17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
Chương 9
Đã ba tuần rồi mà cô vẫn còn nằm đó. Các y tá chăm sóc cô thật là ngưỡng mộ anh. Họ nghĩ chắc là anh yêu cô lắm. Lúc nào cũng ở bên cạnh, ngay cả công việc của công ty cũng gạc sang 1 bên.
-Bách tổng tôi thật ghen tỵ với cô ấy, được anh yêu thương như vậy?
Anh lau tay cho cô chợt nhìn thấy bàn tay chỉ còn bốn ngón của cô dù nhìn đã nhiều lần nhưng vẫn đau. Nó đau hơn lúc mà anh chặt nó:-Thật sao? Nhưng Uyên nhi của tôi nào đã có hạnh phúc. Tôi mong cô ấy sớm tỉnh dậy để tôi yêu thương cô ấy.
-A bác sĩ tới rồi đến giờ cho cô ấy ăn rồi.
Thấy họ chuẩn bị truyền ống cho cô anh liền nhíu mày:-Ko cần nữa tôi sẽ đút cô ấy.
Anh cầm lấy bình dinh dưỡng rất khó nuốt vì có pha thuốc, anh ngậm vào miệng rồi từ từ truyền vào miệng cô. Anh áp môi mình lên môi cô. Ban đầu chất lỏng trào ngược ra nhưng sau đó lại càng hấp thụ. Các y tá và bác sĩ đều bất ngờ:
-Ko ngờ lại hữu ích vậy?
-Đúng đây là lần đầu tiên tôi thấy.
Sau khi đút cô xong anh lấy khăn lau cho cô rồi hỏi bác sĩ:-Đã gần 1 tháng rồi sao cô ấy chưa tỉnh?
-Cái này chúng tôi ko dám chắc, cô ấy bị trấn thương tâm lý có lẽ cô ấy đang tự bảo vệ chính mình bằng cách hôn mê.
Họ lui đi anh mỉm cười nhìn cô:-Uyên nhi em đang sợ anh sao? Sao ko dám mở mắt nhìn anh. Em quật cường lắm mà. Dậy đánh anh, mắng anh đi. Anh sẽ ngồi yên cho em làm tùy ý.
-Uyên nhi phải chiến đấu đến cùng em nhé. Ko từ bỏ!
...
Một năm sau
-Y tá Y tá cô ấy tỉnh rồi!
Anh mừng rỡ dùng chuông báo gọi cho y tá, khoé mắt cô giật giật, ngón tay của cô cử động. Các bác sĩ lật đật chạy lên. Họ thấy cô mở mắt rồi lại bất tỉnh nhưng lần này máy đo nhịp tim đã hiện 1 đường thẳng.
Anh quát lên:-Các người làm gì vậy hả? Nhanh lên cô ấy sắp ko chịu nổi rồi.
Chính tim anh giờ cũng ko chịu được, anh sợ cô sẽ vĩnh viễn biến mất. Anh đan hai tay lại lo lắng nhìn cô. Nếu giờ phút này cô chết đi anh cũng ko tiếc sống trên cõi đời này nữa.
-Uyên nhi xin em đừng doạ anh. Anh xin lỗi em. Vạn lần xin lỗi em. Xin em đừng đùa nữa.
Các bác sĩ sợ hãi lấy máy móc thiết bị:
-Lấy máy trợ tim.
Cạch... Cô nảy lên rồi nằm xuống.
-Tăng lên!
Cạch... Cô lại nảy lên rồi nằm xuống.
-Tăng hết cỡ!
Cạch... Cô nảy lên hai cái và lại nằm xuống.
-Uyên nhi em ko được từ bỏ. Em phải cố gắng.
Anh như ngã gục khi nhìn màn hình cứ 1 đường thẳng. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Đây là khoản thời gian anh sợ nhất trong gần mấy chục năm.
-Xin em Uyên nhi!
Các bác sĩ cúi đầu lo lắng nhìn anh:-Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Anh có muốn chuyển cô ấy đến nhà xác ko?
Anh gào lên đánh đám bác sĩ:-Ko Uyên nhi của tôi còn sống. Các người lũ vô dụng chết hết đi.
Anh lao lại ôm lấy cô lay cô dậy nhưng cô nằm yên y tá cản anh lại:-Này anh ko được!
-Uyên nhi sao em từ bỏ hả? Bao nhiêu công sức của anh suốt 1 năm qua em ko thấy sao?
-Uyên nhi anh ko cho phép em chưa nhận tình yêu của anh mà ra đi.
-Anh à bình tĩnh cô ấy chết rồi!
Tất cả một mảng im lặng bao trùm ko gian ấy, cảm giác ớn lạnh xương sống.
-Bách tổng tôi thật ghen tỵ với cô ấy, được anh yêu thương như vậy?
Anh lau tay cho cô chợt nhìn thấy bàn tay chỉ còn bốn ngón của cô dù nhìn đã nhiều lần nhưng vẫn đau. Nó đau hơn lúc mà anh chặt nó:-Thật sao? Nhưng Uyên nhi của tôi nào đã có hạnh phúc. Tôi mong cô ấy sớm tỉnh dậy để tôi yêu thương cô ấy.
-A bác sĩ tới rồi đến giờ cho cô ấy ăn rồi.
Thấy họ chuẩn bị truyền ống cho cô anh liền nhíu mày:-Ko cần nữa tôi sẽ đút cô ấy.
Anh cầm lấy bình dinh dưỡng rất khó nuốt vì có pha thuốc, anh ngậm vào miệng rồi từ từ truyền vào miệng cô. Anh áp môi mình lên môi cô. Ban đầu chất lỏng trào ngược ra nhưng sau đó lại càng hấp thụ. Các y tá và bác sĩ đều bất ngờ:
-Ko ngờ lại hữu ích vậy?
-Đúng đây là lần đầu tiên tôi thấy.
Sau khi đút cô xong anh lấy khăn lau cho cô rồi hỏi bác sĩ:-Đã gần 1 tháng rồi sao cô ấy chưa tỉnh?
-Cái này chúng tôi ko dám chắc, cô ấy bị trấn thương tâm lý có lẽ cô ấy đang tự bảo vệ chính mình bằng cách hôn mê.
Họ lui đi anh mỉm cười nhìn cô:-Uyên nhi em đang sợ anh sao? Sao ko dám mở mắt nhìn anh. Em quật cường lắm mà. Dậy đánh anh, mắng anh đi. Anh sẽ ngồi yên cho em làm tùy ý.
-Uyên nhi phải chiến đấu đến cùng em nhé. Ko từ bỏ!
...
Một năm sau
-Y tá Y tá cô ấy tỉnh rồi!
Anh mừng rỡ dùng chuông báo gọi cho y tá, khoé mắt cô giật giật, ngón tay của cô cử động. Các bác sĩ lật đật chạy lên. Họ thấy cô mở mắt rồi lại bất tỉnh nhưng lần này máy đo nhịp tim đã hiện 1 đường thẳng.
Anh quát lên:-Các người làm gì vậy hả? Nhanh lên cô ấy sắp ko chịu nổi rồi.
Chính tim anh giờ cũng ko chịu được, anh sợ cô sẽ vĩnh viễn biến mất. Anh đan hai tay lại lo lắng nhìn cô. Nếu giờ phút này cô chết đi anh cũng ko tiếc sống trên cõi đời này nữa.
-Uyên nhi xin em đừng doạ anh. Anh xin lỗi em. Vạn lần xin lỗi em. Xin em đừng đùa nữa.
Các bác sĩ sợ hãi lấy máy móc thiết bị:
-Lấy máy trợ tim.
Cạch... Cô nảy lên rồi nằm xuống.
-Tăng lên!
Cạch... Cô lại nảy lên rồi nằm xuống.
-Tăng hết cỡ!
Cạch... Cô nảy lên hai cái và lại nằm xuống.
-Uyên nhi em ko được từ bỏ. Em phải cố gắng.
Anh như ngã gục khi nhìn màn hình cứ 1 đường thẳng. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Đây là khoản thời gian anh sợ nhất trong gần mấy chục năm.
-Xin em Uyên nhi!
Các bác sĩ cúi đầu lo lắng nhìn anh:-Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Anh có muốn chuyển cô ấy đến nhà xác ko?
Anh gào lên đánh đám bác sĩ:-Ko Uyên nhi của tôi còn sống. Các người lũ vô dụng chết hết đi.
Anh lao lại ôm lấy cô lay cô dậy nhưng cô nằm yên y tá cản anh lại:-Này anh ko được!
-Uyên nhi sao em từ bỏ hả? Bao nhiêu công sức của anh suốt 1 năm qua em ko thấy sao?
-Uyên nhi anh ko cho phép em chưa nhận tình yêu của anh mà ra đi.
-Anh à bình tĩnh cô ấy chết rồi!
Tất cả một mảng im lặng bao trùm ko gian ấy, cảm giác ớn lạnh xương sống.
Tác giả :
Diêu Thiên Dy