[12 Chòm Sao] Lạc Lối
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Học viện Thanh Xuân
Phòng âm nhạc.
Trác Tử Sư đứng dựa vào cửa sổ ngoài vườn, yên lặng lắng nghe tiếng đàn dương cầm trầm bổng từ bên trong truyền ra ngoài. Hôm nay tâm trạng của cô ấy dường như rất vui vẻ, tiếng nhạc êm đềm mà thanh thoát tựa như niềm vui nho nhỏ không kìm nén được, nốt nhạc như sâu con phá kén hóa bướm bay lượn bồng bềnh trong không gian. Giai điệu ngọt ngào từ đôi bàn tay thon thả đang lướt nhanh trên phím đàn len lỏi vào trái tim cậu, phá vỡ từng lớp tường thành kiên cố của trái tim. Trác Tử Sư khép hờ đôi mắt hổ phách hưởng thụ âm nhạc êm đềm, tâm trạng của cô ấy dường như đang cùng cậu chia sẻ. Đột nhiên, tiếng đàn bị ngắt quãng, phím đàn chói tai phát ra, Trác Tử Sư mở mắt, khẽ nhíu mày. Trong phòng truyền ra tiếng nói của cô ấy, gấp gáp mà ngỡ ngàng:
- Học..học trưởng, anh tìm em có chuyện gì à?
Học trưởng? Đàn ông ư? Trác Tử Sư đứng thẳng người, khuôn mặt vô cảm không cảm xúc, trong lòng lại có phần sầu muộn. Tiếng nói trong phòng vẫn vang đến màng nhĩ của cậu, rõ ràng hệt như cô ấy đang đứng trước mặt cậu vậy. Cậu đã từng nghe giọng nói của cô rất nhiều lần, lần đầu tiên gặp gỡ ấy thực sự khó lòng quên được...Trác Tử Sư chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cuộc trò chuyện trong phòng đã kết thúc từ lâu, rèm cửa sổ đột ngột bị kéo ra. Trác Tử Sư nhíu mày quay đầu sang, mặt cậu đối diện với gương mặt cô ấy, Trác Tử Sư cảm tưởng thời gian như bị lắng đọng tại giây phút này, lá ngô đồng bay xào xạc như làm nền cho khung cảnh hiện tại. Cô ấy nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:
- Bạn học Trác! Sao em lại ở đây?
À, phải rồi, cậu luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, cô là giáo viên của cậu. Cậu thích âm nhạc, thích tiếng đàn của cô, chứ không phải...
- Đi ngang qua. - Cậu nghe giọng mình thờ ơ lạnh nhạt, sau đó cô ngượng ngùng cười khan:
- Hóa ra là vậy! Haha, em có muốn vào trong ngồi một chút không? À, đúng rồi, cô mới viết một bản nhạc mới, em có muốn nghe thử không? - Cố Tuyết Bình vui vẻ nhìn cậu, vẻ mặt ngoài ý muốn lại có chút mong chờ. Trác Tử Sư suýt nữa thì buột miệng đồng ý, nhưng lí trí nhanh chóng như lưỡi dao cắt phăng ý nghĩ ấy, cảm xúc trong trái tim bị con dao lí trí nghiền nát thành bã, cậu lạnh lùng:
- Xin lỗi.
- À...em đang bận hả...Vậy...- Cố Tuyết Bình chưa kịp nói hết câu thì Trác Tử Sư đã quay người bước đi. Bóng lưng cô độc hằn lên trong đồng tử Cố Tuyết Bình, cô đăm chiêu nhìn theo cậu rồi khẽ trút hơi thở dài. Đứa trẻ này thật lạnh lùng mà!
Điều chỉnh lại tâm trạng, như nghĩ đến chuyện gì, Cố Tuyết Bình lại cười tủm tỉm vui vẻ, Ôn học trưởng gọi điện cho cô, còn nhờ cô để ý Ôn Chỉ Yết, anh ấy đúng là rất quan tâm em gái. Một người chu đáo lại hoàn hảo như thế... Cố Tuyết Bình không cần chạm vào tim cũng nghe rõ tiếng đập bùm bùm, cô thầm nghĩ khuôn mặt cô lúc này chắc hẳn đỏ rực lắm đây.
Cố Tuyết Bình đứng hóng gió trước cửa sổ lúc lâu, ngoài ý muốn điện thoại lại reo vang, cô mở màn hình, nhận điện thoại, giọng điệu trách cứ:
- An Nhân Mã! Sao cậu không tuyệt giao với mình luôn đi hả? Không một lời liền chạy biến về thủ đô? Cái gì, mình không thèm nghe cậu nói...Sao cơ? Xem mắt???
***
Hoắc Kỷ Xử ngồi trong xe nhìn ra ngoài, đôi mắt như hai máy khoan muốn đục khoét kính cửa sổ, oán khí của anh mạnh mẽ đến nỗi khiến Trịnh Song Tử đang hào hứng khoác vai xưng huynh gọi đệ với Hoắc Kỷ Bảo phải run lạnh. Cậu buông Hoắc Kỷ Bảo ra, xoa xoa hai cánh tay nổi da gà:
- Kỳ quái! Bảo Bảo đại tỷ, chị có nhận ra đột nhiên không khí có chút lạnh hay không?
- Nóng chết đi được, thời tiết này còn kêu lạnh. - Hoắc Kỷ Bảo ngậm kẹo mút trong miệng, lầu bầu phản bác.
- Bảo Bảo đại tỷ, chuyện lúc sáng chị đã tha thứ...
- Đương nhiên, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy, chẳng qua lần sau gây sự với ai tốt nhất cậu nên nhìn cho rõ thân phận của họ đã - Hoắc Kỷ Bảo nhướn mày, trong câu nói hàm chứa lời cảnh cáo.
- Bảo Bảo đại tỷ nói chí phải, haha...Hoắc, Hoắc đại ca....ca..aa.... - Lời cuối của Trịnh Song Tử mắc kẹt trong cổ họng, ngáng giữa thanh quản, không thể phát ra nổi, cậu đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt.
- Hóa ra là Trịnh thiếu, lâu rồi không gặp. - Hoắc Kỷ Xử khách sáo nói cho có lệ sau đó khuôn mặt ôn hòa dịu dàng nhìn sang Hoắc Kỷ Bảo - Bảo bối, nóng lắm đúng không, mau lên xe ngồi cho mát đi!
Hoắc Kỷ Bảo liếc anh, lắc lư ngồi vào trong xe. Xe ô tô đã đi xa, nhưng ánh mắt trước khi ngồi lên xe của Hoắc Kỷ Xử khiến Trịnh Song Tử tan nát cõi lòng, Bảo Bảo đại tỷ tha thứ thì được cái chết mẹ gì chứ! Cậu bị tên cuồng em gái kia ghim chết rồi!
Trịnh Song Tử quay cuồng trong nỗi đau không ai thấu hiểu, bất chợt từ xa thấy bóng dáng nữ sinh mới đang từ cổng trường bước ra, cậu ngẩn người nhìn cô. Ma xui quỷ khiến thế quái nào, Trịnh đại thiếu gia kiêu căng ngạo mạn lại y hệt tên biến thái bám theo con gái nhà người ta, cậu thấy cô không có người nhà đến đón, cô đang đi bộ về!? Lạc Vân Giải nhìn trái ngó phải, bộ dáng thậm thụt làm Trịnh Song Tử càng thêm tò mò. Lúc thầy hiệu trưởng giới thiệu cũng không hề nói thân phận của cô, lẽ nào cô gái này là học viên nhà nghèo vì không muốn bạn học phát hiện nên tự ti bộ dáng nhút nhát che giấu? Nhưng chẳng phải cô mới từ nước ngoài trở về sao? Càng nghĩ càng tò mò, Trịnh Song Tử lại tiếp tục bám theo cô. Lạc Vân Giải đi qua mấy con đường liền, sau đó rẽ vào một ngõ nhỏ tối tăm.
Ngõ được tạo nên từ hai cạnh của hai căn nhà kéo dài, trước ngõ còn có mấy túi rác bốc mùi làm Trịnh thiếu gia phải kinh sợ tái mặt. Cậu đứng ngoài ngõ ghé vào trong nhìn, Lạc Vân Giải nhìn xung quanh một lượt, sau đó lấy một thùng các tông trong góc khuất ra, Trịnh Song Tử thấy cô mở thùng, sau đó ôm một con mèo nhỏ xíu lem nhem ra. Con mèo trắng bất động, cô loay hoay lúng túng nâng niu nó trong tay, vẻ mặt rối rắm. Trịnh Song Tử mải mê quan sát cô và con mèo nhỏ, Lạc Vân Giải lại chỉ lo lắng nhìn chú mèo. Sự việc chỉ xảy ra trong đúng một phút, đám lưu manh từ phía sau ngõ đi ra, nhìn cô gái nhỏ nhắn nõn nà trước mặt, chúng nhếch môi cười đê tiện.
- Này, em gái nhỏ, sao lại một mình thế này?
- À, con mèo nhỏ này là của em à? Sáng sớm nay, anh thấy hình như có cái gì chui ra từ cái thùng này, tưởng là gì hóa ra là chú mèo nhỏ. Aiya, anh lại lỡ chân đạp nó mấy cái rồi.
- Thứ súc sinh này làm đại ca bọn anh tưởng thứ gì bẩn thỉu không tốt đẹp, lỡ chân đạp mấy cái chắc là bị thương rồi? Em gái đi cùng bọn anh đi, bọn anh đưa em đi bệnh viện thú y?
Lạc Vân Giải kinh hãi nhìn họ, mặt cắt không còn hột máu, sợ đến nỗi một câu cũng không phát ra nổi, cơ thể cô như bị điểm huyệt cứng đờ tại chỗ. Đám lưu manh thấy cô không nói gì thì cười bỉ ổi tiến lên, ngay khi bàn tay của tên đại ca sắp chạm vào mặt của Lạc Vân Giải thì hắn gào lên đau đớn. Cánh tay của hắn quặt một đường kinh dị, hắn đau đớn ôm tay, lũ đàn em nhìn nam sinh mới xuất hiện làm thương đại ca của chúng thì...quay đầu bỏ chạy, bỏ lại tên đại ca ngẩn ngơ nằm trên đất, Trịnh Song Tử giỡ chân đạp mạnh vào người tên đại ca, hắn lồm cồm bò dậy, mếu máo:
- Đau quá, em sai rồi, anh trai tha thứ cho em được không ạ? Huhuu...Em cũng chỉ vì bát cơm đồng tiền....- Hắn chưa nói hết câu thì Trịnh Song Tử vung tay đấm thẳng mặt hắn.
- Đừng đánh!- Giọng nói lí nhí yếu ớt sau lưng vang lên, Trịnh Song Tử dừng tay, cậu cảm thấy bản thân hiện tại thật là ngầu, bèn tiêu sái quay người lại, đang định tỏ vẻ đẹp trai hỏi han cô, thì Lạc Vân Giải đã quay tót người bỏ chạy. Trịnh Song Tử thẫn thờ, sau đó nhanh chóng chạy theo, tâm trạng vô cùng tức giận, cậu vừa cứu cô, cô không một lời cảm ơn đã chạy!?
- Lạc Vân Giải! Cậu đứng lại cho tôi! - Trịnh Song Tử gào lên, thấy cô ôm chú mèo định băng qua đường, cậu hoảng hốt tăng tốc, nhanh tay kéo cô lại thật mạnh đến nỗi cô lao thẳng vào trong lòng cậu. Đằng sau Lạc Vân Giải, xe ô tô chạy vèo qua, khiến cẳng chân cô run lên. Trịnh Song Tử tái mặt nắm hai vai cô, gào lên quát:
- Lạc Vân Giải! Cậu bị điên có đúng không? Tôi cứu cậu khỏi đám lưu manh, cậu không một lời cảm ơn lại còn chạy? Cậu muốn chết có đúng không?
- Cậu...buông...
- Buông cái đầu cậu! Cậu không biết cảm ơn xin lỗi hả? Nếu ngày hôm nay không có tôi, cậu đã bị lũ lưu manh kia xơi tái rồi!
- Không...buông tôi.. - Lạc Vân Giải vùng vẫy hết mức.
- Cậu còn không nói cảm ơn tôi? Sao cậu... - Trịnh Song Tử vẫn không thèm nghe cô nói, mồm cứ gào thẳng vào mặt cô. Lạc Vân Giải đã bắt đầu khóc, cô ôm con mèo nhỏ vào lòng. Thấy cô khóc, Trịnh Song Tử giật mình dừng lại, cậu buông cô ra, vò loạn tóc, vẻ mặt khó chịu bực bội. - Mẹ nó! Tại sao động tý cậu lại khóc thế hả? Tôi..
- Mèo...
- Hả?- Trịnh Song Tử khó hiểu nhìn cô, sau đó cậu mới phát hiện ra chú mèo nhỏ thoi thóp trong lòng cô, cậu nhăn mày, nhìn con mèo- Nó chết rồi à?
- Bệnh viện...
- Đưa con mèo này đến bệnh viện thú y đúng không, để tôi gọi taxi. - Tuy nhiên xung quanh đây vắng vẻ, làm gì có chiếc taxi nào. - Không thể đến bệnh viện thú y rồi, đợi tôi một lát.
Lạc Vân Giải nhìn cậu chạy đến nhà hàng đối diện, cậu nói gì đó với chủ quán, sau đó quay trở lại chỗ cô
- Thật may quá! Chủ nhà hàng nói gần đây có văn phòng chữa bệnh cho vật nuôi. Nhanh lên, tôi dẫn cậu tới đó.
***
Quán bar
- Tiểu Ngư Ngư? Ai cho phép cậu tới nơi này? - Kim Thời Ngưu ngồi lọt thỏm trong ghế sô pha của quán bar, trái ôm phải ấp, bộ dáng phong lưu, nhíu mày nhìn Vưu Đồng Ngư đứng trước mặt mình
- Cậu là bố tôi chắc? Cậu có thể đến đây ôm mấy em chân dài, tôi cũng có thể tới đây tìm mấy anh sáu múi, dù sao cũng không phải nhà cậu mở. - Vưu Đồng Ngư khoác tay một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt thanh tú, nhìn thế nào cũng có chút giống...trai bao.
- Nói lí lẽ chút, bố mẹ cậu có biết cậu vào đây không? Tôi là con trai đương nhiên...- Không để lỗ tai mình bị hành hạ bởi Kim Thời Ngưu, Vưu Đồng Ngư ngọt ngào cười với người đàn ông kia, giọng nũng nịu:
- Anh à, mình đi thôi. Đừng nghe cậu ta lảm nhảm.- Người đàn ông mỉm cười cưng chiều xoa đầu cô. Kim Thời Ngưu chưa nghe giọng nói nũng nịu của cô bao giờ, suýt chút nữa người cậu đã nhũn ra rồi, người đàn ông kia xoa đầu cô sau đó hai người bước lên tầng hai. Kim Thời Ngưu nhìn theo, tâm trạng vô cùng khó chịu, nhiều người đẹp bao quanh nhưng cậu cứ thấy thế quái nào ý!
Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lại liếc mắt lên tầng hai, cậu biết họ đã lớn, bố mẹ cũng thả tự do rồi, họ muốn làm gì cũng được nhưng mà trong tâm trí cậu, Vưu Đồng Ngư chẳng khác nào đứa trẻ cần bảo bọc, suy nghĩ rồi loạn, tâm như tơ vò, Kim Thời Ngưu khó hiểu chính bản thân mình..
Lần nữa liếc lên tầng cậu nhìn thấy họ ngồi ở ban công, cách một lớp kính nhưng cậu vẫn nhìn rõ cánh tay người đàn ông kia đặt trên eo của cô. Sau đó, Kim Thời Ngưu trợn trừng mắt, làm gì còn bộ dáng cợt nhả hàng ngày, cậu đứng bật dậy khỏi đám con gái đang bu quanh, chạy lên tầng hai.
Vưu Đồng Ngư, Vưu Đồng Ngư! Gan cậu to bằng trời rồi! Cậu thế mà dám dạng chân ngồi trên đùi người đàn ông kia!!!
Trên tầng hai, người đàn ông ôm eo nhỏ của Vưu Đồng Ngư, giọng nói nước:
- Tình yêu à, người em thích đang chạy như điên lên đây kìa, anh sợ quá đi! Lát nữa nhỡ cậu ta đánh hỏng khuôn mặt này là anh không làm ăn được nữa đâu á.
- Anh bớt nói đi, mau giả bộ hôn tôi đi.- Vưu Đồng Ngư bực bội, cô vòng tay ôm cổ người đàn ông, hơi cúi đầu, người đàn ông kia cũng theo kế hoạch mà kéo eo của cô sát gần mình, lựa chọn góc nghiêng giả vờ hôn cô.
- Vưu Đồng Ngư! - Kim Thời Ngưu chạy lên, xen vào giữa, làm một pha vô cùng thần thánh. Cậu một tay ôm lấy eo của cô lôi ra khỏi người tên đàn ông kia, xách cô như xách như con gà, một tay giơ lên định đấm người đàn ông kia. May thay, Vưu Đồng Ngư giữ đúng lời hứa, giữ lại khuôn mặt cho anh ta, cô nhanh tay ôm lấy cánh tay sắp hạ xuống của câu, giả bộ gào lên:
- Kim Thời Ngưu, cậu làm cái quái gì thế hả?
Nhưng cậu không trả lời cô, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn người đàn ông kia, sau đó ôm Vưu Đồng Ngư ra sau lối VIP, cậu vứt cô vào trong xe, sau đó đè lên người cô, giọng nói nguy hiểm:
- Tiểu Ngư Ngư, cậu muốn lắm đúng không?
- Muốn...muốn cái gì?
- Không cần trai bao đâu, tôi sẵn đây rồi, sao cậu không sử dụng? Bao nhiêu cô gái muốn tôi còn không được đấy, cậu phải biết tận dụng thời cơ...
Chát!
Kim Thời Ngưu ngẩn người, gò má nóng rát, mắt cậu cụp xuống. Cô đẩy người cậu ra, không nói lời nào, chạy thẳng ra cổng. Cậu đưa tay lên che mắt, chỉ thấy khóe môi hờ hững nhếch lên, phun ra một câu:
- Chuyện quái gì thế này?
Sợ đánh mất nên vội vã muốn đánh dấu chủ quyền, đó là sự bồng bột của tuổi trẻ.
***
Hoắc gia.
Hoắc Kỷ Xử đi theo sau Hoắc Kỷ Bảo, bộ dáng vui vẻ như chó con ngoe nguẩy đuôi, cô bực bội quay lại nhìn anh:
- Hoắc Kỷ Xử, anh không thể đứng đắn chút sao, gần 30 tuổi rồi mà bộ dáng không nghiêm túc phong độ chút nào.
- Ứ...ứ...anh có chỗ nào không nghiêm túc, ở công ty anh đứng trên vạn người, lập được rất nhiều thành tích tốt đẹp trên thương trường đấy. - Hoắc Kỷ Xử khoe khoang, dào dạt đắc ý nhìn cô, anh hếch mũi nhìn cô như nói " Mau khen anh, mau khen anh"
- Hừ, vậy thì có gì tốt chứ, còn không phải là đến vợ còn chưa có sao? - Hoắc Kỷ Bảo bĩu môi khinh bỉ, miệt thị nhìn anh. Hoắc Kỷ Xử dẩu môi, chu chu cái mỏ:
- Người ta không phải đợi em yên ổn rồi mới yên tâm sao?
- Ha! Đợi đến khi tôi lấy chồng thì anh đã gần bốn mươi tuổi rồi ông anh ạ. Không biết lúc đó tinh trùng của anh đã khô héo đến mức nào rồi nữa. Đáng thương cho vợ tương lai của anh biết bao!
- Á...á..á Bảo bối, sao em có thể nói lời thô tục với người ta như vậy? Em phải để ý hình tượng...
- Anh nhìn lại hình tượng của anh đi đã, đồ trai già.
- Ứ...ứ...anh vẫn trẻ...
Quản gia và người hầu trong nhà: Đừng hỏi cảm giác của chúng tôi. Ngày nào cũng vậy, chúng tôi đã quá quen rồi.
Ban đêm, bầu trời phủ kín sao.
Hoắc Kỷ Bảo yên ổn nằm trên giường, nhip thở đều đặn, mắt nhắm nghiền say giấc. Người đàn ông nhẹ nhàng bước đến bên cô, anh đứng ở cạnh giường chăm chú quan sát đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt cô. Sao đêm nay đặc biệt nhiều, sáng đến mức soi rõ gương mặt của hai người trong phòng, là anh em nhưng khuôn mặt đến một điểm cũng không giống nhau. Người đàn ông say mê ngắm nhìn cô, sau đó anh quỳ xuống tấm thảm dưới đất, mặt ghé vào tấm nệm mềm mại. Hoắc Kỷ Bảo nằm nghiêng, nên mặt hai người lúc này đối diện với nhau.
Anh đưa tay mân mê gương mặt nõn nà của cô, ngón tay thon dài lướt từ hàng lông mày lá liễu đến đôi mắt nhắm nghiền dọc theo cánh mũi thẳng tắp dừng lại ở bờ môi hồng nhuận ngọt ngào, anh nói thầm thì:
- Bảo Bảo, anh phải làm sao mới tốt đây?
Anh vuốt nhẹ gò má phúng phính của cô, sau đó sát mặt lại, anh khép mắt chạm nhẹ môi mình lên cánh môi kia, dù chỉ đơn thuần chạm nhẹ nhưng lại khiến người kia thức dậy, cô đờ đẫn, giọng khàn khàn:
- Hoắc Kỷ Xử, anh...
Hoắc Kỷ Xử giật mình mở mắt, anh như bị sét đánh cứng người tại chỗ, anh loạng choạng lùi về sau, hoảng hốt biện minh:
- Anh...anh...
Hoắc Kỷ Bảo ngồi dậy từ trên giường, cô mở miệng. Thấy cánh môi cô mấp máy, Hoắc Kỷ Xử sợ hãi nghe lời cay đắng, anh quay người chạy khỏi phòng cô.
Trên giường, khóe môi Hoắc Kỷ Bảo mấp máy nhưng không thốt thành tiếng, cô thẩn thơ chạm lên môi mình, vẫn còn hơi ấm xa lạ của anh.
Đêm đầy sao, người không còn an giấc như lúc ban đầu.
***
Bạch Nhất Dương nằm trên giường trong phòng khách của Ôn gia, đầu óc vơ vẩn nghĩ đến cô gái phòng bên cạnh. Cậu biết rõ cô ấy hẳn đang ngủ rất ngon, mơ giấc mơ đẹp, trong giấc mơ hẳn không có cậu mà chỉ có Trác Tử Sư.
Trác Tử Sư thì không ngủ, đêm nay cậu ngẩn người ngồi trong phòng luyện đàn. Phòng luyện đàn nhưng lại có duy nhất một cây đàn dương cầm giữa phòng, còn lại thì đầy tranh vẽ, trên tường, trên bàn, thậm chí trên đất la liệt tranh vẽ, cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào khiến một bức tranh trên bàn bay xuống. Ánh sao bên ngoài chiếu rọi lên khuôn mặt của cô gái trên bức tranh, lá ngô đồng bay loạn, rèm cửa sổ phấp phới, cô gái mỉm cười thanh thoát đứng bên cửa sổ.
Cô gái trong bức tranh hiện tại cũng không ngủ, cô đang trên chuyến bay gấp gáp chạy đến thủ đô, đến vì cô bạn thân của mình nhưng lại không hề biết nỗi đau tột cùng đang trực chờ cô ở phía trước.
Cố Tuyết Bình tắt điện thoại, thắt dây an toàn máy bay. Máy bay vút lên trời cao, lưu lại vệt khói mờ nhạt trong nền đêm đen, tựa như hồi âm cuối cùng của định mệnh trói buộc họ vào mớ tình cảm hỗn độn không hồi kết.
Học viện Thanh Xuân
Phòng âm nhạc.
Trác Tử Sư đứng dựa vào cửa sổ ngoài vườn, yên lặng lắng nghe tiếng đàn dương cầm trầm bổng từ bên trong truyền ra ngoài. Hôm nay tâm trạng của cô ấy dường như rất vui vẻ, tiếng nhạc êm đềm mà thanh thoát tựa như niềm vui nho nhỏ không kìm nén được, nốt nhạc như sâu con phá kén hóa bướm bay lượn bồng bềnh trong không gian. Giai điệu ngọt ngào từ đôi bàn tay thon thả đang lướt nhanh trên phím đàn len lỏi vào trái tim cậu, phá vỡ từng lớp tường thành kiên cố của trái tim. Trác Tử Sư khép hờ đôi mắt hổ phách hưởng thụ âm nhạc êm đềm, tâm trạng của cô ấy dường như đang cùng cậu chia sẻ. Đột nhiên, tiếng đàn bị ngắt quãng, phím đàn chói tai phát ra, Trác Tử Sư mở mắt, khẽ nhíu mày. Trong phòng truyền ra tiếng nói của cô ấy, gấp gáp mà ngỡ ngàng:
- Học..học trưởng, anh tìm em có chuyện gì à?
Học trưởng? Đàn ông ư? Trác Tử Sư đứng thẳng người, khuôn mặt vô cảm không cảm xúc, trong lòng lại có phần sầu muộn. Tiếng nói trong phòng vẫn vang đến màng nhĩ của cậu, rõ ràng hệt như cô ấy đang đứng trước mặt cậu vậy. Cậu đã từng nghe giọng nói của cô rất nhiều lần, lần đầu tiên gặp gỡ ấy thực sự khó lòng quên được...Trác Tử Sư chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cuộc trò chuyện trong phòng đã kết thúc từ lâu, rèm cửa sổ đột ngột bị kéo ra. Trác Tử Sư nhíu mày quay đầu sang, mặt cậu đối diện với gương mặt cô ấy, Trác Tử Sư cảm tưởng thời gian như bị lắng đọng tại giây phút này, lá ngô đồng bay xào xạc như làm nền cho khung cảnh hiện tại. Cô ấy nhìn cậu, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên:
- Bạn học Trác! Sao em lại ở đây?
À, phải rồi, cậu luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, cô là giáo viên của cậu. Cậu thích âm nhạc, thích tiếng đàn của cô, chứ không phải...
- Đi ngang qua. - Cậu nghe giọng mình thờ ơ lạnh nhạt, sau đó cô ngượng ngùng cười khan:
- Hóa ra là vậy! Haha, em có muốn vào trong ngồi một chút không? À, đúng rồi, cô mới viết một bản nhạc mới, em có muốn nghe thử không? - Cố Tuyết Bình vui vẻ nhìn cậu, vẻ mặt ngoài ý muốn lại có chút mong chờ. Trác Tử Sư suýt nữa thì buột miệng đồng ý, nhưng lí trí nhanh chóng như lưỡi dao cắt phăng ý nghĩ ấy, cảm xúc trong trái tim bị con dao lí trí nghiền nát thành bã, cậu lạnh lùng:
- Xin lỗi.
- À...em đang bận hả...Vậy...- Cố Tuyết Bình chưa kịp nói hết câu thì Trác Tử Sư đã quay người bước đi. Bóng lưng cô độc hằn lên trong đồng tử Cố Tuyết Bình, cô đăm chiêu nhìn theo cậu rồi khẽ trút hơi thở dài. Đứa trẻ này thật lạnh lùng mà!
Điều chỉnh lại tâm trạng, như nghĩ đến chuyện gì, Cố Tuyết Bình lại cười tủm tỉm vui vẻ, Ôn học trưởng gọi điện cho cô, còn nhờ cô để ý Ôn Chỉ Yết, anh ấy đúng là rất quan tâm em gái. Một người chu đáo lại hoàn hảo như thế... Cố Tuyết Bình không cần chạm vào tim cũng nghe rõ tiếng đập bùm bùm, cô thầm nghĩ khuôn mặt cô lúc này chắc hẳn đỏ rực lắm đây.
Cố Tuyết Bình đứng hóng gió trước cửa sổ lúc lâu, ngoài ý muốn điện thoại lại reo vang, cô mở màn hình, nhận điện thoại, giọng điệu trách cứ:
- An Nhân Mã! Sao cậu không tuyệt giao với mình luôn đi hả? Không một lời liền chạy biến về thủ đô? Cái gì, mình không thèm nghe cậu nói...Sao cơ? Xem mắt???
***
Hoắc Kỷ Xử ngồi trong xe nhìn ra ngoài, đôi mắt như hai máy khoan muốn đục khoét kính cửa sổ, oán khí của anh mạnh mẽ đến nỗi khiến Trịnh Song Tử đang hào hứng khoác vai xưng huynh gọi đệ với Hoắc Kỷ Bảo phải run lạnh. Cậu buông Hoắc Kỷ Bảo ra, xoa xoa hai cánh tay nổi da gà:
- Kỳ quái! Bảo Bảo đại tỷ, chị có nhận ra đột nhiên không khí có chút lạnh hay không?
- Nóng chết đi được, thời tiết này còn kêu lạnh. - Hoắc Kỷ Bảo ngậm kẹo mút trong miệng, lầu bầu phản bác.
- Bảo Bảo đại tỷ, chuyện lúc sáng chị đã tha thứ...
- Đương nhiên, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy, chẳng qua lần sau gây sự với ai tốt nhất cậu nên nhìn cho rõ thân phận của họ đã - Hoắc Kỷ Bảo nhướn mày, trong câu nói hàm chứa lời cảnh cáo.
- Bảo Bảo đại tỷ nói chí phải, haha...Hoắc, Hoắc đại ca....ca..aa.... - Lời cuối của Trịnh Song Tử mắc kẹt trong cổ họng, ngáng giữa thanh quản, không thể phát ra nổi, cậu đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt.
- Hóa ra là Trịnh thiếu, lâu rồi không gặp. - Hoắc Kỷ Xử khách sáo nói cho có lệ sau đó khuôn mặt ôn hòa dịu dàng nhìn sang Hoắc Kỷ Bảo - Bảo bối, nóng lắm đúng không, mau lên xe ngồi cho mát đi!
Hoắc Kỷ Bảo liếc anh, lắc lư ngồi vào trong xe. Xe ô tô đã đi xa, nhưng ánh mắt trước khi ngồi lên xe của Hoắc Kỷ Xử khiến Trịnh Song Tử tan nát cõi lòng, Bảo Bảo đại tỷ tha thứ thì được cái chết mẹ gì chứ! Cậu bị tên cuồng em gái kia ghim chết rồi!
Trịnh Song Tử quay cuồng trong nỗi đau không ai thấu hiểu, bất chợt từ xa thấy bóng dáng nữ sinh mới đang từ cổng trường bước ra, cậu ngẩn người nhìn cô. Ma xui quỷ khiến thế quái nào, Trịnh đại thiếu gia kiêu căng ngạo mạn lại y hệt tên biến thái bám theo con gái nhà người ta, cậu thấy cô không có người nhà đến đón, cô đang đi bộ về!? Lạc Vân Giải nhìn trái ngó phải, bộ dáng thậm thụt làm Trịnh Song Tử càng thêm tò mò. Lúc thầy hiệu trưởng giới thiệu cũng không hề nói thân phận của cô, lẽ nào cô gái này là học viên nhà nghèo vì không muốn bạn học phát hiện nên tự ti bộ dáng nhút nhát che giấu? Nhưng chẳng phải cô mới từ nước ngoài trở về sao? Càng nghĩ càng tò mò, Trịnh Song Tử lại tiếp tục bám theo cô. Lạc Vân Giải đi qua mấy con đường liền, sau đó rẽ vào một ngõ nhỏ tối tăm.
Ngõ được tạo nên từ hai cạnh của hai căn nhà kéo dài, trước ngõ còn có mấy túi rác bốc mùi làm Trịnh thiếu gia phải kinh sợ tái mặt. Cậu đứng ngoài ngõ ghé vào trong nhìn, Lạc Vân Giải nhìn xung quanh một lượt, sau đó lấy một thùng các tông trong góc khuất ra, Trịnh Song Tử thấy cô mở thùng, sau đó ôm một con mèo nhỏ xíu lem nhem ra. Con mèo trắng bất động, cô loay hoay lúng túng nâng niu nó trong tay, vẻ mặt rối rắm. Trịnh Song Tử mải mê quan sát cô và con mèo nhỏ, Lạc Vân Giải lại chỉ lo lắng nhìn chú mèo. Sự việc chỉ xảy ra trong đúng một phút, đám lưu manh từ phía sau ngõ đi ra, nhìn cô gái nhỏ nhắn nõn nà trước mặt, chúng nhếch môi cười đê tiện.
- Này, em gái nhỏ, sao lại một mình thế này?
- À, con mèo nhỏ này là của em à? Sáng sớm nay, anh thấy hình như có cái gì chui ra từ cái thùng này, tưởng là gì hóa ra là chú mèo nhỏ. Aiya, anh lại lỡ chân đạp nó mấy cái rồi.
- Thứ súc sinh này làm đại ca bọn anh tưởng thứ gì bẩn thỉu không tốt đẹp, lỡ chân đạp mấy cái chắc là bị thương rồi? Em gái đi cùng bọn anh đi, bọn anh đưa em đi bệnh viện thú y?
Lạc Vân Giải kinh hãi nhìn họ, mặt cắt không còn hột máu, sợ đến nỗi một câu cũng không phát ra nổi, cơ thể cô như bị điểm huyệt cứng đờ tại chỗ. Đám lưu manh thấy cô không nói gì thì cười bỉ ổi tiến lên, ngay khi bàn tay của tên đại ca sắp chạm vào mặt của Lạc Vân Giải thì hắn gào lên đau đớn. Cánh tay của hắn quặt một đường kinh dị, hắn đau đớn ôm tay, lũ đàn em nhìn nam sinh mới xuất hiện làm thương đại ca của chúng thì...quay đầu bỏ chạy, bỏ lại tên đại ca ngẩn ngơ nằm trên đất, Trịnh Song Tử giỡ chân đạp mạnh vào người tên đại ca, hắn lồm cồm bò dậy, mếu máo:
- Đau quá, em sai rồi, anh trai tha thứ cho em được không ạ? Huhuu...Em cũng chỉ vì bát cơm đồng tiền....- Hắn chưa nói hết câu thì Trịnh Song Tử vung tay đấm thẳng mặt hắn.
- Đừng đánh!- Giọng nói lí nhí yếu ớt sau lưng vang lên, Trịnh Song Tử dừng tay, cậu cảm thấy bản thân hiện tại thật là ngầu, bèn tiêu sái quay người lại, đang định tỏ vẻ đẹp trai hỏi han cô, thì Lạc Vân Giải đã quay tót người bỏ chạy. Trịnh Song Tử thẫn thờ, sau đó nhanh chóng chạy theo, tâm trạng vô cùng tức giận, cậu vừa cứu cô, cô không một lời cảm ơn đã chạy!?
- Lạc Vân Giải! Cậu đứng lại cho tôi! - Trịnh Song Tử gào lên, thấy cô ôm chú mèo định băng qua đường, cậu hoảng hốt tăng tốc, nhanh tay kéo cô lại thật mạnh đến nỗi cô lao thẳng vào trong lòng cậu. Đằng sau Lạc Vân Giải, xe ô tô chạy vèo qua, khiến cẳng chân cô run lên. Trịnh Song Tử tái mặt nắm hai vai cô, gào lên quát:
- Lạc Vân Giải! Cậu bị điên có đúng không? Tôi cứu cậu khỏi đám lưu manh, cậu không một lời cảm ơn lại còn chạy? Cậu muốn chết có đúng không?
- Cậu...buông...
- Buông cái đầu cậu! Cậu không biết cảm ơn xin lỗi hả? Nếu ngày hôm nay không có tôi, cậu đã bị lũ lưu manh kia xơi tái rồi!
- Không...buông tôi.. - Lạc Vân Giải vùng vẫy hết mức.
- Cậu còn không nói cảm ơn tôi? Sao cậu... - Trịnh Song Tử vẫn không thèm nghe cô nói, mồm cứ gào thẳng vào mặt cô. Lạc Vân Giải đã bắt đầu khóc, cô ôm con mèo nhỏ vào lòng. Thấy cô khóc, Trịnh Song Tử giật mình dừng lại, cậu buông cô ra, vò loạn tóc, vẻ mặt khó chịu bực bội. - Mẹ nó! Tại sao động tý cậu lại khóc thế hả? Tôi..
- Mèo...
- Hả?- Trịnh Song Tử khó hiểu nhìn cô, sau đó cậu mới phát hiện ra chú mèo nhỏ thoi thóp trong lòng cô, cậu nhăn mày, nhìn con mèo- Nó chết rồi à?
- Bệnh viện...
- Đưa con mèo này đến bệnh viện thú y đúng không, để tôi gọi taxi. - Tuy nhiên xung quanh đây vắng vẻ, làm gì có chiếc taxi nào. - Không thể đến bệnh viện thú y rồi, đợi tôi một lát.
Lạc Vân Giải nhìn cậu chạy đến nhà hàng đối diện, cậu nói gì đó với chủ quán, sau đó quay trở lại chỗ cô
- Thật may quá! Chủ nhà hàng nói gần đây có văn phòng chữa bệnh cho vật nuôi. Nhanh lên, tôi dẫn cậu tới đó.
***
Quán bar
- Tiểu Ngư Ngư? Ai cho phép cậu tới nơi này? - Kim Thời Ngưu ngồi lọt thỏm trong ghế sô pha của quán bar, trái ôm phải ấp, bộ dáng phong lưu, nhíu mày nhìn Vưu Đồng Ngư đứng trước mặt mình
- Cậu là bố tôi chắc? Cậu có thể đến đây ôm mấy em chân dài, tôi cũng có thể tới đây tìm mấy anh sáu múi, dù sao cũng không phải nhà cậu mở. - Vưu Đồng Ngư khoác tay một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt thanh tú, nhìn thế nào cũng có chút giống...trai bao.
- Nói lí lẽ chút, bố mẹ cậu có biết cậu vào đây không? Tôi là con trai đương nhiên...- Không để lỗ tai mình bị hành hạ bởi Kim Thời Ngưu, Vưu Đồng Ngư ngọt ngào cười với người đàn ông kia, giọng nũng nịu:
- Anh à, mình đi thôi. Đừng nghe cậu ta lảm nhảm.- Người đàn ông mỉm cười cưng chiều xoa đầu cô. Kim Thời Ngưu chưa nghe giọng nói nũng nịu của cô bao giờ, suýt chút nữa người cậu đã nhũn ra rồi, người đàn ông kia xoa đầu cô sau đó hai người bước lên tầng hai. Kim Thời Ngưu nhìn theo, tâm trạng vô cùng khó chịu, nhiều người đẹp bao quanh nhưng cậu cứ thấy thế quái nào ý!
Thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lại liếc mắt lên tầng hai, cậu biết họ đã lớn, bố mẹ cũng thả tự do rồi, họ muốn làm gì cũng được nhưng mà trong tâm trí cậu, Vưu Đồng Ngư chẳng khác nào đứa trẻ cần bảo bọc, suy nghĩ rồi loạn, tâm như tơ vò, Kim Thời Ngưu khó hiểu chính bản thân mình..
Lần nữa liếc lên tầng cậu nhìn thấy họ ngồi ở ban công, cách một lớp kính nhưng cậu vẫn nhìn rõ cánh tay người đàn ông kia đặt trên eo của cô. Sau đó, Kim Thời Ngưu trợn trừng mắt, làm gì còn bộ dáng cợt nhả hàng ngày, cậu đứng bật dậy khỏi đám con gái đang bu quanh, chạy lên tầng hai.
Vưu Đồng Ngư, Vưu Đồng Ngư! Gan cậu to bằng trời rồi! Cậu thế mà dám dạng chân ngồi trên đùi người đàn ông kia!!!
Trên tầng hai, người đàn ông ôm eo nhỏ của Vưu Đồng Ngư, giọng nói nước:
- Tình yêu à, người em thích đang chạy như điên lên đây kìa, anh sợ quá đi! Lát nữa nhỡ cậu ta đánh hỏng khuôn mặt này là anh không làm ăn được nữa đâu á.
- Anh bớt nói đi, mau giả bộ hôn tôi đi.- Vưu Đồng Ngư bực bội, cô vòng tay ôm cổ người đàn ông, hơi cúi đầu, người đàn ông kia cũng theo kế hoạch mà kéo eo của cô sát gần mình, lựa chọn góc nghiêng giả vờ hôn cô.
- Vưu Đồng Ngư! - Kim Thời Ngưu chạy lên, xen vào giữa, làm một pha vô cùng thần thánh. Cậu một tay ôm lấy eo của cô lôi ra khỏi người tên đàn ông kia, xách cô như xách như con gà, một tay giơ lên định đấm người đàn ông kia. May thay, Vưu Đồng Ngư giữ đúng lời hứa, giữ lại khuôn mặt cho anh ta, cô nhanh tay ôm lấy cánh tay sắp hạ xuống của câu, giả bộ gào lên:
- Kim Thời Ngưu, cậu làm cái quái gì thế hả?
Nhưng cậu không trả lời cô, ánh mắt sắc lẹm liếc nhìn người đàn ông kia, sau đó ôm Vưu Đồng Ngư ra sau lối VIP, cậu vứt cô vào trong xe, sau đó đè lên người cô, giọng nói nguy hiểm:
- Tiểu Ngư Ngư, cậu muốn lắm đúng không?
- Muốn...muốn cái gì?
- Không cần trai bao đâu, tôi sẵn đây rồi, sao cậu không sử dụng? Bao nhiêu cô gái muốn tôi còn không được đấy, cậu phải biết tận dụng thời cơ...
Chát!
Kim Thời Ngưu ngẩn người, gò má nóng rát, mắt cậu cụp xuống. Cô đẩy người cậu ra, không nói lời nào, chạy thẳng ra cổng. Cậu đưa tay lên che mắt, chỉ thấy khóe môi hờ hững nhếch lên, phun ra một câu:
- Chuyện quái gì thế này?
Sợ đánh mất nên vội vã muốn đánh dấu chủ quyền, đó là sự bồng bột của tuổi trẻ.
***
Hoắc gia.
Hoắc Kỷ Xử đi theo sau Hoắc Kỷ Bảo, bộ dáng vui vẻ như chó con ngoe nguẩy đuôi, cô bực bội quay lại nhìn anh:
- Hoắc Kỷ Xử, anh không thể đứng đắn chút sao, gần 30 tuổi rồi mà bộ dáng không nghiêm túc phong độ chút nào.
- Ứ...ứ...anh có chỗ nào không nghiêm túc, ở công ty anh đứng trên vạn người, lập được rất nhiều thành tích tốt đẹp trên thương trường đấy. - Hoắc Kỷ Xử khoe khoang, dào dạt đắc ý nhìn cô, anh hếch mũi nhìn cô như nói " Mau khen anh, mau khen anh"
- Hừ, vậy thì có gì tốt chứ, còn không phải là đến vợ còn chưa có sao? - Hoắc Kỷ Bảo bĩu môi khinh bỉ, miệt thị nhìn anh. Hoắc Kỷ Xử dẩu môi, chu chu cái mỏ:
- Người ta không phải đợi em yên ổn rồi mới yên tâm sao?
- Ha! Đợi đến khi tôi lấy chồng thì anh đã gần bốn mươi tuổi rồi ông anh ạ. Không biết lúc đó tinh trùng của anh đã khô héo đến mức nào rồi nữa. Đáng thương cho vợ tương lai của anh biết bao!
- Á...á..á Bảo bối, sao em có thể nói lời thô tục với người ta như vậy? Em phải để ý hình tượng...
- Anh nhìn lại hình tượng của anh đi đã, đồ trai già.
- Ứ...ứ...anh vẫn trẻ...
Quản gia và người hầu trong nhà: Đừng hỏi cảm giác của chúng tôi. Ngày nào cũng vậy, chúng tôi đã quá quen rồi.
Ban đêm, bầu trời phủ kín sao.
Hoắc Kỷ Bảo yên ổn nằm trên giường, nhip thở đều đặn, mắt nhắm nghiền say giấc. Người đàn ông nhẹ nhàng bước đến bên cô, anh đứng ở cạnh giường chăm chú quan sát đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt cô. Sao đêm nay đặc biệt nhiều, sáng đến mức soi rõ gương mặt của hai người trong phòng, là anh em nhưng khuôn mặt đến một điểm cũng không giống nhau. Người đàn ông say mê ngắm nhìn cô, sau đó anh quỳ xuống tấm thảm dưới đất, mặt ghé vào tấm nệm mềm mại. Hoắc Kỷ Bảo nằm nghiêng, nên mặt hai người lúc này đối diện với nhau.
Anh đưa tay mân mê gương mặt nõn nà của cô, ngón tay thon dài lướt từ hàng lông mày lá liễu đến đôi mắt nhắm nghiền dọc theo cánh mũi thẳng tắp dừng lại ở bờ môi hồng nhuận ngọt ngào, anh nói thầm thì:
- Bảo Bảo, anh phải làm sao mới tốt đây?
Anh vuốt nhẹ gò má phúng phính của cô, sau đó sát mặt lại, anh khép mắt chạm nhẹ môi mình lên cánh môi kia, dù chỉ đơn thuần chạm nhẹ nhưng lại khiến người kia thức dậy, cô đờ đẫn, giọng khàn khàn:
- Hoắc Kỷ Xử, anh...
Hoắc Kỷ Xử giật mình mở mắt, anh như bị sét đánh cứng người tại chỗ, anh loạng choạng lùi về sau, hoảng hốt biện minh:
- Anh...anh...
Hoắc Kỷ Bảo ngồi dậy từ trên giường, cô mở miệng. Thấy cánh môi cô mấp máy, Hoắc Kỷ Xử sợ hãi nghe lời cay đắng, anh quay người chạy khỏi phòng cô.
Trên giường, khóe môi Hoắc Kỷ Bảo mấp máy nhưng không thốt thành tiếng, cô thẩn thơ chạm lên môi mình, vẫn còn hơi ấm xa lạ của anh.
Đêm đầy sao, người không còn an giấc như lúc ban đầu.
***
Bạch Nhất Dương nằm trên giường trong phòng khách của Ôn gia, đầu óc vơ vẩn nghĩ đến cô gái phòng bên cạnh. Cậu biết rõ cô ấy hẳn đang ngủ rất ngon, mơ giấc mơ đẹp, trong giấc mơ hẳn không có cậu mà chỉ có Trác Tử Sư.
Trác Tử Sư thì không ngủ, đêm nay cậu ngẩn người ngồi trong phòng luyện đàn. Phòng luyện đàn nhưng lại có duy nhất một cây đàn dương cầm giữa phòng, còn lại thì đầy tranh vẽ, trên tường, trên bàn, thậm chí trên đất la liệt tranh vẽ, cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào khiến một bức tranh trên bàn bay xuống. Ánh sao bên ngoài chiếu rọi lên khuôn mặt của cô gái trên bức tranh, lá ngô đồng bay loạn, rèm cửa sổ phấp phới, cô gái mỉm cười thanh thoát đứng bên cửa sổ.
Cô gái trong bức tranh hiện tại cũng không ngủ, cô đang trên chuyến bay gấp gáp chạy đến thủ đô, đến vì cô bạn thân của mình nhưng lại không hề biết nỗi đau tột cùng đang trực chờ cô ở phía trước.
Cố Tuyết Bình tắt điện thoại, thắt dây an toàn máy bay. Máy bay vút lên trời cao, lưu lại vệt khói mờ nhạt trong nền đêm đen, tựa như hồi âm cuối cùng của định mệnh trói buộc họ vào mớ tình cảm hỗn độn không hồi kết.
Tác giả :
Độc Cô Yên Dĩ