12 Nữ Thần
Chương 275: Bình thường tâm thị đạo
Kiều Vô Song xinh đẹp thướt tha bước đến bên bờ suối Voi trong vắt, người nàng tỏa ra mùi hương thơm ngát, gió thổi qua đưa hương thơm bay vào khách sạn bên bờ suối làm biết bao nhiêu ánh mắt say đắm nhìn qua.
Bà chủ khách sạn Thiên Bất Như Ý từ trong đi ra, niềm nở mỉm cười với khách rồi tiến đến đứng bên cạnh Kiều Vô Song.
Thiên Bất Như Ý cất tiếng hỏi: "Người muốn mượn Địa Tâm Cảnh để trấn áp thứ sức mạnh điên cuồng kia sao?"
Kiều Vô Song gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp giữ một nụ cười điềm nhiên nhẹ nhàng.
Thiên Bất Như Ý lại hỏi: "Hình như người có gì đó thay đổi?"
Kiều Vô Song không đáp.
Thiên Bất Như Ý tiếp tục hỏi: "Giờ ta nên gọi người là gì? Gọi bằng cái tên Kiều Vô Song?"
"Gọi theo vai vế, thưa mẹ..."
Thiên Bất Như Ý liếc Kiều Vô Song bằng ánh mắt đầy ngụ ý và hỏi tiếp: "Hay gọi theo ngôi vị, hỡi tiên hậu Thiên Hương?"
Kiều Vô Song chỉ nhẹ cười lắc đầu, tàu trồi lên khỏi mặt nước, Kiều Vô Song duyên dáng cất bước lên tàu.
Nhìn Kiều Vô Song rời đi, Thiên Bất Như Ý lắc đầu thở dài: "Người là kẻ đi xa nhất trong cuộc chiến chống lại số phận, hay cũng chỉ là một quân cờ trong tay số phận?"Đấu trường vượt ngục chìm trong tiếng la ó phẫn nộ, khán giả hết sức bất bình trước hành động vũ phu của tù nhân Võ Phi Dương, kẻ đã đập đàn vào đầu mỹ nhân Hùng Vương Bảng Mộng Lạc Hồng Trần.
"Ngu học!"
"Chết đi thằng Mặt Đất cục súc!"
"Bọn đàn ông Mặt Đất đều vũ phu như vậy sao? Thật kinh tởm!"
Nhưng trong muôn vàn tiếng chửi bới, cũng có một số người có thái độ hoàn toàn trái ngược, điển hình như Nhất Tiếu Thiên Minh.
"Ngu học ư?" Thiên Minh vừa cười vừa lắc đầu: "Ta lại thấy hắn khá là thông minh. Chính hành động đập đàn vào đầu thay vì tấn công theo cách thông thường đã khiến Hồng Trần hoàn toàn bất ngờ, nhờ sự bất ngờ này mà cô ta quên luôn việc đánh đàn, giúp Đoạn Tuyệt dễ dàng tiếp cận và nhẹ nhàng kết thúc."
Ngồi bên cạnh, Ngân Hà không nói gì, nhưng trong lòng nàng nhớ đến cảnh tượng Dương cưỡng bức Dạ Vũ trong Hoàng Thành - Huế và thầm mắng: "Hắn vốn là một tên vũ phu!"
Đánh bại Mộng Lạc Hồng Trần, bọn Dương thu được thêm một chiếc chìa khóa bạc. Thích Đông cũng vừa chạy đến sau khi tỉnh dậy.
"Hồng Trần đâu?" Thích Đông ngơ ngác hỏi.
Đoạn Tuyệt lạnh lùng không đáp, Dương đành nói dối: "Làm gì có Hồng Trần nào? Là Hường Truồng sư muội của Hồng Trần thôi. Xấu hoắc à!"
Nghe thế, Thích Đông vuốt ngực thở phào: "Mô phật! Hên quá, mặt bần tăng đang nổi mụn, sợ gặp Hồng Trần sẽ làm lung lay hình tượng soái ca trong lòng nàng."
Nghe Thích Đông tự kỷ, Dương và Đoạn Tuyệt cùng quay mặt đi và cố nôn ọe không ra tiếng.
Sau đó, Đoạn Tuyệt nói: "Vào vấn đề chính đi, từ cai ngục cấp 6 trở đi sẽ cực kỳ nguy hiểm, và để đánh bại bất kì ai thì chúng ta cũng cần dùng toàn lực. Vấn đề là còn đến 5 tên."
"Với tình trạng này, bần tăng có thể hạ một người, bất kể cấp nào." Thích Đông nói.
Đọan Tuyệt nhìn Dương, Dương đáp: "Ta cũng có thể hạ một người."
Đoạn Tuyệt gật đầu: "Ta cũng chỉ đủ sức hạ một tên. Vậy chúng ta phải tìm cách hạ cai ngục cấp sáu và bảy mà tránh dùng toàn lực, sau đó ba chúng ta lần lượt hạ cai ngục cấp tám, chín và mười."
"Mô phật. Nhưng làm cách nào? Nếu không khéo có một người phải dùng toàn bộ sức mạnh để hạ cai ngục cấp sáu hoặc cấp bảy thì gần như chắc chắn chúng ta sẽ kiệt sức trước khi gặp cai ngục cấp mười?" Thích Đông nói.
"Có một cách!" Dương nói: "Chẳng phải chúng ta từng mở hộp triệu hồi cai ngục cấp mười sao? Nếu có thể tìm được chiếc hộp đó..."
Đoạn Tuyệt gật đầu: "Có một chiếc hộp như vậy với khả năng triệu hồi cai ngục cấp cao là rất lớn, chỉ cần triệu hồi được cai ngục cấp tám trở lên thì chúng ta chiến thắng."
"Ranh giới đang thu hẹp dần, và những chiếc hộp nằm ngoài ranh giới sẽ mất tác dụng." Đoạn Tuyệt vừa nói vừa quay mặt về một hướng.
Dương và Thích Đông cũng đồng thời hướng về hai hướng khác.
"Cai ngục cấp sáu gia nhập cuộc chiến!"
Thông báo của bình luận viên vang lên, ba người Dương, Thích Đông, Đoạn Tuyệt đồng loại xông về ba hướng khác nhau để truy tìm chiếc hộp triệu hồi cai ngục, chiếc hộp từng khiến cả ba thất bại thảm hại giờ lại là chiếc hộp hy vọng.
Và thật ra Dương biết rất rõ vị trí chiếc hộp, nhưng hắn vẫn cố tình chạy loạn để che giấu bí mật về Google.
Trên đường tìm kiếm, Dương cố tình xui xẻo mở phải hộp triệu hồi quái thú, cũng vờ mừng rỡ khi tìm thấy một chìa khóa bạc, tỏ ra thất vọng khi mở một hộp vô dụng, hắn nhanh chóng tiến gần đến chiếc hộp triệu hồi cai ngục.
Cai ngục cấp sáu đang tiến dần về phía Dương, Dương biết nhưng không thể bỏ chạy, vì chiếc hộp đang nằm rất gần biên giới, mà vòng biên giới thì đang thu hẹp nhanh dần, nếu Dương chậm chân, chiếc hộp sẽ bị vòng biên giới vượt qua và hóa thành vô dụng.
Cai ngục cấp sáu lao ra chắn đường Dương.
"Đụng độ rồi! Võ Phi Dương chạm trán cai ngục cấp sáu!" Bình luận viên gào to.
Trước gã cai ngục đang có cấp độ hơn xa mình, Dương không dừng chạy mà vận Tiên Long hóa thành Hắc Vũ Tiên Long, chân phóng ra hắc lôi lướt về phía gã cai ngục, đồng thời Dương dùng cây rìu chẻ củi mở hộp có được đem ném về phía gã cai ngục.
Nhưng gã cai ngục chỉ cần nghiêng đầu là né được cây rìu tầm thường, gã nhếch mép cười nhạt rồi từ tốn bước về phía Dương, vừa đi vừa bẻ khớp vai như thể trong mắt gã, Dương chỉ là trò khởi động.
Khi gần áp sát cai ngục, Dương đột nhiên giậm chân nhảy sang ngang.
"Chạy à?" Cai ngục nhếch mép cười lạnh, nhưng đột nhiên gã giật mình vì có một cánh cổng không gian xuất hiện ngay trước mặt gã.
Đồng thời, giọng bình luận viên lại vang lên: "Cai ngục cấp bảy đã được triệu hồi bởi Võ Phi Dương!"
"Cái gì?" Gã cai ngục cấp sáu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, tại một gốc cây, chiếc rìu vô dụng mà Dương ném đã cắm vào một chiếc hộp dưới gốc cây từ khi nào. Ngay từ đầu, mục tiêu Dương nhắm đến đã là chiếc hộp kia.
Cai ngục cấp sáu đành miễn cưỡng bước qua cánh cổng để rời khỏi đấu trường, trong khi một cai ngục khác đang bước qua cánh cổng dưới gốc cây.
Nhưng có một điều đáng tiếc, chiếc hộp chỉ triệu hồi cai ngục cấp bảy chứ không phải cấp tám trở lên như bọn Dương mong đợi. Vậy nên nếu phải dốc toàn lực thì bọn Dương cũng chỉ đủ sức đánh bại cai ngục cấp chín.
Nhưng Dương lại mỉm cười, bởi điều này nằm trong tính toán của hắn. Dương ném rìu phá vỡ chiếc hộp triệu hồi cai ngục đúng vào lúc ranh giới đấu trường tiến sát chiếc hộp, và khi cai ngục cấp bảy bước ra khỏi cổng không gian thì ranh giới đấu trường đã thu hẹp qua khỏi cánh cổng, nghĩa là cai ngục đã bước ra khỏi ranh giới đấu trường.
Khi cai ngục hay tù nhân rời khỏi biên giới sẽ không bị loại ngay, nhưng sẽ bị hạ hai cấp, đồng thời bị tê liệt trong thời gian ngắn. Và đây chính là điều Dương mong đợi.
Chớp lấy thời cơ, Dương vận Ngự Lôi Thuật lao như chớp về phía gã cai ngục cấp bảy đang kẹt nửa người nơi biên giới và tung một đấm.
"Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!"
Gã cai ngục bị hạ xuống cấp năm và tê liệt lãnh trọn đòn cuồng của Dương, văng xa ra khỏi ranh giới và gục ngã.
"Cai ngục cấp bảy đã bị đánh bại! Kỉ lục vượt ngục tồn tại từ xưa đến nay đã được san bằng! Liệu những chàng trai trẻ có lập nên kỷ lục mới?"
Ranh giới bắt đầu thu hẹp với tốc độ rất nhanh.
Dương vội chạy đi tìm hai tên đồng đội, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng.
"Cai ngục cấp tám bắt đầu cuộc săn!"
Phạm vi đấu trường bị thu hẹp rất nhanh, cả bọn cùng chạy vào khu trung tâm.
"Ngươi dùng toàn lực để đánh bại cai ngục cấp bảy rồi à?" Đoạn Tuyệt hỏi khi gặp Dương.
"Chưa! Ta mở hộp ngay biên giới, khi hắn ra liền bị hạ cấp và tê liệt." Dương giải thích.
Đoạn Tuyệt gật đầu, đồng thời ném những chiếc chìa khóa bạc hắn nhặt được cho Dương, còn Dương và Thích Đông cũng trao đổi chìa khóa. Chín tầng phong ấn đã được mở khóa, chỉ thiếu một chìa khóa cuối cùng.
Lúc này, cai ngục cấp tám đã tiến đến.
"Mô phật!" Thích Đông chắp tay niệm phật, sau đó từ tốn bước ra đứng đối diện gã cai ngục.
Nhìn bóng lưng Thích Đông, Dương giật mình phát hiện ra từ gã hòa thượng dỏm này đang tỏa ra một loại thần thái tôn nghiêm khiến cho người ta sùng bái kính trọng.
"Bình thường tâm thị đạo!" Thích Đông khẽ niệm một câu bằng Phật ngữ rồi vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau, tạo ra một âm thanh uy nghiêm tưởng như tiếng chuông chùa.
Hai chân Dương run lên, một cảm giác sùng bái khiến hắn gần như muốn quỳ rạp xuống bái lạy Thích Đông.
"Nhất Niệm Thành Phật!" Gã cai ngục cấp tám run rẫy thốt lên.
Nhất Niệm Thành Phật, kĩ năng khiến cho Thích Đông tạm thời có sức mạnh sánh ngang với Phật, là kĩ năng khiến cho Thích Đông có biệt danh Nhất Niệm, được xếp vào hàng đệ ngũ Hùng Vương Bảng đồng thời là một trong sáu tuyệt thế thiên tài Thế Hệ Hoàng Kim.
Trông Thích Đông lúc này, Dương không còn thấy một Thích Đông nhây bựa mà là một Thích Đông uy nghiêm không vướng bụi trần, tựa như đức Phật.
Trước cai ngục cấp tám, Thích Đông nhẹ nhàng chưởng ra một bàn tay khổng lồ màu vàng, bàn tay dừng lại ngay sát cơ thể cai ngục như có thể đập nát gã bất cứ lúc nào, khiến gã run rẫy quỳ xuống bái lạy như một phật tử trung thành.
Cai ngục cấp tám đầu hàng, Thích Đông cũng trở lại trạng thái bình thường.
Dương thì đứng nhíu mày trầm tư, miệng lẩm bẩm câu: "Bình thường tâm thị đạo", câu này Thích Đông niệm bằng Phật ngữ nên người khác nghe không hiểu, nhưng Dương từng luyện niệm dưới danh Bình Thường nên có thể hiểu được.
"Bình thường tâm thị đạo... Tâm bình thường là đạo..." Dương thầm suy ngẫm: "Bình thường? Chẳng phải mình chính là Bình Thường sao?"
Một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng Dương, Bình Thường là cái tên mà Đỗ Đạt đặt cho hắn ở Vô Lực bang, và câu niệm Bình thường tâm thị đạo mà Thích Đông niệm trước khi hóa Phật, có phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Bà chủ khách sạn Thiên Bất Như Ý từ trong đi ra, niềm nở mỉm cười với khách rồi tiến đến đứng bên cạnh Kiều Vô Song.
Thiên Bất Như Ý cất tiếng hỏi: "Người muốn mượn Địa Tâm Cảnh để trấn áp thứ sức mạnh điên cuồng kia sao?"
Kiều Vô Song gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp giữ một nụ cười điềm nhiên nhẹ nhàng.
Thiên Bất Như Ý lại hỏi: "Hình như người có gì đó thay đổi?"
Kiều Vô Song không đáp.
Thiên Bất Như Ý tiếp tục hỏi: "Giờ ta nên gọi người là gì? Gọi bằng cái tên Kiều Vô Song?"
"Gọi theo vai vế, thưa mẹ..."
Thiên Bất Như Ý liếc Kiều Vô Song bằng ánh mắt đầy ngụ ý và hỏi tiếp: "Hay gọi theo ngôi vị, hỡi tiên hậu Thiên Hương?"
Kiều Vô Song chỉ nhẹ cười lắc đầu, tàu trồi lên khỏi mặt nước, Kiều Vô Song duyên dáng cất bước lên tàu.
Nhìn Kiều Vô Song rời đi, Thiên Bất Như Ý lắc đầu thở dài: "Người là kẻ đi xa nhất trong cuộc chiến chống lại số phận, hay cũng chỉ là một quân cờ trong tay số phận?"Đấu trường vượt ngục chìm trong tiếng la ó phẫn nộ, khán giả hết sức bất bình trước hành động vũ phu của tù nhân Võ Phi Dương, kẻ đã đập đàn vào đầu mỹ nhân Hùng Vương Bảng Mộng Lạc Hồng Trần.
"Ngu học!"
"Chết đi thằng Mặt Đất cục súc!"
"Bọn đàn ông Mặt Đất đều vũ phu như vậy sao? Thật kinh tởm!"
Nhưng trong muôn vàn tiếng chửi bới, cũng có một số người có thái độ hoàn toàn trái ngược, điển hình như Nhất Tiếu Thiên Minh.
"Ngu học ư?" Thiên Minh vừa cười vừa lắc đầu: "Ta lại thấy hắn khá là thông minh. Chính hành động đập đàn vào đầu thay vì tấn công theo cách thông thường đã khiến Hồng Trần hoàn toàn bất ngờ, nhờ sự bất ngờ này mà cô ta quên luôn việc đánh đàn, giúp Đoạn Tuyệt dễ dàng tiếp cận và nhẹ nhàng kết thúc."
Ngồi bên cạnh, Ngân Hà không nói gì, nhưng trong lòng nàng nhớ đến cảnh tượng Dương cưỡng bức Dạ Vũ trong Hoàng Thành - Huế và thầm mắng: "Hắn vốn là một tên vũ phu!"
Đánh bại Mộng Lạc Hồng Trần, bọn Dương thu được thêm một chiếc chìa khóa bạc. Thích Đông cũng vừa chạy đến sau khi tỉnh dậy.
"Hồng Trần đâu?" Thích Đông ngơ ngác hỏi.
Đoạn Tuyệt lạnh lùng không đáp, Dương đành nói dối: "Làm gì có Hồng Trần nào? Là Hường Truồng sư muội của Hồng Trần thôi. Xấu hoắc à!"
Nghe thế, Thích Đông vuốt ngực thở phào: "Mô phật! Hên quá, mặt bần tăng đang nổi mụn, sợ gặp Hồng Trần sẽ làm lung lay hình tượng soái ca trong lòng nàng."
Nghe Thích Đông tự kỷ, Dương và Đoạn Tuyệt cùng quay mặt đi và cố nôn ọe không ra tiếng.
Sau đó, Đoạn Tuyệt nói: "Vào vấn đề chính đi, từ cai ngục cấp 6 trở đi sẽ cực kỳ nguy hiểm, và để đánh bại bất kì ai thì chúng ta cũng cần dùng toàn lực. Vấn đề là còn đến 5 tên."
"Với tình trạng này, bần tăng có thể hạ một người, bất kể cấp nào." Thích Đông nói.
Đọan Tuyệt nhìn Dương, Dương đáp: "Ta cũng có thể hạ một người."
Đoạn Tuyệt gật đầu: "Ta cũng chỉ đủ sức hạ một tên. Vậy chúng ta phải tìm cách hạ cai ngục cấp sáu và bảy mà tránh dùng toàn lực, sau đó ba chúng ta lần lượt hạ cai ngục cấp tám, chín và mười."
"Mô phật. Nhưng làm cách nào? Nếu không khéo có một người phải dùng toàn bộ sức mạnh để hạ cai ngục cấp sáu hoặc cấp bảy thì gần như chắc chắn chúng ta sẽ kiệt sức trước khi gặp cai ngục cấp mười?" Thích Đông nói.
"Có một cách!" Dương nói: "Chẳng phải chúng ta từng mở hộp triệu hồi cai ngục cấp mười sao? Nếu có thể tìm được chiếc hộp đó..."
Đoạn Tuyệt gật đầu: "Có một chiếc hộp như vậy với khả năng triệu hồi cai ngục cấp cao là rất lớn, chỉ cần triệu hồi được cai ngục cấp tám trở lên thì chúng ta chiến thắng."
"Ranh giới đang thu hẹp dần, và những chiếc hộp nằm ngoài ranh giới sẽ mất tác dụng." Đoạn Tuyệt vừa nói vừa quay mặt về một hướng.
Dương và Thích Đông cũng đồng thời hướng về hai hướng khác.
"Cai ngục cấp sáu gia nhập cuộc chiến!"
Thông báo của bình luận viên vang lên, ba người Dương, Thích Đông, Đoạn Tuyệt đồng loại xông về ba hướng khác nhau để truy tìm chiếc hộp triệu hồi cai ngục, chiếc hộp từng khiến cả ba thất bại thảm hại giờ lại là chiếc hộp hy vọng.
Và thật ra Dương biết rất rõ vị trí chiếc hộp, nhưng hắn vẫn cố tình chạy loạn để che giấu bí mật về Google.
Trên đường tìm kiếm, Dương cố tình xui xẻo mở phải hộp triệu hồi quái thú, cũng vờ mừng rỡ khi tìm thấy một chìa khóa bạc, tỏ ra thất vọng khi mở một hộp vô dụng, hắn nhanh chóng tiến gần đến chiếc hộp triệu hồi cai ngục.
Cai ngục cấp sáu đang tiến dần về phía Dương, Dương biết nhưng không thể bỏ chạy, vì chiếc hộp đang nằm rất gần biên giới, mà vòng biên giới thì đang thu hẹp nhanh dần, nếu Dương chậm chân, chiếc hộp sẽ bị vòng biên giới vượt qua và hóa thành vô dụng.
Cai ngục cấp sáu lao ra chắn đường Dương.
"Đụng độ rồi! Võ Phi Dương chạm trán cai ngục cấp sáu!" Bình luận viên gào to.
Trước gã cai ngục đang có cấp độ hơn xa mình, Dương không dừng chạy mà vận Tiên Long hóa thành Hắc Vũ Tiên Long, chân phóng ra hắc lôi lướt về phía gã cai ngục, đồng thời Dương dùng cây rìu chẻ củi mở hộp có được đem ném về phía gã cai ngục.
Nhưng gã cai ngục chỉ cần nghiêng đầu là né được cây rìu tầm thường, gã nhếch mép cười nhạt rồi từ tốn bước về phía Dương, vừa đi vừa bẻ khớp vai như thể trong mắt gã, Dương chỉ là trò khởi động.
Khi gần áp sát cai ngục, Dương đột nhiên giậm chân nhảy sang ngang.
"Chạy à?" Cai ngục nhếch mép cười lạnh, nhưng đột nhiên gã giật mình vì có một cánh cổng không gian xuất hiện ngay trước mặt gã.
Đồng thời, giọng bình luận viên lại vang lên: "Cai ngục cấp bảy đã được triệu hồi bởi Võ Phi Dương!"
"Cái gì?" Gã cai ngục cấp sáu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, tại một gốc cây, chiếc rìu vô dụng mà Dương ném đã cắm vào một chiếc hộp dưới gốc cây từ khi nào. Ngay từ đầu, mục tiêu Dương nhắm đến đã là chiếc hộp kia.
Cai ngục cấp sáu đành miễn cưỡng bước qua cánh cổng để rời khỏi đấu trường, trong khi một cai ngục khác đang bước qua cánh cổng dưới gốc cây.
Nhưng có một điều đáng tiếc, chiếc hộp chỉ triệu hồi cai ngục cấp bảy chứ không phải cấp tám trở lên như bọn Dương mong đợi. Vậy nên nếu phải dốc toàn lực thì bọn Dương cũng chỉ đủ sức đánh bại cai ngục cấp chín.
Nhưng Dương lại mỉm cười, bởi điều này nằm trong tính toán của hắn. Dương ném rìu phá vỡ chiếc hộp triệu hồi cai ngục đúng vào lúc ranh giới đấu trường tiến sát chiếc hộp, và khi cai ngục cấp bảy bước ra khỏi cổng không gian thì ranh giới đấu trường đã thu hẹp qua khỏi cánh cổng, nghĩa là cai ngục đã bước ra khỏi ranh giới đấu trường.
Khi cai ngục hay tù nhân rời khỏi biên giới sẽ không bị loại ngay, nhưng sẽ bị hạ hai cấp, đồng thời bị tê liệt trong thời gian ngắn. Và đây chính là điều Dương mong đợi.
Chớp lấy thời cơ, Dương vận Ngự Lôi Thuật lao như chớp về phía gã cai ngục cấp bảy đang kẹt nửa người nơi biên giới và tung một đấm.
"Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!"
Gã cai ngục bị hạ xuống cấp năm và tê liệt lãnh trọn đòn cuồng của Dương, văng xa ra khỏi ranh giới và gục ngã.
"Cai ngục cấp bảy đã bị đánh bại! Kỉ lục vượt ngục tồn tại từ xưa đến nay đã được san bằng! Liệu những chàng trai trẻ có lập nên kỷ lục mới?"
Ranh giới bắt đầu thu hẹp với tốc độ rất nhanh.
Dương vội chạy đi tìm hai tên đồng đội, chuẩn bị cho cuộc quyết chiến cuối cùng.
"Cai ngục cấp tám bắt đầu cuộc săn!"
Phạm vi đấu trường bị thu hẹp rất nhanh, cả bọn cùng chạy vào khu trung tâm.
"Ngươi dùng toàn lực để đánh bại cai ngục cấp bảy rồi à?" Đoạn Tuyệt hỏi khi gặp Dương.
"Chưa! Ta mở hộp ngay biên giới, khi hắn ra liền bị hạ cấp và tê liệt." Dương giải thích.
Đoạn Tuyệt gật đầu, đồng thời ném những chiếc chìa khóa bạc hắn nhặt được cho Dương, còn Dương và Thích Đông cũng trao đổi chìa khóa. Chín tầng phong ấn đã được mở khóa, chỉ thiếu một chìa khóa cuối cùng.
Lúc này, cai ngục cấp tám đã tiến đến.
"Mô phật!" Thích Đông chắp tay niệm phật, sau đó từ tốn bước ra đứng đối diện gã cai ngục.
Nhìn bóng lưng Thích Đông, Dương giật mình phát hiện ra từ gã hòa thượng dỏm này đang tỏa ra một loại thần thái tôn nghiêm khiến cho người ta sùng bái kính trọng.
"Bình thường tâm thị đạo!" Thích Đông khẽ niệm một câu bằng Phật ngữ rồi vỗ mạnh hai bàn tay vào nhau, tạo ra một âm thanh uy nghiêm tưởng như tiếng chuông chùa.
Hai chân Dương run lên, một cảm giác sùng bái khiến hắn gần như muốn quỳ rạp xuống bái lạy Thích Đông.
"Nhất Niệm Thành Phật!" Gã cai ngục cấp tám run rẫy thốt lên.
Nhất Niệm Thành Phật, kĩ năng khiến cho Thích Đông tạm thời có sức mạnh sánh ngang với Phật, là kĩ năng khiến cho Thích Đông có biệt danh Nhất Niệm, được xếp vào hàng đệ ngũ Hùng Vương Bảng đồng thời là một trong sáu tuyệt thế thiên tài Thế Hệ Hoàng Kim.
Trông Thích Đông lúc này, Dương không còn thấy một Thích Đông nhây bựa mà là một Thích Đông uy nghiêm không vướng bụi trần, tựa như đức Phật.
Trước cai ngục cấp tám, Thích Đông nhẹ nhàng chưởng ra một bàn tay khổng lồ màu vàng, bàn tay dừng lại ngay sát cơ thể cai ngục như có thể đập nát gã bất cứ lúc nào, khiến gã run rẫy quỳ xuống bái lạy như một phật tử trung thành.
Cai ngục cấp tám đầu hàng, Thích Đông cũng trở lại trạng thái bình thường.
Dương thì đứng nhíu mày trầm tư, miệng lẩm bẩm câu: "Bình thường tâm thị đạo", câu này Thích Đông niệm bằng Phật ngữ nên người khác nghe không hiểu, nhưng Dương từng luyện niệm dưới danh Bình Thường nên có thể hiểu được.
"Bình thường tâm thị đạo... Tâm bình thường là đạo..." Dương thầm suy ngẫm: "Bình thường? Chẳng phải mình chính là Bình Thường sao?"
Một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng Dương, Bình Thường là cái tên mà Đỗ Đạt đặt cho hắn ở Vô Lực bang, và câu niệm Bình thường tâm thị đạo mà Thích Đông niệm trước khi hóa Phật, có phải chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?
Tác giả :
Slaydark