23 Phút Huyền Thoại
Chương 4
Tiếp đó lại một tin nữa chuyển đến, bốn chữ ngắn ngủi:
‘Tiêu Liên, tạm biệt’
Tiêu Liên che giấu bảy năm, anh ở nhà bạn đợi một đêm. Cái tin nhắn này chỉ là hành động cảm tính duy nhất của Ôn Tình sau bao năm, anh chỉ phạt cậu một lần thôi.
Ba giờ sáng, đột nhiên tỉnh giấc. Anh thấy nhất định mình bị điên rồi mới làm việc ngu đến vậy. Đoạn anh vội vã lao ra ngoài bắt taxi trở về phòng hai người trọ.
Nhà cửa tối tăm, Ôn Tình bật đèn tìm cậu, mà cả phòng khách lẫn phòng riêng đều không thấy người đâu. Quay về phòng ngủ thì phát hiện ra Tiêu Liên đang nằm trên giường. Rõ ràng đương là mùa hạ mà người cậu lại run run.
Ôn Tình lại gần hơn nữa, anh thấy Tiêu Liên ôm siết áo khoác của anh. Chẳng biết cậu khóc tự bao giờ nữa, đôi mắt đỏ ửng, hô hấp yếu ớt vô lực, cả người lả đi…
Cả đời anh chưa bao giờ sợ hãi tựa như khi ấy. Không có câu từ nào miêu tả nổi sự bất lực hoảng loạn của anh. Chỉ nhớ anh đã ôm chặt Tiêu Liên, như người mất hồn không ngừng dỗ dành cậu rằng anh không đi đâu hết, xin cậu tha lỗi cho anh...
Sau cùng anh vẫn là người tỏ tình trước, anh hỏi Tiêu Liên có bằng lòng đi cùng mình hay không. Tuy nhiên trong lòng Tiêu Liên khắc sâu ám ảnh mà mỗi khi nhớ tới lại khiến Ôn Tình hối hận không kịp.
Tiêu Liên thầm yêu giấu kín bảy năm, Ôn Tình vẫn nghĩ rằng cậu là một cừu non nhát gan xấu hổ.
Ngay hôm sau khi tỏ tình hai người đã lên giường tuy nói Ôn Tình chủ động. Thường ngày Tiêu Liên như chú cừu nhỏ thơ ngây, ấy mà đến khi nhập cuộc cậu như lột xác, trở nên phóng túng lẳng lơ bất tận. Lần đầu quan hệ Ôn Tình đã xuất tới độ đau cả bạn nhỏ, suýt chút anh bị Tiêu Liên ép khô...
Ôn Tình yên lặng thở dài, Tiêu Liên cũng đã ổn định cảm xúc. Anh nhẹ hôn trán cậu:
– Ngoan, ngủ đi, chồng ôm vợ ngủ nhé…
Cậu trai trong lòng ngoan ngoãn gật đầu, cơ mà lông mày khẽ chau, chu môi chạm vào môi anh nũng nịu:
– Vậy trước khi ngủ anh vẫn phải hôn em… với cả trò chuyện cùng em nữa chứ?
– Ừ.
Dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến anh đau lòng, chiều chuộng đong đầy đôi mắt.
Tiêu Liên yên tâm tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, dưới những cái hôn khe khẽ triền miên cùng lời yêu thương của Ôn Tình, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì Tiêu Liên không thích không khí ô nhiễm ồn ào huyên náo nơi thành phố lớn xa hoa,. Sau khi tốt nghiệp cả hai liền chọn ba bốn thành phố nhỏ ở phía nam để định cư, tính ra cũng sắp năm năm.
Ôn Tình làm quản lý tài chính cho một công ty xây dựng, thu nhập cũng khá. Thế nhưng Tiêu Liên nhảy việc liên tục.
Trừ tiền đưa cậu chi tiêu chợ búa thì bản thân anh cực kỳ tiết kiệm. Tích góp được một khoản anh liền chung vốn với bạn mở quán cà phê sách. Giao lại chìa khóa cho Tiêu Liên để cậu đến tiệm trông coi sổ sách, giảm bớt thời gian nhàn rỗi buồn chán.
Thoắt cái đã đến năm mới, học sinh công chức lũ lượt về nhà. Dù là một quán cà phê thường ngày vắng vẻ cũng đã chật cứng sinh viên thanh niên công chức. Tối nào Tiêu Liên về nhà cũng lăn vào lòng Ôn Tình kêu mệt. Quan trọng nhất là, hơn mấy ngày rồi chưa có được yêu...
Cuối cùng đã được nghỉ Tết, Tiêu Liên về nhà lặng lẽ tiến vô phòng tắm, tỉ mẩn làm sạch toàn thân
Ôn Tình đang ngồi trên giường xem di động. Cậu cũng xấu hổ không dám trực tiếp nói ra, chỉ mặc độc chiếc quần lót ngồi vào cạnh anh ngó nghiêng màn hình di động.
Chỉ trong giây lát tầm mắt chuyển từ màn hình sang cơ thể anh, lén lút dõi theo hầu kết, ngắm nhìn cơ bụng khêu gợi cùng với phía trước nhấp nhô. Đôi mắt Tiêu Liên ướt át khẽ cắn môi dưới, ngón trỏ làm bộ vô tình vuốt ve hầu kết cổ anh, ngọt ngào nũng nịu gọi anh một tiếng
– Chồng à…
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, từng câu từng chữ từng lời đều tỏ ý rằng lỗ nhỏ ngứa ngáy thèm chơi. Có điều Ôn Tình cố tình ra vẻ thờ ơ:
– Ừ, sao thế?
Tiêu Liên đỏ mặt ngại ngùng nhưng cậu lại thấy ấm ức trong lòng, chỉ im lặng rúc mặt vào ngực anh.
Ôn Tình biết cậu xấu hổ bèn ra cái vẻ nghiêm túc, sáp lại gần cậu thì thầm:
– Bảo bối, có phải em muốn chồng *** không?
Toàn thân Tiêu Liên run rẩy trước câu hỏi trơ trẽn của anh, song cậu vẫn gật đầu thẹn thùng. Ôn Tình cười cười hiểu ý, đoạn lấy bôi trơn từ trong ngăn kéo rồi bỗng hỏi cậu:
– Có muốn dùng bao không?
Thấy cậu lắc đầu nguầy nguậy khẽ phản đối, anh khẽ nhếch môi:
– Muốn chồng xuất ở trong sao?
Rõ ràng hồi trước có thể này đâu... Tiêu Liên chẳng hiểu vì sao hôm nay anh lại ăn nói hạ lưu khiến cậu mắc cỡ, đành ngó lơ anh. Mãi cho tới khi xoa gel bôi trơn lên quy đầu tràn trề sung mãn của anh.
– A… vầy chắc đủ ha?
Ôn Tình bóp gel ra tay rồi để Tiêu Liên nằm xoay lưng về phía anh…. (Bấm để coi tiếp)
Cực khoái qua đi, Tiêu Liên lập tức bình tĩnh trở lại. Nhớ lại ban nãy mình chẳng khác nào dâm phụ chỉ hận không thể đào lỗ để trốn. Cậu lảng tránh ánh mắt của Ôn Tình nhỏ giọng bảo:
– Em đi tắm đã.
Ôn Tình tựa giường rồi cười nhìn cậu. Tiêu Liên ngượng tới nỗi chỉ muốn chui xuống đất, vả lại cơ thể rã rời, hai chân bước đi run rẩy. Cậu bẽn lẽn nhìn chồng:
– Em bị run chân…
Ôn Tình chiều chuộng cười đáp:
– Anh cũng run chân này.
Đợi Tiêu Liên đi vào phòng tắm, anh mới bấm nút dừng ghi âm rồi chuyển vào laptop của cậu, giấu file cũ đi...
Tiêu Liên lại lên mạng ngồi đọc mục bình luận như thường lệ. Chợt cậu phát hiện ra lượt xem đoạn thu âm hôm qua cậu tải lên web vọt tới tận 5 chữ số, đạt mức kỉ lục luôn rồi! Vừa ngó bình luận —
A a a a a kích thích chết mớt!! Không ngờ anh nhỏ là tiểu thụ dâm đãng nhaaaaa! *Xịt máu mũi* O(≧ 口 ≦)O!
Chậc chậc chậc! Tui search từ Rush một phát khám phá cả chân trời mới (/□*) “
Á á á á anh đẹp trai lẳng lơ quá quá quá đi! Không cầm nổi máu mũi rồiiiiiii!
Dizme nghe đã thấy cửng! Bố là đàn ông mà a a a! Anh đẹp trai bẻ cong ngừi ta rùi phải chịu trách nhiệm đi chớ hu hu hu hu (ㄒo ㄒ)/~~
Tiểu công thật dịu dàng thật chiều vợ nha! Giọng cũng hơi thụ, nhưng mà trâu bò phết đó hahahaha! Tiểu thụ cũng quá sướng đuê!! *ao ước – ing~*
Tiêu Liên nhất thời sững sờ, mơ mơ màng màng mở lại đoạn ghi âm đăng web hôm qua, suýt chút xấu hổ chết ngay tại chỗ luôn!
– ÔN TÌNH!! EM GHÉT ANH!!!
Từ đó về sau, Tiêu Liên chẳng dám vào lại trang web kia nữa. Chỉ có một đoạn thu âm có tên mặn mòi <23 phút huyền thoại> lưu truyền hậu thế, vui chuyện nơi nơi...
– Hoàn –
‘Tiêu Liên, tạm biệt’
Tiêu Liên che giấu bảy năm, anh ở nhà bạn đợi một đêm. Cái tin nhắn này chỉ là hành động cảm tính duy nhất của Ôn Tình sau bao năm, anh chỉ phạt cậu một lần thôi.
Ba giờ sáng, đột nhiên tỉnh giấc. Anh thấy nhất định mình bị điên rồi mới làm việc ngu đến vậy. Đoạn anh vội vã lao ra ngoài bắt taxi trở về phòng hai người trọ.
Nhà cửa tối tăm, Ôn Tình bật đèn tìm cậu, mà cả phòng khách lẫn phòng riêng đều không thấy người đâu. Quay về phòng ngủ thì phát hiện ra Tiêu Liên đang nằm trên giường. Rõ ràng đương là mùa hạ mà người cậu lại run run.
Ôn Tình lại gần hơn nữa, anh thấy Tiêu Liên ôm siết áo khoác của anh. Chẳng biết cậu khóc tự bao giờ nữa, đôi mắt đỏ ửng, hô hấp yếu ớt vô lực, cả người lả đi…
Cả đời anh chưa bao giờ sợ hãi tựa như khi ấy. Không có câu từ nào miêu tả nổi sự bất lực hoảng loạn của anh. Chỉ nhớ anh đã ôm chặt Tiêu Liên, như người mất hồn không ngừng dỗ dành cậu rằng anh không đi đâu hết, xin cậu tha lỗi cho anh...
Sau cùng anh vẫn là người tỏ tình trước, anh hỏi Tiêu Liên có bằng lòng đi cùng mình hay không. Tuy nhiên trong lòng Tiêu Liên khắc sâu ám ảnh mà mỗi khi nhớ tới lại khiến Ôn Tình hối hận không kịp.
Tiêu Liên thầm yêu giấu kín bảy năm, Ôn Tình vẫn nghĩ rằng cậu là một cừu non nhát gan xấu hổ.
Ngay hôm sau khi tỏ tình hai người đã lên giường tuy nói Ôn Tình chủ động. Thường ngày Tiêu Liên như chú cừu nhỏ thơ ngây, ấy mà đến khi nhập cuộc cậu như lột xác, trở nên phóng túng lẳng lơ bất tận. Lần đầu quan hệ Ôn Tình đã xuất tới độ đau cả bạn nhỏ, suýt chút anh bị Tiêu Liên ép khô...
Ôn Tình yên lặng thở dài, Tiêu Liên cũng đã ổn định cảm xúc. Anh nhẹ hôn trán cậu:
– Ngoan, ngủ đi, chồng ôm vợ ngủ nhé…
Cậu trai trong lòng ngoan ngoãn gật đầu, cơ mà lông mày khẽ chau, chu môi chạm vào môi anh nũng nịu:
– Vậy trước khi ngủ anh vẫn phải hôn em… với cả trò chuyện cùng em nữa chứ?
– Ừ.
Dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến anh đau lòng, chiều chuộng đong đầy đôi mắt.
Tiêu Liên yên tâm tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, dưới những cái hôn khe khẽ triền miên cùng lời yêu thương của Ôn Tình, cậu dần chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì Tiêu Liên không thích không khí ô nhiễm ồn ào huyên náo nơi thành phố lớn xa hoa,. Sau khi tốt nghiệp cả hai liền chọn ba bốn thành phố nhỏ ở phía nam để định cư, tính ra cũng sắp năm năm.
Ôn Tình làm quản lý tài chính cho một công ty xây dựng, thu nhập cũng khá. Thế nhưng Tiêu Liên nhảy việc liên tục.
Trừ tiền đưa cậu chi tiêu chợ búa thì bản thân anh cực kỳ tiết kiệm. Tích góp được một khoản anh liền chung vốn với bạn mở quán cà phê sách. Giao lại chìa khóa cho Tiêu Liên để cậu đến tiệm trông coi sổ sách, giảm bớt thời gian nhàn rỗi buồn chán.
Thoắt cái đã đến năm mới, học sinh công chức lũ lượt về nhà. Dù là một quán cà phê thường ngày vắng vẻ cũng đã chật cứng sinh viên thanh niên công chức. Tối nào Tiêu Liên về nhà cũng lăn vào lòng Ôn Tình kêu mệt. Quan trọng nhất là, hơn mấy ngày rồi chưa có được yêu...
Cuối cùng đã được nghỉ Tết, Tiêu Liên về nhà lặng lẽ tiến vô phòng tắm, tỉ mẩn làm sạch toàn thân
Ôn Tình đang ngồi trên giường xem di động. Cậu cũng xấu hổ không dám trực tiếp nói ra, chỉ mặc độc chiếc quần lót ngồi vào cạnh anh ngó nghiêng màn hình di động.
Chỉ trong giây lát tầm mắt chuyển từ màn hình sang cơ thể anh, lén lút dõi theo hầu kết, ngắm nhìn cơ bụng khêu gợi cùng với phía trước nhấp nhô. Đôi mắt Tiêu Liên ướt át khẽ cắn môi dưới, ngón trỏ làm bộ vô tình vuốt ve hầu kết cổ anh, ngọt ngào nũng nịu gọi anh một tiếng
– Chồng à…
Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, từng câu từng chữ từng lời đều tỏ ý rằng lỗ nhỏ ngứa ngáy thèm chơi. Có điều Ôn Tình cố tình ra vẻ thờ ơ:
– Ừ, sao thế?
Tiêu Liên đỏ mặt ngại ngùng nhưng cậu lại thấy ấm ức trong lòng, chỉ im lặng rúc mặt vào ngực anh.
Ôn Tình biết cậu xấu hổ bèn ra cái vẻ nghiêm túc, sáp lại gần cậu thì thầm:
– Bảo bối, có phải em muốn chồng *** không?
Toàn thân Tiêu Liên run rẩy trước câu hỏi trơ trẽn của anh, song cậu vẫn gật đầu thẹn thùng. Ôn Tình cười cười hiểu ý, đoạn lấy bôi trơn từ trong ngăn kéo rồi bỗng hỏi cậu:
– Có muốn dùng bao không?
Thấy cậu lắc đầu nguầy nguậy khẽ phản đối, anh khẽ nhếch môi:
– Muốn chồng xuất ở trong sao?
Rõ ràng hồi trước có thể này đâu... Tiêu Liên chẳng hiểu vì sao hôm nay anh lại ăn nói hạ lưu khiến cậu mắc cỡ, đành ngó lơ anh. Mãi cho tới khi xoa gel bôi trơn lên quy đầu tràn trề sung mãn của anh.
– A… vầy chắc đủ ha?
Ôn Tình bóp gel ra tay rồi để Tiêu Liên nằm xoay lưng về phía anh…. (Bấm để coi tiếp)
Cực khoái qua đi, Tiêu Liên lập tức bình tĩnh trở lại. Nhớ lại ban nãy mình chẳng khác nào dâm phụ chỉ hận không thể đào lỗ để trốn. Cậu lảng tránh ánh mắt của Ôn Tình nhỏ giọng bảo:
– Em đi tắm đã.
Ôn Tình tựa giường rồi cười nhìn cậu. Tiêu Liên ngượng tới nỗi chỉ muốn chui xuống đất, vả lại cơ thể rã rời, hai chân bước đi run rẩy. Cậu bẽn lẽn nhìn chồng:
– Em bị run chân…
Ôn Tình chiều chuộng cười đáp:
– Anh cũng run chân này.
Đợi Tiêu Liên đi vào phòng tắm, anh mới bấm nút dừng ghi âm rồi chuyển vào laptop của cậu, giấu file cũ đi...
Tiêu Liên lại lên mạng ngồi đọc mục bình luận như thường lệ. Chợt cậu phát hiện ra lượt xem đoạn thu âm hôm qua cậu tải lên web vọt tới tận 5 chữ số, đạt mức kỉ lục luôn rồi! Vừa ngó bình luận —
A a a a a kích thích chết mớt!! Không ngờ anh nhỏ là tiểu thụ dâm đãng nhaaaaa! *Xịt máu mũi* O(≧ 口 ≦)O!
Chậc chậc chậc! Tui search từ Rush một phát khám phá cả chân trời mới (/□*) “
Á á á á anh đẹp trai lẳng lơ quá quá quá đi! Không cầm nổi máu mũi rồiiiiiii!
Dizme nghe đã thấy cửng! Bố là đàn ông mà a a a! Anh đẹp trai bẻ cong ngừi ta rùi phải chịu trách nhiệm đi chớ hu hu hu hu (ㄒo ㄒ)/~~
Tiểu công thật dịu dàng thật chiều vợ nha! Giọng cũng hơi thụ, nhưng mà trâu bò phết đó hahahaha! Tiểu thụ cũng quá sướng đuê!! *ao ước – ing~*
Tiêu Liên nhất thời sững sờ, mơ mơ màng màng mở lại đoạn ghi âm đăng web hôm qua, suýt chút xấu hổ chết ngay tại chỗ luôn!
– ÔN TÌNH!! EM GHÉT ANH!!!
Từ đó về sau, Tiêu Liên chẳng dám vào lại trang web kia nữa. Chỉ có một đoạn thu âm có tên mặn mòi <23 phút huyền thoại> lưu truyền hậu thế, vui chuyện nơi nơi...
– Hoàn –
Tác giả :
Tiểu Triệt