(12CS) Lớp Trưởng Và Lớp 12D
Chương 77 Sự ngạc nhiên của Song Tử
Chỉ vài phút sau khi Sư Tử rời khỏi lớp, Song Tử đã dọn dẹp xong hết mọi thứ vui vẻ xách ba lô lên đi kiếm Thiên Bình thì đột nhiên một cậu học sinh thuộc khối 12 đứng trước cửa lớp. Theo Song Tử thấy thì cậu ta có vẻ hơi nhút nhát, cứ nép sau cửa mắt không nhìn thẳng mà nhìn đâu dưới chân, Song Tử cũng chẳng nói gì chỉ là thắc mắc một xíu không biết cậu này có ý đồ gì.
Song Tử cất bước đến gần cậu ta rồi tuỳ tiện đặt một tay lên vai cậu ấy gọi:
-Này cậu kia làm gì ở đây đấy ?
Do bị gọi một cách đột ngột nên cậu học sinh đấy giật mình lập tức lui ra đằng sau, cặp mắt vô thức nhìn thấy gương mặt của Song Tử bỗng dưng mặt cậu ta đỏ hết lên nên vội cúi mặt xuống, trong đầu thầm khen Song Tử đẹp trai, tại sao lại cho cậu ta gặp một người đẹp trai tới vậy, có lẽ cậu đã say mê Song Tử mất rồi.
-Cậu Nhất Thiên tìm tôi có chuyện gì à ?
Hoá ra cậu học sinh ấy tên là Nhất Thiên, Nhất Thiên nghe tên mình liền bất ngờ hỏi lại lúc này Song Tử mới chỉ vào thẻ tên của cậu khiến Nhất Thiên không biết nói gì hơn vò thấy khá quê. Nhất Thiên chợt nhớ tới nhiệm vụ mình được giao nên bảo:
-Cậu Song Tử có thể đến phòng hiệu phó không ? Thầy hiệu phó và mẹ cậu tìm cậu kìa....
-Cái gì ?!! - Song Tử bất ngờ khi nghe nhắc đến mẹ cậu liền lập tức dùng hết tốc độ phóng thẳng tới phòng hiệu phó, trước khi đi không quên nói tiếng cảm ơn. Nhất Thiên nghe lời cảm ơn đó có chút vui và hạnh phúc cực kì.
Song Tử vừa chạy vừa suy nghĩ tại sao bà mẹ ghẻ lại tới trường cậu học có chuyện gì, sợ rằng bà ta tới đây chỉ để làm loạn này kia là mệt.
Song Tử hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào, khi bước vào Song Tử vẫn rất lễ phép chào thầy hiệu phó nhưng không để tâm đến bà mẹ ghẻ kia. Bà ta cũng biết rằng Song Tử chắc chắn không nói gì đến bả nên bình thản nhâm nhi tách trà trên tay. Thầy hiệu phó mời Song Tử ngồi xuống kế bên mẹ kế làm Song Tử cắn răng chịu đựng mà ngồi xuống, thấy mọi chuyện đâu vào đó thầy hiệu phó mới cầm bảng thống kê gì đó Song Tử cũng không rõ cho lắm, thầy cất tiếng:
Bà mẹ kế Song Tử lấy trong túi xách của mình ra một cọc tiền được bao giấy và cột cẩn thẩn, bà ấy đẩy sang cho thầy hiệu phó rồi che miệng nói:
-Thưa thầy tôi có chút ít muốn góp vào quỹ trường ạ ! Không biết thầy có phiền hà gì nếu nhận một ít này của tôi không ?
Cao Lãng nhếch môi cười cầm lấy số tiền trên bàn rồi đặt nó kế bên mình, thầy ấy nói:
-Có lẽ lớp 12B sẽ rất vui vì có một cậu học sinh khôi ngô tuấn tú như Song Tử nhà chị đây, không biết Song Tử em có ý kiến gì không về chuyện chuyển lớp này ?
Song Tử bấy giờ mới hiểu được sơ sơ câu chuyện liền tức giận đập bàn phản đối:
-Tôi không bao giờ chuyển tới cái lớp quỷ đó, một cái lớp chẳng ai có tí phần người nào thì mắc gì tôi phải vào để làm thú !
Dứt lời Song Tử đứng dậy đi ra ngoài đóng sầm cửa lại rồi đứng đợi "mẹ" Hồng bên ngoài. Hồng thở dài rồi nở nụ cười bảo rằng Cao Lãng cứ sắp xếp sao cho Song Tử lên được lớp 12B là ả mãn nguyện lắm rồi, cả không gian phòng chỉ toát lên một mùi hương đó chính là mùi tiền, thế giới của Cao Lãng và Hồng có điểm chung chính là mong ước sự giàu có, dùng tiền để đi lên, dùng tiền để kiểm soát mọi thứ xung quanh cho đúng ý mình.
Sau khi sắp xếp ổn thoả chuyện chuyển lớp thì Hồng bước ra bên ngoài đã bị Song Tử chặn lại với nét mặt không được vui vẻ là mấy. Biết trước câu hỏi Song Tử sắp đưa ra Hồng liền gạt tay Song sang một bên bình thản đi về phía trước, đi được một đoạn bà mới xoay lại một tay đặt lên bụng, gương mặt tự mãn như thể bà ta đã nắm chắc phần thắng trong trò chơi nào đó, đắc ý bảo:
-Lý do mà tao phải ngó tới chuyện học hành của mày chính là vì con tao, tao đã có con với cha của mày rồi đó hahaa. Với trách nhiệm của một người mẹ tao không thể nào để cho con mình có anh là học sinh của lớp dở tệ được, cha mày đã đồng ý cho tao dùng tiền đưa mày lên lớp 12B rồi ! Sớm muộn gì mày cũng phải cuốn gói ra khỏi nhà thôi, mày thua rồi nhóc à ha ha haaa.....
Hồng xoay gót sải bước nhanh chóng đi về nhà bỏ Song Tử đang ngây người vì từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác ập tới, quan trọng hơn điều kinh khủng khiếp anh nghĩ đến bấy lâu này đã tới, bà mẹ kế kia đã có con và chắc chắn cha anh sẽ đá anh ra khỏi nhà hoặc là coi anh như một người ở ké thôi, nhiều khi từ rất lâu cha anh cắt đứt tình cha con của cả hai rồi. Chợt nhận ra dường như mình quên mất ai đó quan trọng, Song ca liền nhanh chân chạy xuống dưới sân trường không quên trách mình tại sao lại lo lắng nhiều quá trong khi đó Thiên Bình phải ngồi đợi mình khi trường vắng tanh thế này, trời lại sắp đổ mưa nếu không về sớm là bệnh cho mà xem.
Song ca chạy xuống tới chân cầu thang thuộc tầng trệt thở dốc, bỗng dưng anh ước rằng mình có khả năng nhảy từ trên cao xuống mà không bị chấn thương để nhảy xuống cho lẹ, đi kiểu này mệt chết đi được. Đúng lúc đó có cơn gió thổi ngang mang hơi lạnh ngang Song làm anh rùng mình nhưng cái rùng mình đó lại khiến cậu có cảm giác không ổn, rất rất không ổn, cậu ngước lên nhìn những chiếc lá vàng nhờ gió mà bay nhẹ trên không trung thì sau những chiếc lá vàng đó là thân ảnh một cô gái mái tóc như bị ai đó làm rối ngồi ngay ghế đá. Do mái tóc xanh da trời quá dễ nhận biết làm Song Tử hốt hoảng phóng hết tốc lực đến bên Thiên Bình để xem có chuyện gì đã xảy ra.
Song Tử chạy đến quỳ xuống cầm lấy hai tay của Thiên Bình lo lắng hỏi nhưng đáp lại là một sự im lặng đến lạ thường, cho đến khi Song Tử mới nhìn kĩ vào gương mặt hiện đang tối sầm lại kia thì phát hiện ra vài giọt nước mắt đang lăn trên má Thiên Bình, không giữ được bình tĩnh Song Tử vội hỏi:
-Ai làm gì em vậy ? Em bị gì nói anh nghe nhanh lên !!
Thiên Bình đưa một tay lên vết bỏng sau gáy của cô nức nở nói:
-Tại sao...hic...tại sao...hic...mọi người...đều ghét vết bỏng...hic..này vậy ?
Chỉ một câu nói Song Tử đã hiểu ngay vấn đề cắn răng hận tại sao anh lại để cô đi một mình như thế, nếu biết trước chuyện này xảy ra anh đã không để Bình ngồi đợi anh dưới sân trường trong khi trường lại ít người như thế này, kẻ gây ra chuyện này anh không để yên đâu. Bỗng Thiên Bình lao tới Song Tử một cách nhanh chóng ôm lấy cậu, cậu chưa kịp hiểu gì hết là nhận ra áo mình ướt một vùng giữa ngực, hai tay bị báu chặt nhưng không đau cho lắm, dù tiếng có hơi nhỏ anh vẫn có thể nghe được giọng cô, giọng cô có phần giống như sợ hãi chuyện gì đó vậy nên khá khó nghe:
-Anh hứa....đừng...đừng...bỏ...em một mình...nha...!
Song Tử ngồi bệt xuống ôm Thiên Bình rồi xoa đầu cô và hứa rằng sẽ không để cô một mình bất cứ lúc nào nữa, cô ở đâu anh ở đó, cô đi đâu anh đi đó hoặc trong những trường hợp không thể theo được sẽ có người khác đáng tin cậy thay thế anh ở bên cô mà thôi. Sau lời hứa đó, Song Tử đỡ Thiên Bình ngồi dậy rồi dắt tay nhau đi về trên đường Song Tử ghé ngang mấy quán bánh ngọt để Bình nhi vui trở lại không buồn hay ám ảnh chuyện bị ức hiếp vừa xảy ra kia. Một điều Song Tử chắc chắn phải làm là báo với mọi người chuyện này để tìm ra hướng giải quyết thích đáng nhất, không thể để cho Bình nhi chịu thiệt như vậy được.
===> End chap 77
Ngày hôm nay anh Song nhà ta đã phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện trong đó hầu như toàn chuyện khiến anh phải bực bội thôi, chẳng có tí tẹo chuyện vui nào hết trơn. Hãy cùng đón xem chap 78 để có thể biết được các thành viên trong lớp sẽ giải quyết rắc rối này như thế nào nhé !
Nhớ thả sao và để lại ý kiến của các bạn về truyện nhé, đừng quên follow Biệt Đội I vì làm như vậy mọi người sẽ nhận được thông báo mỗi khi tụi tớ ra truyện mới hay ra chap mới nhé !! Cảm ơn nhiều ạ❤️
Ngày đăng: 29/10/2021
Tác giả: Bu
Nơi đăng ( duy nhất ): truyenwikiz.com