2+!
Quyển 3 - Chương 43: Đến gần kết cục
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit Tiểu Vân + Beta …
Chặt đứt ngón út, đại biểu cho việc hoàn toàn vức bỏ đàn violon!
“Chặt đứt nó, em sẽ tha thứ cho anh."
Lịch Ương bừng tỉnh từ cơn mơ, Nguyệt Diệp, đã nhập viện được ba ngày rồi…
Ngày đó, ngoài trời mưa giông, trong phòng, Nguyệt Thần cùng Nguyệt Diệp không ngừng nói những lời sám hối cùng yêu thương với nó… Rốt cuộc là sám hối nhiều hơn yêu thương, hay yêu thương nhiều hơn sám hối? Lịch Ương cũng không biết. Nó chỉ biết bản thân đã thốt lên một lời độc ác…, còn Nguyệt Diệp đã làm một chuyện đáng sợ!
Tình yêu kiên trì như thế khiến nó chỉ có thể im lặng mà khuất phục, dù trải qua những chuyện cũ làm nó từng không thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này, nó chỉ muốn dùng cơ thể mình bao dung thân thể bị thương kia, trấn an linh hồn bất an kia… Các anh ấy, cần nó!
“Cốc! Cốc! Cốc!"
Lịch Ương không muốn mở cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!"
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhiều hơn, Lịch Ương bực bội mở cửa ra ──
“Bà…" Theo bản năng vươn tay tự vệ, hiện tại bất kì một vật nhọn nào cũng có thể khiến Lịch Ương hoảng sợ.
“Lịch Ương, mày càng trưởng thành, càng giống con đàn bà kia rồi." Tống Tâm Di đứng ở cửa, không đi vào, cũng không ồn ào, trong tay giữ một con dao nhọn.
“Bà tới tới đây làm gì?" Đã không còn như lúc trước, Lịch Ương đề phòng, tránh xa con dao chướng mắt kia.
“Ha ha… Không gọi tao là mẹ nữa sao?" Người đàn bà tiều tụy vẫn không nói rõ mục đích đến đây.
Nhưng Lịch Ương lại tức giận trước: “Mẹ của tôi đã mất từ trước rồi, Nguyệt phu nhân."
“Ha ha ha!" Bà cười rộ lên, tay cầm dao run rẩy, trừng mắt nhìn Lịch Ương: “Mày đã hủy đi hai đứa con trai của tao! Lịch Ương!"
“…" Nó không phủ nhận.
“Đều là mày! Đều là vì mày Nguyệt Diệp mới bi thảm như hôm nay! Ngay cả Nguyệt Thần mày cũng muốn cướp khỏi tay tao! Tao hận mày!" Tiếng gào khóc đau thương xé tan không gian yên tĩnh.
“Nếu như bà tới để khóc lóc kể lể, mời đi về." Lịch Ương muốn đóng cửa.
“Giết tao đi, nếu như có thể khiến mày vui sướng." Tống Tâm Di đưa con dao lên.
“Phát điên rồi sao?" Lịch Ương không giải thích được, cũng không đồng tình.
Tống Tâm Di cười khổ, rơi nước mắt, đó là những giọt nước mắt bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp: “Thực ra, tao cũng thực hận không thể một dao giết chết mày ngay tức khắc!"
“…" Lịch Ương nhìn bà, cảm thấy bà có vẻ hoảng hốt khác thường.
“Ha ha ha…" Tống Tâm Di đột nhiên quỳ xuống! Bà phải làm như vậy! Bởi vì: “Cứu Nguyệt Diệp, mày là hi vọng duy nhất!"
“Cái gì chứ?" Nghi ngờ trong lòng nhiều hơn là vui sướng, Lịch Ương cao hứng không nổi.
Chỉ nghe Tống Tâm Di từng câu từng câu nghẹn ngào: “Ngay cả người anh em ruột thịt là Nguyệt Thần cũng không thể… Lịch Ương, hiện tại chỉ có mày thôi! Xin mày hãy cứu con tao! Tao không thể mất nó! Tao không thể mất đi Nguyệt Diệp!"
…
Ba cùng Nguyệt Thần vừa lúc chạy tới, Tống Tâm Di đã đi trước một bước quỳ gối trước mặt Lịch Ương, khóc cầu xin… Có lẽ mọi chuyện, so với bên ngoài phức tạp hơn rất nhiều?
Edit Tiểu Vân + Beta …
Chặt đứt ngón út, đại biểu cho việc hoàn toàn vức bỏ đàn violon!
“Chặt đứt nó, em sẽ tha thứ cho anh."
Lịch Ương bừng tỉnh từ cơn mơ, Nguyệt Diệp, đã nhập viện được ba ngày rồi…
Ngày đó, ngoài trời mưa giông, trong phòng, Nguyệt Thần cùng Nguyệt Diệp không ngừng nói những lời sám hối cùng yêu thương với nó… Rốt cuộc là sám hối nhiều hơn yêu thương, hay yêu thương nhiều hơn sám hối? Lịch Ương cũng không biết. Nó chỉ biết bản thân đã thốt lên một lời độc ác…, còn Nguyệt Diệp đã làm một chuyện đáng sợ!
Tình yêu kiên trì như thế khiến nó chỉ có thể im lặng mà khuất phục, dù trải qua những chuyện cũ làm nó từng không thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này, nó chỉ muốn dùng cơ thể mình bao dung thân thể bị thương kia, trấn an linh hồn bất an kia… Các anh ấy, cần nó!
“Cốc! Cốc! Cốc!"
Lịch Ương không muốn mở cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!"
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhiều hơn, Lịch Ương bực bội mở cửa ra ──
“Bà…" Theo bản năng vươn tay tự vệ, hiện tại bất kì một vật nhọn nào cũng có thể khiến Lịch Ương hoảng sợ.
“Lịch Ương, mày càng trưởng thành, càng giống con đàn bà kia rồi." Tống Tâm Di đứng ở cửa, không đi vào, cũng không ồn ào, trong tay giữ một con dao nhọn.
“Bà tới tới đây làm gì?" Đã không còn như lúc trước, Lịch Ương đề phòng, tránh xa con dao chướng mắt kia.
“Ha ha… Không gọi tao là mẹ nữa sao?" Người đàn bà tiều tụy vẫn không nói rõ mục đích đến đây.
Nhưng Lịch Ương lại tức giận trước: “Mẹ của tôi đã mất từ trước rồi, Nguyệt phu nhân."
“Ha ha ha!" Bà cười rộ lên, tay cầm dao run rẩy, trừng mắt nhìn Lịch Ương: “Mày đã hủy đi hai đứa con trai của tao! Lịch Ương!"
“…" Nó không phủ nhận.
“Đều là mày! Đều là vì mày Nguyệt Diệp mới bi thảm như hôm nay! Ngay cả Nguyệt Thần mày cũng muốn cướp khỏi tay tao! Tao hận mày!" Tiếng gào khóc đau thương xé tan không gian yên tĩnh.
“Nếu như bà tới để khóc lóc kể lể, mời đi về." Lịch Ương muốn đóng cửa.
“Giết tao đi, nếu như có thể khiến mày vui sướng." Tống Tâm Di đưa con dao lên.
“Phát điên rồi sao?" Lịch Ương không giải thích được, cũng không đồng tình.
Tống Tâm Di cười khổ, rơi nước mắt, đó là những giọt nước mắt bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp: “Thực ra, tao cũng thực hận không thể một dao giết chết mày ngay tức khắc!"
“…" Lịch Ương nhìn bà, cảm thấy bà có vẻ hoảng hốt khác thường.
“Ha ha ha…" Tống Tâm Di đột nhiên quỳ xuống! Bà phải làm như vậy! Bởi vì: “Cứu Nguyệt Diệp, mày là hi vọng duy nhất!"
“Cái gì chứ?" Nghi ngờ trong lòng nhiều hơn là vui sướng, Lịch Ương cao hứng không nổi.
Chỉ nghe Tống Tâm Di từng câu từng câu nghẹn ngào: “Ngay cả người anh em ruột thịt là Nguyệt Thần cũng không thể… Lịch Ương, hiện tại chỉ có mày thôi! Xin mày hãy cứu con tao! Tao không thể mất nó! Tao không thể mất đi Nguyệt Diệp!"
…
Ba cùng Nguyệt Thần vừa lúc chạy tới, Tống Tâm Di đã đi trước một bước quỳ gối trước mặt Lịch Ương, khóc cầu xin… Có lẽ mọi chuyện, so với bên ngoài phức tạp hơn rất nhiều?
Tác giả :
Ambrosia