hết rồi! Ngay cả bạc gỡ vốn cũng không có, lão Kí, ánh mắt của người bị làm sao vậy, thế nào mà một trận cũng không nhìn chính xác? Sớm biết như vậy, ta hôm nay sẽ không nên cùng…"
Nghe Trương Vô Ba oán trách, lão Kí tức giận nói: “Ngươi là trách ta a? Thời điểm thắng tiền như thế nào không thấy ngươi nói? Ai bảo người xuống tay mạnh như vậy, một lần đặt nhiều như vậy…"
Trương Vô Ba ủy khuất nói: “Ta coi ngươi mỗi lần cược đều thắng, nghĩ ngươi chính là thần tài, đương nhiên đặt nhiều, ai biết được kế tiếp ngươi lại bị vận xui phủ đầu."
La Di Ca như có điều suy nghĩ, đem túi lương khô trên người ném sang Trương Vô Ba nói: “Mấy người đi theo ta."
Lão Kí và họ Trương không biết lý do, đi theo hắn, ai ngờ La Di Ca vậy mà đi đặt cược. Không chỉ như thế, La Di Ca cư nhiên còn thắng. Sau khi thắng liền 2 trận, Trương Vô Ba hối hận nói: “Nguyên lai hôm nay ngươi vận tốt như vậy, sớm biết thế ta đã đặt cược theo ngươi."
La Di Ca chỉ cười không nói, nhưng mà lão Kí nhìn thấu môn đạo, hắn đột nhiên vỗ đầu: “Mẹ nó, nguyên lai là như vậy." Nhà cái cùng môn phái luận võ bí mật cấu kết, thao túng ván bài. (cách thức gian lận)
Chỉ có nhân tài hơn hẳn mới có tư cách lên sân khấu tiếp theo, lão Kí tuy nói võ công không hơn người, nhưng công phu những kẻ thường thường hắn vẫn có thể nhìn ra được sai biệt, cho nên mới có thể cho hắn thắng cược, những người khác cũng giống như vậy… Nhưng là nếu tất cả đều thắng, chẳng phải chỉ có nhà cái thua?
La Di Ca hướng Trương Vô Ba giải thích hết sau lại nói: “Bất quá tình hình này sẽ không kéo dài lâu, tiếp theo lên sân khấu chính là những người có chút danh vọng, danh gia đều yêu quý tiếng tăm bản thân, quyết không bằng lòng lấy thanh danh chính mình đi đổi bạc."
Trương Vô Ba lúc này mới giật mình.
Mấy ngày qua đi, sân luận võ đột nhiên xuất hiện một hắc mã, một vị thiếu niên phái Thất Tinh liên tiếp 3 ngày thắng 3 trận, bắt đầu bọn lão Kí còn tưởng là nhà cái giở trò quỷ, mãi đến trận cuối cùng hắn đem Giang Mục tương đối tiếng tăm đánh bại mới biết võ công hắn thật lợi hại. (người không lường được thực lực)
Ngày hôm đó trở lại Long thành, ba người bọn họ cùng hẹn mang chút rượu và thức ăn tới phòng lão Kí.
Tiểu Lữ đã sớm đi theo thương đội, phòng chỉ còn lại một mình lão Kí ở, dù sao trong phòng cũng không có tiền nên hắn ngày thường cũng không khóa lại. Trương Vô Ba đang cùng lão Kí nói chuyện thiếu niên kia, La Di Ca mang rượu và thức ăn đến, còn chưa bước vào nhà, chợt nghe trong phòng một thanh âm nữ nhân lanh lảnh: “Kí đại ca, ngươi đã về rồi?"
Cửa mở, La Di Ca cùng Văn Ngọc Đang bốn mắt nhìn nhau.
Tác giả :
Một Mộng Đầu Bạc