12 Chòm Sao... Xuyên Không!!!
Chương 23-1
Trong một căn mật thất kin đáo, bốn nữ tử quỳ gối trước một nữ nhân khác có vẻ đã lớn tuổi nhưng khuôn mặt già dặn vẫn còn nét thanh xuân. Giọng nói cao mang theo luồng hơi lạnh cất lên:
- Bị đánh bại? – nữ nhân ngiêng đầu, khóe môi cong lên như đang trêu đùa.
Nữ tử áo hồng trông có vẻ lớn nhất trong bốn người khẽ nói:
- Chuyện này, là do một bọn lạ mặt, hình như từ nơi khác đến
- Ta không hỏi lý do. Nói, các ngươi bị đánh bại – nữ nhân chất giọng vẫn lạnh băng hỏi lại
- Dạ…đúng…đúng là vậy
- VÔ DỤNG
Lời vừa thốt lên, lập tức bốn nữ tử khác xuất hiện, kề kiếm vào cổ đám người đang quỳ. Nữ nhân nhẹ nhàng nói:
- Lâm Nguyệt, Quế Chi, Ngọc Diệp, Lệ Nguyệt các ngươi theo ta đã 10 năm rồi nhỉ?
- Dạ…vâng
Giọng nói thoáng nét vui mừng, dường như mong người kia niệm tình mà tha thứ. Nữ nhân khóe miệng lại cong lên, nghe ra chút hi vọng trong lời đáp, nàng cười thầm một đám tham sống sợ chết. Vô dụng giữ không có lợi. Chất giọng nhàn nhạt lại vang lên:
- Vậy thì tới lúc các ngươi biến đi rồi. Chu Tước
Hồng y nữ tử nhận lệnh, một nhát chém chết bốn người. Ánh bạch quang lóe sáng, khuôn mặt lạnh lẽo, lưỡi kiếm đọng máu nhỏ xuống sàn gỗ. Bốn cái xác ngã xuống, nữ nhân kia tiếp lời:
- Chu Tước, việc này ta có thể tin ngươi?
Ánh mắt thâm sâu khó dò, nét mặt tươi cười không hiểu là giận hay vui, lời nói thốt ra không biết là câu hỏi hay mệnh lệnh. Chu Tước cúi đầu:
- Thưa, có thể
- Tốt, người nào cản chân ta, kẻ đó phải chết – nữ nhân âm tiết nhẹ nhàng đều đặn, sát khi bỗng chốc lan tràn, căn mật thất chợt trở nên ngột ngạt. Chu Tước nét mặt tái xanh, sợ rằng chính mình sẽ chết với sát khí bức người này. Bỗng, phía ngoài có tiếng tì nữ gọi:
- Lục mama, có khách đợi người
Sát khí thoái lui, nữ nhân đứng dậy, bước ra bên ngoài. Lập tức, tiếng hét đau đớn báo hiệu số phận của tì nữ đáng thương. Tử khí tràn vào mật thất, Chu Tước nhún người bay ra ngoài, lòng sợ rằng một ngày nào đó, người kêu thét sẽ là mình. Nàng tuy trung thành với Lục mama nhưng lòng trung không xuất từ tâm tính. Nàng trung vì nàng sợ, nàng sợ khí thế bức người, nàng sợ bản tính tàn độc, nàng sợ con người vì mục đích, vì tham vọng việc gì cũng dám làm. Chính vì nàng sợ nên càng không dám sai lầm, nhiệm vụ lần này tuyệt không thể thất bại.
Lúc đó, nhà trọ Minh Nhật….
Ông chủ nhìn ra ngoài trời, tay day day thái dương. Hiện tại, trong quán trọ của ông chứa 12 vị khách không biết nói là phúc tinh hay họa tinh nữa. Tối qua, họ đánh bại “Tứ đại tài nữ" khiến quán trọ của ông đông đúc lạ thường. Thế nhưng…
Ông chủ một lần nữa liếc nhìn bầu trời tự nhủ:
- Tới lúc rồi. 5, 4, 3, 2, 1…..
- NHÂN MÃ
Tiếng hét lảnh lót của một nữ nhân như phá tan nhà trọ, đánh thức toàn bộ khách ở đây. Tầng trên phát ra tiếng ầm ầm, rung bần bật lên như muốn sụp xuống. Ô ng chủ lắc đầu, nói khẽ:
- Lại nữa rồi
“Ầm, ầm, ầm….rầm" – một loạt các tiếng động vang lên, tuy nhiên khách trọ ở đây không ai ngạc nhiên, ngược lại còn có thể thanh thản uống trà, dùng điểm tâm như thể: “Đây là chuyện bình thường"
Trên tầng trên, 12 bạn sao của chúng ta đang bắt đầu “một ngày như mọi ngày".
Bên phòng NHÂN MÃ – BẢO BÌNH:
- NHÂN MÃ, DẬY, NHANH LÊN MÃ MÃ – BẢO BÌNH hét lạt cả giọng, con ngựa lười kia vẫn như không có chuyện gì, nằm yên ngáy khò khò.
“Chết rồi, hai phút nữa mà không xong XỬ NỮ sẽ nổi điên mất" – BẢO BÌNH nghĩ thầm, trán toát mồ hôi
- Chị BẢO BẢO, chị XỬ NỮ gọi kìa – giọng SONG NGƯ nhẹ nhàng vang lên nhưng người nghe lại run bần bật tựa như nghe lời mời gọi của tử thần.
- BẢO BẢO, XỬ NỮ sắp nổi điên rồi, cậu muốn nghe “Bản tình ca không tên" hả - lần này là THIÊN BÌNH
“Cạch" – hai người chờ quá lâu nên mở đại cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt làm cả hai ngao ngán lắc đầu.
- Chị BẢO BẢO, gọi kiểu đó chị NHÂN MÃ không dậy đâu – SONG NGƯ cười tủm tỉm
- Được rồi BẢO, cậu tránh ra, để mình – THIÊN BÌNH nói xong thì tiến sát lại gần NHÂN MÃ, kề sát tai cô nói nhỏ: “MÃ MÃ bọn mình đi chơi, cậu ở nhà nhé"
Lập tức, như một cái lo xo sống, MÃ ngồi bật dậy, nhúng nguyên cái đẩu vào thau nước rửa mặt, rồi nahnh chóng ngồi dậy, thay đồ. Xong xuôi, MÃ chạy đến trước THIÊN BÌNH nói:
- Đi, đi, tớ không ở nhà đâu. Mà đi đâu?
Lúc này, cô mới để ý, BẢO BÌNH, SONG NGƯ và THIÊN BÌNH đang bụm miệng cười.
5s sau cô phát hiện hôm nay không có ai đi chơi…
5s nữa cô xác định mình sẽ không ở nhà….
Và mất 15s để cô hiểu rõ: mình vừa bị lừa.
- THIÊN BÌNH, TẠI SAO CẬU DÁM LỪA TỚ HẢ?????
Tiếng hét thứ hai của buổi sáng vang lên, khách trọ chỉ có vài người giật mình, còn lại đều bình thản như không có gì. XỬ NỮ ngồi dưới bàn cùng các bạn sao khác nghe thấy, nàng hít một hơi dài. Những người khác đều tự động bịt kín bảo vệ lỗ tai. Tuyệt chiêu volume max của XỬ NỮ lần thứ hai được thi triển:
- NHÂN MÃ, CẬU CÒN 10 GIÂY, NẾU KHÔNG XUỐNG ĐÂY THÌ TỚ SẼ LÊN ĐÓ.
Chén bát cái nào dỏm thì vỡ tan, cái nào tốt thì nứt nẻ, trẻ con đang ngủ cũng bật dậy mà khóc, chim chóc bay loạn xạ, thú rừng gầm thét ….Hình như nói hơi quá rồi.
Chưa tới 5s sau, bạn MÃ đã có mặt. Bạn nhỏ nhẹ nói:
- Dạ chị XỬ, em dậy rồi.
XỬ NỮ liếc MÃ một cái, sau đó:
- Em có biết nãy giờ chị và mọi người chờ bao lâu không hả? Tốn bao nhiêu calo không hả? Mệt mỏi bao nhiêu không hả? Em có biết em làm chậm trễ bữa sáng của mọi người khiến việc ăn uống không đều dẫn tới đau bao tử, đau bao tử sẽ ảnh hưởng tới….blah…blah…blah…
NHÂN MÃ mặt cố cười, nhưng trong lòng thì khóc thầm. Chỉ tại tối qua cô ăn no xong liền chạy nhảy, tối mới bị đau bụng nên ngủ trễ một chút. Vả lại, lúc cô còn ở nhà, sáng nào cũng ngủ tới 10 giờ, ngày nào học cũng 8 giờ mới dậy. Bây giờ không phải học, sao không cho cô ngủ lâu một chút chứ: “XỬ NỮ đáng ghét, xấu xa, phù thủy xấu xí,…"
- MÃ MÃ em có nghe chị nói không hả? – XỬ NỮ thấy MÃ không tập trung, mặt đỏ lên giận dữ.
CỰ GIẢI thấy vậy, vội xoa dịu tình hình:
- Chị XỬ à, MÃ cũng đói rồi, chúng ta nên ăn sáng thôi
XỬ NỮ quay lại, liếc GIẢI GIẢI một cái. Bạn GIẢI liền biết phận mà im, bạn biết nếu nói nữa, e là bạn phải thế cho NHÂN MÃ mất. THIÊN YẾT thấy CỰ GIẢI than đói thì kéo áo anh trai:
- Anh à, ngăn “hôn thê" của anh lại đi, mọi người sắp đói chết rồi
MA KẾT liếc THIÊN YẾT nhưng cũng nhẹ nhàng bảo XỬ NỮ:
- NỮ à, em định chừng nào ăn sáng đây, chúng ta còn phải ra ngoài nữa.
Bạn NỮ thấy “tình lang" lên tiếng thì hỏa khí dịu xuống, nói:
- Được, coi như em may mắn. Ông chủ, dọn điểm tâm cho bọn tôi, gọi luôn KIM NGƯU lên ăn.
STOP…Tác giả sẽ giới thiệu một chút về câu nói này của XỬ NỮ
Sau trận đại náo tối qua, 12 bạn trở về quán trọ. Khi cơm tối dọn lên, vì đang có hứng nên các bạn vừa ăn vừa…bình phẩm. Ông đầu bếp nghe thì nộ khí xung thiên, mặt hầm hố bước ra. KIM NGƯU nghe tới chủ đề ẩm thực thì đứng lên, cãi tay đôi với đầu bếp. Kết quả là hai người kéo nhau vào bếp thi đấu. Cuối cùng, bạn NGƯU đại thắng và đảm nhiệm luôn chức bếp chính (ông kia tuột hạng xuống phụ bếp). Chủ quán trọ đã miễn tiền trọ của 12 bạn coi như đa tạ. Thế là bạn NGƯU đóng đô luôn ở trong bếp từ sáng sớm tới bây giờ.
Quay lại câu chuyện…
Sauk hi ăn sáng xong, các bạn cùng nhau đi dạo phố. Đang đi thì:
- Á…
- Bị đánh bại? – nữ nhân ngiêng đầu, khóe môi cong lên như đang trêu đùa.
Nữ tử áo hồng trông có vẻ lớn nhất trong bốn người khẽ nói:
- Chuyện này, là do một bọn lạ mặt, hình như từ nơi khác đến
- Ta không hỏi lý do. Nói, các ngươi bị đánh bại – nữ nhân chất giọng vẫn lạnh băng hỏi lại
- Dạ…đúng…đúng là vậy
- VÔ DỤNG
Lời vừa thốt lên, lập tức bốn nữ tử khác xuất hiện, kề kiếm vào cổ đám người đang quỳ. Nữ nhân nhẹ nhàng nói:
- Lâm Nguyệt, Quế Chi, Ngọc Diệp, Lệ Nguyệt các ngươi theo ta đã 10 năm rồi nhỉ?
- Dạ…vâng
Giọng nói thoáng nét vui mừng, dường như mong người kia niệm tình mà tha thứ. Nữ nhân khóe miệng lại cong lên, nghe ra chút hi vọng trong lời đáp, nàng cười thầm một đám tham sống sợ chết. Vô dụng giữ không có lợi. Chất giọng nhàn nhạt lại vang lên:
- Vậy thì tới lúc các ngươi biến đi rồi. Chu Tước
Hồng y nữ tử nhận lệnh, một nhát chém chết bốn người. Ánh bạch quang lóe sáng, khuôn mặt lạnh lẽo, lưỡi kiếm đọng máu nhỏ xuống sàn gỗ. Bốn cái xác ngã xuống, nữ nhân kia tiếp lời:
- Chu Tước, việc này ta có thể tin ngươi?
Ánh mắt thâm sâu khó dò, nét mặt tươi cười không hiểu là giận hay vui, lời nói thốt ra không biết là câu hỏi hay mệnh lệnh. Chu Tước cúi đầu:
- Thưa, có thể
- Tốt, người nào cản chân ta, kẻ đó phải chết – nữ nhân âm tiết nhẹ nhàng đều đặn, sát khi bỗng chốc lan tràn, căn mật thất chợt trở nên ngột ngạt. Chu Tước nét mặt tái xanh, sợ rằng chính mình sẽ chết với sát khí bức người này. Bỗng, phía ngoài có tiếng tì nữ gọi:
- Lục mama, có khách đợi người
Sát khí thoái lui, nữ nhân đứng dậy, bước ra bên ngoài. Lập tức, tiếng hét đau đớn báo hiệu số phận của tì nữ đáng thương. Tử khí tràn vào mật thất, Chu Tước nhún người bay ra ngoài, lòng sợ rằng một ngày nào đó, người kêu thét sẽ là mình. Nàng tuy trung thành với Lục mama nhưng lòng trung không xuất từ tâm tính. Nàng trung vì nàng sợ, nàng sợ khí thế bức người, nàng sợ bản tính tàn độc, nàng sợ con người vì mục đích, vì tham vọng việc gì cũng dám làm. Chính vì nàng sợ nên càng không dám sai lầm, nhiệm vụ lần này tuyệt không thể thất bại.
Lúc đó, nhà trọ Minh Nhật….
Ông chủ nhìn ra ngoài trời, tay day day thái dương. Hiện tại, trong quán trọ của ông chứa 12 vị khách không biết nói là phúc tinh hay họa tinh nữa. Tối qua, họ đánh bại “Tứ đại tài nữ" khiến quán trọ của ông đông đúc lạ thường. Thế nhưng…
Ông chủ một lần nữa liếc nhìn bầu trời tự nhủ:
- Tới lúc rồi. 5, 4, 3, 2, 1…..
- NHÂN MÃ
Tiếng hét lảnh lót của một nữ nhân như phá tan nhà trọ, đánh thức toàn bộ khách ở đây. Tầng trên phát ra tiếng ầm ầm, rung bần bật lên như muốn sụp xuống. Ô ng chủ lắc đầu, nói khẽ:
- Lại nữa rồi
“Ầm, ầm, ầm….rầm" – một loạt các tiếng động vang lên, tuy nhiên khách trọ ở đây không ai ngạc nhiên, ngược lại còn có thể thanh thản uống trà, dùng điểm tâm như thể: “Đây là chuyện bình thường"
Trên tầng trên, 12 bạn sao của chúng ta đang bắt đầu “một ngày như mọi ngày".
Bên phòng NHÂN MÃ – BẢO BÌNH:
- NHÂN MÃ, DẬY, NHANH LÊN MÃ MÃ – BẢO BÌNH hét lạt cả giọng, con ngựa lười kia vẫn như không có chuyện gì, nằm yên ngáy khò khò.
“Chết rồi, hai phút nữa mà không xong XỬ NỮ sẽ nổi điên mất" – BẢO BÌNH nghĩ thầm, trán toát mồ hôi
- Chị BẢO BẢO, chị XỬ NỮ gọi kìa – giọng SONG NGƯ nhẹ nhàng vang lên nhưng người nghe lại run bần bật tựa như nghe lời mời gọi của tử thần.
- BẢO BẢO, XỬ NỮ sắp nổi điên rồi, cậu muốn nghe “Bản tình ca không tên" hả - lần này là THIÊN BÌNH
“Cạch" – hai người chờ quá lâu nên mở đại cửa xông vào, cảnh tượng trước mắt làm cả hai ngao ngán lắc đầu.
- Chị BẢO BẢO, gọi kiểu đó chị NHÂN MÃ không dậy đâu – SONG NGƯ cười tủm tỉm
- Được rồi BẢO, cậu tránh ra, để mình – THIÊN BÌNH nói xong thì tiến sát lại gần NHÂN MÃ, kề sát tai cô nói nhỏ: “MÃ MÃ bọn mình đi chơi, cậu ở nhà nhé"
Lập tức, như một cái lo xo sống, MÃ ngồi bật dậy, nhúng nguyên cái đẩu vào thau nước rửa mặt, rồi nahnh chóng ngồi dậy, thay đồ. Xong xuôi, MÃ chạy đến trước THIÊN BÌNH nói:
- Đi, đi, tớ không ở nhà đâu. Mà đi đâu?
Lúc này, cô mới để ý, BẢO BÌNH, SONG NGƯ và THIÊN BÌNH đang bụm miệng cười.
5s sau cô phát hiện hôm nay không có ai đi chơi…
5s nữa cô xác định mình sẽ không ở nhà….
Và mất 15s để cô hiểu rõ: mình vừa bị lừa.
- THIÊN BÌNH, TẠI SAO CẬU DÁM LỪA TỚ HẢ?????
Tiếng hét thứ hai của buổi sáng vang lên, khách trọ chỉ có vài người giật mình, còn lại đều bình thản như không có gì. XỬ NỮ ngồi dưới bàn cùng các bạn sao khác nghe thấy, nàng hít một hơi dài. Những người khác đều tự động bịt kín bảo vệ lỗ tai. Tuyệt chiêu volume max của XỬ NỮ lần thứ hai được thi triển:
- NHÂN MÃ, CẬU CÒN 10 GIÂY, NẾU KHÔNG XUỐNG ĐÂY THÌ TỚ SẼ LÊN ĐÓ.
Chén bát cái nào dỏm thì vỡ tan, cái nào tốt thì nứt nẻ, trẻ con đang ngủ cũng bật dậy mà khóc, chim chóc bay loạn xạ, thú rừng gầm thét ….Hình như nói hơi quá rồi.
Chưa tới 5s sau, bạn MÃ đã có mặt. Bạn nhỏ nhẹ nói:
- Dạ chị XỬ, em dậy rồi.
XỬ NỮ liếc MÃ một cái, sau đó:
- Em có biết nãy giờ chị và mọi người chờ bao lâu không hả? Tốn bao nhiêu calo không hả? Mệt mỏi bao nhiêu không hả? Em có biết em làm chậm trễ bữa sáng của mọi người khiến việc ăn uống không đều dẫn tới đau bao tử, đau bao tử sẽ ảnh hưởng tới….blah…blah…blah…
NHÂN MÃ mặt cố cười, nhưng trong lòng thì khóc thầm. Chỉ tại tối qua cô ăn no xong liền chạy nhảy, tối mới bị đau bụng nên ngủ trễ một chút. Vả lại, lúc cô còn ở nhà, sáng nào cũng ngủ tới 10 giờ, ngày nào học cũng 8 giờ mới dậy. Bây giờ không phải học, sao không cho cô ngủ lâu một chút chứ: “XỬ NỮ đáng ghét, xấu xa, phù thủy xấu xí,…"
- MÃ MÃ em có nghe chị nói không hả? – XỬ NỮ thấy MÃ không tập trung, mặt đỏ lên giận dữ.
CỰ GIẢI thấy vậy, vội xoa dịu tình hình:
- Chị XỬ à, MÃ cũng đói rồi, chúng ta nên ăn sáng thôi
XỬ NỮ quay lại, liếc GIẢI GIẢI một cái. Bạn GIẢI liền biết phận mà im, bạn biết nếu nói nữa, e là bạn phải thế cho NHÂN MÃ mất. THIÊN YẾT thấy CỰ GIẢI than đói thì kéo áo anh trai:
- Anh à, ngăn “hôn thê" của anh lại đi, mọi người sắp đói chết rồi
MA KẾT liếc THIÊN YẾT nhưng cũng nhẹ nhàng bảo XỬ NỮ:
- NỮ à, em định chừng nào ăn sáng đây, chúng ta còn phải ra ngoài nữa.
Bạn NỮ thấy “tình lang" lên tiếng thì hỏa khí dịu xuống, nói:
- Được, coi như em may mắn. Ông chủ, dọn điểm tâm cho bọn tôi, gọi luôn KIM NGƯU lên ăn.
STOP…Tác giả sẽ giới thiệu một chút về câu nói này của XỬ NỮ
Sau trận đại náo tối qua, 12 bạn trở về quán trọ. Khi cơm tối dọn lên, vì đang có hứng nên các bạn vừa ăn vừa…bình phẩm. Ông đầu bếp nghe thì nộ khí xung thiên, mặt hầm hố bước ra. KIM NGƯU nghe tới chủ đề ẩm thực thì đứng lên, cãi tay đôi với đầu bếp. Kết quả là hai người kéo nhau vào bếp thi đấu. Cuối cùng, bạn NGƯU đại thắng và đảm nhiệm luôn chức bếp chính (ông kia tuột hạng xuống phụ bếp). Chủ quán trọ đã miễn tiền trọ của 12 bạn coi như đa tạ. Thế là bạn NGƯU đóng đô luôn ở trong bếp từ sáng sớm tới bây giờ.
Quay lại câu chuyện…
Sauk hi ăn sáng xong, các bạn cùng nhau đi dạo phố. Đang đi thì:
- Á…
Tác giả :
Blackchocolate97