17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi
Chương 43
Cô ôm lấy đầu của anh đau đớn khóc:
"Huhu Nham... Huhu...."
Anh yếu ớt nhìn cô đưa bàn tay vuốt ve mặt cô:
"Ngoan đừng khóc nữa. Anh sẽ đau lòng lắm. "
"Nham anh phải cố gắng anh ko được có chuyện gì nha. "
Hắn đứng một bên gài đạn chỉa súng về phía anh và cô:
"Haha... Cố gắng đến mấy cũng vô ích các người chuẩn bị chết đi. "
"Tử Nhị! "_âm thanh non nớt của cô gái 19 tuổi vang lên.
Hắn giật bắn người nhìn cô gái mặc đầm hồng tóc đen nháy chạy lại ôm lấy hắn:
"Tử Nhị đừng bắn tiểu Hằng sợ... Híc... Huhu... "
Hắn run rẩy bẩy:"Tiểu Hằng là em thật sao?... Em... Em chưa chết? "
Hắn nheo mắt nhìn cặp đôi đang bước tới trước mặt hắn là anh trai hắn và Kim Lâm:
"Anh hai, chị dâu? "
Kim Lâm gật đầu nhẹ nhìn anh đang được cô ôm trong lòng.
"Tử Nhị thật ra việc tung tin tiểu Hằng chết là do có kẻ xấu làm. Năm cậu quan hệ với tiểu Hằng là năm 21 tuổi mà tiểu Hằng chỉ mới 15. Nếu chuyện này đưa ra pháp luật sẽ bị ở tù. Nên kẻ xấu đã làm vậy để cậu lộ diện chứ thật ra tiểu Hằng ko sao. "
Hắn vui vẻ thả súng xuống ôm lấy tiểu Hằng vào lòng thật chặt:
"Tiểu Hằng cuối cùng anh cũng gặp được em rồi. Tiểu Hằng! "
"Em... Em cũng vậy... "
Trong khi họ đang hạnh phúc thì cô và anh đang cố đối diện với tử thần.
"Nham... Anh ơi... "
"Bảo bối ngoan! Đừng... Đừng khóc....anh... Anh ko sao... Nếu anh có gì em... Em... Có thể hứa với anh là... Là ko yêu ai ngoài anh... Được.... Được ko... "
Cô gật đầu lia lịa:"Được em hứa! Nhưng anh sẽ ko sao. Ko sao mà. "
"Anh xin... Xin lỗi...vì... Vì đã bắt em... Phá... Phá thai... Nhưng hãy hiểu cho.... Anh... Anh... Ko...muốn... Như... Như thế... "
Cô ôm chặt anh hơn giờ phút này cô ko còn nghĩ đến phá thai hay có thai gì cả, Cô ko cần cô đủ mệt rồi. Cô chỉ cần anh bên cô cho cô hạnh phúc mà thôi.
"Nham em ko giận anh mà... Anh đừng như vậy... "
"Bác... Bác sĩ nói em... Em bị ung.... Ung thư tử cung.... Nếu mang thai.... Sẽ... Sẽ bị mất mạng... Anh ko... Còn... Cách.... Cách nào khác... Đành làm điều tàn... Tàn nhẫn với em... Anh xin... Xin lỗi em... Em... Đừng giận anh... Nha.... "
"Nham em ko giận ko giận gì anh cả em hiểu em hiểu mà. "
"Anh... Yêu... Yêu... "
"Ko... Nham.... "_cô la lên trong tuyệt vọng. Ngay cả lời nói yêu cô mà anh cũng ko thể nói hết dù đã cố gắng hết sức trút hơi thở cuối cùng.
Tất cả mọi người đứng nhìn chỉ biết che miệng lại mà khóc. Hắn nhìn cảm giác tội lỗi chất đầy ko sao che dấu được.
Thế là người đàn ông làm tất cả chỉ vì người con gái mình yêu lại bị đối xử bất công ra đi tức tưởi như thế.
Cuộc đời này bạn nhìn ở một khía cạnh chưa chắc đã đúng. Hãy nhớ rằng con mắt bạn nhỏ lắm nó có thể đánh lừa bạn bất cứ lúc nào. Và lí trí của bạn chỉ là vỏ bọc đầu bình thường.
#The end
"Huhu Nham... Huhu...."
Anh yếu ớt nhìn cô đưa bàn tay vuốt ve mặt cô:
"Ngoan đừng khóc nữa. Anh sẽ đau lòng lắm. "
"Nham anh phải cố gắng anh ko được có chuyện gì nha. "
Hắn đứng một bên gài đạn chỉa súng về phía anh và cô:
"Haha... Cố gắng đến mấy cũng vô ích các người chuẩn bị chết đi. "
"Tử Nhị! "_âm thanh non nớt của cô gái 19 tuổi vang lên.
Hắn giật bắn người nhìn cô gái mặc đầm hồng tóc đen nháy chạy lại ôm lấy hắn:
"Tử Nhị đừng bắn tiểu Hằng sợ... Híc... Huhu... "
Hắn run rẩy bẩy:"Tiểu Hằng là em thật sao?... Em... Em chưa chết? "
Hắn nheo mắt nhìn cặp đôi đang bước tới trước mặt hắn là anh trai hắn và Kim Lâm:
"Anh hai, chị dâu? "
Kim Lâm gật đầu nhẹ nhìn anh đang được cô ôm trong lòng.
"Tử Nhị thật ra việc tung tin tiểu Hằng chết là do có kẻ xấu làm. Năm cậu quan hệ với tiểu Hằng là năm 21 tuổi mà tiểu Hằng chỉ mới 15. Nếu chuyện này đưa ra pháp luật sẽ bị ở tù. Nên kẻ xấu đã làm vậy để cậu lộ diện chứ thật ra tiểu Hằng ko sao. "
Hắn vui vẻ thả súng xuống ôm lấy tiểu Hằng vào lòng thật chặt:
"Tiểu Hằng cuối cùng anh cũng gặp được em rồi. Tiểu Hằng! "
"Em... Em cũng vậy... "
Trong khi họ đang hạnh phúc thì cô và anh đang cố đối diện với tử thần.
"Nham... Anh ơi... "
"Bảo bối ngoan! Đừng... Đừng khóc....anh... Anh ko sao... Nếu anh có gì em... Em... Có thể hứa với anh là... Là ko yêu ai ngoài anh... Được.... Được ko... "
Cô gật đầu lia lịa:"Được em hứa! Nhưng anh sẽ ko sao. Ko sao mà. "
"Anh xin... Xin lỗi...vì... Vì đã bắt em... Phá... Phá thai... Nhưng hãy hiểu cho.... Anh... Anh... Ko...muốn... Như... Như thế... "
Cô ôm chặt anh hơn giờ phút này cô ko còn nghĩ đến phá thai hay có thai gì cả, Cô ko cần cô đủ mệt rồi. Cô chỉ cần anh bên cô cho cô hạnh phúc mà thôi.
"Nham em ko giận anh mà... Anh đừng như vậy... "
"Bác... Bác sĩ nói em... Em bị ung.... Ung thư tử cung.... Nếu mang thai.... Sẽ... Sẽ bị mất mạng... Anh ko... Còn... Cách.... Cách nào khác... Đành làm điều tàn... Tàn nhẫn với em... Anh xin... Xin lỗi em... Em... Đừng giận anh... Nha.... "
"Nham em ko giận ko giận gì anh cả em hiểu em hiểu mà. "
"Anh... Yêu... Yêu... "
"Ko... Nham.... "_cô la lên trong tuyệt vọng. Ngay cả lời nói yêu cô mà anh cũng ko thể nói hết dù đã cố gắng hết sức trút hơi thở cuối cùng.
Tất cả mọi người đứng nhìn chỉ biết che miệng lại mà khóc. Hắn nhìn cảm giác tội lỗi chất đầy ko sao che dấu được.
Thế là người đàn ông làm tất cả chỉ vì người con gái mình yêu lại bị đối xử bất công ra đi tức tưởi như thế.
Cuộc đời này bạn nhìn ở một khía cạnh chưa chắc đã đúng. Hãy nhớ rằng con mắt bạn nhỏ lắm nó có thể đánh lừa bạn bất cứ lúc nào. Và lí trí của bạn chỉ là vỏ bọc đầu bình thường.
#The end
Tác giả :
Diêu Thiên Dy