[12 Chòm Sao] Phép Thuật Của Bóng Đêm
Chương 6
Chiếc xe màu đen bóng chạy băng băng trên đường, xung quanh dòng xe cộ cũng đang chạy vút trên đường. Xe mà Bảo Bình đi chạy đến 1 con đường vắng trên núi, cây xanh to bao quanh cả 2 bên đường, Bảo Bình đưa mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài, nhưng hàng cây cứ như đang chạy đua với nhau, màu xanh của cây khiến mắt màu xanh lam lạnh lẽo của Bảo Bình thêm tươi mới hơn.
Bỗng nhiên trước xe của của Bảo Bình ngồi xuất hiện 1 vòng tròn kì lạ, chiếc xe vẫn lao nhanh vào vòng tròn đó. Chiếc xe bỗng chốc bị bao bọc bởi 1 màu đen tăm tối. Chưa đầy 15 giây sao, phía trước dần xuất hiện ánh sáng và rồi chiếc xe của họ thoát khỏi màu đen kia mà đến với 1 nơi đầy ánh sáng. Cảnh vật xung quanh khác hoàn toàn với suy nghĩ của của Bảo Bình, nó không hề tăm tối, không hề ngột ngạc khó chịu, nơi đây ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, cây cối xanh tươi, muôn hoa đua nở, chim bướm bay khắp nơi, cảnh vật như 1 thế giới thần tiên vậy.
Bảo Bình như bị cuốn bởi cảnh vật xung quanh. Cho đến kia xe của họ dừng trước 1 căn biệt thự, thì Bảo Bình mới thôi thả hồn theo cảnh vật ở nơi đây.
Cô theo người đàn ông trung niên bước vào ngôi biệt thự, nó khá cổ kính và mang gam màu tối, không khí khá lạnh lẽo khiến người khác khi bước vào có chút run người.
Từ khi bước vào, không khí hoàn toàn yên lặng, những người làm trong ngôi biệt thự này khi đi ngang qua gặp mặt cô và người đàn ông trung niên thì nhẹ cuối đầu chào, sau đó nhanh chóng rời đi không nói lời nào. Bảo Bình đi khoảng 10 phút thì cô đã đến trước 1 cánh cửa màu gỗ tối được chạm khắc tinh xảo với những chi tiết nhỏ.
* Cộc cộc cộc*
Người đàn ông trung niên đưa tay gõ cánh cửa, lòng của Bảo Bình bỗng chốc trở nên hồi hộp, từ lúc cô bước vào ngôi biệt thưn này thì đã có 1 cảm giác kì lạ.
"- Vào đi! "
Từ trong phòng phát ra 1 âm thanh của 1 người đàn ông. Người đàn ông cô đi cùng nhẹ nhàng mở cửa ra.
"- Thưa chủ nhân! Cô ấy đã đến! "- Bảo Bình theo sau người đàn ông trung niên bước vào, khi đứng trước 1 chiếc bàn hình dạng có chút đặt biệt thì người đàn ông trung niên đưa 1 tay chéo lên ngực rồi cuối đầu.
Bỗng chiếc ghế lớn sau chiếc bàn xoay lại, người ngồi trên ghế là 1 người đàn ông khác khoảng 50 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, nhưng khi ông ta nhìn thấy Bảo Bình thì bỗng chốc dịu lại.
"- Chào mừng con đến với thế giới của phù thuỷ! "- Ông ta nhẹ lên tiếng.
Bảo Bình khẽ cuối đầu chào người đàn ông đó.
"- Tôi có thể hỏi ông 1 chuyện không? "- Bảo Bình thẳng thắn hỏi.
"- Được! "
"- Tôi rốt cuộc là ai? Tôi ngoài là 1 phù thủy! Tôi còn có thân phận gì khác không? "
"- Ta xin lỗi vì không thể nói cho con biết! Nhưng con có thể tự mình tìm hiểu! Ta chỉ có thể giúp con giải đi phong ấn trên người và để con ở học viện Phù Thủy!"
"- Xin cảm ơn! "- Bảo Bình nghe vậy thì nhẹ cuối đầu lễ phép nói.
"- Ta tự giới thiệu ta là Dane! Ta là ai không quan trọng. Ta sẽ không làm hại đến con! Con khi đến nơi này, con sẽ là con nuôi của ta! Nhưng đây là bí mật, khi thời cơ thích hợp ta sẽ nói ra! Có được không? "- Ông Dane tôn trọng ý của Bảo Bình.
"- Được! Tùy... Ông! "- Bảo Bình vẫn còn không biết nên xưng hô thế nào.
"- Con có thể bắt đầu gọi ta là "ba" lúc nào cũng được! Ta không ép con! "
Bảo Bình không trả lời, cô chỉ gật đầu 1 cái như đã hiểu.
"- Được rồi! Ngươi hãy đưa cô bé đi! Làm theo những gì ta đã dặn! "
"- Dạ! Chủ nhân! "
Nói rồi người đàn ông trung niên đó, quay bước đi.
"- Tôi xin phép! "
Bảo Bình cũng cuối đầu chào rồi xoay gót đi theo người đàn ông trung niên.
Cánh cửa đóng lại, người đàn ông đó tiếp tục dẫn đường. Nhưng lần này ông ta lại nói chuyện cùng cô.
"- Tôi là Tazi! Quản gia của ngôi biệt thự này! Vài tuần trước, chúng tôi nhận được hiện tượng "trái Pháp Thuật", sau khi điều tra thì chúng tôi biết được là do Tiểu thư đã gây ra! Hiện tượng này rất hiếm gặp, nó sảy ra khi người bị phong ấn Pháp thuật sử dụng thần chú để trở thành 1 phù thủy! "
Bảo Bình chú tâm lắng nghe những gì mà ông quản gia nói.
"- Tiểu thư vốn là 1 Phù thủy bị phong ấn Pháp thuật! Nên khi tiểu thư sử dụng câu thần chú mới sảy ra phản tác dụng! "
Khi Bảo Bình và ông quản gia đi đến 1 ngõ cụt cuối ngôi nhà thì dừng lại, Bảo Bình có chút ngạc nhiên thì bỗng nhiên bức tường trước mặt cô chuyển động và mở ra. Bên trong chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mắt không thể thấy rõ mọi thứ ở bên trong.
"- Tiểu thư đi theo tôi! "
Ông quản gia nói với Bảo Bình xong thì ông bước vào trước.
Lối đi được thắp sáng yếu ớt, đường đi nhìn cứ như là vô tận vậy. Nhưng không bao lâu, có ánh sáng chói ở trước mặt. Bảo Bình vô cùng tò mò và hồi hộp tuy ngoài mặt lạnh lùng, cô rất muốn hỏi ông quản gia, nhưng rồi lại không hỏi.
Quản gia và Bảo Bình bước vào 1 căn phòng lớn, có rất nhiều sách, sách được để trên giá trải dài từ trần nhà xuống theo 1 vòng tròn. Bảo Bình nhẹ quan sát.
"- Chúng ta bắt đầu thôi! "
Ông quản gia lên tiếng, Bảo Bình khá ngạc nhiên nhìn ông quản gia.
"- Tôi sẽ giải phong ấn trên người của tiểu thư, sau đó tiểu thư sẽ đến học viện Phù Thủy! "
"- Được! "
Bảo Bình lạnh lùng trả lời. Xong ông quản gia bắt đầu, ông lẩm bẩm đọc câu thần chú, nó là gì Bảo Bình không nghe rõ. Lúc sau, bỗng nhiên có 1 vòng tròn kì lạ xuất hiện dưới chân Bảo Bình, nó sáng lên theo từng giây, cô cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ từ dưới chân cô phát lên. Đôi mắt của cô bỗng nhiên khó chịu vô cùng, miếng băng che mắt của Bảo Bình từ từ được tháo ra. Đôi mắt Bảo Bình cũng dần sáng lên, cùng lúc đó cơ thể của Bảo Bình trở nên nhẹ hẳn và từ từ bay lên cao....
~~~hết chương 6~~~
Bỗng nhiên trước xe của của Bảo Bình ngồi xuất hiện 1 vòng tròn kì lạ, chiếc xe vẫn lao nhanh vào vòng tròn đó. Chiếc xe bỗng chốc bị bao bọc bởi 1 màu đen tăm tối. Chưa đầy 15 giây sao, phía trước dần xuất hiện ánh sáng và rồi chiếc xe của họ thoát khỏi màu đen kia mà đến với 1 nơi đầy ánh sáng. Cảnh vật xung quanh khác hoàn toàn với suy nghĩ của của Bảo Bình, nó không hề tăm tối, không hề ngột ngạc khó chịu, nơi đây ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, cây cối xanh tươi, muôn hoa đua nở, chim bướm bay khắp nơi, cảnh vật như 1 thế giới thần tiên vậy.
Bảo Bình như bị cuốn bởi cảnh vật xung quanh. Cho đến kia xe của họ dừng trước 1 căn biệt thự, thì Bảo Bình mới thôi thả hồn theo cảnh vật ở nơi đây.
Cô theo người đàn ông trung niên bước vào ngôi biệt thự, nó khá cổ kính và mang gam màu tối, không khí khá lạnh lẽo khiến người khác khi bước vào có chút run người.
Từ khi bước vào, không khí hoàn toàn yên lặng, những người làm trong ngôi biệt thự này khi đi ngang qua gặp mặt cô và người đàn ông trung niên thì nhẹ cuối đầu chào, sau đó nhanh chóng rời đi không nói lời nào. Bảo Bình đi khoảng 10 phút thì cô đã đến trước 1 cánh cửa màu gỗ tối được chạm khắc tinh xảo với những chi tiết nhỏ.
* Cộc cộc cộc*
Người đàn ông trung niên đưa tay gõ cánh cửa, lòng của Bảo Bình bỗng chốc trở nên hồi hộp, từ lúc cô bước vào ngôi biệt thưn này thì đã có 1 cảm giác kì lạ.
"- Vào đi! "
Từ trong phòng phát ra 1 âm thanh của 1 người đàn ông. Người đàn ông cô đi cùng nhẹ nhàng mở cửa ra.
"- Thưa chủ nhân! Cô ấy đã đến! "- Bảo Bình theo sau người đàn ông trung niên bước vào, khi đứng trước 1 chiếc bàn hình dạng có chút đặt biệt thì người đàn ông trung niên đưa 1 tay chéo lên ngực rồi cuối đầu.
Bỗng chiếc ghế lớn sau chiếc bàn xoay lại, người ngồi trên ghế là 1 người đàn ông khác khoảng 50 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, nhưng khi ông ta nhìn thấy Bảo Bình thì bỗng chốc dịu lại.
"- Chào mừng con đến với thế giới của phù thuỷ! "- Ông ta nhẹ lên tiếng.
Bảo Bình khẽ cuối đầu chào người đàn ông đó.
"- Tôi có thể hỏi ông 1 chuyện không? "- Bảo Bình thẳng thắn hỏi.
"- Được! "
"- Tôi rốt cuộc là ai? Tôi ngoài là 1 phù thủy! Tôi còn có thân phận gì khác không? "
"- Ta xin lỗi vì không thể nói cho con biết! Nhưng con có thể tự mình tìm hiểu! Ta chỉ có thể giúp con giải đi phong ấn trên người và để con ở học viện Phù Thủy!"
"- Xin cảm ơn! "- Bảo Bình nghe vậy thì nhẹ cuối đầu lễ phép nói.
"- Ta tự giới thiệu ta là Dane! Ta là ai không quan trọng. Ta sẽ không làm hại đến con! Con khi đến nơi này, con sẽ là con nuôi của ta! Nhưng đây là bí mật, khi thời cơ thích hợp ta sẽ nói ra! Có được không? "- Ông Dane tôn trọng ý của Bảo Bình.
"- Được! Tùy... Ông! "- Bảo Bình vẫn còn không biết nên xưng hô thế nào.
"- Con có thể bắt đầu gọi ta là "ba" lúc nào cũng được! Ta không ép con! "
Bảo Bình không trả lời, cô chỉ gật đầu 1 cái như đã hiểu.
"- Được rồi! Ngươi hãy đưa cô bé đi! Làm theo những gì ta đã dặn! "
"- Dạ! Chủ nhân! "
Nói rồi người đàn ông trung niên đó, quay bước đi.
"- Tôi xin phép! "
Bảo Bình cũng cuối đầu chào rồi xoay gót đi theo người đàn ông trung niên.
Cánh cửa đóng lại, người đàn ông đó tiếp tục dẫn đường. Nhưng lần này ông ta lại nói chuyện cùng cô.
"- Tôi là Tazi! Quản gia của ngôi biệt thự này! Vài tuần trước, chúng tôi nhận được hiện tượng "trái Pháp Thuật", sau khi điều tra thì chúng tôi biết được là do Tiểu thư đã gây ra! Hiện tượng này rất hiếm gặp, nó sảy ra khi người bị phong ấn Pháp thuật sử dụng thần chú để trở thành 1 phù thủy! "
Bảo Bình chú tâm lắng nghe những gì mà ông quản gia nói.
"- Tiểu thư vốn là 1 Phù thủy bị phong ấn Pháp thuật! Nên khi tiểu thư sử dụng câu thần chú mới sảy ra phản tác dụng! "
Khi Bảo Bình và ông quản gia đi đến 1 ngõ cụt cuối ngôi nhà thì dừng lại, Bảo Bình có chút ngạc nhiên thì bỗng nhiên bức tường trước mặt cô chuyển động và mở ra. Bên trong chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mắt không thể thấy rõ mọi thứ ở bên trong.
"- Tiểu thư đi theo tôi! "
Ông quản gia nói với Bảo Bình xong thì ông bước vào trước.
Lối đi được thắp sáng yếu ớt, đường đi nhìn cứ như là vô tận vậy. Nhưng không bao lâu, có ánh sáng chói ở trước mặt. Bảo Bình vô cùng tò mò và hồi hộp tuy ngoài mặt lạnh lùng, cô rất muốn hỏi ông quản gia, nhưng rồi lại không hỏi.
Quản gia và Bảo Bình bước vào 1 căn phòng lớn, có rất nhiều sách, sách được để trên giá trải dài từ trần nhà xuống theo 1 vòng tròn. Bảo Bình nhẹ quan sát.
"- Chúng ta bắt đầu thôi! "
Ông quản gia lên tiếng, Bảo Bình khá ngạc nhiên nhìn ông quản gia.
"- Tôi sẽ giải phong ấn trên người của tiểu thư, sau đó tiểu thư sẽ đến học viện Phù Thủy! "
"- Được! "
Bảo Bình lạnh lùng trả lời. Xong ông quản gia bắt đầu, ông lẩm bẩm đọc câu thần chú, nó là gì Bảo Bình không nghe rõ. Lúc sau, bỗng nhiên có 1 vòng tròn kì lạ xuất hiện dưới chân Bảo Bình, nó sáng lên theo từng giây, cô cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ từ dưới chân cô phát lên. Đôi mắt của cô bỗng nhiên khó chịu vô cùng, miếng băng che mắt của Bảo Bình từ từ được tháo ra. Đôi mắt Bảo Bình cũng dần sáng lên, cùng lúc đó cơ thể của Bảo Bình trở nên nhẹ hẳn và từ từ bay lên cao....
~~~hết chương 6~~~
Tác giả :
baonhi202