12 Nữ Thần
Chương 176: Thiên Như Ý
"Tử Linh, ta xin lỗi... Trọn đời này ta chỉ có thể yêu một mình Diễm Kiều..."
Âm thanh câu nói nhỏ dần cùng với khung cảnh trước mắt đang nhạt nhòa, cuối cùng chỉ còn là một khoảng đen bao la vô tận, giống như vũ trụ... Dương nhắm mắt chờ thoát ra khỏi dòng ký ức kì lạ, nhưng lại phát hiện hắn không thể thoát ra.
"Tại sao?" Dương ngạc nhiên tự hỏi, nhưng không có đáp án, hắn chờ đợi, chờ đợi, nhưng vẫn chìm trong khoảng không bất tận.
Không thể thoát, nên Dương chỉ còn cách chờ đợi và tranh thủ ngẫm nghĩ những gì hắn thấy trong hai dòng ký ức.
Đầu tiên, Dương thấy Mai Hắc Đế có thể gọi ra những tia chớp khổng lồ từ trời cao giáng xuống, đây không đơn thuần là tạo thành từ linh lực, mà là Mai Hắc Đế đã mượn điện tích từ tự nhiên để kết thành Hắc Lôi, giúp tiết kiệm rất nhiều linh lực.
Tiếp theo, Dương thấy Hắc Đế thực hiện Hư Hóa và nhập vào kim loại để tăng tốc di chuyển, vấn đề khiến Dương thắc mắc là tại sao Hắc Đế không trực tiếp di chuyển sang phía địch?
"Chẳng phải nếu tự di chuyển qua thì sẽ nhanh hơn so với khi chờ mở đường sao?" Dương tự hỏi.
"Là vì quân địch có trống đồng Đông Sơn với khả năng gây nhiễu loạn trạng thái Hư Hóa!"
Giọng nói phát ra rất gần nhưng lại không rõ phương hướng, Dương quay đầu nhìn quanh thì không thấy bóng dáng một ai.
"Ngươi không thấy ta đâu. Ta là ý niệm được Mai Hắc Đế lưu lại, ta chỉ kích hoạt khi có người mang Hắc Ma Đế Lôi tiếp nhận ký ức của Hắc Đế..."
"... để thực hiện một lời hứa..."
"Lời hứa gì ạ?" Dương tò mò hỏi.
Ý niệm của Hắc Đế đáp: "Truyền thụ tất cả những gì ta được truyền thụ lại cho bất cứ người nào mang Hắc Ma Đế Lôi mà ta gặp được..."
"Sau khi trải nghiệm ký ức của Hắc Đế, ngươi nghĩ gì về Dạ Hành?"
Dương nghĩ về cảnh tượng mà khi hắn thậm chí còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy mình chém đứt đầu gã Chúa Tể.
"Quá tay chăng?" Dương tự hỏi, nhưng sau khi biết dùng não thì hắn không còn nghĩ vậy. Gã Chúa Tể bị Hắc Đế chém đầu thua Hắc Đế đến vài cấp, dù có toàn lực phòng bị thì cũng chịu chết, tất nhiên gã có thể chạy, nhưng chưa đủ đẳng cấp để có thể chạy thoát khỏi Dạ Hành của Hắc Đế.
Thêm một vấn đề khác, thứ giết chết gã Chúa Tể không phải Dạ Hành, mà là một chiếc rìu trên tay Hắc Đế, Thánh Bảo siêu cấp, Thạch Sanh phủ.
Tuy nhiên, đó không phải vấn đề quan trọng, điều quan trọng là cơ chế của Dạ Hành, để có thể di chuyển một cách thần tốc thì có đến vài cách, như tốc độ ánh sáng mà cực ít cao thủ luyện Quang hệ đạt được, như dịch chuyển không gian như cao thủ Không Gian hệ, như ngưng đọng thời gian như cao thủ Thời Gian hệ, nhưng mỗi khả năng trên đều có khuyết điểm, ánh sáng dễ bị ngăn chặn, dịch chuyển không gian tuy đi được xa nhưng rất dễ bị phát hiện, còn ngưng đọng thời gian lại cực kỳ tốn linh lực và phạm vi tác động không lớn. Vậy Dạ Hành khác biệt ở điểm nào?
Thấy Dương nghĩ mãi không ra, ý niệm của Hắc Đế gợi ý: "Dạ Hành không phải dùng tốc độ nhanh như ánh sáng, cũng không tác động đến không gian, và không bị ảnh hưởng bởi thời gian."
"Vậy nên, một khi đã thực hiện Dạ Hành thì gần như không ai có thể biết ngươi xuất hiện ở đâu..."
"Không ai có thể biết? Vậy có thể ngăn chặn không?"
"Không thể ngăn cản!"
"Vậy tại sao họ lại ra sức phòng ngự?" Dương nghĩ đến nét mặt của gã Chúa Tể đánh trống và nét mặt của Hồng Hương, ngay sau đó thì cả hai liền cố tạo phòng ngự.
Ý niệm của Hắc Đế đáp: "Lý do rất đơn giản, vì hắn không biết bản chất của Dạ Hành! Ta tồn tại chính là để truyền lại điều đó cho những người mang Hắc Ma Đế Lôi như ngươi."
Thường thì những truyền thừa bí ẩn sẽ kèm theo những thử thách khó khăn, nên sự nhiệt tình khác thường của ý niệm Hắc Đế khiến Dương cảm thấy nghi ngờ, hắn hỏi: "Tại sao ngài lại phải truyền lại mà không để ta tự giác ngộ?"
Ý niệm Hắc Đế đáp: "Ta cũng từng hỏi như ngươi, và người kia đáp: Tại vì nếu không được truyền dạy, ta e rằng cả đời ngươi cũng không thể giác ngộ!"
"Người kia là ai ạ?"
"Là một cô gái, khi đó nàng tự xưng là... Diễm Kiều!"
"Diễm Kiều?" Dương ngạc nhiên bởi Diễm Kiều là tên bà nội hắn.
"Nhưng đó dường như là một cái tên giả! Rất lâu sau ta mới tìm ra danh tính thật của nàng trong một trang sách cổ..."
"Nàng là Tiên Hậu, họ Thiên, tên là Như Ý."
"Tiên Hậu? Thiên Như Ý? Khoan, bà nội mình cũng là Tiên, cũng tên Diễm Kiều, chẳng lẽ... Lại còn một trang sách cổ? Chẳng lẽ là một trang Thiên Thư?"
Không biết suy nghĩ trong đầu Dương, ý niệm của Hắc Đế tiếp tục nói: "Chính nàng ta đã truyền dạy mọi hiểu biết về Hắc Ma Đế Lôi cho ta và dặn dò nếu gặp bất cứ ai mang Hắc Ma Đế Lôi thì hãy truyền lại cho người đó những gì nàng truyền cho ta..."
"Vì sao ạ?"
Ý niệm Hắc Đế đáp: "Ta cũng từng hỏi vậy, nhưng nàng không trả lời và rời đi, từ đó về sau cũng không còn gặp lại..."
"Thời gian ta tồn tại không còn nhiều, vào vấn đề chính thôi. Sở dĩ nói cả đời ngươi cũng khó giác ngộ bởi vì chúng ta có một hạn chế."
"Hạn chế về mặt nào ạ?"
"Về mặt nhận thức! Chúng ta chú trọng vào linh hồn học, chỉ quan tâm cách tu luyện, phát triển linh hồn, bỏ qua một vấn đề khác, là khoa học. Lôi là gì? Linh hồn học không thể giải thích chính xác bằng khoa học."
"Đây là tất cả hiểu biết về Lôi và Hắc Ma Đế Lôi mà ta nhận được từ Tiên Hậu Như Ý, hôm nay ta chuyển giao toàn bộ cho ngươi... Đương nhiên, Ngộ là một chuyện, còn kích hoạt được trạng thái Giác ngộ và dùng được Dạ Hành hay không thì tùy vào bản lĩnh của ngươi!"
Câu nói vừa dứt, Dương liền cảm thấy một luồng kiến thức truyền thẳng vào đầu, cảm giác khá giống cách mà Google truyền kiến thức cho hắn.
Sau khi tiếp nhận dòng kiến thức, Dương mở mắt và phát hiện chỉ còn một mình trong lăng mộ Hắc Đế, Lê Đình và Khắc Tuấn đã rời khỏi từ sớm.
Dương rời khỏi mộ, nhờ hiệu quả lâu dài từ chiếc lá của Bích Diệp nên lúc này cơ thể hắn đã hồi phục khá ổn định sau một lần dùng Cuồng.
Bên ngoài, rất nhiều người đang chờ đợi Dương ra.
Thấy Dương bước ra, Khắc Tuấn hỏi: "Thế nào rồi? Sao lâu vậy?"
Dương lắc đầu, định chém gió vài câu thì chợt có một bàn tay nhỏ kéo áo hắn.
"Sao vậy?" Dương quay sang hỏi Bích Diệp.
Bích Diệp vẻ mặt lo lắng giục: "Đi thôi, ta có cảm giác không ổn..."
"Được!" Dương gật đầu ngay tắp lự, hắn biết Bích Diệp trốn ra từ Âm Đạo hội nên đương nhiên nghĩ đến khả năng người của Âm Đạo hội truy đuổi đến.
Từ biệt anh em Khắc Tuấn một cách vội vã, Dương và Bích Diệp di chuyển hướng ra Cửa Lò, Nghệ An.
"Cường Dương Cung nằm ngoài biển Nghệ An sao?" Dương tò mò hỏi.
Bích Diệp lắc đầu: "Không phải, Cường Dương cung nằm trong một linh cảnh, dọc bờ biển Cửa Lò có một con đường tên là Bình Minh, trên đường này có một cổng bí mật thông đến linh cảnh của Cường Dương cung."
Quãng đường 30 cây số không phải vấn đề với người luyện hồn, Dương và Bích Diệp nhanh chóng tiến ra gần bờ biển mà không vấp phải bất kỳ trở ngại nào, lý do đơn giản là vì thế lực của Âm Đạo hội còn chưa kịp vương đến Nghệ An.
"Nhanh lên! Đến Quảng trường Bình Minh!" Bích Diệp vẫn chưa hết lo lắng, vội vã giục Dương.
Dương đang chạy theo Bích Diệp, trong lòng không hiểu sao cũng cực kỳ lo lắng...
Quảng trường Bình Minh, lối vào Cường Dương cung đã hiện ra xa xa trước mắt...
Rồi thì điều mà Dương và Bích Diệp lo sợ cũng đã đến, có người chặn đường.
"Dạ Vũ!" Bích Diệp kinh ngạc thốt lên, nàng sợ có người truy đuổi, nhưng không thể ngờ lại là đích thân Dạ Vũ.
Dạ Vũ đứng khoanh tay trên không, thay hoàng bào bằng màu áo đen quen thuộc, mắt lạnh lùng nhìn Dương và Bích Diệp: "Bích Diệp, lừa chúng ta nghĩ rằng ngươi chạy đến Cường Dương cung nhưng thật ra là chạy đi cầu cứu Hồng Ảnh, kế hay đó!"
"Nhưng xui xẻo là Hồng Ảnh lại đi vắng..." Bích Diệp lầm bầm, sau đó tiến ra chắn trước mặt Dương.
Dạ Vũ trừng mắt nhìn Dương và nói: "Yên tâm, ngươi hết giá trị rồi, ta cần tên nhóc kia và quả tim của Ánh Dương! Để chúng lại, ngươi muốn đi đâu thì đi!"
Bích Diệp đáp: "Mạng tên này không phải thứ ngươi muốn lấy là lấy..."
Dạ Vũ cười nhạt: "Lại lấy Tử Linh ra dọa ư? Giết được Ánh Dương rồi thì Tử Linh có đáng là gì, ngươi đừng quên, người duy nhất khiến ta phải sợ chỉ có một!"
Bích Diệp gật đầu: "Vậy thì ngươi càng không nên động vào tên này!"
"Tại sao?" Dạ Vũ hỏi.
Bích Diệp lắc đầu thương cảm: "Ngươi đã mất đi rất nhiều thứ... Nên ngay cả khí chất của kẻ ngươi sợ nhất đang trên người tên nhóc này mà ngươi cũng không nhận ra..."
Dạ Vũ đáp: "Ha ha... Ta biết nhiều hơn là ngươi tưởng đó!"
Cười xong, Dạ Vũ hóa thành bóng tối lướt đến chỗ Dương, nhưng cũng lúc này, Dương kinh ngạc nhận thấy cơ thể Bích Diệp đang lớn lên và nhanh chóng trở lại hình dạng một mỹ nhân tuyệt thế.
"Chạy đến cổng và gọi thằng nhóc Vô Địch ra cứu!" Bích Diệp quát lên ngay khi vừa ngăn được đợt tấn công của Dạ Vũ, đồng thời, Dương cảm thấy bản thân như khỏe hẳn lên, sức sống đang bùng phát dữ dội.
"Là Sinh Mệnh Thần lực!" Dương kinh ngạc nói, rồi lập tức theo lời Bích Diệp chạy về quảng trường Bình Minh.
Nơi quảng trường, một nhóm người mặc đồng phục Cường Dương cung đã phát hiện tình hình và đang theo dõi. Dương dùng Ngự Lôi thuật lao đến, vừa chạy vừa hoảng loạn quát: "MAU MỞ CỔNG! VÔ ĐỊCH LÀ THẰNG NÀO RA ĐÂY MAU!"
Nghe tiếng Dương gào thét từ đằng xa, nhóm đệ tử Cường Dương cung giận dữ quát lại: "MÀY LÀ THẰNG NÀO MÀ DÁM GỌI SƯ TỔ CHÚNG TA LÀ THẰNG?"
Đang trong cơn hoảng loạn thì còn đâu vấn đề lễ với phép, Dương tức giận quát sau khi bị một thanh kiếm đen cản đường: "LÀ THẰNG HAY CON CŨNG ĐƯỢC! BẢO HẮN RA ĐÂY CỨU BÍCH DIỆP NGAY!"
Đám đệ tử tò mò: "Bích Diệp là ai? Mà khoan đã, tên đó có phải là tên cụt cả hai tay mà chưởng môn dặn phải đưa về Cường Dương cung bằng mọi giá không?"
"Đúng hắn rồi! Mau mở cổng!"
Lúc này, Dương đang bị một đợt kiếm đen ngăn cản, trong khi Bích Diệp đang bị Dạ Vũ chèn ép.
"Ha ha... Bích Diệp đúng là Bích Diệp, sa cơ đến mức chỉ còn một chút Thần lực mà vẫn đem dùng để cứu mạng người khác..." Dạ Vũ châm chọc.
Bích Diệp đáp trả: "Chứ không như ngươi, cả bản ngã cũng đánh mất!"
"Im miệng!" Dạ Vũ thét lên, tạo ra một quả cầu bóng tối khổng lồ nuốt chửng Bích Diệp vào trong, đồng thời, xung quanh là hàng trăm chiếc gai bóng tối nhọn hoắc đang nhắm vào quả cầu giam cầm Bích Diệp...
Dương càng lúc càng bị dồn đến gần Dạ Vũ, đang chật vật tránh đòn, Thần lực được Bích Diệp ban cho đã cạn kiệt, lúc này phát hiện tiếng thét của Dạ Vũ liền nhìn sang và phát hiện Bích Diệp đang nguy kịch.
"BÍCH DIỆP!"
Dương gầm lên, trong khoảnh khắc này, hắn biết muốn cứu được nàng chỉ có một cách.
Dạ Hành.
Trong khoa học ở thế giới cũ của Dương, người ta nghiên cứu ra một hiện tượng gọi là liên đới lượng tử, hiện tượng mà hai hay nhiều vật thể dù nằm cách biệt ở hai đầu vũ trụ nhưng vẫn có liên hệ với nhau. Còn trong những gì Dương được truyền lại từ Mai Hắc Đế, hiểu biết về khoa học và linh hồn học còn tiến xa hơn nhiều, đến mức có thể tìm ra cách để dịch chuyển cả cơ thể người, vốn cũng là một tập hợp các hạt sơ cấp, đến bất cứ vị trí nào có điện tích, nói cách khác, người dùng Dạ Hành đã liên đới với một hạt điện tích để tráo đổi vị trí. Điều này không bị giới hạn bởi không gian, không bị ảnh hưởng bởi thời gian, và không bị ngăn cản như ánh sáng. Tất nhiên, năng lực càng mạnh thì khuyết điểm càng lớn...
Thứ nhất, chỉ khi rơi vào trạng thái Giác ngộ Hắc Ma Đế Lôi làm được điều này...
Trong phút xuất thần, Dương cảm thấy toàn thân biến đổi, giữa trán hắn có cảm giác tê rát...
Thứ hai, khoảng cách Dạ Hành là rất ngắn, tuy có thể cải thiện nhưng cũng không qua khỏi trăm mét mỗi bước, còn với Dương hiện tại, khoảng cách đi được là cực kỳ ngắn ngủi và cũng chỉ đi được tối đa 2 bước...
Khi những mũi gai sắp đâm vào Bích Diệp bên trong quả cầu, Dương liền xuất hiện, ôm lấy nàng và thực hiện thêm một bước Dạ Hành để thoát ra.
Thứ ba, mỗi lần thực hiện Dạ Hành, hệ thần kinh sẽ chịu tác động nặng nề, khi thoát được thì cơ thể Dương cũng dần tê liệt, mắt mờ dần, âm thanh cũng nhỏ dần...
Cứu được Bích Diệp, nhưng chưa thể thoát khỏi Dạ Vũ.
"Hay cho Dạ Hành!" Dạ Vũ tán thưởng, đồng thời lại tạo ra một luồng công kích mới.
Nhưng rồi, mắt Dạ Vũ trợn trừng kinh ngạc...
"Muốn chết ngay lập tức thì cứ động vào hắn..."
Một giọng nữ ôn hòa dịu dàng, giọng mà Dương chưa từng nghe qua, nhưng lại khiến hắn cảm giác như đã từng gặp người này... và đây cũng là âm thanh cuối cùng hắn nghe trước khi hoàn toàn hôn mê.
Hết chương 176
Âm thanh câu nói nhỏ dần cùng với khung cảnh trước mắt đang nhạt nhòa, cuối cùng chỉ còn là một khoảng đen bao la vô tận, giống như vũ trụ... Dương nhắm mắt chờ thoát ra khỏi dòng ký ức kì lạ, nhưng lại phát hiện hắn không thể thoát ra.
"Tại sao?" Dương ngạc nhiên tự hỏi, nhưng không có đáp án, hắn chờ đợi, chờ đợi, nhưng vẫn chìm trong khoảng không bất tận.
Không thể thoát, nên Dương chỉ còn cách chờ đợi và tranh thủ ngẫm nghĩ những gì hắn thấy trong hai dòng ký ức.
Đầu tiên, Dương thấy Mai Hắc Đế có thể gọi ra những tia chớp khổng lồ từ trời cao giáng xuống, đây không đơn thuần là tạo thành từ linh lực, mà là Mai Hắc Đế đã mượn điện tích từ tự nhiên để kết thành Hắc Lôi, giúp tiết kiệm rất nhiều linh lực.
Tiếp theo, Dương thấy Hắc Đế thực hiện Hư Hóa và nhập vào kim loại để tăng tốc di chuyển, vấn đề khiến Dương thắc mắc là tại sao Hắc Đế không trực tiếp di chuyển sang phía địch?
"Chẳng phải nếu tự di chuyển qua thì sẽ nhanh hơn so với khi chờ mở đường sao?" Dương tự hỏi.
"Là vì quân địch có trống đồng Đông Sơn với khả năng gây nhiễu loạn trạng thái Hư Hóa!"
Giọng nói phát ra rất gần nhưng lại không rõ phương hướng, Dương quay đầu nhìn quanh thì không thấy bóng dáng một ai.
"Ngươi không thấy ta đâu. Ta là ý niệm được Mai Hắc Đế lưu lại, ta chỉ kích hoạt khi có người mang Hắc Ma Đế Lôi tiếp nhận ký ức của Hắc Đế..."
"... để thực hiện một lời hứa..."
"Lời hứa gì ạ?" Dương tò mò hỏi.
Ý niệm của Hắc Đế đáp: "Truyền thụ tất cả những gì ta được truyền thụ lại cho bất cứ người nào mang Hắc Ma Đế Lôi mà ta gặp được..."
"Sau khi trải nghiệm ký ức của Hắc Đế, ngươi nghĩ gì về Dạ Hành?"
Dương nghĩ về cảnh tượng mà khi hắn thậm chí còn chưa kịp chớp mắt thì đã thấy mình chém đứt đầu gã Chúa Tể.
"Quá tay chăng?" Dương tự hỏi, nhưng sau khi biết dùng não thì hắn không còn nghĩ vậy. Gã Chúa Tể bị Hắc Đế chém đầu thua Hắc Đế đến vài cấp, dù có toàn lực phòng bị thì cũng chịu chết, tất nhiên gã có thể chạy, nhưng chưa đủ đẳng cấp để có thể chạy thoát khỏi Dạ Hành của Hắc Đế.
Thêm một vấn đề khác, thứ giết chết gã Chúa Tể không phải Dạ Hành, mà là một chiếc rìu trên tay Hắc Đế, Thánh Bảo siêu cấp, Thạch Sanh phủ.
Tuy nhiên, đó không phải vấn đề quan trọng, điều quan trọng là cơ chế của Dạ Hành, để có thể di chuyển một cách thần tốc thì có đến vài cách, như tốc độ ánh sáng mà cực ít cao thủ luyện Quang hệ đạt được, như dịch chuyển không gian như cao thủ Không Gian hệ, như ngưng đọng thời gian như cao thủ Thời Gian hệ, nhưng mỗi khả năng trên đều có khuyết điểm, ánh sáng dễ bị ngăn chặn, dịch chuyển không gian tuy đi được xa nhưng rất dễ bị phát hiện, còn ngưng đọng thời gian lại cực kỳ tốn linh lực và phạm vi tác động không lớn. Vậy Dạ Hành khác biệt ở điểm nào?
Thấy Dương nghĩ mãi không ra, ý niệm của Hắc Đế gợi ý: "Dạ Hành không phải dùng tốc độ nhanh như ánh sáng, cũng không tác động đến không gian, và không bị ảnh hưởng bởi thời gian."
"Vậy nên, một khi đã thực hiện Dạ Hành thì gần như không ai có thể biết ngươi xuất hiện ở đâu..."
"Không ai có thể biết? Vậy có thể ngăn chặn không?"
"Không thể ngăn cản!"
"Vậy tại sao họ lại ra sức phòng ngự?" Dương nghĩ đến nét mặt của gã Chúa Tể đánh trống và nét mặt của Hồng Hương, ngay sau đó thì cả hai liền cố tạo phòng ngự.
Ý niệm của Hắc Đế đáp: "Lý do rất đơn giản, vì hắn không biết bản chất của Dạ Hành! Ta tồn tại chính là để truyền lại điều đó cho những người mang Hắc Ma Đế Lôi như ngươi."
Thường thì những truyền thừa bí ẩn sẽ kèm theo những thử thách khó khăn, nên sự nhiệt tình khác thường của ý niệm Hắc Đế khiến Dương cảm thấy nghi ngờ, hắn hỏi: "Tại sao ngài lại phải truyền lại mà không để ta tự giác ngộ?"
Ý niệm Hắc Đế đáp: "Ta cũng từng hỏi như ngươi, và người kia đáp: Tại vì nếu không được truyền dạy, ta e rằng cả đời ngươi cũng không thể giác ngộ!"
"Người kia là ai ạ?"
"Là một cô gái, khi đó nàng tự xưng là... Diễm Kiều!"
"Diễm Kiều?" Dương ngạc nhiên bởi Diễm Kiều là tên bà nội hắn.
"Nhưng đó dường như là một cái tên giả! Rất lâu sau ta mới tìm ra danh tính thật của nàng trong một trang sách cổ..."
"Nàng là Tiên Hậu, họ Thiên, tên là Như Ý."
"Tiên Hậu? Thiên Như Ý? Khoan, bà nội mình cũng là Tiên, cũng tên Diễm Kiều, chẳng lẽ... Lại còn một trang sách cổ? Chẳng lẽ là một trang Thiên Thư?"
Không biết suy nghĩ trong đầu Dương, ý niệm của Hắc Đế tiếp tục nói: "Chính nàng ta đã truyền dạy mọi hiểu biết về Hắc Ma Đế Lôi cho ta và dặn dò nếu gặp bất cứ ai mang Hắc Ma Đế Lôi thì hãy truyền lại cho người đó những gì nàng truyền cho ta..."
"Vì sao ạ?"
Ý niệm Hắc Đế đáp: "Ta cũng từng hỏi vậy, nhưng nàng không trả lời và rời đi, từ đó về sau cũng không còn gặp lại..."
"Thời gian ta tồn tại không còn nhiều, vào vấn đề chính thôi. Sở dĩ nói cả đời ngươi cũng khó giác ngộ bởi vì chúng ta có một hạn chế."
"Hạn chế về mặt nào ạ?"
"Về mặt nhận thức! Chúng ta chú trọng vào linh hồn học, chỉ quan tâm cách tu luyện, phát triển linh hồn, bỏ qua một vấn đề khác, là khoa học. Lôi là gì? Linh hồn học không thể giải thích chính xác bằng khoa học."
"Đây là tất cả hiểu biết về Lôi và Hắc Ma Đế Lôi mà ta nhận được từ Tiên Hậu Như Ý, hôm nay ta chuyển giao toàn bộ cho ngươi... Đương nhiên, Ngộ là một chuyện, còn kích hoạt được trạng thái Giác ngộ và dùng được Dạ Hành hay không thì tùy vào bản lĩnh của ngươi!"
Câu nói vừa dứt, Dương liền cảm thấy một luồng kiến thức truyền thẳng vào đầu, cảm giác khá giống cách mà Google truyền kiến thức cho hắn.
Sau khi tiếp nhận dòng kiến thức, Dương mở mắt và phát hiện chỉ còn một mình trong lăng mộ Hắc Đế, Lê Đình và Khắc Tuấn đã rời khỏi từ sớm.
Dương rời khỏi mộ, nhờ hiệu quả lâu dài từ chiếc lá của Bích Diệp nên lúc này cơ thể hắn đã hồi phục khá ổn định sau một lần dùng Cuồng.
Bên ngoài, rất nhiều người đang chờ đợi Dương ra.
Thấy Dương bước ra, Khắc Tuấn hỏi: "Thế nào rồi? Sao lâu vậy?"
Dương lắc đầu, định chém gió vài câu thì chợt có một bàn tay nhỏ kéo áo hắn.
"Sao vậy?" Dương quay sang hỏi Bích Diệp.
Bích Diệp vẻ mặt lo lắng giục: "Đi thôi, ta có cảm giác không ổn..."
"Được!" Dương gật đầu ngay tắp lự, hắn biết Bích Diệp trốn ra từ Âm Đạo hội nên đương nhiên nghĩ đến khả năng người của Âm Đạo hội truy đuổi đến.
Từ biệt anh em Khắc Tuấn một cách vội vã, Dương và Bích Diệp di chuyển hướng ra Cửa Lò, Nghệ An.
"Cường Dương Cung nằm ngoài biển Nghệ An sao?" Dương tò mò hỏi.
Bích Diệp lắc đầu: "Không phải, Cường Dương cung nằm trong một linh cảnh, dọc bờ biển Cửa Lò có một con đường tên là Bình Minh, trên đường này có một cổng bí mật thông đến linh cảnh của Cường Dương cung."
Quãng đường 30 cây số không phải vấn đề với người luyện hồn, Dương và Bích Diệp nhanh chóng tiến ra gần bờ biển mà không vấp phải bất kỳ trở ngại nào, lý do đơn giản là vì thế lực của Âm Đạo hội còn chưa kịp vương đến Nghệ An.
"Nhanh lên! Đến Quảng trường Bình Minh!" Bích Diệp vẫn chưa hết lo lắng, vội vã giục Dương.
Dương đang chạy theo Bích Diệp, trong lòng không hiểu sao cũng cực kỳ lo lắng...
Quảng trường Bình Minh, lối vào Cường Dương cung đã hiện ra xa xa trước mắt...
Rồi thì điều mà Dương và Bích Diệp lo sợ cũng đã đến, có người chặn đường.
"Dạ Vũ!" Bích Diệp kinh ngạc thốt lên, nàng sợ có người truy đuổi, nhưng không thể ngờ lại là đích thân Dạ Vũ.
Dạ Vũ đứng khoanh tay trên không, thay hoàng bào bằng màu áo đen quen thuộc, mắt lạnh lùng nhìn Dương và Bích Diệp: "Bích Diệp, lừa chúng ta nghĩ rằng ngươi chạy đến Cường Dương cung nhưng thật ra là chạy đi cầu cứu Hồng Ảnh, kế hay đó!"
"Nhưng xui xẻo là Hồng Ảnh lại đi vắng..." Bích Diệp lầm bầm, sau đó tiến ra chắn trước mặt Dương.
Dạ Vũ trừng mắt nhìn Dương và nói: "Yên tâm, ngươi hết giá trị rồi, ta cần tên nhóc kia và quả tim của Ánh Dương! Để chúng lại, ngươi muốn đi đâu thì đi!"
Bích Diệp đáp: "Mạng tên này không phải thứ ngươi muốn lấy là lấy..."
Dạ Vũ cười nhạt: "Lại lấy Tử Linh ra dọa ư? Giết được Ánh Dương rồi thì Tử Linh có đáng là gì, ngươi đừng quên, người duy nhất khiến ta phải sợ chỉ có một!"
Bích Diệp gật đầu: "Vậy thì ngươi càng không nên động vào tên này!"
"Tại sao?" Dạ Vũ hỏi.
Bích Diệp lắc đầu thương cảm: "Ngươi đã mất đi rất nhiều thứ... Nên ngay cả khí chất của kẻ ngươi sợ nhất đang trên người tên nhóc này mà ngươi cũng không nhận ra..."
Dạ Vũ đáp: "Ha ha... Ta biết nhiều hơn là ngươi tưởng đó!"
Cười xong, Dạ Vũ hóa thành bóng tối lướt đến chỗ Dương, nhưng cũng lúc này, Dương kinh ngạc nhận thấy cơ thể Bích Diệp đang lớn lên và nhanh chóng trở lại hình dạng một mỹ nhân tuyệt thế.
"Chạy đến cổng và gọi thằng nhóc Vô Địch ra cứu!" Bích Diệp quát lên ngay khi vừa ngăn được đợt tấn công của Dạ Vũ, đồng thời, Dương cảm thấy bản thân như khỏe hẳn lên, sức sống đang bùng phát dữ dội.
"Là Sinh Mệnh Thần lực!" Dương kinh ngạc nói, rồi lập tức theo lời Bích Diệp chạy về quảng trường Bình Minh.
Nơi quảng trường, một nhóm người mặc đồng phục Cường Dương cung đã phát hiện tình hình và đang theo dõi. Dương dùng Ngự Lôi thuật lao đến, vừa chạy vừa hoảng loạn quát: "MAU MỞ CỔNG! VÔ ĐỊCH LÀ THẰNG NÀO RA ĐÂY MAU!"
Nghe tiếng Dương gào thét từ đằng xa, nhóm đệ tử Cường Dương cung giận dữ quát lại: "MÀY LÀ THẰNG NÀO MÀ DÁM GỌI SƯ TỔ CHÚNG TA LÀ THẰNG?"
Đang trong cơn hoảng loạn thì còn đâu vấn đề lễ với phép, Dương tức giận quát sau khi bị một thanh kiếm đen cản đường: "LÀ THẰNG HAY CON CŨNG ĐƯỢC! BẢO HẮN RA ĐÂY CỨU BÍCH DIỆP NGAY!"
Đám đệ tử tò mò: "Bích Diệp là ai? Mà khoan đã, tên đó có phải là tên cụt cả hai tay mà chưởng môn dặn phải đưa về Cường Dương cung bằng mọi giá không?"
"Đúng hắn rồi! Mau mở cổng!"
Lúc này, Dương đang bị một đợt kiếm đen ngăn cản, trong khi Bích Diệp đang bị Dạ Vũ chèn ép.
"Ha ha... Bích Diệp đúng là Bích Diệp, sa cơ đến mức chỉ còn một chút Thần lực mà vẫn đem dùng để cứu mạng người khác..." Dạ Vũ châm chọc.
Bích Diệp đáp trả: "Chứ không như ngươi, cả bản ngã cũng đánh mất!"
"Im miệng!" Dạ Vũ thét lên, tạo ra một quả cầu bóng tối khổng lồ nuốt chửng Bích Diệp vào trong, đồng thời, xung quanh là hàng trăm chiếc gai bóng tối nhọn hoắc đang nhắm vào quả cầu giam cầm Bích Diệp...
Dương càng lúc càng bị dồn đến gần Dạ Vũ, đang chật vật tránh đòn, Thần lực được Bích Diệp ban cho đã cạn kiệt, lúc này phát hiện tiếng thét của Dạ Vũ liền nhìn sang và phát hiện Bích Diệp đang nguy kịch.
"BÍCH DIỆP!"
Dương gầm lên, trong khoảnh khắc này, hắn biết muốn cứu được nàng chỉ có một cách.
Dạ Hành.
Trong khoa học ở thế giới cũ của Dương, người ta nghiên cứu ra một hiện tượng gọi là liên đới lượng tử, hiện tượng mà hai hay nhiều vật thể dù nằm cách biệt ở hai đầu vũ trụ nhưng vẫn có liên hệ với nhau. Còn trong những gì Dương được truyền lại từ Mai Hắc Đế, hiểu biết về khoa học và linh hồn học còn tiến xa hơn nhiều, đến mức có thể tìm ra cách để dịch chuyển cả cơ thể người, vốn cũng là một tập hợp các hạt sơ cấp, đến bất cứ vị trí nào có điện tích, nói cách khác, người dùng Dạ Hành đã liên đới với một hạt điện tích để tráo đổi vị trí. Điều này không bị giới hạn bởi không gian, không bị ảnh hưởng bởi thời gian, và không bị ngăn cản như ánh sáng. Tất nhiên, năng lực càng mạnh thì khuyết điểm càng lớn...
Thứ nhất, chỉ khi rơi vào trạng thái Giác ngộ Hắc Ma Đế Lôi làm được điều này...
Trong phút xuất thần, Dương cảm thấy toàn thân biến đổi, giữa trán hắn có cảm giác tê rát...
Thứ hai, khoảng cách Dạ Hành là rất ngắn, tuy có thể cải thiện nhưng cũng không qua khỏi trăm mét mỗi bước, còn với Dương hiện tại, khoảng cách đi được là cực kỳ ngắn ngủi và cũng chỉ đi được tối đa 2 bước...
Khi những mũi gai sắp đâm vào Bích Diệp bên trong quả cầu, Dương liền xuất hiện, ôm lấy nàng và thực hiện thêm một bước Dạ Hành để thoát ra.
Thứ ba, mỗi lần thực hiện Dạ Hành, hệ thần kinh sẽ chịu tác động nặng nề, khi thoát được thì cơ thể Dương cũng dần tê liệt, mắt mờ dần, âm thanh cũng nhỏ dần...
Cứu được Bích Diệp, nhưng chưa thể thoát khỏi Dạ Vũ.
"Hay cho Dạ Hành!" Dạ Vũ tán thưởng, đồng thời lại tạo ra một luồng công kích mới.
Nhưng rồi, mắt Dạ Vũ trợn trừng kinh ngạc...
"Muốn chết ngay lập tức thì cứ động vào hắn..."
Một giọng nữ ôn hòa dịu dàng, giọng mà Dương chưa từng nghe qua, nhưng lại khiến hắn cảm giác như đã từng gặp người này... và đây cũng là âm thanh cuối cùng hắn nghe trước khi hoàn toàn hôn mê.
Hết chương 176
Tác giả :
Slaydark