[12 Chòm Sao] Phi Thường
Chương 7
- Sư Tử, về chung với.
Nghe gọi mình, Sư Tử quay lại, chỉ thấy Thiên Bình chạy lại thở hồng hộc. Nhướn mày nhìn con bạn, Sư Tử liền đoán được là nó đang muốn gì. Thiên Bình sống cùng mẹ, bố đi làm thường xuyên vắng nhà. Có lẽ hôm nay mẹ nó cũng đi vắng.
- Mày muốn ở nhờ hả?
- Ha, đúng là mày hiểu tao thật.
Thiên Bình gượng cười, cô ghét nhất là cô đơn, một mình trong căn nhà đó chắc cô chết mất. May còn có Sư Tử. Mà chẳng hiểu sao Sư Tử sống một mình mà vẫn tốt nhỉ? Sư tử thì thường sống theo đàn mà. Nếu Sư Tử mà biết Thiên Bình đang nghĩ gì chắc bóp chết nó mất.
- À hai ngày nữa là ngày lễ Tình Yêu đấy.
Sư Tử nhìn con bạn mà bĩu môi. Nghĩ nó quan tâm lắm à. Ở lớp nó hay nổi loạn, đối với người ngoài nó rất hiền lành ngoan ngoãn, còn ở cạnh lũ bạn thân nó mới là chính mình, nhất là với Thiên Bình. Bây giờ nó chỉ là người bình thường, đơn giản chẳng muốn quan tâm gì hết.
- Mày đang muốn nói đến "thằng đó" à?
- Hả, mày nói gì thế, tao đâu nghĩ đến nó đâu, đang hỏi mày ngắm đứa nào chưa mà. - Thiên Bình vội chống chế, mặt có hơi đỏ. Sư Tử chỉ cười nửa miệng:
- "Nó" là đứa nào? Tao chỉ thuận miệng nói vậy, ai ngờ có người không đánh mà khai.
Thiên Bình mặt càng đỏ, biết rõ là Sư Tử đang chọc mình. Hai người là bạn thân, tuy mới quen biết vài năm nhưng rất hợp nhau rồi trở thành bạn thân từ bao giờ, chuyện gì cũng nói cho nhau. Tất nhiên cả chuyện đó cũng kể.
- SƯ TỬ.
- Hahaha...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại vị trí gần cổng trường.
- Bạch Dương, mày buồn à?
Thấy vẻ mặt của Bạch Dương, Nhân Mã đi bên cạnh đặt tay lên vai bạn thân, vẻ mặt nghiêm trọng. Bạch Dương khuôn mặt khó coi nhìn thằng bạn mếu máo:
- Ừ, nhanh lên, tao hết chịu nổi rồi.
Nghe vậy Nhân Mã cười gian thì thầm:
- Tao biết ông giám thị ban đêm trường mình để con tinh linh ở đâu.
Bạch Dương khổ sở nhịn nãy giờ. Chẳng là trường sẽ khóa hết tất cả các phòng sau khi tan học, quãng đường từ lớp nó đến cổng tất nhiên rất xa vì thế mà cậu không thể quay lại lớp để giải quyết nỗi buồn được. Mà dùng tốc độ của ma cà rồng trong tình trạng này thì có rất nhiều "rủi ro". Tinh linh của thầy giám thị được giấu rất kĩ, không biết làm thế nào mà Nhân Mã biết nữa. Tuy vậy không thể trì hoãn, Bạch Dương theo Nhân Mã đến khu nhà dành cho giáo viên. Sau một hồi len lỏi cuối cùng thì người dẫn đường cũng chịu dừng lại ở một phòng nhỏ cuối hành lang.
- Nó đang ăn tối trong này.
- Sao mày biết?
- Kệ tao, có vào không?
Bạch Dương lườm Nhân Mã, tên này lại làm gì mờ ám đây. Nhưng con tinh linh này trông dữ tợn lại có hai cái răng nanh rõ to, làm thế quái nào bắt nó mở cống không gian được đây? Nhưng cậu thật sự không thể nhịn được nữa, đành dùng bạo lực đạp cửa xông vào, bay tới định bắt lấy nó. Xui thay con tinh linh này vốn nhanh nhẹn, phản ứng mau lẹ thoát khỏi Bạch Dương, tiện mồm cắn luôn một phát vào mông bạn trẻ tội nghiệp. Kết quả là tiếng hét bị nghẹn ở cổ do Nhân Mã bịp miệng.
- Mày định gọi giám thị đến à?
Quá uất ức, Bạch Dương quay lại nhanh chóng giật con tinh linh độc ác ra khỏi cái mông yêu quý:
- Mày dám cắn ông, tưởng ông không có răng à?
Nói rồi cậu cắn trả nó một phát, Nhân mã vẫn thực hiện rất tốt công việc bịp miệng nạn nhân, xui xẻo lại tuột tay để nó cắn cho một cái đau điếng. Tự lấy tay còn lại bịp miệng nén cơn đau, giờ đến Nhân Mã tức giận lao vào cắn nhau với con tinh linh tội nghiệp. Một chọi hai, kết quả tất nhiên hai con bò mộng kia thắng. Thở hồng hộc nhìn con tinh linh nằm ngất thẳng cẳng, Nhân Mã vỗ vai thằng bạn:
- Cắn tốt lắm, chú rất có tiềm năng làm tinh linh bảo vệ.
Chợt thấy mặt Bạch Dương vô cùng ba chấm, Nhân Mã nhớ ra lí do mình đến đây. À, là để dạy cho con này một bài học, không không, là để giúp Bạch Dương. Lại nghĩ ngay đến màn động thủ vừa rồi, chắc là...
Bịch... Bịch... Nghe thấy tiếng người chạy, hai đứa lập tức trèo cửa sổ chạy mất hút. Bước vào nhìn thấy con tinh linh yêu quý te tua, giám thị lập tức hét rống lên:
- Trời đất ơi, ở đâu ra mấy con chó cắn nó vậy?
Hai đứa kia chạy nghe thấy vậy cùng quay đầu thì thầm:
- Ông là chó thì có.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cự Giải vừa lê thân về nhà đã bắt gặp khuôn mặt kinh dị nhất của mẹ mình mà không khỏi nhảy dựng lên. Lần nào cũng vậy mà chẳng thể quen nổi.
- Mẹ... Mẹ đừng nhìn con như vậy có được không?
- Sao vậy? Mẹ đang chờ con về mà.
Người nào đó trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội. Vừa nãy bà là đang để biểu cảm chờ người level max, tiểu Giải hôm nay về muộn nên hơi lo thôi.
- Con biết, nhưng trông nó ... - Cự Giải thật không nỡ làm mẹ thất vọng nhưng nếu cứ thế chắc cô bị ám ảnh mất. Cứ cái biểu cảm nào của mẹ thái quá là nó lại thành kinh dị.
- Không sao đâu, tại sao con về muộn vậy? Có mệt không? Có đói không? Muốn ăn gì? Uống gì?
Đối với sự nhiệt tình thái quá này, Cự Giải cũng đã thích ứng quen rồi. Cô yêu gia đình nhất và tất nhiên rất yêu mẹ. Mẹ cô là rất, không, là quá yêu cô đi, cũng tốt nhưng cái gì quá cũng phát sinh vấn đề nhỉ. Cự Giải ấn mẹ ngồi xuống, dọn thức ăn mà mẹ đã chuẩn bị sẵn bàn rồi mời mẹ ăn. Tất nhiên mẹ cô vui mừng xúc động đến sắp khóc dù ngày nào cũng vậy. Bố Cự Giải cũng thường xuyên công tác vắng nhà, chỉ có hai mẹ con. Cự Giải luôn được mẹ cưng chiều hết mực, vậy nên...
- Oa, đói quá, cháu ăn được không?
Vậy nên bạn cô cũng được tiếp đón nồng hậu dù hai đứa nó vừa phá đám giây phút yên bình lót dạ cùng ăn hết thức ăn của cô. Trừng mắt nhìn Song Tử và Kim Ngưu thản nhiên ngồi ăn, Cự Giải chuẩn bị mài dao cắt tiết hai đứa này. Song Tử chỉ cười cười hồi tưởng lại.
...................
- Bố, mẹ con sẽ có một dự án lớn chấn động toàn thế giới.
Vừa về Song Tử đã hùng hồn tuyên bố. Trong khi bố mẹ cô dùng ánh mắt chán nản nhìn cô như nói: "Vô dụng như con thì chấn động cái tủ đã được chưa." Song Tử bị chạm lòng tự ái, cao giọng:
- Hừ, con sẽ xây dựng một khu nghỉ mát trong đó có rất nhiều trò chơi, lại sáng tạo một trò chơi đưa người thật vào.... và.....
- Con nói đủ chưa?
- Phải, mẹ đói rồi.
Song Tử phồng má, tỏ vẻ giận dỗi:
- Con nói nãy giờ hai người không thấy hay sao?
- Nói thì hay lắm, con thử học giỏi bố xem nào. Nói phải ít hơn làm nghe chưa. Mà con lại định xin tiền đúng chứ?
- Chỉ cần đầu tư một chút thôi mà.
Đối với cái miệng dẻo kẹo kia hai người đã quá quen, thẳng chân đạp Song Tử đi và kết quả là vì dỗi mà cô "bỏ nhà ra đi". Đang trên đường đi bụi thì gặp Kim Ngưu hoàn cảnh tương tự nên hai người quyết định sang nhà Cự Giải.
- Đi thì đi luôn đi, vào nhà tao làm gì?
Cự Giải ánh mắt sắc lẹm lăm lăm con dao trong tay làm hai người kia giật thót, chạy đến bên mẹ cô:
- Thì tại bọn tao nhớ bác gái mà.
- Ừ, không phải nhớ mày đâu.
- Chúng mày đi chết đi.
Và tiếng hét của hai con người nào đó làm điếc hai con mèo nằm cạnh cửa sổ, lập tức chúng biến thành ếch. Ờ thì đó là tinh linh biến hình nhà Cự Giải, kết quả là Cự Giải vừa tay cầm luôn làm đá ném hai đứa kia. Mẹ Cự Giải vừa ăn vừa cười nhìn con gái "chơi đùa" cùng bạn. Thật náo nhiệt.