2+!
Quyển 2 - Chương 16: Lãng mạn, mập mờ, đau lòng
§ Nguyệt Thần độc thoại §
Em biết, anh không muốn chỉ làm “Anh trai" em thôi
Tuy nhiên tay trong tay rất tốt
Nhưng ở trong đầu anh lại càng mong đợi một chuyện tình đẹp
Em biết mọi việc hết thảy đều sẽ phát sinh
Chỉ cần em ở đây một đêm, một lần nữa nhìn anh chăm chú…
Lịch Ương, bảo bối của anh
Cuối cùng có một ngày em sẽ biết, anh, chính là “Người" em chờ đợi.
Trong buồng máy bay, phát ra bài hát của Patti Austin «SAY YOU LOVE ME»
Cánh tay thon dài hoàn mỹ nâng lên mặt, suy ngẫm sâu thẳm trong… tim, không tự giác mà đem ca từ du dương nhẹ nhàng kia lén lút sửa lại…
“Nguyệt Thần."
Nguyệt Thu Mân cảm giác được cảm xúc của con trai dần dần đi xuống, nói ra: “Nguyệt Thần, con cứ nghỉ ngơi thật thoải mái trong khoảng thời gian này. Tháng mười việc đến học viện Julia để đào tạo sâu hơn cha sẽ làm ổn thỏa tất cả… Haha, những học viên ở học viện Âm Nhạc kia: đám bọn họ, sẽ nhịn không được mà muốn tiếp cận với một người có huyết dịch ưu tú như con… Nguyệt Thần"
Đối với sự diễn tấu nhẹ nhàng dị thường ưu mị tại “trận đấu Chopin Piano quốc tế" mang đến chiến thắng của con trai, Nguyệt Thu Mân cũng không biểu hiện ra bao nhiêu kinh hỉ và khen ngợi. Bởi vì những cái kia… đều là có hoa không quả*, dư thừa.
(*hìh như nghĩa là vô nghĩa, ko có ích)
Khẳng định, bởi vì làm cha thì đương nhiên hiểu rõ con trai mình nên đối với con trai xử sự rất tỉnh táo, trong lòng còn hả hê mãn nguyện.
Nhưng giờ phút này, Nguyệt Thu Mân lần đầu tiên đối với con trai không yên lòng biểu hiện sự kinh ngạc: Nguyệt Thần, góc cạnh cẩn thận rõ ràng tỉ mỉ trên mặt cực giống chính mình, sao lại xuất hiện một vòng… "Thần sắc" khó nói lên lời?
Nguyệt Thần phục hồi lại tinh thần, có chút thở gấp, hơi áy náy nói: “Thật có lỗi, cha. Bầu trời buổi chiều rất đẹp… Con bị hấp dẫn."
Nguyệt Thu Mân kinh ngạc nở nụ cười: “Khó thấy được con cũng có một mặt cảm tính, ta vẫn cho là, con hoàn toàn là một người sống theo lý tính."
“Cha, người đánh giá con quá cao." Nguyệt Thần rủ mắt xuống, kiềm chế che dấu trong nội tâm ẩn ẩn sự rung động nói: “Bầu trời chiều, thật là đẹp…"
Hỏa thiêu tựa như mây xanh dưới đáy mắt Nguyệt Thần bốc lên: Lịch Ương! Lịch Ương! Lịch Ương của anh! Anh đã về rồi! Bảy ngày qua em sống như thế nào? Ngày đó tại sao đột nhiên lại treo điện thoại của anh? Có phải Nguyệt Diệp khi dễ em không? Tại sao từ sau ngày đó em không còn tiếp nhận điện thoại gọi tới của anh nữa? Em phát sốt đã khoẻ chưa? Lịch Ương, em có biết anh có rất nhiều điều không yên lòng về em không? Mỗi tối, em có ở trước TV đúng giờ xem trận đấu Piano trực tiếp không?
── Đó chỉ vì một mình em diễn tấu!
Lịch Ương, anh mới xa em bảy ngày, lại cảm giác đã xa em thật lâu thật lâu rồi… Lịch Ương…
Trời chiều ở bên trong, Nguyệt Thần thở phào nhẹ nhỏm, nhàn nhạt cảm ơn tiếp viên hàng xinh đẹp tận tình đưa cà phê đến, nỗi lòng, lại càng ngày càng bay về nhà, càng ngày càng tưởng niệm em trai, bên người Lịch Ương…
Tương xứng với khuôn mặt dịu dàng ngoan ngoãn nhìn mình thắng lợi trở về, nhất định sẽ hưng phấn mà nhào vào trong ngực của mình, cao hứng mà nhảy lên. Nhất định sẽ như thế!
Ở đằng kia trên gương mặt thanh thuần tốt đẹp, nhất định sẽ xuất hiện làm chính mình khẽ động … Thần sắc xinh đẹp!
Lịch Ương…
“Tới đây."
Trong phòng lạnh buốt nhưng rất sạch sẽ, mang theo mùi gay mũi. Người kia toàn thân đều giấu trong bộ quần áo mùa thu lỗi thời không bước ra một bước, trên khuôn mặt Nguyệt Diệp, cặp mắt vừa nhỏ lại sắc bén, tạm thời chỉ thừa lại hàn quang hùng hổ dọa người.
“Tới!" Hắn lớn tiếng quát.
Lịch Ương, như trước không có tới gần, ánh mắt lạnh như băng kia, như muốn ăn tươi mà trừng mắt nhìn.
Nguyệt Diệp tức giận đến cắn răng, nhưng vô luận như thế nào đều không lấy lại được mặt mũi, tiến lên đối với Lịch Ương dùng sức mạnh.
Căn bản không có khả năng rồi!
Nơi này là bệnh viện, là phòng bệnh, mà hắn, là một “Tên côn đồ"!
Sau khi hướng Lịch Ương hung dữ tàn phá suốt năm ngày, ngày thứ sáu, hắn lại bị người luôn bị áp đảo dưới thân thể, thằng con trai xinh đẹp bình thường một mặt chỉ biết khóc lóc ── hung hăng đập một quyền!
Ngay tại trong phòng Nguyệt Thần, trên cây đàn Piano Nguyệt Thần yêu thích nhất, hắn vừa mới phát tiết dục vọng cùng trừng phạt, lại bị đứa em lệ rơi đầy mặt một quyền đánh sưng mắt phải!
Vù vù vù… Âm thanh của gió.
Nhưng Lịch Ương vẫn không đến gần, một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, ánh mắt như rực lửa căm hận mà trừng mắt người ngồi trên giường, lạnh lùng đối mặt.
“Anh Nguyệt Thần cùng ba đêm nay sẽ trở về." Nó cảnh cáo, nói tiếp: “Mẹ đi sân bay đón bọn họ rồi, không thể nào tới đón anh xuất viện. Tôi nghĩ, Độc Nhãn Long anh, hiện tại đi đường sẽ rất khó khăn nhỉ?"
“Mày…!" Bị người buồn bực gõ một cái, Nguyệt Diệp nắm chặt nắm đấm bên cạnh lấy mặt lạnh hừ: “Nếu như không có người bảo em, em sẽ không đến?"
“Không đến." Lịch Ương một giây sau mới trả lời, một chữ cũng không nhiều.
Nguyệt Diệp quả thực tức giận, có thể cũng không khỏi không thu liễm. Bởi vì, ba cùng anh trai đã sắp về đến!
── Hắn tùy ý phóng đãng, phá thành mảnh nhỏ rồi!
“Nếu như ba cùng anh cả trở về hỏi…" Lịch Ương đứng ở cạnh cửa tựa như một cây gỗ thẳng tắp, quần áo nghiêm trang thân thể không nhúc nhích, ngoại trừ miệng: “Tôi sẽ thừa nhận một quyền này trên mặt anh là do tôi với anh tranh giành nhau bắt taxi rồi gây ra mà thôi, chính là như vậy."
Ánh mắt lạnh buốt của Độc Nhãn Long bỗng nhiên động, ánh mắt tà tà lại lần nữa xuất ra: “Em sợ cái gì nha?"
“Tôi không có sợ!" thân thể Lịch Ương bắt đầu run rẩy.
“Ha ha! Thật sự không sợ?" Không thể tha thứ cho việc trước đó lại còn mạnh miệng như thế, nhết khoé môi, độ cong ưu mỹ tà ác: “Mùa hè mà em còn mặc quần áo dày như vậy làm gì? Tới, anh giúp em cỡi."
Nháy mắt, Lịch Ương hoảng sợ tựa vào ván cửa, đứng không vững, hai tay, chăm chú mà nắm giữ cổ áo cao cao, mắt, lại cũng vô pháp cố gắng giả bộ mà để lộ thần sắc sợ hãi.
Nguyệt Diệp hoàn toàn thu hết vào mắt sự nghiêm trọng kinh hãi của Lịch Ương. Đau lòng. Nhưng hắn quyết không cho phép đống áo quần dày cộm kia ở trên thân thể đó, chính mình phải tự khắc sâu dấu ấn để không bị người quên lãng!
Hắn muốn Lịch Ương cả đời đều nhớ kỹ chuyện này!
Nhớ kỹ hắn là kẻ tù tội.
Chú cừu non đáng yêu… Dưới người hắn vĩnh viễn khóc hô cầu xin tha thứ …
“…" Cặp mắt nhỏ dài, lại hồi tưởng lại một khắc tình cảm vô cùng mãnh liệt này, lại bắt đầu ướt át, bắt đầu…
“Anh sẽ không nói như vậy sao?" hai mắt Lịch Ương sợ hãi nhìn cặp mắt như độc xà xinh đẹp kia, dù là hiện tại chỉ nhìn chòng chọc chính mình, cũng đủ làm nó sởn hết cả gai ốc, cố nói một câu: “Anh sẽ không nói ra chuyện đó, bởi vì là anh bắt buộc tôi làm… Không phải sao!"
“…" Nguyệt Diệp lấy tay nhẹ nhàng che lên mắt phải bị thương, vẫn còn rất đau… Lại không sợ hãi nói: “Vậy em còn chờ cái gì nữa?"
“…!" Lịch Ương run rẩy.
“Tới đây."
Sắc chiều dần dần nhạt đi, trong phòng bệnh, hai thân ảnh không thuận theo cũng không buông tha mà dây dưa cùng một chỗ.
“Đúng, nhẹ nhàng thôi, chậm rãi mút thật thỏa thích… Ha ha…" Đồng tử màu lam loé sáng trong bóng đêm, Nguyệt Diệp biểu lộ thật sâu sự thỏa mãn lắp đầy.
“… Dùng đầu lưỡi… Đúng… Đưa lưỡi ra liếm nó… Đúng… Chính là như vậy…" Hắn say mê dùng tay phải nhẹ nhàng vò rối mái tóc ngắn kia, giống như thường ngày, lại dùng lực đẩy: “Đầu lưỡi Lịch Ương thật sự rất tốt, rất linh động… Đúng… Đem nó toàn bộ ngậm vào đi… Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà lay động… Dùng hàm răng… Khẽ cắn… Ừm… Đúng… Lại nhẹ một chút… Đúng… Như vậy… Anh sẽ không cảm thấy đau đớn…"
… Đau đớn?
“Không được phép dừng lại." Nguyệt Diệp càng ra sức thâm nhập vào sâu.
“Ưm…aaa…!" Lịch Ương chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều rất nhanh muốn bị mài hỏng.
Ngậm vào trong miệng vật cứng cùng bờ môi va chạm nhau, đẩy vào, lại nhổ ra… Động tác đơn giản lập lại nhiều lần cùng nướt bọt thấm ướt phía dưới thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh làm cho người khác tim đập nhanh… Âm thanh kia lại khiến cho Lịch Ương một mực cúi đầu đau khổ mút thỏa thích căm tức đến cực điểm!
Tại sao!
Tại sao!
Tại sao Nguyệt Diệp lại muốn bức bách nó làm loại chuyện này?!
Nó quỳ gối trước giường Nguyệt Diệp, cũng không phải dựa theo phân phó của mẹ dìu Nguyệt Diệp đang sưng một con mắt trở về, ngược lại là ── nó bị Nguyệt Diệp chăm chú nắm chặt sợi tóc, mở to miệng, càng không ngừng đem tay trái tái nhợt cẩn thận thật sâu ngậm vào trong miệng… Nhận mệnh mà dùng đầu lưỡi lấy lòng… Lại chậm rãi nhổ ra…
Tội ác của Nguyệt Diệp, đến cả đầu ngón út cũng đều là tội ác vạn phần!!!
Tương xứng đồng thời vật bị nó ngậm, đầu ngón tay ở trong không gian mềm mại ướt át nhỏ hẹp quấy nhiễu, tinh tế mà ma sát đầu lưỡi mềm mại trơn ướt đầy xúc cảm.
Mà chủ nhân của ngón tay tội ác còn mang vẻ mặt đắc ý, ngữ khí nhàn nhạt, miệng tái nhợt lại cực đoan: “Sau khi ba cùng anh trai trở về… Anh cũng chỉ có thể vào ban đêm hóa thân thành ‘Sói’. Mới có thể ăn được Lịch Ương nha~! Ưm…aaa…!"
Hắn bị đau, nhưng cũng không có rút ngón tay nhỏ do không khống chế nổi lực đạo bị cắn đau ra. Nhẹ nhàng mà… Vén lên đầu lưỡi bởi vì động tác mút thỏa thích mà trở nên phấn hồng, xấu xa nở nụ cười: "Bé cừu non đáng yêu, nhâm nhi thưởng thức mùi vị có ngon không… Ha ha…"
Lịch Ương lần nữa thỏa hiệp.
Giờ phút này, nó ngoại trừ thỏa hiệp, đã đến bước đường cùng rồi.
Em biết, anh không muốn chỉ làm “Anh trai" em thôi
Tuy nhiên tay trong tay rất tốt
Nhưng ở trong đầu anh lại càng mong đợi một chuyện tình đẹp
Em biết mọi việc hết thảy đều sẽ phát sinh
Chỉ cần em ở đây một đêm, một lần nữa nhìn anh chăm chú…
Lịch Ương, bảo bối của anh
Cuối cùng có một ngày em sẽ biết, anh, chính là “Người" em chờ đợi.
Trong buồng máy bay, phát ra bài hát của Patti Austin «SAY YOU LOVE ME»
Cánh tay thon dài hoàn mỹ nâng lên mặt, suy ngẫm sâu thẳm trong… tim, không tự giác mà đem ca từ du dương nhẹ nhàng kia lén lút sửa lại…
“Nguyệt Thần."
Nguyệt Thu Mân cảm giác được cảm xúc của con trai dần dần đi xuống, nói ra: “Nguyệt Thần, con cứ nghỉ ngơi thật thoải mái trong khoảng thời gian này. Tháng mười việc đến học viện Julia để đào tạo sâu hơn cha sẽ làm ổn thỏa tất cả… Haha, những học viên ở học viện Âm Nhạc kia: đám bọn họ, sẽ nhịn không được mà muốn tiếp cận với một người có huyết dịch ưu tú như con… Nguyệt Thần"
Đối với sự diễn tấu nhẹ nhàng dị thường ưu mị tại “trận đấu Chopin Piano quốc tế" mang đến chiến thắng của con trai, Nguyệt Thu Mân cũng không biểu hiện ra bao nhiêu kinh hỉ và khen ngợi. Bởi vì những cái kia… đều là có hoa không quả*, dư thừa.
(*hìh như nghĩa là vô nghĩa, ko có ích)
Khẳng định, bởi vì làm cha thì đương nhiên hiểu rõ con trai mình nên đối với con trai xử sự rất tỉnh táo, trong lòng còn hả hê mãn nguyện.
Nhưng giờ phút này, Nguyệt Thu Mân lần đầu tiên đối với con trai không yên lòng biểu hiện sự kinh ngạc: Nguyệt Thần, góc cạnh cẩn thận rõ ràng tỉ mỉ trên mặt cực giống chính mình, sao lại xuất hiện một vòng… "Thần sắc" khó nói lên lời?
Nguyệt Thần phục hồi lại tinh thần, có chút thở gấp, hơi áy náy nói: “Thật có lỗi, cha. Bầu trời buổi chiều rất đẹp… Con bị hấp dẫn."
Nguyệt Thu Mân kinh ngạc nở nụ cười: “Khó thấy được con cũng có một mặt cảm tính, ta vẫn cho là, con hoàn toàn là một người sống theo lý tính."
“Cha, người đánh giá con quá cao." Nguyệt Thần rủ mắt xuống, kiềm chế che dấu trong nội tâm ẩn ẩn sự rung động nói: “Bầu trời chiều, thật là đẹp…"
Hỏa thiêu tựa như mây xanh dưới đáy mắt Nguyệt Thần bốc lên: Lịch Ương! Lịch Ương! Lịch Ương của anh! Anh đã về rồi! Bảy ngày qua em sống như thế nào? Ngày đó tại sao đột nhiên lại treo điện thoại của anh? Có phải Nguyệt Diệp khi dễ em không? Tại sao từ sau ngày đó em không còn tiếp nhận điện thoại gọi tới của anh nữa? Em phát sốt đã khoẻ chưa? Lịch Ương, em có biết anh có rất nhiều điều không yên lòng về em không? Mỗi tối, em có ở trước TV đúng giờ xem trận đấu Piano trực tiếp không?
── Đó chỉ vì một mình em diễn tấu!
Lịch Ương, anh mới xa em bảy ngày, lại cảm giác đã xa em thật lâu thật lâu rồi… Lịch Ương…
Trời chiều ở bên trong, Nguyệt Thần thở phào nhẹ nhỏm, nhàn nhạt cảm ơn tiếp viên hàng xinh đẹp tận tình đưa cà phê đến, nỗi lòng, lại càng ngày càng bay về nhà, càng ngày càng tưởng niệm em trai, bên người Lịch Ương…
Tương xứng với khuôn mặt dịu dàng ngoan ngoãn nhìn mình thắng lợi trở về, nhất định sẽ hưng phấn mà nhào vào trong ngực của mình, cao hứng mà nhảy lên. Nhất định sẽ như thế!
Ở đằng kia trên gương mặt thanh thuần tốt đẹp, nhất định sẽ xuất hiện làm chính mình khẽ động … Thần sắc xinh đẹp!
Lịch Ương…
“Tới đây."
Trong phòng lạnh buốt nhưng rất sạch sẽ, mang theo mùi gay mũi. Người kia toàn thân đều giấu trong bộ quần áo mùa thu lỗi thời không bước ra một bước, trên khuôn mặt Nguyệt Diệp, cặp mắt vừa nhỏ lại sắc bén, tạm thời chỉ thừa lại hàn quang hùng hổ dọa người.
“Tới!" Hắn lớn tiếng quát.
Lịch Ương, như trước không có tới gần, ánh mắt lạnh như băng kia, như muốn ăn tươi mà trừng mắt nhìn.
Nguyệt Diệp tức giận đến cắn răng, nhưng vô luận như thế nào đều không lấy lại được mặt mũi, tiến lên đối với Lịch Ương dùng sức mạnh.
Căn bản không có khả năng rồi!
Nơi này là bệnh viện, là phòng bệnh, mà hắn, là một “Tên côn đồ"!
Sau khi hướng Lịch Ương hung dữ tàn phá suốt năm ngày, ngày thứ sáu, hắn lại bị người luôn bị áp đảo dưới thân thể, thằng con trai xinh đẹp bình thường một mặt chỉ biết khóc lóc ── hung hăng đập một quyền!
Ngay tại trong phòng Nguyệt Thần, trên cây đàn Piano Nguyệt Thần yêu thích nhất, hắn vừa mới phát tiết dục vọng cùng trừng phạt, lại bị đứa em lệ rơi đầy mặt một quyền đánh sưng mắt phải!
Vù vù vù… Âm thanh của gió.
Nhưng Lịch Ương vẫn không đến gần, một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, ánh mắt như rực lửa căm hận mà trừng mắt người ngồi trên giường, lạnh lùng đối mặt.
“Anh Nguyệt Thần cùng ba đêm nay sẽ trở về." Nó cảnh cáo, nói tiếp: “Mẹ đi sân bay đón bọn họ rồi, không thể nào tới đón anh xuất viện. Tôi nghĩ, Độc Nhãn Long anh, hiện tại đi đường sẽ rất khó khăn nhỉ?"
“Mày…!" Bị người buồn bực gõ một cái, Nguyệt Diệp nắm chặt nắm đấm bên cạnh lấy mặt lạnh hừ: “Nếu như không có người bảo em, em sẽ không đến?"
“Không đến." Lịch Ương một giây sau mới trả lời, một chữ cũng không nhiều.
Nguyệt Diệp quả thực tức giận, có thể cũng không khỏi không thu liễm. Bởi vì, ba cùng anh trai đã sắp về đến!
── Hắn tùy ý phóng đãng, phá thành mảnh nhỏ rồi!
“Nếu như ba cùng anh cả trở về hỏi…" Lịch Ương đứng ở cạnh cửa tựa như một cây gỗ thẳng tắp, quần áo nghiêm trang thân thể không nhúc nhích, ngoại trừ miệng: “Tôi sẽ thừa nhận một quyền này trên mặt anh là do tôi với anh tranh giành nhau bắt taxi rồi gây ra mà thôi, chính là như vậy."
Ánh mắt lạnh buốt của Độc Nhãn Long bỗng nhiên động, ánh mắt tà tà lại lần nữa xuất ra: “Em sợ cái gì nha?"
“Tôi không có sợ!" thân thể Lịch Ương bắt đầu run rẩy.
“Ha ha! Thật sự không sợ?" Không thể tha thứ cho việc trước đó lại còn mạnh miệng như thế, nhết khoé môi, độ cong ưu mỹ tà ác: “Mùa hè mà em còn mặc quần áo dày như vậy làm gì? Tới, anh giúp em cỡi."
Nháy mắt, Lịch Ương hoảng sợ tựa vào ván cửa, đứng không vững, hai tay, chăm chú mà nắm giữ cổ áo cao cao, mắt, lại cũng vô pháp cố gắng giả bộ mà để lộ thần sắc sợ hãi.
Nguyệt Diệp hoàn toàn thu hết vào mắt sự nghiêm trọng kinh hãi của Lịch Ương. Đau lòng. Nhưng hắn quyết không cho phép đống áo quần dày cộm kia ở trên thân thể đó, chính mình phải tự khắc sâu dấu ấn để không bị người quên lãng!
Hắn muốn Lịch Ương cả đời đều nhớ kỹ chuyện này!
Nhớ kỹ hắn là kẻ tù tội.
Chú cừu non đáng yêu… Dưới người hắn vĩnh viễn khóc hô cầu xin tha thứ …
“…" Cặp mắt nhỏ dài, lại hồi tưởng lại một khắc tình cảm vô cùng mãnh liệt này, lại bắt đầu ướt át, bắt đầu…
“Anh sẽ không nói như vậy sao?" hai mắt Lịch Ương sợ hãi nhìn cặp mắt như độc xà xinh đẹp kia, dù là hiện tại chỉ nhìn chòng chọc chính mình, cũng đủ làm nó sởn hết cả gai ốc, cố nói một câu: “Anh sẽ không nói ra chuyện đó, bởi vì là anh bắt buộc tôi làm… Không phải sao!"
“…" Nguyệt Diệp lấy tay nhẹ nhàng che lên mắt phải bị thương, vẫn còn rất đau… Lại không sợ hãi nói: “Vậy em còn chờ cái gì nữa?"
“…!" Lịch Ương run rẩy.
“Tới đây."
Sắc chiều dần dần nhạt đi, trong phòng bệnh, hai thân ảnh không thuận theo cũng không buông tha mà dây dưa cùng một chỗ.
“Đúng, nhẹ nhàng thôi, chậm rãi mút thật thỏa thích… Ha ha…" Đồng tử màu lam loé sáng trong bóng đêm, Nguyệt Diệp biểu lộ thật sâu sự thỏa mãn lắp đầy.
“… Dùng đầu lưỡi… Đúng… Đưa lưỡi ra liếm nó… Đúng… Chính là như vậy…" Hắn say mê dùng tay phải nhẹ nhàng vò rối mái tóc ngắn kia, giống như thường ngày, lại dùng lực đẩy: “Đầu lưỡi Lịch Ương thật sự rất tốt, rất linh động… Đúng… Đem nó toàn bộ ngậm vào đi… Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà lay động… Dùng hàm răng… Khẽ cắn… Ừm… Đúng… Lại nhẹ một chút… Đúng… Như vậy… Anh sẽ không cảm thấy đau đớn…"
… Đau đớn?
“Không được phép dừng lại." Nguyệt Diệp càng ra sức thâm nhập vào sâu.
“Ưm…aaa…!" Lịch Ương chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều rất nhanh muốn bị mài hỏng.
Ngậm vào trong miệng vật cứng cùng bờ môi va chạm nhau, đẩy vào, lại nhổ ra… Động tác đơn giản lập lại nhiều lần cùng nướt bọt thấm ướt phía dưới thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh làm cho người khác tim đập nhanh… Âm thanh kia lại khiến cho Lịch Ương một mực cúi đầu đau khổ mút thỏa thích căm tức đến cực điểm!
Tại sao!
Tại sao!
Tại sao Nguyệt Diệp lại muốn bức bách nó làm loại chuyện này?!
Nó quỳ gối trước giường Nguyệt Diệp, cũng không phải dựa theo phân phó của mẹ dìu Nguyệt Diệp đang sưng một con mắt trở về, ngược lại là ── nó bị Nguyệt Diệp chăm chú nắm chặt sợi tóc, mở to miệng, càng không ngừng đem tay trái tái nhợt cẩn thận thật sâu ngậm vào trong miệng… Nhận mệnh mà dùng đầu lưỡi lấy lòng… Lại chậm rãi nhổ ra…
Tội ác của Nguyệt Diệp, đến cả đầu ngón út cũng đều là tội ác vạn phần!!!
Tương xứng đồng thời vật bị nó ngậm, đầu ngón tay ở trong không gian mềm mại ướt át nhỏ hẹp quấy nhiễu, tinh tế mà ma sát đầu lưỡi mềm mại trơn ướt đầy xúc cảm.
Mà chủ nhân của ngón tay tội ác còn mang vẻ mặt đắc ý, ngữ khí nhàn nhạt, miệng tái nhợt lại cực đoan: “Sau khi ba cùng anh trai trở về… Anh cũng chỉ có thể vào ban đêm hóa thân thành ‘Sói’. Mới có thể ăn được Lịch Ương nha~! Ưm…aaa…!"
Hắn bị đau, nhưng cũng không có rút ngón tay nhỏ do không khống chế nổi lực đạo bị cắn đau ra. Nhẹ nhàng mà… Vén lên đầu lưỡi bởi vì động tác mút thỏa thích mà trở nên phấn hồng, xấu xa nở nụ cười: "Bé cừu non đáng yêu, nhâm nhi thưởng thức mùi vị có ngon không… Ha ha…"
Lịch Ương lần nữa thỏa hiệp.
Giờ phút này, nó ngoại trừ thỏa hiệp, đã đến bước đường cùng rồi.
Tác giả :
Ambrosia